Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

Chương 28: Tại Sao Lan Hà Đi Với Ai Cũng Gặp Quỷ?




Do để ý đến tình huống của Thi Tuyền nên Vương Mậu tìm gặp nói chuyện riêng với cô, thế mới biết Thi Tuyền gặp phải thứ bẩn thỉu vào cái hôm quay ở công viên giải trí nên mới bị dọa.

Vương Mậu đã quay phim nhiều năm nên dĩ nhiên đã từng nghe phong thanh một số chuyện tương tự, lúc bấy giờ ông bèn xin tư vấn người mê tín nhất mà mình biết – Liễu Thuần Dương.

Liễu Thuần Dương cười khà khà ở đầu kia điện thoại: "Ha ha ha! Chẳng phải có Lan Hà ở chỗ ông đấy ư? Ông tìm cậu ấy là xong. Tôi có một ví dụ có sẵn để ông tham khảo này. Trước đây con trai Trần Tinh Ngữ cũng khóc suốt, Lan Hà bế có vài ngày là khỏi. Cậu ấy gan góc lắm, cái gì cũng trấn áp được."

Vương Mậu: "..."

Nghe cũng hợp lí phết. Vương Mậu ngẩng đầu gợi ý cho Thi Tuyền, hay là cháu thân với Lan Hà hơn đi, ví dụ như ôm chẳng hạn.

Nào ngờ Thi Tuyền lại thốt lên: "Không hay đâu chú!"

Vương Mậu lấy làm lạ: "Ủa, chả phải bình thường cũng chơi thân với nhau lắm à? Hay sợ dính scandal? Nhưng quan trọng là nếu trạng thái của nữ chính như cháu không tốt thì làm sao buổi quay tiếp theo của chúng ta hiệu quả được, ít nhất cũng còn nửa tháng nữa."

Thi Tuyền không tiện kể cho Vương Mậu, chỉ đành nói mập mờ: "Chơi thân cũng không hở tí là ôm ngay được ạ."

Thật ra trong lòng cô lại nghĩ có lẽ làm vậy sẽ giúp ích được, bởi vì Lan Hà là người kéo cô ra khỏi con quỷ dựng tường kia.

Hơn nữa, sự gan dạ của Lan Hà không giống kiểu gan dạ đần đần như trong phim kinh dị, mà giống kiểu gan dạ một thân chính khí đến quỷ cũng chẳng quấy phá nổi trong truyền thuyết xưa hơn...

Cơ mà lần trước chỉ định nắm tay thôi mà Lan Hà sắp ói đến nơi, làm sao cô còn mặt dày đi làm khó người ta được.

"Nếu nói vậy thì, ha ha, cháu có thể đi tìm Chương Thanh Dứu với Lan Hà mà chơi nhiều lên, hoặc đơn giản là kéo cả đám chơi với nhau sẽ huyên náo hơn, sẽ không bị gì nữa." Vương Mậu nói, "Nếu thực sự không được nữa thì chú cho cháu nghỉ, cháu đi đâu cúng bái cũng được, chùa Giác Tuệ chẳng hạn."

Thi Tuyền: "Không được đâu chú."

Vương Mậu: "Sao vậy?"

Thi Tuyền: "Hồi nhỏ mẹ cháu từng mời thầy bói cho cháu, nói là cháu không có Phật duyên."

Vương Mậu khịa: "... Tại ông thầy kia không tin Phật đấy thôi."

Thi Tuyền chẳng nói thêm gì nữa, cũng khá là có lí.

Cô tiếp thu lời đề nghị của đạo diễn, vừa hay hôm nay xong việc sớm hơn bèn mời một số diễn viên khá thân đến phòng Lan Hà chơi.

"Đến phòng anh à? Được, chỗ anh tiện lắm." Lan Hà vẫn chưa biết ý định của Thi Tuyền, anh còn nghĩ phải tìm một cơ hội để thi chú cho Thi Tuyền, xua đi uế khí.

Cả đám ngồi trong phòng Lan Hà. Anh sống một mình, phòng có tận hai cái giường, cả bọn an vị trên cái giường không dùng tới mà chơi bài với nhau. Lan Hà gọi trái cây bên ngoài về, rửa sạch rồi đưa cho mọi người vừa chơi vừa ăn.

"Ê, chỗ tôi có bộ phim sắp chiếu, mọi người chia sẻ giúp tôi được không?" Chương Thanh Dứu nói xong bèn ôm quyền làm lễ.

