Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 184: Chương 184




Sau khi màn đêm buông xuống Lý Vụ và hai đứa em trai cùng Tiểu Hổ lúc này đã đổi nam trang đều phải quay về bình nguyên Bạch Linh.

Thẩm Châu Hi đưa tiễn một đường tới cửa thành và lưu luyến nhìn Lý Vụ.



Sau khi dặn dò xong mọi chuyện nàng do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói ra câu đã chôn sâu trong lòng: “Bệ hạ đăng cơ không lâu, thế đơn lực mỏng, ở trong khả năng cho phép chàng có thể giúp huynh ấy một chút được không?”

Nàng mới vừa nói xong lời này thì mặt đã đỏ lên vì hổ thẹn.

Hiện tại địa vị của Lý Vụ là do Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Kháp trao cho, nay Lý Kháp đã hóa thành quỷ nước vậy tự thân Lý Vụ còn khó bảo toàn, sao có thể trợ giúp Nguyên Long Đế trong thế cục loạn lạc này chứ?

“Thôi, vừa rồi……”

Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời thì Lý Vụ đã nắm tay nàng, thần sắc tản mạn, ngữ khí lại lộ ra nghiêm túc nói: “Người trong nhà đương nhiên phải giúp đỡ nhau, dù nàng không nói thì ta cũng sẽ giúp —— yên tâm đi.”

Thẩm Châu Hi cực kỳ cảm động, nàng nuốt chua xót trong lòng xuống và nỗ lực tươi cười với hắn: “Lý Vụ, cảm ơn chàng.”

“…… Còn khách khí như thế làm gì?” Lý Vụ dùng tròng trắng mà liếc nàng.

Thẩm Châu Hi càng đỏ mặt hơn, giọng như muỗi kêu nói: “Phu, phu quân, cảm ơn chàng……”

“Còn nụ cười vừa nãy nữa, nàng cười lại xem.” Mắt Lý Vụ sáng quắc mà nhìn chằm chằm nàng.

“Bọn họ đều chờ kìa, chàng mau đi đi……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.

Tiểu Hổ và hai đứa em đều chờ ngoài cửa thành, bên cạnh là bốn con ngựa.



Thị Nương cùng hai gia đinh cũng chờ ở dưới mái hiên một cửa hàng cách đó không xa.



Nhiều người chờ như thế nên Thẩm Châu Hi càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

“Ta cũng đang chờ đó,” Lý Vụ không thuận theo mà nói, “Khi nào nàng cười thì ta mới đi.”

Thẩm Châu Hi không có cách nào đành phải dựa theo yêu cầu của Lý Vụ mà cố gắng cười với hắn.

“Phu quân……”

Lời cảm ơn phía sau nàng còn chưa kịp nói thì Lý Vụ bỗng nhiên xoay người đi nhanh về phía đám người Lý Côn đang chờ bên ngoài.

“Ta đi đây!” Lý Vụ giơ tay phải lên vẫy vẫy trong lúc đang đưa lưng về phía nàng và lớn tiếng nói, “Chờ phu quân của nàng về mang nàng đi ăn cơm ngon rượu say nhé!”

Thẩm Châu Hi buồn cười, tay giấu trong tay áo nhịn không được nâng lên lắc lắc trước ngực, lặng lẽ đáp lại hắn lúc này đã đi xa dần.

Nàng nhìn bóng dáng Lý Vụ và nhẹ giọng nói: “Ta chờ chàng trở về……”

Lý Vụ đi đến trước mặt đám Lý Côn và đón lấy dây cương Lý Thước đưa.



Lý Thước liếc anh hắn một cái sau đó không nói một lời đã xoay người lên ngựa.



Tiểu Hổ nhìn Lý Vụ một cái rồi nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa chạy về phía trước.

Chỉ có Lý Côn là nhìn chằm chằm mặt Lý Vụ sau đó cười hề hề nói toẹt ra: “Đại ca xấu hổ…… đỏ mặt……”

Lý Vụ giơ tay lên tạt cho cái tên có mắt như mù kia một cái: “Mỗi đệ biết nói hả?!”

Lý Côn từ cười biến thành mếu, hắn huyên thuyên càu nhàu với con ngựa của mình.

