Sau Khi Ly Hôn Với Nữ Thần

Chương 47: 47: Tai Nạn Xe




Đào Nhiên uống say, đương nhiên cho rằng mọi thứ chỉ là mơ, nên Diệp Trăn cũng trắng trợn hành động chẳng cần kiêng dè.

Hôm sau Đào Nhiên tỉnh lại, thấy mình ở trong phòng ngủ, nhưng chuyện tối qua thì quên sạch, mà nàng cũng cảm thấy cả cơ thể nhức mỏi rã rời.

"Lần sau không uống rượu nữa." Mỗi lần uống rượu xong, nàng đều thấy cả người đau nhức, hỏi đám người Tiểu Dung có như thế không thì ai cũng bảo không hề.

Chẳng lẽ do thể chất nàng đặc thù?

Đào Nhiên khó hiểu đi vào phòng tắm.

Lúc đang tắm, nàng nhận ra phần bắp đùi có vết đỏ, nàng bèn ấn thử, không đau không ngứa, bèn không coi đấy là chuyện to tát.

Đoàn phim 'Alive'.

Đào Nhiên mù mịt đi về phía trước, một tay huơ huơ tìm tòi, sau đó nghe thấy có tiếng bước chân, nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Linh đấy ư?"

Tiểu Linh ở đây chính là em gái bị nàng đuổi khỏi nhà, cũng là vai diễn của Phạm Giai - Tiêu Linh.

Hai người không phải chị em ruột, Tiêu Linh là do Tiêu Lam- nhân vật của Đào Nhiên- nhận nuôi. Sau khi ba Tiêu mẹ Tiêu qua đời, vẫn là Tiêu Lam gắng sức chăm sóc cái nhà này, cũng như nuôi dưỡng đứa nhỏ 5 tuổi Tiêu Linh.

Tiêu Linh rất thông minh, thi vào trường chuyên ở trên thành phố, còn Tiêu Lam bởi vì phải nuôi em, đã sớm nghỉ học đi làm thuê, sau đó một lần vô tình bị tai nạn mù mắt, nàng không thể làm thuê nữa, liền ở nhà.

Tiêu Linh thấy thế thì không muốn đến trường nữa, bị Tiêu Lam nghiêm khắc đuổi đi, từ đó căn nhà chỉ còn một mình cô gái mù Tiêu Lam.

"Tiểu Linh trở về sao?" Tiêu Lam nghiêng đầu sang trái, nhưng nơi đó không có ai.

Sau khi Tiêu Linh đến thành phố, dường như vận may trên người Tiêu Lam đều chuyển hết cho Tiêu Linh. Cô không chỉ tìm được cha mẹ ruột, còn có một người bạn trai giàu có, hơn nữa có thêm nhiều bạn bè tốt, thế là sớm quên đi người chị gái nuôi ở nông thôn. Tiêu Linh có giận chị gái, nhưng phần lớn là không hề muốn bạn trai biết được cô có một người chị gái nuôi như vậy.

Tiêu Lam không hề biết em gái sau khi đi đến thành phố phồn hoa kia lại nảy sinh sự coi thường với mình.

Tiêu Lam không thấy có người đáp, liền biết đã nghe nhầm, nàng khẽ thở dài, từ từ từng bước đi đến chiếc ghế trong sân ngồi xuống, cơn gió cuối hè lặng lẽ thổi qua.

Chỉ một chút như vậy, đã khiến người xem thấy đôi mắt ươn ướt, có người không kìm lòng được còn khe khẽ khóc lên.

Dù sao so với Tiêu Linh, Tiêu Lam thật sự xinh đẹp hơn nhiều, nhưng đặc biệt đôi mắt linh động trước kia rất cuốn hút. Thế mà hiện tại, đôi mắt đó đã trở nên vô thần tối tăm, khiến cho người nhìn cảm thấy trái tim cũng yếu ớt theo.