Anh ta đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng hoa, ở đây quay phim, ở kia chiếu phim, còn là nam chính khiến cho các diễn viên vô danh ngưỡng mộ không thôi. Ví như từ khi ra mắt đến nay, trong đa số vai diễn của Lan Hà chỉ có đúng một vai phản diện mà anh đóng trong phim của Liễu Thuần Dương, đó là vai mà anh phải mất công lắm mới có được.

Chia sẻ tuyên truyền chỉ là một chuyện cỏn con, mọi người lập tức lấy điện thoại ra ủng hộ.

Đương nhiên Lan Hà cũng chia sẻ đặng bày tỏ tấm lòng. Fans trên weibo của anh chẳng nhiều nhặn gì cho cam, bài đăng toàn là nội dung nuôi dạy trẻ, các mẹ bỉm sữa trao đổi với nhau dưới mục bình luận ở weibo anh, tình cảm dành cho tài khoản weibo có khi còn sâu sắc hơn tình cảm dành cho anh ấy chứ.

"Ồ, Ngưỡng Cửa Vàng, Trụ Cửa Vàng bị trộm rồi!" Một diễn viên trong đoàn chia sẻ xong bèn nhìn điện thoại, bỗng thốt một câu.

Chương Thanh Dứu chẳng nghe rõ, "Hả? Ngưỡng cửa gì, có ai đi trộm ngưỡng cửa nữa à? Nhà ai làm ngưỡng cửa bằng vàng thế?"

"Không phải ngưỡng cửa bình thường đâu anh, là văn vật đó!" Diễn viên kia đáp.

"Không phải chứ, cái văn vật này có lai lịch ra sao?" Chương Thanh Dứu chẳng hiểu lắm, "Hình như anh chưa bao giờ nghe có ngưỡng cửa hay trụ cửa nào được Hoàng đế dùng mà có giá trị như vậy đó."

Ở nơi như Bắc Kinh, bạn chỉ nói đó là thứ các vương công đại thần từng dùng là chưa đủ, đằng nào cũng là cố đô mà.

Diễn viên nọ hỏi: "Bắc Kinh xưa có câu vè đọc nhanh, gì mà 'Ngưỡng cửa vàng, trụ cửa vàng, trẻ láu cá, bia nhìn xuyên', nghe bao giờ chưa?"

Đa số người ở đó lắc đầu nguầy nguậy, nơi đây không nhiều dân Bắc Kinh cho lắm. Chỉ có mỗi Thi Tuyền là vỗ tay cái bốp: "Mới đầu anh bảo tôi vẫn chưa nhớ ra, nhưng tôi từng nghe câu đó rồi, nhưng nghe nói đã mất tích từ lâu rồi mà?"

Họ giải thích cho thì những người không hiểu mới biết, bốn thứ này là bốn đồ cổ nằm xung quanh Thập Sát Hải của Bắc Kinh. Trẻ láu cá và bia nhìn xuyên đều là vật ở chùa Hộ Quốc, tức là tượng một đứa trẻ bụ bẫm và bia rồng mà nghe nói có thể đem đến vận may cho con người.

"Ngưỡng Cửa Vàng, ngày xưa ở chòi canh có một cái miếu, trong miếu có ngưỡng cửa viết là Bậu Cửa Vàng, mà bậu cửa tức là ngưỡng cửa, cho nên người ta gọi nó là Ngưỡng Cửa Vàng. Nghe đâu trước đây ở đó là cung viện của nhà Kim*, Ngưỡng Cửa Vàng bị Kim Ngột Truật* đoạt được từ Biện Lương* về. Mọi người ngẫm lại mà coi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?"

(*Nhà Kim: Là một triều đại do người Nữ Chân gây dựng trong lịch sử Trung Quốc. Người Nữ Chân nguyên là phiên thuộc của triều Liêu, thủ lĩnh Hoàn Nhan A Cốt Đả sau khi thống nhất các bộ lạc Nữ Chân, vào năm 1115 dựng nước đặt đô tại Hội Ninh phủ, quốc hiệu là Đại Kim.

*Kim Ngột Truật: Là nhà chính trị và danh tướng nhà Kim trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công lao lớn trong việc mở mang bờ cõi nước Kim về phía nam, từ phía đông bắc Trung Quốc ngày nay tới bờ bắc sông Hoài.

*Biện Lương: Là tên gọi khác của Khai Phong, một thành phố trực thuộc tỉnh ở phía đông tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.)

