Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 109




Cào xước vảy của nàng

*

"Tụ long thổ ôn tiên, thiên lãnh thăng hoa yên."

Trời lạnh buốt, núi non phủ đầy tuyết trắng, Vân Khê ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ lộ một cái đầu, hai má đỏ bừng vì hơi nước, bài thơ này chợt hiện lên trong đầu cô.

Cô quên mất tác giả, tên bài thơ, quên mất ở đâu, khi gặp tình cảnh này mới nhớ ra.

Nước suối trong vắt, bốc lên và ngưng tụ, dính vào cành thông, ngưng tụ thành sương muối, từng chùm một, từng chùm như những bông hoa bạc trên cây.

Ngâm mình trong hồ suối nước nóng và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của sương muối, Vân Khê vui vẻ nghĩ rằng năm nay chắc chắn là mùa đông thoải mái nhất mà cô từng có.

Năm nay Thương Nguyệt cũng có một cuộc sống rất thoải mái, không giống như con người chỉ có thể ngâm mình trong hồ khoảng mười phút, nàng có thể ngâm mình trong nước ấm cả ngày, thậm chí ngủ trong nước ấm, chờ Vân Khê nấu ăn xong mới lên ăn.

Nếu có bất kỳ nhược điểm nào thì gần suối nước nóng có quá nhiều rắn, có thể tìm thấy chúng trong đống đá, hang động và đồng cỏ.

Chúng không ngủ đông, dựa vào nguồn nhiệt địa nhiệt gần suối nước nóng để duy trì nhiệt độ, đôi khi ngâm mình trong nước suối nóng để điều chỉnh nhiệt độ. Chúng không có độc, rất hiền, không chủ động tấn công con người, có lẽ cùng loài với loài rắn suối nước nóng ở thế giới con người nên Vân Khê còn đặt tên cho chúng là "rắn suối nước nóng".

May mắn thay, ở thế giới này lâu như vậy, Vân Khê đã vượt qua nỗi sợ rắn, bằng không, nếu có rắn, nơi tựa thiên đường này đối với cô sẽ là địa ngục.

Họ ngâm mình trong hồ suối nước nóng gần cửa hang nhất, nước trong đến mức không thể cảm nhận được nước chảy ra khi ở trong đó.

Lặn xuống nước, bơi về phía trước một đoạn, bơi đến phía dưới một cái cây khô to lớn, xuyên qua cái lỗ của cây chết, phía trước có một hang động nhỏ rất ẩn, không gian bên trong có thể chứa được khoảng mười người, cửa xả nước ở ngay bên cạnh, ở đây nước chảy nhanh hơn rõ rệt.

"Nếu có nguy hiểm gì, có thể trốn ở đây." Vân Khê nhìn hang đá nhỏ nói.

Tuy rằng từ khi lên đảo đến nay cả hai chưa gặp phải nguy hiểm thực sự nào, có đầy đủ thức ăn nước uống, trong hang ấm áp, có thể đến đây tắm rửa, té nước với nhau hàng ngày.

Chỉ cần Thương Nguyệt nhẹ nhàng quét đuôi hất nước, Vân Khê có thể ướt từ đầu đến chân.

Vân Khê lập tức đưa ra quy định: "Khi té nước không được phép dùng đuôi."

Cá ngoan ngoãn không nhúc nhích đuôi, noi gương con người, dùng tay hất nước ấm đổ lên người, không ngờ con người đột nhiên lấy ra một chiếc chậu gốm, hất hết chậu này đến chậu khác lên người nàng tiên cá.

Nàng bị nước bắn làm cho choáng váng, chỉ vào chậu gốm, lẩm bẩm trách cứ Vân Khê: "Không dùng tay."

Vân Khê chơi xấu: "Chị chỉ bảo em không được dùng đuôi, có nói em không thể dùng dụng cụ đâu."

Con cá không thể chống cự được mà chỉ gầm gừ phản đối, sau đó quấn đuôi quanh người cô như một đứa trẻ, trượt vây đuôi lên xuống, đánh vào mắt cá chân người trong nước.

Vân Khê bước ra, nhảy lên bờ, lau khô người, quấn mình trong chiếc áo khoác lông dày rồi chạy như bay vào hang: "Chị tắm xong rồi, em cứ từ từ tắm đi."

