Lúc đó, cả phòng bi-a như lặng đi.
Lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về phía cửa, Thẩm đại thiếu gia đang cầm tay một chàng trai xa lạ. Thân hình cao lớn của hắn đối lập hoàn toàn với chàng trai gầy gò mảnh khảnh. Có cảm giác như công tử bá đạo nhà địa chủ.
Đôi mắt của Thẩm Minh Yến chỉ dán chặt vào Giản Tang, hơi thở ngày càng nặng nề.
Sau khi trùng sinh, đây là lần đầu tiên Giản Tang gặp lại Thẩm Minh Yến. Đó là một khuôn mặt rất trẻ tuổi, thiếu đi vài phần thành thục ổn trọng của năm tháng, thêm vào nhiều phần trẻ trung kiêu ngạo. Đường nét sắc bén trên khuôn mặt còn chút non nớt. Nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm kia khi nhìn cậu lại vẫn như trước không thay đổi.
Hơn nữa...
Hình như còn nhiều thêm mấy phần mạnh mẽ.
Thẩm Minh Yến dùng sức giữ chặt cánh tay của Giản Tang.
Hắn háo hức nhìn cậu, muốn hỏi cậu thế nào rồi. Sau tai nạn đó cậu cũng trọng sinh sao?
Tuy nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Minh Yến, Giản Tang lại nâng bàn tay còn lại lên, từ từ phủ lên mu bàn tay của Thẩm Minh Yến rồi kéo tay hắn ra.
"Bạn học này." Giọng nói của cậu vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này lại nghiêm túc hơn: "Có phải cậu nhận nhầm người rồi không?"
Thẩm Minh Yến sửng sốt.
Đôi mắt đen láy đó nhìn Giản Tang với vẻ khó tin: "Em không nhận ra anh ư?"
Giản Tang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt phản chiếu một bóng người rõ ràng, mở miệng nói: "Không."
...
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Thẩm Minh Yến âm u đứng đó nhìn Giản Tang. Đôi mắt đen của hắn dán chặt vào cậu như đang cố chấp điều gì đó không chịu buông tay.
Bầu không khí càng ngày càng kỳ quái.
Một lát sau.
Vương Dương đang ngồi trên sô pha vội vàng đi tới, cười nói: "Anh Thẩm, có phải anh nhận nhầm người rồi không?"
Thẩm Minh Yến không nói lời nào.
Giản Tang nghiêng đầu nhìn Vương Dương nói: "Tôi đi trước."
Cậu muốn quay người đi lại bị Thẩm Minh Yến kéo lại. Tính cách bá đạo của người đàn ông này mãi không thay đổi: "Không được đi!"
Giản Tang bị kéo lại, lưng đập vào cửa, đau đến nhíu mày. Nhất thời rất muốn giơ tay đánh tên này vài cái, giáo dục hắn đừng làm mấy trò khốn nạn như thế nhưng lại sợ bị hắn nhìn thấu.
Vương Dương vội vàng cười nói: "Bạn học cậu đừng để ý, anh Thẩm của chúng tôi mới từ nước ngoài trở về, trong người có chút không thoải mái, cũng không có ác ý gì, cậu không cần để ý đâu."
Lý Quảng cũng từ phía sau đi tới.
Lý Quảng đi đến, giống như muốn mau để người rời đi mà nhìn Giản Tang với ý cười nghịch ngợm trong mắt: "Bạn học à, đại ca của chúng tôi nhận nhầm người, hẳn đã làm câu kinh sợ. Sau khi cậu về tôi sẽ nói lại với ông chủ của cậu, chuyến này tôi sẽ trả gấp đôi, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu."
Ánh mắt của Giản Tang trở nên lạnh lùng.
Thẩm Minh Yến lại đá vào chân của Lý Quảng, lạnh giọng quát: "Cút ra kia!"
Động tĩnh bên này không nhỏ.
Giản Tang đứng quan sát tất cả, bầu không khí hào nhoáng trong phòng làm cậu có chút không thở nổi. Cậu nhìn Thẩm Minh Yến đang nắm tay mình, nói: "Tôi đi trước."
Thẩm Minh Yến trơ mắt nhìn cậu thoát khỏi tay mình.
Sau khi Giản Tang đi xa, không khí trong phòng dần sôi động trở lại.
Thấy Thẩm Minh Yến còn đang ngẩn người, Vương Dương nghi hoặc hỏi: "Anh, anh sao vậy? Anh thật sự biết cậu ta à?"
Thẩm Minh Yến bước trở lại với vẻ mặt u ám.
Trên bàn ngoài bánh trái còn có đồ uống và bia mà quán đã chuẩn bị. Tất cả đều là đồ uống mùa hè đông lạnh. Hắn cầm một ly lên uống một hơi cạn sạch.
Có những giọt nước chảy xuống yết hầu làm tăng thêm sự phóng túng và gợi cảm.
Lý Quảng xoa xoa chân, đi tới oán trách: "Sao vậy hả, anh lại tức giận cái gì? Vừa rồi em nói gì sai à?"
Thẩm Minh Yến để ly rượu trở lại bàn, liếc cậu ta nói: "Tất cả các chi phí ngày hôm nay tao sẽ thanh toán hết."
Lý Quảng sửng sốt một chút, không oan ức nữa, giơ ngón tay cái lên: "Thật hào phóng."
Nhưng mọi người đối với màn vừa rồi còn có chút tò mò. Dù sao tiếng gọi bà xã kia kêu rất rõ ràng, ai không điếc cũng đều có thể nghe được.
Lý Quảng rót một ly rượu cho Thẩm Minh Yến rồi hỏi: "Nhưng mà rốt cuộc anh có biết người đó không?"
Thẩm Minh Yến đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt tréo, dựa vào tay vịn, lông mày nhíu chặt như có chuyện gì rất nghiêm trọng.
Lúc đó, xe của đối phương bất ngờ đâm vào.
Hắn đua xe quanh năm nên dĩ nhiên đã rèn được phản xạ nhanh. Ngay khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn hắn đã ngay lập tức đưa ra phán đoán và dùng hết sức bảo vệ Giản Tang. Xe còn trang bị cả túi khí, rất có thể Giản Tang không chết nên không trùng sinh.
Vợ hắn chưa chết.
