Từ sau khi ăn xong buổi sáng hôm nay, Thiệu Nghị Ngạo liền vào thư phòng làm việc. Trình Cảnh đứng trước cửa thư phòng, đã gõ được vài lần. Cả thân thể cậu giờ như chẳng phải của mình, thật sự rất khó chịu. Hai đùi cậu bủn rủn không thôi, đứng không nổi, lúc này lại đang phân vân trước cửa phòng càng trở nên khó chịu thêm.
Trải qua vài lần tự hỏi, Trình Cảnh một hơi hít sâu, cắn cắn môi dưới vẫn quyết định gõ cửa phòng thêm lần nữa.
Thiệu Nghị Ngạo trong phòng đang xử lý văn kiện cần gấp, bởi vì hôn lễ nên hôm nay hắn không cần phải tới công ty làm việc, nhưng không có nghĩa hắn không cần làm gì. Âm thanh gõ bàn phím lâu lâu lại vang lên trong phòng, lúc này đột nhiên lại có tiếng gõ cửa bất ngờ, làm cho hắn phải xoa thái dương, nhíu mày suy nghĩ.
Bình thường khi hắn ở thư phòng tuyệt đối sẽ không cho phép ai đến quấy rầy. Là ai mà không hiểu phép tắc đến thế?
Tiếp tục lật xem văn kiện trong tay, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên như có quy luật, lần đầu tiên tâm tư của Thiệu Nghị Ngạo từ xử lý công việc tung bay đến việc suy nghĩ ai gõ cửa.
Xem ra... dám gõ cửa phòng hắn chỉ sợ chính là vợ bé nhỏ của hắn mới cưới về nên không biết việc này.
Nghĩ đến Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo hơi động ngón tay, sờ lên chóp mũi mình một tí, một chút ánh sáng khó nhận ra lóe lên tại con ngươi đen thẫm.
= = = = = = = =
" Có việc gì sao?"
Bởi vì mỗi phòng đều được thiết kế cách âm rất tốt, sợ Trình Cảnh không nghe được lời nói của mình, hắn đành phải tự đứng dậy mở cửa giúp Trình Cảnh.
Trình Cảnh nãy giờ thấy không ai trong thư phòng lên tiếng, vốn định đưa tay lên gõ lần nữa, Thiệu Nghị Ngạo lại đúng lúc mà mở cửa ra.
Còn chưa kịp chuẩn bị tốt tinh thần, đột nhiên liền nhìn thấy gương mặt cương nghị của Thiệu Nghị Ngạo, không khỏi cả kinh trong lòng, vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu thần sắc dường như có chút khó xử mà nói:
" Em... Em có việc muốn nói với anh..."
" Vào đi rồi nói sau."
Nhìn động tác trốn tránh của Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo liền đoán cậu hình như không thích cùng hắn tiếp xúc. Thiệu Nghị Ngạo một mặt khó chịu, vươn tay kéo tay cậu đi vào, rồi lập tức dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
Đây là tình huống gì nha?! Nghe ra trong tiếng đóng cửa rõ ràng có kèm theo sự tức giận, Trình Cảnh lập tức giật mình. Người này, thật đúng là không thể hiểu được. Thời điểm mở cửa không phải tâm trạng rất tốt sao, loại công phu nào mà mới chớp mắt một cái liền thay đổi nhanh như vậy nha? Chính cậu cũng đâu làm gì khiến hắn khó chịu nha!
Dù đã cảm giác được hắn đang tức giận, Trình Cảnh vẫn cắn răng mà đứng thẳng tắp trước bàn làm việc của Thiệu Nghị Ngạo, nâng mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, cố ý nâng to âm thanh, chậm rãi nói:
"Trường em sắp tới sẽ khai giảng năm học mới... Cho nên, em có thể về trường học vào hôm nay không?"
Ngón tay đang gõ mặt bàn của Thiệu Nghị Ngạo sau khi nghe Trình Cảnh nói thế chợt dừng lại, Thiệu Nghị Ngạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Cảnh, hai hàng lông mày vẫn như cũ nhăn lại, ngữ khí vẫn không tốt:
"Trường học cách nhà cũng không xa, em muốn đến đó sớm làm gì?"