Diễn viên kia thường hay thích nghe những câu chuyện truyền kì, bèn giải thích tiếp: "Ngưỡng Cửa Vàng nằm ở Địa An Môn, nghe nói ngưỡng cửa được làm bằng vàng, chưa kể là người ta còn chôn một con Chuột Vàng dưới Ngưỡng Cửa Vàng nữa. Song, cả Ngưỡng Cửa Vàng lẫn Trụ Cửa Vàng đều đã thất lạc từ thời xưa rồi, mãi đến sau này mới phát hiện chúng ở trong tay một viện bảo tàng nước ngoài."

"Bạn tôi là người bên Đài truyền hình Bắc Kinh, mấy ngày trước cậu ấy kể tôi nghe có một ông đại gia tìm được tung tích của Ngưỡng Cửa Vàng và Trụ Cửa Vàng ở nước ngoài bèn mua về với giá cao lắm. Bên Đài truyền hình còn định quay phim phóng sự cơ mà. Ai ngờ mới nhập cảnh, mới hạ cánh, mở ra nhìn thì chẳng thấy đâu nữa! Bây giờ ông đại gia kia rất tức giận, đang tra xét chuyện gì đã xảy ra... Có lẽ phim phóng sự 'văn vật quay về' sẽ thành phim trinh thám mất thôi!"

Kể cả Lan Hà cũng bị câu chuyện này lôi cuốn, trộm cắp gì đó, ghê gớm phết.

Thi Tuyền hỏi: "Sao không thấy nữa? Ông ta không làm các biện pháp an ninh à?"

"Sao lại không? Bạn tôi kể lúc ông ta mang đồ về còn phái cả một đoàn vệ sĩ đi cùng để giám sát cái két sắt đựng văn vật, còn có người chuyên chụp ảnh nữa cơ. Lên máy bay, xuống máy bay, suốt hành trình, cả đội ngũ chẳng dời mắt đi, mà cho dù có người nhìn nhầm thì máy móc cũng không thể sai được, đúng chứ? Nhưng nó vẫn không cánh mà bay!"

Chương Thanh Dứu ngửi được mùi drama, "Đừng bảo đây là âm mưu gì nhé, hay là đội ngũ vệ sĩ bị thu mua?"

Thi Tuyền nói: "Chắc không đâu, ông đó giàu lắm, muốn thu mua thì phải mất bao nhiêu là tiền cơ chứ."

Chương Thanh Dứu: "Nếu lấy được cái Ngưỡng Cửa Vàng với Trụ Cửa Vàng về tay thì tốn bao nhiêu tiền thu mua cũng đáng mà... Vậy bây giờ ông ta báo cảnh sát chưa?"

"Ờm... Câu này của anh thì tôi không biết." Diễn viên kia cúi đầu nói với bạn một câu rồi đáp, "Hình như có báo rồi, nhưng bên cảnh sát cũng bó tay, bởi vì không có một tí manh mối nào cả, nhập cảnh cái là biến mất luôn, cho nên họ hoài nghi đã có vấn đề từ khi ở ngoài rồi. Bây giờ... vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi."

"Tôi xót tiền hộ ông ta quá!" Chương Thanh Dứu nói. Tuy bây giờ tiền đóng phim của anh ta không thấp nhưng nhìn đống tiền mà gã nhà giàu kia mua văn vật là chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trân.

Lan Hà thấy quái lạ ở đâu đó. Dù anh không nắm chi tiết, song anh có một trực giác vô danh, lòng cứ nhộn nhạo, cảm giác đây không giống một vụ án mất cắp bình thường.

Đương nghĩ miên man thì chợt nghe tiếng soàn soạt, những người khác chẳng có phản ứng gì, chỉ có mỗi anh ngước đầu lên, từ góc nhìn của anh thì thấy Y Bình đi vào cửa...

"Ơ, nhiều người thế..." Bạch Ngũ đến thăm ân nhân, vừa bước chân vào đã thấy cả đám người ngồi đó, thế là cậu chàng hóa đá tại chỗ.

Lan Hà: "..."

Bạch Ngũ cứ đứng ngây ra như phỗng, mà phòng thì nhiều người, không phải ai cũng đứng yên tại chỗ. Ai cũng đang buôn dưa hăng say, trong số đó có một người lùi về sau mấy bước, vừa khéo đứng trước mặt Bạch Ngũ.

Bạch Ngũ chậm rãi dịch sang bên cạnh, úp mặt vào tường phải, tiếp tục tự kỷ.

Lại có một người bưng đồ uống qua, đứng trò chuyện với người bên này, cũng vừa khéo chặn ngay trước mặt Bạch Ngũ.

