Chương hiện đại: Thất tịch
*
Vùng nông thôn vắng vẻ thường được nhiều loài động vật nhỏ ghé thăm.
Một ngày nọ, một con én bị thương ở cánh rơi xuống vũng bùn trước nhà.
Thương Nguyệt vốn đang tắm ở bể bơi phía sau nhà thì nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Giây tiếp theo, "ầm" một tiếng, nàng nhảy lên khỏi mặt nước, chiếc đuôi cá khổng lồ biến thành hai chân người thon thả, loạng choạng chạy đến trước nhà, vớt con én ra khỏi vũng bùn.
Vân Khê đội chiếc mũ rơm, từ sau vườn chậm rãi đi đến trước phòng, nhìn thấy Thương Nguyệt đang ôm một chú chim én tròn trịa, khẽ nhướng mày: "Béo quá, nên nướng hay hầm đây?" Giọng điệu mang theo một chút hài hước.
Thương Nguyệt a a a a một tràng, bày tỏ sự phản đối của mình, rồi bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó về "con người và thiên nhiên", "hòa hợp", "chung sống"...
Đây là những từ nàng học được từ các bộ phim tài liệu như "Thế giới động vật" và "Con người và thiên nhiên".
Vân Khê mỉm cười, lại xoa đầu nàng: "Tại sao lúc đi săn không nghe em nói phải sống hoà hợp với thiên nhiên nhỉ?"
Thương Nguyệt a a vài tiếng, không nói tiếng người.
Nàng không có nhiều từ vựng tiếng Trung, không thể nói chuyện với cô.
Nhưng cô sẽ không a a được, nàng có thể a a a a để phản bác lại.
Thật ra nàng không thích chim lắm, nhưng hầu hết các loài chim ở thế giới loài người đều rất nhỏ. Một con nhỏ, ôm trong lòng bàn tay, cũng có thể tạm xem như đáng yêu.
Hơn nữa, đây còn là một con chim bị thương.
Chỉ cần không đói bụng, nàng sẵn sàng giúp đỡ những động vật bị thương, yếu hơn mình.
Vân Khê bôi thuốc lên cánh của con én nhỏ, nuôi nó trong một ngôi nhà gỗ nhỏ. Sau khi con én nhỏ lành hẳn, nó bay vòng quanh đầu các nàng vài lần. Sau đó, một tổ chim én khác xuất hiện dưới mái hiên nhà cả hai.
Có vẻ như nó có ý định trở thành hàng xóm với họ.
Hòa hợp với động vật thực sự đơn giản và dễ dàng hơn so với hầu hết con người.
Tất nhiên, tiền đề là không có mối quan hệ nào giữa con mồi và thợ săn.
Nhưng chỉ trong vòng hai ngày, tổ chim én dưới mái hiên đã trống rỗng.
Có lẽ vì nhà có mèo nên mèo và chim khó có thể chung sống hòa hợp.
Mèo và cá lại rất hợp nhau.
Điều này dường như do mèo trong nhà "bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh". Khi nhìn thấy chiếc đuôi cá khổng lồ của nàng tiên cá, nó cũng sẽ sợ đến mức dựng cả tai lên, cũng một phần là do kỹ năng săn mồi của tiên cá.
Trong số chó mèo ở nhà, con người có địa vị thấp nhất, nàng tiên cá có địa vị cao nhất.
Có tiên cá ở nhà sẽ không lo ăn uống, còn rất kiên trì ra ngoài săn mồi. Đây có lẽ là bản năng săn bắt động vật, giống như loài mèo vậy.
Mèo vẫn có thể mua một số gậy trêu và trụ cào để xả năng lượng, nhưng nàng tiên cá chỉ có thể đi săn.
Ngôi nhà nhỏ không thể quản được nàng. Nàng muốn đi xuyên rừng, lướt nước và phi nước đại giữa trời và đất. Nàng là một yêu tinh tự do, cũng là một phép lạ của Tạo hóa.
Nàng không bao giờ giữ lại con mồi săn được cho riêng mình, luôn mang nó về nhà, giao cho Vân Khê xử lý, chia sẻ với Vân Khê.
