Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 27: C27: Ngứa đến tận xương tủy






Ban đầu Lăng Vân Phàm nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng không ngờ đây là một đêm yên bình không mơ mộng.

Lăng Vân Phàm không muốn thừa nhận việc trái tim mình đang có tâm tư, đổ lỗi hết vấn đề này cho chiếc chăn bông mềm mại ấm áp này.

Buổi sáng trời lạnh, Lăng Vân Phàm bất thình lình tỉnh dậy bởi một cơn đau.

Cơn đau đớn ở mắt cá chân khó có thể bỏ qua, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, còn cơn đau ở nơi khác thực sự rất đáng sợ, nhưng chỉ trong chốc lát, nó không chỉ thô bạo kéo Lăng Vân Phàm ra khỏi giấc ngủ yên bình mà còn khiến trán cậu đau nhức, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Cơn đau đó là cơn đau dạ dày của Lăng Vân Phàm

Sau tai nạn của ba mẹ, Lăng Vân Phàm đã trải qua một khoảng thời gian khá suy sụp, cũng chính trong khoảng thời gian đó, cậu bị vỡ dạ dày, đến nay vẫn chưa lành hẳn.

Mặc dù cơn đau dạ dày sẽ không hành hạ Lăng Vân Phàm mọi lúc mọi nơi, nhưng vào thời điểm nhất định nó sẽ đến bất ngờ khiến cậu ngã xuống.

Ngay bây giờ, chính là thời khắc này.

Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy như có một con dao cùn đang khuấy qua lại trong bụng, cơn đau khiến cậu ôm chặt bụng lại, thân thể co quắp, toàn thân run rẩy, cậu khe khẽ rê.n rỉ, hít một hơi thật sâu.

Cậu cần một cốc nước ấm và thuốc dạ dày ngay bây giờ, nhưng nhà dột xảy ra mưa cả đêm, chân cậu bị thương nên không thể ra khỏi giường được.

Lăng Vân Phàm đưa tay ra, muốn lấy điện thoại di động, nhưng nghĩ lại, cậu thu tay về, nghiến răng chịu đựng.

Cậu cứ chịu đựng như vậy, không biết qua bao lâu, trời vừa hửng sáng, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Giọng nói của Kỷ Thương Hải từ ngoài cửa truyền vào: "Vân Phàm, cậu tỉnh chưa?"

"Ừ." Lăng Vân Phàm trả lời, giọng cậu run lên vì đau.


Cậu vội ho một tiếng, cố giữ giọng nói bình thường: "Tôi tỉnh rồi."

Kỷ Thương Hải tinh nhạy nhận ra điều gì, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy? Tôi có thể vào không?"

Lăng Vân Phàm: "Vào đi."

Kỷ Thương Hải đẩy cửa ra, đi tới bên giường, quan tâm hỏi: "Chân đau sao?"

Lăng Vân Phàm lắc đầu.

Kỷ Thương Hải cau mày: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không, không cần." Lăng Vân Phàm vội vàng nói.

Kỷ Thương Hải: "Cậu biết bộ dạng bây giờ của cậu ra sao không? Sắc mặt tái nhợt như không có máu đây này, tôi giúp cậu thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện."

Thấy thái độ kiên quyết của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm không còn cách nào khác đành phải nói ra sự thật: "Tôi... tôi thực sự không sao, tôi chỉ bị đau bụng thôi."

"Đau bụng?" Kỷ Thương Hải sửng sốt.

"Ừ." Lăng Vân Phàm gật đầu, "Cho tôi một cốc nước ấm là được."

Kỷ Thương Hải vội vàng đứng dậy bước đến phòng khách, rót một cốc nước ấm, quay trở lại phòng rồi ngồi ở đầu giường, đỡ Lăng Vân Phàm ngồi dậy, một tay kéo cậu ôm vào lòng để cậu tựa lên vai mình, còn tay kia đút nước.

Ý thức của Lăng Vân Phàm mơ hồ vì cơn đau, cậu không bận tâm đến tư thế này của hai người, hay việc được hắn đút nước.


Sau khi uống một cốc nước ấm, cơn đau bụng của Lăng Vân Phàm dịu đi một chút.

Kỷ Thương Hải đặt Lăng Vân Phàm trở lại giường, nhét cậu lại vào trong chăn, rời khỏi phòng với một chiếc cốc rỗng.

Cơn đau dịu đi, sự mệt mỏi ập đến, ý thức của Lăng Vân Phàm dần chìm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy bụng mình hơi nóng lên, cơn đau dần dần giảm bớt.

Khi Lăng Vân Phàm mở mắt ra thì thấy Kỷ Thương Hải đang quỳ bên giường, cầm một chiếc khăn nóng trong tay rồi nhét nó vào dưới chăn, kiên nhẫn xoa bụng cậu qua lớp quần áo.

"Trên mạng nói cái này có thể giảm bớt cơn đau dạ dày." Kỷ Thương Hải đối mặt với đôi mắt hơi nghi hoặc của Lăng Vân Phàm, nhẹ giọng nói.

"Ừ." Lăng Vân Phàm gật đầu, " Đúng thật là có hiệu quả, không còn đau nữa. "

"Vậy thì tốt rồi." Kỷ Thương Hải thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không thu tay lại, tiếp tục xoa xoa bụng Lăng Vân Phàm.

