Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Ảnh Hậu

Chương 3: Em sẽ không chê chị lớn tuổi




Triệu Tuân Âm là người nói lời giữ lời, nói cuối tuần trở về thì cuối tuần chắn chắn sẽ trở về. Nhưng đáng tiếc đó là Thi Nam Bắc lại không phải là người có trí nhớ đặc biệt tốt. Ngày đó nàng theo Ngô Lệ Lệ ăn xong liền về ký túc xá tu tiên, một bên tu tiên một bên chơi game, chìm đắm trong vui sướng hoàn toàn quên mất nàng còn có một người vợ.

Là một nữ sinh viên, sinh hoạt của Thi Nam Bắc vẫn rất cố định. Mỗi ngày ngoại trừ đi học chính là ở ký túc xá tu tiên. Chương trình học của sinh viên Y3 vẫn luôn rất nặng nề, đặc biệt là sinh viên học Y8 như Thi Nam Bắc, học xong trên cơ bản liền có thể lập địa thành Phật (tu thành chính quả).

Hỏi Thi Nam Bắc vì sao lại muốn học y?

Đừng hỏi, hỏi tới chính là bộ dạng muốn làm một bác sĩ giỏi hành y tế thế.

Hỏi lại chính là nàng nghĩ sau khi bà nội đánh gãy chân nàng thì có thể tự mình nối lại xương... Thật là khiêm tốn.

***

Sau khi trải qua mấy ngày tu tiên bận rộn, Thi Nam Bắc cứ thế liền đem người vợ mới kết hôn Triệu Tuân Âm quên sạch sành sanh, cho nên đến 9 giờ sáng thứ bảy khi nàng nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Tuân Âm điện thoại của nàng đang trong trạng thái im lặng.

...Mọi người đều biết, buổi sáng cuối tuần chính là thời điểm lý tưởng để sinh viên đại học ngủ nướng, điện thoại không để trạng thái im lặng thì căn bản liền không thể ngủ.

Triệu Tuân Âm không có vô tư như Thi Nam Bắc. Cô đã đồng ý với bà nội của Thi Nam Bắc sau khi đi xem mắt với Thi Nam Bắc cũng đã chuẩn bị phải trở thành con người của gia đình. Cho nên sau khi cô nói với Thi Nam Bắc cuối tuần về Thành Đô liền bắt đầu gấp rút hoàn thành các lịch trình đã dời lại. Thật vất vả mới có thể làm xong lại vội vàng đến sân bay Song Lưu đáp chuyến bay lúc 8h30 sáng, nghĩ có thể cho người vợ mới cưới của mình một kinh hỉ, nhưng nàng thật sự không thể đoán được Thi Nam Bắc có thể thiếu suy nghĩ đến như vậy.

Lần này hành trình tương đối đột ngột, coi như là lâm thời mua vé, không qua tay công ty, cộng thêm trước đó cô ra vào sân bay đều dùng lối đi VIP, cho nên thời điểm ở sân bay cũng không gặp các fan tới đón đưa.

Như thế tiết kiệm không ít thời gian.

Tiểu tỷ tỷ trợ lý lái xe tới đón cô, sau khi đón cô xong liền thu dọn hành lý, hỏi cô có muốn trực tiếp về biệt thự Long Tuyền không?

Ở Long Tuyền Triệu Tuân Âm có một căn biệt thự đơn lập. Tuy rằng có chút xa trung tâm thành phố, nhưng theo lời cô nó nối liền với long mạch, có thể làm nàng phát tài.

Nghe trợ lý hỏi chuyện, Triệu Tuân Âm vốn đang híp mắt "Ừ" một tiếng, kết quả xe đều đã ra khỏi đường cao tốc sân bay cô mới chợt nhớ một chút chuyện của Thi Nam Bắc.

...Cô thiếu chút nữa cũng đã quên chuyện cô đã có vợ.

Cô kêu trợ lý, để xe chuyển hướng: "Đi đại học Tứ Xuyên."

Trợ lý biết chuyện Triệu Tuân Âm kết hôn cùng Thi Nam Bắc, cho nên cũng không hỏi thêm điều gì, trực tiếp lái xe đi.

Tới dưới ký túc xá của Xuyên đại Hoa Tây y khoa viện, trợ lý tìm chỗ đậu xe, Triệu Tuân Âm ngồi trên xe không nhúc nhích, trong tay cầm điện thoại, giao diện ngừng ở đoạn tin nhắn WeChat cùng Thi Nam Bắc:

Âm: Xuống lầu.

