Đây là thời điểm hoàn hảo để trốn thoát
*
Trong hang tối, Vân Khê ngồi trên phiến đá lạnh lẽo, ăn cá đã chuẩn bị sẵn. Cô chợt nhớ đến lúc còn nhỏ, trên bàn ăn, bố cô đã làm món thịt thỏ cay mà em trai cô rất thích, cay đến mức không thể ăn được, cắn một miếng đã nhè ra, bố mắng cô lãng phí đồ ăn suốt một tiếng đồng hồ.
Từ đó về sau, cô không bao giờ ăn thịt thỏ nữa, cũng không dám nhổ món ăn mình không thích ra trước mặt bố mẹ, dù đồ ăn không hợp khẩu vị cô cũng sẽ miễn cưỡng nuốt xuống.
Nhưng bố mẹ cô dường như luôn quên rằng cô không thể ăn đồ quá cay, em trai cô mới thích ăn cay.
Nghĩ đến quá khứ và so sánh với nàng tiên cá trước mặt, Vân Khê nhận ra rằng nàng cá này có nhân cách rất tốt.
Nàng rất kiên nhẫn, khi bị từ chối tán tỉnh, sẽ khóc buồn một lúc. Ngày hôm sau, nàng sẽ tiếp tục gửi hoa để làm hài lòng người khác như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nàng rất tinh tế, khi chế biến cá, nàng sẽ lọc hết xương cá trước khi đưa cho cô. Khi thấy cô không thích sư tử biển, nàng sẽ đi câu cá khác.
Nàng rất dính người, ngoại trừ khi đi săn, nàng sẽ đi theo cô mọi lúc mọi nơi, đôi mắt nàng thường đảo quanh cô, sự quan tâm của nàng đối với cô giống như nước, dịu dàng quẩn quanh cô.
Nàng cũng thích sạch sẽ, ôm đuôi và tắm mỗi ngày.
Có lẽ, nàng vẫn còn hơi đa cảm và sẽ khóc thầm khi ai đó từ chối...
Nàng là một loài cá rất hiền lành, giống như loài cá mập trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, hòa đồng với con người chứ không phải quái vật biển ăn thịt người trong thần thoại phương Tây.
Đêm nay, cuối cùng Vân Khê cũng ngủ ngon hơn.
Cô cũng nằm mơ, mơ thấy nàng tiên cá đưa mình trở lại nơi tàu đắm. Cô bảo nàng tiên cá nhanh chóng trốn đi để không bị người khác phát hiện, nàng tiên cá ngoan ngoãn trốn sau tảng đá ngầm. Nhưng khi nàng tiên cá nhìn thấy con người sắp bắt mình đi, nàng vẫn lao ra ngoài. Nàng tiên cá thân thiện cọ cọ vào những người đó, vẫy đuôi như thể đang làm nũng. Con người lúc đầu sợ hãi, rồi tò mò phấn khích, sau đó cầm súng, dùi cui điện, dao, cùng nhau giết chết nàng tiên cá.
Vân Khê tỉnh dậy sau giấc mơ khi nhìn thấy nàng tiên cá biến thành vũng máu.
Nàng tiên cá đang ngủ say bên cạnh, rất gần với cô, gương mặt khi ngủ yên bình và dịu dàng.
Lúc trước khi đi ngủ, nàng tiên cá gần như muốn lao vào vòng tay Vân Khê. Khi thấy Vân Khê thận trọng ngả người về phía sau thì dừng lại, có lẽ nàng biết mình chưa hoàn toàn được Vân Khê chấp nhận nên đứng sững một lát. Nàng ngoan ngoãn nằm trên đống cỏ chết, nghịch đuôi một lúc rồi dùng đuôi quấn quanh Vân Khê, ngủ thiếp đi.
Cảnh tượng trong mơ vẫn còn hiện rõ trong đầu, Vân Khê đưa tay chạm vào đầu nàng.
Lần đầu tiên cô chạm vào nàng với cảm xúc yêu thương.
*
Một sự phân công lao động đơn giản đã hình thành giữa Vân Khê và nàng tiên cá.
Nàng tiên cá chịu trách nhiệm ra ngoài săn tìm thức ăn, còn Vân Khê chịu trách nhiệm dùng dao xử lý đơn giản và dọn dẹp cặn thức ăn còn sót lại sau khi ăn.
