Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 103: Chương 103







Trải qua một tháng uống gió nằm sương cuối cùng Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cũng tới Hồ Châu vào ngày mùng 2 tháng 2.
Tình hình của Tuyên Châu và Hồ Châu đúng là như hai thế giới.

Một bên xác đói đầy đường, một bên ca vũ thăng bình.

Cách một ngọn núi mà bên này bá tánh đang vung tay đánh nhau vì một củ khoai lang đỏ, trong khi bên này người dân đang vui ngày tết.
Bởi vì có quá nhiều lưu dân chen chúc đến nên tri phủ Hồ Châu, Tô Châu và Thường Châu liên hợp lại ban lệnh lấy tiêu chuẩn cực kỳ hà khắc mà hạn chế số lượng người có thể vào thành mỗi ngày.

Đa số lưu dân không thể không bán mình cho địa chủ trong thành, từ nông dân tự do biến thành tài sản của địa chủ.
Sau khi Lý Côn và Lý Thước không từ mà biệt thì Lý Vụ đã chôn một phần tài sản, hiện tại trong tay hắn mang theo tiền tài đủ để giúp bọn họ thuận lợi vượt qua.
Hắn dùng một số tiền lớn mua hai danh ngạch vào thành sau đó mang theo Thẩm Châu Hi quang minh chính đại thông qua thẩm tra của thủ thành.
Lúc đi qua hàng dài lưu dân chờ vào thành Thẩm Châu Hi nhìn những người dân xanh xao vàng vọt kia cùng đám quản gia nhà giàu tới thuê người thì tâm tình cực kỳ khó chịu.
Đám quản gia nhà giàu béo phì vênh váo bức hiếp người kia sau lưng chính là bóng dáng của đám quan phủ ba châu này.

Nếu không phải bọn họ đưa ra điều kiện khắc nghiệt đến cực điểm để ngăn bá tánh vào thành thì làm sao tình huống lại tệ như thế này chứ?
Sau khi vào Hồ Châu Lý Vụ không nghỉ ngơi mà cưỡi ngựa thẳng đến Ô Trình Huyện ở trung tâm Hồ Châu.
So với những nơi khác ở Hồ Châu mà Thẩm Châu Hi đã đi qua thì Ô Trình Huyện đúng là trung tâm nhộn nhịp phát đạt.

Chỉ tính số lượng cửa hàng và lượng người qua lại đã vượt xa trung tâm của Tương Châu là thành Tương Dương.
Trên con đường cái của Ô Trình Huyện không hề có bóng dáng dân bị ảnh hưởng bởi nghèo đói.

Các vị công tử và tiểu thư mặc cẩm y lụa là đi lại không ngừng, mái nhà san sát, cửa hàng bên đường đều có bàn thờ thổ địa bày đầy trái cây và điểm tâm.

Trên đường phiêu đãng mùi hoành thánh, điểm tâm, nước lèo vừa quen thuộc vừa xa lạ kích thích dạ dày trống rỗng của nàng và cả tuyến lệ yếu ớt.
Mãi tới lúc này nàng mới có thật sự có cảm giác mọi trắc trở đã kết thúc.

Bọn họ không cần phải nhịn đói nữa, cũng không cần lo lắng hãi hùng và đội mưa đội gió mà đi nữa.
Rốt cuộc bọn họ cũng có thể dừng lại, tắm nước nóng, ăn một bát cơm nóng và ngủ một giấc an ổn.
Chỉ nghĩ một chút mà hốc mắt nàng đã không nhịn được nóng lên.
Thông qua người môi giới Lý Vụ thuê được nơi cho bọn họ đặt chân sau này trong thời gian chóng vánh nửa ngày.

Thẩm Châu Hi tới tận nơi xem ngôi nhà người môi giới dẫn bọn họ tới và gật đầu, Lý Vụ lập tức giao luôn tiền thuê hai tháng sau đó ký khế ước và bọn họ chính thức dọn vào ở.

Lúc gần đi Lý Vụ còn cho người môi giới một số tiền để bà ta cho người mang chút đồ sinh hoạt tới.
Việc đầu tiên Thẩm Châu Hi làm chính là tắm rửa.