Lý Vụ ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Thẩm Châu Hi đang vẫy tay.



Hắn lộ ra nụ cười tiêu sái bình thản lớn tiếng nói: “Ta đi đây! Chờ ta trở lại!”

Giọng nói mang theo phấn chấn bồng bột truyền thật xa trong bóng đêm, Thẩm Châu Hi đỏ mặt giơ cao tay dùng sức vẫy.

Lý Vụ lại cười và giơ dây cương lên dùng sức kẹp chặt bụng ngựa hét: “Giá!”

Sau khi đám người Lý Vụ hoàn toàn không thấy bóng thì Thẩm Châu Hi mới xoay người đi về phía Thị Nương, mấy thủ vệ chậm rãi đóng cửa thành lại.

Thị Nương đốt đèn lồng đi về phía nàng, Thẩm Châu Hi vừa muốn cười thì một bóng dáng trắng tinh từ một ngõ nhỏ bên cạnh chui ra.





Gió đêm thổi qua rèm mũ của nàng ta, vòng eo mảnh khảnh như cành liễu nhu nhược dưới lụa trắng.

Thẩm Châu Hi ngẩn ra, theo bản năng dừng bước chân.

Nữ tử kia cũng dừng chân trước mặt nàng.

“Phu nhân!” Thị Nương bước một bước dài vọt tới trước mặt Thẩm Châu Hi, bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con.



Hai gia đinh cũng bước nhanh tới trước mặt nàng, cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến kia.

Nếu là một nam tử cường tráng thì Thẩm Châu Hi còn sợ nhưng nữ tử trước mặt có thân hình nhỏ yếu, đừng nói là Thị Nương và hai gia đinh nhà họ mà ngay cả nàng cũng cảm thấy có sức hơn nàng kia nhiều.

Nàng nghi hoặc nhìn người kia, vừa muốn mở miệng dò hỏi thì đối phương đã gỡ mũ trên đầu xuống.



Một khuôn mặt như phù dung trong nước lập tức xuất hiện trong màn đêm.

Nữ tử xinh đẹp kia hơi uốn gối với nàng sau đó gằn từng chữ một nói: “Dân nữ Chu Sa, bái kiến điện hạ.”

Thị Nương và hai gia đinh kia chẳng hiểu gì nên hai mặt nhìn nhau.





Kẻ duy nhất hiểu là Thẩm Châu Hi thì đứng ngây ra, trong lòng hoảng loạn, hận không thể gọi Lý Vụ vừa mới rời đi trở về.

Nàng hoảng đến độ muốn tìm khe đất chốn vào đó, nhưng bề ngoài vẫn cố trấn tĩnh nói: “Cô nương nhận sai người chăng?”

Người trước mặt cực kỳ xa lạ, Thẩm Châu Hi liều mạng lục tìm trong ký ức của mình cũng không thấy người nào như nàng ta.



Chẳng lẽ đây là tiểu thư nhà nào theo trưởng bối tiến cung thỉnh an và vừa khéo gặp được nàng sao?

Nữ tử kia hơi mỉm cười, chậm rãi đứng lên.



Từ đầu tới cuối tầm mắt nàng ta đều nhìn Thẩm Châu Hi, hoàn toàn ngó lơ Thị Nương và hai gia đinh kia.

“Có lẽ là ta nhận sai.” Chu Sa thong dong cười nói.

“Ngươi…… và người mà ngươi vừa nhận sai có quan hệ gì?” Thẩm Châu Hi lo lắng đề phòng hỏi.

“Nếu phu nhân cố ý muốn biết thì không bằng cùng tới chỗ ta đang ở để uống một chén trà chứ?” Nữ tử ôn nhu nói, “Có lẽ nghi hoặc của chúng ta đều sẽ được giải đáp.”

Chu Sa hành lễ sau đó xoay người đi về một gian nhà duy nhất vẫn còn đèn đuốc trong con ngõ nhỏ kia.



Hóa ra đó là một quán trà.



