Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 23: C23: Cất bước rời đi






Sau khi Kỷ Thương Hải đặt lại mật khẩu, hắn hỏi Lăng Vân Phàm, "Dấu vân tay nên ghi lại như thế nào?"

Lăng Vân Phàm: "Đừng ghi lại dấu vân tay, quá phiền phức."

Sau khi lời nói thốt ra khỏi miệng, ngày lập tức Lăng Vân Phàm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cậu là người có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà Kỷ Thương Hải là chủ nhân của ngôi nhà này, chuyện như vậy sao có thể do cậu quyết định được.

Nhưng Kỷ Thương Hải đã đậy nắp lại.

Lăng Vân Phàm há miệng, do dự không nói nên lời.

"Được, cậu thử xem." Kỷ Thương Hải cười nói.

Lăng Vân Phàm đi đến cửa, nhấn mật khẩu, chỉ nghe thấy một tiếng bíp, cánh cửa đã được mở ra.

“Xem ra không có vấn đề gì.” Kỷ Thương Hải vươn tay đóng cửa lại, “Được, đi vào nghỉ ngơi đi, chân cậu vẫn bị thương, đứng lâu không được, bữa tối muốn ăn cái gì?”

Lăng Vân Phàm: "Bữa tối? À... cái gì cũng được, tôi không kén ăn."

Kỷ Thương Hải: " Cậu mở điện thoại ra xem có món gì ăn được không, tôi đi xử lí công việc chút."

Lăng Vân Phàm: "Được."

Kỷ Thương Hải mỉm cười với Lăng Vân Phàm, cất tuốc nơ vít rồi bước vào phòng làm việc.

Một mình Lăng Vân Phàm trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, khoanh hai chân lại, dùng một tay đỡ lấy mặt.

Sau khi loay hoay vài lần, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra cho cậu, điều này khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy khá nhẹ nhõm.


Nhớ lại thái độ giúp đỡ tích cực vừa rồi của Kỷ Thương Hải, trước đó có vài lúc cậu còn nghi ngờ liệu Kỷ Thương Hải có đang theo dõi cậu hoặc muốn gài bẫy cậu hay không, nhưng bây giờ cảm giác như cậu đang dùng trái tim của một kẻ xấu xa để đánh giá một quý ông vậy.

Lúc này, trong phòng làm việc, Kỷ Thương Hải đang thờ ơ ngồi trong phòng làm việc, hắn lấy tài liệu trong túi tài liệu ra, gửi tin nhắn cho Dung Trạm: Tôi lấy tài liệu của công ty đi rồi, sáng mai tới lấy.

Tin nhắn của Dung Trạm vẫn nhanh như mọi khi: OK.

Kỷ Thương Hải tập trung vào xử lý các tài liệu của công ty. Thoáng một cái đã qua một giờ, cuối cùng hắn cũng đã ký xong tài liệu cuối cùng, hắn khẽ thở dài một hơi, xoa xoa lông mày rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.

Kỷ Thương Hải bước đến phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Lăng Vân Phàm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Cậu nghiêng mình dựa vào một bên ghế sô pha. Mặc dù không phải là tư thế ngồi ngay ngắn gì, nhưng sẽ không làm người khác thấy chướng tai gai mằt, mang lại cho nguời ta cảm giác lười biếng như ở nhà.

Vào buổi tối, Ánh chiều tà nhảy nhót vào nhà từ ban công, hắn và Lăng Vân Phàm gắn bó bên nhau chuyên tâm đọc sách, mọi âm thanh như tĩnh lặng lại, hiền hòa đến kì lạ.

Kỷ Thương Hải lặng lẽ nhìn, không muốn lên tiếng quẫy nhiễu.

Sự thoải mái của cậu cũng không mang lại bình tĩnh cho hắn. Ngược lại, những ham mu.ốn và không muốn cuồn cuộn dâng lên trong lòng Kỷ Thương Hải, làm hắn càng thêm hiểu rõ chấp niệm của chính mình.

Lăng Vân Phàm cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lên: "Hả? Cậu đi ra ngoài từ khi nào vậy? Cậu hoàn thành công việc xong rồi à?"

"Ừm." Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười, " Cậu có muốn ăn gì không?"

Lăng Vân Phàm: "Ăn mì?"

Kỷ Thương Hải gật đầu: "Được rồi, vậy để tôi đi đặt hàng, cậu đọc sách tiếp đi."

Nói xong, Kỷ Thương Hải xoay nguời đi tới phòng làm việc.


Thư phòng là nơi cách âm tốt nhất trong căn nhà này, bên ngoài căn bản không nghe được âm thanh bên trong phòng.

Kỷ Thương Hải lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia nói một tiếng nịnh nọt: "Kỷ tổng?"

Kỷ Thương Hải bình tĩnh nói: " Tôi cần cậu làm một việc..."

-

-

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lăng Vân Phàm mới nói buổi tối muốn ăn mì.

Trong hai ngày qua, việc giao đồ ăn của Kỷ Thương Hải đã phá vỡ nhận thức của Lăng Vân Phàm về việc giao đồ ăn từ góc độ hệ tư tưởng và cấu trúc vật chất.