Nhưng vợ bây giờ lại không biết hắn.
Tâm trạng của Thẩm Minh Yến trong nháy mắt nhảy tới nhảy lui trên bờ vực hạnh phúc và u sầu, rất phức tạp.
Vương Dương ở bên cạnh nói: "Anh Thẩm, không phải anh vẫn luôn ở nước ngoài sao? Anh thật sự có người tình bí mật ở Trung Quốc à?"
Thẩm Minh Yến mắng cậu ta: "Có cái rắm!"
Ngược lại, sắc mặt Vương Dương thoải mái hơn rất nhiều, còn tưởng rằng hắn thật sự ngông cuồng như vậy.
Lý Quảng bên cạnh nói: "Dù cho có nhận nhầm người thì hẳn thật sự rất thích cậu ấy. Vừa rồi em có nhìn trộm, không phải nói, thật sự rất đẹp, nhưng tính tình có chút không tốt. Loại người này nếu cùng chung đụng thì chắc chắn sẽ bị dạy dỗ cho mà xem."
Thẩm Minh Yến không lên tiếng.
Đâu chỉ dạy dỗ.
Hắn quả thực đã bị Giản Tang xem như con trai mà quản giáo rồi.
Lý Quảng bên cạnh không biết sự tình còn cười tươi rói: "Xem đầu óc của em nè, cậu nhóc kia vừa nhìn đã biết không phải gu của anh Thẩm chúng ta rồi hahaha!"
"..."
Thẩm Minh Yến lại muốn đánh cậu ta một lần nữa.
Vương Dương ở bên cạnh cầm một miếng dưa hấu lên ăn, nói: "Nếu là em thì cũng nghĩ như vậy, bây giờ vẫn là tốt nhất, được tự do tự tại."
Lời này của bọn họ khiến Thẩm Minh Yến bất giác rơi vào trầm tư.
Đúng...
Đúng rồi...
Không phải trước đó hắn vẫn luôn hối hận sao, hối hận khi đó cưới Giản Tang chỉ vì muốn yên bề gia thất. Kết quả sau khi kết hôn mới phát hiện hắn luôn bị dạy dỗ, quản thúc cho nên vẫn luôn hối hận.
Bây giờ thì khác rồi.
Họ đã ly hôn.
À không, chính xác mà nói thì là trùng sinh, Giản Tang cũng không nhớ hắn là ai, không còn quan hệ gì với hắn nữa!
Vậy bây giờ, chẳng phải là sự tự do mà hắn hằng mơ ước sao! Đây không phải mùi vị của tự do sao, không còn ai quản mình nữa, muốn làm gì thì làm, muốn say cả đêm, muốn đua xe, muốn tiêu tiền thì sao? Giản Tang còn có thể quản được sao?!
Thẩm Minh Yến xoa cằm, cảm thấy chính mình như được đả thông kinh mạch.
Thấy hắn đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí, Vương Dương nghiêng người nói: "Anh, có chuyện gì vui lắm sao?"
Thẩm Minh Yến đầy ẩn ý gật đầu: "Có."
Những người khác đều tiến đến dò hỏi: "Có chuyện gì vui vậy?"
Thẩm Minh Yến đứng dậy, vươn vai, trong đầu nghĩ lại tất cả những việc Giản Tang không cho phép hắn làm, cuối cùng nở một nụ cười: "Tới khu điện tử đi, tối nay anh bao hết."
Mọi người reo hò vui vẻ!
Thẩm Minh Yến cũng đi theo cười, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi những ngày bị kiểm soát khắp nơi, cuộc sống tương lai sẽ là một con đường đầy tươi sáng tràn ngập tự do. Nếu Giản Tang đã không còn nhớ hắn vậy hắn sẽ tiếp tục đi về phía trước, trải qua sinh hoạt tự do tự tại mà hắn mong muốn!
Từ giờ trở đi chính là cuộc sống mới của Thẩm Minh Yến.
...
Một tháng sau.
Học kỳ mới bắt đầu, trường Nhất Trung khai giảng.
Đây là trường trung học tốt nhất thành phố F. Nhà đầu tư đứng sau rất giàu có lại hào phóng, chi tiền rất mạnh tay. Toàn bộ khuôn viên được xây dựng ở trung tâm thành phố phồn hoa, xây dựng ở ngay ven hồ, chia làm hai khu dạy học phía đông và tây.
Khu Đông là một khu dành cho quý tộc danh xứng với thực.
Tòa nhà mang tính biểu tượng nhất dĩ nhiên là tòa nhà màu đồng lộng lẫy với gác chuông như một tòa lâu đài cổ kiểu châu Âu, sừng sững uy nghi bên hồ nước. Những chú chim bồ câu trắng thường bay lượn trên bầu trời. Bên trong tòa nhà dạy học từ xanh hóa đến thiết bị giảng dạy đều là loại tốt nhất.
Khu Tây là một trường trung học trực thuộc bình thường.
Học sinh ở đây có gia cảnh tầm thường, học lực tầm thường, ngay cả tòa nhà giảng dạy cũng là một tòa nhà hình vuông rất truyền thống. Hoàn toàn trái ngược với khu Đông tràn ngập hơi thở quý tộc bên cạnh.
Trong lớp A của khu Tây, nhiều học sinh mới đang làm quen với nhau, thành lập các nhóm nhỏ để thảo luận:
"Cậu biết không, lần này lớp chúng ta có một bạn học, là người đứng đầu toàn trường trong kỳ thi lần trước!"
"Đm tớ có nghe nói rồi, cậu ta thật sự rất trâu bò!"
"Thành tích tốt như thế thì sao không đến học ở khu Đông?"
Chỉ có hai loại học sinh có thể đến học ở khu Đông.
Một là những người có thành tích rất tốt. Hai là những người có gia cảnh rất giàu có.
Khu Đông có giáo viên tốt nhất, môi trường học tập và cơ sở vật chất cũng là tốt nhất. Những tài năng như vậy nhất định sẽ được phân đến khu Đông. Sao có thể đến nơi này.
Một cô gái với mái tóc dài nghiêng người qua nói: "Tớ biết tại sao."
Mọi người nhìn cô.
