Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 16: Giáo sư Bùi, người yêu của thầy đã có mặt




Edit: Diệp Văn

"Anh ba..." Lăng Châu bị một nhóm người trói lại và đưa đến trước mặt của Thời Ngọc. Khóe mắt của cậu vẫn còn ngấn lệ, nhưng cậu đã cố gắng kìm nén lại khi nhìn thấy Thời Ngọc.

Sợ hãi đến vậy sao... Thời Ngọc ngồi xuống nhìn chằm chằm Lăng Châu. Lăng Châu cúi đầu để tránh đi ánh nhìn của người đàn ông này, nhưng lại bị véo lấy cằm, nên buộc phải ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Thời Ngọc rất lạnh lùng, anh ta từ từ dùng sức bóp vào cằm của Lăng Châu hỏi: "Tại sao lại sợ anh?"

Thời Ngọc đã thấy qua quá nhiều ánh mắt sợ hãi và nao núng. Tuy nhiên, khi một người đó giờ vẫn luôn ngây thơ và hiền lành như Lăng Châu cũng lộ ra vẻ mặt như vậy, trong vô thức Thời Ngọc vẫn phải chậm rãi hỏi lại.

Tại sao lại sợ anh ta chứ? Thời Ngọc nghiêng đầu nhìn người em trai cứ xoay khuỷu tay ra ngoài, không phải anh ta vẫn không giết cậu cho dù đã bị cậu phản bội đó sao?

"Tại sao lại sợ hả?" Thời Ngọc lại hỏi lần nữa.

Lăng Châu bật khóc nức nở, lông mi bị nước mắt làm cho ướt đẫm, rũ xuống từng cọng một, trông vô cùng đáng thương. Cậu cố nén nước mắt và lắc đầu dưới cái nhìn dồn dập của Thời Ngọc.

Sắc mặt của Thời Ngọc ngày càng tối sầm lại, anh ta buông Lăng Châu ra, đứng dậy đi về phía của Thời Khánh Niên.

"Em có biết là anh ta đã từng giết người không?" Thời Ngọc đột ngột hỏi một câu như thế.

Lăng Châu dừng lại một hồi, rồi chỉ nghe thấy người đàn ông này cười khẩy một tiếng nói: "Em tưởng rằng Thời Khánh Niên là người tốt sao? Lòng dạ của anh ta đen tối hơn em nghĩ nhiều."

"Có cần anh nói cho em nghe là Thời Khánh Niên đã đích thân loại trừ mấy kẻ địch của anh ta bằng cách nào không?" Thời Ngọc cúi người nhìn yên vào Lăng Châu.

Tất nhiên là Lăng Châu không tin, nên buột miệng nói: "Anh ba sẽ không giống như anh vậy đâu ——" Vẫn còn chưa dứt lời, cậu đã ý thức được bản thân vừa lỡ lời, nên vội vàng ngậm miệng lại.

Tuy nhiên đã quá muộn rồi, ánh mắt của Thời Ngọc đã hoàn toàn trở nên tối mịt.

"Vậy sao?" Thời Ngọc tức giận đến nỗi bật cười, anh ta vừa cười vừa bẻ lấy các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Sau đó Lăng Châu bị bịt mắt đưa đến một khu nhà khác. Cậu không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, nhưng lại có thể nhờ hệ thống thu thập tình hình xung quanh.

[Đây là sân sau của nhà họ Thời], [Những người ở đây đều từng là kẻ thù của Thời Khánh Niên], [Ôi! Chủ nhân hãy cẩn thận, phía trước của cậu có một ông cụ bị gãy chân ạ, ông ta đang nhìn cậu đó!]

Trong lòng Lăng Châu rất điềm tĩnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra trắng bệch, cứ như thật sự vô cùng sợ hãi vậy.

Trong giây phút nhìn thấy ánh sáng trở lại, ngay lập tức Lăng Châu nhìn thấy cụ già bị tàn tật kia, tuy rằng đầu tóc của ông cụ đã tóc đã bạc phơi, nhưng vẫn thấp thoáng nhìn thấy được sự hung tàn của khi xưa.

"Đây là chú ba trong nhà." Không biết từ lúc nào mà Thời Ngọc đã đứng sau lưng Lăng Châu, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Châu, thì thầm bên tai của anh: "Em đoán xem tại sao chân của ông ta lại bị gãy?"

"Đừng... Đừng nói nữa." Lăng Châu run lên với dáng vẻ như không muốn chấp nhận sự thật vậy.

Thời Ngọc thì lại cảm thấy hả hê, anh ta nói tiếp: "Chính là người mà em ngày đêm nhung nhớ kia đã tự tay đánh gãy xương của ông ta đó — Không chỉ thế, anh ta còn chặt đứt chân của ông ta ở ngay trước mặt ông ta —"

"Im đi!" Lăng Châu không còn chịu nổi nữa, cậu giơ tay lên bịt hai tai lại, rồi đau khổ hét lên..

