Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 12: Chương 12







Ăn xong một bát mì canh suông Lý Vụ mới bưng bát xuống giường.

Thẩm Châu Hi cũng đi theo hắn đến nhà chính.
“Ngươi đi đâu?” Lý Vụ hỏi.
“Giấy và bút mực của ta còn để chỗ tiệm hoành thánh, bàn ghế cũng không lấy về……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói.
“Ta đã sớm để Điêu Nhi đi dọn đồ rồi, chờ ngươi nhớ tới thì đồ vật đều ném 800 năm.”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
“Được rồi, ngươi nên làm gì thì làm đi.

Văn phòng tứ bảo kia lát nữa ta sẽ trả lại cửa tiệm.

Ngươi muốn làm việc viết hộ thư ở trấn này là không được rồi.” Lý Vụ nói: “Nếu ngươi muốn tự mình kiếm tiền thì ta có thể giới thiệu một việc khác cho ngươi.”
“Việc gì?” Thẩm Châu Hi vội vàng hỏi.
“Dạy ta biết chữ.” Hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ta bao ngươi ăn ở, còn cho ngươi học phí.”
Lời này nghe đáng tin cậy, ít nhất so với tiếp tục giằng co viết thư hộ thì đáng tin hơn nhiều.

Thẩm Châu Hi tự hỏi xong đã lập tức đồng ý: “Được, ta dạy cho ngươi biết chữ!” Nàng nói: “Nói như vậy văn phòng tứ bảo cũng không cần trả lại, dù sao……”
Nàng còn chưa dứt lời Lý Vụ đã dứt khoát: “Vẫn phải trả lại.”
“Trả rồi ngươi lấy gì viết chữ?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Nhánh cây, bờ cát, đều là thứ trong viện có sẵn, vì cái gì một hai phải giấy bút mới có thể viết chữ?”
Thẩm Châu Hi bị hỏi đến nghẹn họng, còn không phản ứng lại thì Lý Vụ đã đi ra nhà chính.
Hắn nguyện ý vậy nàng cũng không có ý kiến gì, dù sao lúc mới tập viết quả thực rất phí giấy mực.
Nàng tiếp tục đuổi theo bên cạnh Lý Vụ hỏi: “Vậy một tháng ngươi cho ta bao nhiêu học phí?”
Lý Vụ nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Thẩm Châu Hi không hiểu giá hàng nên không dám tùy tiện mở miệng.

Nàng do dự nói: “Ngươi cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?”
“Tiên sinh dạy học trong huyện thu một học sinh một lượng một năm.” Lý Vụ nói: “Ta cho ngươi một năm ba mươi lượng.”
Thẩm Châu Hi có chút ngượng ngùng nói: “Cũng không cần nhiều như vậy…… Ngươi cứ trả ta như tiên sinh dạy học là được.”
“Cho thì ngươi cứ cầm.” Lý Vụ nói: “Ta cũng có yêu cầu.”
Lý Vụ đi vào phòng bếp, Thẩm Châu Hi tiếp tục theo vào.
“Có yêu cầu gì?”

“Chia sẻ việc nhà với ta.” Hắn nói: “Ví như giặt quần áo linh tinh.”
Thẩm Châu Hi ngây dại: “Ta không biết giặt quần áo……”
“Nấu cơm thì sao?”
“Cũng không……”
“Nấu nước hẳn phải biết chứ?”
Thẩm Châu Hi không dám trả lời.

