Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 14: Người tình bí mật của nhân vật phản diện cố chấp




Edit: Diệp Văn

Thời Ngọc... đúng thật là một kẻ điên. Lăng Châu ngã trong vòng tay của anh ta, có ảo giác như mình đang ôm một con rắn độc.

"Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?" Lăng Châu giả vờ như không hiểu, cậu tỏ ra thắc mắc nhìn Thời Ngọc, trong con mắt trong xanh phản chiếu nụ cười lạnh lùng của Thạch Ngọc.

Thời Ngọc buông Lăng Châu ra, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, rồi nói: "Các cô chú đến cả rồi, Tiểu Châu, xuống nhà chào họ với họ thôi."

Nhà họ Thời rất chú trọng đến việc thờ cúng tổ tiên. Dù sao cũng là một gia đình lớn, vô cùng nghiêm khắc với quan niệm và lễ nghi truyền thống. Những người ngoài như Lăng Châu đây thì không cần phải tham gia.

Lăng Châu đi dạo loanh quanh bên ngoài từ đường một hồi, thấy Thời Ngọc bận rộn đến mức không rảnh quan tâm đến mình, thế là mới nhanh chân chuồn về căn hộ.

"Cậu út." —Lăng Châu vừa mới bước chân vào nhà đã bị một ai đó gọi lại. Người này tên là Lý Chí, Lăng Châu đã từng gặp qua rất nhiều lần và biết ông ta là người thân cận của Thời Ngọc.

Lăng Châu chột dạ đứng thẳng người lên, nở nụ cười nói: "Chú Lý."

"Chẳng phải cậu hai đã bảo cậu đợi ở trước cửa sao? Sao cậu lại một mình chạy về đây vậy?"

Lăng Châu đang vừa muốn nói gì đó, thì lại bị một vòng tay ôm lấy. Thời Khánh Niên quàng tay qua vai của Lăng Châu, nhìn thẳng vào Lý Chí đầy khiêu khích và nói: "Dù sao Tiểu Châu cũng là người của nhà họ Thời, làm gì đến lượt chú quản thúc hả?"

"Hôm nay tôi muốn dẫn em nó đi ra ngoài chơi, sao hửm, chú muốn ngăn cản à?" Thời Khánh Niên nghiêng sang hất người đang cản đường kia ra, rồi dẫn Lăng Châu đi ra ngoài.

Lăng Châu quay đầu lại nhìn Chú Lý với vẻ mặt ngơ ngác nói: "Anh ba, chúng ta đi đâu thế?"

Thời Khánh Niên gượng cười, chỉ là dù sao thì đạo hạnh của anh ta cũng không bằng Thời Ngọc, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nỗi căng thẳng đang hiện rõ trên mặt.

"Hôm nay nhà họ Thời sẽ không được yên ắng, anh ba dẫn em ra ngoài tránh mặt một lát."

Lăng Châu nghe vậy vội vàng vung tay Thời Khánh Niên ra nói: "Anh hai có gặp nguy hiểm không? Không được, em phải trở về tìm gặp anh hai..."

"Tiểu Châu!" Thời Khánh Niên thấy Lăng Châu vẫn một lòng nghĩ tới Thời Ngọc, trong lòng tức giận nói: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em sẽ không còn có anh hai nữa, hiểu chưa?"

Thời Khánh Niên: "Từ hôm nay về sau, anh trai của em sẽ chỉ có mỗi mình anh thôi!"

Lăng Châu: "..." Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật mà.

"Em không chịu đâu." Lăng Châu mở to mắt lên, nhìn Thời Khánh Niên với vẻ hoảng loạn nhưng cũng rất cứng rắn, nói: "Em muốn trở về tìm gặp anh hai."

"Chỉ sợ là bây giờ tên Thời Ngọc đó ngay cả em cũng sẽ không buông tha cho đâu." Thời Khánh Niên quá hiểu rõ tính cách của người đó, chỉ cần ai phản bội anh ta, thì tất cả đều sẽ bị giải quyết.

