Sau Khi Ly Hôn Với Nữ Thần

Chương 25: 25: Rút Lui




Sáng hôm sau, Đào Nhiên bị tiếng gọi của Đường Văn Khê đáng thức. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, mơ mơ màng màng đi từ trong lều ra, Đường Văn Khê nhìn thấy nàng, kêu to một tiếng chạy tới.

"Tiểu Đào Nhiên, tối qua thế nào nha?" Nói xong Đường Văn Khê cười cười ám muội.

"Cái gì thế nào?" Đại não Đào Nhiên vẫn mơ hồ, không hiểu vẻ mặt đầy ý vị của Đường Văn Khê là gì.

"Chính là bà với Diệp ảnh hậu ý..." Đường Văn Khê ghé sát tai nàng lẩm bẩm một câu, sau đó cổ bị ai đó túm lại, Đường Văn Khê tức giận quay đầu nhìn, thấy chính là vợ mình, nháy mắt tươi cười nói: "Tuyết Tuyết, sao chị đến rồi?"

"Đi ăn cơm." Nói xong liền kéo cô đi ngay.

Đào Nhiên lúc này mới phản ứng nhìn Đường Văn Khê bị chị vợ kéo đi, nàng đắc ý cười: "Đáng đời!"

"Tiểu Đào nhiên, lát nữa tui sẽ tìm bà." Đường Văn Khê hô lớn.

"Không thích" Đào Nhiên quả quyết từ chối, nàng mới không chia sẻ chuyện mình và nữ thần cho ai cả.

"Mẹ Nhiên Nhiên, ăn sáng ạ." Tiểu Thiên chạy tới kéo tay Đào Nhiên đi về phía chiếc bàn.

"Tiểu Thiên, con dậy lúc nào thế?" Đào Nhiên không nghĩ trẻ con bây giờ ngủ dậy sớm thế, khiến người lớn như nàng thành kẻ ngủ nướng.

"Con dậy lâu lắm rồi, nhưng mẹ Diệp còn dậy sớm hơn con nữa." Vừa nói xong, bọn họ đã nhìn thấy Diệp Trăn.

Lúc này, Diệp Trăn đang cầm bát lấy thức ăn cho họ.

"Chào buổi sáng mẹ Diệp." Đào Nhiên vội đến chào, thuận tiện cầm lấy bát trong tay cô lấy cháo cho cô, chuyện này sao có thể để nữ thần động tay vào được, nhất định phải do nàng làm giúp.

"Đào Nhiên, mau đến đây ngồi." Đường Văn Khê vội vã vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Phạm Giai đang chuẩn bị ngồi xuống liền khựng lại, sau đó xoay người ngồi sang chỗ khác. Đường Văn Khê không tự biết còn liếc nhìn Phạm Giai.

Khương Nghi Tuyết đau đầu ấn thái dương, chỉ có thể nhìn Phạm Giai xin lỗi.

Phạm Giai hiểu ý cười: "Không sao đâu Khương tiền bối. Đường tiền bối và Nhiên Nhiên quan hệ tốt, bọn họ ngồi chung với nhau là đúng rồi."

Những người đang bận rộn thì không quá chú ý câu nói đó, nhưng Đào Nhiên và Diệp Trăn lại nghe được. Hai người đồng thời liếc nhìn Phạm Giai, khóe miệng đang cười của Khương Nghi Tuyết cứng lại, sau đó đành bắt chuyện với Diệp Trăn: "Hai người nhanh ngồi xuống ăn không nguội mất." rồi mới nhìn Phạm Giai nói: "Cô cũng nhanh ăn đi."

Thái độ có chút xa lánh.

Phạm Giai cũng biết mình vừa có chút quá lời, ảo não cắn môi dưới, lén lút liếc nhìn Diệp Trăn ngồi đối diện.

Ả nhớ rõ tối qua ngồi cạnh cô, nghĩ đến cô cười với mình, có chút e thẹn cúi đầu...

Trong lúc vô tình bị Đào Nhiên nhìn thấy.

Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Trăn vẫn đang nghiêm túc ăn bánh bao, có chút không hiểu.

Cái cô Phạm Giai này có bệnh à?

Nữ thần nhà nàng ăn bánh bao, cô ta e thẹn cái gì vậy?

Rõ ràng không hiểu nổi cấu tạo não của đối phương, Đào Nhiên chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục ăn.

"Tiểu Thiên, ăn nhiều chút, còn rất nhiều." Đào Nhiên nói.

"Dạ." Tiểu Thiên ăn, má phồng lên, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu, Đào Nhiên bị manh, mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn.

Diệp Trăn: "?"

"Đáng yêu không này?" Đào Nhiên chỉ vào má Tiểu Thiên hỏi.

Diệp Trăn:...

Đào Nhiên:...

Thấy hai người mẹ cứ nhìn mình không nói lời nào, Tiểu Thiên vừa ăn bánh bao vừa nghi hoặc hai người làm sao vậy?