Cô gái tóc dài ho nhẹ một tiếng nói: "Người các cậu đang nói là Giản Tang. Tớ học cùng trường với cậu ấy hồi cấp hai. Tớ biết tại sao cậu ấy không đến khu Đông."
Những người khác tò mò hỏi tại sao.
"Bởi vì nhà cậu ấy khá khó khăn." Cô gái tóc dài lẳng lặng nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng nói: "Gia cảnh của Giản Tang thật sự rất khó khăn, cậu ấy không có cha, mẹ lại đau ốm quanh năm. Trong nhà không có một khoản tiết kiệm nào, học phí và sinh hoạt phí đều dựa vào học bổng. Nhưng thế vẫn không đủ vì gia đình cũng phải chi tiêu nhiều nên cậu ấy luôn đi làm thêm, kể cả buổi trưa rảnh rỗi cậu ấy cũng đến nhà ăn giúp đỡ."
Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
Có người hỏi: "Nhà ăn còn tuyển học sinh á?"
Cô gái tóc dài thở dài nói: "Nhà ăn đương nhiên sẽ không cho học sinh làm thêm, cậu ấy đến giúp làm một số chuyện. Buổi trưa mỗi ngày đến giúp việc thì nhà ăn sẽ lo cơm nước."
Thế thì chỉ cần phải lo tiền ăn tối và thực phẩm hằng ngày.
...
Mọi người sau khi nghe xong đều im lặng.
Họ cũng hiểu tại sao lại không đến khu Đông. Môi trường ở đó tuy tốt nhưng giá cả mọi thứ đều cao hơn rất nhiều so với khu Tây. Ngay cả đồng phục cũng được đặt may riêng, giá cả cũng tăng gấp đôi. Kể cả gia đình khá giả bình thường cũng khó chi trả nổi, hoàn cảnh của Giản Tang còn như vậy thì thực sự là mơ mộng hão huyền.
Thật tội nghiệp, dù có học giỏi đến mấy thì vẫn phải giao du với một đám học dốt như bọn họ.
"Lạch cạch."
Cửa lớp có động tĩnh.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy được người đang đứng ở cửa. Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt sáng ngời, thiếu niên đi giày thể thao màu trắng đơn giản, mặc áo sơ mi, thân hình thon dài cao thẳng tắp. Rõ ràng đang là thời tiết khô nóng đổ mồ hôi, khuôn mặt của cậu thanh tú sạch sẽ, toàn thân có một luồng khí vừa thanh tĩnh lại lạnh lùng giống như một hồ nước trong trẻo vào ngày hè.
Giản Tang đưa mắt nhìn mọi người, bước tới tìm một chỗ trống, đặt cặp sách xuống rồi lại đi ra ngoài.
"Woa......"
Chờ cậu hoàn toàn đi ra ngoài, đám người mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn nhau đồng thanh nói:
"Cậu ấy đẹp quá!"
"Nhưng có vẻ không dễ hòa hợp đâu."
"Thành tích của cậu ấy còn tốt như vậy."
"Quần áo và giày của cậu ấy thực sự giống loại tẩy đến trắng bệch."
"Đúng vậy, nhà cậu ấy thật sự rất khó khăn..."
Giản Tang đi ra ngoài không biết nhóm người nói gì.
Cậu đến văn phòng chủ nhiệm lớp, sau khi bước vào liền lễ phép chào hỏi rồi mới nói: "Thầy tìm em ạ."
Thầy Vương nhìn thấy cậu liền cười: "Tang Tang, ngồi đi."
Mọi người đều biết tình hình của khu Tây. Từ xưa đến nay điểm số của khu Tây đều kém hơn so với khu Đông bởi vì phụ huynh của tất cả những đứa trẻ có điểm kém đều cố gắng hết sức gửi con đến khu Đông. Kết quả dẫn tới khu Tây trở thành một khu dạy học khiến nhiều người lo ngại.
Ngay cả các giáo viên trong lòng cũng có chút mất cân bằng.
Nhưng thật không ngờ tới, thầy Vương xúc động nói: "Giản Tang, lấy điểm số của em, em thật sự không cân nhắc đi học ở khu Đông à? Nếu em đổi ý thì giờ vẫn đang phân ban, còn kịp. "
Giản Tang lắc đầu: "Cảm ơn thầy, không cần đâu ạ."
Trong lòng thầy Vương rất cảm động: "Nếu đã thế thì thầy cũng không nói gì nữa."
Giản Tang gật đầu.
Đối với cậu mà nói, học ở đâu cũng không quan trọng, dù sao kiến thức sách vở cậu đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
...
Thầy Vương biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình Giản Tang nên nói: "Giản Tang, thành tích của em rất cao, hạnh kiểm cũng tốt. Vừa lúc vị trí hội trưởng hội học sinh còn trống, thầy thấy em rất thích hợp, không biết em cảm thấy như thế nào?"
Giản Tang vô thức từ chối: "Cám ơn thầy, nhưng việc học và việc trong nhà có rất nhiều nên chắc em không thể đảm nhiệm được."
"Chuyện này em yên tâm, mọi công việc đều được tiến hành sau giờ học." Thầy Vương cảm thấy có lỗi với học sinh ngoan mình bồi dưỡng, vội vàng nói: "Hơn nữa, năm nay nhà trường có chính sách phúc lợi, nếu như em là thành viên của hội học sinh, tất cả các đơn đăng ký hoạt động sẽ được ưu tiên. Đặc biệt là đối với những học sinh vừa có hạnh kiểm tốt vừa học giỏi, tiền học bổng sẽ tăng thêm."
Giản Tang sững sờ.
Nói tóm lại, đây chẳng khác gì tăng lương cho cậu.
Thầy Vương còn đang do dự không biết có làm tổn thương lòng tự trọng của đứa trẻ này hay không, Giản Tang đã đồng ý ngay: "Được ạ."
Đầu tiên thầy sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Được, nếu không có vấn đề gì, thầy sẽ để hội học sinh đến trao đổi phân phó công việc cho em. Đây là hội học sinh của toàn trường vậy nên công tác của cả hai khu dạy học em đều phải đảm nhiệm. Nhưng mà việc này giao cho em, thầy rất yên tâm."
Giản Tang do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Chỉ cần có thể kiếm thêm được một chút tiền thì dù có mệt đến mấy cậu cũng làm được.
...
Một tuần sau khai giảng.