Trước kia Thương Nguyệt chỉ có thể động dục vào mùa xuân hạ thu, đến cuối thu mới dừng lại, bây giờ nàng thật đáng sợ, giống như con người, quanh năm có thể động dục bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Nhưng vào mùa đông thì có rất ít việc phải làm, chỉ ra ngoài săn mồi năm sáu ngày một lần, thời gian còn lại ở trong hang hầu như không có việc gì để làm, mỗi lần ngâm mình trong nước suối nóng, đuôi của nàng sẽ quấn quanh eo cô, chiếc vây đuôi cứ luôn cọ xát, vỗ nhẹ, dịu dàng ve vuốt.

Là động vật, không có khái niệm kiềm chế, cũng không giấu giếm. Khi muốn tiếp xúc gần, nàng sẽ bấm lấy con người, cọ xát vào nhau.

Vân Khê nói, phải tắm xong mới được. Nàng lập tức săn sóc bế Vân Khê đến suối nước nóng, nhảy vào, dùng sức cọ rửa cơ thể và đuôi, cùng dùng một lọ dịch bồ hòn tạo bọt lên người, kỳ cọ rất sạch, có mùi trái cây tươi mát, nhưng một khi đã đến lúc động dục, mùi thơm của cây xô thơm và muối biển sẽ tràn ngập, nuốt chửng Vân Khê.

Là con người của thế kỷ 21, cô rất ít hiểu loại chuyện này, ít nhất đó là những gì các bài báo khoa học phổ thông nói, nếu không kiềm chế, cơ thể chắc chắn sẽ bất ổn.

Mặc dù Vân Khê không biết bất ổn là như thế nào, nhưng cô không có kinh nghiệm ở lĩnh vực này.

Nhưng cô lại đặc biệt nấu một ít canh rễ cỏ và canh rễ cây đưa cho Thương Nguyệt uống để bổ sung năng lượng.

Hai năm qua, cô đã đào được rất nhiều rễ cỏ và rễ cây, nếu không có độc để giết chuột núi và con người thì cô sẽ nấu một phần cho Thương Nguyệt uống.

Mùi vị có lẽ có chút kỳ quái, mỗi lần Thương Nguyệt uống xong, trên mặt đều lộ ra vẻ đắng chát, có lẽ nàng không hiểu tại sao con người lại thích uống thứ khó chịu như vậy.

Về phần có thể thật sự có thể bổ sung cơ thể hay không, Vân Khê cũng không xác định.

Cô chỉ biết mùa đông năm nay cô ở "ba phòng ngủ, một phòng khách", thường xuyên ngâm mình trong suối nước nóng, ăn uống đầy đủ, ngày hai bữa. Sau khi mặt trời lặn, cô ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cơ thể như được hồi phục, thể trạng tốt hơn năm ngoái gấp trăm lần.

*

Nhiệt độ của hòn đảo này cao hơn, gần suối nước nóng có một số bụi cây xanh, vì vậy, khi đi săn, Thương Nguyệt có thể săn được nhiều động vật ăn cỏ, Vân Khê cũng có thể hái một ít thực vật xanh có thể ăn được.

Thịt và rau tươi tự nhiên giàu dinh dưỡng hơn thịt xông khói nên mùa đông năm nay họ ăn nhiều hơn và vận động ít hơn, hơn một tháng sau, cả ba người đều tăng cân.

Lần đầu tiên trong mùa đông, họ không mất miếng thịt nào mà lại béo lên.

Cuộc sống quá thoải mái, ngày nào cũng ăn ngủ, Vân Khê từng quên tính toán thời gian và viết nhật ký mỗi ngày.

Thật ra đây là trạng thái bình thường, cũng giống như ở thế giới loài người, những người sống cuộc sống bình thường sẽ không hề cố ý theo dõi thời gian.

Chờ Vân Khê tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại mấy ngày qua, đã là gần hai tháng sau.

Họ chuyển đến đây vào cuối tháng 10, bây giờ là tháng Giêng.

Một năm nữa lại trôi qua, cô lại già thêm một tuổi...

Cô đến thế giới này năm 24 tuổi, khi tỉnh dậy đã là tháng 7, cô và Thương Nguyệt trải qua năm đầu tiên và mùa đông đầu tiên trong hang động.