Nàng ta dừng bước trước cửa quán trà và xoay người nhìn thấy Thẩm Châu Hi còn chưa động thì cười nói: “Nơi này là thành Tương Dương, cách đây trăm bước binh lính Tương Dương còn ở trên thành lâu canh giữ, ngài chỉ cần hô to một tiếng là có vô số quân lính tràn tới……”

Đèn lồng dưới mái hiên sáng ngời, ngọn đèn quét qua túi thơm và khăn tay của Chu Sa, những hình thêu tinh xảo lấp lánh, mỗi sợi chỉ đều sinh động như thật.


“Ngài còn phải sợ gì nữa?”

Chu Sa cười cười và xoay người đi vào quán trà.

Ngạo mạn giấu trong tư thế khiêm tốn của Chu Sa khiến Thẩm Châu Hi cảm giác được cục diện trước mắt đều đã được nữ tử kia tỉ mỉ bày ra.



Nàng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chuẩn bị rất nhiều thuốc an thần để đánh tan cố kỵ của nàng, như thế mới có thể dụ nàng vào quán trà kia trò chuyện.

“Phu nhân, nữ nhân này thần thần bí bí, chúng ta đi nhanh đi!” Thị Nương bất an lôi kéo tay áo nàng.

Thẩm Châu Hi lại không thể dịch bước khỏi nơi này.



Nữ nhân kia biết thân phận của nàng, cũng coi như nắm được điểm yếu của nàng.



Lý Vụ đã thúc ngựa chạy xa, không thể trông cậy hắn có thể từ trên trời giáng xuống vì nàng giải quyết tai hoạ ngầm này.

Chạy trốn cũng vô dụng.

Nguyên Long Đế ở ngay bình nguyên Bạch Linh, nếu Chu Sa để lộ việc này ra thì tất cả mọi người đều sẽ trốn không thoát.

Làm thế nào mới tốt đây? Làm thế nào mới tốt đây?

Thẩm Châu Hi thấy lòng nóng như lửa, mà Thị Nương ở bên cạnh cũng thúc giục.

Thế là nàng cái khó ló cái khôn nói: “Thị Nương đi tới chỗ thủ thành tùy tiện lấy một cái cớ, nếu một nén nhanh sau ta còn chưa ra thì ngươi lập tức báo cho giáo úy chân tướng để hắn tức tốc mang binh tới cứu viện.” Thẩm Châu Hi nói xong thì nhìn về phía hai gia đinh, “Các ngươi đi theo ta.”

Thị Nương thấy nàng đã quyết định thì lưu luyến đi từng bước về phía thủ thành cách đó không xa.

Thẩm Châu Hi mang theo hai gia đinh cường tráng đi vào quán trà trong ngõ nhỏ.

“Các ngươi……” Nàng nhỏ giọng dặn hai câu, hai gia đinh kia thì nhìn nhau sau đó nghiêm túc gật gật đầu.

Nàng để hai người ở bên ngoài cửa quán trà còn mình tự đi vào trong sảnh đường rộng rãi.

Nơi này treo đầy đèn lồng sáng tới độ ngay cả những góc tro bụi cũng lộ ra.



Chu Sa ngồi một mình ở cái bàn vuông ngay giữa, trên bàn có ấm trà xanh đang bốc khói lượn lờ.



Nàng ta mỉm cười nói: “Mời điện hạ ngồi.”

Biểu tình của nàng ta không hề chần chừ, không phải nàng ta thử mà khẳng định đã biết thân phận của Thẩm Châu Hi.

Thẩm Châu Hi nhìn quanh quán trà nhưng chẳng thấy người nào khác.

“…… Điện hạ đang tìm cái gì thế?” Chu Sa mỉm cười nói, “Nơi này không có người thứ ba nhưng một nhà chủ tiệm đang ngủ ở hậu viện.



Nếu ta la to lên thì sự tình sẽ đi theo hướng điện hạ không mong muốn.”

Nàng ta nói toạc mọi chuyện mà Thẩm Châu Hi đang tính toán ra đồng thời nắm chặt quyền chủ đạo trong tay.

Thẩm Châu Hi cố trấn định mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Chu Sa rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Dân nữ là Chu Sa, chỉ là một đào kép mệnh như bèo trôi.”

Thẩm Châu Hi vẫn cảnh giác nhìn nàng ta như cũ.



Nếu chỉ là một đào kép được người ta nuôi dưỡng thì vì sao lại nhận ra nàng?

