Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 6




Chiếc đuôi dưới nước dần quấn lấy chân Vân Khê

*

Vân Khê do dự một lúc, cầm lấy đóa hoa, cúi đầu ngửi ngửi.

Có mùi như bạc hà.

Cô đang được một con cá theo đuổi.

Nói chính xác hơn là được một nàng tiên cá theo đuổi.

Tặng thức ăn, tặng ốc xà cừ, tặng trái cây, tặng hoa...

Con người cũng làm điều này khi theo đuổi người mình thích, tặng nhiều món quà khác nhau để lấy lòng đối phương.

Lần cuối cô nhận hoa là khi nào?

Là ba tháng trước, lúc Vân Khê đang ngồi trên boong tàu du lịch nhìn mực nước biển, một nữ đồng bào Trung Quốc tặng cô một bó hoa và mời cô dùng bữa tối.

Người đó có mái tóc ngắn ngang tai, trông rất ngầu và năng động.

Không biết là do giác quan thứ sáu hay do nguyên nhân nào khác, nhưng Vân Khê nhìn thoáng qua có thể biết được cô ấy cũng thích người cùng giới. Ánh mắt cô ấy dừng lại ở những người cùng giới lâu hơn, cách cô ấy nhìn cô cũng giống như cách bạn gái cũ nhìn cô vậy.

Trong cuộc trò chuyện, Vân Khê tiết lộ xu hướng tính dục của mình với cô ấy và nói với cô ấy mục đích của việc đi biển là để chữa lành vết thương tình cảm.

Cô ấy nói với Vân Khê đầy ẩn ý:"Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để chữa lành vết thương tình cảm là nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ khác."

Vân Khê mỉm cười lắc đầu, nói với cô ấy: "Tôi không cần tình yêu mới để chữa lành vết thương cũ."

Cô thà lấp đầy sự trống rỗng sau khi một mối quan hệ thân thiết kết thúc bằng việc đi du lịch, đọc sách và học tập hơn là bằng một mối quan hệ khác.

Tình yêu mới có thể rất hữu hiệu trong việc chữa lành vết thương cũ, giống như liều thuốc giảm đau cực mạnh. Nhưng thứ nhất, nó chưa đủ tôn trọng người mới, thứ hai, cô lo mình sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn. Khi mối quan hệ thân thiết tiếp theo kết thúc, cô sẽ cố gắng tìm kiếm hình mẫu hàn gắn tương tự, theo thời gian, cũng sẽ mất đi khả năng yêu một ai đó.

Sau đó, cô không còn nhận hoa từ người khác nữa.

Bây giờ Vân Khê nhận hoa nàng tiên cá đưa cho, không phải đồng ý lời tán tỉnh của nàng mà là để lấy lòng nàng.

Đúng vậy, tiếp cận nàng, lấy lòng nàng, sau đó... để nàng đưa cô ra khỏi hang động này.

Chỉ có rời khỏi hang cô mới hy vọng được đội cứu hộ tìm thấy và giải cứu.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn nàng tiên cá: "Cô cứu tôi từ biển sao?"

Cô không mong nàng tiên cá sẽ hiểu, cô chỉ muốn nói để nàng tiên cá làm quen với giọng nói và ngôn ngữ của mình.

Nàng tiên cá cũng nhìn Vân Khê, đôi mắt dịu dàng như nước, đồng tử xanh nhạt trong trẻo như một đứa bé chưa biết gì về thế giới.

Nàng quả thực không biết gì về thế giới, nếu không có chiếc đuôi cá dài của nàng, Vân Khê thà gọi nàng là "cô bé" hoặc "cô gái".

Nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn bông hoa trong lòng Vân Khê, đưa tay hái một bông hoa trên cành, cho vào miệng nhai, sau đó hé miệng, cho Vân Khê xem.

Nàng dùng hành động nói với Vân Khê: Bông hoa này có thể ăn được.

Vì thế Vân Khê cũng hái một bông hoa bỏ vào miệng nhai.

Hương vị bạc hà sảng khoái và cay nồng không mấy ngon miệng, khiến cô nhớ đến kem đánh răng.

Cứ coi đó là hơi thở tươi mát đi.

Nếu hoa có thể làm hơi thở thơm mát thì cành cây có thể làm gì?

Cô nhớ rằng cành của một số loại cây có thể làm sạch răng.