" Trong trường còn một ít việc quan trọng cần em phải xử lý nhanh chóng. Hơn nữa học kỳ này, em đã trở thành thành viên hỗ trợ cho học sinh năm nhất, hiện tại cách ngày khai giảng chỉ còn hai, ba ngày, em còn muốn..."
" Chờ anh kêu người đưa em về trường."
Thiệu Nghị Ngạo lần nữa nhíu mày, không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của Trình Cảnh.
" Không cần, thật không cần rắc rối như vậy, em chính mình đi cũng được."
Trình Cảnh vừa nghe đến Thiệu Nghị Ngạo muốn kêu người đưa mình về trường, cậu liền vội vàng lên tiếng ngăn cản. Lỡ như bị bạn bè trong trường nhìn thấy, vậy không xong...
Thiệu Nghị Ngạo làm sao mà không biết chút tâm tư nhỏ của Trình Cảnh được, dù sao khi hắn công bố ra ngoài mình kết hôn, không hề để ai biết vợ mình là ai, chỉ ngoại trừ những người trong gia tộc biết được mà thôi.
Trình Cảnh thấy Thiệu Nghị Ngạo không nói nữa, liền nghĩ hắn đã ngầm đồng ý. Nhưng vào lúc cậu đang chuẩn bị mở cửa thư phòng đi ra, Thiệu Nghị Ngạo đang ngồi trên ghế lại đột nhiên mở miệng:
" Miệng vết thương của em đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Trình Cảnh đang đưa lưng về phía hắn, tay đang chạm vào khóa cửa tức khắc đỏ mặt, thấp thấp giọng nói một tiếng:
" Khá hơn nhiều rồi... cảm ơn" rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
= = = = = = = =
Làm một sinh viên ban hỗ trợ sinh viên năm nhất ngành XX, Trình Cảnh đi vào trường học tự nhiên cũng vội hơn người khác một tí. Bất tri bất giác, Trình Cảnh đã ngơ ngác ở lại trường hơn bốn ngày.
Hơn bốn ngày này, Trình Cảnh cùng Thiệu Nghị Ngạo hai người hoàn toàn không liên lạc một chút nào. Tuy rằng đã kết hôn, nhưg giống như ngày đầu tiên sau khi thức dậy, hai người liền không còn bất cứ tiếp xúc nào.
Nghĩ đến buổi sáng ngày đó tỉnh lại trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Cảnh bất giác lại đỏ lên.
Buổi sáng hôm đó, hắn... tay hắn thế mà lại đặt ở nơi đó của cậu. Hơn nữa, càng làm cho cậu thấy rất xấu hổ và giận dữ chính là... chính là vì muốn thoát khỏi bàn tay của Thiệu Nghị Ngạo, cậu đem hai đùi mình hơi tách ra... Nhưng mà, điều này lại khiến cho tay của Thiệu Nghị Ngạo càng lúc càng gần sát với chỗ đó của cậu.
Đến ngày hôm nay, Trình Cảnh vẫn còn nhớ rõ ràng Thiệu Nghị Ngạo vào buổi sáng hôm đó, khi cậu tách chân, hắn nhìn về phía cậu rất thích thú mà cười.
Càng làm cho cậu chuẩn bị không kịp đó là tại lễ khai giảng cho học sinh mới, cậu lại thấy người ngồi trên đài chủ tịch kia, cả người cậu trong nháy mắt hoàn toàn sửng sốt. Hắn... người ấy không phải Thiệu Nghị Ngạo sao?
" Đúng rồi, đúng rồi, người đàn ông đó chính là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiệu thị, người những lớn lên rất anh tuấn mà còn rất giàu có! Nhưng đáng tiếc dù có là nam nhân ưu tú đến bao nhiêu cũng đã kết hôn, không đến lượt chúng ta!"
Nghe bạn học đang làm hoa si sắc đẹp nhìn về phía Thiệu Nghị Ngạo, một bên nhỏ giọng thạo luận, không biết như thế nào, trong đầu Trình Cảnh lại bắt đầu nhớ lại hình ảnh đêm đó hắn đem mũi cắm vào nơi đó của chính cậu.
Ngẩng đầu lên, lại đụng phải tầm mắt của Thiệu Nghị Ngạo hướng tới, nhìn thấy mũi hắn, gương mặt của cậu không khỏi đỏ lên.