Có lẽ không phải là phân công lao động, Vân Khê chỉ làm những gì có thể làm được mà thôi.
Cô không vứt tấm da động vật mà mình lột ra ngày hôm qua mà đặt nó bên cạnh hồ, dự định sẽ giữ lại để sử dụng cho sau này.
Hôm nay, cô định đi chơi với nàng tiên cá.
Khi nàng tiên cá dậy sớm đi săn, Vân Khê đi theo nàng, nàng tiên cá nhảy xuống vực, Vân Khê cũng đi theo nàng.
Nàng tiên cá xoay người lại, vòng quanh Vân Khê trong nước, trong cổ họng phát ra âm thanh "gulu gulu", như muốn nói với Vân Khê rằng nàng đang đi săn, tạm thời không thể đi cùng ai.
Vân Khê nắm lấy một tay của nàng, chỉ vào vị trí của hang động trong nước và nói: "Tôi sẽ ra ngoài với cô."
Nàng tiên cá không hiểu, chỉ liên tục phát ra những âm thanh "a a a a", muốn đẩy tay Vân Khê ra.
Vân Khê đoán có lẽ nàng đã nói, đừng giữ nàng lại, hãy để nàng ra ngoài săn thức ăn.
Nhưng mặc kệ nàng cá câm có càu nhàu thế nào, Vân Khê cũng chỉ lặp lại câu nói đó, ôm lấy nàng, chìm xuống nước, nắm tay nàng bơi về phía hang động.
Lúc này nàng tiên cá cuối cùng cũng hiểu ý của cô. Cô được nàng tiên cá cõng trên lưng, cùng nhau bơi vào hang.
Tốc độ nàng tiên cá rất nhanh. Vân Khê ngồi trên lưng nàng, ôm lấy cổ nàng, thậm chí còn không có thời gian cẩn thận quan sát trong hang động ngoằn ngoèo, đã bị mang ra ngoài.
Bên ngoài hang động là một hồ nước và hang nước khác, nàng tiên cá nổi lên mặt nước, Vân Khê có thể thở được.
Dường như nàng biết Vân Khê không thể thở được trong nước, cho nên đặc biệt nổi lên, bằng không với tốc độ của nàng, đã có thể trực tiếp thoát ra ngoài.
Sau khi hít thở sâu vài hơi, Vân Khê nhẹ nhàng vỗ vai nàng tiên cá, lại ôm chặt cổ nàng, nói: "Không sao đâu."
Nàng tiên cá hiểu ý, lại lặn xuống nước, đi vào một hang động khác, bơi khoảng hai mươi giây lại nổi lên, lần này không lặn nữa mà chỉ vung đuôi cá trên mặt nước rồi bơi về phía trước.
Xung quanh không có tảo huỳnh quang, tối tăm, tiếng nước chảy róc rách truyền vào tai. Vân Khê nhìn không thấy hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được đây là một con sông ngầm, dòng sông thẳng tắp, hầu như không có khúc cua.
Bơi ước chừng hai phút, cuối cùng Vân Khê nhìn thấy một tia sáng phía trước.
Càng bơi xa hơn, cô nhìn thấy lối ra, phấn khích đến mức tim run lên, tâm trạng như đặt trên một nồi nước sôi.
Những nhũ đá treo thẳng đứng phía trên cửa hang đan xen và lởm chởm, giống như miệng cá sấu đang mở, mơ hồ nhìn thấy một số bụi cây xanh, nhiều chùm ánh sáng xuyên qua cành cây và rơi thẳng đứng.
Sau khi bơi ra khỏi hang, cô nhìn lên, thấy bầu trời xanh bao la và những đám mây trắng, cũng như những cây cao chót vót, cành lá xanh ngọc và hồ nước màu xanh lam.
Ánh nắng vừa phải, ấm áp nhưng không ẩm ướt, không khí trong lành, sảng khoái mỗi khi hít vào thở ra.
Ở trong hang động tối tăm nhiều ngày, Vân Khê gần như vui mừng đến phát khóc khi cuối cùng cũng ra ngoài.