Hầu hết các học sinh đã thích nghi với cuộc sống trong học kỳ mới, mọi người trong lớp cũng dần thân thuộc hơn.
Trên tầng hai của tòa lâu đài cổ kính ở khu Đông, phòng học có máy lạnh, rất rộng rãi sáng sủa. Trong giờ nghỉ giải lao, học sinh tụ tập thành từng nhóm đôi, nhóm ba, chiếc bảng đen phía trước được đẩy ra, TV đang phát video về khoa học tự nhiên.
Ở hàng cuối cùng, Thẩm Minh Yến đang dựa vào ghế ngủ bù.
Trong lớp và ngoài hành lang có không ít nữ sinh tụ tập lại đây để lén lút nhìn hắn.
Thậm chí còn có cô gái rụt rè cầm trên tay thư tình và món quà nhỏ, nóng lòng muốn thử nhưng không dám vào, cuối cùng chỉ biết ngượng ngùng đứng bên cửa sổ.
Vương Dương đang chơi điện thoại di động, nhỏ giọng kêu: "Vl!"
Thanh âm này không nhỏ.
Vị thiếu gia đang ngủ bù bên cạnh không kiên nhẫn mở mắt ra, liếc cậu ta một cái: "Mày không kêu một tiếng thì sẽ chết à?"
Vương Dương nhẹ kéo hắn: "Anh Thẩm, đây không phải là cậu học sinh hôm đó chúng ta gặp trong phòng riêng sao?"
Thẩm Minh Yến ban đầu còn buồn ngủ, hắn không có hứng thú với việc đi học và bài vở. Hắn chơi điện tử cả đêm hôm qua còn ban ngày thì tranh thủ ngủ bù. Khi hắn đang định ngủ tiếp thì nghe thấy câu này, sau khi phản ứng lại thì đột ngột ngẩng đầu lên.
Vương Dương bị hành động của hắn dọa.
Thẩm Minh Yến ngẩng đầu cầm lấy điện thoại di động của cậu ta: "Tao xem một chút."
Trong điện thoại xuất hiện một bức ảnh, bức ảnh này hiển nhiên là chụp lén. Người trong ảnh mặc đồng phục mùa hè màu xanh trắng, tay cầm quyển sách đứng bên cạnh hồ nước đang cúi đầu nói chuyện với ai đó. Khuôn mặt như ngọc, dưới ánh nắng chiếu rọi lại trắng đến phát sáng, dáng người thon dài thẳng tắp. Tất cả đem đến một cảm giác tựa như một thư sinh nho nhã ôn nhuận.
Kín đáo và hướng nội, ôn nhã và yên tĩnh.
...
Thẩm Minh Yến sững sờ khi nhìn bức ảnh.
Đã nhiều năm rồi hắn không được nhìn thấy khuôn mặt này. Cho dù đã gặp lại bao lâu đi chăng nữa, hắn vẫn có cảm giác kinh ngạc như lần đầu.
Trước đây hắn biết Giản Tang rất đẹp, nhưng có lẽ do đã hơn một tháng không gặp, bây giờ nhìn ảnh chụp, thấy Giản Tang trong quá khứ vậy mà hắn vẫn cảm thấy động lòng như cũ. Sao lại có một người lớn lên có thể chạm tới tâm can của hắn như vậy.
Vương Dương ở bên cạnh nói: "Anh Thẩm, có phải anh cũng nhớ đúng không?"
Thẩm Minh Yến ừ một tiếng cho có lệ.
Vương Dương lại nói: "Cậu ấy vậy mà lại là chủ tịch hội học sinh mới!"
Thẩm Minh Yến một tay tải bức ảnh xuống rồi âm thầm gửi nó cho chính mình, một bên lười biếng đáp: "Ồ."
Vương Dương căn bản không để ý tới động tác nhỏ của hắn, chỉ nói: "Haiz, hội học sinh lát nữa sẽ tới kiểm tra, bọn họ nói mỗi tuần đều phải kiểm tra ít nhất một lần, muốn đến kiểm tra vệ sinh và cảnh quan lớp học. Thật phiền phức."
Thẩm Minh Yến thản nhiên trả lời. Rồi đột nhiên, ánh mắt chợt sắc bén nhìn về phía ông bạn tốt: "Lát nữa Giản Tang sẽ đến?!"
Vương Dương bị dọa sửng sốt.
Theo lẽ thường mà nói, với tính cách của anh Thẩm, ngay cả hội học sinh cũng không thể làm hắn căng thẳng như vậy. Bọn họ có bao giờ đem đám hội học sinh kia để vào mắt đâu.
Nhưng mà...
Vương Dương xem xét Thẩm Minh Yến từ đầu đến cuối, cậu ta thực sự cảm thấy rằng nếu hội học sinh đến, anh Thẩm sẽ là người đầu tiên bị phê bình vì đồng phục.
Đồng phục ở khu Đông được đặt may riêng. Bên trong mặc áo sơ mi trắng, trước ngực đeo huy hiệu cây nho vàng. Bên ngoài là áo khoác màu xanh dương cao cấp được làm thủ công, còn có hàng khuy áo tinh xảo. Cả bộ trang phục cao cấp rất hòa hợp với ngôi trường quý tộc này. Theo lẽ thường mà nói, bộ đồng phục này khi mặc vào sẽ toát lên sự ưu tú, nhã nhặn.
Nhưng bộ quần áo này khi mặc trên người Thẩm đại thiếu gia lại mang đến một phong cách hoàn toàn khác.
Tay áo sơ mi xắn lên bừa bãi, huy hiệu không biết đã ném đi đâu, áo khoác khoác hờ hững trên vai, tư thế uể oải ngồi trên ghế. Theo động tác tùy tiện của hắn mà lộ ra vòng eo cường tráng, cộng với khuôn mặt anh tuấn hình thành dáng vẻ của một tên lãng tử phong lưu. Chẳng trách chỉ trong một tuần mà đã có rất nhiều cô gái tìm đến hắn.
Vương Dương ho nhẹ một tiếng: "Lát nữa hội học sinh sẽ tới kiểm tra, nhưng anh Thẩm không cần lo lắng, bọn họ cũng chỉ là hội học sinh thôi. Cho dù bọn họ phát hiện vấn đề thì có thể làm gì chúng ta, cùng lắm là trừ điểm, chúng ta không cần để ý đến bọn họ, cho bọn họ tức chết!"
