Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 4: Người yêu bé nhỏ của tổng tài bỏ trốn




Cứ tưởng Lăng Châu lại muốn chơi mấy trò mới mẻ quái dị gì đó, nhưng mà không ngờ họ đi tới một bãi cỏ được cắt tỉa rất gọn gàng.

"Anh." Lăng Châu trông có vẻ rất vui, cậu nắm lấy cổ tay của Cố Thành Diệu, dẫn anh đi dạo dưới ánh chiều tà của hoàng hôn.

Lăng Châu quay đầu lại cười với Cố Thành Diệu rồi nói: "Em đã cố tình chuẩn bị cho anh điều bất ngờ này đấy, có thích không?"

Ở phía sau lưng họ, trong bụi hoa sum xuê vén ra một con đường nhỏ, hoa tươi nở rộ ven đường, cách đó không xa các ngọn đèn đuốc tỏa ra ánh sáng từ xa.

Người đàn ông già dặn này không dễ lừa, nhưng lại rất dễ dỗ. Cố Thành Diệu đã một mình cật lực làm việc trong nhiều năm qua, đã từng gặp rất nhiều người thông minh, rất nhiều sự đấu đá âm thầm và mưu mô, trong mắt của anh, những thủ đoạn tinh vi hơn thế cũng chẳng qua là đang thay đổi cách thức bẽ mặt mà thôi.

Nhưng sự lãng mạn trẻ con và thậm chí có hơi vụng về của Lăng Châu lại không nghiêng không lệch mà đánh thẳng vào tim của Cố Thành Diệu.

"Thích." Cố Thành Diệu ngắm nhìn quầng sáng của hoàng hôn vô tận tản ra trên khuôn mặt anh: "Tại sao em lại ——"

"Tại sao lại chuẩn bị điều bất ngờ cho anh hả?" Lăng Châu tiến lên, hai tay ôm lấy cổ của anh nói: "Anh nói xem là tại vì sao?"

"Cố Thành Diệu, hình như em chưa từng đích thân nói với anh là..." Dường như thoang thoảng mùi hương của hoa tường vi bay trong gió.

Lăng Châu cọ vào sống mũi cao vút của Cố Thành Diệu như rất quyến luyến, nhẹ nhàng thở dài và thì thầm bên tai của anh như đang ở cùng người yêu.

"Cố Thành Diệu, em thích anh."

Lăng Châu đã rất suồng sã và không chút nể tình khi dùng những lời nói dối chân thành nhất để trói chặt Cố Thành Diệu.

Cậu hôn anh như thể đang hôn một tình yêu đích thực và duy nhất của mình trên đời này.

Trong lúc hôn nhau cuồng nhiệt, Cố Thành Diệu khẽ mở mắt ra, anh nhìn người trước mặt đang vô cùng toàn tâm toàn ý cảm nhận hơi nóng trên môi.

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Bãi cỏ được cắt tỉa rất tỉ mỉ, trên đó có những túp lều màu trắng rõ rệt.

Hoàng hôn ảm đạm, những ngọn đèn sao treo trên nóc lều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong bóng đèn lắc lư kia, bóng người cũng lắc lư theo.

Thế giới của Cố Thành Diệu cũng bắt đầu lung lay.

...

"Kính viễn vọng này có chất lượng kém quá." Lăng Châu từ trong lều thò đầu ra, hai tay của cậu cầm một cặp kính viễn vọng đen ngòm, tấm chăn mỏng đang đắp trên vai cũng theo động tác đó mà trượt xuống, thấp thoáng nhìn thấy vết cắn trên vai.

"Thông số chưa được điều chỉnh đúng đó." Cố Thành Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, rồi ôm cậu trở vào tấm chăn ấm áp.

Dường như Lăng Châu rất tò mò về bầu trời đầy sao, cậu vẫn cứ kiên trì điều chỉnh cặp kính viễn vọng, và cuối cùng sau khi liên tục thử nhiều lần, cậu cũng phát ra một tiếng thở dài và nói: "Em đã nhìn thấy được mặt trăng rồi."

"Cổ Thành Diệu." Lăng Châu nhìn ngắm hành tinh xa xôi đó rồi đột nhiên nói: "Anh nói xem, bên ngoài vũ trụ này của chúng ta, có phải còn có những vũ trụ khác không?"

