Sau Khi Gặp Mặt

Chương 29




Có Trình Nặc bên cạnh, nhưng ngày nghỉ lê thê này cũng không quá khó khăn với Mục Nhiên, chỉ là vào đêm dài yên tĩnh sẽ có những tưởng niệm không thể ức chế mà nảy mầm, chèn ép trong lòng có chút đớn đau.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Mục Nhiên kéo túi hành lý, chính thức đến ở nhà Trình Nặc.

Tuy rằng Vệ Lẫm ở nước ngoài, nhưng Mục Nhiên vẫn kiên trì không chịu ngủ chung phòng ngủ với Trình Nặc, tự dựng một cái giường đơn giản trong phòng đọc sách, rất nhỏ, đặt con gấu bông lớn lên đã chiếm hơn nửa cái giường.

“Năm cuối phải học cho tốt, không được rớt khỏi ba thứ hạng đầu tiên, biết chưa?” Trình Nặc xoa xoa đầu cậu.

“Dạ.” Mục Nhiên thực nghiêm túc gật đầu. Cha mẹ Lương Viễn Triết đã không thích mình, nếu mình không chịu học tập cho tốt, chuyện của mình và hắn có khi vĩnh viễn cũng không có khả năng.

Lương Viễn Triết vẫn ở lại Mĩ, cho đến khi học kỳ mới bắt đầu mới được cho phép trở lại trường học. Trường học quân sự quản lý nghiêm khắc, hơn nữa sau khi cha mẹ hắn đề nghị, thậm chị điện thoại mỗi tuần một lần cũng bị hạn chế.

Đã quen thuộc với cá tính của cha mẹ mình, Lương Viễn Triết thực an tĩnh tiếp nhận hết thảy, trong lòng rõ ràng nếu bản thân không quật cường, người chịu thiệt sẽ chỉ là Mục Nhiên mà thôi. Đã không thể ở bên cạnh cậu thì thôi, làm sao khiến cho cậu càng thêm phiền toái được.

Sau khi khai giảng hơn một tháng, Lương Viễn Triết thật sự vô cùng nhớ Mục Nhiên, vì vậy thừa dịp dự huấn luyện dã ngoại, trên đường đi mua một cái điện thoại và thẻ số, ban đêm vụng trộn chui vào chăn, gởi tin nhắn cho cậu.

“Bảo bối, đây là điện thoại mới của anh.”

Lương Viễn Triết? Mục Nhiên ngồi dậy lên giường, vẻ mặt vui sướng.

“Lén mua, chỉ một mình em biết.” Lương Viễn Triết tiếp tục nhắn.

Mục Nhiên vui vẻ thấu trời, hăng hái ấn bàn phím, hận không thể đem tất cả lời trong bụng nói cho hắn nghe. Cậu nói mình đã đến ở nhà Trình Nặc, nói mình lại đứng đầu toàn khối, nói mình hôm nay ăn bánh hoa quế rất ngon, nói Thư Khắc lại béo hơn một chút nữa, và nói điều quan trọng nhất, mình rất muốn rất muốn rất muốn gặp hắn.

Tin nhắn nhận được từng cái từng cái một, nhiều đến xem không xuể, Lương Viễn Triết cười lắc đầu, có thể dễ dàng hiểu được, đứa nhỏ ngốc kia hiện đang vui vẻ đến chừng nào.

Bởi vì hai người lâu rồi không có liên hệ, cho nên đến tận hai giờ sáng Mục Nhiên vẫn còn tinh thần sáng láng bấm di động.

Lương Viễn Triết tuy rằng cũng thực luyến tiếc, nhưng mà lo sáng mai cậu vẫn phải lên lớp, cho nên đành thúc giục cậu nghỉ ngơi sớm một chút.

“Về sau em còn có thể nhắn tin cho anh không?” Mục Nhiên không muốn ngủ.

“Đương nhiên, điện thoại này chỉ dành cho mình em, về sau tối hôm nào anh cũng có thể nói chuyện phiếm với em!” Lương Viễn Triết nhanh chóng trả lời.

“Ừ, vậy đêm mai tán gẫu.” Mục Nhiên gởi một gương mặt tươi cười qua.

“Trước khi ngủ thì chụp gởi cho anh cái ảnh đi?” Lương Viễn Triết muốn nhìn cậu một chút.

Mục Nhiên ôm gấu bông, ngoan ngoãn chụp một hình.

Đại khái là vì lâu ngày không gặp mặt, Lương Viễn Triết cảm thấy tiểu tâm can nhà mình càng ngày càng dễ nhìn, ngũ quan thanh tú tao nhã lịch sự, tuy rằng tóc khi ngủ hơi lộn xộn nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Lương Viễn Triết ở trong lòng meo meo kêu, chỉ hận không thể lập tức trở về ôm cậu.

“Ngủ đi, ngủ ngon.” Mục Nhiên gởi tin nhắn cho hắn.

“Ừ, bảo bối ngủ ngon.” Lương Viễn Triết cách di động hôn hôn cậu, trong lòng có chút chua xót lại có chút ngọt ngào.

