Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 214: Chương 214







“Công tử, ngài để thuộc hạ làm đi……” Yến Hồi không nhịn được nói.
Phó Huyền Mạc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhẹ nhàng bế nữ thi kia lên và chậm rãi xuống xe ngựa.
Thành Tương Dương vào lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh.

Ánh trăng thống khổ cuộn lại chìm xuống dán sát mặt đất yên tĩnh
Ánh sáng ảm đạm mong manh không chiếu nổi bóng dáng lẻ loi cô độc đang đi trên đường.
“Công tử……”
“Công tử……”
Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên trên đường hắn đi qua, mọi người vừa sợ vừa hoảng mà vội quỳ xuống.
Phó Huyền Mạc như du hồn nhìn chằm chằm phía trước, tay ôm nữ thi kia đi vào phòng ngủ chính của đại viện nơi hắn đang ở.
Trong phòng ngủ không có người hắn cẩn thận đặt nàng ta nằm xuống, tay đỡ lấy cái gáy để nàng ta dựa trên giường.
Mấy con giòi bọ từ trên người nàng ta rơi xuống, mấp máy trên váy áo rách nát.

Một bàn tay thon gầy nhanh chóng phủi chúng xuống.
Hắn muốn phủi sạch thứ kinh tởm đang gặm máu thịt nàng nhưng dù hắn nỗ lực thế nào cũng vẫn có những con giòi màu trắng chui ra từ tóc và quần áo của nàng ta.
“Lấy nước sôi và khăn tới đây, cũng chuẩn bị một bộ quần áo đẹp nhất cho ta.” Phó Huyền Mạc khàn giọng ra lệnh.
Yến Hồi canh ngoài cửa lập tức lên tiếng và dặn mấy tỳ nữ vẫn đang sợ hãi đứng trong viện đi làm việc.
Chỉ chốc lát sau nước sôi và khăn đều được đưa đến phòng ngủ.
Phó Huyền Mạc lại bế nàng kia lên và cẩn thận đặt nàng ta vào nước sôi đang bốc khói nghi ngút.
Một tiếng xèo vang lên, khói quay cuồng, trong không khí tràn ngập mùi thịt thối.

Phó Huyền Mạc đứng đó mặt không đổi sắc mà cầm khăn lau vết máu trên mặt nàng ta.
Cái khăn và nước nóng khiến da thịt nàng ta bong ra từng mảng, cũng khiến bàn tay nhợt nhạt của hắn đỏ lừ.
Hắn tự tay lau rửa cho nàng ta giống như tự tay hắn đã bắn gãy cánh của nàng lúc trước.
Trong phòng hơi nước bốc lên mù mịt khiến cho tầm nhìn của hắn như mờ đi, hắn như thấp thoáng nhìn thấy nụ cười của nàng lúc trước.
Một giọt nước mắt rơi trên mặt nước gợn từng tầng sóng.

Phó Huyền Mạc vươn tay vuốt ve gò má nàng, cảm giác nóng rực nơi đầu ngón tay khiến hắn khẽ run.
“Ta hối hận.” Hắn ngẹn ngào nói.
Hắn từng cho rằng thay vì khi gặp lại nhau là cảnh còn người mất…… thì chẳng thà sinh tử chia lìa khi mọi thứ rực rỡ nhất.
Hắn cho rằng, hóa ra vẫn chỉ có hắn luôn cho rằng.
“…… Ta hối hận, Hi Nhi.”
……
Yến Hồi run sợ canh ở cửa mãi đến khi trong phòng truyền đến một tiếng nói lạnh băng gọi hắn, “Tiến vào”.
Hắn hãi hùng khiếp vía đi vào căn phòng tràn ngập mùi lạ, mắt không dám nhìn chủ tử ngồi ở trên giường cùng với bộ xương trắng bên cạnh.

Hắn rũ mắt không dám ho he một câu.
“Ai chuẩn bị bộ váy áo này?”

Yến Hồi vội nói: “Là Trấn Xuyên tiết độ đưa tới hôm qua, còn có một ít đồ quý hiếm đều đặt ở kho trong hậu viện.

Có lẽ Lý đại nhân hẳn đã chọn theo sở thích của nữ tử trẻ tuổi nên màu sắc hơi tươi sáng.

