Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 24: Họ đã tìm đến tận cửa rồi!




Edit: Diệp Văn

Bắc Kinh đã lâu không được trời quang mây tạnh. Mùa mưa kéo dài, cả thành phố đều chìm trong bầu không khí ẩm ướt và lạnh giá.

Lăng Châu cuộn mình trong chăn, ngủ nướng không muốn dậy. Cậu ngồi bên đầu giường nhìn người đàn ông ấy tỉ mỉ thắt cà vạt và đeo đồng hồ.

Cố Thành Diệu liếc nhìn kim chỉ giờ trên đồng hồ đeo tay, rồi quay đầu lại nhìn anh chàng đang quấn tấm chăn dày cộm quanh người với mái tóc rối bù.

"Sáng mười giờ anh xong việc, anh sẽ đến đón em."

Lăng Châu nghiêng đầu, vừa tỉnh ngủ nên nói với giọng khàn khàn: "Đi đâu cơ?"

"Anh đã hẹn bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em." Cố Thành Diệu chỉnh lại cà vạt. Ngay cả khi sức khỏe của Lăng Châu hồi phục rất tốt, nhưng anh vẫn không thể yên tâm.

Vụ tai nạn xe đó quá thảm khốc khiến con người ta mỗi khi nghĩ về nó đều khiếp sợ.

Lăng Châu dụi mắt gật đầu nói: "Vậy anh về sớm đón em nhé."

Mặc dù hiện giờ Lăng Châu đang sống trong tòa nhà khoa học công nghệ hàng không vũ trụ, nhưng cậu không thích ở một mình, nhất là phải ở trong một ngôi nhà lớn như vậy.

Người đàn ông ấy nhìn cậu một lúc, thấy cậu vẫn còn mê man chưa tỉnh ngủ, bỗng tim rung động.

Cố Thành Diệu ngồi xuống bên giường, anh giơ tay lên vuốt lấy mái tóc bù xù của Lăng Châu mà nói: "Tóc cũng dài rồi, nên đi cắt đi."

"Ừm." Chỉ khi vừa mới tỉnh dậy Lăng Châu mới ngoan ngoãn như vậy. Anh tựa vào vai của người đàn ông ấy và hơi nheo mắt lại.

"Vẫn là giám đốc Cố tốt hơn, anh không biết Thời Ngọc hung dữ thế nào đâu." Giờ đây Lăng Châu cũng không ngại nhắc tới Thời Ngọc, trái lại là cuối cùng cũng tìm được người để phàn nàn về tính nết cố chấp đáng sợ đó của Thời Ngọc.

Lăng Châu dụi vào vai của anh thở dài nói: "Em sẽ không muốn trở về nhà họ Thời nữa đâu."

"Không đâu." Cố Thành Diệu xoa lấy mái tóc rối bời của Lăng Châu, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp Lăng Châu khỏi tay anh.

Sau một lúc, Cố Thành Diệu nhớ đến tin nhắn lạ lùng đó.

"Tiểu Châu." Người đàn ông này dùng bàn tay ấm áp nâng niu khuôn mặt của Lăng Châu, rồi tiến tới gần hôn lên chóp mũi của cậu.

Cố Thành Diệu: "Ngoại trừ Thời Ngọc ra, thì còn có ai khác không?"

"Hở?"

Lăng Châu đã tỉnh ngủ được một nửa, cậu nhìn vào đôi mắt đột nhiên tiến đến gần của Cố Thành Diệu, bỗng chốc có hơi không dám nhìn trực diện vào ánh mắt tinh tường sắc bén đó.

Xem ra Cố Thành Diệu ít nhiều gì cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của Nghiêm Sương Tẫn rồi.

May thay, sau khi Lăng Châu chần chừ một lúc cũng đã miễn cưỡng nghĩ ra được câu từ để nói.

"Cố Thành Diệu, anh rất để tâm đến việc em đã từng hẹn hò với người khác sao?"

Cố Thành Diệu: "Nếu em không muốn nói, thì anh không hỏi nữa."

Câu trả lời đã được dự đoán từ trước, Cố Thành Diệu sẽ không gặng hỏi Lăng Châu, nhưng anh nhất định sẽ âm thầm tìm hiểu rõ ràng mọi việc.

Lăng Châu thở dài, hiện giờ tình hình phức tạp, cậu cũng chỉ có thể che giấu được lúc nào hay lúc đó.

