Có vẻ như đã rất lâu rồi, và dường như chỉ mới trôi qua có vài phút.
Mất đi khái niệm về thời gian, ý thức trở nên mơ hồ.
Bên tai không còn tiếng gầm chói tai nữa, Vân Khê nằm trong bùn lầy lạnh lẽo và ẩm ướt.
Ý thức của cô dần tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Có vẻ như cô đã mất kiểm soát cơ thể của mình.
Cô thầm hét lên đầy tuyệt vọng: Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Ban đầu cô còn tưởng mình đã ngồi dậy, nhưng giây tiếp theo, cô chợt nhận ra đó chỉ là ảo giác. Cô vẫn nằm trên mặt đất, không hề cử động.
Ý thức không ngừng vùng vẫy, kêu gọi cơ thể cô tỉnh dậy.
Sau khi vật lộn một lúc lâu, ngón tay của cô cuối cùng cũng cử động được.
Sau đó, cô cảm nhận được sức nặng thực sự của cơ thể mình và cơn đau dữ dội bùng lên.
Cơ thể cô như quay cuồng, đầu choáng váng, dạ dày khó chịu, đồ ăn như nghẹn lại trong cổ họng, sắp nôn ra ngoài.
Khi cô sắp tỉnh lại, cô cảm thấy như cánh tay mình bị một cái mỏ sắc nhọn của một con chim mổ mạnh.
Cơn đau đã hoàn toàn đánh thức ý thức và cơ thể cô. Cô nắm chặt tay, phát ra một tiếng gào trong cổ họng, vô thức vút tay về phía con vật bên cạnh.
Con vật kêu lên và vỗ cánh bay đi.
Cô mở mắt, đứng dậy.
Trời không còn mưa nữa.
Sắc trời tối tăm, ảm đạm, gió gào thét không ngừng.
Giữa không trung có rất nhiều loài chim bay lượn dày đặc, phát ra những âm thanh huýt gió kỳ lạ.
Vân Khê không biết đây là chim biển hay đại bàng, chúng có kích thước không lớn, mỏ nhọn như móc câu, lông vũ bay lượn ở độ cao thấp thành từng đàn, mổ xác động vật chết trên cỏ.
Cơ thể cô lạnh buốt và đau đớn, đôi tay run rẩy lấy vũ khí cứng trong túi ra.
Con dao găm vẫn còn đó.
Vũ khí duy nhất của cô vẫn còn đó.
Thương Nguyệt nằm bên cạnh cô, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Có vài con chim ăn thịt bay lượn trên đầu các nàng, cố gắng gặm cắn cả hai.
Vân Khê vung dao găm, đuổi bọn chúng đi. Sau đó, cô cúi người cẩn thận đến gần Thương Nguyệt, nín thở, đưa tay dò xét hơi thở của Thương Nguyệt.
Vẫn còn hơi thở...
Vân Khê thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc đuôi dài của Thương Nguyệt.
Máu trên đuôi đã ngừng chảy, không có vảy bảo vệ, đuôi kéo lê trong rừng, để lại những vết xước dài và máu thịt lốm đốm lộ ra, may mắn là trên bề mặt đã hình thành rất nhiều mài, còn có một lớp vảy máu màu xanh lam nhạt.
Nàng tiên cá luôn có khả năng tự chữa lành tốt.
Vân Khê nhẹ nhàng lay vai Thương Nguyệt: "Thương Nguyệt, dậy đi."
Thương Nguyệt mơ mơ màng màng a a, không tỉnh dậy.
Vân Khê sờ trán nàng, nhưng không có dấu hiệu nhiễm trùng hay sốt.
Có lẽ do quá mệt mỏi.
Vân Khê ôm đầu nàng, áp trán mình vào trán nàng.
Cảm xúc của cô rất phức tạp, cô không biết bắt đầu từ đâu với hàng ngàn lời muốn nói.
Cô khập khiễng bò dậy khỏi bùn, nhìn vùng đất quen thuộc nhưng xa lạ này.