Nàng cũng thích xem phim tài liệu về động vật và thiên nhiên. Trong khi xem, thỉnh thoảng nàng sẽ giật giật đôi tai khi nhìn thấy cảnh săn bắn hơi khốc liệt, đồng tử sẽ biến thành con ngươi thẳng đứng giống như dã thú, hai chân trên ghế sô pha sẽ biến lại thành đuôi cá dài, vảy đuôi hơi run lên vì phấn khích.
Khi nhìn thấy cảnh động vật động dục, nàng cũng chăm chú nhìn, vừa xem vừa quấn đuôi quanh eo Vân Khê.
Săn bắt là bản năng, động dục và giao phối cũng là bản năng mà nàng không thể che giấu hay kìm nén.
Nàng không biết xấu hổ là gì, khi nghĩ đến chuyện đó, nàng sẽ chủ động đến gần con người, rúc rích a a, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ vô thức.
Vân Khê nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi của nàng, nhìn vào đôi mắt xanh trong suốt đó, khẽ mỉm cười: "Thương Nguyệt, chị có thể tìm cho em một thứ gì đó đẹp mắt hơn..."
Giữa phụ nữ và phụ nữ.
Có vẻ như cô đang dạy hư nàng tiên cá này...
Thương Nguyệt mở to mắt, đuôi càng siết chặt hơn: "Cái, cái gì?"
Vân Khê chậm rãi nói: "Hôm nay là Thất Tịch."
Cô kể cho Thương Nguyệt nghe chuyện về Ngưu Lang và Chức Nữ, là ngày hội được tổ chức cho tình nhân.
Tất nhiên, một con cá sẽ không hiểu được chuyện phải mua quà tặng người trong ngày lễ Thất tịch. Nàng chỉ biết nhặt vỏ sò và những viên đá đẹp đem tặng cô.
Con người cũng không cần những món quà xa hoa khác. Nàng tiên cá đã tặng cô món quà tuyệt vời nhất rồi——
Một tình yêu chân thành và mãnh liệt.
Khi yêu mãnh liệt, ngôn ngữ cơ thể là sự biểu đạt tốt nhất.
Vân Khê cho Thương xem một số bộ phim về sự tinh tế, ấm áp, mơ hồ và ham muốn giữa hai người phụ nữ.
Thương Nguyệt xem rất nghiêm túc.
Có lẽ nàng rất ngạc nhiên khi con người thực sự có thể tạo ra một thứ như vậy. Nàng chỉ vào rừng vào mùa xuân để xem sự quấn quýt của các loài động vật, nhưng con người lại có thể xem ở bất cứ nơi đâu.
Đuôi cá biến thành chân người, hai chân chồng lên nhau.
Căn phòng tràn ngập hương thơm nồng nàn của cây xô thơm và muối biển, là mùi động dục của nàng tiên cá.
Vân Khê tham lam ngửi lấy hương thơm, nhẹ nhàng vén mái tóc dài ẩm ướt của Thương Nguyệt sang một bên, say mê hôn lên đôi môi đỏ mọng lành lạnh ấy.
Cô muốn được hoà làm một với nàng, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không chia lìa.
Những nụ hôn của Thương Nguyệt kém dịu dàng và lãng mạn hơn nhiều so với con người. Nàng hôn khắp mặt và cổ cô, môi răng quyện vào nhau, tấn công như một con thú hoang.
Con người ngửa cổ lên, như con mồi hiến tế.
Nhiệt độ cơ thể của nàng tiên cá vẫn lạnh như băng, nhưng nhiệt độ cơ thể của con người lại cực kỳ nóng. Nóng lạnh đan xen, tựa như điện giật, tê tê dại dại.
"Thương Nguyệt..." Vân Khê thều thào, hơi thở run rẩy.
"A a..." Thương Nguyệt kiên nhẫn đáp lại mỗi lần cô gọi, bằng chiếc lưỡi mềm mại và mạnh mẽ, nụ hôn phóng túng hoà cùng tiếng mút khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng.
Cô bị hôn như thiếu oxy, thở hồng hộc, thấp giọng nỉ non: "Thương Nguyệt..."
"A a..."
"Chị yêu em..."
"A a a a!"
Tiếng a a còn to hơn trước, mặt mày nàng tiên cá hớn hở, nói tiếng người: "Em cũng yêu chị!"
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.