Mùa hè năm sau, sau trận động đất, họ chuyển đến đảo Lam Điền, trải qua mùa đông thứ hai trong một hang động trên đảo. Mùa đông năm ấy xảy ra một đợt rét đậm, tuyết rơi dày đặc mấy tháng, mãi đến tháng 5 nhiệt độ mới bắt đầu tăng cao.

Sau đó, vào mùa hè năm thứ ba, Thương Nguyệt phát hiện ra đảo suối nước nóng, cuối tháng 10, họ chuyển đến đảo suối nước nóng để trải qua mùa đông thứ ba.

Vân Khê càng quen thuộc với thế giới này, càng cảm thấy thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.

Từ góc độ tâm lý học, điều này là do não không còn cảm giác mới mẻ về những thứ xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống mà chỉ có trải nghiệm những điều mới, có những cảm giác hoặc hiểu biết mới mới có thể tạo ra những ký ức mới.

Giống như khi còn nhỏ, thế giới đầy những điều mới lạ, mỗi ngày và mỗi năm đều vô cùng dài.

Khi đến trường, đặc biệt là sau khi tốt nghiệp cấp 3, mỗi ngày đều là một ngày lặp đi lặp lại. Trường học, căng tin, ký túc xá/nhà, ba điểm một đường, thời gian như chiếc đồng hồ được chỉnh nhanh, trôi qua trong chớp mắt.



Sau khi đi làm, gần đến Tết Nguyên đán mới chợt tỉnh dậy: À, hóa ra lại một năm nữa trôi qua rồi.

Từ hai bàn tay trắng đến bây giờ, cô có tổ ấm, quần áo ấm áp, thức ăn dồi dào, có bạn đời ân cần, có thú cưng đáng yêu, rất hài lòng.

Vào ngày đầu năm mới của mùa đông thứ ba, Vân Khê nấu món lẩu để đón năm mới.

Đáy nồi là canh xương heo hầm, đun sôi suốt một buổi sáng, chiếc nồi đất nung của cô gần như nứt ra, mùi thơm nồng nàn lan tỏa, ngửi xong, nàng tiên cá và con mèo ngồi xổm bên cạnh bếp đất rồi vung đuôi nhìn thẳng vào nồi, sau đó nhìn Vân Khê đầy khao khát.

Vân Khê cho mỗi người một bát uống trước.

Bên cạnh lò bùn, cá, thăn lợn, thịt ba chỉ, lưỡi lợn, gan lợn, lòng gà lôi được cắt thành từng miếng, rửa sạch bằng nước muối để khử mùi tanh. Các loại rau gồm có măng khô, nấm khô, lõi nho gai thái lát và khoai lang.

Nước súp đặc được đổ vào một chiếc vạc gốm khác, cô và Thương Nguyệt ngồi quanh, chờ nước sôi lại mới cho thịt thái lát vào.

Thương Nguyệt không biết dùng đũa nên dùng nĩa gỗ và thìa gỗ, chỉ vào loại thịt mình muốn ăn, bảo Vân Khê bỏ vào nồi trụng.

Nàng không cần gia vị gì, Vân Khê chỉ chuẩn bị một đĩa nhỏ mật ong cho nàng chấm, đồ uống cũng là nước mật ong ngọt ngào.

Vân Khê sẽ cho muối vào bát của mình, gia vị bao gồm hoa trắng có vị bạc hà, cùi trái cây chua, hoa khô chua cay, đổ súp vào, các vị bạc hà, chua chua, cay nóng đều có, mặc dù không ngon như những gia vị hiện đại, nhưng chung quy vẫn ổn.

Thậm chí Miểu Miểu không cần vị ngọt, con mèo này không ăn được thức ăn quá nóng, nó sẽ không cử động miệng cho đến khi lấy ra khỏi nồi và để nguội.

Ăn uống xong, Vân Khê dùng than củi viết câu đối ở cửa động, vẫn là câu đó: "Tiếng pháo tiêu trừ một năm, gió xuân sưởi ấm Đồ Tô". Hoành Phi: Hàng năm có cá.

Nhìn lại những mục tiêu đặt ra trong năm đầu tiên, có vẻ như cô gần như đã hoàn thành được tất cả.