Thế giới đã trở lại im lặng, không còn tiếng ầm ầm to lớn, không còn tiếng kêu hoảng loạn của động vật, không thấy khói bụi cuồn cuộn, không thấy động vật chạy trốn tứ phía.
Tử khí giăng kín lối.
Cô chỉ nghe thấy tiếng gió rít, nhìn thấy xác động vật vương vãi khắp mặt đất.
Trời đất bao la nhưng cô và chúng chỉ nhỏ bé như hạt bụi bay trong gió.
Vân Khê đá đá một con sói dưới chân, con sói này còn chưa chết hẳn, nó rên rỉ khe khẽ, sùi bọt mép, cô sợ đến mức rụt chân lại.
Không biết Miểu Miểu còn sống không.
Vân Khê nhặt chiếc còi lên, thổi thật mạnh về phía rừng rậm, hy vọng Miểu Miểu có thể nghe thấy.
Tiếng còi theo gió thổi xa, Vân Khê nhìn ngọn núi sụp đổ phía xa, không dám đến gần.
Non xanh nước biếc một thời, giờ đã trở nên không thể nhận ra, những ngọn núi sụp đổ, đá vụn chảy uống, cây cối ngã nghiêng, thậm chí có một số bị bật gốc.
Sau khi thổi mạnh ba lần, cô cảm thấy đầu mình thiếu oxy, không thể thổi được nữa.
Vân Khê buông còi xuống, quay người quan sát địa hình trước mặt.
Con dốc thấp sau trận mưa lớn trơn trượt, lầy lội như vũng lầy. Toàn thân cô dính đầy bùn ướt, vết thương đang chảy máu cũng dính đầy bùn, cảm thấy khó chịu khắp nơi. Cô quay lại nhìn Thương Nguyệt trên mặt đất, Thương Nguyệt cũng bị bùn bắn tung tóe.
Nước, thức ăn, nơi trú ẩn, dọn dẹp, khử trùng...
Trong đầu hiện ra vài chữ, Vân Khê ngồi xổm trên mặt đất, lắc đầu, lại đứng lên.
Nguồn nước trong sẽ trở nên đục sau động đất. Cô vẫn có thể tìm thấy nước sạch trên hòn đảo này chứ?
Không có nguồn nước, sao có thể rửa sạch miệng vết thương đây?
Vân Khê ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, không biết phải làm sao?
Thương Nguyệt bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, kêu a a, động đậy cơ thể, nghiêng người về phía Vân Khê.
Vân Khê chú ý đến động tĩnh của nàng, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cả người vẫn còn trong trạng thái mê mang sau trận động đất.
Thương Nguyệt a a a a đến gần cô, dùng chiếc đuôi đầy bùn của mình bao quanh cô.
Tiếng a a rất lớn.
Vân Khê không biết nên nói cái gì, lập tức đưa tay ôm lấy Thương Nguyệt, chủ động đến gần nàng.
Một người một cá tàn tạ đến mức không ai nói một lời, ôm nhau thật chặt như thể đang sống sót sau một thảm họa.
Thương Nguyệt phát ra tiếng a a a a rất lớn bên tai. Vân Khê không biết nàng đang biểu lộ cảm xúc gì, rồi bỗng nhiên cảm thấy bả vai mình bị chất lỏng lạnh làm ướt.
Những vết thương trên lưng cô nhức nhối.
Vân Khê rít lên, nhẹ nhàng đẩy Thương Nguyệt ra, nhìn thấy những giọt nước mắt tràn ra như đê vỡ trong mắt Thương Nguyệt.
Như để ngăn cô nhìn thấy mình khóc, Thương Nguyệt quay đầu đi.
Cô sửng sốt, không hỏi tại sao nàng tiên cá lại khóc.
Cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô giải thích: "Tôi chuyển đi thực sự vì hang động không thích hợp cho tôi sống, ở đó quá ẩm ướt... Hơn nữa, không có quyền tự do ra vào, và... tôi không muốn luôn trông cậy vào cô... Còn có... "
Suy nghĩ của cô có chút rối bời, ngữ pháp cũng loạn đi, cô nói liên tiếp mấy câu, cuối cùng cũng không biết mình muốn diễn đạt điều gì.