Hành động đi theo Thời Khánh Niên ra ngoài như Lăng Châu bây giờ, không còn nghi ngờ gì là đang đưa ra tín hiệu rõ ràng với Thời Ngọc rằng—— Lăng Châu đã chọn Thời Khánh Niên và phản bội Thời Ngọc.

"Tóm lại là em hãy ngoan ngoãn ở lại trong nhà." Thời Khánh Niên tiễn Lăng Châu lên xe, căn dặn vệ sĩ đưa Lăng Châu trở về nhà của mình.

Anh ta cúi người nhìn người trong xe nói: "Em hãy cứ ở nhà đợi anh trở về, có biết không?"

"Không, em muốn đi tìm anh hai..." Sắc mặt của Lăng Châu tái nhợt, cậu mím môi rồi lắc đầu. Thời Khánh Niên có hơi mất kiên nhẫn mà đóng sầm cửa xe lại, rõ ràng tên Thời Ngọc đó là một kẻ đạo đức giả mà lại còn nguy hiểm, thủ đoạn độc ác, nhân cách méo mó, tại sao những người xung quanh ai nấy đều luôn nghiêng về phía anh ta chứ?

Anh ta nhìn Lăng Châu đang áp sát vào cửa sổ muốn được ra khỏi xe, rồi lạnh lùng bảo tài xế lái xe đi. Chỉ cần qua đêm nay, mọi thứ của Thời Ngọc, bao gồm cả người này... đều sẽ là của anh ta.



Xe chạy một mạch về phía con đường xa lạ, ngoài cửa sổ căn hộ của nhà họ Thời càng ngày càng xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một cái bóng màu đỏ thắm.

"Tiểu Hoàng, tình hình bên chỗ của Thời Ngọc thế nào hả?" Lăng Châu ở trên xe thật sự quá buồn chán, cậu nằm dựa vào lưng ghế và nói chuyện ngẫu hứng với hệ thống.

[Chỉ số của nhân vật nguy hiểm không có sự thay đổi đáng kể.]

Phẩm chất tâm lý của người này thực sự quá mạnh mẽ, vào lúc sống còn, thế mà vẫn không hề lay động. Hay cũng có thể là đã quen với những cảnh như vậy rồi, cho nên mới không hề có chút xáo trộn nào?

Tóm lại nhờ ơn phước của Thời Khánh Niên mà Lăng Châu cũng được xem là tránh xa tâm điểm giông bão, ngoài mặt của cậu vẫn mang dáng vẻ bối rối hoảng loạn, nhưng trong đầu thì đã cao bay xa chạy rồi.

Nhà họ Thời tàn sát lẫn nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trong ký ức, Lăng Châu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận của những người trong gia đình này. Lăng Châu biết rằng, với tư cách là con sói đầu đàn thoát ra khỏi sự bao vây của đàn sói, thì không phải nghi ngờ gì, Thời Ngọc chắc chắn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.

Còn về kết cục của Thời Khánh Niên... Lăng Châu đoán rằng rồi sẽ giống như những người lớn kia của nhà họ Thời, có thể cả đời này cũng sẽ không thể tiếp xúc với nhà họ Thời nữa, thậm chí là không thể trở về nước.

"Nhưng mà, việc Thời Ngọc nói rằng sẽ giết Thời Khánh Niên có lẽ là nói đùa nhỉ." Lăng Châu có hơi không chắc chắn, Thời Ngọc không phải là kẻ thích chém giết, so với việc khiến người khác phải chết, thì anh ta càng thích hành hạ người khác khi còn sống hơn.

Nhưng mà hôm nay khi ở trong phòng, những lời nói nửa thật nửa giả của Thời Ngọc kia... khiến cho Lăng Châu phải lo lắng đến vả cả mồ hôi dùm cho người anh ba trên danh nghĩa này của mình.

[Chủ nhân, cậu đang lo lắng cho Thời Khánh Niên à?]

Lăng Châu thở dài nói: "Tôi càng lo lắng cho bản thân mình hơn." Mặc dù tạm thời đã rời khỏi được trung tâm của sự hỗn loạn, nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Thời Ngọc dẫn trở về.

Sắp tới đây, cậu vẫn còn một vở kịch lớn cần phải diễn nữa cơ.