Độ ấm của chiếc khăn lông quấn quanh bụng truyền đến khắp cơ thể, cuối cùng giống như dây leo mà quấn quanh trái tim cậu, Lăng Vân Phàm nói: "Kỷ Thương Hải, cảm ơn cậu."

Kỷ Thương Hải đưa bàn tay còn lại của mình ra, nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Vân Phàm

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Kỷ Thương Hải rút tay lại, đứng dậy đắp lại chăn cho Lăng Vân Phàm để đảm bảo không có gió thổi vào, sau khi rời khỏi phòng thì đóng cửa lại.


Hắn sải bước đến lối ra vào, mở cửa.

Dung Trạm đứng ngoài cửa.

Dung Trạm vẫn giống như khi ở công ty, y mặc một bộ vest thẳng màu sáng, tóc mái được chải ngược để lộ đôi lông mày tinh xảo và thanh tú.

"Đây là đồ cậu nhờ tôi mang đến, thuốc giảm đau với thuốc đau dạ dày, còn có cháo kê." Dung Trạm đưa chiếc túi trong tay cho Kỷ Thương Hải.

"Cám ơn." Kỷ Thương Hải nhận lấy thuốc với cháo, đem tài liệu trên ngăn tủ bên cạnh đưa cho Dung Trạm, "Hôm nay tôi không đến công ty, có việc thì gọi."

"Được." Dung Trạm nhận lấy văn kiện, quan tâm hỏi: " Cậu đau bụng sao? Có cần tôi liên hệ đến bệnh viện giúp cậu không?"

"Không cần." Kỷ Thương Hải lắc đầu, đóng cửa lại.

Dung Trạm đứng ở cửa, cũng không rời đi ngay, vẻ mặt trầm tư nhìn cánh cửa đã đóng lại.

Kỷ Thương Hải mở túi, lấy hướng dẫn sử dụng từ hộp thuốc dạ dày ra, cẩn thận nhanh chóng xem qua một lần, sau đó rót một cốc nước ấm, mang vào phòng.

Chỉ một lúc lâu, Lăng Vân Phàm lại rơi vào trạng thái buồn ngủ.

"Vân Phàm, dậy uống thuốc đi rồi ngủ tiếp." Hắn cúi người, nhẹ nhàng gọi Lăng Vân Phàm.

"Hả? Thuốc?" Lăng Vân Phàm lẩm bẩm, ngái ngủ nhìn Kỷ Thương Hải, "Thuốc gì?"

Kỷ Thương Hải cười cười, ngồi ở mép giường: "Thuốc kíc.h thích kì động d.ục."

Lăng Vân Phàm lập tức tỉnh lại, hai mắt mở to: "Cái gì? Thuốc gì cơ?"

Kỷ Thương Hải: "Thuốc dạ dày."

Lăng Vân Phàm: "... Câu trả lời trước của cậu rõ ràng có sáu từ."


"Thuốc chữa bệnh đau dạ dày." Kỷ Thương Hải vươn ngón tay thon dài chỉ Lăng Vân Phàm, "Sáu chữ."

Lăng Vân Phàm: "..."

Có phải cậu thấy người ta không tức giận liền coi người ta là kẻ ngốc không?

Kỷ Thương Hải cười nhạt tỏ vẻ vô tội, một tay luồn qua cổ Lăng Vân Phàm, đỡ lấy vai cậu, đỡ cậu dậy, đưa viên thuốc đã chuẩn bị sẵn trong lòng bàn tay phải kề bên môi Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm cũng được coi bác sĩ dởm vì bị bệnh nhiều, nhìn hình dạng của thuốc và màu sắc của lớp phủ đường, cậu biết đây thực sự là thuốc dạ dày, cậu cúi đầu xuống há miệng ra, lè lưỡi cuộn thuốc lại.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt khó tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay Kỷ Thương Hải, khiến hắn hơi ngứa ngáy.

Cơn ngứa ngáy không thể bỏ qua kia dần dần lan đến lưng, bụng dưới của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải: "..."

"Nước." Lăng Vân Phàm nhấp một ngụm thuốc, mơ hồ nói.

Kỷ Thương Hải bình tĩnh nhặt cốc nước trên đầu giường đưa lên môi Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm uống một ngụm nước, hơi ngẩng đầu nuốt thuốc xuống, bởi vì uống quá nhanh nên khóe miệng cậu có rỉ ra một ít nước.

Kỷ Thương Hải đứng dậy, lấy một tờ giấy từ hộp các tông trên bàn cạnh giường ngủ đưa cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm nhận lấy, lau khóe miệng và cằm: "Cảm ơn."

Kỷ Thương Hải không trả lời, gật đầu, lấy ra một tờ giấy khác, vừa đi ra khỏi phòng liền dùng tờ giấy kia lau lòng bàn tay, hắn dùng sức lau thật lâu, cho đến khi lòng bàn tay đỏ bừng, sau đó mới đem được cơn ngứa ngáy kia làm dịu đi.

Hắn vò nát khăn giấy ném vào thùng rác, đi vào bếp mở hộp cháo kê kia ra, đổ cháo vào một chiếc bát sứ sạch sẽ, hâm nóng trong lò vi sóng vài phút, sau đó mang vào phòng, đưa cho Lăng Vân Phàm một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, đặt cháo lên trên đó, nhẹ nhàng nói: "Ăn chút cháo đi, bụng sẽ dễ chịu hơn."