"..." Bạch Ngũ xoay người lại, Thi Tuyền đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã rửa sạch tay để chuẩn bị ăn hoa quả, đi thẳng về phía Bạch Ngũ.

"Shhh..." Bạch Ngũ khẽ hít sâu, đoạn ngồi xổm ôm chân.

Lan Hà: "..."

Anh... Anh cạn lời.

A khoan, Lan Hà sực nhớ ra hình như Liễu Thuần Dương từng phổ cập rất nhiều Bạch tiên biết chữa bệnh. Khi ấy anh còn chưa hiểu, bây giờ chợt nghĩ có lẽ là tại kinh nghiệm bị thương của Bạch tiên khá là phong phú.

Nếu Y Bình ra tay thì chẳng cần đến anh nữa rồi. Lan Hà cố tình nói: "Thi Tuyền à, em có muốn nhấp tí rượu không, có lẽ giấc ngủ sẽ được cải thiện đấy."

Người chẳng hiểu nội tình hỏi: "Thi Tuyền mất ngủ hả?"

Chuyện Thi Tuyền chỉ có vài người biết, lúc này chẳng giấu nữa, mặt xám mày tro đáp: "Lần trước lúc quay phim ở công viên giải trí, hình như tôi gặp phải thứ gì đó, khi về không thoải mái lắm."

"Ơ, sao cô không kể sớm, tôi quen một tiên nhi, linh lắm..."

"Này, đi đánh chuông ở chùa Giác Tuệ đi! Nghe tôi!"

Có vẻ ai ai cũng trực tiếp hoặc gián tiếp nghe kể về các chuyện ma quái rồi.

Bạch Ngũ tự kỷ dần ngước đầu lên. Thi Tuyền cũng là người đã cứu cậu ta, đương nhiên cậu ta có quen mặt. Chẳng ngoài dự kiến của Lan Hà, nghe Thi Tuyền bảo vậy, cậu ta chầm chậm đứng dậy...

Lan Hà thở phào. Ừ, Y Bình ra tay thì anh khỏi cần lén đốt móng tay cho Thi Tuyền nữa rồi.

Vừa mới đứng dậy thì đằng trước lại có người thong thả đi tới, dựa tường nghe điện thoại, vừa khéo ở ngay trên Bạch Ngũ.

"..." Bạch Ngũ lại ngồi thụp xuống, người đổ lệch sang một bên, cuộn mình nằm vật ra đất, chẳng nhúc nhích gì như đã chết, trông rất thảm.

Lan Hà: "???"

Sao, sao vậy, chẳng phải chỉ có một người ở trên đầu cậu thôi à, thứ che phủ cậu là bóng người hay ám ảnh tâm lý vậy!

Lan Hà đang nghĩ thôi thì tha cho cậu ta đi thì thấy Y Bình nằm chết cứng một lúc lâu dưới đất mới cố lấy dũng khí ngồi dậy, bò từ từ, lặng lẽ thổi khí vào lưng Thi Tuyền.

Một hơi, hai hơi, ba hơi...

Thi Tuyền chỉ thấy lưng mình lành lạnh, còn tưởng là gió thổi vào. Sau đó, không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà cô đứng một lúc trong phòng bèn thấy người nong nóng, cảm giác uể oải, lạnh gáy dần biến mất!

"Không, thật ra thì bây giờ tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi." Thi Tuyền ngạc nhiên cắt ngang những người đang đưa ra phương pháp với cô, "Đạo diễn Vương bảo anh Lan Hà chính khí khắp mình, bảo tôi chơi với anh ấy nhiều vào, bây giờ thấy đỡ hơn thật."

"Òa... Ha ha, thật không?" Mọi người bật cười.

Chỉ có Chương Thanh Dứu là nói: "Tôi tin, tôi tin lắm, Lan Hà hơi bị gan dạ đó!"

"Thôi được, thế anh chàng gan dạ kia ơi, có dám làm một ván không?" Mấy người đang chơi "Đấu địa chủ" quay sang hỏi Lan Hà. "Bình thường đánh bài gọi cậu mà cậu không tham dự bao giờ, có biết đánh không?"

"Tại mệt quá chứ dĩ nhiên biết chơi chứ." Lan Hà ung dung cầm bài lên, "Chơi thôi."

(*Đấu địa chủ: Một ván có 3 người chơi, dùng bộ bài poker 54 lá (có hai con Joker), trong đó một người sẽ làm địa chủ, hai người khác làm nông dân và hợp lại thành một nhóm, địa chủ và nông dân choảng nhau, ai ra hết bài trước thì bên đó thắng.)