Khi người của Thời Ngọc đến tìm cậu, đúng lúc đã là nửa đêm mười hai giờ.

Lăng Châu bị lôi ra khỏi chăn rồi mơ màng mà lên xe, khi xuống xe thì đã không hay biết trở về nhà họ Thời.

Nhà họ Thời đã không còn cảnh tượng náo nhiệt như ban ngày khi cậu rời khỏi, lúc này đây giống như là một bãi chiến trường khói lửa chưa tan vậy. Chén đĩa văng tứ tung, tiếng bước chân đan xen với tiếng than khóc nức nở...

Lăng Châu thoạt nhìn đã thấy dì Trương, cậu còn chưa kịp nói chuyện với dì Trương, thì đã bị Lý Chí dẫn lên lầu.

Dì Trương đi theo sau lưng cậu, nhỏ nhẹ căn dặn: "Đừng chọc giận anh hai của cậu đó, ngoan nhé, hãy ngoan ngoãn nhận lỗi với cậu hai đi nhé, ngoan ——"

Trong mắt của mọi người trong nhà họ Thời, không còn nghi ngờ gì, Lăng Châu đã phản bội Thời Ngọc: Dưới gối của Lăng Châu đã lục được bức thư mà anh ba gửi đến, hơn nữa trong phòng của Lăng Châu cất giữ tài liệu quan trọng của anh ba.

Và cả hôm nay, Lăng Châu và Thời Khánh Niên đã có cử chỉ quá thân mật với nhau, đến cuối cùng là cậu lên xe của Thời Khánh Niên mà trốn khỏi nhà họ Thời.

Nhờ Lăng Châu mà Thời Ngọc đã không phí công sức nắm bắt được một lượng lớn bằng chứng về việc Thời Khánh Niên vi phạm pháp luật, cũng chẳng tốn hơi sức mà đã giải quyết được Thời Khánh Niên.

Tuy nhiên, khi Thời Ngọc đứng lặng lẽ ở ngay giữa phòng khách, mắt nhìn xung quanh, thấy được những cặp mắt nào là sợ hãi nào là bất mãn kia... anh ta chỉ cảm thấy phiền thêm.

Niềm vui chiến thắng chỉ tồn tại ngắn ngủi, cuối cùng những gì còn sót lại ở trước mắt chỉ là sự hoang đường.

Đôi khi Thời Ngọc cảm thấy rằng nhà họ Thời thật sự là một gia tộc nhàm chán không gì bằng. Người thân giẫm lên xương máu của nhau để trèo lên cao, rõ ràng là máu mủ ruột thịt, nhưng sinh ra lại là để tàn sát lẫn nhau.

Tiền bạc và quyền lực là điểm yếu mà bản chất con người mãi mãi không thể thoát khỏi. Vì những thứ này mà con người ta không có bất kỳ ranh giới nào.

"Anh hai." Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ sau lưng. Thời Ngọc không quay đầu lại, mà chỉ nhìn ra sân vườn đang thổi từng đợt gió lạnh nói: "Mấy bông hoa hồng trong vườn mà em trồng đều đã bị giẫm nát hết rồi."



Lăng Châu cúi đầu nhận lỗi: "Anh hai, xin lỗi..."

"Không sao." Thời Ngọc quay đầu lại nhìn với ánh mắt thâm sâu khó lường: "Hạt bị héo rồi, thì chỉ việc nhổ đi trồng lại là được."

Thời Ngọc: "Chỉ là lòng dạ đã thay đổi, thì không thể nào moi tim ra mà gột rửa được..."

Lăng Châu rùng mình. Thời Ngọc tiến về phía trước, chậm rãi nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Đừng sợ, hiện giờ anh vẫn chưa nỡ giết em."

Đối với những kẻ phản bội, đó giờ Thời Ngọc chỉ có một cách giải quyết.

Nhưng mà... khi đối phương là Lăng Châu, Thời Ngọc lại không muốn như thế. Anh ta nhìn đôi mắt đẹp còn hơn cả hoa hồng kia của Lăng Châu, rồi có hơi thắc mắc, cũng có chút tò mò — Tại sao vậy, tại sao anh ta lại không đành lòng như vậy.