Nếu công tử không hài lòng thì thuộc hạ sẽ cho người đến tiệm vải trong thành để lấy thêm váy áo khác!”
Phó Huyền Mạc nhìn nàng mặc một thân quần áo màu hồng và xanh thì nói: “…… Thôi.”
Yến Hồi kinh ngạc dừng bước.
“Một lần cuối cùng này cứ để cho nàng mặc bộ quần áo mà nàng thích đi.” Phó Huyền Mạc vuốt phẳng vạt áo cho nàng và nhẹ giọng nói, “Đã chuẩn bị xong quan tài chưa?”
“Bẩm công tử, mọi thứ đã chuẩn bị tốt và đặt ngoài cửa!”
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Ánh mắt Yến Hồi rốt cuộc cũng không nhịn được đảo qua bộ xương ở trên giường.

Hắn muốn nói lại thôi, do dự một lát cuối cùng vẫn nuốt lời khuyên giải xuống và chắp tay đáp vâng.
Cánh cửa lại đóng lại, Phó Huyền Mạc nhìn nàng lúc này vẫn nhã nhặn lịch sự lại thẹn thùng như cũ thì nhẹ giọng hỏi: “Nàng sẽ không có khả năng phản bội ta nữa rồi, phải không?”
Trả lời hắn chỉ có tịnh mịch.
Cánh cửa đang đóng chặt lại được mở ra.

Phó Huyền Mạc ôm bộ hài cốt trắng bệch đi ra, đôi ủng đen nhánh dẫm lên ánh trăng ảm đạm, cuối cùng dừng lại ngay trước quan tài mới được chuẩn bị.
Hắn nhẹ đặt bộ xương vào quan tài và nói: “…… Hi Nhi, tạm thời khiến nàng phải tủi thân.”
Bộ xương trắng trầm mặc không nói gì, ngoan ngoãn đón nhận mọi thứ hắn sắp xếp.

Váy áo trên người nàng hơi bay lên làm hắn nhớ tới một lần duy nhất thấy nàng mặc váy áo thế này.
Khi đó hắn và Thái Tử đã bắt đầu không vừa mắt nhau.

Ngoài mấy người anh em thèm muốn vị trí Thái Tử thì tên kia cũng bắt đầu kiêng kị thế lực liên hôn của hai nhà Phó và Bạch.

Vì thế chẳng những hắn không thực hiện lời hứa chỉ hôn mà còn đứng về phía hoàng đế cản trở hôn sự này.
Hôm trước hắn mới vừa khiến Thái Tử chịu khổ thì ngay hôm sau đã thấy nàng mặc một bộ váy áo đỏ rực.
“Nàng luôn ngốc như vậy……” Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt đã không còn vẻ trong suốt sáng ngời của nàng và nói, “Luôn coi giả ý thành thật lòng……”
Trái lại kẻ bày ra vở diễn…… trong lúc bất giác lại trở thành diễn viên.
Phó Huyền Mạc chậm rãi ngồi xuống cạnh quan tài, giống như một ông già vụng về.

Hắn dựa vào quan tài lạnh như băng không nhúc nhích giống một bức tượng đá.

Bàn tay đỏ bừng như lửa treo cạnh quan tài, đầu ngón tay rũ xuống như muốn chạm đến bộ xương mảnh khảnh của nàng.
Ánh trăng trên cao dần trốn sau tầng mây.
Ánh dương đằng đông dần ló ra xua tan sương mù.

Một tia nắng chiếu xuyên qua bầu trời ảm đạm.

Một bóng dáng bước chậm tới mở cửa nhà kho.
Phó Huyền Mạc đi vào trong, ánh mắt đảo qua những bộ quần áo rực rỡ muôn màu tươi đẹp, mũ mão châu ngọc, trâm cài, vòng tay trân châu và búp bê khắc bằng ngà voi khảm vàng…… Mỗi vật ở đây đều có thể khiến nàng vui mừng tới mức hét lên, hai mắt sáng lấp lánh.
Nhưng tất cả hiện tại lại khiến tim hắn đau như cắt.
Phó Huyền Mạc đi đến nơi giá đặt búp bê và chậm rãi cầm một con búp bê nữ mặc váy đỏ nhưng trước khi kịp chạm vào hắn lại rụt bàn tay vẫn rỉ máu của mình về.
Ngay sau đó hắn lập tức hất đổ cái giá.

Búp bê liên tiếp rơi xuống đất bùm bùm vỡ toang không ngừng.
Phó Huyền Mạc dựa vào bức tường lạnh như băng, cả người chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.

Cách đó không xa là mặt trời treo trên mũi giày của hắn.
Đến vật chết rách nát đều thương tiếc ánh mặt trời, chỉ có một mình hắn là coi như không thấy.

