Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 90: C90: Em là bạn trai của anh






Dựa vào trong ngực Kỷ Thương Khung, Dung Trạm dần dần ngừng khóc.

Dung Trạm cảm thấy áy náy, y cảm thấy Kỷ Thương Khung vừa biết được sự thật và phát hiện ra bộ mặt thật của cha mình, bây giờ đang vô cùng đau khổ, nhưng mình không những không an ủi Kỷ Thương Khung mà còn khóc nhè để anh phải dỗ dành.

"Anh Thương Khung, đầu anh còn đau không?" Dung Trạm nghẹn ngào, đau lòng đưa tay sờ sờ một bên trán của Kỷ Thương Khung.

Trán Kỷ Thương Khung vô cùng thảm được quấn một lớp băng gạc thật dày, anh đưa tay che lại, thở dài: “Vẫn còn đau.”

Dung Trạm mím môi, đột nhiên dùng lòng bàn tay chống nửa người lên, nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lên trán Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung sửng sốt.

Dung Trạm không hề che giấu sự đau lòng của mình: "Anh Thương Khung, trong những ngày anh nằm viện, hãy để em chăm sóc anh, em sẽ chăm sóc anh thật tốt, anh muốn em làm gì cũng được.”

Kỷ Thương Khung: "..."

Kỷ Thương Khung: “Muốn làm gì cũng được?”

Dung Trạm trịnh trọng gật đầu, nhưng lại nhận ra rằng sau khi Kỷ Thương Khung nói xong câu này, biểu cảm của anh trở nên hơi kỳ quái.

Hai má Kỷ Thương Khung đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh, che miệng ho nhẹ.

Dù sao Dung Trạm đã làm thư ký nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt, và tâm trí y cũng cực kỳ tinh tế.

Y ngay lập tức hiểu được sự mơ hồ trong lời nói của mình và những gì Kỷ Thương Khung đang nghĩ trong đầu.


Anh muốn em làm gì cũng được?

Vậy có nghĩa là một số việc quá đáng, giấu diếm và liên quan đến ham m.uốn cá nhân cũng được sao?

Khuôn mặt của Dung Trạm ngay lập tức đỏ bừng, toàn thân nóng như máu đang sôi.

Kỷ Thương Khung nhìn thấy vẻ mặt Dung Trạm thay đổi, cũng biết Dung Trạm đã chú ý đến suy nghĩ khinh thường của mình, khuôn mặt Kỷ Thương Khung vì xấu hổ mà càng ngày càng đỏ, trong lòng đang bối rối không biết phải nói gì để bảo vệ hình tượng của mình.

Nhưng điều mà Kỷ Thương Khung không ngờ tới chính là Dung Trạm cúi đầu nắm lấy tay anh.

Dung Trạm thấp giọng nói: "Đúng vậy, anh Thương Khung muốn em làm gì cũng được, vì em thích anh Thương Khung, nên anh muốn làm gì cũng được."

Lòng Kỷ Thương Khung chợt tan chảy.

Kỷ Thương Khung vươn tay ôm Dung Trạm vào lòng, cánh tay chạm nhẹ vào trán y, tràn đầy cảm xúc: "Bé con nhà ai mà mềm mại và ngoan ngoãn như vậy! Ha, là nhà anh.”

Kỷ Thương Khung: "Tiểu Trạm, có một điều, việc hiện tại anh muốn nói chưa phù hợp lắm, nhưng anh muốn nói, em có thể từ chức tại Tung Hoành và chuyển đến sống với anh, được không? Anh lo lắng cha anh có thể làm gì đó với em.”

"Em đã nộp đơn từ chức cho bộ phận nhân sự rồi." Dung Trạm trả lời, trên thực tế cho dù Kỷ Thương Khung không đề cập tới thì Dung Trạm cũng sẽ không đến tập đoàn Tung Hoành nữa. Dù sao đã xảy ra những chuyện như vậy rồi.

"Nhưng chuyển đến sống chung với anh có thể... có thể..." Dung Trạm đỏ mặt đến mức gần như chảy máu, lắp bắp nói: "Có thể gây phiền toái cho anh...?”

Kỷ Thương Khung vội vàng nói: "Làm sao có thể! Anh còn ước gì được sống chung với em đây này! Đừng lo, nếu không có sự đồng ý của em, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác người.”

Dung Trạm sao có thể lo lắng, mỗi khi có Kỷ Thương Khung ở bên cạnh, y đều cảm thấy bình yên như con thuyền trôi về bến.


“Được.” Dung Trạm đồng ý.

Kỷ Thương Khung trịnh trọng hứa hẹn: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”

Dung Trạm gật đầu và ôm chặt lấy Kỷ Thương Khung.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc thì có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Dung Trạm xuống giường bệnh, mở cửa.

Người gõ cửa là lão gia đang lo lắng cho vết thương của cháu ngoại mình.

Lão gia gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho Kỷ Thương khung. Sau khi bác sĩ xem xét vết thương của Kỷ Thương Khung và dò hỏi cảm giác của anh, bác sĩ đưa ra câu trả lời rằng anh sẽ nhanh phục hồi và không gặp phải di chứng gì.

Lão gia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông cũng có thể buông bỏ điều mình lo lắng bao ngày nay.

Kỷ Thương Khung cảm thấy áy náy: “Ông ngoại, cháu làm ông lo lắng rồi.”

Lão gia: "Hôm đó xảy ra chuyện gì? Đầu con sao lại thành ra thế này?"

Kỷ Thương Khung: "...Cha con có nói gì với ông không?”