Bạch Ngũ vốn định tiếp tục đi tự kỷ bỗng do dự, chậm rãi xoay người bò về, ngồi xuống, mặt gác đúng mép giường, nhìn chằm chằm đống lá bài đặt trên giường của họ với ánh mắt đời chẳng còn gì luyến tiếc, há mồm: "Phù..."

Lan Hà: "..."

Không phải chứ...

Lan Hà xòe bài ra nhìn. Hay lắm, ngoài hai lá Joker ra, không phải lá đôi thì cũng là lá năm con, chẳng có một con bài lẻ nào. Anh còn là địa chủ, đánh sạch bộ này, không cho ai cơ hội đánh cả.

"Số đỏ vl!" Mọi người rú lên.

Một ván thì thôi, ai cũng có lúc bắt được bộ bài tuyệt vời mà.

Nhưng vấn đề là bắt đầu từ lúc Lan Hà chơi bài thì chưa thua ván nào!

Anh đánh cho ai ai cũng trợn mắt há mồm, ai ai cũng nghi ngờ Lan Hà ăn gian, nhưng tay Lan Hà rất sạch, chưa kể họ chơi không nhiều, không quá cần thiết.

"Tôi không đánh nữa thì hơn." Lan Hà thấy Bạch Ngũ ngày càng ỉu xìu khi bị con người vây xung quanh bèn thấy mủi lòng.

Mà anh cũng thấy ngại, tại cứ thắng suông mãi!

Tuy Tứ Đại Môn được xưng tụng là thần tài, sống trong lầu thần tài con người xây cho, song "thần tài" đúng chuẩn và có thể mang đến tài vận nhất lại là Bạch tiên, nghe nói là vì Bạch tiên sống trong đống củi nhà nông, sài thông tài.

(*Củi (sài) trong tiếng Trung có phát âm là chái, tài trong tiền tài có phát âm là cái, hai từ đọc giống nhau, nôm na là nhà nhiều củi thì sẽ giàu.)

Nhìn cái điệu bộ rụt rè thiếu tự tin của Y Bình, Lan Hà hãy còn hoài nghi trình độ nghề của cậu ta lắm. Nhưng giờ xem ra, chỉ cần Y Bình có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, đứng giữa đám đông thì kĩ năng sẽ tốt hơn.

Thậm chí Lan Hà còn cảm thấy mình có thể tha thứ cho việc Bạch Ngũ thọc lông nhím vào lòng mình chút xíu rồi!

"Không được không được, cậu không được đi, thắng không được chạy." Hai người khác bảo, "Hai bọn tôi ra, đổi người khác, đổi chỗ ngồi, tôi không tin!"

Lan Hà cảm khái: "Ôi, dân cờ bạc."

Mọi người: "Đi đi đi!"

Họ muốn nhìn xem rốt cuộc Lan Hà có thể ảo đến mức nào.

Đương nhiên Lan Hà cũng phải tỏ ra chuyện này quá là kì quặc, đồng thời trưng vẻ đắc chí, cuối cùng mới cảm khái: "Có lẽ ngồi vị trí này đỏ đấy, trước đây tôi đánh bài chẳng được giỏi thế đâu, mấy ván này toàn bốc được bài ngon."

Lần này người cũng đổi, chỗ ngồi cũng đổi. Hai người khác vừa khéo là Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền.

Lan Hà thoáng nhìn, Y Bình đang xoắn xuýt lắm...

Một câu nói của Lan Hà đã xây nền móng thành tiên cho cậu ta, nhưng hai người khác lại coi như đã từng có ơn với cậu ta – Chỉ tông bị thương chứ không cán chết.

Bạch Ngũ gãi đầu, thổi hai hơi cho Lan Hà và thổi mỗi người một hơi cho Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền, giữ vững tỉ lệ mà cậu ta cảm thấy ổn.

Kể từ đó, tỉ lệ thắng của Lan Hà tụt xuống, không còn ảo tung chảo nữa, song vẫn thắng nhiều thua ít, vả lại bình thường có thể đánh ra nhiều bài hơn, hai người còn lại thì toàn thắng hiểm.

"Giỏi giỏi, anh là vua đánh bài của 'Thanh Mộng' rồi!" Có người gửi một cái clip ngắn vào nhóm chat của đoàn phim, bảo rằng hôm nay Lan Hà số siêu đỏ, họ muốn hưởng ké.