“Long Tĩnh tuy ngon nhưng xác thật kém lá trà từ cây trà trăm năm công tử tìm được.” Chu Sa thở dài và buông chén trà xuống rồi chậm rãi đứng lên, “Chỉ tiếc…… Công tử cố ý tìm đại hồng bào vì điện hạ nhưng một năm vẫn chẳng thấy chủ nhân về, nó cũng đã thành cây trà không người hỏi thăm.”

Hai chữ công tử vang lên như tiếng sấm đánh nát mọi phòng bị của Thẩm Châu Hi.



Nàng nhìn Chu Sa chậm rãi đứng dậy thì cổ họng nghẹn lại không biết nói gì.



Nàng nắm chặt hai tay, nỗ lực nén sợ hãi đang lan ra.

“Điện hạ không phải sợ, dân nữ đã nói mệnh ta chỉ như bèo trôi, thân phận cũng chỉ là đào kép.



Ta không có ác ý với điện hạ, cũng không thể cưỡng bách ngài làm gì.” Nàng ta ngước mắt nhìn Thẩm Châu Hi và ôn hòa nói, “Chu Sa có thể mang tính mạng ra thề ta cảm thấy vui vẻ hơn bất kỳ ai khác khi thấy điện hạ có được tự do.”

Lời Chu Sa nói làm Thẩm Châu Hi ngây người.

“…… Không phải ngươi tới để bắt ta về ư?” Nàng ngơ ngẩn hỏi.

“Chu Sa cũng đang ở trong lồng, vì sao phải bắt điện hạ về chịu khổ?” Chu Sa nói.



“Vậy ngươi……”

“Lần này ta theo công tử tới Tương Châu, gặp được điện hạ chỉ là tình cờ.”

“Phó Huyền Mạc cũng đang ở Tương Châu sao?” Sắc mặt Thẩm Châu Hi trắng bệch.

Chu Sa nhìn nàng một cái, trong mắt có hồ nghi lướt qua nhưng cuối cùng nàng ta vẫn bình tĩnh nói: “Hiện tại công tử đang ở bình nguyên Bạch Linh ngoài Tương Dương, nếu điện hạ không biết vậy xem ra……” Nàng ta dừng một chút mới nhẹ nhàng phun ra một câu, “Có người có tâm giấu diếm tin tức rồi.”

Thẩm Châu Hi chỉ thấy chân nặng hơn, biết Phó Huyền Mạc đang ở bình nguyên Bạch Linh thế là nàng hận không thể bay ra tận chân trời để tị nạn.



Nhưng nghĩ tới Lý Vụ hai chân nàng lại chỉ có thể dính chặt tại chỗ ——

Lý Vụ! Lý vịt! Lý rắm thối!

Hắn cho rằng gạt nàng có chỗ tốt gì? Hắn dám thân mận với nàng dưới mí mắt Phó Huyền Mạc là ngại mệnh mình quá cứng và muốn tìm cục đá đâm vào sao?!

Thẩm Châu Hi hận không thể bóp cái cổ vịt kia mà khàn giọng lên án nhưng xét thấy Chu Sa còn ở trước mặt nên nàng cần phải ổn định cảm xúc.

“Trách ta quá chú ý tới tin tức của bệ hạ.” Thẩm Châu Hi cố cười nói.

Ngụ ý rằng Phó Huyền Mạc là cái cọng hành nào?

Ý cười trên mặt Chu Sa run rẩy, nàng ta hít sâu một hơi nói: “…… Nếu không phải như thế thì ta cũng sẽ không mạo muội chắn đường điện hạ.



Chẳng qua tình cảnh của ngài hiện tại quá nguy hiểm, nếu nghĩ cho người mà ngài coi trọng hẳn ngài không nên dễ dàng xuất đầu lộ diện mới phải.”

Chu Sa nói rất có đạo lý, nhưng sao Thẩm Châu Hi có thể co đầu rút cổ ở nhà cả 12 canh giờ chứ? Dù nàng có thể làm thế thì từng chuyện bên ngoài cũng bức nàng không thể không đứng ra chủ trì đại cục ——

“Lý Vụ xuất thân hèn mọn, hôm nay có thể làm quan một phương phụ tá bệ hạ hẳn cũng là do điện hạ hướng dẫn đúng không?” Biểu tình trên mặt Chu Sa cực kỳ chân thành, lời nói ra cũng giống như đang đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy xét, “Nếu điện hạ muốn Lý Vụ tiếp tục ở lại phò tá bệ hạ thì càng phải cẩn thận.