Hắn ngồi giữa một đống hỗn độn, giọng như nỉ non:
“Chim phượng cùng với chim loan, dang cánh bay tít lên tầng mây xanh.”
“Sớm nao bay mất vội vàng, cất tiếng kêu, phượng cùng loan, dập dồn.”
“Nắng đỏ lấp lánh trên đê.……”
“Khiến lòng ta …… buồn bã……”
(Đăng Hoàng sơn Lăng Hiêu đài tống tộc đệ Lật Dương úy Tế sung phiếm chu phó Hoa Âm – Lý Bạch)
Nguồn: thivien.net
……
Thẩm Châu Hi đang ngủ mơ màng thì bỗng nhiên một ánh nến lóe lên đánh thức nàng.
Nàng chớp đôi mắt vẫn còn buồn ngủ và nhổm người dậy khỏi cái bàn thì thấy Lý Vụ đang yên lặng ngồi bên cạnh, mà ngoài cửa sổ thì trời đã sáng từ lúc nào.
“Chàng về khi nào thế?” Nàng kinh ngạc hỏi, “Sao không gọi ta dậy?”
“…… Nàng đã đợi ta hai đêm à?” Lý Vụ trầm giọng hỏi.
Thẩm Châu Hi không muốn hắn lo lắng nên tránh nặng tìm nhẹ mà cười nói: “Ta mải mê đọc sách nên không cẩn thận ngủ quên mất.” Đột nhiên nàng nhớ tới cái gì đó và vội hỏi, “Chàng đã ăn cơm tối chưa? Có muốn ta gọi người chuẩn bị một chút đồ ăn không?”
“Được.” Lý Vụ đáp.
Thẩm Châu Hi vừa mới đứng dậy Lý Vụ đã giữ nàng lại và nhìn mắt nàng nói: “Ta muốn ăn món trứng gà do nàng nấu.”
Thẩm Châu Hi thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của hắn và đi vào phòng bếp tự mình nhóm lửa nấu nước.
“Nàng không gọi nha hoàn tới sao?” Lý Vụ đứng ở cạnh cửa nhìn nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi vừa thêm củi vào bếp vừa đắc ý nói: “Ta đã có thể tự mình nhóm lửa từ lâu rồi.”
Nàng nói đúng.
Tuy vụng về nhưng ngọn lửa trong bếp đang dần bốc lên.

Sau đó nàng đặt nồi nấu nước, lại lấy trứng gà từ tủ bát, tuy không thuần thục nhưng vẫn khá trôi chảy.
Chờ nàng bỏ trứng vào nồi thế là Lý Vụ đi tới cầm lấy tay nàng, nắm chặt lấy mười ngón tay không còn mềm mại như lúc trước.
“Chàng làm sao ……”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã ngẩn người.

Lý Vụ cầm tay nàng lên sau đó nhẹ hôn lên từng ngón tay một.
“Khi nào anh nàng lên ngôi chúng ta sẽ cùng nhau quy ẩn nơi núi rừng nhé.” Hắn nói.
“Nhưng chàng……”
Nàng biết hắn đã phải rất vất vả mới đi được tới hôm nay.

Nàng có thể cảm nhận được dã tâm muốn trở nên nổi bật trong lòng hắn.
Bởi vì hiểu rõ nên khi nghe hắn nói như thế nàng đã cực kỳ chấn kinh.
“Làm người không thể quá tham lam,” Lý Vụ nói, “Trân bảo trên đời —— ta chỉ cần một là đủ.”
Kinh ngạc trên mặt Thẩm Châu Hi dần hóa thành kiên định, nàng nhìn nam nhân mình đã chọn và lập tức gật đầu: “Được, chờ anh trai ta lên ngôi, chúng ta sẽ quy ẩn núi rừng.”
“Nếu quy ẩn núi rừng ta sẽ không thể cho nàng một hôn lễ long trọng, cũng không thể cho nàng một cuộc sống an nhàn của quý phụ nhân…… Như thế cũng được à?”
Hiếm khi Thẩm Châu Hi thấy hắn thấp thỏm lo lắng như vậy thế là nàng ngẩn ra, ngay sau đó nàng tương cười rạng rỡ.
Tay nàng vẫn bị Lý Vụ nắm chặt, mỗi lần đều là hắn kiên cường bất khuất đi về phía nàng.