"Nhiên tỷ, người ta khóc rồi." Đào Nhiên kết thúc ngày làm việc ngồi vào xe, Tiểu Dung viền mắt đỏ chót lập tức kêu lên.

"Nghe Trương đạo nói phim này dựa trên câu chuyện có thật, nếu như vậy, chị thật sự thấy không đáng cho người chị gái kia." Đào Nhiên không nhịn được phỉ nhổ một phen.

Dù sao người em gái hành động bạch nhãn lang(*) như vậy, rất là khiến người khác đau lòng thay chị gái.

(*) Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng) chỉ người vong ơn bội nghĩa, vô nhân tính.

Tiểu Dung phì một tiếng cười cười.

Đào Nhiên mở to mắt không hiểu gì nhìn cô: "Em cười gì đó?"

Tiểu Dung nói: "Ban đầu, em cảm thấy vai nữ thứ này rất tốt, nhưng bây giờ, sau khi bộ phim này chiếu, em tin chắc Phạm Giai sẽ bị gắn nhãn là đồ bạch nhãn lang cho mà xem."

"Em mới là người xấu nhất đấy." Đào Nhiên tuy nói vậy nhưng khóe miệng cũng cong lên, chỉ là vừa nghĩ đến cảnh Phạm Giai ngồi vào trong xe Diệp Trăn, khóe miệng đang cong cũng xìu xuống.

Ép hí người ta cũng có ích gì đâu, nàng thà rằng không đóng phim cũng không muốn đánh mất học tỷ.

Nhưng mọi chuyện đều đã muộn, chuyện duy nhất bây giờ nàng có thể làm, chính là nỗ lực mạnh mẽ hơn, đứng trên đỉnh cao để được đứng cùng chỗ với nữ thần.

Ngày hôm sau, Đào Nhiên đến đoàn phim thì thấy Diệp Trăn, người đó cũng thấy nàng, những vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm, đáy mắt Đào Nhiên lóe qua ảm đạm, xoay người đi vào phòng thay đồ.

Đoàn phim đều biết Diệp ảnh hậu đến tham ban, ai cũng hóng hớt không thôi.

Bên tai Đào Nhiên là những câu nói của mọi người bàn tán, nàng càng nghe càng buồn bực, thế là lúc đóng phim liên tục ép hí Phạm Giai, hôm nay Phạm Giai thế mà không hề tức giận, ngược lại mỗi lần đều áy náy chân thành xin lỗi, nói là do mình sai rồi, mong Nhiên tỷ lượng thứ.

Cảm giác như thể Đào Nhiên cố ý gây khó dễ, thậm chí có người xì xầm Đào Nhiên cố ý muốn Diệp ảnh hậu chú ý đến nên như vậy, vẻ mặt Phạm Giai thì như thể rất độ lượng giúp Đào Nhiên giải vây.

Đào Nhiên tức giận trừng mắt với Diệp Trăn rồi bỏ đi.

Diệp Trăn khẽ nhíu mày.

Cô vốn dĩ muốn tới để xem Đào Nhiên thế nào. Dù sao đêm đó bản thân Diệp Trăn không khống chế được mà quá tay, hôm qua thì quá bận không đi được, nên hôm nay gạt hết mọi chuyện để đến xem, thế mà không ngờ nàng lại không hề giống ngày trước lặng lẽ nhìn trộm mình, hôm nay lại trừng mắt với mình.

Diệp Trăn nháy mắt lóe lên một ý nghĩ, xem ra đêm ấy cũng không có gì quá tay, người ta vẫn còn sinh long hoạt hổ thế kia cơ mà.

Nghĩ tới đây, Diệp Trăn cũng không nhìn nữa, lập tức quay đầu rời đi, Phạm Giai đi đến cô cũng coi như không thấy, chỉ lưu lại cho ả ta một bóng lưng lạnh lùng.

Phạm Giai khó hiểu trợn mắt nhìn, không biết Diệp Trăn làm sao, muốn đuổi theo nhưng sợ cô tức giận, chỉ đành nhẫn nhịn.