"Làm sai thì phải chịu phạt." Thời Ngọc buông Lăng Châu ra, xoa đầu an ủi cậu: "Nhưng mà... anh thực sự không biết nên làm gì với em."

Không phải là anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ giết Lăng Châu. Lúc Lăng Châu bị bệnh, lúc Lăng Châu đe dọa đến địa vị của anh ta, lúc Lăng Châu phản bội anh ta.

Nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn không ra tay.

Có lẽ là bởi vì trong đôi mắt đó chứa đựng sự sống mà Thời Ngọc chưa từng thấy qua, lần đầu tiên trong đời anh ta lại có hứng thú với một người như vậy.

"Anh hai, xin lỗi." Lăng Châu mở to mắt ra, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cậu cúi đầu y như một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm, nhận lỗi hết lần này đến lần khác.

"Em không thắc mắc là anh ba của em—— Không đúng, bây giờ Tiểu Châu chỉ còn có mỗi một mình anh trai này thôi." Thời Ngọc bình tĩnh lau đi nước mắt nơi khóe mi: "Em không quan tâm hiện giờ Thời Khánh Niên thế nào sao?"

"Anh ấy thế nào rồi?" Lăng Châu ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc, sau đó lại cúi đầu xuống nói: "Có phải là anh ấy đã chết rồi không..."

Mu bàn tay của Thời Ngọc bỗng nóng lên, anh ta cúi mắt xuống, nhìn thấy những giọt nước mắt nhỏ giọt trên mu bàn tay của mình.

"Cũng gần như thế." Thời Ngọc khẽ nhíu mày, lấy chiếc khăn tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mu bàn tay khiến con người ta phiền lòng kia. Anh ta đã từng chứng kiến ​​rất nhiều người khóc, nước mắt chính là thứ rẻ tiền nhất.

Nhưng mà nước mắt của Lăng Châu lại làm anh ta thấy buồn lòng. Anh ta không biết là mình đang khó chịu vì đứa trẻ mít ướt phiền phức này, hay là vì bực dọc bản thân đã dễ dàng rung động.

"Anh hai, anh đừng giết anh ấy có được không? Anh ba... Thời Khánh Niên sẽ không chọc giận anh được nữa đâu." Lăng Châu vừa hiền lành vừa vô tội, cứ như mối thù một mất một còn cũng chỉ là sự mâu thuẫn giữa hai anh em vậy.

"Được thôi." Thời Ngọc đồng ý một cách dễ dàng: "Thế thì Tiểu Châu lấy gì để đổi đây?"

Với ánh mắt khó hiểu của Lăng Châu, Thời Ngọc nhéo lấy cằm cậu và nâng khuôn mặt đầy nước mắt ấy lên.

Thời Ngọc nhẹ nhàng chạm lên môi của Lăng Châu, mỉm cười dịu dàng đến vô hại, nói: "Vậy Tiểu Châu sẽ phải làm người yêu của anh trai nhé, được không?"

Lăng Châu chớp chớp mắt, có vẻ như không hiểu tại sao người anh hai đó giờ vẫn luôn chín chắn này lại đi nói ra những lời tùy tiện như vậy, lại còn bị nụ hôn vượt quá mức giới hạn kia làm cho bàng hoàng lo sợ nữa.

"Dì Trương." Thời Ngọc buông Lăng Châu ra rồi nói: "Cậu út mệt rồi."

Ánh mắt của Thời Ngọc lướt nhìn như con rắn đang trườn bò, cuối cùng dừng lại trước vạt áo mỏng tênh nhưng lại không ốm yếu kia của Lăng Châu.

Ánh mắt của anh ta không còn như một người anh trai đang nhìn cậu em trai nữa, mà là một người đàn ông đang nhìn con mồi yêu quý của mình.

Thời Ngọc: "Đưa Tiểu Châu đi tắm đi." Anh ta vỗ nhẹ vào mặt của Lăng Châu và mỉm cười nói: "Đêm nay cậu ấy sẽ ngủ với tôi."