Hy vọng rằng hệ thống đầy lỗi kia có thể sớm khôi phục lại các vị diện, để những người đàn ông này đều có thể quay trở về lại với thế giới của chính họ và sống thật tốt, chứ đừng ra đây làm loạn thế giới của cậu nữa.

Lăng Châu liếm môi và bắt đầu kể chuyện.

Vẫn là bắt đầu từ thân thế bi đát, sau đó là những trận đấu đá kịch liệt gây cấn ở chốn hào môn và trở thành người thừa kế lang thang bên ngoài không nơi nương tựa.

"Sau đó em đã gặp Nghiêm Sương Tẫn." Lăng Châu từ từ nói ra tên của người đó: "Cậu ta là bạn học thời cấp ba của em. Khi đó cuộc sống của em rất khó khăn, ngay cả việc ăn uống cũng là một vấn đề."

"Cậu ta có đối tốt với em không?" Bất ngờ là Cố Thành Diệu không chú trọng vào Nghiêm Sương Tẫn, mà là quan tâm đến hoàn cảnh nghèo khó của Lăng Châu khi đó.

Quan tâm đến những ngày tháng nghèo khổ của Lăng Châu mà không có sự che chở của Cố Thành Diệu.

So với việc nổi cơn ghen, dường như Cố Thành Diệu lại để tâm hơn rằng trong khoảng thời gian đó, Nghiêm Sương Tẫn có chăm sóc tốt cho Lăng Châu của anh hay không.

"Tuy tính tình của cậu ta không tốt, nhưng lại dễ mềm lòng." Lăng Châu nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Nghiêm Sương Tẫn, không khỏi bật cười nói: "Mỗi lần cãi nhau là cậu ta lại không chịu nhận thua để đến tìm em, mà sẽ lén lút đặt đồ ăn ngon vào trong hộp bàn em, rồi còn tưởng rằng em không phát hiện ra nữa chứ..."

Có vẻ như đã nói nhiều quá rồi... Lăng Châu dừng đề tài này lại, cậu nhìn vào sắc mặt không còn thân thiện của Cố Thành Diệu.

May mắn là mặc dù người đàn ông ấy có vẻ mặt không vui, nhưng mà cũng không có dấu vết của sự tức giận.

"Vậy thì tốt." Cố Thành Diệu sờ vào mặt của Lăng Châu, dù trong lòng của anh không được thoải mái, nhưng anh cũng thấy mừng vì Lăng Châu có người chăm sóc bè bạn trong những ngày tháng khó khăn.

"Giám đốc Cố." Lăng Châu vén chăn lên, ôm chầm lấy anh một phát.

Lăng Châu bỗng nhiên muốn dỗ dành người đàn ông quá là hiểu chuyện này, anh vuốt ve khuôn mặt của anh, rồi ghé sát vào để hôn anh.

"Không ghen sao?" Lăng Châu dụi vào mũi anh và cười nói.

Tất nhiên là Cố Thành Diệu ghen chứ. Nhưng người đàn ông này không phải là cậu nhóc mới lớn ở tuổi đôi mươi, anh có quan điểm chín chắn về tình yêu, hơn nữa là đi kèm với tính cách vững vàng và bao dung.

Nói trắng ra là chỉ cần hiện tại Lăng Châu vẫn ở trong vòng tay anh, thì Cố Thành Diệu có thể không quan tâm bất cứ điều gì.

Anh ôm lấy Lăng Châu, hôn rồi lại hôn. Không ngừng xác nhận lại rằng người trong vòng tay mình là có thật và cảm nhận nhiệt độ thân thể quen thuộc ấy.

Lăng Châu mỉm cười đẩy anh ra và nói: "Giám đốc Cố, anh sắp trễ cuộc họp buổi sáng rồi đó."

Lúc này người đàn ông mới buông cậu ra và bắt đầu làm việc.

Cố Thành Diệu luôn tập trung cao độ trong lúc làm việc, trên cơ bản sẽ không bị phân tâm bởi bất cứ điều gì — ngoại trừ Lăng Châu.

Vì vậy, khi Nghiêm Sương Tẫn lần nữa gọi lại, Cố Thành Diệu chỉ liếc mắt nhìn qua mà không nhấc máy.

Anh không hề biết rằng ngoài anh ra, Lăng Châu cũng có sức hấp dẫn chí mạng đối với những người xung quanh.