Từ khi Phạm Giai và Diệp Trăn hẹn hò, nhân khí của ả cũng bắt đầu tăng lên, đương nhiên, cũng bị hắc nhiều.

Dù sao người ả hẹn hò là Diệp ảnh hậu, là nữ thần của mọi người, sao có thể để cái loại diễn viên tuyến ba như ả độc chiếm được chứ.

Nhưng hết cách, tin tức hẹn hò của Diệp ảnh hậu và Phạm Giai có chứng cứ xác thực, ai cũng không thể phản bác, chỉ đành lên mạng mắng chửi mà thôi.

Thời gian trôi nhanh, đã đến sinh nhật Đào Nhiên, ba mẹ Đào muốn Đào Nhiên về nhà đón sinh nhật nhưng Đào Nhiên chuẩn bị đóng máy, không thể đi, liền làm nũng muốn ba mẹ đến đây cùng mình.

Ba Đào ngoài miệng tuy nói quá xa không đi nhưng hai ông bà vẫn lái xe đến.

Hôm nay Đào Nhiên chỉ có vài cảnh quay, nàng cần đi cùng ba mẹ đón sinh nhật, thế nên cố gắng tranh thủ để diễn một lần liền được thông qua, nhưng trong lúc đang đóng phim, Tiểu Dung vội vã cầm điện thoại đến đưa cho nàng.

Đào Nhiên không thích Tiểu Dung cắt ngang như vậy, song khi nhìn thấy vẻ mặt cô tái mét lại lo lắng, trong lòng nàng tự thấy không yên, cầm điện thoại lên: "Alo"

"Xin hỏi là Đào tiểu thư phải không?" Bên kia là một giọng nam.

"Tôi đây." Đào Nhiên áy náy nhìn Trương đạo, sau đó đột nhiên điện thoại rơi khỏi tay, mà nàng như không hề biết, sau đó lúc mọi người chưa kịp phản ứng, nàng chạy đi.

Ai ai cũng thấy khuôn mặt của nàng so với Tiểu Dung còn kinh hoảng sợ hãi nhiều hơn, tâm trạng có vẻ tồi tệ, mà nàng đang chạy, dáng người lảo đảo không ngừng.

"Nhiên tỷ, Nhiên tỷ, chờ em với..." Tiểu Dung nhanh chóng đuổi theo.

Trương đạo nghi hoặc cầm điện thoại trên đất lên, áp vào tai, nghe thấy bác sĩ bên kia nói, sắc mặt bà cũng thay đổi, bèn hất tay nói với mọi người: "Hôm nay dừng ở dây, mọi người về thôi." Nói xong, Trương đạo cầm điện thoại Đào Nhiên rời đi.

Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ nhìn nhau thắc mắc.

Phạm Giai thì nghi hoặc cau mày, nhưng sau đó, ánh mắt lóe lên tia khác lạ.

Diệp Trăn hai ngày nay đi công tác, không hề biết chuyện của Đào Nhiên, đến tận khi cô hạ cánh xuống Đồng Lâm mới nói cho cô biết.

"Cái gì?!?" Diệp Trăn không dám tin cầm cổ áo anh: "Sao ông không sớm nói cho tôi?"

"Lỗi của tôi." Trong lòng Đồng Lâm không muốn hai người họ dằn vặt nhau, nhưng xem ra, cả đời này hai người ràng buộc không thể cắt rời.

Khi Diệp Trăn lái xe đến nhà Đào Nhiên, ba mẹ Đào đã sớm qua đời.

Đào Nhiên đã khóc không ra nước mắt nữa, nàng vẫn mặc đồ như hôm tại đoàn phim, như một cái xác không hồn quỳ trước linh đường ba mẹ.

Diệp Trăn đến liền thấy cảnh này.

Lúc này mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn Đào Nhiên quỳ ở đây, Diệp Trăn đi vào, Đào Nhiên không hề có một chút phản ứng lại.