Lý Vụ buông chén đũa sau đó quay đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi ở trong cung đến tột cùng hầu hạ người ta thế nào?”
“Công chúa…… Công chúa chỉ để ta cùng nàng ấy đọc sách viết chữ, vẽ tranh, luyện đàn……”
Lý Vụ nhíu mày: “Phủ sắc là cái gì?” Không đợi Thẩm Châu Hi giải thích hắn đã nói tiếp: “Kệ đi, ngươi thích làm gì thì làm, đừng khóc là được.”
Hắn lầm bầm lầu bầu: “…… Ngươi vừa khóc lão tử đã to đầu.”
Thẩm Châu Hi rất quẫn bách, tay nắm chặt góc áo của mình.
Nàng cũng không muốn khóc đâu!
Nàng đứng trong phòng bếp một hồi nhìn Lý Vụ dùng nước trong một cái chậu sứ nhỏ để rửa bát sau đó bỗng nhiên hỏi: “Lu nước có nước không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Vụ liếc nàng một cái.
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng xoắn xít nói: “Thì tắm gội……”
“Ngươi còn muốn tắm gội?” Giọng Lý Vụ cao vút: “Không phải tối qua ngươi đã dùng sạch một lu nước à?”
Thẩm Châu Hi cũng nóng nảy: “Tối hôm qua đã tắm mà hôm nay cũng phải tắm!”
“Ngươi có biết bờ sông cách nơi này bao xa không?” Lý Vụ tức giận nói: “Ngày nào ngươi cũng lăn lộn ở vũng bùn hay sao, thế nào mà ngày nào cũng phải tắm?”
“Ta ở trong cung ngày nào cũng tắm!”
“Đây là trong cung hả?” Lý Vụ hỏi lại.
Thẩm Châu Hi nói không lại hắn thì cả giận: “Chỗ ngươi múc nước ở đâu, ta tự mình đi múc!”
Lý Vụ cũng không khuyên nàng mà nói cho nàng chỗ múc nước.

Trước khi đi hắn còn ném cho nàng một ánh mắt kiểu “Nếu ngươi có thể múc được nước về thì lão tử không họ Lý”.

Thẩm Châu Hi tức đến nỗi không thèm nhìn hắn đã nâng thùng gỗ đi ra khỏi sân.
Còn không phải múc một xô nước ư? Nàng chỉ múc đúng đủ bản thân dùng, để Lý Vụ một mình ở bẩn!
Nàng mang theo thùng gỗ rỗng đi trên con đường nhỏ, lại hồn nhiên quên mất áy náy với Lý Vụ lúc trước.

Nàng đá một viên đá nhỏ trên đường, coi nó như Lý Vụ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Ác bá! Du côn! Cho ngươi ở bẩn!”
Nơi múc nước tuy gần hơn đường vào thành nhưng cách nhà Lý Vụ một khoảng không ngắn.


Cũng may Lý Vụ chỉ đường cũng ngắn gọn, chỉ cần ra khỏi nhà rẽ trái đi thẳng là thấy.
Thẩm Châu Hi đi không biết bao lâu, lòng bàn chân cũng bị đường đất gập ghềnh cộm đau đớn.

Nàng đang muốn dừng lại xoa xoa bàn chân thì một con sông trong vắt hiện ra cuối tầm mắt.
Nàng không rảnh lo nghỉ ngơi nữa mà nhanh chân chạy tới chỗ bờ sông.

Ánh hoàng hôn đã tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu vào mặt sông, sóng nước lóng lánh như rải một tầng muối, mỗi một gợn nước đều lộng lẫy rực rỡ.
Nàng nhúng thùng nước vào sông, nhưng nước vừa chảy vào nàng đã cảm nhận được sức nặng không nhỏ.

Thẩm Châu Hi dùng hết toàn lực mới cân bằng được thân thể.
Nàng vất vả cố nhấc thùng nước đầy —— không nhấc nổi!
Nàng dùng sức bú sữa cũng không nhấc được vì thế đành lưu luyến đổ bớt nước rồi nỗ lực xách nửa xô nước lên bờ.
Xách theo nửa xô nước đi được một hồi nàng đã không chịu nổi.

Cánh tay vừa đau vừa mỏi, nàng không thể không dừng bước, buông thùng gỗ nghỉ tạm.

Nàng quay đầu lại nhìn bờ sông lại thấy mình mới đi được vài chục bước.

Cứ thế này thì đến hừng đông nàng cũng chưa chắc đã về được nhà Lý Vụ!
Chuyện tới hiện giờ thì việc không tắm một đêm cũng không quá quan trọng nữa.