Mà Lăng Vân Phàm đề nghị gọi món mì này là vì cậu cảm thấy chắc một bát mì cũng không đắt đỏ lắm đâu.

Nhưng bây giờ cậu đang ngồi bên bàn ăn, nhìn hộp đồ ăn dát vàng trước mặt, chìm trong suy tư.

Đây có phải là câu nói trong truyền thuyết là chúng ta không thể nâng cao giá trị bên trong, vì vậy chúng ta phải nâng cao giá trị bên ngoài không?

Lăng Vân Phàm nhớ rằng anh Hùng cũng từng nói câu này.

Anh ấy thêm một củ cà rốt chạm khắc bên cạnh một đĩa thăn lợn chua ngọt, tính thêm ba nhân dân tệ, điều này nhận được rất nhiều sự khen thưởng của mọi nguời, ngoại trừ đầu bếp.

Đầu bếp: " Ông đây nấu ăn suốt tiếng đồng hồ, vậy mà cậu chỉ cần trang trí thêm vài bông hoa, củ cải trắng là đã thu được tận ba nhân dân tệ, có còn công lý không cơ chứ. "


Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải mở hộp đồ ăn ra, lấy ra hai bát mì trắng rất bình thường không có bất kỳ lớp phủ nào, thở phào nhẹ nhõm.

Đối với loại mì bình thường như vậy, mặc dù bao bì có hơi khoa trương nhưng giá cả chắc phải ở mức chấp nhận được.

Sau đó, Kỷ Thương Hải mở hộp đồ ăn thứ hai ra.

Bên trong có năm cái lọ tinh xảo, trong lọ chứa bột cua, thanh cua, thịt càng cua, bột cua và trứng cua.

Phần ăn rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả món trứng bác cà chua của Lăng Vân Phàm.

“Ăn đi.” Kỷ Thương Hải đẩy cái hũ cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm: "..."

Hay là không ăn nữa, thôi thì vẫn ăn đi.

Sau đó Lăng Vân Phàm ăn no căng bụng.

Ăn uống xong, hai người cùng nhau rửa chén, trong khoảng thời gian này, Kỷ Thương Hải trả lời ba cuộc điện thoại liền, bộ dạng trông rất bận rộn.

Khi Kỷ Thương Hải cúp cuộc điện thoại thứ ba, hắn quay trở lại nhà bếp, thấy Lăng Vân Phàm đã xếp gọn gàng bát đĩa khô vào tủ.

Khuôn mặt Kỷ Thương Hải lộ vẻ xin lỗi: "Lại làm cậu bận rộn rồi."

“À, việc này cũng không khó khăn gì đâu.” Lăng Vân Phàm xua tay.

Kỷ Thương Hải lại nói: "Tôi phải đi ra ngoài."

Lăng Vân Phàm: "Hả? Trời tối rồi mà."

Kỷ Thương Hải: "Ừ, công ty có chuyện cần xử lý."

Lăng Vân Phàm nghĩ thầm: người này đường đường là thiếu gia của tập đoàn Tung Hoành, thế mà tinh thần lại trâu bò đến mức này: "Được rồi, nếu có việc phải làm, thì cậu nhanh lên đi."


Kỷ Thương Hải ôn hòa cười nhạt: "Tôi đi rồi, cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về nhé."

Dường như Lăng Vân Phàm không nghe những lời của Kỷ Thương Hải nói, mơ hồ đồng ý một tiếng, vòng qua Kỷ Thương Hải đi đến phòng khách, lẩm bẩm: "Tôi đi lấy khăn giấy để lau tay."

Trong mắt Kỷ Thương Hải lóe lên một tia cô đơn, nhưng nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, yên lặng rời đi.

Tiếng đóng cửa giống như một bản nhạc dừng lại, khiến cả căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng, đến cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lăng Vân Phàm ngồi trên ghế sofa, bị nuốt chửng bởi sự im lặng trong căn phòng nơi ánh sáng dần dần mờ đi này.

Sau mười phút chờ đợi, Lăng Vân Phàm đứng dậy đi đến cửa ra vào, mở nắp mật khẩu và nhấn bốn số 0711.

Với một tiếng bíp, cánh cửa được mở ra.

Ngoài cửa, gió mát từ hành lang cửa sổ thổi vào, phía truớc không xa có một cái thang máy.

Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Lần này, có thể thực sự rời đi rồi.

Lúc này, mình sẽ trở lại căn nhà cho thuê, thay quần áo xong là bắt kịp ca đêm ở quán bar rồi.

Mình đã nghỉ làm hai ngày mà không có lý do, hy vọng ông chủ sẽ không tức giận và sa thải mình.

Lăng Vân Phàm nhìn lại ngôi nhà, nghĩ: Khi mình trả hết nợ, mình sẽ đạt được một điều gì đó nhỏ bé, vì vậy nhất định mình sẽ quay lại và cảm ơn Kỷ Thương Hải thật nhiều.

Tiện thể nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, mình diễn tệ như thế mà hắn vẫn có thể tin được, nhỡ sau này hắn lại bị lừa nữa thì sao.

Còn bây giờ, tạm biệt cậu.

Lăng Vân Phàm đi giày thể thao, bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại, sải bước về phía thang máy, cũng không ngoảnh đầu lại.