Nghiêm Sương Tẫn không phải đơn giản chỉ là "cậu bạn trai cũ thời cấp ba" mà Lăng Châu đã nhắc đến một cách qua loa, mức độ cố chấp của cậu ta vượt xa dự đoán của Cố Thành Diệu.

"Giám đốc Cố, tôi nghĩ chúng ta cần phải gặp mặt nhau một lần." Tin nhắn của Nghiêm Sương Tẫn lại được gửi đến.

Cố Thành Diệu trả lời ngắn gọn hai chữ —— "Không cần."

"Anh đang trò chuyện với ai thế?" Lăng Châu cảm thấy tò mò. Phải biết rằng người đàn ông như Cố Thành Diệu đây vô cùng không thích những trò xã giao dư thừa, anh hầu như không có mối quan hệ xã hội riêng tư nào.



Vì vậy, khi nhìn thấy người đàn ông trả lời tin nhắn bằng điện thoại riêng của mình, Lăng Châu cảm thấy dáng vẻ từ tốn gõ chữ của người đàn ông này hết sức mới mẻ.

Cố Thành Diệu bỗng chốc do dự, đang định nói sự thật cho Lăng Châu nghe —— thì bác sĩ đã đến.

"Cậu Lăng, có thể vào trong rồi."

Lăng Châu mặc bộ đồ chụp X-quang, nên đi lại đều có hơi bất tiện. Anh đưa tay về phía của Cố Thành Diệu nói "Giám đốc Cố, làm phiền anh."

Cố Thành Diệu giơ tay muốn ẵm cậu lên, nhưng Lăng Châu vì thể diện của người đàn ông mà từ chối: "Hay là cõng đi vậy."

Người đàn ông ấy ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, để Lăng Châu nằm sấp vào lưng của mình.

Khoảng cách từ phòng bệnh đến phòng chụp X-quang không quá ngắn, người đàn ông ấy cõng cậu trên lưng một cách vững vàng và từng bước đi qua hành lang.

Lăng Châu ôm lấy cổ của Cố Thành Diệu và tựa vào vai anh. Cũng may phòng bệnh riêng mà Cố Thành Diệu sắp xếp cho cậu khá ít người, cho nên cậu mới có thể yên tâm để cho một người đàn ông cõng mình đi xung quanh như vậy.

Chứ nếu không dưới mọi ánh nhìn của đám đông, một người đàn ông lại bị một người đàn ông khác cõng trên lưng, thì cũng có hơi xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Lăng Châu nghiêng đầu hôn vào tai của Cố Thành Diệu, tâm trạng vui vẻ mà nói đùa với anh: "Giám đốc Cố, anh khá thích hợp để xỏ lỗ tai đó."

"Đừng đùa nữa." Người đàn ông ấy kìm nén cơn nhột mà nghiêng đầu né đi.

Lăng Châu lại giở trò, cậu cứ ghé sát cắn vào tai của anh.

"Hahaha ——"

[Cảnh báo cảnh báo! Cơ thể năng lượng không rõ nguồn gốc đang đến gần!]

Cái gì... Lăng Châu vẫn giữ tư thế ôm cổ Cố Thành Diệu và cắn vào dái tai của người đàn ông này.

Sau đó, thang máy trước mặt họ từ từ mở ra.

Xa cách nhiều năm, Lăng Châu lần nữa gặp lại Nghiêm Sương Tẫn.

Nghiêm Sương Tẫn đang đứng trong thang máy cũng nhìn thấy cậu.

Nhìn thấy rõ mồn một Lăng Châu đang hôn một người đàn ông khác.

Trong chốc lát, Lăng Châu thấp thoáng nhìn thấy sát khí bốc lên từ sau lưng Nghiêm Sương Tẫn.

Bên ngoài phòng bệnh.

Hai người đàn ông mỗi người ngồi ở một đầu băng ghế dài.

Không ai trong họ mở miệng trước cả, vô hình chung, trong không khí tràn ngập hơi thở không thân thiện.

"Cậu Lăng, bây giờ cậu có thể ra ngoài rồi." Bác sĩ tắt máy.

Lăng Châu vẫn nằm yên trên tấm ván, không muốn đối mặt với cuộc chiến sắp nổ ra ở ngoài cửa.

"Cậu Lăng?"

Bác sĩ nhìn Lăng Châu bật dậy rồi đi đến cửa sổ. Đối phương dường như đang ước chừng khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất.