Thẩm Minh Yến đá cậu ta một cái.
Vương Dương kêu "a" một tiếng, cảm thấy uất ức: "Anh, anh đá em làm gì?"
Thẩm Minh Yến lười cùng tên thiếu giáo dục này nói chuyện.
Hắn hoàn toàn quên mất mình khi còn là học sinh đã nghịch ngợm như thế nào. Hắn theo bản năng ngồi dậy bắt đầu thu dọn quần áo, thậm chí còn dùng tay vuốt lại tóc do buổi sáng không chải kỹ, áo khoác mặc vào ngay ngắn.
Vương Dương và Lý Quảng đang chơi game bên cạnh đều sửng sốt.
Thẩm Minh Yến lại hỏi: "Huy hiệu đâu?"
Lý Quảng lắp bắp nói: "Của em hình như ở chỗ này, anh Thẩm, hình như anh vứt cái của mình đi đâu rồi mà."
Thẩm Minh Yến không kiên nhẫn nhướng mày: "Thật sao?"
Hai người gật đầu.
Bên ngoài có người khẽ nói: "Hội học sinh đến rồi!"
Trong khoảnh khắc đó, với tốc độ cực nhanh, huy hiệu trong tay Lý Quảng bị hắn lấy đi. Đại thiếu gia ưu nhã cài huy hiệu lên, trong chốc lát đã biến hình, quả là một tên mặt người dạ thú.
Lý Quảng: "..."
Coi như anh lợi hại.
Cùng lúc đó, người của hội học sinh đi vào.
Người đi đầu là Giản Tang. Cậu mặc bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng, trên vai đeo chiếc băng màu đỏ của hội học sinh. Rõ ràng phía sau cũng là đám người đeo băng đỏ giống vậy nhưng cậu vẫn nổi bật nhất.
Lớp trưởng lớp A vội vàng chào hỏi: "Chào các cậu, mọi người đến kiểm tra lớp đúng không?"
Giản Tang gật đầu: "Ừ."
Lớp trưởng vội vàng nói: "Được, các cậu cứ tự nhiên, có gì không đủ điều kiện thì nói cho tớ biết."
Giản Tang nhìn mấy người của hội học sinh bên cạnh. Bọn họ nhanh chóng tản ra bắt đầu kiểm tra đồng phục, đồ dùng và vệ sinh lớp học.
Còn Giản Tang, thân là hội trưởng chỉ đứng ở cửa không tiến vào.
Trong phòng học có không ít người, bọn họ ngồi ở nhiều chỗ khác nhau. Rõ ràng đều mặc đồng phục như nhau nhưng ánh mắt của Giản Tang lại cố tình rơi trên người Thẩm Minh Yến xuyên qua đám đông.
Tổng giám đốc Thẩm còn trẻ đang ngồi trong góc, lười biếng lật giở trang sách trên bàn. Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, bớt đi sự trưởng thành, càng thêm sự kiêu ngạo của thiếu niên.
Nắng chiều từ cửa sổ chiếu trên người hắn, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Chắc chắn chả có một chữ nào lọt vào đầu hắn, Giản Tang nghĩ. Làm vợ chồng đã nhiều năm, dáng vẻ của hắn cậu đã ghi tạc vào trong lòng. Khi hắn nghiêm túc đọc tài liệu sẽ có thói quen ngồi thẳng lưng chứ không lười biếng như bây giờ.
...
Có lẽ là không muốn đối mặt với mình đi.
Ngay lúc Giản Tang định quay đi, người đàn ông ngồi phía sau ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn Giản Tang chăm chú. Lúc hắn không cười sẽ luôn có một cảm giác áp bức khó hiểu giống như có thể nhìn thấu được lòng người.
Hai người đã kết hôn nhiều năm giờ phút này nhìn nhau đánh giá giống như đang thăm dò đối phương.
Những người của hội học sinh đã tìm đến chỗ bọn họ.
Lý Quảng xui xẻo không có huy hiệu bị thẩm vấn: "Chào cậu, huy hiệu của cậu đâu?"
Lý Quảng liếc Thẩm Minh Yến một cái. Cậu ta không dám nói rằng mình bị cướp, tức giận nói với hội học sinh: "Không mang, mất rồi."
Người trong hội học sinh ghi lại, sau đó nhìn sang Vương Dương bên cạnh: "Cả cậu nữa, cậu cũng làm mất à?"
Của Vương Dương không bị mất, chỉ là lười đi tìm, dứt khoát nói: "Ừ."
Sau đó hỏi một tràng, bọn họ căn bản không mang theo. Kỳ thật ai có chú ý tin tức thì đều đã nghe nói lớp A có một đám con ông cháu cha không dễ chọc. Vài người trong nhà còn rất có quyền có thế. Thậm chí nghe nói còn có con cả của nhà họ Thẩm giàu nhất thành phố. Cha mẹ hắn là nhà đầu tư của trường. Những người khác đến đây để học tập vì một tương lai tốt đẹp. Hắn lại đến xem trò vui, mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ.
Không thể chọc vào.
Ngay cả giáo viên cũng không dám quản thúc hắn.
Thông thường khi nảy sinh những vấn đề mang tính tập thể như vậy, hội học sinh sẽ lập tức trừ điểm để cảnh cáo. Nhưng đối mặt với một đám con ông cháu cha, không ai dám làm bậy.
Mọi người trong hội đều nhìn về phía hội trưởng.
Thấy họ đang nhìn mình, Giản Tang cùng lớp trưởng đi tới, hỏi: "Làm sao thế?"
Thành viên hội thành thật giải thích tình hình.
Sau khi Giản Tang nghe xong, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang hướng Thẩm Minh Yến.
Bình thường khi Thẩm Minh Yến gây rối, cậu luôn nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Nhưng đại thiếu gia đột nhiên bị vợ mình nhìn đến, trong vô thức thẳng lưng lên với khát vọng sống mãnh liệt như đang thầm nói, ông đây có đeo huy hiệu nha, em mắng bọn họ đi, nhìn anh làm gì!
Giản Tang yên lặng nhìn đi chỗ khác.