"Về mặt lý thuyết thì trong vũ trụ tồn tại nhiều vĩ độ khác nhau." Cố Thành Diệu chống tay vào đầu, anh không hề nhìn mặt trăng, mà là đang nhìn người ở trước mặt.

Lăng Châu mím môi nói: "Thế thì cũng có nghĩa là ngoại trừ thế giới này của chúng ta, vẫn còn có những thế giới khác ư?"

"Ừm." Anh trả lời một cách ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại khiến trong lòng của Lăng Châu phải ngẫm nghĩ.

Cậu đặt kính viễn vọng xuống, sà vào lòng của Cố Thành Diệu, giả vờ như hỏi một cách vô tình: "Anh có tin là có các hành tinh khác nhau đang tồn tại không?"

Cố Thành Diệu im lặng hồi lâu một cách hiếm thấy, sau đó chỉ trả lời lướt qua: "Không biết nữa."

Nhưng Lăng Châu biết rằng có lẽ Cố Thành Diệu đã phát giác ra điều gì đó. Hay nói cách khác là Cố Thành Diệu sẽ nhanh chóng phát giác ra điều gì đó thôi.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Lăng Châu ôm lấy eo của Cố Thành Diệu, cắn vào môi của anh, có ý muốn dùng nhan sắc để làm lu mờ phán đoán của người đàn ông này.

Lăng Châu: "Đêm còn dài lắm, giám đốc Cố."

Kế mỹ nhân của Lăng Châu rất thành công, suốt cả đêm Cố Thành Diệu đều không thể lấy lại được lý trí của mình.

[Chỉ số tình yêu +0,1%]

Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai của Lăng Châu vọng lại âm thanh của hệ thống [Chỉ số tình yêu hiện tại của Cố Thành Diệu là 99,99%]

Vẫn còn thiếu 0,1% cuối cùng nữa... Lăng Châu nghiêng người ôm Cố Thành Diệu đang ngủ say và hôn lên má của anh.



Giám đốc Cố, chúng ta sẽ phải sớm nói lời tạm biệt rồi.

Lăng Châu đưa tay vuốt ve sống mũi cao ráo của Cố Thành Diệu, thì thầm tự nhủ: "Cũng có chút luyến tiếc thật."

——

Sau buổi hẹn hò ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, Cố Thành Diệu lại vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Lăng Châu cũng vẫn thỉnh thoảng dăm ba ngày lại đến lướt qua lướt lại trước mắt anh, cứ như vô tình thu hút sự chú ý của vị giám đốc có khuôn mặt lạnh kia.

Nhưng phần lớn thời gian, Lăng Châu đều ngoan ngoãn ở lại trong văn phòng chơi game, xem phim truyền hình và thỉnh thoảng lại còn nghiên cứu cổ phiếu.

"Chậc, cái game quái gở này." Cái game đó như đang chống đối với Lăng Châu vậy, mỗi khi đến vòng cuối cùng là cứ luôn bị tên trùm cuối giết chết trong tích tắc, thậm chí không có đường để phản kháng.

Lăng Châu tức giận ném máy chơi game đi, trở mình nằm trên ghế sofa giận dỗi một hồi. Một lúc sau, cậu lại nhíu mày nhặt máy chơi game lên, đang định chơi lại ván khác.

Hệ thống đột nhiên phát ra âm thanh máy móc.

Lăng Châu: "Sao vậy?"

Hệ thống [Do cậu đã rời khỏi các vị diện khác quá lâu, thời gian của ba vị diện còn lại không được ổn định cho lắm —— hệ thống máy chủ đang được sửa chữa...]

[Đã sửa chữa xong...]

Đúng vậy, mình đã ở vị diện này quá lâu rồi... Là một bậc thầy quản lý thời gian, Lăng Châu luôn có thể phân bổ thời gian giữa các vị diện một cách hợp lý.

Nhưng lần này thì khác, cậu cần phải dành ra toàn bộ thời gian để trấn áp Cố Thành Diệu.

"Xem ra cần phải đẩy nhanh tiến độ rồi." Lăng Châu thở dài, hy vọng Cố Thành Diệu không phát hiện ra điều gì.

"Ăn cơm thôi." Cố Thành Diệu nhìn tên nghiện game một cách bất lực.

Lăng Châu chả thèm ngẩng đầu mà tiếp tục trò chơi, nói: "Chờ một chút." Cậu cắn răng cố tránh đi một đợt công kích của tên trùm cuối, chiến thắng đang ở ngay trước mắt.