Cuối cùng Đào Nhiên chịu thua, ủ rũ ăn sáng, sau đó nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Thiên, nàng tự mình thấy manh, không thèm chia sẻ với Diệp Trăn nữa.

Diệp Trăn lấy khăn tay lau miệng, che dấu khóe miệng đang cong lên.

Ở trên núi vài ngày, chân Đào Nhiên đã lành hơn nhiều, tổ sản xuất liền bắt đầu cho tiến hành các trò chơi, chủ yếu thử thách độ ăn ý của các đội.

Trò chơi này chính là trói chân hai người với nhau, trong thời gian quy định, phải cầm ba quả cầu bỏ vào giỏ của bạn nhỏ nhà mình.

Đôi đầu tiên ra trận là Dương Ưu và Mã Nhược Hề.

Nhìn thấy chân mình và chân Dương ảnh hậu buộc chung, Mã Nhạc Hề sốt sắng, chân như nhũn ra.

Khi tiếng còi của Vương Nghiên vang lên, vì Mã Nhược Hề căng thẳng, suýt khiến Dương Ưu ngã chổng vó, mọi người đều kinh ngạc hô lên lo lắng, Mã Nhược Hề cũng nhanh chóng ép bản thân trấn tĩnh lại. Thế nhưng càng cố gắng càng không thể bình tĩnh, cuối cùng khó khăn chỉ cầm được ba quả cầu.

Mã Nhược Hề áy náy nhìn Dương Ưu.

"Không có gì, giải trí thôi mà." Dương Ưu không để ý chút nào, xoa đầu Mã Nhược Hề.

Dù sao với cô gái này, Dương Ưu cũng có cảm tình. Rất nghiêm túc phát triển, tôn trọng tiền bối, trong giới giải trí này, người như vậy cũng là hiếm có.

Đội thứ hai là đôi vợ vợ nổi tiếng mẫu mực Đường Văn Khê và Khương Nghi Tuyết. Nhưng vì có chút khiếm khuyết trong việc hiểu ý nhau, bị lỗi hai lần, nhưng so với đội Dương Ưu thì hơn hẳn, một phút kiếm được sáu quả cầu, gấp đôi đội Dương Ưu.

Những đứa trẻ cũng nhiệt huyết sôi trào, hò hét cổ vũ náo nhiệt.

Đào Nhiên cũng bị ảnh hưởng, sục sôi ý chí. Bọn họ là đội thứ ba, nàng rất nóng lòng muốn chơi.

"Đào Nhiên, đừng có mà còn không bằng đội tui đó." Đường Văn Khê trêu chọc.

"Sao có thể, bọn tui chắc chắn sẽ lợi hại hơn hai người." Đào Nhiên không muốn bị thua, khí thế dâng trào muốn bỏ xa các đội.

"Xì, nhỡ mà bà thua thì sao?" Đường Văn Khê không sợ loạn, vội vã rêu rao.

Mọi người sớm quen hai người kia cãi nhau, lúc này thấy cả hai lại bắt đầu đấu khẩu, đều là ngồi xem kịch vui.

"Nếu thua, sau này bữa cơm của bà, tui sẽ lo hết, cả của Khương tiền bối lẫn Tiểu Ngư Nhi." Đào Nhiên quyết không lui bước nói.

"Được!" Đường Văn Khê vừa nhìn nàng đặt cược lớn như vậy, phóng khoáng đáp ứng: "Thua tui làm cho nhà bà."

"Vậy không bằng tui chịu thua luôn cho rồi." Từng được thưởng thức tay nghề của Đường Văn Khê, Đào Nhiên trợn trừng mắt nói.

Mọi người cười ha ha rộn lên, lúc này mới nhận ra Đường Văn Khê gài bẫy, may là Đào Nhiên cũng phản ứng nhanh không đồng ý. Nếu thắng phải chịu đựng tay nghề 'siêu đẳng' của đối phương, thua thì phải nấu cơm cho đối phương đến hết chương trình.

Đúng là thắng thua đều thiệt mà.

"Nếu tui thắng, bảo bảo nhà mấy người sau này phải gọi tui là mẹ nuôi." Đào Nhiên nói.

"Không thành vấn đề." Đường Văn Khê hơi sửng sốt, sau đó quả quyết đáp ứng.

Cô và Khương Nghi Tuyết kết hôn ba năm vẫn chưa có con, đây vẫn là nỗi đau sâu trong lòng cô, nếu thật sự nhờ vào lời tốt của Đào Nhiên mà mang thai, cô nguyện ý sinh được đứa nào cũng sẽ đều gọi Đào Nhiên là mẹ nuôi.

"Vậy tui sẽ chờ đó." Biết được hai người cuối năm sẽ có tin vui, Đào Nhiên giảo hoạt nói.

Thực ra cái này là ở đời trước nàng vô tình biết được, đúng lúc trong đầu nghĩ đến chuyện này nên mới nói ra. Đương nhiên quan trọng hơn là nàng thật sự muốn kết bạn với Đường Văn Khê và Khương Nghi Tuyết.

