Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 143: Chương 143




“Ắt xì!”

Thẩm Châu Hi hắt hơi một cái thật to.

Ngoài cửa xe ngựa có tiếng Lý Thước truyền tới: “Tẩu tử bị cảm lạnh sao?”

“Lúc này đã vào hạ, có muốn lạnh cũng khó.



Nhất định là đại ca đệ lại đang mắng ta.” Thẩm Châu Hi xoa cái mũi rồi oán giận nói.

“Đại ca nhất định là đang nhớ tẩu tử đó.” Lý Thước cười đáp.

Thẩm Châu Hi đẩy cửa xe, ôm gối mềm ngồi xuống cạnh cửa: “Trong xe quá nhàm chán, ta ngồi ở đây nói chuyện với các đệ.” Nàng lướt qua cái đỉnh đầu tròn xoe của Lý Côn và nhìn con đường không khác gì ngày hôm qua rồii hỏi, “Chúng ta vẫn ở trong địa phận Từ Châu sao?”

“Tối hôm qua chúng ta đã ra khỏi Từ Châu, hiện giờ chúng ta đang ở địa bàn Dĩnh Châu.” Lý Thước đáp, “Người của Vương Văn Trung đã không theo nữa, chờ tới thành trấn tiếp theo chúng ta sẽ đổi xe ngựa.



Tẩu còn phải vất vả thêm một ngày nữa.”

“Ta không sao.” Thẩm Châu Hi vội nói, “Các đệ ở bên ngoài đánh xe càng mệt hơn ấy, ta ngồi xe thì có mà mệt đâu.”

Sau đó nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nên vui vẻ nói: “Sáng sớm các đệ còn chưa uống nước đúng không? Để ta rót nước cho nhé ——”

“Không cần làm phiền tẩu tử, bọn đệ tự làm được.”

Lý Thước vội vàng xoay người nói, Thẩm Châu Hi cũng đã lấy ra hai cái chén bằng gốm đựng nước trong.

“Tam đệ không cần nhưng nhị ca muốn……” Lý Côn cầm roi ngựa liếm liếm đôi môi khô, “Muốn ăn phía dưới của đại ca……”

Thẩm Châu Hi bưng hai chén nước trong đưa cho bọn họ rồi an ủi hắn: “Chờ đại ca đệ tới ta sẽ bảo hắn nấu mỳ nhé.”

“Được! Chờ đại ca về ăn phía dưới của đại ca!” Lý Côn nghe vậy thì cười nở hoa, lại lần nữa tinh thần phấn chấn.

“Huynh còn dám nói thế cẩn thận đại ca oánh huynh đó.” Lý Thước nói.

“Đại ca không ở đây, không ở đây! Đệ mách cũng vô dụng!” Lý Côn đắc ý vênh hết cả cằm lên.

“Chờ đại ca trở lại đệ sẽ mách huynh ấy.”

“Đệ —— đồ hớt lẻo!”

Thẩm Châu Hi đè lại Lý Côn lúc này đang trừng mắt trâu rồi lại an ủi: “Tam đệ đang chọc đệ cho vui ấy mà.”

“Sao lại chọc ta, hắn ấy?! Không thích!”

“Bởi vì đệ thích.” Lý Thước nói.



“Ta đánh đệ ——”

“Huynh dám đánh đệ thì đệ sẽ mách đại ca.”

“Đệ ——”

Đôi mắt to của Lý Côn đã ầng ậng nước.

Thẩm Châu Hi đành phải tiếp tục làm người hòa giải, vội vỗ vai hắn nói: “Tam đệ thích đệ lắm đó, đệ xem hắn có làm thế với người khác không?”

“Không cần hắn thích ta!” Lý Côn tức giận nói.

Lý Thước nhìn thẳng phía trước, chỉ cười không nói lời nào.

Xe ngựa bình thản đi về phía trước.

Ngoài thiếu một Lý vịt thì cái gì cũng tốt.

Thẩm Châu Hi nhớ tới Lý Vụ thì không nhịn được thấy phiền muộn.





