Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 105: Chương 105




Sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, đùi gà hầm tỏi, thịt bò, gà nướng…… Trong hai tháng này Lý Vụ biến đổi cách nấu ăn đa dạng khiến Thẩm Châu Hi kinh ngạc cảm thán mãi.

Nhưng thỏa mãn thân thể lại không thể mang tới vui sướng về tinh thần.



Tuy trên bàn cơm ngày ngày đều có món ngon xuất sắc nhưng Lý Vụ ngày càng ít nói, thời gian Thẩm Châu Hi nhìn cửa ngây người cũng ngày càng nhiều.

Bọn họ đã ở Ô Trình huyện hai tháng nhưng hai người Lý Côn vẫn không thấy bóng dáng đâu, tin tức cũng không thấy.

Trong lúc bất giác Hồ Châu đã vào xuân, đám lưu dân chờ ở cửa thành cũng ngày một ít dần, cuối cùng vào tết Thượng Tị đầu tháng ba đã không còn bóng lưu dân nào nữa.

Tết Thượng Tị là hoạt động nghỉ ngơi tắm rửa ăn mừng quan trọng.



Lúc Thẩm Châu Hi còn ở trong cung, trong ngày này sẽ có cung yến long trọng, ban ngày chúc tụng xong lục cung còn tiến hành quét dọn tắm rửa từ trên xuống dưới.



Phi tần và công chúa có bồn tắm lớn, cung nữ và thái giám cũng sẽ được phân thêm nước trong và đậu tắm để tẩy rửa.

Bá tánh dân gian cũng sẽ không nhàn rỗi, bọn họ kết bè kết đội đến bờ sông lộ thiên để tắm gội.



Cái này gọi là “Phất hễ”, ý muốn tẩy bỏ điềm xấu.

Hoạt động quan trọng nhất trong ngày này là dạo chơi ngoại thành và du xuân.



Đám thiếu nữ chưa gả sẽ cố ý tránh nơi có dòng suối để đề phòng gặp phải nam tử đang ở đó tắm rửa sẽ khiến các nàng xấu hổ đỏ mặt.

Lúc Thẩm Châu Hi mới tới Ô Trình huyện mọi thứ đều xa lạ, nhưng qua hai tháng nàng đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nơi đây.



Bất kể là Trần tẩu của cửa hàng rau củ, hay Vương thị của cửa hàng điểm tâm đều thích gọi nàng mỗi khi ngẫu nhiên gặp sau đó tán gẫu và đưa nàng mấy thứ nho nhỏ.

Bọn họ biết nàng đã thành hôn thì thất vọng mất mấy ngày.



Tuy vậy Thẩm Châu Hi vẫn nhờ họ chú ý tới hai nam nhân, một người cao chín thước, một người có vết sẹo đỏ trên mặt.



Bọn họ cũng không nói hai lời mà đồng ý luôn.

Để đáp tạ sự nhiệt tình của bọn họ nên Thẩm Châu Hi vẽ mấy hình thêu lưu hành trong cung trước kia cho bọn họ.



Mấy người ấy vui vẻ đến độ đưa cho nàng cơ man nào là rau củ.



Thẩm Châu Hi hy vọng Lý Vụ sẽ ra cửa nhiều một chút, nhưng hắn hầu như chỉ nhốt mình trong viện.



Nàng nói chuyện với hắn thì hắn trước sau vẫn cạc cạc gọi bậy nhưng khi nàng ra khỏi phòng và lặng lẽ vòng về xem chỉ thấy hắn trầm mặc lộ ra bộ dạng tinh thần sa sút.

Từ nửa tuần trước Lý Vụ đã không nhắc tới Lý Thước và Lý Côn nữa.



Một phỏng đoán đáng sợ dâng lên trong lòng Thẩm Châu Hi: Chẳng lẽ hai người kia sẽ không xuất hiện nữa ư?

