Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 11: C11: Làm sao để mở được cửa






Về lý do tại sao Kỷ Thương Hải lại đưa cậu về nhà.

Lăng Vân Phàm có hai suy đoán.

Đầu tiên, Kỷ Thương Hải nhận ra cậu đang nói dối, muốn ngay lập tức vạch trần cậu rồi cười vào mặt cậu.

Nhưng căn cứ vào những biểu hiện Kỷ Thương Hải đưa cậu về nhà, ý nghĩ này hiển nhiên không đúng cho lắm.

Vậy thì sự thật chỉ có một!

Kỷ Thương Hải thực sự cho rằng cậu đã mất trí nhớ.

Hơn nữa, Kỷ Thương Hải cũng cảm thấy việc hắn va phải cậu là nguyên nhân khiến cậu mất trí nhớ nên cảm thấy có lỗi, quyết định nhận trách nhiệm nên đã đưa cậu về nhà chăm sóc.

Lăng Vân Phàm không thể không cảm thấy rằng sau nhiều năm không gặp, đối thủ hồi trẻ của cậu đã mất đi sự trẻ con và trở nên trưởng thành hơn, không hề so đo những hiềm khích truớc đây.

Tuy nhiên, bất kể là tình huống thứ nhất hay là thứ hai, đó là chính sách tốt nhất cho Lăng Vân Phàm.

Nhưng nếu là tình huống thứ hai, Lăng Vân Phàm vẫn có chút xấu hổ.

Rốt cuộc, hắn không chỉ trả trước chi phí thuốc men cho cậu mà còn cho cậu ăn uống miễn phí.

Lăng Vân Phàm đã động đến lương tâm của mình, quyết định để lại một mảnh giấy nhắn cho Kỷ Thương Hải để giải thích rõ ràng mọi sự việc cho hắn.

Lăng Vân Phàm bắt đầu tìm kiếm giấy bút trong nhà, cậu tìm thấy một căn phòng trông giống như phòng làm việc, thấy tủ sách cao từ sàn đến trần phía sau bàn máy tính văn phòng trống rỗng, như thể nó vừa được tân trang lại vậy.

“Thật sự có người sống trong căn nhà này sao?” Lăng Vân Phàm ghi ngờ lẩm bẩm, mở ngăn kéo tìm giấy bút, lúc này Lăng Vân Phàm mới chú ý đến một bức ảnh trong khung ảnh gỗ trên bàn máy tính.

Lăng Vân Phàm cầm nó lên, thấy rằng đó là một bức ảnh từ đại hội thể thao năm lớp 11.


Trong ảnh, Kỷ Thương Hải nét mặt còn non nớt, đang đứng trên sân đường cao su của trường, trên tay cầm huy chương, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút vui mừng nào khi giành được xếp hạng.

“Phụt.” Lăng Vân Phàm nhếch miệng cười

Cũng không biết Kỷ Thương Hải lúc đó thích giả vờ hay thực sự là không màng hơn thua.

“Đúng là tuổi trẻ. ” Lăng Vân Phàm trong lòng cảm khái, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên đông cứng lại.

Cậu nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong bức ảnh.

Omega cả ngày đi theo Kỷ Thương Hải, từ năm lớp 11 chuyển đến cũng có mặt trong bức ảnh.

Omega ngoan ngoãn đứng phía sau Kỷ Thương Hải không xa, trong tay cầm một bình nước khoáng, chờ Kỷ Thương Hải chụp xong mới đi qua.

Tên của cậu ta là gì nhỉ? Lăng Vân Phàm không khỏi suy nghĩ.

Không biết có phải là do suy nghĩ nhiều hay không, nơi mà Lăng Vân Phàm bị va vào đột nhiên bắt đầu đau.

Hình như cậu ta tên là...

Dung Trạm.

Dòng họ hiếm như vậy, khó trách Lăng Vân Phàm không nhớ nổi tên.

Có vẻ như Kỷ Thương Hải đã chọn bức ảnh này đặt ở đây, cũng là do có thâm ý khác.

Lăng Vân Phàm cảm thấy không vui, Kỷ Thương Hải đã có người yêu rồi, tại sao lại bịa đặt rằng bọn họ đã đính hôn chứ?


Quên đi, dù sao cậu cũng sắp trốn được rồi, cho nên không cần phải rối rắm nhiều như vậy để làm gì.

Lăng Vân Phàm đặt khung ảnh trở lại bàn, nhưng không ngờ khung ảnh rơi phịch xuống khiến Lăng Vân Phàm phải nhặt lại, ghé sát vào mắt, nghĩ cách dựng khung ảnh lên.

Sau khi cân nhắc rõ ràng, Lăng Vân Phàm định đặt lại khung ảnh lên bàn, đúng lúc này, cậu chú ý đến một nhóm người đang đứng ở góc bên trái của bức ảnh, đôi mắt của cậu bỗng nhiên mở to.

Bức ảnh được chụp trong đại hội thể thao, hậu cảnh đương nhiên là các nhóm học sinh đang chạy hoặc nhảy.

Lý do khiến Lăng Vân Phàm bị sốc như vậy là vì cậu cũng có ở trong nhóm người đó.

Trong ảnh là tình cờ đi ngang qua cùng vài người anh em tốt thời cấp 3 của mình.

Phía sau Kỷ Thương Hải đang chụp ảnh, một nguời bạn chỉ vào Kỷ Thương Hải, mọi người cười ha ha, không biết là đang nói cái gì, nhìn thoáng qua liền biết chẳng phải lời nói tốt đẹp gì.

Về phần bản thân Lăng Vân Phàm, nhìn Kỷ Thương Hải đang ở đâu, cậu đảo mắt xem thường, còn lén lút làm một cử chỉ không đứng đắn.