Lão gia: "Nó nói con bị vật rơi từ trên cao đập vào đầu, vẫn đang điều tra xem hung thủ là ai."


"Thật sao..." Ánh mắt Kỷ Thương Khung tối sầm, nhẹ giọng nói: "Cha đã nói như vậy à?”

Cuối cuộc trò chuyện, Kỷ Thương Khung lo lắng vì lão gia đã già, có thể gây hại cho sức khỏe, cuối cùng anh không tiết lộ sự thật về chuyện mình bị thương cho lão gia.

Chỉ là trước đây lão gia cũng là một nhân vật rất nổi tiếng, sao có thể không nhận ra manh mối? Không quá mấy ngày ông đã quyết định quay trở lại làm hội đồng quản trị tập đoàn Tung Hoành, cũng bắt đầu can thiệp vào công việc của tập đoàn Tung Hoành, làm cho tập đoàn trở nên hỗn loạn và không ổn định.

Kỷ Thương Khung không phải là người thích trốn tránh, ngay cả khi đối mặt với nỗi đau và sự thật tàn nhẫn, anh cũng có can đảm để đối mặt. Vì vậy, sau ngày đó, Kỷ Thương Khung đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho Kỷ Phi, hy vọng có thể gặp mặt và trò chuyện với ông ấy.

Nhưng điều mà Kỷ Thương Khung không ngờ tới là mọi cuộc gọi của anh đều bị Kỷ Phi từ chối.

Kỷ Phi không muốn nhìn thấy Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung hoang mang, không hiểu tại sao người cha hiền lành một thời của anh lại đối xử với anh như vậy.

Sự phản bội của người thân khiến Kỷ Thương Khung chán nản, thậm chí còn phát triển triệu chứng trầm cảm, trong thời gian này, anh không chỉ mắc chứng mất ngủ mà còn mắc chứng biếng ăn, cơ thể nhanh chóng sụt cân.

May mắn thay, trong khoảng thời gian đó, Dung Trạm luôn ở bên cạnh anh, điều này khiến Kỷ Thương Khung có phần được an ủi.

Vào ngày thứ mười sau khi xuất viện, Kỷ Thương Khung nhận được cuộc gọi từ Đường Vận.

Đường Vận tức giận: “Mé, người anh em à, ông có nhớ là ông có một studio không!? Ông có thể lãnh đạo cả công ty, nhưng ông không thể bỏ mọi người mà đi như vậy chứ!”

Kỷ Thương Khung lúng túng: "Ồ đúng..."

Đường Vận: "Ồ cái đầu ông, không phải thực sự rơi vào vùng đất dịu dàng như lời đồn, vui đến nỗi quên trời quên đất rồi đấy chứ?”

Kỷ Thương Khung khó hiểu: “Tin đồn gì?”


Đường Vận: "Trước đó có một chàng trai gọi đến Studio, nói là bạn trai của ông. Trời ơi, chưa đầy năm phút mọi người trong studio biết hết chuyện luôn, họ không thèm đổi chủ đề trong ba ngày liên tiếp liền. Vậy nên cuối cùng ông đã tìm được tình yêu đích thực rồi à?”

Kỷ Thương Khung: "Đừng nói dối, tìm được tình yêu gì chứ, tâm ý của tôi vẫn chưa thay đổi mà."

Đường Vận: "Vậy chàng trai gọi điện cho Studio lần trước là ai nhỉ?”

Kỷ Thương Khung: "Chờ tí, tôi hỏi một chút. Đừng cúp điện thoại."

Vừa nói, Kỷ Thương Khung vừa bấm điện thoại di động, đi vào phòng bếp tìm Dung Trạm.

Kể từ khi Kỷ Thương Khung có triệu chứng biếng ăn, Dung Trạm đã tự tay nấu ăn cho anh ba bữa mỗi ngày, luôn tạo ra các món ăn ngon khác nhau.

Lúc này Dung Trạm đang thêm gia vị vào nồi súp thịt xương thơm ngon, nhìn thấy Kỷ Thương Khung đi vào, nghi hoặc hỏi: "Anh Thương Khung, sao vậy?"

Kỷ Thương Khung: “Tiểu Trạm, em có gọi điện đến studio của anh không?”

Dung Trạm giật mình, lo lắng hỏi: "Có gọi rồi, em làm phiền anh sao?”

"Không có gì, chỉ là... ừm..." Kỷ Thương Khung cân nhắc lời nói của mình, “Em có nói em là bạn trai của anh không?”

Mặt Dung Trạm bỗng nhiên đỏ bừng.

Y cúi đầu, mím môi ngượng ngùng, một lúc sau mới khẽ gật đầu.

Ngực Kỷ Thương Khung nóng bừng, tai đỏ hồng, anh cúi xuống, mỉm cười hôn nhẹ lên Dung Trạm đang cúi đầu, rồi lấy điện thoại đặt trở lại bên tai, dường như trả lời Đường Vận nhưng thực chất là nói cho Dung Trạm nghe: "Chàng trai đó là người tôi thích trong suốt năm qua, bây giờ em ấy là bạn trai của tôi rồi."

Đường Vận: "..."

Đường Vận sợ đến không nói được câu nào: "Mẹ kiếp, người đó là em dâu của ông mà Kỷ Thương Khung, ông dám làm thế à! Giới nhà giàu chơi mấy trò thật không đâu, tôi thường dân đâu hiểu được, chỉ biết nói yêu ma quỷ quái mau rời khỏi đây đi!!!”