Chờ nàng tắm rửa xong ra ngoài thì Lý Vụ cũng đã tắm xong và đang mang theo mái tóc ướt mà bận việc.
Người môi giới kia làm việc rất nhanh, trong viện lúc này chất đầy nồi chén gáo bồn và đồ dùng sinh hoạt khác.

Lý Vụ đang đứng phía trước kiểm kê số lượng.
Thẩm Châu Hi đi tìm một cái khăn để lau khô tóc cho hắn nhưng lại chỉ có mỗi cái khăn nàng vừa dùng vì thế nàng đành phải cầm cái khăn ấy đứng phía sau nhón chân lau tóc cho Lý Vụ.
“Cái khăn này ta mới vừa dùng qua, ngươi tạm chấp nhận một chút.” Thẩm Châu Hi nói.
Lý Vụ ừ hữ sau đó trầm mặc đếm đống đồ trên mặt đất đồng thời cúi người tự động hạ thấp chiều cao để tiện cho nàng hành động.
Thẩm Châu Hi mất thời gian một chén trà nhỏ để lau mái tóc dài cho hắn sau đó vừa lòng nói: “Được rồi.”
Lý Vụ lại đứng thẳng người hỏi: “Ngươi còn sức đi ra cửa không?”
“Đi đâu?” Thẩm Châu Hi do dự hỏi.
“Chợ.” Lý Vụ nói, “Mua thịt heo cùng cải trắng, buổi tối làm sủi cảo.”
“Ta đi!” Thẩm Châu Hi lập tức nói, “Ngươi chờ ta một chút! Một nén nhang…… Không, không đến một nén nhang đâu!”
Nàng hưng phấn chạy về phòng sau đó vội vàng vấn mái tóc còn chưa kịp khô hết lên.

Sau đó nàng chọn một thân quần áo không quá nổi bật rồi đi ra ngoài.
A Hoàng bị buộc ở trong sân thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng thì khinh thường mà phì phì qua lỗ mũi.
Lý Vụ nói: “Ngươi gấp cái gì, ta cũng đâu có ném ngươi ở lại để đi một mình đâu.”
Thẩm Châu Hi nhỏ giọng giải thích: “Lâu lắm rồi ta không đi chợ.”
Trải qua một mùa đông thiếu lương thực nên Thẩm Châu Hi quá nhớ không khí náo nhiệt của chợ búa.

Bởi vì lâu không thấy nơi tràn ngập sức sống ấy nên ngay cả cái đầu lợn chết trong trí nhớ của nàng cũng trở nên thân thiết đáng yêu.
Sau khi hai người ra cửa đã hỏi đường một ông lão và đi tới khu chợ lớn nhất Ô Trình Huyện.
Đi bộ ước chừng một nén nhang bọn họ đã thấy quán trà được dựng ở mỗi cửa chợ.

Bên trong quán trà là tiếng người ồn ào, nam tử nhiều độ tuổi đang ngồi trước những cái bàn vuông mà đàm luận, tiểu nhị thì cầm ấm trà có vòi dài biểu diễn kỹ thuật rót trà.

Nước trà được rót từ nơi cao vào trong chén mà không rớt chút bọt nước nào.

Một ông lão ngồi đó thấy vậy thì vuốt râu trầm trồ khen ngợi.

Cách đó không xa có một người nông dân khiêng đòn gánh đi chân trần dọc con phố rao bán rau mới hái ngoài ruộng.

Đống rau củ kia xinh đẹp lại ngăn nắp và tươi rói, khác hẳn mấy thứ củ và rau dại mà Thẩm Châu Hi ăn trên đường.