Không biết Lý Vụ đang làm cái gì? Hắn định làm sao để thoát được Từ Châu? Vương Thi Vịnh có thể bá vương ngạnh thượng cung không? Nếu hắn bị tài phú của Vương gia làm cho mờ mắt và quyết quay lại nghề cũ thì sao?

Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ thế là lại ưu sầu: Lý rắm thối đúng là khiến người ta không yên tâm!

“Hu ——”

Lý Thước bỗng nhiên kéo dây cương, con ngựa già đã mệt tới mức răng há ra uể oải lúc này dừng bước.

Cách đó vài chục trượng có ba khối đất đá lớn nhỏ không đồng nhất đang chặn giữa đường, chung quanh còn rơi rụng rất nhiều bùn đất.



Đất đá này hình như lăn xuống từ sườn núi bên phải, còn có thể nhìn thấy bùn đất mới mẻ trên sườn núi sau khi lớp bên ngoài đổ xuống.

Lý Thước nhíu mày nói: “Núi lở, đường bị chặn rồi.”

“Chúng ta phải đổi đường khác ư?” Thẩm Châu Hi hỏi.

Lý Thước nhìn về phía Lý Côn đang ngáp hỏi: “Nhị ca, huynh có thể dọn được chỗ kia không?”


“Không, không thể,” Lý Côn lườm hắn nói, “Chán ghét đệ.”

Lý Thước không chút hoang mang nói: “Vậy để tẩu tử và huynh ngồi đây chờ, để đại ca tới kéo huynh vào rừng tẩn cho một trận.”

Lý Côn không tình nguyện nhảy xuống xe ngựa, lẩm nhẩm lầm nhầm đi về phía đống đất đá kia.

Lý Thước quay đầu nói với Thẩm Châu Hi: “Tẩu tử chờ một chút, đất đá quá nhiều, một chốc một lát là không dọn xong đâu, nếu tẩu mệt thì không bằng lên xe ngủ một lúc.”

“Ta đã ngủ một ngày rồi nên không mệt.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu.



Vừa dứt lời Lý Côn đã thét tướng lên: “Người! Người! Có người mọc ra từ cục đá!”

“Có người sao?”

Thẩm Châu Hi cả kinh, dưới sự giúp đỡ của Lý Thước nàng nhảy xuống xe ngựa.



Hai người đi nhanh tới, rốt cuộc cũng thấy người mà Lý Côn nói: Một thiếu nữ tầm 15-16 tuổi mặc váy vải thô bị chôn trong đống đất đá, lộ ra nửa người trên dính máu, đặc biệt là cánh tay trái, gần như sũng máu.

Lý Thước ngẩng đầu nhìn về phía núi lở và hơi suy nghĩ.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Châu Hi chính là xác nhận hơi thở của vị cô nương kia, phát hiện nàng ta vẫn còn thở thì lập tức vươn tay đẩy hòn đá ra.



Nhưng đất đá nặng, nàng cố hết sức cũng không nâng nổi.

“Điêu Nhi, đệ có thể giúp ta không?” Thẩm Châu Hi nhìn Lý Côn xin giúp đỡ.

Lý Côn nghe nàng nói thế thì không chút do dự ngồi xổm xuống.



Có hắn ra tay nên chỉ một lát đất đá trên người nàng kia đã được dọn sạch đáng kể.

“Điêu Nhi, đệ giúp ta bế nàng ấy lên xe ——”

Thẩm Châu Hi mới vừa nói xong Lý Thước đã mở miệng nói: “Không cần.”

“Vì sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc.

Lý Thước không trực tiếp trả lời nàng mà cong lưng trước mặt nàng kia, dùng sức ấn nhân trung của nàng ta.



Hắn không hề tiếc sức, Thẩm Châu Hi thấy nhân trung của nàng kia đỏ bừng lên, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

“Đệ……” Nàng mới vừa nhịn không được mở miệng thì thiếu nữ kia đã đột nhiên mở mắt ra, lắc đầu tránh thoát khỏi tay Lý Thước.

Một vệt đỏ rõ ràng để lại trên nhân trung của nàng ta.

Thẩm Châu Hi nghẹn họng nhìn.