Một khi công tử hoặc bệ hạ phát hiện ra ngài thì dù Lý Vụ có tài cũng không thể tiếp tục ở lại bên cạnh bệ hạ.”

“Ý của ngươi là…… Ta nên tách riêng ra không ở chung với Lý Vụ nữa sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.

“Điện hạ và Lý Vụ ở riêng hai nơi vừa hạ thấp nguy hiểm của ngài, lại có thể cứu vãn được tình thế nếu vạn nhất sự tình bại lộ.



Chỉ cần điện hạ cẩn thận một chút, cố gắng giấu chuyện mình đã thành thân thì dù có được đón về cung cũng không ảnh hưởng tới đám Lý Vụ.”

…… Biện pháp này cũng coi như an toàn.



Chẳng qua trước đây Thẩm Châu Hi chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Lý Vụ.



Dùng chia lìa đổi lấy an toàn liệu có đáng giá không?

Đáp án là có nhưng nàng vẫn kháng cự ly biệt.

Chu Sa cúi đầu lộ ra cái cổ trơn bóng, tư thế cung kính nói: “Chu Sa thân phận thấp kém, nếu điện hạ không bỏ được thì ta nguyện trợ giúp ngài một tay.”

“…… Ngươi muốn giúp ta thế nào?”

Chu Sa móc một cái túm gấm từ trong tay áo ra: “Chỗ này có mấy tờ khế đất ở Quế Châu, còn có giấy thông hành và lộ dẫn để điện hạ thuận tiện đi qua các trạm kiểm soát.



Ngoài ra có một tờ bản đồ tỉ mỉ vẽ đường từ Tương Châu tới Quế Châu.” Chu Sa đưa túi gấm và nhìn nàng nói, “Quế Châu rời xa trung tâm chiến loạn, cũng giàu có đông đúc, lại không quá xa Tương Châu nên thư từ qua lại cũng chỉ cần nửa tuần.



Như thế này với điện hạ mà nói thì hẳn là lựa chọn tốt nhất.”

Thẩm Châu Hi nhìn túi gấm, trên mặt là thần sắc rối rắm.

Chu Sa lại nói: “Nếu điện hạ tính toán rời đi thì phải càng nhanh càng tốt.



Năm ngày sau Chu Sa phải cùng công tử rời nơi này, đến lúc đó bên cạnh công tử không chỉ có mình ta.



Dù ta có nguyện ý che giấu cho ngài thì những người khác chưa chắc đã nguyện ý.”

Đã qua một nén nhang nhưng chỗ Thị Nương vẫn an tĩnh.

Sau một lúc trầm mặc Thẩm Châu Hi duỗi tay đón lấy túi gấm: “Ta sẽ mau chóng rời khỏi đây, đa tạ ngươi Chu Sa.”

Chu Sa mỉm cười nói: “Có thể giúp được điện hạ là vinh hạnh của ta.”

Thẩm Châu Hi nắm chặt cái túi kia trong tay nhưng vừa định rụt tay lại thì đã bị Chu Sa cầm lấy tay.





Nhìn nàng ta có vẻ nhỏ yếu nhưng sức lực lại không hề nhỏ, Thẩm Châu Hi không bao giờ dám nói mình có lực hơn nàng ta nữa ——

Thẩm Châu Hi dần dần ý thức được không có ấm trà bên cạnh thì nàng chẳng đánh thắng được ai.

Chu Sa mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ thật sự sẽ đi sao?”

“Đương nhiên……” Thẩm Châu Hi cố giả vờ trấn định nói, “Ta trở về dọn dẹp một chút và sáng mai sẽ đi ngay.”

“Nhưng vì sao ta lại cảm thấy điện hạ ra khỏi cửa này một cái là sẽ ném túi gấm ở ven đường sau đó bỏ trốn mất dạng nhỉ?”

Gió đêm thổi qua đám cỏ dại ngoài cửa phát ra tiếng rào rạt.