Bác sĩ: "Cậu Lăng, ở đây là lầu bốn." Nói ngắn gọn hơn thì từ nơi này nhảy xuống là sẽ chết đó.

"Vậy còn cánh cửa nào khác có thể đi ra ngoài không?" Lăng Châu đáng thương nắm lấy bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của mình, cả người của cậu đều bị gói gọn trong bộ quần áo, ngay cả cử động cũng bất tiện, chứ nói chi là bỏ trốn.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lăng Châu, mặc dù bác sĩ rất muốn giúp đỡ cậu, nhưng lại không thể làm gì được.

Lăng Châu đành phải nằm sấp bên cánh cửa để nhìn Cố Thành Diệu qua khe hở.

Tốt lắm, ánh mắt của giám đốc Cố lạnh lùng đến mức có thể giết người luôn rồi.

Lăng Châu lại nhìn sang Nghiêm Sương Tẫn, ừm... Nghiêm Sương Tẫn chỉ còn thiếu mỗi việc là ghi luôn dòng chữ "tôi đây muốn giết người" lên mặt thôi.

Phải làm sao đây... Lăng Châu lo lắng mà cứ đi thành vòng, cậu hoang mang cắn lấy ngón tay mà đi tới đi lui.

"Giám đốc Cố, anh không định giải thích một chút à?" Nghiêm Sương Tẫn khoanh tay lại nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

Cố Thành Diệu nhìn tin nhắn cuối cùng mà Nghiêm Sương Tẫn gửi đến trong điện thoại —— "Cố Thành Diệu, anh có biết người anh đang hôn chính là vị hôn phu của tôi không?"

Vị hôn phu... Cố Thành Diệu tắt điện thoại đi nói: "Ngươi nên giải thích là cậu mới phải."

Nghiêm Sương Tẫn cười khẩy, đôi mắt của cậu ta vẫn còn đọng lại nỗi mệt mỏi của nhiều ngày bôn ba tìm kiếm, nhưng cả người cậu ta trông giống như một con thú hoang đang bị xâm chiếm lãnh thổ vậy, toàn thân đều toát lên sự hung dữ.

"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Nghiêm Sương Tẫn nghiến răng nghiến nói: "Lăng Châu là người của tôi."

Cố Thành Diệu không thèm để mắt đến sự hung hăng của đối phương mà hạ giọng phản bác: "Vậy à. Nhưng Tiểu Châu nói với tôi rằng cậu ấy đã chia tay với cậu rồi."

"Chia tay..." Nghiêm Sương Tẫn híp mắt lại, thế sao... Lăng Châu nói như vậy sao.

Cậu giơ tay lên để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

"Anh Cố, hy vọng anh đừng nên trở thành kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác."

Cố Thành Diệu cau mày lại. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Nghiêm Sương Tẫn có kiểu dáng, chất liệu và màu sắc vô cùng giống với chiếc nhẫn của anh ấy.

"Đây thì có thể nói lên được điều gì chứ?" Cố Thành Diệu điềm tĩnh nhìn đi chỗ khác và nói: "Hai người chia tay là sự thật. Hiện giờ Lăng Châu là người của tôi cũng là sự thật."

"Mẹ kiếp——" Nghiêm Sương Tẫn đột nhiên đứng dậy kéo lấy cổ áo của Cố Thành Diệu một phát.

Đôi mắt của Nghiêm Sương Tẫn đỏ ửng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Lăng Châu và tên đàn ông chết tiệt này đang hôn nhau.

"Mày là đồ súc vật!"

Ngoài cửa vọng lại tiếng đấm đá. Lăng Châu không còn nhìn nữa, cậu chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn vào tay nắm ở cửa, rồi lại nhìn lên cửa sổ.

Lăng Châu: "Tiểu Hoàng..."

Hệ thống [Xin lỗi, chúng tôi không thể can thiệp vào thế giới hiện thực!]

Vậy thì hủy diệt hết đi. Lăng Châu nghiến răng kéo cửa ra.

"Đừng có đánh nhau nữa."

Lăng Châu không ngẩng đầu lên, cậu lẳng lặng đứng ở trước cửa với vẻ mặt tái nhợt.



Cậu chỉ biết cúi đầu nhìn vào bộ đồ dành bệnh nhân rộng thùng thình của mình.