“Cũng có thể nhịn đó.” Lý Thước nói lạnh tanh, ánh mắt nhìn thiếu nữ kia mang theo cảnh cáo, “Nói đi, ai phái ngươi tới?”

“Cái gì ai phái ta tới? Ngươi đúng là kỳ quái!”

Thiếu nữ nỗ lực đá văng cục đá bên chân ra, nhưng hình như đụng phải miệng vết thương nên nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt.



“Ngươi không thấy đống đất đá này đè lên người ta à? Lúc ta hái thuốc gặp phải núi lở nên không cẩn thận rơi từ trên kia xuống!”

Thiếu nữ giải thích hợp tình hợp lý, Thẩm Châu Hi cũng đoán phải chăng nàng ấy là thôn nữ hái thuốc bởi vì Lý Côn tìm được một cái giỏ bị đè dẹp lép phía dưới mấy cục đá.



Bên trong giỏ còn có một chút thảo dược nàng không gọi được tên.

“Người hái thuốc ư?” Lý Thước cười lạnh, “Vậy ngươi giả bộ bất tỉnh làm cái gì?”

“Ta là một người bơ vơ không người nương tựa, không phải ta sợ gặp phải người xấu giống ngươi hả?” Thiếu nữ tuy đã thử đứng lên nhưng mới vừa động đậy chân nàng ta đã đau nhăn hết cả mặt lại.

Nàng ta hít một hơi, vừa rên rỉ vừa mắng: “Ta…… Ta cũng không biết các ngươi là người tốt hay người xấu, ta không thể đề phòng các ngươi giựt tiền cướp sắc sao?!”

“Ngươi ngất đi không phải càng tiện cho chúng ta giật tiền cướp sắc à?”

“Ta ngất thì có khi các ngươi sẽ không nhìn thấy ta mà trực tiếp thay đổi tuyến đường thì sao?!” Thiếu nữ lập tức phản bác, “Thế tốt hơn so với việc ta hô to gọi nhỏ chủ động hấp dẫn sự chú ý của các ngươi đúng không?!”

Thiếu nữ vừa kích động thì thân thể đã nghiêng đi, Thẩm Châu Hi vội vàng đỡ lấy nàng ta.



Nàng kia nhìn nàng một cái, cũng không khách khí mà vịn bả vai nàng đứng lên.

“Ngươi bị thương chỗ nào thế? Có nghiêm trọng không?” Thẩm Châu Hi không nhịn được hỏi.

“Chân ta bị trật rồi, cánh tay cũng đau, chắc lúc rơi xuống bị đụng phải cái gì đó.” Thiếu nữ dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không chết được.”


“Nếu không chết được, vậy tự ngươi đi đi.



Chúng ta còn phải lên đường, thứ cho chúng ta không thể đi cùng.” Lý Thước nói.

Lý Thước xoay người rời đi, nhưng được hai bước lại quay đầu nhìn Lý Côn và Thẩm Châu Hi vẫn không nhúc nhích.

“Tước Nhi……” Thẩm Châu Hi cầu xin nói, “Có cô nương nào lại tự nguyện cắt qua mặt mình đâu?”

Lý Thước ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nàng kia.

Có lẽ vì hay đi lại trong rừng nên nàng kia có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, tuy không có ngũ quan tinh xảo như Thẩm Châu Hi nhưng nàng ta có bộ dạng mày rậm mắt to, ánh mắt trong sáng linh động mang theo chút tinh quái của con nai trong núi.



Nhưng vốn đây là cảnh đẹp ý vui, lúc này lại có bốn năm vết thương ghê người vạch lên khiến người thấy mà hãi.

Hắn dừng bước không đi nữa, lạnh nhạt trên vết sẹo màu đỏ cũng tan đi chút ít.

Thẩm Châu Hi rèn sắt khi còn nóng nói: “Nếu cô nương này đã hái thuốc gần đây thì hẳn cũng ở cách đây không xa.



Chúng ta đưa nàng ấy về lại lên đường cũng không trì hoãn bao lâu.”


Lý Thước dời mắt khỏi khuôn mặt nàng kia và nhìn Thẩm Châu Hi chỉ thấy băng tan thành gió xuân.

“Đều nghe tẩu tử.”