Lăng Vân Phàm không khỏi ôm trán.

Mé!! Lúc đó, cậu cũng quá ngây thơ rồi!

Chàng trai trẻ độc đoán bây giờ giống như một cái gai nhọn, khiến ký ức đau nhói.

Lăng Vân Phàm thầm nghĩ, khi Kỷ Thương Hải chọn ảnh, chắc chắn hắn đã không chú ý đến góc này, nếu không hắn cũng sẽ không đặt một bức ảnh cảm động như vậy ở đây.

Lăng Vân Phàm cảm thấy rằng nếu cậu còn nhìn lại bức ảnh này một lần nữa, cậu sẽ xấu hổ đến mức chọn ra ba phòng và một phòng khách để nhón chân trên mặt đất, cậu thở dài và đặt khung ảnh lên bàn, quyết định điều ước sinh nhật tiếp theo, rằng Kỷ Thương Hải sẽ không bao giờ phát hiện ra bức ảnh chụp chính cậu trợn mắt nhìn hắn này.


Sau khi đặt bức ảnh xuống, Lăng Vân Phàm tiếp tục tìm bút và giấy, ai ngờ cậu lục tung tìm kiếm hơn nửa ngày cũng chẳng tìm ra giấy và bút nằm ở đâu.

Khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, Lăng Vân Phàm cảm thấy rằng nếu cậu còn tiếp tục tìm kiếm nữa, Kỷ Thương Hải sẽ quay lại, vì vậy cậu dứt khoát từ bỏ ý định nhắn lại, đi về phía lối ra vào.

Sau đó, Lăng Vân Phàm đứng ngốc ở cửa gần năm phút.

Bởi vì cậu không biết phải làm sao để mở được cánh cửa mật mã vàng nhạt toát ra vẻ cao quý trước mặt này.

Lăng Vân Phàm cố gắng xoay và vặn bất cứ nơi nào trông giống như tay cầm, nhưng cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ hoặc di chuyển, Lăng Vân Phàm không dám dùng sức, sợ sẽ làm hư nó, cuối cùng chẳng hiểu ra làm sao.

Lăng Vân Phàm nghiêm túc nói: "Nhận ra bản thân và tìm thấy vị trí của mình là một người, à không, đó là một trong những điều quan trọng nhất ở nơi làm việc."

Lăng Vân Phàm thấm thía nói: "Vì vậy,

với tư cách là một cánh cửa, ngoài việc ngăn chặn kẻ trộm và đạo tặc, mày còn phải nghĩ như thế nào để cho chủ nhân mở cửa ra dễ dàng và thuận tiện, biết không? "

Mật khẩu cửa: "..."

Cậu cho rằng tôi sẽ mở cửa cho cậu sao?

Lăng Vân Phàm sụp đổ: "Ahhhhhhh!!!"

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đinh tai nhức óc.

Ai đó đang mở cửa bằng mật mã.

Lăng Vân Phàm sợ đến mức lăn qua bò lại, loạng choạng lùi lại, vấp phải giày rồi thảm hại ngã xuống đất.

Kỷ Thương Hải vừa bước vào đã thấy Lăng Vân Phàm nằm sóng soài trên mặt đất.

"Cậu đang làm gì vậy?" Kỷ Thương Hải ngẩn ra.

Lăng Vân Phàm nghĩ rằng hiệu quả cách âm của cánh cửa hỏng này thực sự rất tốt, tiếng cậu ngã xuống to như vậy mà bên ngoài lại chẳng nghe thấy gì, vì vậy cậu nói: "Không có gì, tôi chỉ nhìn lên trần nhà thôi, nó rất là đẹp."


Kỷ Thương Hải ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một mảng trắng xóa mênh mông, giống như vẻ mặt mờ mịt của hắn vậy.

Kỷ Thương Hải đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh đến bên cạnh Lăng Vân Phàm: “Cậu bị ngã à?”

Lăng Vân Phàm cảm thấy áy náy, ánh mắt đảo quanh: “À, đúng rồi, tôi chỉ đi loanh quanh thôi, không ngờ chân của tôi lại cảm thấy không khỏe mà bị khuỵu xuống. A, đợi một chút."

Lăng Vân Phàm lại được Kỷ Thương Hải bế lên.

Lăng Vân Phàm: "Tôi là alpha."

Kỷ Thương Hải: "Ừ."

Lăng Vân Phàm: "Tôi là một alpha đàng hoàng."

Kỷ Thương Hải: "Ừ."

Lăng Vân Phàm: "Gien bẩm sinh quyết định bản năng sinh lý, vì vậy hai alpha sẽ có một cuộc tranh đấu không thể tránh khỏi giữa các pheromone, chẳng hạn như pheromone khống chế lẫn nhau, tranh giành tài nguyên trong tiềm thức và sử dụng sự so sánh để duy trì tôn nghiêm."

Kỷ Thương Hải: "Các pheromone của hai alpha không kí/ch thích động d.ục của nhau như alpha và omega. Sẽ không có khống chế lẫn nhau.

Lăng Vân Phàm bất lực: " Trọng điểm là ở đây sao???"

Kỷ Thương Hải hỏi lại: "Vậy trọng điểm là gì?"

Lăng Vân Phàm phản đối: "Tôi có thể tự đi được, cậu đừng có ôm tôi đi xung quanh như một con búp bê nhồi bông."

Kỷ Thương Hải: "Nếu cậu không muốn tôi ôm, thì hãy thành thật mà nằm trên giường đi, đừng có chạy lung tung để bị ngã."

Lăng Vân Phàm: "..."

Má, người này đúng là Kỷ Thương Hải mà cậu đã biết hồi còn học cấp 3.