Chờ đến khi cậu rời tầm mắt, Thẩm Minh Yến mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, hắn lại rủa thầm trong lòng, bây giờ hắn với Giản Tang không có bất kì quan hệ gì, sao hắn phải sợ cậu chứ!
Giản Tang cũng không biết nội tâm Thẩm đại thiếu gia phong phú biết chừng nào.
Nhận lấy sổ ghi chép từ thành viên hội, sau khi viết xong, Giản Tang nói với lớp trưởng: "Nếu đã làm mất, tớ sẽ đăng ký số người và thông báo với nhà trường để làm lại."
Lớp trưởng đáp lại, cậu ta không nghĩ tới hội trưởng hội học sinh lại dễ nói chuyện như thế, có chút cao hứng: "Cám ơn bạn học, làm phiền cậu rồi."
Giản Tang xử lý theo việc công: "Nên vậy."
Lớp trưởng lại cảm ơn một lần nữa, dù sao nếu hội học sinh không buông tha thì quả thực cũng không làm gì được đám thiếu gia này. Nhưng nếu lớp bị trừ điểm thì cũng khá phiền phức.
Giản Tang ghi chép xong rồi nói: "Làm lại huy hiệu phải đóng phí, các cậu muốn nộp phí như thế nào?"
Lớp trưởng nhìn đám thiếu gia ở hàng sau, hơi do dự, tự hỏi có nên xin tiền hay không.
Lý Quảng chủ động nói: "Phải nộp thì nộp thôi. Nhưng mà bây giờ tớ không mang tiền mặt. Hay là thế này đi, cậu kết bạn với tớ, tớ chuyển tiền cho cậu."
Giản Tang gật đầu: "Cũng được."
Hai người bọn họ xử lý việc công, Thẩm Minh Yến ở bên cạnh nhìn thấy Giản Tang và Lý Quảng kết bạn trao đổi, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đã lâu như thế rồi, hắn thậm chí còn không có phương thức liên lạc của bà xã. Thế mà thằng ất ơ như Lý Quảng lại có được. M* nó, biết thế đã không thèm mang huy hiệu, nói không chừng còn có thể kết bạn với bà xã.
Không vui.
Sau khi nhóm hội học sinh rời đi, cả lớp lại sôi nổi trở lại.
Lý Quảng đang nhìn WeChat của Giản Tang, nhấp tới nhấp lui, cảm khái không thôi: "Hội trưởng của chúng ta cũng quá giản dị rồi. Trang cá nhân không có cái gì thì không nói, cái ảnh đại diện này ở đâu ra thế trời, cậu ấy sống ở thế kỷ nào thế!"
Thẩm Minh Yến liếc mắt nhìn thoáng qua.
Là một con chó màu vàng, chắc là con chó nhỏ nuôi ở tầng dưới nhà Giản Tang. Có thể là do tình cờ chụp được, nó trông rất gầy, xấu còn hơi bẩn.
Nhưng khi nhìn vào nó, Thẩm Minh Yến nhớ đến ảnh đại diện trước đây của Giản Tang, là con chó golden mà cậu cùng hắn nuôi.
Thẩm Minh Yến cười cười: "Mày thì biết cái gì, khá đáng yêu đó chứ."
Lý Quảng khiếp sợ nhìn Thẩm Minh Yến, hoài nghi đầu óc của đại ca mình có xảy ra vấn đề gì không, nếu không thì sao có thể trái lương tâm, thêm bao tầng filter thì mới có thể nói ra lời như vậy.
Vương Dương nói: "Huy hiệu bao nhiêu thế, Quảng Quảng mày trực tiếp chuyển đi."
Lý Quảng đáp lại, định chuyển tiền.
Ai biết Thẩm Minh Yến lại nói: "Mày gửi tài khoản của cậu ấy cho tao đi."
Lý Quảng cảm thấy hứng thú, cậu ta định xem trò vui, không cho rằng đây là chuyện lớn gì: "Đại ca à anh định làm gì thế? Anh định trả thù cậu ấy sao. Đúng là bọn hội học sinh đó quả thức rất phiền phức, anh định làm gì?"
Thẩm Minh Yến trực tiếp dùng huy hiệu ném về phía cậu ta: "Mày nói cái quái gì vậy, đầu bị lừa đá à? Tao là định chuyển tiền cho cậu ấy."
Mọi người kinh hãi.
Lý Quảng nghi ngờ nói: "Vậy em chuyển cho cậu ấy là được rồi mà?"
Thẩm Minh Yến ngồi trên ghế, vợ hắn đi rồi áo khoác cũng ném xuống, tùy tiện cởi nút thắt cà vạt: "Tao là người làm mất huy hiệu, mày chuyển tiền làm cái gì?"
Lý Quảng sửng sốt.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như quả thực không có vấn đề gì, nhưng từ khi nào anh Thẩm lại có lương tâm như vậy?
Hơn nữa......
Anh chuyển thì cứ chuyển đi, sao phải cười đáng sợ như thế!
...
Buổi tối.
Giản Tang nhận được yêu cầu kết bạn trên WeChat trong giờ nghỉ giải lao.
Ảnh đại diện là bóng dáng màu đen trắng, tên cũng đơn giản, chỉ có một chữ cái "Y".
Không cần nghĩ cũng đoán được đây là ai, nhưng lời kết bạn lại có một hàng chữ: "Chuyển tiền huy hiệu."
?
Không phải là Lý Quảng chuyển tiền sao?
Giản Tang do dự một lúc rồi cuối cùng cũng chấp nhận, dù sao thì cậu cũng biết rất rõ tính cách của Thẩm Minh Yến. Người này nếu thuận theo hắn thì tốt, nhưng nếu đối nghịch với hắn, hắn sẽ phát điên đến mức không ai có thể ngăn cản.
Vừa mới chấp nhận lời mời, bên kia gửi đến một tin nhắn: "Giản Tang?"
Giản Tang trả lời, hỏi: "Không phải là một người khác định chuyển tiền cho tôi sao?"
Thẩm Minh Yến nhanh chóng trả lời: "Là anh làm mất huy hiệu, cho nên anh đến trả tiền."
Trí nhớ của Giản Tang vẫn luôn rất tốt, cậu nhớ rõ Thẩm Minh Yến có đeo huy hiệu, vì vậy nói: "Không phải lúc nãy anh có đeo huy hiệu mà?