Nhiệt độ nước trong hồ ngoài hang cao hơn nhiều so với trong hang, nước trong vắt, có thể nhìn thấy rõ những viên sỏi dưới đáy, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt nước, chùm tia chiếu tới đáy hang. Bóng cây thủy sinh in trên đá, đung đưa trái phải như đang nhảy múa.
Hai bên hồ nước được bao phủ bởi cây xanh và dây leo, che lấp quẩn quanh, Vân Khê không xác định được đó là loại cây gì.
Nàng tiên cá bên dưới bỗng dưng tăng tốc độ bơi, chiếc đuôi xinh đẹp đung đưa lên xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhảy lên khỏi mặt nước, vặn mình như cá heo và thực hiện chuyển động xoay vòng xoắn ốc ở độ cao thấp. Vân Khê sợ đến mức hét lên, ôm chặt lấy cổ nàng tiên cá, kẹp đuôi nàng vào giữa hai chân.
Sau khi rơi xuống nước, nàng bơi về phía trước như cá heo, bơi hàng chục mét trước khi dừng lại.
Vân Khê ôm lấy lưng nàng tiên cá, ghé vào tai nàng, hỏi: "Cô đang cố làm tôi sợ sao?"
Nàng tiên cá phát ra một loạt tiếng a a từ cổ họng, nghe rất dễ chịu, như thể nàng thực sự đang cố ý trêu chọc cô vậy.
Có chút ác tâm.
Trải nghiệm này có chút mới lạ, Vân Khê vỗ vỗ vai nàng tiên cá, cười nói: "Lại lần nữa đi, cũng khá vui."
Nàng tiên cá bơi một lúc rồi lại nhảy lên khỏi mặt nước, vặn vẹo rồi lại rơi xuống nước, gây ra tiếng nước bắn tung tóe.
Bọt nước bắn lên mặt, Vân Khê đưa tay lau đi, cầm lòng chẳng đặng bật cười ha ha.
Lần đầu tiên trong những ngày này, cô cười sảng khoái, như thể đang trút bỏ hết năng lượng không vui trong lòng.
Cô áp trán mình vào chóp tai nàng tiên cá, vuốt ve đầy thân mật.
Nàng tiên cá bơi đến một tảng đá lớn trên bờ và đặt Vân Khê xuống.
Vân Khê xoay người ngồi xuống tảng đá, nàng tiên cá xoay người xuống nước.
Vân Khê đoán có lẽ nàng đang đi săn dưới nước, bắt cá tôm để ăn.
Vân Khê đứng dậy.
Sau khi giẫm lên đá vài ngày, cuối cùng cô cũng đặt chân lên đất.
Cô dùng ngón chân kéo đất, đi đi lại lại nhiều lần.
Cô xuất thân từ một gia đình nông dân, nuôi thỏ và chăn bò, lớn lên bằng việc đi trên đất bụi khắp núi non đồng bằng.
Đi được vài lần, Vân Khê quay đầu nhìn về phía hồ.
Trên mặt hồ không có dấu vết của nàng tiên cá, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy róc rách, tiếng kêu của côn trùng và chim chóc.
Muốn dùng thời điểm này để trốn thoát không?
Ngay khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, nàng tiên cá lao ra khỏi hồ, tay cầm một con cá sống.
Con cá vặn vẹo tới lui, nàng tiên cá bắt được nó, vẫy đuôi vui vẻ rồi bơi về phía Vân Khê.
Vân Khê thu hồi ý định trốn thoát, ngồi xuống, lấy dao trong túi ra, chuẩn bị chế biến cá.
Những ngày này, thức ăn của cô bao gồm cá và tôm, dùng táo tàu xanh và những bông hoa nhỏ màu trắng làm gia vị, tuy đơn điệu nhưng sẽ không đến mức đói bụng.
Có nguồn nước ngọt và thức ăn, cô đã hài lòng.
Việc kiếm lửa và nấu chín thức ăn, cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, không thể dựa vào nàng tiên cá nữa.
Nàng cá câm này có thể sợ lửa, giống như nhiều loài động vật khác.
Sau khi nàng tiên cá đặt con cá trên tay xuống, nàng bơi trở lại giữa bể chơi. Vân Khê đang cắt cá, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng có thường câu cá ở vùng biển này không? Nàng sẽ bơi xuống biển chứ? Có lẽ là vậy, con vật trông giống sư tử biển đó chắc chắn là từ biển, và cô đã được nàng đánh bắt từ biển về.