"Mấy người đều là kẻ xấu, Mấy người đều là kẻ xấu cả..." Lăng Châu vừa khóc vừa ngồi xổm xuống, co mình lại thành một cục, như thể làm vậy sẽ có thể trốn tránh khỏi hiện thực vậy, cậu nói: "Em muốn về nhà, em không muốn ở cùng với mấy anh nữa."

Thời Ngọc nhìn thấy người đang bị dọa đến hốt hoảng kia, đành dần dần kiềm chế lại biểu cảm. Anh ta giơ tay ra hiệu cho những người cấp dưới dẫn ông ta đi.

Sau khi mọi người đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Lăng Châu và ánh mắt u ám của Thời Ngọc.

Trong lúc Thời Ngọc cho rằng cậu sẽ khóc đến mức không biết trăng sao, thì người đang co rúm ấy đột nhiên quay người lại ôm lấy chân của Thời Ngọc.

Lăng Châu khóc rất đáng thương, cậu vừa sợ hãi vừa bất lực. Cậu ghét Thời Ngọc, nhưng người duy nhất trên đời này mà cậu có thể dựa dẫm lại cũng chỉ có mỗi Thời Ngọc.

Cậu bất lực mà muốn tìm kiếm một chút niềm an ủi, trong cơn hoảng loạn, cậu nắm chặt lấy Thời Ngọc theo quán tính.

"Anh hai..." Lăng Châu níu lấy ống quần của Thời Ngọc, giống như đứa trẻ đi lạc không tìm được đường về nhà và nói: "Anh trả anh hai lại cho em được không, trả lại cho em đi..."

Rõ ràng anh trai của cậu dịu dàng, tốt bụng thế kia cơ mà. Người anh trai mà cậu quen biết là một người anh tốt nhất trên đời, chứ không phải là người đàn ông ma quái như bây giờ.

Hành động của Lăng Châu khiến Thời Ngọc im lặng một cách hiếm thấy.



"Cầu xin anh đó, trả anh hai lại cho em đi." Lăng Châu hạ giọng cầu xin.

Thời Ngọc cúi người xuống sờ vào đầu của cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.

"Xin lỗi, sợ là không thể." Thời Ngọc dịu dàng hiền lành đó đã bị giết chết sau những đợt toan tính và tranh đấu hết lần này đến lần khác từ lâu rồi.

Thời Ngọc chậm rãi ôm Lăng Châu vào lòng: "Tiểu Châu, nhà họ Thời là một địa ngục sâu thẳm không đáy." Anh ta khẽ thở dài nói: "Chúng ta đều không thoát ra ngoài được."

"Em muốn anh trai của trước kia." Lăng Châu nắm chặt lấy áo của Thời Ngọc mà lặp đi lặp lại, như thể như vậy sẽ có thể trở về quá khứ vậy.

"Đồ ngốc." Thời Ngọc đưa tay lên bế ngang cậu lên và nói: "Trước kia? Em có biết trước kia anh từng bao nhiêu lần suýt chút nữa đã giết em rồi không?"

"Cái gì..." Lăng Châu dừng một hồi, sau đó ngơ người nhìn Thời Ngọc. Thời Ngọc bắt gặp ánh mắt quá đỗi trong sáng của cậu, những lời tàn độc ban nãy đã đến cửa miệng rồi lại không thể thốt ra.

Người đàn ông ấy áp sát và hôn lấy Lăng Châu, nói: "Ngoan nào, yên tâm đi, bây giờ anh còn chưa nỡ giết em đâu." Giờ đây, anh ta thậm chí còn để tâm đến cả những giọt nước mắt của Lăng Châu.

Lăng Châu bịt miệng lại, không cho người đàn ông này hôn mình nữa. Thời Ngọc khẽ mỉm cười, rồi bế cậu đi về phía nhà ở của mình.

Trong phòng cũng vẫn y nguyên như ban ngày trước khi rời khỏi, cành hoa hồng trước cửa sổ lại được thay mới, đang nảy nở sống động và rực rỡ.

"Thời Ngọc ——" Lúc Lăng Châu được bế kên giường, cậu mới nhận ra được rằng người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo.

Thời Ngọc không hề vội vã, anh ta kiên nhẫn ôm Lăng Châu và lau sạch những hàng nước mắt trên mặt cậu.

Trong một lúc, cả hai đều im lặng. Trong không gian yên lặng ấy, cuối cùng bầu không khí thù địch ban đầu cũng dịu đi không ít.