Mục tiêu 5 năm: Ghi nhớ thói quen và hình dáng bên ngoài của các loài động vật, nhớ hình dáng bên ngoài và giá trị sử dụng của hầu hết các loài thực vật. Ghi nhớ các loại thảo mộc cần thiết cho các loại bệnh, học cách làm đồ gốm và tích trữ thực phẩm, cố gắng làm một chiếc thuyền nhỏ làm phương tiện di chuyển và lên đất liền để khám phá các hòn đảo khác——

Tất cả đều được hoàn thành trước thời hạn với sự giúp đỡ của Thương Nguyệt.

Nếu không phải Thương Nguyệt ra tay hỗ trợ, cô phải mất gần năm năm mới hoàn thành.

Cô chỉ thiếu thành thạo trong việc săn bắn và chế tạo bẫy.

Đại khái là bởi vì Thương Nguyệt chủ yếu phụ trách công tác săn bắn, cô cũng không gấp gáp như vậy, chỉ dùng cung tên săn một ít động vật nhỏ, bẫy là đào hố, giăng thúng cá, lưới đánh cá.

Ngoại trừ rèn luyện tốt, nâng cao tốc độ chạy cùng sức bền thể chất, Vân Khê thật sự không biết làm sao tăng khả năng săn bắn của mình lên.

Một mình cô không thể vượt qua những hạn chế về năng suất nên chỉ có thể chế tạo công cụ bằng đá và đồ gốm.

Trong số các dụng cụ bằng sắt, cô thậm chí còn không thấy một viên quặng sắt nào. Có lẽ cô không thể nhận ra nó sau khi nhìn thấy, cũng không biết quy trình luyện sắt cụ thể.

Hướng phát triển trong tương lai là xây dựng, trồng trọt và chăn nuôi.

*

Sau khi thống nhất phương hướng phát triển trong tương lai, Vân Khê tiếp tục tập trung vào năm mới.

Ở quê hương cô, tục lệ ngày Tết là phải tắm vào ngày đó, ban đêm không thể tắt bếp lửa.

Vào ngày đầu năm mới, Vân Khê tắm rửa sạch sẽ cho mình và Thương Nguyệt, và vì Miểu Miểu không thích chạm vào nước nên đã tha cho nó.

Mỗi lần Vân Khê tắm rửa cẩn thận như vậy cũng là lúc Vân Khê có ý định tiếp xúc thân mật với Thương Nguyệt.

Nhìn thấy Vân Khê cởi quần áo, đuôi Thương Nguyệt vẫy nhanh đến mức làm nước trong suối bắn tung tóe.

Vân Khê cởi quần áo, ngâm mình trong nước, dùng mũi chân nhẹ nhàng chọc chọc chiếc bụng mềm mại của Thương Nguyệt, cười nói: "Sao đầu óc em không trong sáng gì cả thế, không thể tắm yên được à?"

Thương Nguyệt giả vờ không hiểu, quấn chiếc đuôi dày và dài quanh eo cô, phát ra những tiếng a a a a lớn.

Vân Khê xoa xoa vảy trên đuôi nàng: "Năm mười năm nữa em sẽ không còn hứng thú với loại chuyện này nữa đúng không?"

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ là như vậy.

Những loài động vật trong tự nhiên có thể cảm nhận được niềm vui của tình dục, tình yêu, chẳng hạn như tinh tinh lùn, sẽ không ngừng tìm kiếm vui sướng, bất kể là cùng giới hay khác giới, thậm chí hầu hết đều làm tình đồng tính.

Không có sự khác biệt giữa con người và những loài động vật đó trong việc vuốt ve, an ủi cơ thể nhau và tìm kiếm hạnh phúc thể xác tối thượng mà không nhằm mục đích sinh sản.

Sau mùa đông thời tiết càng ngày càng lạnh, đầu mùa đông khi thò đầu ra khỏi suối nước nóng thì vẫn ổn, bây giờ khi ra khỏi nước chạy về hang thì gió lạnh thổi qua, những giọt nước trên tóc gần như ướt sũng, đóng băng ngay lập tức.

Mỗi lần tắm rửa, Vân Khê đều phải đặt củi bên cạnh suối nước nóng, sau khi lên bờ, cô đốt lửa, lau khô người, sấy tóc rồi quay về hang động.

