Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 7: Học bá lạnh lùng của trường đem lòng yêu tôi




Cuộc sống trong trường học thì đơn giản hơn nhiều, mỗi ngày chỉ qua lại mỗi ba địa điểm là lớp học, căng tin và ký túc xá. Lăng Châu là một học sinh yếu và là kẻ chơi bời, thậm chí cũng không cần phải đến lớp.

"Anh, hôm nay đi đâu kiếm tiền đây?" Tên mập da đen ùa đến đưa cho Lăng Châu một điếu thuốc.

Lăng Châu nhìn lên bầu trời u ám như đang suy nghĩ điều gì đó. Tên mập da đen đưa ra kế sách: "Anh à, mấy ngày nay đám người ở trường trung cấp dạy nghề lại quanh quẩn ở trường chúng ta đó—"

"Vậy thì chúng ta..." Lăng Châu gật đầu nói: "Đi chơi bóng rổ đi."

Tên mập da đen: "Hả?"

Nhóm thanh niên hư hỏng này có thể lực dồi dào, suốt ngày đi chọc ghẹo tán tỉnh mãi không thôi, hay là cứ dẫn họ đi tiêu hao thể lực, quằn quại mệt rồi thì sẽ về nhà tắm rửa đi ngủ, thế là sẽ được yên ổn.

"Chơi bóng rổ?" Tên mập da đen ngơ ngác đi theo sau Lăng Châu nói: "Không phải là đi đánh nhau sao..."

Sân bóng rổ đông nghẹt người, suốt cả buổi mà nhóm người của Lăng Châu cũng không thể tìm được sân.

May mà bản tính của Lăng Châu hay thích bắt chuyện làm quen, ngẫu nhiên chào hỏi với một nhóm, mà đối phương đã nhường cho một nửa sân chơi.

Nhóm người đang chuẩn bị khởi động và bắt đầu chơi, thì một nhóm người xông vào —— là nhóm người ở trường trung cấp dạy nghề đối diện.

"Không phải đây là học bá trường trung học số 1 đó sao? Học bá mà cũng biết chơi bóng cơ à?" Một tên nhuộm tóc màu đỏ kẹp lấy trái bóng và nhướng mày lên nhìn Lăng Châu nói: "Có muốn chơi chung không?"

Lăng Châu có vẻ ngoài yêu kiều dụ người, đứng giữa đám đàn ông thô kệch lại càng nổi bật thấy rõ. Tất nhiên đối phương cũng không tin vào trình độ của Lăng Châu, nói như vậy chỉ đơn giản là muốn sỉ nhục Lăng Châu mà thôi.

Lăng Châu cười khinh bỉ và nói: "Đấu ba chọi ba, nếu thắng, sân chơi sẽ thuộc về chúng tôi."

"Được thôi." Tên tóc đỏ nói một cách đầy tự tin: "Nếu mày thua thì sao?"

"Thua thì..." Lăng Châu xoay quả bóng trong tay, thản nhiên cười nói: "Muốn sao cũng được."

"Nếu mày mà thua, thì hãy quỳ ở đây lạy tao ba lạy, sao hả?"

"Thế thì tôi thiệt quá còn gì." Lăng Châu híp mắt, tức giận đến ngông cuồng: "Vậy mấy ngươi mà thua thì cũng phải quỳ ở đây lạy tôi?"

"Được thôi!" Tên tóc đỏ nhanh chóng đồng ý.

"Được." Lăng Châu ném bóng đí, xắn ống tay áo lên, hơi khom người xuống với tư thế phòng ngự rồi nói: "Nào."

Nửa tiếng sau, Lăng Châu vén quần áo lên lau mồ hôi, nhếch mày lên và dùng ánh mắt để ra hiệu với đối phương: "Xin mời."

Tất nhiên là không thể nào cúi đầu lạy rồi, tên tóc đỏ chửi rủa rồi dẫn cả đám người rời đi.

Trước khi đi, tên tóc đỏ thấp giọng mắng chửi một câu: "Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo thật, nhìn dáng vẻ diêm dúa lẳng lơ như hồ ly tinh, giả vờ gì chứ, sớm muộn gì cũng bị bao nuôi thôi ——"

Bỗng rầm lên một tiếng, quả bóng rơi trúng chính xác vào đầu của tên tóc đỏ.