"Ờ"
Thẩm đại thiếu gia cây ngay không sợ chết đứng: "Là anh trộm được."
"..."
Giản Tang trầm mặc.
Bên kia nhanh chóng gửi một phong bao màu đỏ để chuyển tiền, Giản Tang nhấp vào OK để nhận.
Sau khi xác nhận đúng số tiền, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến: "Khi nào huy hiệu đến, tôi sẽ bảo người gửi đến lớp của anh."
Thẩm Minh Yến lười biếng đáp "Ừ".
Mặc dù nghiêm túc mà nói, hiện tại hắn và Giản Tang không có quan hệ gì với nhau. Hắn cũng quyết định bắt đầu một cuộc sống tự do mới của riêng mình. Nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện của Giản Tang, hắn không khỏi muốn nhiều hơn.
Nhớ lại kiếp trước Giản Tang đối xử với mình ở trường cũng không tệ lắm. Bây giờ cả lời mời kết bạn cũng dễ dàng chấp nhận như vậy. Thẩm Minh Yến không khỏi có chút dao động, tự hỏi không biết Giản Tang có để ý mình nữa hay không?
Nếu vậy thì...
Hắn sẽ cho cậu cơ hội, tán chuyện một chút cũng không sao.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, cuối cùng Thẩm Minh Yến gửi đến một tin nhắn: "Lần kiểm tra sắp tới của bọn em là khi nào?"
Một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trên giao diện WeChat.
?
Thẩm Minh Yến không thể tin được, hắn cau mày, lúc đầu còn tưởng là mạng có vấn đề nên vỗ vai Vương Dương bên cạnh: "Phòng học mất mạng rồi à?"
Vương Dương đang chơi game ngây ngốc trả lời: "Đâu có, rất tốt mà."
Thẩm Minh Yến nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn lại ký hiệu 4 vạch trên màn hình điện thoại, sau đó gửi cho Giản Tang một vài tin nhắn nhưng tất cả đều hiện lên dấu chấm than màu đỏ.
Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, Giản Tang đã xóa kết bạn với hắn.
...
Thẩm Minh Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bằng ánh mắt u ám. Toàn thân bị bao trùm bởi sự tức giận và thù địch dữ dội, tức giận đến mức hắn bắt đầu nghiến răng.
Một lúc sau.
Điện thoại bị ném sang một bên.
Thẩm Minh Yến tức đến bật cười, WeChat vẫn còn mấy lời mời kết bạn chưa được duyệt, đều là của một số bạn nữ không biết tìm ra tài khoản WeChat của hắn ở đâu, chủ động muốn đến tìm hiểu. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được mọi người săn đón, bao nhiêu người trông mòn con mắt muốn thêm WeChat của hắn nhưng đều bị từ chối. Bây giờ hắn vội vàng đến kết bạn với người khác, kết quả lại bị xóa...
Nhận tiền xong là xóa luôn!
Tốt, rất tốt, Giản Tang em cũng thật tàn nhẫn!
Tính tình xấu như vậy, xóa kết bạn đúng không, xóa thì xóa. Hắn cũng chả cần đâu! Đến lúc đó đừng có hối hận khóc lóc cầu xin hắn thêm lại.
Hừ, hắn sẽ không mềm lòng, sau này ai kết bạn lại thì người đấy là cháu trai người kia!
...
Vài tuần sau.
Cuộc sống sinh hoạt trong trường dần đi vào quỹ đạo.
Hiện tại Giản Tang cũng đã lên kế hoạch tốt cho cuộc sống của mình. Trong vài tuần đầu tiên, cậu đã cố gắng hết sức để thích nghi với cuộc sống của thế giới này. Lúc đầu, cậu có chút không thích ứng kịp khi phải bắt đầu lại cuộc sống học tập trên trường. Hơn nữa bây giờ cậu quá gầy yếu, tình trạng hạ đường huyết do đi làm thêm, lao lực thường xuyên khiến cậu luôn thấy hoa mắt chóng mắt.
Để thích nghi được với cường độ làm việc cao, Giản Tang cũng phải mất đến hai tháng.
Kỳ thật lúc bắt đầu làm những công việc này đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Bây giờ đột nhiên phải làm lại, cậu thậm chí có chút không quen mà luống cuống tay chân. Đặc biệt là lúc ở nhà ăn phụ giúp phải nấu nướng bằng máy móc kiểu cũ. Vì không quen thao tác nên trên tay cậu đã có thêm vài vết bỏng cùng vết phồng rộp. Những vết thương này trên bàn tay trắng nõn nhìn có chút đáng sợ.
Dù thế, cuối tuần cậu cũng không muốn nhàn rỗi.
Vừa đi về phía thư viện trường, cậu vừa nói chuyện điện thoại với giáo viên: "Vâng, thầy yên tâm, em sẽ giúp sắp xếp mọi thứ."
Giáo viên cười: "Làm phiền em nhé, Tang Tang."
Giản Tang rũ mắt xuống: "Không sao đâu ạ, em rất sẵn lòng."
May mắn thay, những công việc hỗ trợ này sẽ được trả dưới dạng học bổng. Tuy rằng rất mệt mỏi, tiền cũng ít nhưng cậu đã vô tình bị thương trong nhà ăn vào ngày hôm qua. Vết thương đến bây giờ vẫn chưa lành, thật sự không thể đến nhà hàng nhỏ kia để rửa chén.
Khi đang đi về phía thư viện, cậu đụng phải nhóm người của đội bóng rổ.
Giản Tang đụng phải bọn họ, bọn họ cũng sửng sốt.
Nhờ mấy tuần nay cậu thường xuyên dẫn người đi kiểm tra lớp học nên bọn học sinh đều biết cậu. Trong đám bọn họ còn có mấy người trong lớp cậu.
Trong ánh mắt của người đi đầu hiện lên chút hoảng loạn nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chào hội trưởng."
"Chào các cậu." Giản Tang đứng tại chỗ hỏi: "Bây giờ là cuối tuần, học sinh không được ở lại trường, sao các cậu còn ở đây?"
Người đi đầu nói: "Chúng tớ tới chơi bóng, tuần sau trường học sẽ tổ chức trận đấu bóng rổ giữa khu đông và khu tây. Chúng tớ tranh thủ cuối tuần đến luyện tập."