Vì thế nàng cũng muốn chủ động một lần, cũng muốn vì nam nhân của mình làm cái gì đó, trở thành ánh sáng chiếu sáng cho hắn hoặc ít nhất cũng giúp hắn gánh vác phần nào trọng trách.
“Chỉ cần người bên cạnh ta là chàng ——” Thẩm Châu Hi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Lý Vụ nói: “Vậy dù là màn trời, chiếu đất hay lên núi đao, xuống biển lửa ta đều muốn đi theo chàng.”
……
Nước sôi, trứng gà cũng đã chín.
Lý Vụ đứng dưới cây hoa quế nhổ từ Ngư Đầu huyện tới trồng ở đây.

Tay hắn tung hứng mấy quả trứng gà vì quá nóng.
Thẩm Châu Hi đứng bên cạnh lo lắng nhìn hắn diễn xiếc với mấy quả trứng để chúng nguội.

Mỗi một lần nàng đinh ninh mấy quả trứng gà sẽ rơi nát bét thì hắn lại nhanh tay bắt được.
“Để ta ngâm nước lạnh nhé.” Thẩm Châu Hi không nhịn được nói.
“Không được.” Lý Vụ quả quyết cự tuyệt và tiếp tục chơi đùa.
Một lát sau, hắn dùng khóe mắt liếc Thẩm Châu Hi và khẽ nhếch cằm lộ ra chút đắc ý: “…… Thế nào, chồng nàng có lợi hại không?”
Thẩm Châu Hi vừa muốn trả lời thì có một người đi từ tiền viện tới và đứng cạnh cửa.
“Đại ca,” Lý Thước nói, “Tham Tri đại nhân chuẩn bị mang theo quan tài của Việt Quốc công chúa đi.”
Rạng sáng nay Thẩm Châu Hi biết được chuyện xảy ra ở Thọ Bình từ chỗ Lý Vụ nên hiện tại nghe thấy mấy chữ “quan tài của Việt Quốc công chúa” biểu tình của nàng thực phức tạp.
“Đi thì đi thôi.” Lý Vụ không hề để ý nói, “Không tới cửa thông báo thì đừng hòng lão tử đi tiễn.”
“Đệ cũng sẽ đi.” Lý Thước nói.
Lý Vụ bỗng nhiên đứng thẳng người, ánh mắt như hình mũi tên bắn về phía Lý Thước.

Thẩm Châu Hi cũng bị những lời này của Lý Thước làm cho sững sờ, trứng gà bị ngó lơ thì suýt vỡ, may Lý Vụ khom lưng xuống nhặt kịp.
Hắn cầm trứng gà đi tới chỗ Lý Thước, cuối cùng đứng trước mặt em trai mình và nhìn thẳng hắn hỏi: “Đệ lại nói đùa cái gì vậy?”
“Đại ca, đệ không nói đùa.” Lý Thước bình tĩnh đón lấy ánh mắt của hắn, “Chuyện đổi chỗ nương tựa là bình thường, đại ca xuất thân hèn mọn, cùng lắm cũng chỉ là một tiết độ sứ.

Thay vì làm lính hầu cho đại ca thì sao đệ không đi làm lính hầu cho thiên hạ đệ nhất công tử chứ?”
“Làm lính hầu cho ta và làm lính hầu cho Phó Huyền Mạc giống nhau sao? Có bao giờ ta coi đệ như quân hầu đâu ——” Sắc mặt Lý Vụ biến đổi, lửa giận như bừng lên trong mắt.
Lần đầu tiên Thẩm Châu Hi thấy hắn giận thật.

Nàng kinh ngạc lo lắng mà nhìn Lý Thước, không hiểu sao đột nhiên hắn lại muốn thay đổi địa vị.

Ở trong lòng nàng, Lý Thước căn bản không phải người sẽ làm ra chuyện này.
“Làm thủ hạ của đại ca cùng lắm đệ cũng chỉ làm được đến chức Tri phủ, còn làm thủ hạ của Phó Huyền Mạc thì nói không chừng đệ có thể làm tiết độ sứ.