Dù sao, những người nàng thật sự có thể kết bạn rất ít, nhiều ngày qua, ở đây có mỗi Đường Văn Khê là hợp với nàng.

Dây thừng buộc chặt chân Đào Nhiên và Diệp Trăn, tiếng còi vừa vang lên, hai người lập tức cầm cầu chạy về phía Tiểu Thiên.

Ban đầu hai người còn đếm nhịp, về sau trực tiếp không cần đếm, cứ thế chạy, quả thực khiến cho mọi người thầm kinh ngạc.

"Má ôi, Đào Nhiên, độ ăn ý của bà với Diệp Trăn không phải quá cao rồi?" Đường Văn Khê là người đầu tiên thốt lên: "Nói mau, không phải hai người lén lút tập luyện đấy chứ?"

Đào Nhiên cũng có chút kinh ngạc, bởi vì chân nàng và chân Diệp Trăn buộc chung, khi mình nhấc chân, đối phương cũng nhấc lên, ăn ý đến không có điểm trở ngại, quả thực khiến nàng vẫn chưa bình tĩnh lại nổi.

Cuối cùng, đội nhà Đào Nhiên đạt được mười quả cầu, hơn đội Đường Văn Khê bốn quả.

Đường Văn Khê nhìn hai người như gặp quỷ, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau màn thể hiện ăn ý kinh người kia.

Phạm Giai đương nhiên cũng thấy được cảnh đó, trong lòng cực kì đố kị, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ chúc mừng.

"Giờ, mời đội thứ tư, mẹ Phạm Giai và mẹ Cao Diệc Nhiên." Vương Nghiên nói.

Cao Diệc Nhiên nói: "Mọi người lợi hại như vậy, đội cuối chúng tôi quá áp lực rồi."

"Cố lên, chúng tôi lót đáy giúp cho." Dương Ưu đứng ra an ủi.

Cao Diệc Nhiên dở khóc dở cười, Phạm Giai cũng chỉ mỉm cười.

Sau khi buộc dây thừng xong, còi hô lên, hai người cùng nhau bước, nhưng Phạm Giai và Cao Diệc Nhiên còn thảm hơn đội Dương Ưu.

Phạm Giai quá hấp tấp, Cao Diệc Nhiên muốn phối hợp nhưng đối phương cứ mãi bước đi, quên mất còn người bên cạnh, rốt cuộc khiến cho sắc mặt Cao Diệc Nhiên tối sầm.

Mặt Phạm Giai cũng không tốt, gần như cảm thấy mất mặt trước Diệp Trăn, lại cảm thấy Cao Diệc Nhiên quá ngu ngốc, khiến ả bị kéo lại.

Vì chuyện này, Cao Diệc Nhiên và Phạm Giai có ý định tách ra.

Đào Nhiên nhìn bọn họ cũng thấy lúng túng, không biết khuyên bảo kiểu gì.

Sau ba ngày, chuyện này vẫn không có chuyển biến tốt, trái lại còn căng thẳng hơn, cuối cùng đạo diễn đành phải tìm cả hai nói chuyện.

Ban đầu, Cao Diệc Nhiên tham gia chương trình vì nó có lưu lượng không tệ, được khán giả yêu thích, cô liền cũng vui vẻ hừng hực khí thế tham gia, thậm chí cũng không để ý người ghép cặp với cô là Phạm Giai. Tuy hai người từng song ca với nhau một ca khúc, bị fans ship thành đôi, nhưng sau bài hát kia cả hai chưa từng cùng nhau xuất hiện.

Song sau khi cùng tham gia chương trình, ngày nào cũng phải diễn vợ vợ với đối phương, không tính chuyện chơi trò chơi kia, trước đó nửa tháng vẫn có vài lần hai người mâu thuẫn với nhau, chuyện lần này chính là ngòi nổ.

Thế là Cao Diệc Nhiên trực tiếp nói cho đạo diễn muốn rút lui.

Thật ra đạo diễn cũng có tính toán này, vì người chống lưng cho Cao Diệc Nhiên là Boss của hắn. Trước khi bắt đầu quay, Boss đã ra lệnh trước, không thể để con gái cưng của ông bị ấm ức gì, chỉ là mới có nửa tháng, đã xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, đạo diễn thật sự sợ bị Boss tính sổ.

Cao Diệc Nhiên rút lui, Phạm Giai tự nhiên cũng phải rút lui.

Vòng hai đã quay xong, tổ sản xuất có thể lấy lí do hai người có chuyện riêng nên rút lui khỏi chương trình, sẽ có một đội khác thay thế.

Hai vòng trước đó sẽ không xóa đi, đến lúc có thể phát sóng bình thường.

Đối với chuyện này, những người biết rõ sự tình như Đào Nhiên đều bình tĩnh, chỉ tiếc nuối khi Mao Mao cũng phải rời đi.

Bởi vì nghe nói đội thế vào cũng giống như Dương ảnh hậu, đưa theo bảo bảo đi cùng.

Mọi người đều tò mò suy đoán xem là ai.

- --------------------------------------------