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì bọn họ phải sớm đuổi tới Ô Trình huyện rồi chứ.



Là chuyện gì mới khiến hai người này bị trì hoãn tới tận đây? Thẩm Châu Hi không dám nghĩ nhiều hơn.

Hôm nay là tết Thượng Tị, nàng thuyết phục được Lý Vụ cùng nàng ra khỏi cửa.





Tuy vậy lúc đi trên đường hắn vẫn không vui.



Vào đêm hôm đó nàng mơ màng tỉnh dậy và theo thói quen sờ xem chổi lông gà có bị lệch hay không lại phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu.

Cơn buồn ngủ tan hết, nàng bừng tỉnh ngay.

“…… Lý Vụ?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng nhưng trong hay ngoài nhà đều không có tiếng đáp lại.

Nàng xuống giường phủ thêm áo ngoài rồi đi ra nhà chính.



Tiền viện không có ai, hành lang cũng không, mà hậu viện cũng trống rỗng.

“Lý Vụ?”

Thẩm Châu Hi đứng tại chỗ nhìn sân viện trống rỗng thì giọng không tự giác mang theo nức nở.

“Dưa ngốc, nàng ngẩng đầu nhìn xem.” Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trên đỉnh đầu.


Thẩm Châu Hi ngẩng đầu lại chỉ thấy bầu trời và ánh trăng —— nói không chừng còn có Thường Nga và con thỏ nhưng quả thực không có vịt.

“Ngươi ở đâu?” Thẩm Châu Hi hoảng loạn hỏi.

“Đi về phía trước mười bước rồi xoay người ngẩng đầu nhìn xem.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi làm theo, nàng đi về phía trước mười bước rồi xoay người và ngẩng đầu.

“Thẩm dưa ngốc, ai bảo nàng nhìn trời làm gì, lão tử đã chết đâu!” Lý Vụ hùng hổ mắng.

Rốt cuộc Thẩm Châu Hi cũng xác định được nơi phát ra tiếng nói, nàng theo đó nhìn lại thì thấy thằng nhãi kia lại bò lên nóc nhà, bên cạnh có bầu rượu, đồ ăn, bộ dáng hắn tiêu sái cực kỳ.



“Ngươi lên đó bằng cách nào?” Thẩm Châu Hi nhìn quanh để tìm thang, rốt cuộc nàng cũng thấy một cái thang gỗ ở ven tường.



Nàng chỉ lo tìm kiếm Lý Vụ nên cũng không phát hiện ra cái thang lù lù ở kia.

“Ngươi lên nóc nhà làm cái gì? Nguy hiểm lắm!” Thẩm Châu Hi bất an nói, “Ngươi mau xuống đi!”

Lý Vụ liếc nàng, “Nàng lên đây.”

“Ta chưa lên nóc nhà bao giờ!”

“Vậy hiện tại nàng có thể lên.” Lý Vụ nói, “Thang ở đằng kia, nàng không muốn lên thì về đi ngủ đi.”

Thẩm Châu Hi nhìn hai cái chân dài của hắn và bộ dạng cà lơ phất phơ nâng bầu rượu lên uống thì sợ hắn uống say sẽ lăn từ trên nóc nhà xuống.



Nàng cắn chặt răng đứng trước cái thang gỗ.

Thang gỗ là thứ trước kia nàng có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ dùng.



Nếu phụ hoàng biết thì nàng sẽ phải ở trong cung đóng cửa ăn năn cả tháng chứ chẳng chơi.

Nhưng hiện tại phụ hoàng và mẫu phi đều không còn nữa, chuyện hoang đường nàng làm cũng không ít —— bây giờ thêm chuyện trèo thang cũng có gì quá đáng chứ?

Nàng giẫm lên bậc đầu tiên, bàn chân có cảm giác cheo veo cực kỳ mới lạ.

Thẩm Châu Hi vươn tay nắm chặt hai bên thang vịn của thang gỗ, chân lần lượt bước lên bậc thang.