Quan trọng nhất chính là Thẩm Châu Hi không muốn bị Lý Vụ coi thường!
Nàng hít vào một hơi sau đó lại nhấc thùng nước lên đi về nhà.
Không quá một hồi Thẩm Châu Hi lại đổi tay, hai bên tay nhanh chóng để lại dấu vết đỏ bừng.

Sức lực cả người nàng cũng càng ngày càng ít theo thùng nước lắc lư.

Nàng không chịu nhận thua nên buộc chính mình tiếp tục đi về phía trước.
Nàng chỉ lo để ý nước có sánh ra không nên quên không để ý đường và cứ thế vấp một cái.
“Cẩn thận!”

Giọng Lý Vụ bất ngờ vang lên phía sau, nàng còn chưa kịp kinh ngạc thì cả người đã bị thùng nước kéo ngã lăn trên đất.
Nước sông lạnh lẽo dội lên người nàng, một phần chảy vào cái hố nàng vừa vấp phải, đảo mắt đã trộn với bùn.
Thẩm Châu Hi lập tức nước mắt lưng tròng.
“Sao ngươi đi đường không nhìn?!” Lý Vụ không biết vọt ra từ chỗ nào, hai cánh tay hữu lực của hắn nắm chặt cánh tay nàng, dễ dàng vớt nàng lên khỏi mặt đất ướt nhẹp.

“Ngươi không vác nổi thùng nước thì đừng vác, sao cứ thích thể hiện thế?!” Lý Vụ mắng.
“Ta có thể!” Thẩm Châu Hi vừa khóc vừa kêu, nàng còn đẩy Lý Vụ ra không cần hắn đỡ sau đó khom lưng nhặt thùng nước lên.
“Lão tử thật là phục ngươi!” Lý Vụ lập tức đoạt lấy thùng nước, giành trước mà đi tới bờ sông.
Thẩm Châu Hi đứng tại chỗ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn đến bờ sông múc nước.

Chỉ chốc lát hắn đã mang theo một xô nước đầy trở về.
Nàng đi thật lâu mới tới chỗ này nhưng hắn chỉ hai ba bước đã tới.
“Đừng khóc, đừng khóc ——” hắn không kiên nhẫn nói: “Lại khóc nữa lão tử sẽ tịch thu nước của ngươi.”
Thẩm Châu Hi lập tức ngừng nức nở, nhìn thùng nước tràn đầy nàng cũng không thương tâm nữa.

Nàng lại nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của Lý Vụ sau đó nghĩ đến lúc nàng vừa ra cửa hắn còn khinh thường nàng thì không nhịn được nín khóc và mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?!” Lý Vụ tức giận hỏi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng hỏi lại.
“Nếu ta không tới thì quả dưa ngốc nhà ngươi không biết đời nào mới về tới nhà.”
“Ngươi sớm giúp ta múc nước không phải tốt rồi?”
“Ngươi sớm từ bỏ tắm rửa không phải tốt rồi?”
“Ta mới không làm thế, bẩn muốn chết.” Thẩm Châu Hi ghét bỏ mà nhíu mày.
Có lẽ vì trọng lượng thùng nước trong tay hắn nên nàng có thể nhẹ nhàng đuổi kịp bước chân người này.

Hai người sóng vai mà đi, dưới ánh trăng ôn nhu, trên con đường nông thôn nhỏ dát một tầng ánh sáng mông lung như dải lụa.
Lý Vụ bỗng nhiên nhìn hai tay nàng buông thõng hai bên nói: “Ngươi xòe tay cho ta nhìn.”
Thẩm Châu Hi giấu tay ra sau nói: “Không có gì.”
“Lấy ra cho ta xem!” Lý Vụ ác ôn ra lệnh.
Thẩm Châu Hi đành phải duỗi tay ra, lòng bàn tay vẫn hằn vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn.
Lý Vụ nhìn một hồi lâu không nói gì, Thẩm Châu Hi nhịn không được muốn thúc giục lại nghe hắn nói: “…… Đúng là quả dưa ngốc.”
“Ngươi mới là quả dưa ngốc! Kẻ nào nói người khác ngốc mới là tên ngốc!”
“Ngươi có ấu trĩ không?”
“Nói ta là dưa ngốc thì ngươi cũng hơn gì?”
Hai người cãi nhau ủm tỏi, con đường vốn xa xôi cũng vì thế mà ngắn lại.