Không ai trả lời cô, vì thế cô lại nhắn đi một tin nhắn.

Âm: Xuống lầu đi.

Vẫn không có ai trả lời WeChat của cô.

...

Triệu Tuân Âm nhìn điện thoại, mặt vô cảm, đã mười ba phút trôi qua kể từ lần cuối cùng tin nhắn WeChat của cô được gửi đi, Thi Nam Bắc vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat của cô. Triệu Tuân Âm vội vã chạy show hoàn thành công việc để dành ra hai ngày ở bên vợ, thậm chí cô ngủ chưa đến sáu tiếng đồng hồ. Có lẽ là do tuổi lớn chịu không nổi thức đêm lao lực, bây giờ huyệt Thái Dương của cô vẫn luôn nhảy lên không ngừng.

...Đau đầu.

Đại khái thấy cô ngồi ở phía sau nửa ngày không có động tĩnh, tiểu tỷ tỷ trợ lý quay đầu hảo tâm hỏi nàng: "Âm tỷ, muốn tôi đi lên gọi Thi tiểu thư sao?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Nghe một chút, trợ lý đều biết mình xuống nước không được, thế mà Thi Nam Bắc lại không biết.

"Tôi sẽ gọi cho em ấy." Triệu Tuân vậy trương khuôn mặt lạnh lẽo nói, nói xong liền bấm mở danh bạ điện thoại, kết quả mới lướt được một nửa cô mới bỗng nhiên nhớ lại chính mình không có số điện thoại của Thi Nam Bắc.

"..." Cô thở dài, im lặng một lúc lâu, lướt danh bạ tới một số điện thoại khác, sau đó bấm gọi:

"Bà nội ơi? Con là Tuân Âm. Vâng, con đã về Thành Đô rồi..."

...

Lúc Thi Nam Bắc tỉnh dậy đã gần mười một giờ, nói đúng ra nàng cũng không phải tỉnh ngủ, nàng là đói tỉnh.

"Tỉnh?" Một bạn cùng phòng khác của nàng Dương San đang ngồi trên bàn sách đối diện giường nàng viết thứ gì đó, thấy nàng tỉnh đầu cũng không thèm quay lại nhìn Thi Nam Bắc, nói: "Trên bàn có bánh mì sữa bò, tự mình ăn đi."

Thi Nam Bắc nghe được lời này vuốt cái bụng trống rỗng không khỏi lệ rơi như mưa: "Ôi... San San cậu tốt với tớ quá đi..."

"—— Câm miệng." Dương San đang múa bút thành văn, một bên lỗ tai vừa nghe câu đầu liền lập tức mở miệng đánh gãy lời nàng: "Nếu còn tiếp tục làm ồn, tớ liền đem cậu quăng ra ngoài."



Khi Dương San học cao trung chính là Taekwondo đại đen nhị đẳng (đai này đã có thể làm trợ lý huấn luyện viên) (*), là người đảm đương vũ lực, việc nhân đức không nhường ai của ký túc xá các nàng. Năm đó một chân liền đá văng một tên đàn ông đáng khinh trên tàu điện ngầm, thậm chí còn được đăng trên báo địa phương, từ đó về sau thanh danh lan xa.

...Nếu cô ấy nói muốn đem nàng quăng ra ngoài kia vậy thì chắn chắn cô thật sự sẽ đem nàng quăng ra ngoài nếu nàng còn làm ồn.

Vì thế Thi Nam Bắc lập tức ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.

***

Hỏi: Điều đầu tiên mà thanh niên hiện đại làm khi thức dậy là gì?

Đáp: Xem điện thoại.

Thi Nam Bắc tuy rằng không phải vừa mở mắt liền mở điện thoại ra xem, nhưng nàng hiện nay không dám đắc tội Dương San vậy thì phương thức giết thời gian tốt nhất chính là chơi điện thoại.

Kết quả khi nàng lấy điện thoại ra xem thì thấy bốn cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ, cuộc gọi gần đây nhất là cách đây mười bảy phút.

Thi Nam Bắc:...?

Chẳng lẽ là trường học có việc tìm nàng?