Nhân lúc trời nắng, cô và Thương Nguyệt dựng một trại đơn giản bằng gỗ và lá to bên hồ suối nước nóng, đốt lửa trại, đặt một ít trái dại khô bên cạnh. Vân Khê ngâm mình khoảng chừng mười lăm phút sẽ lên bờ, ngồi trong trại, lau khô người, mặc quần áo, ăn một ít trái cây khô, rồi sưởi ấm bên đống lửa.

Kể từ khi chuyển đến đảo suối nước nóng, Vân Khê và Thương Nguyệt đã cầm đuốc, khám phá từng hang động dung nham trong thời gian rảnh rỗi.

Trong một mùa đông, họ đã phát hiện ra hàng trăm hang động và nhiều lối vào khác nhau dưới chân núi, ví dụ như có hai hoặc ba lối vào hang động ở thác suối nước nóng. Càng đi sâu, hang động càng ấm áp, có nơi sờ vào mặt đất rất nóng, cũng có nhiều hang động vật ngủ đông sinh sống. Trong thời gian này, một con gấu xám khổng lồ đang ngủ đông bị phát hiện và bị ngọn đuốc của họ xua đuổi.

Có quá nhiều hang động và quá nhiều động vật sinh sống để có thể đuổi đi cùng một lúc, dường như không cần thiết phải đuổi chúng đi.

Không phải xuất phát từ tâm lý bảo vệ mà khi thức ăn khan hiếm, những loài động vật này có thể trở thành thức ăn.

Ngược lại, hai người có thể trở thành thức ăn của đối phương.

Vì vậy, sau khi thăm dò xong, Vân Khê và Thương Nguyệt đã chuyển rất nhiều tảng đá lớn, chặn lối vào hang động thứ năm, chỉ có thể chiếm giữ bốn hang động này.

Mùa đông năm nay tuy dài nhưng tốt hơn năm ngoái một chút, vào tháng 4, sương giá và tuyết trên đảo suối nước nóng bắt đầu tan.

Họ đã trải qua một mùa đông ổn định ở đây, đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong động vẫn còn một phần năm lương thực, đủ dùng khoảng một tháng, Vân Khê có chút nhớ đảo Lam Điền.

Thời tiết ấm dần lên, đàn chim di trú cũng sắp về, cô cũng mong chúng mang về một ít hạt giống, nếu thời tiết ấm hơn, cây mọng sẽ nảy mầm xanh, một số loại rau cũng có thể được gieo xuống đất. Bằng cách này, tháng sau họ sẽ có thể ăn rau xanh tươi.

Trước khi chính thức quay trở lại đảo Lam Điền, cô và Thương Nguyệt đã bơi về để thám thính tình hình.

Trên đảo Lam Điền có nhiều tuyết hơn, khắp nơi đều trơ trụi, trên tuyết có những vết xước do động vật tìm kiếm thức ăn, còn có một vài vết kéo rất dài, giống như dấu vết của đuôi.

Thương Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy những vết kéo đó, sau đó nàng ngọ nguậy mũi, hít một hơi thật mạnh.



Đây là dấu vết do đuôi nàng tiên cá để lại, những nàng tiên cá khác đã cập bến hòn đảo của họ.

Vân Khê cũng nhìn thấy dấu vết trên tuyết, rất mới, giống như vừa mới lưu lại.

Cô hỏi Thương Nguyệt: "Có phải đã bị những nàng tiên cá khác chiếm giữ không?"

Cô tự hỏi liệu nó đã được tiếp quản bởi các nàng tiên cá từ Đảo Tiên cá bên cạnh hay một vài nàng tiên cá mới đã đến?

Trước cửa hang năm ngoái đã xây một bức tường, trước khi rời đi, Vân Khê dùng đất sét bịt kín cửa lại, treo dải gai để ngăn chặn những động vật khác xâm chiếm hang động của mình.

Nhưng những thứ này tốt nhất chỉ có thể bảo vệ khỏi động vật hoang dã chứ không thể bảo vệ khỏi những sinh vật có trí thông minh nhất định, chẳng hạn như người cá.

Chúng có thể dùng đuôi đập vỡ bức tường của cô, phá hủy cánh cửa tre nhỏ của cô và đi vào hang động của cả hai.

Trong hang không có gì nhiều, chỉ có một ít củi, một tấm thảm rơm, hai bếp đất sét và hai ba cái hố lửa dự phòng, diện tích không lớn lắm, không chứa nổi mấy nàng tiên cá.

Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng, do dự một chút, giống như đang do dự có nên quay lại nhìn xem hay không.

Vân Khê khuyên: "Thôi vậy, nếu chiếm rồi thì cứ để họ chiếm đi. Chúng ta sẽ tiếp tục sống trên đảo suối nước nóng."

Tuy rằng đáng tiếc, dù sao cô đã coi sóc hang động này đã lâu, nhưng hiện tại cả hai không có vũ khí, cũng không mang theo dụng cụ, với một con người mỏng manh như cô, nếu Thương Nguyệt xung đột với bọn họ, sẽ bắt đầu một cuộc chiến không có cơ hội chiến thắng.

Thương Nguyệt a a một tiếng, giọng điệu có chút tủi thân, xoay người đi về phía bờ biển, vẻ mặt rất chán nản.

Nàng thực sự không thể đánh bại nhiều nàng tiên cá.

Vân Khê hôn lên đôi tai nhọn của nàng, an ủi: "Không sao đâu, chị cảm thấy sống ở đảo nước nóng thoải mái hơn, có suối nước nóng tắm mỗi ngày, thức ăn không thiếu, diện tích rộng hơn, cũng thoải mái hơn nhiều so với nơi này. Nếu sống vào mùa đông sẽ chết cóng mất, chị cũng không thích ở đây."

Thật ra sau khi cô cải tạo, cửa hang bao quanh đã có một bức tường, lối vào còn có thêm một bức tường gạch nung, có tác dụng giữ ấm tốt hơn nhiều so với mùa đông năm ngoái, còn có một mảnh ruộng do cô cải tạo và khai hoang trong sân...

Trong lòng cô rất tiếc nuối, nhưng Vân Khê không biểu lộ ra ngoài, ngược lại không ngừng nói bên tai Thương Nguyệt rằng hòn đảo này ở không tốt.

Đi được một lúc, trên tuyết vang lên tiếng kéo đuôi, Thương Nguyệt ngửi thấy một mùi lạ, tai giật giật, quay đầu lại, đồng thời giơ vảy lên, ôm Vân Khê thật chặt.

Vân Khê cũng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nuốt nước bọt, im lặng lấy con dao găm trong túi ra.

Năm nàng tiên cá phủ đầy vảy xuất hiện phía sau họ, nhóm nàng tiên cá này có thể bơi nhanh hơn Thương Nguyệt, bởi vì cánh tay của họ được bao phủ bởi vảy nên thậm chí có thể bò trên mặt đất và sử dụng sức mạnh của đôi tay để giúp họ bơi như thằn lằn.

Chúng nhanh chóng bơi ra phía sau các nàng, nâng cao phần thân trên, giữ khoảng cách mười mét với các nàng, rồi đồng thanh phát ra những tiếng kêu the thé chói tai.

Vân Khê rất quen thuộc với những cuộc gọi này, điều đó có nghĩa là xua đuổi.

Vân Khê bịt tai lại, Thương Nguyệt quay lại nhìn họ, a a vài tiếng rồi nhẹ nhàng, cố gắng giao tiếp thân thiện.

Nhưng chúng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào phần thân trên không có vảy của Thương Nguyệt, phát ra những tiếng kêu sắc bén.

Thương Nguyệt nghe được tiếng giễu cợt của chúng, ngừng giao lưu, im lặng.

Chúng vẫy đuôi, nhặt cành cây và đá chết trên mặt đất rồi ném vào mặt Thương Nguyệt.

Vân Khê vô thức dùng tay chặn lại, lập tức tức giận, vừa sợ vừa giận trước hành vi khiêu khích này, nhưng lại không biết phải làm sao, giận đến mức toàn thân khẽ run lên.

Đối mặt với sự khiêu khích, Thương Nguyệt căng toàn bộ cơ bắp, đồng tử co lại, tai cụp xuống, đuôi giận dữ đập xuống đất, trong cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ trầm thấp.

Lũ người cá lập tức nhe răng, giơ vảy, uốn cong cơ thể như thể đang chuẩn bị phát động một cuộc tấn công.