Một giọng mèo kêu nho nhỏ vang lên sau tường, hình như có mèo hoang mới dán tường mà đi qua.

“Ta không trốn…… mới là lạ ấy!”

Thẩm Châu Hi dùng sức giật khỏi tay nàng ta rồi cầm chén trà trên bàn ném về phía này.



Sắc mặt Chu Sa đại biến, theo bản năng nhắm mắt né tránh thế là Thẩm Châu Hi nhân cơ hội này ra sức chạy ra ngoài quán trà.

“Ra tay đi!”

Tiếng chén trà vỡ vụn vang lên cùng tiếng quát giận dữ của Chu Sa.



Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm Thẩm Châu Hi thấy lạnh lưng, nàng không kịp nghĩ nhiều đã nhào qua bậc thang ra ngoài.

Sau một cú ngã chổng vó vững chắc thì một mũi tên rung bần bật nhắm vào mặt đất trước mặt Thẩm Châu Hi.



Cùng lúc đó vô số tráng hán được võ trang chạy raa từ trong bóng tối.



Nàng đảo mắt một cái đã được người ta vây quanh bảo vệ, Thị Nương thì mắt rưng rưng đi tới vội vàng đỡ nàng dậy.

“Nô tỳ, nô tỳ còn chưa tới cửa thành đã bị người ta đánh mê, là Hồ gia đã cứu nô tỳ……” Thị Nương ngậm nước mắt, vẻ mặt hổ thẹn nói.

Bất chấp đau đớn của mình, Thẩm Châu Hi nắm chặt tay Thị Nương nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương còn chưa qua 14 tuổi này: “Không có việc gì, ngươi làm thật tốt……”

Hồ Nhất Thủ cầm cái tẩu đi ra từ trong bóng tối, đứng trước vô số cung thủ đang chờ ra tay, khuôn mặt ông ta bình tĩnh nhìn đám người áo đen đứng trước quán trà.

Sau khi nhả một hơi khói ông ta chậm rãi nói: “Tây thành là địa bàn Lý Vụ chia cho Hồ Nhất Thủ ta, các ngươi đi tìm chết mà không tìm hiểu rõ ràng hả?”

Thẩm Châu Hi vỗ về trái tim vẫn còn đang nảy điên cuồng của mình sau đó đứng phía sau Hồ Nhất Thủ.



Nàng vẫn sợ vì một mũi tên suýt bắn trúng mình vừa nãy.

Chạy trốn cũng vô dụng.

Nếu đã thế thì xoay người tiến công thôi!

Lúc trước Chu Sa cố ý nói tới thủ thành không phải vì tự tin bọn họ sẽ không xảy ra xung đột mà vì cố ý dẫn đường cho nàng cầu cứu thủ vệ.



Nhưng Thẩm Châu Hi lại nghĩ nhiều nên để một trong hai gia đinh đi tới sòng bài của Hồ Nhất Thủ cách đó không xa xin giúp đỡ.

Vốn nàng chỉ muốn chuẩn bị vạn nhất nhưng không nghĩ tới lại thật sự có tác dụng!

Hai đội cung tiễn giằng co với nhau, chiến tranh chạm vào là nổ ngay.



Chu Sa đi tới trước cửa quán trà, mắt không chớp nhìn Thẩm Châu Hi được mọi người vây quanh.



Trên mặt nàng ta đã không còn bộ dạng ôn nhu giả vờ thân thiết như khi muốn thuyết phục người khác nữa.

“Điện hạ có thể nói cho ta biết ngài nghi ngờ ta từ lúc nào không?”

Giống như nàng kia lúc này đã bỏ ngụy trang, Thẩm Châu Hi cũng thay vẻ ngây thơ hồn nhiên bằng vẻ nghiêm túc.



Nàng cực kỳ đề phòng nhìn đối phương nói: “…… Là túi thơm và khăn tay của ngươi đã bán đứng ngươi.”

“Ta đã nhìn thấy một người khác có mang đồ với hình thêu và cách thêu giống của ngươi ——” Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm nàng ta và gằn từng chữ nói, “Ngươi là nghĩa muội của Ngự Phong —— kẻ thực sự muốn diệt trừ ta!”