Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 96: Đề nghị của Phó Thần




Gió biển mát lạnh, tiếng sóng vỗ rì rào như một bản nhạc giao hưởng của thiên nhiên, ánh đèn của ngọn hải đăng chiếu sáng, ngoài khơi xa, một vài con tàu đang qua lại.

Đây không phải lần đầu Lâm Ngọc Yên đi dạo trên bờ biển, bãi cát trắng trãi dài vô tận, giống hệt như lần trước cô hẹn gặp Lạc Lạc, rất nhiều người tụ tập thành nhóm cắm trại, ăn uống, ca hát vô cùng vui vẻ.

Lần đó là sau khi cô vừa ly hôn với Phó Thần, còn lần này là vì chuyện gia đình của cô. Hai lần đi dạo biển đêm nhưng lại có hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

"Có muốn ngồi nghỉ một lúc không?"

Phó Thần thấp giọng hỏi.

Hắn đi bên cạnh của Lâm Ngọc Yên rất lâu cũng không nói chuyện. Phó Thần có thể hiểu tâm trạng của Lâm Ngọc Yên không tốt, cần phải không gian đủ tĩnh lặng để cô không còn thấy phiền não, bờ biển tuy nhộn nhịp nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sự trầm lắng mà Lâm Ngọc Yên cần trong lúc này.

"Cũng được!"

Lâm Ngọc Yên đồng ý lời đề nghị của Phó Thần, cô và hắn ngồi xuống bãi cát trắng, sát gần chỗ những con sóng vỗ vào bờ, dòng nước lạnh lẽo cũng không khiến Lâm Ngọc Yên buốt giá.

Bầu trời đêm vô cùng tịch mịch, lúc này trăng đã lên cao, một vòng tròn lớn treo lơ lửng như chiếc bánh, sương đêm đã rơi xuống từ lâu khiến cho tóc và vai áo của cô ẩm ướt.

"Phó Thần, anh có từng trãi qua cảm giác gia đình vốn đang êm ấm thì bỗng một hôm lại xảy ra xung đột không?"

Lâm Ngọc Yên đột nhiên đặt câu hỏi khiến cho động tác đang khoác áo vest lên người cô của Phó Thần dừng lại, một giây sau, hắn tiếp tục công việc của mình, đồng thời trả lời cô từ tốn:

"Phó gia chưa bao giờ cho tôi cảm giác gia đình ấm áp nên tôi không biết phải trả lời em thế nào. Chắc em cũng biết rồi nhỉ? Phó gia luôn có tranh đấu không ngừng để có thể nắm được thực quyền cao nhất."

"Đúng nhỉ? Sao tôi lại quên mất trong bốn gia tộc thì nhà họ Phó là tranh đấu gay gắt nhất. Nhà của tôi lúc trước là yên bình nhất trong số bốn gia tộc mà!" Lâm Ngọc Yên cười gượng: "Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa rồi, thật ra tôi rất buồn và hụt hẫng. Cả nhà tôi không ai biết anh tôi và anh Khánh Xuyên xảy ra chuyện gì, hai anh ấy cũng không đề cập đến, bây giờ mỗi lần về nhà là tôi lại cảm thấy không vui, không khí gia đình khiến tôi rất khó chịu."

"Em có thể hỏi thẳng anh trai em và nói cho anh ta biết bây giờ em đang cảm thấy thế nào."

Phó Thần ngồi xuống bên cạnh, hắn muốn ôm Lâm Ngọc Yên để an ủi nhưng hắn không có can đảm đó.

"Nhưng anh trai tôi không ở nhà, điện thoại cũng không gọi được, lại không đến công ty, tôi không biết nên tìm anh ấy ở đâu cả!"

"Anh trai em không có nhà riêng sao?"

"Không có!" Lâm Ngọc Yên lắc đầu: "Lúc trước anh trai tôi nói cho dù kết hôn cũng vẫn ở nhà tổ, tuyệt đối không dọn ra ngoài nên chưa bao giờ mua nhà riêng cả."

"Vậy để tôi nhờ người đi tìm giúp em, em đừng ủ rũ nữa được không?"

Phó Thần dịu giọng hỏi.

Trước giờ hắn không quen dỗ dành người khác nên không biết an ủi Lâm Ngọc Yên thế nào, thật ra hắn có nghe loáng thoáng chuyện của Lâm Đình Vũ, tuy nhiên vì không đi sâu để tìm hiểu nên bản thân Phó Thần cũng không rõ chuyện đó là như thế nào nữa, chỉ biết Lâm Đình Vũ và một ảnh đế có quau lại với nhau, chuyện tình yêu đồng giới không lạ, nhưng với nhiều người vẫn rất khó chấp nhận cho nên Phó Thần không nói chuyện này với Lâm Ngọc Yên.

"Anh giúp tôi tìm anh trai thật sao?"

"Đúng vậy, tôi không lừa em đâu!" Phó Thần cười: "Em biết tôi có tình cảm với em mà, vì vậy tôi sẽ không để em tiếp tục buồn bã, em không vui, tôi cũng đau lòng lắm!"

"Đến giờ tôi mới biết là anh rất biết cách dỗ ngọt người khác đó!" Lâm Ngọc Yên phì cười, không như những lần trước trực tiếp từ chối Phó Thần, lần này, Lâm Ngọc Yên lại nói: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ và dành tình cảm cho tôi, nhưng mà Phó Thần, tôi và anh..."

"Tôi biết, tôi cũng không yêu cầu em đáp lại, Yên Yên, chỉ cần em biết trên đời này có thêm một người yêu thương em là được rồi." Phó Thần chuyển chủ đề: "Có muốn ở đây chơi mấy ngày không? Tôi sẽ đưa em đi tham quan mấy nơi có phong cảnh đẹp, đảm bảo sẽ khiến tâm trạng của em tốt hơn."

"Ở đây ngoài biển còn có nơi nào đẹp nữa sao?" Lâm Ngọc Yên chần chừ: "Nhưng tôi không có quần áo..."

"Tầng thượng của khách sạn có cửa hàng thời trang, em muốn mua gì có thể đến đó lựa chọn."

"Vậy còn công việc của anh...?"
"Tôi vắng mặt vài ngày thì Phó Thị cũng không phá sản đâu!"

"Nếu như anh đã nói vậy thì tôi sẽ ở đây mấy ngày, dù sao tôi cũng không muốn về nhà." Lâm Ngọc Yên cụp mắt: "Về nhà lại phiền não!"

"Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, em đừng nghĩ nhiều nữa." Phó Thần dìu Lâm Ngọc Yên đứng lên: "Đi thôi, chúng ta về khách sạn!"