Ngoài ra còn có những kẻ săn mồi như cá mập và cá voi khổng lồ trong đại dương, nguy hiểm hơn nhiều so với hồ nước này. Mặc dù nàng tiên cá lớn hơn con người một chút nhưng không lớn bằng những loài động vật khổng lồ đó.
Vân Khê nhìn nàng tiên cá, hài hước nghĩ, đỉnh chuỗi thức ăn đại dương là cá voi sát thủ, đỉnh chuỗi thức ăn trên cạn là loài người, và nàng tiên cá này đang đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong hồ nước này.
Một người một cá ăn thịt cá trên bờ rồi bơi dọc theo hồ.
Giữa hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút nóng bức, nhưng nơi này lại cực kỳ mát mẻ.
Vân Khê và nàng tiên cá bơi dưới hồ, nàng tiên cá nhàn nhã đi theo, khi mệt mỏi muốn dừng lại nghỉ ngơi, nàng tiên cá cõng cô trên lưng bơi nhanh về phía trước, có lúc nhảy ra khỏi nước như cá heo, gây ra tiếng nước bắn tung tóe, có khi lại chìm xuống đáy vực, nhặt một chiếc vỏ sò sông xinh đẹp mang đi.
Giống như trong truyện cổ tích, cưỡi gió điều khiển rồng, hưởng thụ núi sông.
Trong lòng cảm thấy vui sướng chưa từng có, Vân Khê tạm thời quên đi hết ưu phiền, lang thang giữa núi non nước xanh cho đến khi đến cửa sông.
Sông là nước ngọt, đại dương là nước mặn, mật độ bất đồng, dưới tác dụng của lực nổi và quán tính động lượng vạch ra một đường phân chia rõ ràng.
Vân Khê nhìn vạch phân cách, tách khỏi Như Ý Sơn Thủy, ỷ việc nàng tiên cá nghe không hiểu, ghé vào tai nàng nói:"Cô thấy đấy, cô và tôi giống như sông và biển, tuy đều là nước nhưng giữa chúng có ranh giới phân chia rõ ràng. Bé tiên cá, chúng ta khác nhau, không thể ở bên nhau lâu được. Khi tôi rời đi, cô sẽ tìm được một người phối ngẫu có thể ở bên cô lâu dài."
Tai của nàng tiên cá nhọn và có thể xoay như mèo. Nàng không hiểu được lời nói của con người, nhưng mỗi lần Vân Khê nói, nàng đều nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, như thể đang cố gắng hiểu ngôn ngữ của con người.
Vân Khê nằm trên lưng nàng tiên cá, ôm thật chặt cổ nàng tiên cá, chợt nhớ tới nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ tích Andersen.
Cô lại thì thầm: "Lần sau nhớ cẩn thận, đừng đón người khác mang về nhà nhé."
Con người luôn giỏi nói dối, lừa lọc, nhưng loài vật không bao giờ tô vẽ, điều chúng nghĩ trong lòng sẽ thể hiện qua hành động.
Bầu trời trong xanh, biển và trời cùng một màu, mặt biển lấp lánh, sóng vỗ vào những tảng đá trên bờ nối tiếp nhau tạo nên từng mảng sóng trắng như tuyết.
Nàng tiên cá bơi xuống biển mà không mang theo Vân Khê, để lại Vân Khê trên một bãi biển.
Vân Khê nhìn nàng tiên cá biến mất vào đại dương vô tận.
Nàng tiên cá này đã tự tay bắt được cô từ biển về, có lẽ nàng nghĩ rằng cô không thể vào được vùng nước mặn, có thể nàng sợ thú dữ dưới biển sẽ làm tổn thương cô, hoặc có lẽ nàng muốn lặn xuống vùng nước sâu, biết rằng cô sẽ không thể thích ứng được với áp lực của biển sâu.
Dù sao, hiện tại nàng vẫn ở một mình.
Đây là một cơ hội hoàn hảo để trốn thoát, Vân Khê không muốn quay lại hang động ẩm ướt đó.