Kể từ ngày Nghiêm Sương Tẫn biết tin cậu được người nhà đón về, thì đã chưa từng có được một một giấc ngủ ngon nào. Vào giây phút này khi nhìn thấy anh chàng đứng ở trước mặt, cậu ta nhất thời không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.

"Lăng Châu...."

Cậu ta thực sự quá nhớ nhung con người này. Thế là mớ hỗn độn trước mắt đều bị bỏ lại phía sau.

Nghiêm Sương Tẫn giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt của Lăng Châu.

Nhưng lại bị người đàn ông kia mạnh mẽ túm tay lại và hét lên: "Cút đi" —— Cố Thành Diệu đứng chắn ngay trước mặt.

'Anh có tư cách gì hả..." Nghiêm Sương Tẫn hất Cố Thành Diệu ra, túm lấy cổ áo của cậu ta nói: "Mày là cái thá gì chứ!"

Cuối cùng Lăng Châu cũng ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Sương Tẫn, trong ký ức, cho dù là khi còn trẻ hay là lúc trưởng thành, thì Nghiêm Sương Tẫn đều luôn mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

Cậu ta luôn là người tỏa sáng nhất trong đám đông, tài năng và ngoại hình của cậu ta nổi trội đến mức khiến người ta không thể rời mắt khỏi mình.

Nhưng bây giờ Nghiêm Sương Tẫn đã bị bao trùm bởi sự cố chấp và âm u. Trong mắt cậu ta chứa đầy sự giết chóc giống như đang muốn xé toạc người chắn ngay trước mặt mình thành từng mảnh vụn vậy.

Ngay khi Nghiêm Sương Tẫn đang vung nắm đấm, Lăng Châu đột nhiên giơ tay và kéo Cố Thành Diệu ra.

Nắm đấm của Nghiêm Sương Tẫn dừng lại ở trước mặt của Lăng Châu.

"Nghiêm Sương Tẫn..." Lăng Châu nắm lấy tay của Cố Thành Diệu ——ngay trước mặt của Nghiêm Sương Tẫn.

Cậu lặng lẽ đưa ra lựa chọn của mình.

Nghiêm Sương Tẫn nhìn họ đang tay trong tay. Cậu ta không còn có hành động gì nữa, cũng không còn nói năng gì nữa.

"Hai người hãy bình tĩnh lại đi." Lăng Châu khó khăn lắm mới tách được hai người họ ra rồi nói: "Có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi em này, đừng cãi nhau nữa."

Nếu cứ tiếp tục cãi, thì cậu sẽ bị vạch trần mất...

"Lăng Châu, hãy cho tớ một lời giải thích." Nghiêm Sương Tẫn nhìn Lăng Châu, hỏi cậu từng câu từng chữ: "Tại sao?"

Lăng Châu đứng chắn trước mặt Cố Thành Diệu để tránh cho hai người họ nói chuyện trực tiếp.

Cậu suy nghĩ một lát về cách dùng từ, rồi từ từ cẩn thận giải thích: "Đây chính là người anh trai đã đối xử rất tốt với tớ mà tớ đã từng nói với cậu đó."

"Anh ấy tên là Cố Thành Diệu, hiện giờ tớ đang hẹn hò với anh ấy, là vậy đó."

Nghiêm Sương Tẫn chưa bao giờ cảm thấy hoang đường như vậy. Thậm chí cậu ta còn không thể kìm nén lấy nụ cười đau khổ.

"Lăng Châu, cậu không cảm thấy lời giải thích như vậy là vô lý lắm sao?"

Rõ ràng là cả hai đều đã hẹn ước sẽ ở bên nhau trọn đời, thậm chí cũng đã vô số lần nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.

Thế mà trong nháy mắt, Lăng Châu lại hời hợt nói với cậu ta rằng mình đã có tình cảm với người khác ư?

Nực cười... Nghiêm Sương Tẫn bật cười, đôi mắt dần mờ đi.

"Cậu xem tớ là gì hả?" Cậu ta tiến tới gần, hai mắt đỏ hoe, hỏi: "Lăng Châu, mẹ kiếp cậu xem tớ là gì hả?"

Lăng Châu: "Cậu đi đi." Rồi không còn nhìn cậu ta nữa: "Chúng ta kết thúc rồi."

"Kết thúc?" Nghiêm Sương Tẫn giơ bàn tay đeo nhẫn của mình lên hỏi: "Vậy cậu hãy nói cho tớ biết xem đây là sao hả?"