Thẩm Châu Hi còn không cảm thấy mệt thì căn nhà nhỏ của Lý Vụ đã xuất hiện trước mặt.
“Ngươi dùng khăn mặt lau lau một chút, tiết kiệm nước cho ta.


Nước ngươi dùng xong để trong thùng, ngày mai ta còn dùng.” Lý Vụ nói.
Nể tình hắn hỗ trợ xách một thùng nước nên nàng cũng lập tức đồng ý.

Nước dùng xong có thể làm gì nàng cũng biết, có thể tưới hoa, tưới cây.

Nàng thấy cây hoa quế trong viện nhỏ của hắn cũng cần tưới, so với cây quế trong Ngự Hoa Viên thì cái cây này đúng là quế thiếu nhi.
Lý Vụ xách nước đến hậu viện, Thẩm Châu Hi đi theo hắn.

Vốn tưởng hắn sẽ để thùng nước phía sau bình phong, ai ngờ hắn lại xách vào bếp.
“Sao ngươi lại xách vào đây?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi.
“Cái thân thể quý giá không xách nổi xô nước của ngươi mà không dùng nước nóng lỡ sinh bệnh chẳng phải lão tử lại phải hầu hạ ngươi hả?” Lý Vụ vừa ngồi xổm bên lò lửa vừa hùng hổ lải nhải như bà già đau khổ: “Vốn tưởng nhặt được một cung nữ hầu hạ về nhà cho đỡ việc, không nghĩ lại nhặt được công chúa! Lão tử đúng là mệnh khổ không được hưởng phúc mà!”
Giọng điệu và bộ dáng của hắn thật sự quá buồn cười, Thẩm Châu Hi nghe xong không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn không nhịn được muốn cười.
“Mệnh cung nữ nhưng thân công chúa! Lão tử thật là khổ quá!”
Hắn mắng một hồi mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi lại phát hiện nàng đang che miệng cười thế là mặt càng đen hơn.
“Lão tử đang tức mà ngươi còn cười hả?”
“Không cười.” Thẩm Châu Hi lập tức ngậm miệng.
Lý Vụ ném một cây củi vào bếp đỏ hồng, ngọn lửa đỏ tươi liếm lên thanh củi phát ra tiếng bùm bùm không dứt.
“…… Đời trước ta đã làm cái nghiệt gì mà đời này để ngươi đến khắc ta.”
Củi gỗ cháy lách tách hòa cùng tiếng lầu bầu của hắn khiến Thẩm Châu Hi không nghe rõ nên hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta chưa nói gì hết!” Hắn trừng mắt liếc nàng một cái.
…… Đồ kỳ quái.
Nấu xong nước hắn lại hỗ trợ nàng xách nước ra sau bình phong.

Thẩm Châu Hi không yên tâm nên lại dặn dò một câu: “Ngươi không được nhìn lén đó!”
“Ngươi mời ta cũng không thèm!” Lý Vụ cũng không quay đầu lại đã rời đi.
Thẩm Châu Hi đứng sau bình phong cởi quần áo, dùng khăn sạch nhúng nước trong lau cơ thể.

Tuy thế này không bằng được ngâm nước nhưng tốt xấu cũng tẩy sạch một chút.
Lau xong nàng để nửa xô nước đã dùng ở sau bình phong rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Lý Vụ đã sớm tùy tiện trải chiếu ở phòng chính, lúc nàng đi qua chỉ thấy hắn không nhúc nhích, ngủ say như lợn chết.
Đêm nay Thẩm Châu Hi ngủ cực kỳ an ổn, cũng không mơ đến chuyện trong cung nữa.
Sáng sớm hôm sau nàng tinh thần phấn chấn tỉnh lại.

Mới vừa vén màn trúc lên thì hình ảnh trước mặt đã đánh sâu vào mắt nàng.