Đột nhiên, máy chơi game phát ra một tiếng bíp—hết pin, tắt máy.

Lăng Châu: "..." Cậu cảm thấy rằng bản thân đang bị chống đối.

Cố Thành Diệu xoa đầu dỗ dành cậu: "Anh đã gọi món em thích là lẩu cay ấy, đi ăn thôi nào."

"Em không ——" Lăng Châu đang cúi đầu tìm cục sạc pin, tiếp sau đó, đột nhiên vòng eo thắt lại.

Cố Thành Diệu vòng qua vòng eo của cậu nhấc bổng người cậu lên.

"Anh...." Lăng Châu sững sờ, câu chửi thề đã dồn đến cửa miệng rồi lại nuốt trôi vào lại.

Lăng Châu thực sự chưa từng trải qua cảm giác được ai đó bế ngang bụng các kiểu. Nói thế nào nhỉ, ngày thường tuy là Lăng Châu có hơi tinh quái, nhưng dù sao cũng là hai người đàn ông, dính lấy nhau thế này khiến cậu thực sự có hơi ngượng ngùng.

Nhưng —— Lăng Châu ngẩng đầu lên nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của người đàn ông này, đột nhiên cũng không còn gượng gạo thế kia nữa.

Dù sao thì đối phương cũng là một anh giám đốc độc đoán với khí chất mạnh mẽ, được một người như vậy bế ngang bụng cũng không có cảm giác gì là khó chịu.

"Cũng chỉ có anh thôi đó, đổi lại là người khác thì em đã giáng một đòn vào đầu hắn rồi..." Lăng Châu nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu.

Điều mà Lăng Châu không biết là sau khi cậu lẩm bẩm xong, ánh mắt của Cố Thành Diệu bỗng chốc tối sầm lại.

Người khác... Cố Thành Diệu đột nhiên lên tiếng nói: "Ngoại trừ anh ra thì còn ai bế em nữa."

Lăng Châu: Bất cẩn rồi.

Tiến độ của mấy ngày nay quá thuận lợi, nên cậu nhất thời mất đi cảnh giác.

Nhưng mà có sao cậu cũng không ngờ rằng Cố Thành Diệu lại có thể nhạy bén đến mức độ như vậy, chỉ với một câu nói vô tình mà đã bị người đàn ông này nhạy bén chộp lấy.

"Gì cơ?" Lăng Châu quyết định đánh trống lảng cho qua, ôm lấy cổ của Cố Thành Diệu lắc lư nói: "Đói bụng rồi, đi ăn thôi nào."

Lúc này Cố Thành Diệu lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh như con sư tử dần tỉnh dậy và tuần tra lãnh thổ của mình một cách cảnh giác.

Cố Thành Diệu: "Lăng Châu, em có chuyện giấu anh."

"Em có thể giấu gì anh chứ." Lăng Châu thoát khỏi vòng tay của Cố Thành Diệu, một thân một mình đi về phía bàn ăn.



Đi được nửa chừng thì bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, sau đó bị buộc phải ngã vào trong lòng của anh.

Động tác của anh mạnh mẽ chưa từng có, giọng điệu trầm xuống nói: "Không sao cả, chỉ cần là em ở bên cạnh anh, thì chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận được."

Mặc dù trái tim của Lăng Châu thắt lại, nhưng cuối cùng cậu cũng giữ vững lập trường. Cậu nghiêng đầu, nhếch cặp mắt và lông mày yêu kiều lên và nói: "Chậc, đừng có đa nghi như vậy, em còn có thể đi đâu được chứ."

"Buông tay ra nào, em muốn đi ăn." —— Cố Thành Diệu vẫn không buông tay, trở nên cứng rắn khác lạ so với ngày thường.

"Được thôi." Lăng Châu cười nhạo một tiếng: "Giám đốc Cố, anh không nghĩ mà xem, anh có quyền có thế như vậy, em có thể giở được trò trống gì trong mắt của anh hả?"

Lăng Châu: "Em thật sự không hiểu nổi rốt cuộc là anh đang lo lắng điều gì?"

Cố Thành Diệu chậm rãi ôm chặt lấy cậu, anh tựa đầu vào vai của Lăng Châu, che giấu rất kỹ nỗi u ám vừa mới lướt qua.

"Lăng Châu." Cố Thành Diệu nói nhỏ: "Anh có thể không hỏi gì cả, cũng không quan tâm gì cả, nhưng mà..."