Một đêm này, Mục Nhiên nằm trong chăn, đọc lại toàn bộ tin nhắn một lần nữa, cuối cùng thật sự thức không nổi mới ôm gấu bông mà ngủ, cả trong mộng cũng đang mỉm cười.

Từ đó về sau, tin nhắn mỗi đêm trước khi ngủ liền biến thành chờ mong lớn nhất của hai người, thậm chí vào thời điểm không người chú ý, còn có thể ngẫu nhiên vụng trộm gọi điện thoại, nghe giọng nói đối phương một chút.

Không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ như vậy cũng đã thật hạnh phúc.

“Tối hôm qua cậu ấy còn nói cái gì, tâm tình em hôm nay sao lại tốt vậy?” Nhàn rỗi không việc gì, Trình Nặc thường xuyên chọc Mục Nhiên.

Khuôn mặt Mục Nhiên đỏ bừng, làm bộ không nghe thấy mà đọc sách, thuận tiện gạch một dấu trên tờ lịch. Đợi đến khi chấm dứt kì thi cao đẳng, mình với hắn đều thi vào đại học, hẳn là sẽ có cơ hội gặp mặt đúng không?

Tin nhắn gởi đến gởi đi, thời gian cũng thấm thoắt trôi qua, đảo mắt đã đến đầu tháng sáu.

Sau ba ngày thi vào trường cao đẳng, Mục Nhiên đầu óc mê muội đi ra từ phòng học, cảm thấy ánh mặt trời sáng chói đến mức không chân thật. Các dây thần kinh buộc chặt đột nhiên thả lỏng, vô cớ có chút váng đầu hoa mắt, đi không được hai bước liền lảo đảo, ngã thẳng về phía trước.

“Tiểu Nhiên!” Trình Nặc vẫn đứng chờ ngoài phòng học bị doạ sợ, chạy nhanh đến đỡ cậu. “Làm sao vậy?”

“Có chút chóng mặt.” Mục Nhiên mờ mịt.

Trình Nặc cầm túi xách, giúp cậu gọi xe, trực tiếp đưa người đến bệnh viện.

Sau khi khám xong xuôi, bác sĩ kết luận không có chuyện gì, chỉ là do thi vào trường cao đẳng có chút mệt mỏi quá mức, hơn nữa lại thêm thời tiết oi bức, mệt nhọc quá độ và bị cảm nắng.

“Anh Trình Nặc, thực xin lỗi.” Nằm ở trên giường bệnh trắng toát, Mục Nhiên có chút ngượng ngùng giải thích.

“Không có gì phải xin lỗi cả, nhưng mà em làm anh hết hồn.” Trình Nặc cười xoa xoa tóc cậu. Mắt thấy chai dung dịch muối của Mục Nhiên vẫn còn đầy, hơn một tiếng rưỡi chắc vẫn chưa truyền dịch xong, vì vậy anh tính chạy đi siêu thị một chuyến, mua thịt gà linh tinh về hầm canh mang đến cho cậu.

Mà lúc này ở tại nhà Lương Viễn Triết, một đám bạn học đang ồn ào ngồi với nhau, vừa ăn đồ vặt vừa chơi game, mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng kì thi cao đẳng chấm dứt!

“Hả, Mục Nhiên vì sao lại không đến, các cậu không phải rất thân với nhau sao?” Bữa tiệc tiến hành được một nửa, bạn học A đột nhiên buồn bực hỏi một câu.

Cha Lương vốn đang xem báo, nghe được một câu như thế, sắc mặt lập tức thâm trầm.

“Tớ hôm nay sau khi thi xong, hình như nhìn thấy Mục Nhiên bị ngất xỉu.” Bạn học B xen miệng vào.

“Cái gì?” Lương Viễn Triết hoảng sợ, bản thân mình sau khi thi xong đã nhắn tin cho cậu ấy. Nhưng Mục Nhiên không trả lời, còn tưởng cậu ấy đang ăn mừng cho nên không chú ý, sao lại biến thành ngất xỉu rồi?

“Tớ thi cùng trường với cậu ấy, buổi chiều hôm nay lúc cậu ấy đi ra, thật sự là té xỉu.” Bạn học B giải thích. “Tớ còn nhìn thấy anh cậu ấy đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Lời còn chưa dứt, Lương Viễn Triết liền xông ra khỏi cửa.

“Tiểu Viễn!” Sắc mặt cha Lương lập tức âm trầm. “Quay lại!”

“Cha, thực xin lỗi.” Lương Viễn Triết cũng không quay đầu lại, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Trình Nặc, hỏi Mục Nhiên đang ở nơi nào.

Cha Lương tức giận đến mức ho khan, những người khác trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau – đây là chuyện gì?

Trong phòng bệnh, Mục Nhiên vừa mới tiêm thuốc xong, đang ngồi trên giường chỉnh quần áo. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, sau đó có một người chạy vọt vào.

Lương Viễn Triết?! Sau khi thấy rõ người đến là ai, Mục Nhiên hoàn toàn ngây ngốc.

“Bảo bối.” Lương Viễn Triết đỏ mắt, hung hăng ôm cậu vào lòng.