Tên tóc đỏ ấy ôm đầu xoay người lại mắng: "Đệt!"

Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị cú hất ngược của Lăng Châu đánh văng xuống đất, thế là được một phen tiếp xúc thân mật với mặt sàn bằng nhựa kia.

Hai nhóm người đều rất có tố chất chuyên nghiệp của bọn lưu manh, thấy vậy họ gần như không hề do dự một giây nào mà đã bắt đầu khai chiến.

Bất chợt không biết ai đó hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp! Ai gọi giáo viên đến vậy!"

Lăng Châu vội vã ném tên tóc đỏ ra ngoài, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đám người khí thế dữ dội đi về phía mình.

Có giáo viên, có hội học sinh, còn có cả hiệu trưởng nữa.

Giáo viên là thầy chủ nhiệm của cậu, hội trưởng hội học sinh kia là bạn trai của cậu, còn hiệu trưởng... thì là ông bố già của cậu bạn trai mình.

Lần này Lăng Châu thực sự có hơi đau đầu.

Trong lúc bàng hoàng, tên tóc đỏ từ dưới sàn đứng dậy rồi chạy đến đá một phát vào Lăng Châu.

Lăng Châu né người sang một bên, không ngờ lại va vào lan can sắt ở sau lưng. Tưng lên một tiếng, còn có cả âm thanh vọng lại.

"Á." Lăng Châu ôm vào sau gáy và ngồi xổm xuống, hít ngược một hơi. Lúc này, trên đầu vọng xuống một giọng nói lạnh lùng: "Ai làm đó?"

Lăng Châu không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là tên Nghiêm Sương Tẫn, cậu liếc nhìn tên tóc đỏ đã chạy xa mất hút, ủ rũ nói: "Không ai cả, là do tớ bất cẩn va vào lan can thôi."

Tất nhiên là Nghiêm Sương Tẫn không tin, nên định đi tìm tên tóc đỏ đó kiếm chuyện, Lăng Châu còn chẳng kịp ngăn cản. May mà giáo viên chủ nhiệm đã đến kịp lúc, không chỉ tóm được tên tóc đỏ, mà còn sẵn tiện tóm được cả mấy tên ở trường trung học dạy nghề nữa.

"Lớp mấy đấy, lớp mấy đấy! Đứng lại hết cho tôi!" Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm vang vọng khắp sân bóng.

Lăng Châu đang được Nghiêm Sương Tẫn ôm eo đỡ dậy, khi thấy hiệu trưởng đi tới thì hất tay của Nghiêm Sương Tẫn đang ôm mình ra, đồng thời dùng ánh mắt để ra hiệu: Cậu ôm tớ làm gì? Điên rồi à? Sợ ba cậu không nhận ra chắc?

"Em Lăng Châu, học kỳ này em đã vi phạm nội quy của trường nhiều lần, nếu tiếp tục như vậy, trường chúng tôi sẽ phạt em nặng hơn." Hiệu trưởng vừa nhìn thấy Lăng Châu là huyết áp đã tăng cao như giọt nước làm tràn ly vậy.

Lăng Châu: "Em không ——"



"Hiệu trưởng, em cho rằng hiện giờ nguyên nhân của vụ việc chưa được làm rõ thì không nên vội vàng đưa ra kết luận ạ." Nghiêm Sương Tẫn nghiêng người đứng chắn ngay trước mặt Lăng Châu.

Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Lăng Châu một hồi, rồi lại nhìn Nghiêm Sương Tẫn có hơi khác so với ngày thường, và nói: "Được rồi, đợi khi vụ việc được làm rõ rồi sẽ tính sổ với các em sau."

Hiệu trưởng vẫy tay về phía của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Đi thôi, trở về nào."

"Không cần đâu ạ, lát nữa con sẽ tự đón xe về ạ." Nghiêm Sương Tẫn giơ tay, không ngờ lại là để ôm lấy eo của Lăng Châu rồi nói: "Cậu ấy bị thương rồi, để con đưa cậu ấy đến bệnh viện khám thử."

Lăng Châu định đưa tay lên gỡ ngón tay của cậu ta ra, nhưng không ngờ đầu óc của Nghiêm Sương Tẫn chả biết bị gì mà nhất quyết không buông tay.

