Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 122




Khi tỉnh dậy lần nữa cô đã ở trong một hang động.

Mùi cỏ khô quen thuộc phả vào đầu mũi, một âm thanh nhẹ phát ra từ bên dưới khi khẽ cử động cơ thể.

Vân Khê còn chưa mở mắt đã nhận thấy hơi thở lạnh lẽo đang tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi tên mình.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn trần hang cao khoảng chục mét, trong phút chốc tưởng mình vẫn đang ở trong hang động trên Đảo Nhân Ngư, chuyến đi hơn nửa tháng chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Tiếng gọi của Thương Nguyệt lại vang lên bên tai cô, Vân Khê dần tỉnh lại.

"Vân Khê."

Thương Nguyệt liên tục gọi vài lần, đặt lòng bàn tay lạnh lẽo lên trán Vân Khê.

Vân Khê nắm lấy tay Thương Nguyệt, siết chặt đầu ngón tay mềm mại của nàng, mỉm cười với nàng, yếu ớt nói: "Cuối cùng... cũng có thể yên ổn rồi..."

Tiếp tục những gì cô muốn nói trước khi ngất đi.

Kiếp này Vân Khê không muốn lại trải qua việc di cư lần thứ ba. Thực sự quá mệt, cô e rằng cơ thể sẽ không thể chịu nổi.

Cô nhìn quanh hang động rộng rãi, Tình Thiên và Kinh Trập đều tập trung ở đây, cách bố trí bên trong hang động tương tự như đảo Nhân ngư trước đây, mỗi nàng tiên cá hoặc mỗi cặp nàng tiên cá chiếm một vị trí riêng, có một tấm thảm cỏ khô trải gần đó, xung quanh tấm thảm khô mấy mét là tài sản riêng, lối vào hang có hình bán nguyệt, bên ngoài hang tràn ngập ánh nắng vàng, cô nhìn thấy một đống lửa đang cháy trên mặt đất, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt cách đó không xa, tiếng chim hót líu lo và tiếng gọi của những nàng tiên cá khác.

Cô nghĩ đây là một môi trường sống không tồi.

Miểu Miểu cùng cô nằm trên chiếu rơm. Bên cạnh thảm cỏ còn có các loại trái cây dại tươi tốt, được lót bằng lá cây, trên trái cây còn có những giọt nước, như thể mới được rửa sạch.

Vân Khê trêu Thương Nguyệt, nói: "Mỗi lần chị ốm, em luôn để một đống trái cây bên cạnh chị, giống như một loại nghi thức triệu hồi nào đó vậy."

Triệu hồi cô tỉnh dậy.

Có lẽ vì Thương Nguyệt đã làm như vậy khi cô tuyệt thực không chịu ăn, cuối cùng khiến cô từ bỏ tuyệt thực, bắt đầu ăn. Từ đó về sau mỗi lần cô bị bệnh, Thương Nguyệt đều làm theo cách làm trước đây của cô, mong cô sớm tỉnh lại và ăn uống.

Thương Nguyệt không hiểu Vân Khê trêu, thấy Vân Khê tỉnh lại, nàng vui vẻ giơ vây đuôi lên, lắc lư trái phải, thỉnh thoảng cúi đầu hôn con người đang nằm trên chiếu rơm, phát ra những tiếng a a vui vẻ.

Vân Khê mỉm cười với nàng, tiếng a a của nàng trở nên lớn hơn.

Vân Khê quay lại, vươn tay vuốt ve Miểu Miểu, người đã cùng cả hai lang thang suốt chặng đường.

Miểu Miểu dường như đang ở trạng thái tinh thần không tốt, hơi yếu, có lẽ cũng mệt mỏi như cô.