Chỉ nhìn đống nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý này nàng đã bắt đầu chảy nước miếng.
Thẩm Châu Hi thuận miệng hỏi mới phát hiện một cân hồng vừa to vừa đỏ chỉ có 15 đồng, giá này thậm chí ở Tương Châu cũng không tìm được.
Nơi này quả thực chính là thiên đường đẹp đẽ.
Đối với Thẩm Châu Hi mà nói thì là như thế, đối với đám lưu dân vì muốn tiến vào nơi này mà phải bán mình làm nô cũng là như thế.
“Ông chủ, thịt chân giò này ông bán thế nào?” Lý Vụ dừng lại trước một quầy thịt và hỏi.
“120 văn một cân.” Ông chủ cửa hàng thịt có ngũ quan tục tằng, hung thần ác sát mà liếc nhìn Lý Vụ bằng con mắt hình tam giác.
“Thịt của ngươi nạm vàng à? Sao đắt vậy!” Lý Vụ ré lên, “Vừa rồi ta mới hỏi một hàng thịt khác giá rẻ hơn của ngươi nhiều!”
Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt không thể tin được mà nhìn hắn.
Đây không phải cửa hàng thịt đầu tiên bọn họ ghé thăm ư?
“Đi từ hướng của ngươi tới ngoài hàng thịt của ta thì lấy đâu ra hàng thịt nào khác?” Ông chủ cửa hàng thịt cũng hỏi đúng câu hỏi trong lòng Thẩm Châu Hi.
“Sao lại không có!” Lý Vụ mang theo biểu tình chân thành tha thiết mà phản bác ngay, “Ở ngay chỗ ngã ba kia có một người bán hàng rong đi qua, hắn cũng bán thịt lợn đó.

Hắn hỏi ta có mua không, ta muốn tới chỗ ngươi nhìn xem thế nào nên không để ý tới hắn, ai biết chỗ ngươi lại bán đắt như vậy.”
“Đó là thịt ươn, làm sao so được với ta?” Ông chủ nhíu mày nói, “Ngươi cũng đâu biết hắn bán lợn chết hay lợn gì, lỡ ăn vào chết người thì làm sao?”
“Ta cũng nghĩ thế nên mới không thèm để ý tới hắn đó.” Lý Vụ nói, “Ông chủ, ta họ Chân, ông họ gì?”
Ông chủ cửa hàng thịt đáp một cách hồ nghi: “Ta họ Trương.”
“Ta gọi là Chân Vụ, người Kim Châu.

Ta mới tới đây, coi như may mắn gặp gỡ Trương anh hùng!” Lý Vụ nói đầy nhịp điệu, “Nếu chúng ta đều là anh hùng lại có duyên gặp gỡ vậy không bằng ngươi cũng cho ta một cái giá anh hùng đi? Nhà ta năm miệng ăn, về sau thịt nhà ta ăn đều mua chỗ huynh đài!”
Giá anh hùng? Nhà năm miệng ăn? Lý Vụ không chỉ tính hai kẻ không có mặt ở đây là Lý Côn và Lý Thước mà còn dám tính cả con ngựa chỉ chuyên ăn cỏ là A Hoàng sao?
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái tên rắm thối kia nói dối mà mặt không đỏ tâm không nhảy.

Dưới ánh mắt hồ nghi của ông chủ cửa hàng thịt hắn vẫn bình tĩnh trấn định không hề dao động.
“Vậy 110 văn một cân, đây là giá cho khách quen đó.” Ông chủ nói.
Lý Vụ lại ép giá thêm: “Chúng ta đều là anh hùng, còn khách quen gì nữa, huynh cứ trực tiếp cho ta một cái giá anh hùng đi!”
Ông chủ hàng thịt đã mất kiên nhẫn, vừa muốn nói chuyện đã thấy Lý Vụ nói lời thấm thía: “Ông chủ có điều không biết.


Năm người một nhà chúng ta hôm nay mới tới Hồ Châu, tiền đều bỏ ra mua giấy phép, lúc này tiền thừa có chừng này bạc vụn thôi.

Chúng ta còn phải mua gạo, mau dầu nên mỗi đồng tiền đều phải tiêu cẩn thận! Ông nhìn vợ ta xem, nàng đã mang thai 5 tháng rồi đó, thế mà bụng chả hiện tí nào, đều do đói cả!”
Thẩm Châu Hi bỗng nhiên trở thành trung tâm câu chuyện, nàng tí thì tắt thở.
Mang thai 5 tháng ấy hả? Ai thế?
Lý Vụ quàng tay qua vai nàng, tình thâm ý thiết mà nhìn nàng: “Vợ ta nói hiện tại nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là ăn một bữa thịt heo tươi cho chán chê.