Vào thời xa xưa, trước khi bàn chải đánh răng được phát minh, người ta thường cắn cành liễu để làm sạch răng. Trong《Kinh Thi》 cũng có miêu tả về nhan sắc "răng như hạt bầu". Đến thời nhà Tống, người ta đã sử dụng các vật liệu như xương, dăm tre, dăm gỗ và đuôi ngựa để làm bàn chải đánh răng.

Vân Khê từng nhìn thấy những chiếc bàn chải đánh răng đó ở bảo tàng lịch sử, chúng rất giống với bàn chải đánh răng hiện đại.

Cô tò mò cầm cành cây lên và quan sát.

Cành cây không lớn hơn ngón tay nên cô bẻ một đoạn nhỏ.

Không có mủ lạ nên sẽ không bị ngộ độc.

Sau khi thử cắn mở ra, cấu trúc sợi bên trong trông giống như những chiếc răng lược nhỏ, có thể dùng tạm làm bàn chải đánh răng và cắn một lần mỗi ngày.

Nàng tiên cá nhìn thấy động tác của Vân Khê, lập tức bắt chước, bẻ một đoạn nhỏ cho vào miệng cắn.

Nàng bắt chước cô ăn hoa, bắt chước cô gặm cành.

Một bông hoa xinh đẹp trở thành một công cụ làm sạch thiết thực.

Vân Khê cố gắng giao tiếp với nàng tiên cá, cô chỉ vào cành cây, mỉm cười rạng rỡ với nàng tiên cá và nói: "Tôi vẫn muốn cái này, ngày mai cô hái thêm nhiều chút và mang về nhé."

Nàng tiên cá sửng sốt nhìn Vân Khê, có lẽ là vì nàng không hiểu ý của Vân Khê, nhưng nàng hiểu nụ cười của Vân Khê đang biểu hiện sự vui vẻ.

Vì vậy, nàng cũng thoáng nhếch khóe môi, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng Vân Khê, mắt sáng ngời tràn đầy vui sướng.

Vân Khê sửng sốt một lúc.

Con cá này biết cười...

Khi cô vui, nàng cũng vui lây.

À, nàng cũng sẽ khóc.

Nàng sẽ khiêu vũ và tặng quà cho đối tượng ngẫu phối mà mình yêu thích. Nếu bị từ chối, nàng sẽ đau buồn đến mức bật khóc rồi trốn tránh mọi người.

Khóc lóc và né tránh, hai hành vi này, không biết là đặc điểm chung của tộc nhân ngư, hay là tính cách của nàng cá trước mặt?

Nếu đó là tính cách của nàng thì...

Có chút đáng yêu.

Đúng lúc đang cảm thấy nàng thật đáng yêu, giây tiếp theo, Vân Khê bỗng dưng cảm thấy eo mình bị siết chặt.

Tim run lên, Vân Khê đưa tay chạm vào lớp vảy cứng.

Với cái chạm nhẹ nhàng như vậy từ cô, nàng tiên cá ôm cô chặt hơn.

Vân Khê sợ đuôi cá quấn quanh mình như rắn nên dùng sức đẩy đẩy, nâng cao âm lượng, hô một tiếng: "Mời buông ra một chút."

Nàng tiên cá vâng lời, buông lỏng một chút.

Không phải là hiểu lời cô, mà là cảm nhận được sự thôi thúc phản kháng của cô.

Vân Khê cố gắng đẩy lần nữa, nàng tiên cá lập tức buông đuôi, lại xuống nước, bơi lội vui vẻ trong hồ, đuôi cá đung đưa qua lại, thân mình lắc qua lắc lại làm tung bọt nước, sau đó nổi lên, phần thân trên nhô lên khỏi mặt nước, ôm chiếc đuôi to trong tay, cúi đầu cọ rửa đuôi.

Dường như nàng cọ rửa vảy và đuôi của mình mỗi ngày.

Một nàng cá cực kỳ yêu thích sạch sẽ.

Ngày hôm nay, nàng tiên cá không ra ngoài nữa, chỉ chơi trong hồ cho đến khi trời tối. Trong khoảng thời gian này, cô thậm chí còn muốn kéo Vân Khê xuống hồ chơi đùa.

Nhiệt độ nước quá thấp, Vân Khê là động vật có nhiệt độ ổn định lắc đầu tỏ vẻ từ chối, nàng tiên cá đành bỏ cuộc.