Nếu là đại ca thì huynh sẽ chọn thế nào?”
Lý Vụ không chút do dự nói: “Tri phủ thì Tri phủ, chỉ cần bốn người chúng ta ở bên nhau thì ai làm đại quan đâu có khác gì? Nếu đệ muốn làm tiết độ sứ thì đệ cứ làm thôi!”
“…… Ở trong mắt đại ca quan trường lại như quán rượu thế à?” Lý Thước lạnh nhạt nói, “Thế nên đại ca mới không thể làm nên chuyện lớn.”
“Đệ nói cái gì?”
Lý Vụ giơ nắm tay lên muốn tiến lại gần, Thẩm Châu Hi sợ tới mức vội vàng cản hắn lại.
“Tước Nhi, đệ làm sao vậy? Vì sao đệ lại đột nhiên có ý nghĩ này?” Thẩm Châu Hi nôn nóng hỏi.”
“Tẩu tử nhìn lầm rồi.” Lý Thước lãnh đạm nói, “Trước giờ đệ vẫn luôn có ý nghĩ này.”
“Nhưng tên họ Phó kia là loại người gì đệ còn không biết hả?” Lý Vụ tức giận mắng, “Hiện tại đệ nói cho ta biết đệ muốn cậy nhờ hắn vậy có khác gì đi tìm chết?!”
“Có tìm chết hay không thì cũng là chuyện của đệ.” Lý Thước nói, “Đệ đã quyết định rồi.”
“Ta không đồng ý cho đệ đi!” Lý Vụ kiên quyết, “Đệ nói thật đi vì sao lại muốn đến cậy nhờ Phó Huyền Mạc.

Dù có là chuyện to tát gì lão tử cũng sẽ cùng đệ gánh vác —— đệ cứ trốn tránh như thế có tính là nam tử hán không?!”
“Hôm nay đệ nhất định phải đi, dù đại ca có giữ lại thì chỉ cần một ngày nào đó được tự do đệ vẫn sẽ tới nhờ cậy Phó thị.

Nếu đại ca khăng khăng muốn giữ đệ lại ——”
Lý Thước chậm rãi rút trường đao bên hông ra.
“…… Sao, ta không cho đệ đi nên đệ muốn giết ta hả?” Sắc mặt Lý Vụ cực kỳ khó coi.
“Nếu đại ca khăng khăng muốn giữ đệ lại thì đệ nguyện tự chặt một tay coi như trả lại ân tình nhiều năm của đại ca.”
Lý Thước nói xong thì không chút do dự vung đao chém về phía bả vai của mình.

Thẩm Châu Hi sợ tới mức thét chói tai, cả người nàng theo bản năng nhào qua định cướp lấy trường đao, ai biết đao kia lại đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt Lý Thước khẽ biến.
Từng giọt máu tươi rơi xuống đất từ kẽ hở ngón tay đang nắm đao của lý Vụ.

Hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lý Thước, gằn từng chữ một nói: “Quan hệ tình nghĩa giữa ta và đệ há chỉ có một cánh tay là đủ trả hết?”
“…… Nếu như thế,” Lý Thước buông đao quỳ xuống trước mặt Lý Vụ, “Vậy để Lý Thước dùng mệnh trả lại.”
Lý Vụ nắm lưỡi dao yên lặng nhìn em trai đang quỳ gối trước mặt, giọng khàn khàn nói: “…… Đệ thật muốn như vậy?”
Lý Thước nhắm hai mắt, trầm mặc không nói gì.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh và nặng nề, qua một lúc lâu sau thanh trường đao dính đầy máu tươi kia chợt vô lực rơi xuống đất.
“Đệ muốn đi thì cút ngay……” Lý Vụ nói.
Rốt cuộc Lý Thước cũng mở mắt ra.

Hắn nhặt thanh đao trên mặt đất lên sau đó không hề quay lại nhìn Lý Vụ và Thẩm Châu Hi một cái nào đã trầm mặc xoay người đi ra ngoài.
“Hôm nay đệ bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay về nữa!” Lý Vụ nhìn bóng dáng hắn và tức giận nói.
Lý Thước chậm bước.
Gần như dừng lại.
Nhưng sau đó hắn lập tức bước nhanh hơn.
“Lý Vụ!” Thẩm Châu Hi cầm lấy bàn tay đang siết chặt của hắn, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra qua kẽ hở của các ngón tay mà không làm gì được.

Nàng rưng rưng bẻ từng ngón tay hắn ra, nhìn Lý Vụ lúc này sắc mặt xanh mét, ánh mắt vấn nhìn tiền viện và khẩn cầu: “Chàng đừng dùng sức!”
Ngày hôm đó Thẩm Châu Hi nhìn Đường đại phu băng bó miệng vết thương cho hắn.
Nàng cùng hắn chờ từ bình minh tới hoàng hôn.
Nhưng Lý Thước vẫn không trở về.