Tuy ta không có nhiều tiền lắm nhưng ta nhất định phải thực hiện được tâm nguyện này của nàng.”
Thẩm Châu Hi: “……?”
Cuối cùng, Lý Vụ dùng 80 văn tiền mau một cân thịt heo giá anh hùng, không những thế hắn còn mặt dày mày dạn mà quấn lấy ông chủ kia đòi hai lạng mỡ heo.
Thẩm Châu Hi yên lặng ghi nhớ toàn bộ kỹ xảo của hắn vào lòng, hy vọng sau này mình mua đồ cũng có thể sử dụng bí kíp phức tạp này.
Mua xong thịt heo Lý Vụ dùng thủ đoạn y chang để mua một đống cải trắng tươi mới với giá thấp hơn giá thị trường nhiều.

Phụ nhân bán cải trắng nghe nói Thẩm Châu Hi mang thai 5 tháng mà bụng vẫn chưa hiện thì thậm chí còn tốt bụng tặng thêm một củ cà rốt vừa to vừa đỏ, nói là ăn vào sẽ sinh một tiểu tử béo mập.
Lý Vụ cười đến nở hoa mà đón lấy củ cà rốt, còn nói nếu thật sự sinh được một tiểu tử béo thì chuyện đầu tiên là mời bà ấy ăn cơm.
Tên rắm thối này đúng là biết diễn trò.
…… Nàng mà sinh một tiểu tử béo thật thì chuyện thứ nhất Lý Vụ làm chỉ sợ là chôn luôn nàng ấy chứ.
Hai người mua xong thịt heo và cải trắng lại mua một đống đồ khác sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà thuê.

Lý Vụ cầm đống đồ mang vào bếp thu thập, Thẩm Châu Hi thì phụ trách dắt A Hoàng từ tiền viện ra hậu viện rồi lấy cỏ khô cho nó ăn.
“A Hoàng ơi A Hoàng, hiện tại không thiếu cỏ khô nên mày ăn cho thỏa thích đi.” Thẩm Châu Hi vỗ vỗ bờm của A Hoàng sau đó trìu mến nhìn đại công thần suốt chặng đường này của bọn họ.
A Hoàng lắc lắc cái đuôi giống như đang vui vẻ đáp lời nàng.
Thẩm Châu Hi dàn xếp cho A Hoàng xong thì quay lại bếp để nhìn xem mình có thể giúp gì hay không.
So với bộ dạng cổ xưa lúc mới vừa dọn vào thì nay trải qua một lần thu dọn phòng bếp đã trở nên gọn gàng ngăn nắp, chẳng những mặt bàn và đồ làm bếp đều sạch sẽ, ngay cả mặt đất cũng sạch sẽ hơn nhiều.

Lúc này Lý Vụ đang đứng trước bệ bếp dùng tay không mở túi bột mỳ và đổ bột trắng bóng ra.

Có chút bột đậu trên bàn tay màu lúa mạch của hắn.
“Có gì cần ta hỗ trợ không?” Thẩm Châu Hi tò mò nhìn đông nhìn tây.
Lý Vụ hỏi, “Ngươi có biết gói sủi cảo không?”
Thẩm Châu Hi vô tội mà nhìn hắn.
Lý Vụ đào một cái hố trên đống bột mỳ sau đó đổ 2/3 bát nước ở bên cạnh vào đó.

Hắn vừa làm vừa nói: “Để lát nữa ta dạy ngươi.”
“Được!” Thẩm Châu Hi gật đầu thật mạnh hỏi: “Hiện tại ta có thể làm gì?”
“Cải trắng đã rửa, thịt heo ta cũng mới thái, không có gì cho ngươi làm cả.” Lý Vụ nói, “Ngươi đi ngủ đi.”
“Ta không ngủ.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta ở đây với ngươi.”
Sao nàng có thể không biết xấu hổ bỏ lại Lý Vụ làm việc mà đi nghỉ ngơi một mình chứ?