Khi Vân Khê trở lại hang khô, trời đã tối, nàng tiên cá ôm lá và trái dại đi theo cô.

Vân Khê dự định đặt tên cho loại quả dại này là "Táo tàu dại".

Ban ngày cô ăn cả con cá, nhiều chất đạm, giúp chống đói nhưng hiện tại cô vẫn còn no lửng. Cô cũng ăn một ít táo tàu xanh để bổ sung carbohydrate và vitamin.

Khi nhìn nàng tiên cá, cô tự hỏi liệu mình có nên đặt tên cho nàng tiên cá không.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn chưa chọn được cái tên.

Mọi người đặt tên cho con cái, đặt tên cho thú cưng, hoặc đặt biệt danh cho người yêu của họ.

Việc đặt tên, tên gọi đều có ý nghĩa rất đặc biệt.

Cô chỉ coi nàng như một người qua đường tình cờ gặp nhau và không có ý định thiết lập bất kỳ mối liên hệ nào.

Đêm nay, nàng tiên cá không còn bò lên người Vân Khê, ngửi, liếm hay hành động như tán tỉnh nữa.

Vân Khê cùng nàng nằm trên đống cỏ khô, nàng chỉ dùng đuôi quấn quanh Vân Khê, vây đuôi xinh đẹp thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng Vân Khê, giống như đang dỗ Vân Khê ngủ.

Vân Khê không khỏi thắc mắc liệu khi còn nhỏ những nàng tiên cá này có được mẹ quấn đuôi khi ngủ, và được vây đuôi khẽ vỗ nhẹ vào lưng hay không.

Hoặc giữa các nàng tiên cá, đuôi của họ sẽ đan vào nhau, ngủ cùng nhau, vuốt ve nhau bằng vây đuôi.

Nếu là vế sau thì đó thực sự là một hành vi...tìm kiếm niềm vui một cách tinh tế.

Vân Khê cắn môi, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, tự an ủi mình: Đây là chuyện rất bình thường của động vật.

Sinh tồn, giao phối và sinh sản đều là bản năng của động vật.

Mùa xuân và mùa hè là thời kỳ động dục phổ biến của động vật.

Niềm đam mê và ham muốn của động vật được điều khiển bởi hormone, con người cũng là động vật, sau khi trưởng thành về mặt sinh dục, có thể động dục vào tất cả các mùa. Tuy nhiên, con người sẽ kìm nén ham muốn tình dục, thậm chí từ bỏ bản năng sinh sản dưới sự hướng dẫn của tư duy, còn động vật thì không. Động vật dựa vào bản năng của mình để đi vào động dục và tìm kiếm khoái cảm.

Vân Khê không chắc liệu nàng tiên cá có hành động như vậy nữa không nên cô phải trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê suốt đêm, luôn cảnh giác và đề phòng.

Tuy nhiên, một đêm trôi qua, nàng tiên cá không làm gì khác ngoài quấn đuôi quanh mình và ngủ suốt đêm.

Ngày hôm sau, lúc trời vừa hửng sáng, nàng tiên cá lập tức bò ra khỏi hang khô.

Vân Khê đoán nàng đi bắt cá.

Ngày đi đêm về phù hợp với thói quen sinh hoạt của con người chứ không giống như loài mèo, ngày ngủ đêm bay.

Sau khi nàng đi, Vân Khê lại ngủ thêm một lúc, nhưng cô không ngủ được bao lâu vì đang nghĩ đến việc xuống hồ để khám phá hang động dưới nước.

Sau khi tỉnh lại, Vân Khê lại thắt thêm một nút thắt nữa trên đám cỏ khô héo ngày hôm qua, tượng trưng cho ba ngày đã trôi qua và ba ngày kể từ khi tỉnh lại.

Cô ăn một ít táo tàu dại còn sót lại, sau đó đi đến hồ nước, cởi áo ngoài, bước xuống hồ.

Trọng lượng toàn cơ thể được nước hồ nâng đỡ, cơ thể cô dần thích ứng với nhiệt độ nước. Cô duỗi chân tay trong sóng nước, mô phỏng vài bài tập nín thở, sau đó hít thở sâu vài cái rồi nín thở, chìm xuống, mò mẫm tìm hang hôm qua rồi bơi vào.

Bên trong hang uốn lượn quanh co, đầu kia không nhìn thấy được, rộng gần bằng sải tay của cô. Cô cao 1m7, theo ước tính sơ bộ, chiều dài sải tay và chiều cao của cô là khoảng 1:1.