Thương Nguyệt cũng thét lên, giả về tiến công. Giây tiếp theo, nàng quay người bỏ chạy, lũ người cá lập tức đuổi theo, móng vuốt có màng sắc nhọn của chúng cào vào đuôi nàng, xét nát lớp vảy của nàng, cào ra một lớp máu. Nàng chịu đựng đau đớn, giống như khi còn nhỏ, không ngừng chạy về phía trước, chạy ra khỏi lãnh thổ của bọn chúng, nhảy xuống biển, không dám nhìn lại, bơi về phía trước với tất cả sức lực của mình.

Cũng may bọn chúng không đuổi xuống biển, chỉ đuổi các nàng ra khỏi đảo, đứng trên bờ ngẩng đầu phát ra vài tiếng đe dọa.

Dòng máu xanh chảy ra, hòa vào đại dương xanh. Vết thương bị nước biển thấm ướt, đau thấu xương, Thương Nguyệt phát ra những tiếng a a a a giận dữ trầm thấp, bơi về phía trước. Vân Khê ôm chặt lấy nàng, mím môi im lặng, thầm nghĩ: Với năng lực chiến đấu hạn chế, cô và Thương Nguyệt nên đối phó với mối đe dọa tập thể như thế nào đây? Lúc nào cũng phải bỏ chạy sao?

Cho dù Thương Nguyệt biết sử dụng vũ khí như giáo gỗ, dao, đá thì nàng vẫn có cơ hội giành chiến thắng trong những trận đấu tay đôi, nhưng trong trường hợp bị bao vây và đè bẹp thì hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

Sau khi trở lại đảo suối nước nóng, đáp lên bờ, Thương Nguyệt đặt Vân Khê xuống, vẫn đang trong trạng thái cực kỳ tức giận, không ngừng gầm gừ, đập đuôi xuống đất, phát ra những tiếng 'bạch bạch bạch'.

Vân Khê lao tới, không sợ vô tình bị thương, vồ lấy đuôi nàng ôm vào lòng.

Chiếc đuôi bị thương được con người ôm vào lòng, dù có tức giận đến đâu cũng không dám vung vẩy dễ dàng.

Vân Khê ôm lấy chiếc đuôi đẫm máu, dịu dàng nói: "Ngoan, đừng giận nữa, em cầm máu trước đi."

Tiếng gầm gừ tức giận của Thương Nguyệt lập tức biến thành một chuỗi tiếng a a trầm thấp tủi thân. Nàng gục mặt xuống, nhìn những chiếc vảy bị trầy xước, nhớ lại sự khiêu khích của những nàng tiên cá đó, đau đớn vô cùng, trong mắt long lanh nước mắt nhưng lại kiên quyết không chịu rơi nước mắt trước mặt cô.

Vân Khê nhìn nàng tiên cá sắp khóc sau khi bị ăn hiếp, dùng nước ấm rửa sạch vết thương trên đuôi nàng tiên cá rồi hỏi: "Có phải đám người cá đến từ hòn đảo kia không?" Cô không thể phân biệt được hình dáng bên ngoài của đám người cá đó, chỉ cảm thấy tất cả đều giống hệt nhau.

Thương Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói một câu tiếng người: "Không phải, không biết, từ đâu tới."

"Không phải à..."

Không phải thì dễ xử lý hơn, ít nhất còn có cơ hội tìm kiếm sự giúp đỡ ngoại viện.

Thương Nguyệt vẫn đang a a a a, cơn giận cũng dần tiêu tan, những gì còn lại chỉ là sự tủi thân.

"Không phải tất cả người cá đều thân thiện, và con người bọn chị cũng vậy. Haiz, có một số người cũng sẽ bắt nạt đồng loại của mình." Vân Khê xoa đầu Thương Nguyệt, nhẹ nhàng an ủi nàng: "Ngoan, đừng giận nữa, chữa lành vết thương trước đã."

Vào thời cổ đại, con người rất yếu so với các loài thú như hổ, báo và thằn lằn, nhưng con người yếu đuối cuối cùng đã vươn lên đứng đầu chuỗi thức ăn trên đất liền.

Trong tiếng người nhẹ nhàng êm dịu, máu trên đuôi bị cuốn đi từng chút một, Thương Nguyệt ôm lấy đuôi mình, a a a a tự an ủi, sau đó chịu đau đớn, cắn những chiếc vảy gãy, rút ra từng mảnh.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Đã chiếm lãnh thổ của tôi rồi còn cười nhạo tôi không có vảy nữa. Tức chết tôi tức chết tôi rồi!

--------