So với sợ hãi thì trong lòng nàng càng thêm hưng phấn, giống như cá chậu chim lồng lúc này đã được sổ lồng ra ngoài, rốt cuộc cũng được dang cánh.



Nàng phản bội lễ giáo, không còn là tượng đất sống trong hoàng cung được người ta quỳ lạy chiêm ngưỡng nữa.

Nàng càng bò càng nhanh, trong lòng là vui mừng vì có thể tránh thoát trói buộc, cảm giác tự tại không lo sợ cứ thế theo động tác của nàng dâng lên.



Lúc nàng bò lên tới đỉnh thang mới phát hiện Lý Vụ vẫn luôn đỡ đỉnh thang gỗ giúp nàng giữ thăng bằng.

Thẩm Châu Hi bước xong số bậc thang ít ỏi, lại giữ chặt lấy tay Lý Vụ.



Hắn dùng sức một cái đã kéo được nàng lên nóc nhà.



Thẩm Châu Hi theo quán tính đâm vào ngực Lý Vụ, cùng hắn ngã lăn ra nóc nhà.

Bốn mắt nhìn nhau, trăng thanh gió mát.

Lý Vụ yên lặng nhìn nàng không nói một lời.

Mái tóc như thác nước của nàng rũ xuống trói chặt hắn trong bức màn thoang thoảng hương thơm.

Cổ Lý Vụ giật giật.

Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn nhìn.

“Thẩm Châu Hi…… Lão tử không chịu nổi câu dẫn của nàng đâu.” Lý Vụ sờ cái trán nàng hỏi, “Nàng xác định không muốn đứng dậy hả?”

Thẩm Châu Hi bỗng nhiên hoàn hồn, hoảng loạn mà đỏ mặt bò dậy khỏi người hắn.



Lý Vụ ngồi dậy, thần sắc lười biếng nửa thật nửa giả nói: “Lần sau ta sẽ không nhắc nhở ngươi.”

“Sẽ không có lần sau!” Thẩm Châu Hi đỏ mặt phản bác.

Lý Vụ nhếch khóe miệng nói: “Chưa chắc.”

Ý cười kia tới nhanh mà tan cũng nhanh, chỉ giây lát sau đã biến mất.



Lý Vụ mang thần sắc bình tĩnh, trên mặt chưa từng có quá nhiều biểu cảm, đôi mắt luôn nhướng lên đầy cợt nhả lúc này âm trầm như một cái đầm sâu.

Thẩm Châu Hi hít một hơi, ngón tay sửa sang làn váy rồi làm như vô tình hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho bọn Lý Côn sao?”


“…… Hai đại nam nhân như bọn chúng thì có gì mà lo lắng.” Lý Vụ cầm bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn.

“Ta rất lo lắng cho bọn họ.” Thẩm Châu Hi nói.

Lý Vụ không nói chuyện mà chỉ buông bầu rượu yên lặng nhìn trời cao.

“Ta và hai người bọn họ sống cùng một năm, hiện tại không có tin tức của bọn họ nên lòng ta lo lắng.



Lúc ăn cơm ta sẽ nghĩ hôm nay Lý Côn ăn cái gì, lúc ngủ sẽ nghĩ hôm nay Lý Thước làm cái gì.



Đến ta còn như thế, ngươi lo lắng cho em mình thì có gì ngượng mà không dám nói đâu?” Thẩm Châu Hi nghiêng đầu nhìn Lý Vụ vẫn trầm mặc không nói thì tiếp tục, “Tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác không phải vì mềm yếu —— những lời này chẳng lẽ ngươi đã quên ai nói với ta sao?”

“Sức ta không lớn…… cũng không ăn nói giỏi như Lý Thước nhưng miệng ta rất kín, bí mật của ngươi ta sẽ không nói với ai.” Thẩm Châu Hi chân thành tha thiết nói, “Tuy ta không thể giúp được việc gì nhưng lại có thể nghe ngươi nói chuyện.