Thi Nam Bắc sợ thật sự có chuyện gì, nàng thế nhưng không quên chuyện khi mình còn học năm nhất bởi vì ngủ quên cho nên bỏ lỡ kỳ thi Tiếng Anh cấp 4... Cho nên Thi Nam Bắc lập tức liền gọi đến, sau khi chuông reo hai tiếng, có người bắt máy:

"Alo?" Một giọng nữ rung động lòng người từ trong điện thoại truyền tới, nhàn nhạt hỏi nàng: "Tỉnh rồi à?"

Thi Nam Bắc nghe thanh âm này chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng quan trọng hơn nàng vẫn có chút mơ hồ, nàng đã ngủ quá lâu, có chút không kịp phản ứng: "A, đúng vậy... Xin hỏi cô là..." Ai vậy?

Lời còn chưa nói xong, người trong điện thoại đã ra lệnh:"Vậy xuống lầu đi."

Nói xong liền cúp điện thoại, thập phần cao quý lãnh diễm, dứt khoát lưu loát.

Thi Nam Bắc bối rồi cầm điện thoại: "...?"

Vì sao nàng lại có cảm giác chính mình vừa gặp bá đạo tổng tài?

Thôi quên đi, lại nằm một lát.

Vừa định nằm xuống giường lần nữa, kết quả khi sắp chạm vào giường Dương San như có đôi mắt sau ót, nói với nàng: "Đừng ngủ, dậy ăn cơm, làm vệ sinh."

Nói xong, Thi Nam Bắc chợt nhớ ra hôm nay đến lượt mình dọn vệ sinh.

"Hu hu hu hu hu San San à, tớ có thể..." Ngủ tiếp một hồi không? Đợi lát nữa mới làm vệ sinh.

"Không thể." Bạn cùng phòng vô tình cự tuyệt nàng.

Thi Nam Bắc: "..."

Vì thế Thi Nam Bắc tủi thân leo xuống giường, ăn bánh mì uống sữa bò, sau đó cầm cây lau nhà lau dọn ký túc xá. Lau được nửa tiếng, điện thoại di động trên bàn lại vang lên.

Thi Nam Bắc cầm lên liền thấy, vẫn là số điện thoại kia, nàng tiếp: "Alo?"

"Xuống dưới chưa?"

"...Chưa." Thi Nam Bắc cắn ngón tay nhỏ giọng nói: "Cô là ai thế? Tôi làm gì phải xuống lầu theo lời cô nói? Tôi còn chưa dọn vệ sinh xong đây."

Sau khi người trong điện thoại nghe xong lời nàng nói tựa hồ là có điểm bất đắc dĩ, than nhỏ một tiếng, tự giới thiệu: "Tôi là Triệu Tuân Âm."

"Triệu Tuân... A!" Thi Nam Bắc lập tức phản ứng lại, khiếp sợ nói: "Chị đã trở lại?!"

Triệu Tuân Âm hỏi: "Cho nên em có thể xuống lầu sao?"

"Thực xin lỗi thực xin lỗi! Em không biết là chị..." Thi Nam Bắc vừa nói vừa hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng mở cửa ký túc xá, cứ thế mặc bộ đồ ngủ chạy xuống lầu. Tới dưới lầu, nàng còn không có cúp điện thoại, liền hỏi Triệu Tuân Âm: "Chị ở đâu?"

"Ven đường, chiếc Audi màu đen lần trước."

Thi Nam Bắc cúp điện thoại tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên ở ven đường tìm thấy xe của Triệu Tuân Âm. Nàng vừa đi đến, cửa xe liền hơi hơi mở ra một chút, Thi Nam Bắc kéo cửa ngồi vào xe.

"Mới tỉnh ngủ?" Vào xe nàng liền thấy Triệu Tuân Âm ngồi ở phía sau ghế phụ.

Lần này Triệu Tuân Âm mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất là nghiêm túc và một chiếc váy chữ A màu đen, mái tóc đen hơi xoăn buông xõa trên vai, làn da trắng nõn ngũ quan tinh tế, trông giống như một bức tranh thủy mặc ý cảnh mười phần sống động, làm Thi Nam Bắc từ trước đến nay không đam mê nữ sắc sửng sốt một hồi.

"Hửm?" Triệu Tuân Âm nhắc nhở Thi Nam Bắc một chút.



Thi Nam Bắc liền hoàn hồn, mặt ửng đỏ nói: "Ngại quá, buổi sáng điện thoại của em luôn để chế độ im lặng, không nghe được điện thoại của chị..."