Nói cách khác, hố rộng gần 1,7 mét.

Người bình thường có thể nín thở dưới nước tối đa một phút. Vân Khê là một thợ lặn tự do nghiệp dư đã được đào tạo về lặn, nín thở và các khóa học chuyên nghiệp khác, và có thể nín thở trong khoảng một phút rưỡi đến hai phút.

Dù vậy, sau khi bơi hơn 20 giây vẫn không qua khỏi hang, Vân Khê vẫn thận trọng lựa chọn quay trở lại.

Cô đã cho mình đủ thời gian để quay lại.

Sau vụ đắm tàu ​​và rơi xuống nước, tuy không có vết thương rõ ràng nhưng khi tỉnh dậy, cô cảm thấy ngực đau âm ỉ, lo lắng phổi của mình có thể bị tổn thương nhẹ sau khi đuối nước.

Từ trong hồ đi lên, Vân Khê ngồi trên phiến đá, lồng ngực phập phồng.

Khi nào nàng cá mới trở lại? Cô hơi đói rồi.

Khi nhận ra mình đang mong đợi nàng tiên cá xuất hiện, Vân Khê cong đầu gối, vùi đầu vào, cảm thấy có chút thất vọng.

Trong xã hội văn minh loài người, dường như cô có thể làm tốt mọi việc, là người giỏi nhất trong học tập và công việc.

Nhưng bị mắc kẹt ở đây, cô dường như không thể làm gì được, ngay cả đồ ăn đơn giản nhất cũng phải dựa vào người khác, rất đáng thương.

Nhưng sống sót sẽ tốt hơn, phải không?

Vân Khê tự hỏi, tự trả lời.

Những người mẹ, trẻ sơ sinh và trẻ em trên xuồng cứu sinh vẫn còn cơ hội sống sót, những người cùng tàu chìm xuống biển, cơ hội sống sót rất mong manh. Còn cô lại bị con quái vật này bắt về hang động, tuy không thể thoát ra nhưng ít nhất cũng sống sót.

Vân Khê tự lẩm bẩm: "Chỉ cần còn sống là được, chỉ cần còn sống là được."

Cô đã kiềm chế bản thân và không để những suy nghĩ bi quan, chán nản lan rộng.

Giống như lần trước bị đắm tàu, cô vẫn chưa bơi lên boong, cảm xúc căng thẳng, dùng ý chí kiên định như bê tông để củng cố niềm tin vào sự sống còn, cho đến giây phút tuyệt vọng, tâm lý phòng thủ của cô cũng không bao giờ sụp đổ.

Phải rất lâu nàng tiên cá mới quay về, trong khoảng thời gian này, Vân Khê lại xuống nước hai lần, bơi khoảng nửa phút vẫn không thấy lối ra.

Cô mơ hồ cảm thấy mình không thể tự bơi ra khỏi hang, có thể phải sử dụng sức mạnh của nàng cá.

*

Nàng cá đó vẫn đang động dục.

Buổi tối, Vân Khê nằm trên đống cỏ khô, bên cạnh là nàng tiên cá lăn qua lộn lại, giống như một con mèo cái động dục, thỉnh thoảng dùng vây đuôi vỗ nhẹ vào chân và bụng của Vân Khê, trong cổ họng sẽ phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ, nghe như tiếng khóc, như bị khó chịu, hoặc là âm thanh... ái muội của phụ nữ.

Vân Khê đành phải bịt tai lại, cuộn tròn, quay lưng về phía nàng, cố gắng hết sức phớt lờ nàng.

Nếu nàng không giống con người mà là giống như một con mèo, Vân Khê có thể cân nhắc việc giúp nàng giảm bớt sự khó chịu, giống như lúc cô xoa dịu cơn khó chịu cho mèo con của mình khi động dục.

Mà, nàng rất giống con người, nhưng đáng tiếc, nàng không phải là con người...

Lòng Vân Khê rối như tơ vò.

Nàng tiên cá nhìn thấy Vân Khê cuộn tròn từ chối, nàng sẽ không bò lên người cô để cầu xin khoái lạc, mà sẽ lén lút dùng đuôi quấn quanh Vân Khê sau khi Vân Khê ngủ say, rồi ngày hôm sau lại đi săn như thường lệ. Khi nhìn thấy những chiếc vỏ sò và ốc xà cừ đẹp đẽ, nàng sẽ nhặt hết về tặng cho Vân Khê.