Mấy diễn viên tại hiện trường đều lên tiếng, thổi phồng sự đáng sợ của vua đánh bài.

Lan Hà chưa bao giờ tham gia mấy phi vụ đánh bài, ai ngờ không phải người ta không biết chơi mà là giỏi quá không ai chơi nổi!

Nói sao nhỉ, số đỏ cũng là một loại thực lực.

Thật hả? Vương Mậu trồi lên, gửi một bao lì xì tới. Bình thường ông nổi tiếng là xui xẻo, xui đến nỗi có mỗi hai người cướp lì xì mà người ta có thể cướp được 99 tệ còn ông chỉ được 1 tệ. Hôm nay vận may của chú cũng đang tốt, thử coi nào.

Ông gửi xong bèn tự cướp, đương nhiên không phải người đầu tiên, lúc thoát ra rồi nhấn lại nhìn thì lì xì đã bị cướp sạch bách, rõ ràng người cướp nhiều nhất là Lan Hà.

Vương Mậu: ...

Mọi người xúi giục đạo diễn gửi thêm hai bao nữa để xác nhận lại.

Vương Mậu: Vụ này không khoa học, không chơi nữa.

Dù sao chăng nữa, cái tiên khí của Y Bình đã giúp Lan Hà phát tài suốt đêm nay. Anh gửi một bao lì xì vào nhóm chat, bảo là san sẻ vận may cho mọi người, lúc này mới ngăn được tiếng chọc ghẹo.

"Đi thôi đi thôi, ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy làm việc nữa!" Không còn sớm sủa gì, ai nấy đều rời khỏi phòng Lan Hà.

Họ đi hết rồi, Lan Hà mệt đến nỗi chỉ muốn thở phào thì nghe Y Bình còn thở phào sớm hơn cả anh, thõng tay gục đầu: "Ôi... Cuối cùng cũng đi."

Lan Hà: "..."

Y Bình mắc chứng sợ xã hội nặng thật.

Lan Hà chẳng còn chuyện gì cần Bạch Ngũ giúp nữa, cậu ta lết cơ thể mệt đứ đừ đi. Lan Hà dõi mắt nhìn cậu ta rời đi, lắc đầu ra chiều bất đắc dĩ.

Mà đêm nay Lan Hà lại trằn trọc, nửa đêm nửa hôm lồm cồm bò dậy, đốt thư gửi lão Bạch: "Anh biết Ngưỡng Cửa Vàng, Trụ Cửa Vàng không?"

Đến tận sáng, lão Bạch mới vác cái mặt chán đời y chang Y Bình xuất hiện bên giường Lan Hà, khom lưng cúi mặt ở đầu giường, thiếu điều làm Lan Hà mới mở mắt sợ nhũn cả tim.

Lão Bạch âm u hỏi: "Cậu cũng biết chuyện Ngưỡng Cửa Vàng à? Hồ gia kể cho cậu biết?"

"Nghe đồng nghiệp trong đoàn phim kể. Rốt cuộc là sao?" Lòng Lan Hà không khỏi chùng xuống, xem ra vụ này giống hệt dự cảm của anh, Chuột Vàng bị mất trộm không đơn giản. Anh đoán, "Phải chăng... có kẻ đội mũ của anh Nghiêm Tam rồi trộm?"

Anh nhớ hôm đó lão Bạch từng nói người sống đội mũ quỷ sai thì sẽ có hình dạng nửa quỷ, người thường không nhìn thấy được.

Cả Ngưỡng Cửa Vàng và Trụ Cửa Vàng bị trộm cũng là không cánh mà bay. Đa số người thường sẽ nghĩ là bị kẻ khác động tay động chân, hoặc nội ứng ngoại hợp, nhưng tự dưng anh lại nhớ tới cái mũ quan bị cướp, chẳng biết có phải mình nghĩ nhiều không.

"Phải." Lão Bạch trầm trọng đáp, "Cậu chưa biết đấy thôi, Ngưỡng Cửa Vàng và Trụ Cửa Vàng chỉ là thứ yếu, thứ quan trọng nhất là con Chuột Vàng phối với ngưỡng cửa. Cậu đã từng nghĩ tới chuyện tại sao lại chôn một con chuột dưới ngưỡng cửa chưa?"

Tất cả những chuyện to tát Lan Hà biết được gần đây chỉ có mỗi chuyện này, cho nên anh chỉ biết liên tưởng đến vật trấn, "Chẳng lẽ con Chuột Vàng cũng là vật trấn?"