Và cứ như vậy, dưới ánh mắt nghi ngờ của hiệu trưởng, Lăng Châu được dìu lấy nửa người mà rời khỏi sân bóng.

"Ôi!" Lăng Châu đau đến co rúm người lại nói: "Cậu đang nhào bột mì đó à, mạnh thế làm gì."

Người phía sau không nói gì, Lăng Châu quay lưng lại với cậu ta mà cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thần chết của tên này.

May mà sức lực trên tay của Nghiêm Sương Tẫn cũng đã nhẹ dịu đi rất nhiều, nên Lăng Châu mới từ từ được thả lỏng.

"Tớ nói, sân bóng rổ cách trường học xa như vậy, sao mới xảy ra có chút mâu thuẫn nhỏ, mà đã có nhiều giáo viên đều đến cả thế này?"

Nghiêm Sương Tẫn: "Đó là đều nhờ vào những người hâm mộ của cậu đã nắm rõ trong tay lịch trình của cậu đó. Bên phía mấy cậu vừa ra tay thôi là đã có người đi báo cáo với giáo viên rồi. Cứ như sợ là cậu sẽ bị đám người ở trường trung cấp dạy nghề đánh chết không bằng."

"Khụ..." Lăng Châu thật sự có hơi xấu hổ. Đoán chắc sau vụ việc lần này, hình tượng của Lăng Châu lại được gán thêm mác là "gây chuyện thị phi, đấu đá đánh nhau".

Tốt lắm, hình tượng của học sinh ngang tàng ngày một in sâu.

Lăng Châu: "Là do bọn họ ra tay trước mà." Cậu quay đầu nhìn Nghiêm Sương Tẫn nói: "Cậu nói xem mấy thầy cô giáo có tin tớ không?" Chậc, tớ cũng không phải là sợ bị phạt, quan trọng là nếu lại bị kiểm điểm, thì tớ có thể sẽ bị cho thôi học mất."

Nghiêm Sương Tẫn nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng nói: "Vậy tại sao cậu lại ra tay đánh người, người khác nói cậu là kẻ chơi bời, nên cậu muốn làm một tên lưu manh thật sao?"

Lăng Châu bình tĩnh lại, hai mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thành thật mà nói, Lăng Châu là một người rất trân trọng mạng sống của mình, vụ tai nạn xe giả chết là hạ sách mà bất đắc dĩ lắm mới nghĩ ra. Cậu đánh nhau với đám người đó chỉ đơn giản là để trút giận thôi.

Mấy tên ngu ngốc ấy, không đánh lại thấy ngứa tay.

"Sao hả, bây giờ lại biết tớ lo lắng rồi à, sớm biết như thì tại sao ——" Nghiêm Sương Tẫn nhìn người đang ngồi đó buồn bã không lên tiếng kia, rồi chậm rãi nói: "Được rồi, tớ sẽ đi giải thích với mấy thầy cô giáo, sẽ bảo là do đám người ở trường trung cấp dạy nghề kia ra tay trước."

Lăng Châu lắng nghe những lời không được gọi là dịu dàng an ủi của Nghiêm Sương Tẫn, ngẩng đầu nhìn đối phương định nói vài lời tốt đẹp nhưng lại không muốn mất mặt, tự nhiên cảm thấy vừa quen thuộc vừa thân thiết.

Cậu tiến gần và giơ tay lên nói: "Bạn trai ơi, muốn được ôm."

Nghiêm Sương Tẫn nhìn chằm chằm Lăng Châu một lúc. Từ trong mắt của anh chàng Lăng Châu này toát lên vẻ thông minh, luôn quyến rũ người khác đến mê mẩn chỉ với dăm ba câu nói và vài mẹo nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Sương Tẫn nhìn thấy Lăng Châu đau khổ tủi thân thế này, giống như một con cáo nhỏ bị mất đuôi vậy.

"Đừng buồn mà." Nghiêm Sương Tẫn nghiêm mặt, giơ tay ôm lấy Lăng Châu vào lòng nói: "Tớ dẫn cậu đi ăn cơm."

Lăng Châu im lặng một hồi, nói: "Ăn lẩu có được không?"

"Được chứ."

Lại một hồi nữa, Lăng Châu: "Cậu mời đó."

Nghiêm Sương Tẫn: "Ừm."

