Đi bộ trong băng tuyết giống như đang ở trong hầm băng. Vân Khê lạnh đến răng trên răng dưới đều đánh lập cập, tóc và lông mày đều bị băng bao phủ.
Bầu trời trước mắt cô tràn ngập tuyết trắng, xung quanh im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng răng nghiến chặt.
Phần sâu nhất của tuyết có thể cao tới đầu gối, Vân Khê giẫm phải, gần như không thể rút ra được.
Thương Nguyệt ôm cô từ phía sau, kéo cô ra như nhổ củ cà rốt.
Để tăng diện tích trên tay, cô không còn đứng thẳng nữa mà bò trên mặt đất như thú, dùng tay chân trèo về phía trước.
Khi leo vào rừng, cô nhặt từng cành khô, dần tạo thành một bó.
Thương Nguyệt tìm kiếm các loài động vật ngủ đông xung quanh.
Nàng nhìn thấy một con rắn đông cứng trên cành, nhanh chóng bẻ nó ra rồi ném vào chiếc giỏ trên tay.
Loại rắn này có màu sắc sặc sỡ, chịu lạnh rất tốt, khi đi vào trạng thái ngủ đông sẽ không chui vào lỗ mà đứng thẳng trong giá lạnh, đông cứng thành que kem, vẫn có thể thức dậy vào mùa xuân năm sau.
Trong tuyết, dấu vết của các loài động vật trên mặt đất để lại đặc biệt rõ ràng.
Bằng cách nhìn vào dấu chân, cô có thể biết loại động vật nào đã đi qua, to lớn như thế nào.
Thương Nguyệt nhìn thấy dấu chân và phân chim trĩ để lại, lần theo những dấu vết này, tìm được vị trí tổ gà lôi, bẻ gãy cổ gà lôi rồi bỏ vào giỏ cỏ.
Trên mặt đất, cỏ khô bị tuyết dày bao phủ, động vật ăn cỏ không ăn được cỏ nên chỉ có thể ăn vỏ cây và lá cây.
Nàng nhìn dấu vết con lợn rừng để lại trên thân cây và đống cỏ dại vừa bị lợn rừng đào trên mặt đất, ngửi, tìm kiếm thì phát hiện con lợn rừng đang ở trong một cái hố.
Một con lợn rừng có thể ăn thêm một tháng nữa, nàng dùng giáo gỗ đâm chết con lợn rừng rồi kéo về hang.
Vân Khê cũng đã nhặt được mấy bó củi.
Trước tiên, Thương Nguyệt kéo lợn rừng về hang, sau đó quay lại giúp Vân Khê đỡ củi.
Trời mùa đông tối sớm, sau bữa ăn bận rộn thì trời đã gần tối.
Mặt trời nhanh chóng lặn, hoàng hôn buông xuống. Vân Khê nhanh chóng đốt một đống lửa để sưởi ấm.
Đuôi của Thương Nguyệt được bao phủ bởi một lớp băng dày, trước khi vào hang, đuôi của nàng lắc lư, đập vào tuyết.
Đuôi của nàng gần như bị băng bao bọc, vảy không thể dựng thẳng được nên khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng vui vẻ lăn lộn trong tuyết hai lần, hắt hơi vài cái rồi đi theo Vân Khê vào trong hang.
Trở lại hang, cả hai ở sát nhau, ngồi quanh đống lửa trại để sưởi ấm.
Vân Khê lấy một mảnh lông thú, nắm lấy đuôi Thương Nguyệt cẩn thận lau.
Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng mọi thứ xung quanh, toàn bộ hang động như được nhuộm một màu ấm áp và tươi sáng.
Sau khi lau đuôi cá, Vân Khê nhìn thấy chân Miểu Miểu run lên vì lạnh.
Cô ôm nó đến, nhìn thấy tuyết giữa hai chân nó, chạm vào đầu nó và hỏi: "Em cũng đi săn à? Em có bắt được gì không?"
Lúc cả hai ra ngoài thu thập vật tư, có lẽ Miểu Miểu cũng đi ra ngoài săn thú.
Đôi mắt sắc bén của Thương Nguyệt nhìn thấy con chuột núi bị cắn đứt đầu trong góc, lập tức chỉ điểm cho Vân Khê.
"À, đi bắt chuột, còn lại một nửa cho bọn này." Vân Khê ôm Miểu Miểu vào lòng, lau bùn tuyết trên chân nó.
Nó phát ra âm thanh khò khè.
Thương Nguyệt cũng a a a a theo.