Thật ra vào thời điểm nhìn thấy Lăng Châu chạy về phía của Thời Khánh Niên, rất nhiều thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn và đen tối đã lướt qua trong đầu của Thời Ngọc.

Anh ta định dẫn Lăng Châu xuống tầng hầm, để cậu tận mắt nhìn thấy những người đó và nhìn rõ bộ mặt thật của Thời Khánh Niên.

Anh ta còn muốn làm một số chuyện điên rồ bệnh hoạn khác nữa, nhưng — tiếng khóc của Lăng Châu cũng đã đánh thức được lương tâm cuối cùng của người đàn ông này.

Cảm giác nhẫn tâm, cảm giác mềm lòng... những cảm xúc thế này lần đầu tiên tràn ngập trong lòng Thời Ngọc. Nhìn vào đôi mắt long lanh đẫm lệ đó, Thời Ngọc thậm chí không nỡ thốt ra dù chỉ là một câu nói nặng nề.

Thời Ngọc hôn lên đôi mắt ướt át của Lăng Châu rồi nhẹ nhàng thì thầm: "Tiểu Châu, sau này đừng khóc nữa nhé."

"Em không thích đâu." Lăng Châu đẩy người đàn ông ấy ra, cố gắng chống cự.

Thời Ngọc nắm ngược lấy tay của Lăng Châu nói: "Rồi em sẽ thích thôi."

"Không ——" Lăng Châu lo sợ, sau đêm qua cậu cũng đã nhận thấy được sự đáng sợ của người đàn ông này, bất kể ra sao cũng sẽ không để anh ta đến gần nữa.

Thời Ngọc bất lực nhìn con người đang giãy giụa kia, anh ta im lặng một lúc.

Cuối cùng, người đàn ông ấy nheo hai mắt lại, giống như con rắn độc ngụy trang thành bộ mặt vô hại trước khi săn mồi vậy.

"Để anh hai làm em thấy dễ chịu hơn nhé, được không?" Trước giờ Thời Ngọc chưa từng có thái độ như vậy, anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng hôn dọc từ bả vai của Lăng Châu trở xuống.

Giọng điệu yêu chiều quá mức của người đàn ông ấy khiến cho Lăng Châu phải ngẩn người ra, sau đó cậu nhìn thấy người đàn ông luôn tự cao tự đại ấy từ từ quỳ xuống.

"Thời..." Nhìn bộ tóc của người đàn ông ấy, những lời tiếp theo của Lăng Châu đều dừng lại ngay cổ họng.

——

Lăng Châu lại lần nữa chui rúc vào trong chăn, cậu giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong chăn, chỉ để lộ một bên tai đang đỏ ửng.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần biến mất, người đàn ông ấy quấn khăn tắm bước ra ngoài.

Lăng Châu mở mắt ra, chú ý tới mọi động tĩnh phía sau. Thời Ngọc ngồi ở mép giường, dường như còn khẽ cười lên một tiếng, sau đó tai của Lăng Châu bỗng nhiên thấy nhột.

"Đừng động đậy, để anh ôm cái nào." Thời Ngọc ôm con người quá đỗi thẹn thùng ấy vào lòng, rồi cảm nhận lấy hơi ấm được mong chờ từ lâu.



Lăng Châu không nói gì, Thời Ngọc cũng không lên tiếng. Chỉ trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn hơn nhiều, tựa như lại trở về với những ngày tháng ấm áp của trước kia.

Đáng tiếc là sau một lúc, Lăng Châu vẫn đẩy người đàn ông ấy ra. Cậu xoay người lại, rồi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi anh ta: "Anh, anh đối xử với em như vậy..."

Lăng Châu nhắm mắt lại nói: "Tại sao anh lại làm vậy hả?"

"Hửm?" Thời Ngọc nằm xuống ở phía đối diện, chống một tay lên như một anh trai chu đáo tốt bụng đang trò chuyện với cậu vậy: "Anh đã nói là anh thích Tiểu Châu mà."

"Thích sao..." Lăng Châu ngẫm nghĩ về ý nghĩa của câu nói này, rồi hỏi với vẻ thắc mắc: "Nhưng mà anh nói lúc trước đã từng muốn giết em mà."

"Ừm." Thời Ngọc không phủ nhận: "Nhưng mà bây giờ thì không còn nữa."

"Bây giờ không giết, là bởi vì anh thích em, hay là bởi vì em đã không còn đe dọa đến anh nữa?" Lăng Châu hỏi một cách tỉnh táo đến bất ngờ: "Nếu như một ngày nào đó em lại ngáng đường của anh, thì kết cục của em sẽ như Thời Khánh Niên, hay là ông cụ gãy chân kia đây?"