Không có chuyện gì mà một nồi lẩu không giải quyết được, sau khi ngốn hết mười mấy đĩa ba rọi bò, Lăng Châu vô cùng mãn nguyện.

"No quá." Sau khi về đến nhà, Lăng Châu thoải mái thả mình trên ghế sofa. Cậu vươn tay vỗ vào vị trí bên cạnh, nói với Nghiêm Sương Tẫn: "Đến đây nào."

Cậu thanh niên với vóc dáng cao ráo và rắn rỏi, nhưng khi nằm xuống thì lại vô cùng uể oải, cộng với cặp mắt hút hồn ấy, phải nói là như một hồ ly tinh phiên bản hiện đại vậy.

Trong mắt của Nghiêm Sương Tẫn, hình ảnh đó chính là một sự cám dỗ rõ rệt.

Tay của Nghiêm Sương Tẫn đang lau tóc bỗng dừng lại một lúc, nhìn Lăng Châu mà không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Lăng Châu lại vẫy tay về phía cậu nói: "Đứng ngơ người ra đó làm gì, mau lại đây nào."

"Nói nhiều quá." Nghiêm Sương Tẫn nói xong rồi cũng ném chiếc khăn tắm trong tay đi, sau đó giơ tay cởi áo ngủ ra.

Lăng Châu vừa mới ăn no chỉ muốn nằm song song trò chuyện một chút: "..." Hả?

Khi Nghiêm Sương Tẫn giơ chân lên vòng người sang, đầu gối của Lăng Châu liền ngăn cậu ta lại.

"Gấp vậy sao." Lăng Châu vỗ vào chiếc gối ở bên cạnh, tỏ ra ngây thở nói: "Tớ chỉ là muốn trò chuyện với cậu một chút thôi."

Người nằm ở trên im lặng ba giây, sau đó y như một người máy được khởi động lại vậy, nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo vào, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Lăng Châu.

Lăng Châu nhịn cười một hồi, sau đó dùng khuỷu tay đụng vào người đang nằm giả chết bên cạnh nói: "Hấp tấp gì chứ, tớ còn đang bị thương mà, chờ cho vết thương lành hẳn rồi chúng ta —— "

"Im miệng."



"Ờ..."

Một lúc sau, Lăng Châu nhẹ nhàng thở dài nói: "Nghiêm Sương Tẫn, tính tình của cậu nóng nảy quá."

"Cảm ơn đã quá khen."

Lăng Châu cười nói: "Mấy cô em cậu em lớp dưới hâm mộ cậu trong trường có biết là anh Nghiêm lớp trên tự kỷ đến vậy không?"

Nghiêm Sương Tẫn hứ một tiếng, rồi không nói gì. Lăng Châu thong thả lắc chân nói: "Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói xấu cậu cho mấy cô em cậu em đó nghe đâu. Dù sao thì học bá Nghiêm Sương Tẫn của chúng ta rất ưa thể diện, tính tình lại không tốt mà."

Nghiêm Sương Tẫn nhắm mắt lại, cũng hơi bất ngờ khi cậu ta không để tâm đến những lời mỉa mai của Lăng Châu. Lăng Châu cười nói: "Cậu chủ Nghiêm đã thay đổi tính nết rồi, tính tình trở nên tốt hơn rồi."

Lăng Châu cứ như đang nhớ lại điều gì vậy: "Biết sớm thì tớ đã không nói xấu cậu với người ta rồi..."

Nói được nửa chừng, Lăng Châu mới ý thức được rằng bản thân đã từng phàn nàn với Cố Thành Diệu về việc "đã nhặt được con chó hoang có tính xấu", còn ỷ lại rằng hai người đó không quen biết nhau, mà không ít lần nói rằng: "Em có một người bạn có tính tình rất nóng nảy! Y như một con chó vậy."

"Hở?" Nghiêm Sương Tẫn nghiêng đầu sang nói: "Cậu đã nói xấu tớ với ai?"

Nghiêm Sương Tẫn không dễ lừa như giám đốc Cố, Lăng Châu chỉ nói một cách nửa thật nửa giả: "Một người anh trai chơi khá thân với nhau."

"Anh trai?" Trong lòng Nghiêm Sương Tẫn tối sầm lại. Từ lúc nào mà Lăng Châu nhận một người đàn ông bậy bạ bên ngoài làm anh trai thế?