……



Dưới sự giúp đỡ của Lý Côn, Thẩm Châu Hi đỡ thiếu nữ kia lên xe ngựa.

Lý Côn ngồi ngoài đánh xe, Lý Thước đi theo vào thùng xe, Thẩm Châu Hi vừa ngồi xuống đã bắt đầu tìm kiếm thuốc bôi trật khớp của mình.

Lý Vụ chuẩn bị rất đầy đủ, thuốc trị thương cơ bản đều đặt trên xe, nàng tìm được thuốc dán cầm máu tan bầm và nói với Lý Thước: “Ta phải buôi thuốc cho nàng ấy.”

Lý Thước nhìn nhìn Thẩm Châu Hi, lại nhìn nhìn thiếu nữ kia sau đó lấy một con dao trên người mình đưa cho nàng trước mặt người kia: “Tẩu đặt ở nơi thuận tay, có việc thì gọi đệ.”

Thẩm Châu Hi biết hắn có ý tốt nên đón lấy, lúc này Lý Thước mới xoay người đi ra khỏi thùng xe.

“Ngươi đừng để ý, hắn chỉ quá lo lắng ta bị người xấu ám toán mới như vậy.” Thẩm Châu Hi xin lỗi rồi cười nói với thiếu nữ kia.

“Hắn là nam nhân của ngươi hả?” Thiếu nữ hỏi.

Câu hỏi trắng trợn của nàng ta khiến Thẩm Châu Hi nhảy dựng, nàng vội lắc đầu nói: “Hắn không phải! Hắn là chú em chồng của ta!”

“À…… ra thế.” Thiếu nữ gật gật đầu, “Các ngươi đang muốn đi đâu?”

Theo thông thường thì câu hỏi lúc này phải là vì sao chồng nàng không ở đây chứ? Nhưng thiếu nữ này lại bỏ qua câu hỏi “chồng ngươi đâu” mà trực tiếp hỏi hướng đi của bọn họ.

Thẩm Châu Hi lập tức cảnh giác, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chúng ta đi về hướng Tây Nam, ngươi thì sao? Nhà ngươi ở đâu? Chúng ta đưa ngươi về chỗ nào được?”

“Nhà ta ở Trường Cát huyện.”

“Trường Cát huyện?” Thẩm Châu Hi lắp bắp kinh hãi.

Trường Cát huyện cách nơi này cũng không gần, một người hái thuốc như nàng sao lại đi tới tận đây?

“Nhà ta ở Trường Cát huyện nhưng ngày thường ta đều một mình trên núi.” Thiếu nữ chẳng hề để ý nói, “Các ngươi không cần đưa ta về, chờ vết thương của ta khỏi thì ta sẽ tự mình đi.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Dù sao cũng chẳng có nhà, màn trời chiếu đất —— ta chính là như thế.” Thiếu nữ nói, “Trên núi ngoài dã thú cũng không có nguy hiểm khác.



Dù có dã thú thì cũng dễ trốn thoát hơn người.”

Ở một mức độ nào đó Thẩm Châu Hi cực kỳ đồng cảm với lời nàng ta.

Nếu nàng ta sống một mình lâu thì cảm giác dã man trên người nàng ta cũng có thể hiểu được.



Nàng ta có khí chất giống Lý Vụ, cái này làm Thẩm Châu Hi nhớ tới cỏ dại mạnh mẽ sinh sôi, cực kỳ ngoan cường.

“Ta gọi là Tiểu Hồ, hồ tôn hồ.” Thiếu nữ nói, “Ngươi thì sao?”

Thẩm Châu Hi không dám thả lỏng cảnh giác với thiếu nữ đối diện nên nói: “Ta tên là Chu Châu, chồng ta họ Chân, gọi là Chân Da…… Bên ngoài là hai đứa em trai của hắn, người cao là Chân Điêu, người còn lại là Chân Tước.”

Tiểu Hồ: “…… Tên một nhà các ngươi kỳ quái thật.”

Thẩm Châu Hi nở nụ cười: “Tên của ngươi cũng thực độc đáo.”

Trong lòng nàng lại nghĩ: Sao mình lại không biết xấu hổ nói ra lời này?