"Quên đi, hiện tại không nói chuyện này nữa, chúng ta cần tìm một nơi để rửa vết thương." Vân Khê đổi chủ đề, nhìn đuôi Thương Nguyệt, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với vảy trên đuôi cô vậy?"
Gần một phần ba rơi ra, phủ đầy những vết thương, máu thịt đầm đìa.
Nàng tiên cá quay lưng lại với cô, không nói gì, cũng không a a nữa.
Vân Khê hỏi: "Cô làm ở cửa hang đá sao?"
Sau đó, nàng nổi cơn thịnh nộ mà không báo trước, đập đuôi dữ dội xuống sàn và những tảng đá xung quanh.
Khi Vân Khê bước ra, cô nhìn thấy đống đổ nát và máu trên mặt đất.
Thương Nguyệt quay lưng về phía Vân Khê, rơi nước mắt nhưng vẫn không lên tiếng.
Nàng không còn đáp lại Vân Khê nữa.
Vân Khê hiểu ra, thở dài một tiếng, hỏi: "Cô giận tôi sao?"
Đây có phải là xu hướng chung của tất cả các loài động vật là phớt lờ con người khi tức giận không?
Vân Khê im lặng vài giây, sau đó lại bình tĩnh nói: "Giận thì cứ giận đi. Chúng ta đi nhìn xung quanh một chút trước nhé."
Thương Nguyệt nghe và hiểu hết những lời Vân Khê nói.
Nhưng nàng không trả lời.
Khi nghe Vân Khê nói muốn đi xem xung quanh, nàng quay người ôm Vân Khê vào lòng, lê chiếc đuôi đầy vết thương của mình lên con dốc ngắn, cố gắng tìm một nơi nào đó có nguồn nước sạch.
Cánh mũi nàng giật giật, cố ngửi hơi ẩm trong không khí, nhưng tất cả những gì nàng có thể ngửi thấy sau trận động đất là một mùi lạ, không ngửi thấy mùi hơi ẩm trong lành nào.
Vân Khê nói: "Cô thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được."
Thương Nguyệt ngoan ngoãn thả Vân Khê xuống.
Nàng nhặt một con vật giống thỏ bị thương trên mặt đất lên, chia làm hai phần, lột lông, ăn sống để bổ sung sức lực, còn lại một nửa số thịt sống cho Vân Khê.
Bụng Vân Khê vẫn khó chịu, không ăn được gì.
Cô lắc đầu nói: "Tôi chưa đói."
Điều cấp thiết nhất mà cô mong muốn là tìm được nguồn nước sạch.
Sau khi Thương Nguyệt ăn thịt thỏ sống, nàng lau máu trên môi, lại bế Vân Khê đi khắp nơi.
Lần này, cho dù Vân Khê có nói "thả tôi xuống" thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không chịu buông tay.
Nàng đi loanh quanh một lúc, cũng không ngửi thấy mùi hơi nước trong trẻo, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, sau đó ôm Vân Khê thật chặt, xoay người đi về phía bờ biển phía tây.
Tiếng kêu này khiến Vân Khê nhớ đến âm thanh mà Thương Nguyệt đã phát ra vào mùa xuân, như thể nàng đang tuyên bố chủ quyền đối với lãnh thổ của mình.
Bây giờ tiếng kêu này có ý nghĩa gì?
Muốn chiếm lĩnh lãnh thổ trước mặt sao?
Ý thức của cô lại mơ hồ, Vân Khê lắc đầu, lại vỗ vỗ mặt mình, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Ở sườn dốc thấp có rất nhiều dã thú bị thương mất máu chết, Thương Nguyệt trực tiếp bò lên người chúng.
Nàng không có bất kỳ hành vi hay ý định chiếm đoạt lãnh thổ nào, nàng chỉ từ bỏ hòn đảo không an toàn này, ôm Vân Khê, bước nhanh đến bờ biển, dự định tìm một ngôi nhà mới.
Một ngôi nhà an toàn, dễ sống và ít ẩm ướt hơn.