Hệ thống [Chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn +1]

Lăng Châu cố gắng giải thích: "Cũng không phải là anh trai, chỉ là một người... một người quen biết thôi."

"Thế cậu làm gì mà ấp a ấp úng vậy?" Nghiêm Sương Tẫn đứng dậy, chống vai lên rồi cúi đầu xuống nhìn Lăng Châu nói: "Lăng Châu, tớ cũng rất là tò mò về người mà có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện gọi một tiếng là anh trai ấy là thần thánh nơi nào đó."

Lăng Châu nhìn cậu ta, trong lòng chợt nghĩ ra kế sách. Cậu quay đầu lại, tỏ ra vẻ không muốn nhắc lại chuyện cũ mà nói: "Cậu đừng hỏi nữa."

Hệ thống lập tức hốt hoảng [Á! Chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn sắp vượt qua 20% rồi!]

"Thật ra... cũng không phải là không thể nói." Lăng Châu lại quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Nghiêm Sương Tẫn.

"Có lẽ là cậu không biết lúc trước tớ đã phải sống rất cực khổ, từ nhỏ đến lớn đều không có ba mẹ, lúc còn nhỏ thậm chí còn không có bữa nào được ăn no..."

[Chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn -1, -1...]

Tốt! Lăng Châu lại tiếp tục nói: "Sau đó, tớ đã gặp được một người anh trai tốt bụng, anh ấy đối xử rất tốt với tớ, chăm lo cho tớ mọi thứ—"

[Chỉ số hắc hóa +1, +1...]

Lăng Châu âm thầm chửi thề, nhưng vẫn ngậm miệng lại mà không thốt ra. Không còn cách nào, Tính khí của Nghiêm Sương Tẫn rất khó xoa dịu, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể mau chóng dứt điểm.

"Nói đi chứ, sao không nói tiếp hả?"

Lăng Châu: "Không phải cậu đang giận sao?"

"Tớ không có giận."

Lăng Châu: "..." Cậu bạn à, suýt nữa là cậu đã ghi dòng chữ "Tôi đây muốn giết người" lên trên mặt luôn rồi.

Nghiêm Sương Tẫn: "Sau đó sao nữa, nói đi—— ưm..."

Lăng Châu ngẩng đầu lên và dùng cách đơn giản nhất để ngắt lời của Nghiêm Sương Tẫn.

Cậu cắn lấy đôi môi đang mím chặt lại của đối phương, rồi cười nhẹ, quàng tay qua người cậu ta một cách vô ý, nói: "Nếu cậu muốn nghe, thì tớ cũng có thể gọi cậu là anh trai."

"Anh trai." Lăng Châu cởi cúc áo của đối phương ra một cách nhẹ nhàng và thuần thục.

Nghiêm Sương Tẫn đưa tay lên che cái miệng quá biết ăn nói của Lăng Châu lại, nhưng không ngờ rằng đôi mắt ấy lại càng có thể mê hoặc người khác hơn.

Trong lúc cậu ta đang say đắm, ngay cả bản thân cậu ta cũng không ý thức được rằng đầu óc mình như bị bỏ bùa mê bởi một câu "anh trai" đơn giản.

"Lăng Châu, tốt hơn hết là cậu đừng có giấu giếm tớ chuyện gì." Nghiêm Sương Tẫn từ trên nói vọng xuống, trông có vẻ như đang uy hiếp một cách hung dữ: "Nếu không —— "

Lăng Châu giơ tay đè eo của cậu ta xuống, lời uy hiếp vờ như hung dữ của đối phương chợt nuốt vào trong cổ họng.

...

Lăng Châu thở dài, xem ra vị diện này cũng phải mau chóng kết thúc thôi, nếu không Nghiêm Sương Tẫn không biết sẽ lại tìm ra được bao nhiêu sơ hở của cậu nữa đây.

Chỉ là... Lăng Châu nghiêng đầu nhìn đối phương trong lúc ngủ cũng có hơi cau mày lại, âm thầm tính toán rằng: "Cậu bạn trai, điều cậu muốn là gì thế?"

Phải làm sao mới có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện mà dâng hiến tất cả đây?

*

Tác giả có điều muốn nói: Chúc mừng năm mới!