Anh dừng lại một lát, Lăng Châu nhận thấy được một tình yêu cố chấp và sự vặn vẹo chưa từng có từ trong giọng nói của anh.

"Em tuyệt đối đừng rời xa anh." Cố Thành Diệu nhắm mắt lại nói: "Nếu không, anh cũng không biết mình sẽ thế nào nữa."

Có thể là sẽ phát điên mất.

Sắp phải rời xa rồi, Lăng Châu cũng không muốn gây chuyện quá mức với Cố Thành Diệu, thế là một cơn sóng không to không nhỏ này đã nhẹ nhàng lướt qua.

Đáng tiếc là chỉ số tình yêu vẫn không có động tĩnh gì. Lăng Châu không biết Cố Thành Diệu đang nghĩ gì, cậu cũng không định đi sâu vào suy nghĩ trong lòng của người đàn ông có chỉ số thông minh cao này.

Vì vậy, mấy ngày tiếp theo Lăng Châu đều vô cùng yên ắng. Không gây rối làm bừa mà chỉ hết sức tập trung lên kế hoạch cho những việc của mình.

"Điều tra xem dạo gần đây cậu ấy thân thiết với những ai đi." Cố Thành Diệu nhanh chóng nhận ra có điều không ổn, nên đã dặn dò trợ lý đi điều tra.

Người trợ lý nhanh chóng điều tra ra mấy ngày nay Lăng Châu đã rất thân mật với một người đàn ông.

Nếu chỉ là mối quan hệ qua lại giữa bạn bè bình thường, thì không có gì —— điều kinh khủng nhất là Lăng Châu đã cùng người đàn ông đó đi đến một cửa hàng trang sức.

Sau khi vào cửa hàng trang sức, Lăng Châu đã chọn ra mấy chiếc nhẫn liền.

Người trợ lý nhìn bức ảnh của hai người đó cười nói vui vẻ, và cả chiếc nhẫn đôi kiểu nam sáng chói trên tay của Lăng Châu kia mà không khỏi hít vào một hơi dài.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, Lăng Châu đi thẳng về nhà.

Mấy ngày nay cậu bận bịu cho việc chuẩn bị "bữa tối cuối cùng" dành tặng Cố Thành Diệu, nên không mấy để ý tới Cố Thành Diệu cho lắm.

May mà hoa, nhà hàng và nghệ sĩ đều đã được đặt sẵn cả rồi, chỉ có mỗi nhẫn cưới là vẫn chưa chọn được thôi.

Lúc đầu Lăng Châu không có ý định mua nhẫn, dù sao thì cầu hôn xong rồi chơi trò mất tích cũng không mấy tốt — nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy một dãy nhẫn đôi đó, đột nhiên Lăng Châu có hơi mong chờ được nhìn thấy hình ảnh Cố Thành Diệu đeo nhẫn cưới.

Xem như là món quà chia tay chăng? Lăng Châu nghĩ ngợi lung tung, rồi về đến nhà mà không hề hay biết.

Còn về phần giám đốc Cố, đáng lẽ ra phải nên ở công ty bận rộn đến tối tăm mặt mày, nhưng lại im lặng ngồi trong phòng khách.

Lăng Châu ngơ người, sau đó híp mắt cười nói: "Anh, sao hôm nay anh —— "

"Lăng Châu." Giọng nói của Cố Thành lạnh lùng đến phát sợ: "Tại sao em lại để anh phát hiện hả?"

Nụ cười của Lăng Châu đóng băng trên khóe môi, sau đó lại nghe thấy giọng nói mang mùi hơi thở nguy hiểm nồng nặc của anh: "Em thích chơi bời thì hãy giấu cho tốt vào."

Tại sao lại để anh phát hiện, tại sao lại để anh tỉnh lại từ trong sự mơ mộng hão huyền này.

So với hiện thực như vậy, thì anh thà là bị lừa dối cả đời.

Cố Thành Diệu: "Người đó... và em đã bắt đầu từ khi nào hả?"

Lăng Châu cau mày: Toi rồi.

Cố Thành Diệu đã biết đến sự tồn tại của Nghiêm Sương Tẫn, Thời Ngọc và Bùi Tư Niên sao?!

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Thành Diệu: Người đó... là ai?

Tác giả Tra Tra: He he, đính chính một chút nhé, là đám người kia cơ.