"Đào Nhiên." Diệp Trăn đứng bên cạnh nàng.

Đào Nhiên vẫn không phản ứng.

"Không phải lỗi của em." Diệp Trăn nói tiếp, cô nhìn di ảnh ba mẹ Đào, lại cúi đầu nhìn Đào Nhiên, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

"Chị đi đi." Đào Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, thấy Diệp Trăn, nàng vươn tay đẩy một cái, Diệp Trăn không phòng bị liền ngã xuống đất.

Đào Nhiên lúc này khóc òa lên, như một đứa trẻ, ngồi khóc nức nở.

Nàng như vậy, khiến Diệp Trăn thở phào nhẹ nhõm. Khóc được là tốt rồi.

"Đều tại em...là tại em..." Đào Nhiên bộc lộ hết khủng hoảng khóc nấc lên, nhưng mà nàng biết, tất cả đều là tại nàng. Nếu không phải vì muốn cùng nàng đón sinh nhật, ba mẹ sẽ không tự lái xe đến đây, càng không thể bị tai nạn trên đường.

"Không phải lỗi của em đâu." Diệp Trăn ôm vai nàng, nghiêm túc nói: "Cô chú bị tai nạn không phải là chuyện em có thể kiểm soát."

Cuối cùng Diệp Trăn ở cạnh nàng, lo liệu tang lễ của ba mẹ Đào xong xuôi mới rời đi.

Đào Nhiên cứ nghĩ khúc mắc giữa nàng và Diệp Trăn có thể tiêu tan, không ngờ Phạm Giai tìm đến cửa uy hiếp nàng, nói nếu còn dây dưa với Diệp Trăn, đừng trách cô ả sẽ tung ra các tin tức lúc hai người kết hôn, cùng với những hành động quá trớn của Đào Nhiên khi đó.

Nếu chỉ có mỗi mình, Đào Nhiên chẳng thèm để ý đâu, dù sao hiện tại nàng chỉ quan tâm đến Diệp Trăn.

Thế nhưng liên quan đến Diệp Trăn, nàng không dám manh động. Hơn nữa, thấy Diệp Trăn và Phạm Giai đi chung, Đào Nhiên không lấy được dũng khí để đi đến.

Coi như những ngày đó chỉ là giấc mộng vậy.

"Đóng máy!" Tất cả mọi người trong đoàn phim hô vang, nhưng đồng thời ai nấy cũng buồn rầu.

Dù sao hai tháng qua, mọi người làm việc ăn ở cùng nhau, giờ phải tách ra thật sự không nỡ.

"Nhiên tỷ, em mời chị một chén." Phạm Giai đứng lên, mặt mày vui cười hiền lành nhìn Đào Nhiên.

Nhưng mà chỉ có Đào Nhiên biết rõ, cô ả cười có bao nhiêu giả tạo.

Nhưng mà có ai không biết diễn chứ?

Đào Nhiên nâng chén lên, chạm với Phạm Giai một cái.

Tiệc đóng máy, mọi người đều vui vẻ, cũng có nhiều người đến chúc rượu Đào Nhiên, nàng luôn luôn cạn ly với bọn họ, lại không kênh kiệu, rất bình dị gần gũi, đương nhiên được mọi người yêu quý.

Chỉ là Phạm Giai nhanh chóng xin ra về, nói rằng có hẹn với Diệp ảnh hậu rồi.

Thực sự rất phô trương.

Mà ở đây, người ghen tị nhất chính là Đào Nhiên, nàng nhìn bóng dáng Phạm Giai rời đi, thiếu điều muốn bóp nát chén rượu trong tay.

Trên đường về, nàng còn nói linh tinh với Tiểu Dung, rằng Phạm Giai đắc ý cái rắm gì, chắc chắn không đến một tháng, Diệp Trăn sẽ bỏ cô ả, khuôn mặt ghen tị nhỏ nhen đó đều bị Diệp Trăn đứng ở bên ngoài nhà nhìn thấy hết.