Trên đường đi nó rất ngoan, nghe lời, khi ở trên bè tre, nó thường nằm ngửa ngủ trên lưng cô, sau khi cập bến đảo thì đợi cô cho nước và thức ăn. Nó sẽ ngủ dưới cánh tay cô. Sau khi có được chiếc mai rùa khổng lồ, cô trải một tấm thảm cỏ khô mềm mại lên trên mai rùa làm ổ cho mèo, nhưng nó vẫn thích ngủ cạnh cô, sẽ theo cô đi bất cứ đâu, trước sau gì cũng luôn trong tầm mắt.

Vân Khê nói với nó: "Miểu Miểu, sau này đừng ra ngoài săn bắn nữa, chị sẽ nuôi em cả đời."

Không biết nó có hiểu không, chỉ nghe nó meo meo khe khẽ.

Khi Kinh Trập đi săn về, thấy Vân Khê đã tỉnh dậy, nó vẫy đuôi, tỏ ra rất vui vẻ, đưa cho cô một con cá.

Buổi tối, tiên cá đi săn về ngày càng nhiều, nhìn thấy cô tỉnh dậy, bọn họ đều a a với cô, như muốn chào cô rồi xé một miếng thịt chia cho cô không chút do dự.

Vân Khê quan sát thấy rằng tất cả các nàng tiên cá đi ra ngoài đều mang theo thức ăn trở về, không có nàng tiên cá nào trở về tay không, một số người trong số họ, giống như Thương Nguyệt vậy, hái trái cây dại, mang về cho bạn đời của mình.

Đây là một dấu hiệu tốt, có nghĩa là chặng đường nửa tháng của cô dù có vất vả, mệt mỏi đến đâu cũng đáng giá.

*

Lang thang trên biển hơn nửa tháng, Vân Khê nằm trong hang nửa tháng, hoạt động lớn nhất trong ngày của cô là ngồi trên một tảng đá lớn ngoài hang, phơi nắng, bồi bổ canxi và vuốt ve con mèo.

Không còn lo lắng về vấn đề lương thực như săn bắn và hái lượm, cũng không háo hức chế tạo vũ khí, công cụ bằng đá, đồ gốm và các đồ dùng khác để cải thiện cuộc sống.

Thương Nguyệt lo ăn uống, cách cửa hang trăm mét có một con sông lớn, mỗi ngày Thương Nguyệt sẽ đổ đầy nước, đun một nồi nước nóng trước khi ra ngoài săn mồi. Sau khi săn được sẽ nướng trong đống lửa ở cửa hang, sau đó đưa đến Vân Khê, ngay cả Miểu Miểu cũng được hưởng sự chăm sóc của nàng.

Một người một mèo sống thoải mái đến mức chỉ cần duỗi tay cho thức ăn vào miệng, tuy điều kiện còn hơi thô sơ nhưng họ có thức ăn và nước uống, có nơi trú mưa tránh gió, môi trường ấm áp dễ chịu, tạm thời không bị giặc ngoại xâm đe dọa nên sống rất thoải mái.

Cô đã gần ba mươi tuổi, thể lực không còn tốt như trước, càng lớn cô càng cảm thấy sức khỏe tốt là tài sản lớn nhất của mình, còn lại đều là những thứ bên ngoài, cho dù có lần lượt mất đi nữa, cô cũng có thể lấy lại được.

Càng tìm hiểu về thế giới, cô càng cảm thấy bớt sợ hãi trong lòng, trở nên bình tĩnh hơn, cô cũng có thêm một tầng kính sợ nơi này, tôn kính thiên nhiên và tôn kính cuộc sống. Mọi loài động vật trên thế giới này đều đang cố gắng sinh tồn.

Trong nửa tháng nghỉ ngơi lấy sức, mỗi ngày Thương Nguyệt đều hái trái cây tươi dại mang về cho Vân Khê, trong đó có rất nhiều loại không quen thuộc với Vân Khê, cũng chưa từng được ăn trên đảo trước đây, nhưng Vân Khê lại nhìn thấy được tiềm năng của trái cây và rau quả hiện đại từ chúng.