“Ở đây với ta làm gì?” Lý Vụ hỏi.
“Cùng ngươi nói chuyện như thế ngươi sẽ không nhàm chán.”
“Coi như ngươi có lương tâm.”
Lý Vụ vừa nói vừa không quên nhào bột, đống bột nhão trên thớt dần thành hình.
“Nếu Lý Thước và Lý Côn tới Hồ Châu thì liệu có biết tìm chúng ta ở đâu không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Lý Thước đâu có ngốc, chỉ cần hắn tới Hồ Châu sẽ có nhiều cách để tìm được chúng ta.” Lý Vụ cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Ta cũng đã nhờ người môi giới để ý đám người vào thành trong thời gian này, nếu có tin tức bà ta sẽ lập tức báo.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Châu Hi câu được câu không mà nói chuyện với hắn, trong lúc bất giác cục bột đã nhào xong.

Lý Vụ đắp một cái khăn ướt lên trên cục bột và đặt nó ở chỗ râm mát tầm 2 nén hương sau đó hắn chia cục bột thành nhiều nắm bột đều nhau.
Thẩm Châu Hi xung phong hỗ trợ, lúc đầu nàng phân chia bột mỳ có cái to cái bé, nhưng sau này quen tay rồi nàng cũng có thể tiện tay nắm một cái đã được mấy nắm đều nhau, giống hệt Lý Vụ.
Lúc sau hai người lại hợp lực cán đống bột ấy thành vỏ sủi cảo to bằng bàn tay.

Thẩm Châu Hi chưa từng làm chuyện này nhưng nàng nguyện ý học.

Vỏ sủi cảo nàng cán lúc đầu vừa xấu lại dày, nhưng sau đó càng ngày càng mỏng và đẹp hơn.

Nếu so từ bề ngoài thì thậm chí nàng cán vỏ còn đẹp hơn Lý Vụ.
Hai người phối hợp làm việc nên hiệu quả rất nhanh, một đám vỏ sủi cảo đã ra đời.

Chỉ qua một lúc bọn họ đã cán được mấy chồng vỏ sủi cảo.
Chuẩn bị xong vỏ sủi cảo thì mặt trời cũng đã lặn, hiện tại chỉ còn một bước nữa là gói nhân.
“Gói thế nào?” Có kinh nghiệm thành công của việc chia bột và cán vỏ nên Thẩm Châu Hi tin tưởng gấp trăm lần hỏi.
“Gói thế này.”
Lý Vụ cầm lấy một tấm vỏ sủi cảo, dùng đũa gắp nhân bỏ vào trong vỏ sau đó hai tay nhanh chóng bay múa, vài cái đã xong một cái sủi cảo.
Thẩm Châu Hi hoa hết cả mắt, chỉ thấy hắn thoăn thoắt vài cái thì một đống sủi cảo hình lá liễu chỉnh tề đã ra đời.
“Ngươi làm thế nào vậy?” Thẩm Châu Hi cả kinh há to miệng.
“Đơn giản lắm, ta lại làm mẫu một lần cho ngươi xem.” Lý Vụ nói xong lại lấy một vỏ sủi cảo rồi thoăn thoắt gói, căn bản không đợi Thẩm Châu Hi thấy rõ động tác.

Lúc này một miếng sủi cảo hình lá liễu đã nằm trên tay hắn.
“Ngươi chậm một chút!” Thẩm Châu Hi nóng nảy, “Ta chẳng thấy cái gì với cái gì!”
“Không phải ta làm nhanh mà vì ngươi cứ đờ ra.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi vừa muốn phản bác Lý Vụ đã kéo nàng tới chỗ mình đang đứng.

Nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến từ phía sau, hắn dang hai tay ôm nàng rồi cầm một cái vỏ sủi cảo thong thả ung dung nói:
“Như vậy ngươi sẽ nhìn dễ hơn.”