Trong hang khô có một đống nhỏ vỏ sò và ốc xà cừ, Vân Khê không rảnh để ý đến chúng.

Cô nhận quà và thức ăn từ nàng tiên cá nhưng từ chối đề nghị của nàng.

Đôi khi, cô sẽ có ảo tưởng rằng mình đang treo trên người một nàng tiên cá, nhìn từ góc độ con người, cô trông giống như một kẻ cặn bã, không chịu chấp nhận sự theo đuổi của đối phương nhưng luôn nhận quà của đối phương.

Đôi khi cô cảm thấy như mình đã rơi vào một cái bẫy Stockholm, chính nàng tiên cá này đã giữ cô ở đây, không được giải cứu, tại sao cô lại phải cảm ơn đồ ăn và quà tặng mà cô nhận được từ nàng?

Không, nếu không có nàng tiên cá này thì cô đã bị chôn vùi dưới biển từ lâu rồi...

Những sinh vật không phải con người có cảm xúc không? Hay đó chỉ là bản năng của động vật?

Nhìn từ góc độ của một loài động vật, việc đưa về tổ, ve vãn, 'đòi hỏi' và cho ăn đều là những hành vi bản năng của động vật, "Cứu người", "treo cổ" và "Stockholm" đều là những điều mơ tưởng.

Không, không, nàng tiên cá đó có thể khóc và cười, nàng có cảm xúc, ít nhất nàng là một nửa con người, không hoàn toàn là một con thú.

Những suy nghĩ cứ quay đi quay lại, tràn ngập mâu thuẫn và vướng mắc. Vân Khê dứt khoát từ bỏ suy nghĩ về những vấn đề này.

Năng lượng nhỏ bé và suy nghĩ hợp lý của cô phải phục vụ cho sự sống còn.

Lý trí nói cho cô biết, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ cần sử dụng mọi nguồn lực sẵn có để sống sót, trốn thoát, tìm được đội cứu hộ hoặc được đội cứu hộ tìm thấy.

Hàng ngày, Vân Khê khám phá hang động này để xem có lối ra nào khác không. Mỗi ngày, khi nàng tiên cá ra ngoài săn mồi, cô nhảy xuống vực bơi lặn và luyện tập nín thở để xem liệu có thể bơi ra ngoài bằng sức mạnh của mình hay không.

Ngày thứ năm, Vân Khê xuống nước, lặn vào hang như thường lệ. Cô đếm thời gian, bơi trong những khúc quanh ngoằn ngoèo của hang động, ở giây thứ 40, nàng tiên cá đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Vân Khê lập tức dừng lại.

Nàng sẽ tức giận phải không? Giận mình vì đã bỏ chạy.

Trong ánh sáng xanh mờ nhạt, Vân Khê nhìn thấy đồng tử của nàng tiên cá hơi giãn ra, dường như có chút kinh ngạc. Sau đó, nàng đến gần cô, cơ thể áp sát vào cô, dùng đuôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào bụng và mắt cá chân của cô, đồng thời bơi xung quanh cô.

Nàng tiên cá không có vẻ tức giận mà lại hưng phấn không thể giải thích được.

Ở trong nước lúc lâu, Vân Khê sợ phổi không chịu nổi nên lập tức bơi về.

Thấy cô muốn bơi trở lại bờ, nàng tiên cá nhanh chóng duỗi tay trái ra, vòng tay qua eo cô dẫn cô bơi về phía trước.

Đuôi nàng tiên cá dường như tùy ý vung vẩy vài cái, chỉ trong vài giây đã ra khỏi hồ nước, mang Vân Khê lên mặt nước.

Nàng ném con mồi đang cầm trên tay phải lên bờ, sau đó vặn người, dùng hai tay vòng qua cổ Vân khê, thoáng nâng mũi lên, ngửi tới ngửi lui Vân Khê, nhìn Vân Khê bằng ánh mắt như có móc câu, lộ ra một tia quyến rũ vô thức, chiếc đuôi dưới nước dần dần quấn quanh chân Vân Khê.

Mùi xô thơm và muối biển phả vào mặt. Vân Khê đỏ bừng mặt, môi thoáng hé mở, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, tâm loạn như ma.

Nàng cá này lại đang gạ gẫm cô...