Ánh mắt của Thời Ngọc tối sầm lại, sau đó trở lại bình thường nói: "Sẽ không có ngày đó đâu."

"Nếu như có thì sao?" Lăng Châu cau mày lại nói: "Niềm thích thú của anh cũng giống như là đối với mấy con chó ở trong vườn vậy, vui thì vuốt ve, không vui thì giết chết thôi."

"Thế thì tại sao em lại làm anh không vui hả?" Thời Ngọc giơ tay vuốt ve sống mũi cao ráo và đôi môi hồng hào của Lăng Châu.

Lăng Châu im lặng một hồi rồi nói: "Anh vốn dĩ không hề thích em."

"Chỉ khi thật sự yêu thích một người, thì mới hiểu được cảm giác đó là như thế nào thôi." Lăng Châu cúi xuống, nói với sống mũi cay cay: "Nếu thật sự thích một người, trong lúc rời xa sẽ rất nhớ nhung, sẽ lo lắng, sẽ quan tâm liệu rằng người đó có hạnh phúc hay không——"

"Đủ rồi." Vào lúc này Thời Ngọc không muốn nghe Lăng Châu vẫn một lòng say mê Thời Khánh Niên.

Anh ta hôn lên môi của Lăng Châu nói: "Lăng Châu, nhớ rõ hiện giờ em là người của anh."

"Đừng có nhắc đến những kẻ khác nữa." Thời Ngọc nhíu mày lại, anh ta kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mà ôm Lăng Châu vào lòng.

May thay, anh ta vẫn còn có rất nhiều thời gian —— đủ để học cách yêu thích ai đó một cách đúng đắn, đủ để giành lại trái tim của Lăng Châu.

Đủ để sống trọn đời này với người đang trong vòng tay của anh ta.

"Ồ... Giáo sư Bùi!" Lăng Châu bỗng nhiên nói mớ một câu, đánh thức Thời Ngọc từ trong giấc ngủ chập chờn.

Anh ta cúi xuống nhìn chằm chằm lấy Lăng Châu một lúc. Cuối cùng Lăng Châu đã không còn phát ra tiếng nữa, Thời Ngọc mới chậm rãi ôm cậu vào lòng lần nữa.

Giáo sư Bùi... Thời Ngọc lục lọi trong đầu một lượt, nhưng không hề tìm ra vị giáo sư Bùi nào của Lăng Châu cả.

——

"Thầy Bùi!" Lăng Châu vừa mở mắt ra đã chạy lon ton về phía nhà bếp, sau đó ôm mạnh vào người đàn ông đang nấu ăn.

Người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp và đẹp trai với một cặp kính không gọng đang được đeo trên sống mũi, mặt mũi của người đàn ông chín chắn này đều toát lên sự vững vàng và già dặn có một không hai.

Bùi Tư Niên có tính tình ôn hòa, vóc dáng cao ráo, nhưng lại mặc một chiếc tạp dề màu hồng phấn, trên tạp dề có hình một con thỏ hoạt hình ngộ nghĩnh — hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ uy nghiêm phong độ của anh khi ở trường.

Nhưng đâu còn cách nào khác, khổ nỗi tạp dề ấy là do chính tay tổ tông nhỏ của anh chọn cho, anh còn yêu thích đến không gì bằng cơ...

Bùi Tư Niên bất đắc dĩ phải đặt xẻng chiên trong tay xuống, quay người lại đón nhận cái ôm đến bất chợt từ Lăng Châu.

Lăng Châu vừa thoát thân khỏi trận tranh đấu đen tối của một gia tộc giàu có, lúc này chỉ có mỗi một ý nghĩ 一 là đã được sống sót sau một thảm họa... Với lại, đồ ăn do thầy Bùi đúng là thơm thật.

"Thầy Bùi..."

Bùi Tư Niên: "Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, ở nhà đừng có gọi là thầy mà." Khổ nỗi tên nhóc này lại vô cùng tinh ranh, ngày thường đều vờ như ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vừa lên giường thì lại gọi "thầy Bùi" hết lần này đến lần khác khiến lý trí của anh phải vụn vỡ.

"Ồ." Lăng Châu cong môi lên, nói với cặp mắt long lanh và ranh ma: "Vậy thì là chú Bùi à?"

"Chú Bùi ơi, cháu đói quá rồi." Lăng Châu đung đưa chiếc đuôi cáo, quàng lấy anh một cách nghịch ngợm nói: "Cháu rất muốn ăn đồ của chú nấu đó."

"Được rồi." Bùi Tư Niên đành hết cách mà xoa lấy mái tóc bù xù của Lăng Châu với vẻ cưng chiều, rồi lại quay người đi vừa tiếp tục nấu ăn vừa nói: "Cục cưng, em muốn ăn gì nào?"