Giản Tang trầm ngâm gật đầu, nói: "Vậy các cậu đang định làm gì đây?"
Ngay khi câu hỏi này vừa được hỏi ra, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng.
Một nam sinh nói: "Là tại đám người bên khu Đông kia rất quá đáng, bọn họ ngang nhiên chiếm sân bóng rổ!"
Giản Tang nhíu mày: "Không phải khu Tây của chúng ta cũng có sân bóng rổ à?"
"Hội trưởng cậu quên rồi à, sân bóng rổ khu Tây gần đây có một cái khung bóng rổ bị hỏng, trường còn chưa lắp cái mới. Chủ nhiệm đã cho phép chúng tớ mượn sân bóng rổ của khu Đông rồi." Người đi đầu phẫn nộ bất bình: "Nhưng đám người kia quá vô lý, đã thỏa thuận cho chúng ta mượn 357, bọn họ 246 nhưng bọn họ thường xuyên không tuân theo. Bình thường dùng quá một ngày cũng không tính, nhưng cuối tuần này chúng tớ tới trước. Thế mà bọn họ lại đuổi người đi, còn nói mấy lời rất khó nghe!"
Mấy đứa học sinh lớp 10 mới vào tràn đầy sức sống làm sao có thể nhẫn nhịn.
Bọn họ đều đỏ mặt tía tai, đang ở độ tuổi bốc đồng, càng nói càng hăng, đi thẳng đến sân bóng. Tư thế này vừa nhìn đã biết là định làm gì.
Trong lòng Giản Tang thầm thở dài, mở miệng nói: "Quay lại đi."
Mọi người dừng lại bước chân.
Giản Tang đeo kính gọng trắng, thần sắc bình tĩnh, đứng dưới bóng cây nói: "Tớ đi cùng các cậu."
Những người khác kinh ngạc, không cam lòng:
"Hội trưởng cậu đừng nhúng tay vào."
"Đúng đúng đúng, đây là ân oán giữa chúng ta!"
"Cậu cứ coi như không thấy đi!"
Giản Tang nói: "Rồi sau đấy phòng y tế xuất hiện một đám người, bảo vệ đến can ngăn, mỗi người bị trừ hạnh kiểm, lần lượt bị mời phụ huynh đến à?"
Một đám thiếu niên tràn đầy sức sống chợt ấp úng không nói nên lời.
Giản Tang bất lực thở dài.
Kỳ thật cậu không muốn để ý mấy chuyện tầm phào như vậy. Nhưng cậu nhớ rằng Thẩm Minh Yến hình như cũng ở trong đội bóng. Tên đó thật sự biết đánh quyền anh và tán thủ. Kể cả người trưởng thành cũng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, đám trẻ con này làm sao đủ sức chịu đòn của hắn. Đến lúc đó xảy ra chuyện, bị đánh một trận thì không nói, trừng phạt là điều khó tránh khỏi.
Huống hồ...
Cậu là hội trưởng hội học sinh. Nếu lúc đấy xảy ra chuyện gì không may, học bổng của cậu làm sao bây giờ.
Giản Tang hạ quyết tâm, nói với bọn họ: "Đi thôi."
...
Vì thế khi một nhóm người từ khu Tây đến sân bóng rổ ở sân sau, những người ở khu Đông đã sớm mất kiên nhẫn.
Bọn họ biết đám đó sẽ quay lại gây sự nên đã đợi ở đây từ rất lâu, Vương Dương và Lý Quảng cầm đầu ngạo nghễ ngồi dưới giá bóng rổ nhìn người từ khu Tây đi tới.
Khi họ đến gần có thể nhìn rõ đám người.
Vương Dương nhìn thấy Giản Tang cầm đầu liền nở nụ cười: "Hội trưởng, tớ thật sự không nhìn ra nha. Hôm nay cậu vậy mà cũng đến tranh sân à?"
Giản Tang cau mày, vừa định nói chuyện thì bị cắt ngang.
Người bên khu Tây nhịn không nổi nói: "Bọn mày vốn đã luyện tập nhiều hơn một ngày, cuối tuần bọn tao chỉ muốn luyện tập thêm nửa ngày mà thôi. Đừng có khinh người quá đáng, chỗ này là trường học, chủ nhiệm đã cho phép rồi. Bọn mày đến muộn hơn bọn tao, dựa vào cái gì mà tranh sân của bọn tao!"
Đằng sau Lý Quảng là đám người của đội bóng rổ cũng đang rất hung hăng: "Mày mất trí rồi à? Đây vốn là sân của bọn tao, luật nào quy định ai đến sớm thì của người đấy?"
"Muốn bọn tao đi cũng được thôi, nhưng hôm nay tới chơi bóng rổ là do anh Thẩm của bọn tao sắp xếp." Vương Dương dựa vào giá bóng rổ: "Muốn bọn tao đi, không đến lượt mày quyết định."
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Giản Tang đưa tay ngăn cản động tác của hai bên, cậu mở miệng nói: "Thẩm Minh Yến đâu?"
Vừa dứt lời.
"Bộp!"
Một quả bóng rổ lao thẳng tới, trúng ngay người đi đầu cao lớn bên cạnh Giản Tang.
Thẩm đại thiếu gia từ phía sau đi tới, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Mấy ngày nay tâm tình hắn rất tệ, từ phía sau đi tới: "Cmn buổi sáng muốn chơi một trận thôi mà thằng ranh con mày cứ đến phá là sao. Được, không phục đúng không..."
Mấy lời hùng hổ đang định nói chợt im bặt khi nhìn thấy Giản Tang.
Giản Tang lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Lúc này biểu tình trên mặt hắn rất xuất sắc. Vừa nãy có thể miêu tả là một con sư tử ngông cuồng nguy hiểm, nhưng bây giờ khí thế bị dập tắt một nửa, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Mấu chốt là lúc này, đồng đội heo của hắn còn đang la hét, đồng loạt bắt đầu xắn tay áo: "Anh Thẩm, anh tới rồi, mấy thằng nhãi ở khu Tây muốn cùng chúng ta tranh sân bóng. Sợ cái quái gì, không cần cùng bọn nó phí lời làm gì!