Vân Khê duỗi ra một nắm đấm, đặt trước mặt Miểu Miểu, sau đó xòe ngón tay ra: "Dạy em làm móng vuốt nở hoa."
Sau khi thực hiện liên tiếp nhiều động tác, móng vuốt giống như măng cụt của con mèo trong tay cô mở ra.
Thương Nguyệt a a, tiến lại gần, xòe ngón tay ra.
Bao bọc trong ánh lửa, một bàn chân mèo và hai lòng bàn tay nở hoa.
Bên ngoài gió lạnh, nhưng trong động ấm áp, ánh lửa phản chiếu trên mặt các nàng, hơi ấm dần bao phủ trên người họ. Vân Khê nghe thấy tiếng kêu meo meo a a của các nàng, thực sự cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Con mồi chất đống gần cửa, tuyết rơi dày đặc là tủ lạnh tự nhiên.
Sau khi cơ thể ấm lên, Vân Khê đi xử lý đồ ăn.
Một con rắn, một con chim trĩ và một con lợn rừng, Vân Khê quyết định lần này sẽ để dành một ít và ăn chúng trong hai tháng.
Bằng cách này, Thương Nguyệt không cần phải bất chấp cái lạnh để đi săn nữa.
Bây giờ đã là cuối tháng 12, còn hai tháng nữa là mùa xuân sẽ bắt đầu. Sống sót qua mùa đông này, cô sẽ nghĩ cách giữ ấm cho năm sau.
Đêm nay Vân Khê giết rắn, làm dầu rắn, sau đó nấu một nồi canh rắn.
Cô uống súp rắn với thịt hun khói.
Thương Nguyệt a a, muốn cho Vân Khê ăn chút thịt rắn tươi.
Vân Khê lắc đầu từ chối, ăn xong một miếng thịt rắn nhỏ, giả vờ ói mửa nói với Thương Nguyệt: "Tôi không thích ăn thịt rắn, tôi sợ rắn."
Nàng tiên cá này rất dễ bị lừa, nói gì cũng làm, không bao giờ nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô.
Mặt Thương Nguyệt lộ ra vẻ rầu rĩ.
Lần này nàng săn gần như tất cả các loài động vật mà Vân Khê thích ăn trước đây như rắn, chim trĩ và lợn rừng.
Tại sao đột nhiên lại không thích ăn rắn?
Nàng lẩm bẩm: "Sau này tôi, không bắt rắn nữa..."
Vân Khê nghe xong, lòng mềm nhũn, nhưng vẫn lắc đầu dỗ dành Thương Nguyệt: "Không thể như vậy được, lương thực có hạn, cô có thể ăn gì thì cứ bắt nấy đi. Mùa đông tôi thích ăn thịt xông khói, thời điểm khác tôi cũng thích ăn rắn, gà và lợn."
Thương Nguyệt lẩm bẩm: "Như vậy à..."
Khi chỉ ăn một bữa mỗi ngày, sẽ không dễ cảm thấy đói miễn là được ngủ nhiều hơn.
Vân Khê dự định sau này sẽ ăn ít hơn và ngủ lâu hơn để tiết kiệm nhiều thức ăn hơn.
Sau khi ăn xong, Thương Nguyệt lại hắt hơi.
Nàng tiên cá cũng có thể bị bệnh phải không?
Lần đầu Vân Khê nghe nàng tiên cá hắt hơi, tò mò nhìn nàng, sau đó sờ sờ trán nàng.
Mát mát lành lạnh, không có dấu hiệu sốt.
Vân Khê đun một nồi nước nóng cho nàng, bảo nàng uống hai bát lớn, sau đó ôm nàng nhét vào ổ chăn.
"Cô có bị cảm lạnh hay sốt không?" Vân Khê nhớ loài rắn cũng có thể mắc bệnh tương tự, không dám xem nhẹ.
Nàng tiên cá này tuy rất thích khóc nhưng không liên quan gì đến sự yếu đuối.
Ở thế giới này, ở vùng biển này, nàng luôn là một kẻ săn mồi mạnh mẽ, Vân Khê chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ mắc bệnh.
Nhưng nàng thực sự bị bệnh.
Nửa đêm, Vân Khê nghe tiếng a a nói mớ của Thương Nguyệt, thấy nàng bỗng dưng đứng dậy, đi đến đống lửa bên cửa động.
Vân Khê vội vàng đứng dậy, thắp một ngọn nến, đi đến hỏi: "Thương Nguyệt, sao vậy?"
Cơ thể Thương Nguyệt run rẩy, vẻ mặt lạnh đến đáng thương, chiếc đuôi giống như nhang muỗi cuộn tròn.