Những loại trái cây, rau củ này có hình thức gần gũi với hiện đại hơn so với rau củ trên đảo, ví dụ như chuối nhiều, hạt to và cứng, chuối xanh thì nhỏ như chuối gạo.

Giống như lúc ban đầu, mỗi lần Thương Nguyệt đều bẻ cả một cành, cành đầy trái chín, chậm rãi hái cho Vân Khê ăn, ăn không hết sẽ đưa cho các nàng tiên cá trong hang động.

Điều này có thể có nghĩa là nguồn thức ăn ở đây rất phong phú, giống như hòn đảo ban đầu.

Sau khi sức khỏe của Vân Khê được cải thiện, Thương Nguyệt đã cõng cô trên lưng, tuần tra khắp lãnh thổ.

Môi trường sống của họ là trong một hang động khổng lồ dưới chân núi, cửa hang hình bán nguyệt rộng hàng chục mét, trong đó có hơn hai mươi nàng tiên cá sinh sống, cách hang trăm mét có một con sông thông ra biển, với hai bên bờ sông là một vùng đồng bằng rộng lớn, cỏ dại rậm rạp, khi gió thổi, sóng cỏ cuộn trào, trong không khí tràn ngập mùi cỏ thoang thoảng.

Một ngày nọ, Vân Khê nhìn thấy một sinh vật trông giống như một đàn bò trên thảo nguyên, cô vỗ đùi vui mừng, đứng dậy, chỉ vào những con bò đang gặm cỏ, quay lại nhìn Thương Nguyệt và nói: " Thịt nó ăn ngon lắm!"

Lúc này cô chỉ nhớ rằng trong xã hội loài người có thịt bò xào, canh thịt bò, thịt bò xì dầu, thịt bò khô...

Thậm chí cô còn nuốt khan khi nghĩ về điều đó.

Thương Nguyệt cũng nhìn thấy đàn bò, nhưng cũng không vội vàng lao tới, thị lực của nàng tốt hơn, nhìn rõ hơn con người, trong đàn có hàng trăm con bò, hầu như mỗi con đều dài hơn hai mét với vóc dáng cường tráng, đầy sức mạnh và có cặp sừng nhọn trên đầu. Chúng sẽ bảo vệ bò con giữa chúng và nếu một con vật tấn công, chúng sẽ lao tới và húc kẻ tấn công.

Nàng là cá, không dám một mình chiến đấu với nhiều bò như vậy.

Nàng nói với Vân Khê: "Nhiều quá."

Vân Khê nói: "Đương nhiên chị không để mọi người đi săn tay không rồi, mọi người đều cầm thương gỗ đi săn." Suy nghĩ một lúc, cô xua tay nói: "Quên đi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau, bản tính bọn chúng rất hung dữ, ngay cả những con được thuần hóa ở đời sau cũng bướng bỉnh, dễ nổi giận. Nếu mọi người không săn được, sẽ bị chúng húc bay mất đấy."

Sẽ an toàn hơn nếu đi săn bằng cung tên lớn hoặc vũ khí ném tầm xa, đợi đến khi cô chế tạo được rồi tính tiếp.

Nơi này giống như có nhiều động vật xã hội hơn, ban đêm Vân Khê vẫn có thể nghe thấy tiếng sói tru xa xa.

Sói là sinh vật sống về đêm và khó có thể nhìn thấy vào ban ngày.

Khi Vân Khê nghe thấy tiếng kêu của chúng, điều đầu tiên cô cảm nhận được không phải là sợ hãi mà là một cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.

Cho dù đó là một đàn bò hay một bầy sói, rõ ràng chúng gần giống với những loài tồn tại trong thế giới con người hơn là những loài động vật kỳ lạ khác nhau mà cô chưa từng thấy trên đảo trước đây.

Biển ở phía đông, Thương Nguyệt thỉnh thoảng sẽ đưa Vân Khê đến bãi biển chơi đùa, một số nàng tiên cá sẽ bơi về phía tây, không ngừng khám phá lãnh thổ và muốn chiếm giữ toàn bộ hòn đảo, nhưng sau khi đi bộ nhiều ngày đêm, họ không tìm thấy dấu vết của đại dương nên quay trở lại theo con đường.