Ngươi nói ra so với giữ ở trong lòng một mình thì sẽ dễ chịu hơn đó.”

“Trước kia ta ở trong cung…… mỗi ngày đều gặp đám cung nữ và thái giám nhưng bọn họ không muốn nói chuyện với ta.



Người nguyện ý nói chuyện với ta…… kỳ thật cũng hoàn toàn không quan tâm lòng ta đến tột cùng nghĩ cái gì.”


Thẩm Châu Hi thấp giọng nói, tay chuyển từ sửa sang làn váy sang lăn lộn nó.

“Ta biết cảm giác bên cạnh có người nhưng lại như vĩnh viễn chỉ có một mình……” Nàng dừng một chút và ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lý Vụ nói, “Ngươi có thể không nói gì hết, nhưng ngươi phải nhỡ kỹ ta vẫn luôn ở đây.”

Thẩm Châu Hi nói một đoạn rất dài, lại vì thẹn thùng nên nàng nói đứt quãng, chẳng qua Lý Vụ cũng không đánh gãy lời nàng.





Nàng nỗ lực sắp xếp từ ngữ, muốn biểu hiện nội tâm chân thật nhất của bản thân.

Lúc nàng tự trách mình Lý Vụ đã cầm tay kéo nàng lên, vì thế lúc hắn sa sút tinh thần nàng cũng muốn dùng toàn lực kéo hắn một cái.

Thẩm Châu Hi gằn từng chữ một: “…… Lý Vụ, ngươi không chỉ có một mình.”

Lý Vụ nắm chặt bầu rượu bên cạnh, một lúc lâu không nói chuyện.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng lấp lánh trên ngóc nhà nạm ngói, gió đêm thổi không khí mang theo sương sớm thơm ngọt.

Thẩm Châu Hi bỗng nhiên thấy Lý Vụ cầm tay mình.

“…… Không ăn nói giỏi như Lý Thước ư?” Ánh mắt Lý Vụ sáng quắc mà nhìn nàng, trong đó có một tia sức sống vừa tỉnh lại.



“Sao ta lại cảm thấy nàng còn biết ăn nói hơn cả hắn nhỉ?”

“Ngươi quá khen……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt, lặng lẽ rút cái tay bị hắn túm nhưng không được.

Lý Vụ nói, “Chỉ có lúc nàng nói chuyện tim lão tử mới đập nhanh như thế này.”

Thẩm Châu Hi ngây ra.



Lời này của hắn…… chẳng lẽ là……

Hai bóng người trên mái ngói dựa càng ngày càng gần, dưới ánh trăng Lý Vụ càng thêm ngả ngớn phong lưu hơn bình thường.



Gió đêm phất qua đôi mắt hắn giống như Kính Hồ gợn sóng.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thẩm Châu Hi lắp bắp hỏi.

Lý Vụ duỗi tay đè lại cái gáy của nàng không cho nàng chạy.

“Lão tử không chịu nổi câu dẫn.” Hắn thấp giọng nói, “Thẩm dưa ngốc, có muốn thật sự làm vợ ta không?”

Hắn rũ mắt, ánh mắt nhìn lên môi nàng.

Thời gian giống như ngừng lại, trời đất mênh mang nhưng trong mắt Thẩm Châu Hi lại chỉ có Lý Vụ lúc này đang cúi đầu tới gần.

Trái tim trong ngực nàng như con ngựa thoát cương, lập tức kinh hoàng.



Hơi thở ấm áp của hắn dừng trên môi nàng.

Tim nàng đập rung trời, sương đêm bay trong không khí và đậu trên chóp mũi của nàng.



Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nhắm mắt.

Ai biết đúng lúc này cửa nhà lại vang lên tiếng đập bang bang.

“Đại ca! Tẩu tử! Bọn đệ tới rồi!”