"Chị Diệp Trăn???" Tiểu Dung sửng sốt, tự nhiên khựng lại.

Mà Đào Nhiên đang bị Tiểu Dung dìu cũng không bước đi tiếp được, miệng vẫn đang nói lung tung, còn nghiêng đầu với Tiểu Dung: "Có đi tiếp không thế, chị...."

"Đào Nhiên." Giọng nói trầm thấp của Diệp Trăn vang lên.

"Hử?" Đào Nhiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên phía trước, thấy Diệp Trăn, nàng liền cười như hoa, không tự chủ được nói: "Học tỷ ơi ~~~"

"Ở đây để tôi lo, em về trước đi." Diệp Trăn nói với Tiểu Dung, đỡ lấy Đào Nhiên rồi bế nàng lên, trước khi đi còn nói: "Mai đừng nói cho Đào Nhiên biết."

"Ồ" Tiểu Dung ngơ ngác gật gật đầu, mãi đến khi Diệp Trăn mang Đào Nhiên vào xe rồi rời đi cô mới phản ứng được, muốn gọi nhưng mọi họ đã đi xa, Tiểu Dung đành gãi gãi đầu về nhà.

"Chuyện gì vậy nè?" Tiểu Dung nghi ngờ không được giải đáp, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đào Nhiên bên này đương nhiên lại bị Diệp Trăn tiếp tục 'bắt nạt', cuối cùng xin tha muốn trốn, sau đó bên hông có một đôi tay trực tiếp kéo nàng trở lại. Cuối cùng Đào Nhiên vừa xin tha vừa rên rỉ thoải mái, đến tận nửa đêm mới dừng lại.

Hôm sau, Đào Nhiên tỉnh lại trong phòng mình, lười biếng duỗi người một cái thì thấy sai sai, sao nàng cảm giác cả người nhức mỏi, như thể hôm qua đã lăn lộn dữ dội vậy.

Nàng đi ra khỏi phòng không thấy Tiểu Dung, gọi vài câu cũng không ai trả lời, thế là khó hiểu cầm điện thoại lên gọi.

"Nhiên tỷ, em đi siêu thị mua ít đồ tẩm bổ cho chị." Bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ.

"Tẩm bổ? Tẩm bổ cái gì?" Đào Nhiên nghi ngờ hỏi.

".....Ờm, chị uống nhiều rượu quá mà, không tốt cho dạ dày, thế nên em mua ít đồ tẩm bộ cho dạ dày của chị." Tiểu Dung suýt thì lỡ miệng là lộ chuyện.

"À nha." Đào Nhiên cũng không nghĩ nhiều liền cúp máy.

Bên kia Tiểu Dung thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngẩng đầu nhìn thấy poster quảng cáo của Phạm Giai, cô cảm thấy, chuyện tối qua không nên nói cho Nhiên tỷ, tránh để chị ấy suy nghĩ nhiều.

Cô hi vọng Nhiên tỷ vẫn nên giữ khoảng cách với chị Diệp Trăn thì hơn.

Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt Nhiên tỷ nhìn chị Diệp Trăn, cô lại không biết nên làm sao mới đúng.

"Mặc kệ hai người họ tự lẫn lộn đi, em đừng có dính líu vào." Trần Mặc vuốt ve chú mèo Bệ Hạ của mình ngồi trên ghế da nói qua điện thoại.

"Mặc Mặc, em có đói không, đi ăn cơm thôi." Mạc tổng vừa đến giờ nghỉ trưa liền chạy đến văn phòng Trần Mặc, đương nhiên là, không phải giờ nghỉ thì Mạc tổng cũng đến.

Hiện tại mọi người trong công ty đều biết, Mạc tổng và quản lý Trần đã ở bên nhau, thế nên chẳng ai cảm thấy kinh ngạc cả.

- --------------------------

13/10/2021