Nghiêm Sương Tẫn: "Mẹ kiếp cậu hãy nói cho tớ nghe xem bao nhiêu năm nay của chúng ta là cái gì hả?"

"Đủ rồi." Cố Thành Diệu ôm Lăng Châu vào ngực nói: "Cậu Nghiêm, tin chắc là cậu đã hiểu rõ tình huống hiện tại. Cậu có thể đi rồi."

Nếu không phải Nghiêm Sương Tẫn đã từng chăm sóc cho Lăng Châu, thì Cố Thành Diệu đã không nhẫn nhịn được cho đến tận bây giờ.

Nghiêm Sương Tẫn vẫn nhìn lấy Lăng Châu, trong mắt của cậu ta đan xen giữa tình yêu và thù hận, nhưng không có ý định bỏ cuộc.

"Lăng Châu, tớ hỏi lại cậu một lần cuối cùng..." Nghiêm Sương Tẫn cố kìm nén nỗi đau mà hạ thấp tư thế hỏi: "Cậu nói với tớ rằng sẽ ở bên nhau cả đời, có phải là thật không?"

"Là giả đó." Lăng Châu trả lời không một chút do dự. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể nói là đã bất chấp thủ đoạn. Cũng đã không biết bao nhiêu lần nói ra những lời nói dối thế này rồi.

"Xin lỗi, rồi cậu sẽ gặp được người tốt hơn mà."

Nghiêm Sương Tẫn hơi ngẩng đầu lên, lòng tự trọng của cậu ta đã bị vỡ vụn. Cuối cùng cậu ta cũng ý thức được rằng người từng nói sẽ ở bên mình đến phía cuối cuộc đời, người từng cố gắng nỗ lực vì tương lai của cả hai... đã không còn yêu cậu ta nữa rồi.

"Tớ..." Nghiêm Sương Tẫn lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ mặt suy sụp đổ vỡ, cậu ta đang bất lực cứu vãn. Nhưng chỉ có thể hỏi được một câu nực cười —— "Tớ đã làm gì sai sao..."

Là do tính khí của tớ quá tệ, khiến cho cậu không muốn nhẫn nhịn nữa; hay là vì tớ quá lạnh lùng kiêu ngạo, khiến cho cậu cảm thấy nhàm chán...

Hay là vòng qua vòng lại rồi cậu vẫn cảm thấy Cố Thành Diệu xứng đáng làm người đàn ông của cậu hơn...

"Đừng nghĩ vậy mà." Lăng Châu do dự một hồi, rồi đưa tay lên vỗ vào vai của Nghiêm Sương Tẫn.

Tên ngạo mạn này sao lại đột nhiên trở nên đáng thương như vậy.

Vốn định an ủi Nghiêm Sương Tẫn vài câu, nhưng một giây sau đó, Lăng Châu lại bỗng chốc bị kéo lại ôm —— Lăng Châu bị đối phương kéo văng khỏi vòng tay của Cố Thành Diệu rồi lao vào vòng tay của Nghiêm Sương Tẫn.

Ôi... toi rồi.

Khi Lăng Châu bị Nghiêm Sương Tẫn ôm cứng ngắt, từ sau lưng, cậu cảm thấy rõ luồng không khí bên phía Cố Thành Diệu bỗng tối sầm lại.

Thế là một đôi tay mạnh mẽ luồn qua khe hở giữa vòng tay của Nghiêm Sương Tẫn, rồi ôm chặt lấy eo của Lăng Châu.

Lăng Châu nghe thấy tiếng nói đang kìm nén cơn giận dữ bộc phát của người đàn ông này: "Thả cậu ấy ra."

Nghiêm Sương Tẫn lại càng ôm chặt Lăng Châu hơn.

"Nghiêm——" Lăng Châu vừa định mở miệng nói điều gì đó, nhưng rồi lại bị nụ hôn bất chợt ập đến của Nghiêm Sương Tẫn chặn lại.

Nụ hôn của Nghiêm Sương Tẫn còn chưa đi sâu, Lăng Châu đã cảm thấy bản thân bị một cánh tay khác cố gắng đẩy ra.

Sau đó, ngoài hành lang lại lần nữa vang lên tiếng ẩu đả của hai người đàn ông.

Lăng Châu che lấy đôi môi đang đỏ ửng lên, đứng ngớ ngẩn tại chỗ.

Bây giờ cậu ta bỏ chạy thì có kịp không?