Anh nhớ hình như mình từng xem một chương trình, trong cung điện Tử Kim thành cũng có rất nhiều vật trấn trừ tà, nào là 24 bùa tiền cổ*, chỉ ngũ sắc, Kinh thư, v.v... Nhưng chúng toàn là vật trấn một cung điện, nếu Chuột Vàng là vật trấn thì sẽ là vật trấn cả một thành phố.

(*Bùa tiền cổ: Một bộ sưu tập các loại tiền đặc biệt và các đồ vật hình đồng xu được sử dụng chủ yếu cho các nghi lễ cũng như bói toán và có liên quan đến hầu hết các hình thức mê tín và phong thủy của Trung Quốc.)

Quả nhiên, lão Bạch gật đầu: "Đúng! Bắc Kinh đối xứng trái phải, tuyến trục chính giữa liên kết với ngoại thành, nội thành, Hoàng thành và Tử Kim Thành. Nơi chôn Trụ Cửa Vàng nằm trên tuyến trục này. Tuyến này gần giống kinh tuyến, chỉ lệch khỏi quỹ đạo chừng hai độ. Theo cách nói của các nhà khoa học dương gian thì kinh tuyến là sợi dọc nối Cực Nam và Cực Bắc, nhưng thật ra chúng cũng là nơi sát khí nặng nhất, bởi vậy đến cả thiên tử cũng phải ngồi chếch đi, không dám ngồi ngay trên kinh tuyến."

"Mà đầu của con Chuột Vàng này cũng vừa khéo bị kinh tuyến đi xuyên qua, chưa kể chuột cũng tương ứng với giờ Tý đêm khuya. Đó chính là một trong năm trấn vật ngày xưa nhằm hóa giải sát khí kinh tuyến, tiếc rằng sau này thay đổi triều đại, bị thất lạc, cũng có thiết kế phong thủy mới thay thế."

"Hiện nay cả minh ám ngũ trấn đều có vấn đề, cô cả đang xử lý ám ngũ trấn, còn minh ngũ trấn sẽ do một số người ăn cơm âm phủ trên dương thế hợp tác. Thế giới này thay đổi quá nhanh, họ thiếu pháp khí linh nghiệm, lại giành giật với nhau, cãi om sòm mãi mà chẳng ai chịu phục ai, lúc này mới thương lượng được một biện pháp là đón Chuột Vàng về, lập bố cục mới bằng các trấn vật cũ, trấn ở chính giữa!"

"Ai ngờ đám Hoàng Môn kia lại cả gan làm loạn, ngại vũng nước Bắc Kinh còn chưa đủ loạn à, dám trộm cả Chuột Vàng đi."

Ban đầu Lan Hà thấy sai sai, chẳng phải diễn viên trong đoàn kể có một ông đại gia mua à? Nhưng anh bèn ngộ ra ngay, nói thừa, mấy ông người giàu có tín ngưỡng toàn là nhà tài trợ ăn cơm âm phủ chứ gì.

Lan Hà bèn hỏi: "Bộ chả phải lần trước chị Hồ đã triệu tập toàn hộ Hoàng Môn để hỏi cho ra nhẽ rồi ư? Lẽ nào vẫn chưa phân biệt được đó là ai?"

Nhắc đến chuyện này, lão Bạch cũng băn khoăn: "Kể cũng kì, hôm qua Hoàng Môn đều ở trên núi cả, Chuột Vàng lại mất lúc chúng ở trên núi. Bây giờ chúng ta đang hoài nghi đó là một dã tiên ngoại lai chưa đăng kí."

Lan Hà cứ tưởng là chị Hồ ra tay thì hẳn đã nắm chắc, không ngờ vẫn còn hậu họa, "Vậy thì vất vả cho các anh rồi... Việc bên tôi vẫn chưa xong, nếu nghe được đầu mối gì sẽ lưu ý giúp cho."

"Việc thuộc bổn phận thôi mà. Cậu bận việc cậu đi, ta cũng đi đây, lắm chuyện vờ cờ lờ." Lão Bạch thốt một câu tục tĩu, dứt lời bay đi.

Lan Hà nhíu chặt mày. Anh không hiểu biết nhiều, chỉ là lo lắng cho bạn anh thôi. Hôm nay lão Bạch còn chẳng đòi tiền kia kìa, có bất thường quá không...

Đúng lúc này, lão Bạch tức thì quay lại, réo lên: "Cho ít tiền với!"

Lan Hà: "..."

Anh trưng bản mặt vô cảm xoay người đi lấy tiền. Xem ra vẫn ổn lắm, tạm thời yên tâm quay phim.