Nếu ở lại lâu hơn, cô cảm giác như mình sẽ mọc nấm mốc, không muốn giải động dục cho cá nữa, cô là người, không phải bạn tình của dã thú.
Với quan niệm không thuộc về chủng tộc của mình đã ăn sâu vào tâm trí, Vân Khê vội vàng rời khỏi bãi cát.
Đây là một hòn đảo trông có vẻ hoang vắng, dưới chân là một bãi biển với sỏi mềm, cách đó không xa có một hàng cây màu nâu trông giống như cây dừa, cao từ 2 đến 3 mét, quả có ngạnh bao phủ và to bằng quả trứng đà điểu. Xa hơn bên trong là một khu rừng rậm rạp với những cây cao chót vót dường như cao ít nhất từ 2 đến 30 mét, bên trong có thể có trăn, rết và gấu đen...
Vân Khê không dám xông vào rừng rậm, lập tức núp sau cây nâu, cắm đầu chạy về phía trước.
Cô muốn tìm một hang động gần bờ biển, nơi có thể nhìn thấy biển và có thể che mưa chắn gió.
Nếu không tìm được, cô sẽ xây một cái tổ tạm thời gần biển để khi đội tìm kiếm cứu nạn đi ngang qua, cô có thể nhanh chóng tìm thấy và tham gia cùng họ.
Không có giày, lòng bàn chân và bắp chân của cô bị gai phía sau bụi cây cào xước, mỗi bước đi đều đau thấu xương.
Có rất nhiều dương xỉ, dây leo, rêu, côn trùng không rõ tên bò trên mặt đất, bay giữa không trung, Vân Khê không biết tên gọi của chúng.
Dù là động vật hay thực vật thì nhìn chung, chúng đều có kích thước lớn.
Có lẽ khí hậu ở đây ấm áp và ẩm ướt, thức ăn dồi dào và hàm lượng oxy cao.
Vân Khê học chuyên ngành y học lâm sàng, tuy sau khi tốt nghiệp không hành nghề y nhưng trong đầu cũng có sẵn kiến thức sinh học cơ bản.
Trường Đại học của cô còn có một phòng tiêu bản chứa hàng trăm nghìn mẫu vật và hình ảnh các loài động vật, thực vật trên trái đất. Cô làm tình nguyện viên đã được một năm, thứ bảy hàng tuần đều chịu trách nhiệm giải thích, giới thiệu cho các nữ sinh đến tham quan và khách du lịch ngoài khuôn viên trường. Trong suốt một năm, cô đã biết được nhiều loài động vật và thực vật kỳ lạ.
Cô cố gắng nhớ lại hình dạng của các loài động vật và thực vật, so sánh với những gì cô nhìn thấy trước mắt, suy nghĩ rất lâu vẫn không nhận ra chúng.
Chạy được một lúc lâu, Vân Khê dừng lại, ngồi xuống trên đám lá mục, mồ hôi nhễ nhại.
Cô quay đầu lại, phía sau là một mảng xanh rậm rạp, vừa rồi không còn nhìn thấy bãi biển nữa.
Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng tiên cá trở về từ biển và phát hiện ra mình đã bỏ trốn?
Nàng sẽ giận phải không? Hay sẽ mờ mịt, thất thần? Nàng sẽ đến tìm cô chứ? Hoặc, lại chui xuống nước và lén khóc thầm...
Vân Khê lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, ý nghĩ về nàng tiên cá vứt ra sau đầu.
Điều cô nên nghĩ bây giờ là làm thế nào để tìm một cái hang để ở, hoặc xây dựng một khu cắm trại phù hợp và cố gắng tạo ra một số tín hiệu cầu cứu, chẳng hạn như dùng đá để đặt một tiếng "SOS" lớn trên bãi biển cách xa thủy triều. Hoặc, tìm cách đốt lửa và tạo ra khói...
Trong đầu đã sắp sẵn đủ loại kế hoạch sinh tồn, Vân Khê hít một hơi sau khi đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Đột nhiên, có tiếng xào xạc của thảm thực vật phía trước.
Đó là thú rừng hay rắn độc? Có tấn công người không?
Tim như thắt lại, Vân Khê dừng lại, rút dao trong túi ra, nín thở không dám cử động.