Vân Khê sờ trán Thương Nguyệt theo thói quen, vẫn lạnh lẽo, cô không cảm nhận được chút thay đổi nào.
Cô nhớ đến buổi tối Thương Nguyệt hắt hơi, đồng thời nhớ lại mấy ngày nay Thương Nguyệt cố gắng không ngủ đông, mất ngủ rất nhiều. Hôm nay đi săn, đuôi cô nàng còn lạnh đến mức đóng một lớp băng.
Bị cảm rồi sao?
Cô đốt một đống lửa, Thương Nguyệt lại gần đống lửa, phát ra những tiếng a a a a ngắt quãng, giống như loại âm thanh a a tự an ủi mà nàng tạo ra khi gặp phải sấm sét.
Vân Khê lấy lông dày đắp cho nàng, ôm nàng thật chặt, hỏi: "Có phải cô cảm thấy rất lạnh không?"
Ánh mắt của nàng có chút mông lung, a a a a, không nói tiếng người.
Đốt lửa được một lúc, Thương Nguyệt lại chạy ra ngoài hang, vùi đầu vào tuyết, như muốn giải nhiệt.
Vân Khê luống cuống tay chân chạy ra ngoài, ở bên cạnh nàng.
Sau khi quan sát một lúc, Vân Khê xác nhận Thương Nguyệt thực sự bị sốt.
Mặc dù cơ thể vẫn còn lạnh, nhưng nàng đã thức dậy vào nửa đêm đầy bất thường, còn sưởi ấm bên đống lửa.
Nếu quá nóng và khô, nàng sẽ vùi mình trong tuyết để hạ nhiệt.
Chỉ khi động vật máu nóng bị sốt, để chống lại sự xâm nhập của virus, cơ thể mới được hệ thống nhiệt độ cơ thể điều hòa và xuất hiện các triệu chứng sốt cao. Là động vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể của nàng tiên cá thay đổi tùy theo sự thay đổi của môi trường, khi virus xâm nhập, chúng sẽ chỉ chạy đến môi trường có nhiệt độ cao để tăng nhiệt độ cơ thể và kích hoạt hệ thống miễn dịch để chống lại virus xâm nhập.
Trong sách giáo khoa, đây gọi là "hành vi làm nóng" của động vật máu lạnh.
Động vật máu lạnh bị sốt có thể uống những loại thuốc thảo dược đó như con người không?
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Vân Khê có chút lúng túng.
Cô không ngừng tìm kiếm những kiến thức liên quan trong đầu, rồi nhớ ra rằng khi cô mới bị sốt, những loại thảo dược dùng để hạ sốt đã được Thương Nguyệt hái sau khi đi ra ngoài cả đêm.
Thương Nguyệt biết hái những loại thảo được đó có thể hạ sốt, điều đó có nghĩa là trước đây nàng đã từng ăn những loại thảo dược đó khi bị bệnh.
Vân Khê lập tức lục lọi trong hang tìm thảo dược hạ sốt.
Vì năm nay cô bị bệnh nhiều nên đã tích trữ rất nhiều thảo dược trong hang.
Cô tìm một số loại thảo dược hạ sốt, bảo Thương Nguyệt ăn lấy, cũng không ngừng đun tuyết thành nước cho Thương Nguyệt uống.
Cô không dừng lại cho đến khi Thương Nguyệt nắm lấy tay cô và càu nhàu, ra hiệu bụng nàng đang phình đầy nước ra.
Cô thức cả đêm, ôm Thương Nguyệt, cùng Thương Nguyệt sưởi ấm bên đống lửa, khi thấy khô quá, cô sẽ dùng nước ấm lau má và đuôi cho Thương Nguyệt.
Khi cơ thể không còn run rẩy nữa, Thương Nguyệt mới bò trở lại giường, nhắm mắt lại, a a khó chịu.
Vân Khê cởi quần áo, ôm sát vào người nàng, hôn lên má nàng, vuốt ve tóc nàng, an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, cứ chợp mắt một chút là sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc dậy sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Tiếng a a của nàng trở nên nhỏ hơn.
Vân Khê lại an ủi, hôn lên môi nàng: "Đợi cô tỉnh lại, tôi sẽ pha nước mật ong cô thích nhất vào, làm món thịt nướng mật ong cô thích nhất nữa nhé."
Tiếng a a của nàng trở nên to hơn, như thể đang hạnh phúc.
Thế là Vân Khê lại hôn lên môi nàng.
Lần này, còn chưa kịp nói tiếp, Vân Khê đã nghe thấy tiếng a a của nàng tiên cá ngày càng lớn.