Lão Bạch hí hửng đếm đĩnh vàng, ôm vào lòng định đi.

Lan Hà lẩm bẩm sau lưng: "Con đi ngàn dặm, lòng cha lo lắng..."

Lão Bạch: "..."

... Y nhịn!

...

Thi Tuyền thì sao, đêm chơi mệt rã cả người, sau khi về làm vệ sinh cá nhân xong, ngả vào gối ngủ say như chết, không nghĩ gì nhiều, một đêm không mộng. Hôm sau tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn, quét hết bao uể oải mấy ngày trước.

Linh, Lan Hà linh nghiệm quá!

Sau khi đến trường quay, dáng vẻ phơi phới của cô nàng thu hút sự chú ý của Vương Mậu, "Đã khỏi rồi à?"

"Vâng, tối qua cháu đánh bài trong phòng Lan Hà, may mà có anh ấy." Thi Tuyền mím môi cười.

Lan Hà: "Đâu phải đâu phải."

Chẳng liên quan gì đến anh hết, là Y Bình chữa khỏi cơ...

Thi Tuyền: "Ha ha, anh à, anh đừng khiêm tốn quá. Anh gan dạ dũng cảm, chính trực nghiêm nghị, hiệu nghiệm hơn cả đám thầy đồng. Thảo nào quỷ chẳng làm gì được anh."

Lan Hà tự nhủ chỉ một đêm mà mình trở thành Lan Tử Long luôn rồi*.

(*Lan Tử Long: Chắc là lấy từ Triệu Vân.

Triệu Vân, tự Tử Long, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là công thần khai quốc nhà Thục Hán, là một vị tướng uy dũng, có mưu lược và tận trung vì nước, được binh sĩ Thục Hán ca ngợi là "Hổ uy tướng quân".)

Vương Mậu cũng vuốt cằm: "Kể ra thì các cô các cậu cứ hay kháo nhau chỉ cần gặp quỷ cùng Lan Hà là chẳng bị gì sất. Thế là tự dưng chú lấy làm lạ: Tại sao Lan Hà đi với ai cũng gặp quỷ?"

Lan Hà: "......!!!"

Suýt nữa là anh đổ mồ hôi lạnh.

Thi Tuyền cũng ngớ người rồi lớn tiếng đáp ngay: "Tại vấn đề vận thế của năm nay đấy ạ, chẳng phải chuông chùa Giác Tuệ cũng ngân lên dù không vào ngày lễ tết đấy ư, năm nay gặp tà ma nhiều hơn trước đây!"

May là Vương Mậu chỉ tiện mồm bông đùa. Ông phì cười, đang định bảo cũng phải thì...

Chương Thanh Dứu bỗng dưng chửi "Cái đệt", "Số Lan Hà đỏ thế không biết, anh chỉ bảo cậu chia sẻ thôi, sao còn giúp người ta trúng luôn giải nhất thế này?"

Lan Hà phải ngớ ra một lúc, "Là cái bài tuyên truyền chia sẻ giúp anh tối qua ấy hả?"

Anh chỉ đăng ủng hộ Chương Thanh Dứu chứ chưa đọc kĩ. Hóa ra bài đăng kia còn có rút thăm trúng thưởng, chia thành ba giải, giải nhất là tiền mặt và chữ kí tay.

Vương Mậu im lặng mất một lát, bỗng đỏ mắt quát: "Chú đã bảo thằng bé này mới là đứa bất thường mà! Người đâu, bắt yêu nghiệt này cho tôi!"

Lan Hà cũng giơ tay lên hô: "Đạo diễn điên rồi! Mau bảo chú ấy phát lì xì đi!"

Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền cũng hô theo: "Đạo diễn phát lì xì đi!"

Những người khác trong đoàn chẳng biết chuyện gì mới xảy ra, "bất thường" và "yêu nghiệt" không nằm trong phạm vi nắm từ mấu chốt của họ. Họ chỉ nghe được mỗi đạo diễn, lì xì bla bla bèn ùa đến như zombie, xông tới chỗ đạo diễn, "Hả? Lì xì?"

Vương Mậu có mỗi cái tay là còn lộ ra ngoài, hoàn toàn vứt hết logic trước đó ra khỏi đầu, chỉ biết gào lên: "Tại sao cậu ta lại giành được lì xì tôi phát..."

Lan Hà lạnh lùng nhìn đám zombie dần ăn tươi nuốt sống đạo diễn: ... May quá!