"Hòn đảo" này không còn được bao quanh bởi biển như trước.

Khi Vân Khê biết được tin tức từ Thương Nguyệt, phản ứng đầu tiên của cô là đây hoàn toàn không phải là một hòn đảo mà là một lục địa có diện tích liên tục và rộng lớn hơn.

Do những hạn chế về môi trường địa lý, các hòn đảo có thể phát triển các hệ sinh thái khác với trên đất liền, về mặt lý thuyết, những hòn đảo trước đây bị cô lập với thế giới, có một môi trường duy nhất và ít trao đổi gen, dễ dàng giữ lại những loài nguyên thủy hơn, vì vậy cô chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói đến nhiều loài động vật và thực vật.

Các loài động vật và thực vật trên lục địa này sẽ cảm thấy quen thuộc hơn với Vân Khê.

Cô bắt đầu đi chơi với Thương Nguyệt mỗi ngày, cố gắng nhận biết các loại động thực vật khác nhau, giống như đã làm trên đảo.

Phía ngoài đồng bằng là rừng rậm rậm rạp, Thương Nguyệt hiếm khi dẫn Vân Khê vào rừng, bởi vì đường bên trong khó đi và đầy chông gai, giày còn chưa làm xong.

Vốn dĩ trong rừng rậm có sói sống thành bầy đàn, mấy đêm nghe thấy tiếng hú, các nàng tiên cá lập tức xông ra đuổi chúng đi.

Dù đi về phía nam, phía bắc hay phía tây, họ cũng không bao giờ tìm thấy biển, biển chỉ ở phía đông của họ.

Mà Vân Khê cũng dần xác nhận họ thực sự đã đổ bộ vào đại lục.

Vùng đất này rất rộng lớn, không có dấu vết của con người, thậm chí không có bộ tộc nguyên thủy nào được tìm thấy trong lãnh thổ nhân ngư.

Vân Khê vẫn chỉ nhìn thấy những con khỉ trong rừng, leo trèo trên cành cây, chúng không thể đi thẳng hoặc sử dụng công cụ, chỉ có thể nhặt thịt và xương còn sót lại của các loài động vật khác.

Xem ra cô thật sự không tìm được một con người nào khác, thậm chí còn không phân biệt được đây là châu lục nào, châu Á, châu Âu? Nam Mỹ? Bắc Mỹ? Có lẽ những thứ này chưa tồn tại, chưa bị tách rời và trôi dạt, vẫn là những lục địa khổng lồ thống nhất?

Không biết.

Biển đã thay đổi, đại dương ngày xưa, có thể đất dưới chân họ bây giờ, đất liền bây giờ, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ biến thành đại dương bao la trong tương lai.

Vân Khê hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm dấu vết của con người.

Quan tâm họ ở nơi nào làm gì? Còn có thể sống là tốt rồi.

Cô dở khóc dở cười một hồi, Thương Nguyệt lo lắng nhìn cô, đuôi quấn lấy cô. Cô xoa xoa mặt Thương Nguyệt, nói: "Chị không sao đâu, từ giờ chúng ta ở đây nhé, chúng ta sẽ ở đây đến hết cuộc đời, sẽ không đi đâu cả."

Cô quyết định đặt tên cho lục địa này, rất nhiều ký ức về thế giới loài người đã trở nên mờ nhạt, cô không thể nhớ ra nhiều ám chỉ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô đặt tên cho lục địa này là "Atlantis".

Trong suy nghĩ của cô, đây là một cái tên bí ẩn. được đồn đại là có mối liên hệ nào đó với đại dương, với niềm tin vào hải thần Poisedon.

Nàng tiên cá đến từ biển, đại dương chẳng phải là quê hương của họ sao?