Triệu Tuân Âm một bàn tay đáp ở tay vịn trên xe, một cái tay khác thưởng thức điện thoại Iphone màu đen của mình, lại hỏi một lần nữa: "Mới tỉnh ngủ?"

Thi Nam Bắc: "..."

Tiểu tỷ tỷ trợ lý ngồi ở vị trí điều khiển phía trước biết xem xét thời thế cực kỳ, quay đầu lại bổ sung với Thi Nam Bắc: "Thi tiểu thư, Âm tỷ ở chỗ này đợi em hơn hai tiếng đồng hồ rồi."

Nghe vậy, Thi Nam Bắc biết sai có thể sửa, lập tức cúi đầu hối hận nói: "Rất xin lỗi, em sai rồi!"

Triệu Tuân Âm khẽ mỉm cười, không để ý tới lời xin lỗi, chỉ hỏi nàng: "Ăn cơm chưa?"

Thi Nam Bắc vẫn còn đắm chìm trong cảm giác áy náy vì đã ngủ quên để Triệu Huân Nhân đợi lâu như vậy, nghĩ nếu mình đến giờ vẫn chưa ăn cơm thì chẳng phải làm vợ mình quá nhọc lòng sao? Vì thế nàng nhỏ giọng nói: "... Ăn rồi."

Triệu Tuân Âm "Ồ" một tiếng dài, nhìn nàng cười như không cười nói: "Ăn cái gì?"

Thi Nam Bắc: "..."

Im lặng, nàng lại lần nữa cúi đầu, nói: "... Bánh mì."

Triệu Tuân Âm nghe xong không khỏi cảm thán nói: "Tuổi trẻ thật tốt."

Có thể ngủ cả buổi sáng như vậy thế nhưng chỉ ăn bánh mì. Ngược lại, cô lớn tuổi rồi nên khi cả buổi sáng chưa ăn gì đã đói tuột huyết áp, hoàn toàn không thể tinh khí mười phần giống như Thi Nam Bắc được.

Kết quả sau khi Thi Nam Bắc nghe xong lời nàng nói vội vàng bảo vệ hình tượng của chính mình, nói: "Không sao đâu, em sẽ không chê chị lớn tuổi!"

Ý cười trên mặt Triệu Tuân Âm liền cứng đờ: "..."

Nếu không thì em vẫn chê đi. Triệu Tuân Âm nhìn Thi Nam Bắc bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội, nhịn không được mà nổi lên suy nghĩ muốn đem người này ném ra khỏi xe.

(*) Taekwondo: Là môn võ bắt nguồn từ Hàn Quốc, qua nhiều năm phát triển và tiến bộ Taekwondo đã mở rộng ra không chỉ trong nước mà nhiều quốc gia trên thế giới. Kỹ thuật chủ yếu của Taekwondo là đấm và đá. Những bài tập ban đầu tập trung vào vận động khớp hông, chân, tay, cổ vai... để tác động vào phần bắp, dây chằng, các khớp.

Người mới bắt đầu học mang đai trắng. Cứ sau sau mỗi 3 tháng hoặc 6 tháng lại thi lên một cấp. Khi lên được đại đen thì 2 năm lại thi lên đẳng một lần.

Trong môn võ Taekwondo gồm 18 bậc tiến bao gồm 8 cấp và 10 đẳng. Trong đó 8 cấp sẽ tiến từ đai trắng tới đai đỏ, 10 đẳng bắt đầu từ đai đen.

Cấp8 - Đai trắng - Võ sinh

Cấp 7 - Đai vàng - Võ sinh

Cấp 6 - Đai xanh lá - Võ sinh

Cấp 5 - Đai xanh dương- Võ sinh

Cấp 4 - Đai đỏ - Võ sinh

Cấp 3 - Đai đỏ - Võ sinh

Cấp 2 - Đai đỏ - Võ sinh

Cấp 1 - Đai đỏ - Võ sinh

Đẳng 1 - Đai đen - Võ sinh huyền đai

Đẳng 2 - Đai đen - Trợ lý huấn luyện viên

Đẳng 3 - Đai đen - Trợ lý huấn luyện viên

Đẳng 4 - Đai đen - Huấn luyện viên

Đẳng 5 - Đai đen - Huấn luyện viên

Đẳng 6 - Đai đen - Võ sư

Đẳng 7 - Đai đen - Võ sư

Đẳng 8 - Đai đen - Võ sư

Đẳng 9 - Đai đen - Võ sư cửu đẳng

Đẳng 10 - Đai đen - Đại võ sư