Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 230: Chương 230




Ngày thứ hai trời quang trong sáng, vạn dặm không mây.

Sáng sớm Thẩm Châu Hi đã cùng Lý Vụ ra cửa thưởng thức cảnh đẹp của Dương Châu.



Đây là lần đầu tiên họ cùng ra ngoài từ khi tới đây.

Thẩm Châu Hi nghĩ tới nguyệt sự vẫn chưa tới thì cả người thất thần, Lý Vụ lại hứng thú bừng bừng lôi kéo nàng một đường ngó đông ngó tây, đặc biệt cảm thấy hứng thú với giá cả hàng hóa tại Dương Châu.

“…… Quả nhiên là vùng sông nước Giang Nam, giá gạo rẻ quá.



Sau khi Thương Giang Yển sụp, chỉ nguyên giá gạo trong vùng Trấn Xuyên và phụ cận đã tăng gấp hai, so với chỗ này là tăng gấp bốn.



Nếu có thể mở thương lộ giữa Tương Châu và Dương Châu thì chúng ta sẽ mang mấy thứ như gạo, quạt xếp gì đó của Dương Châu tới Trấn Xuyên bán rồi mang ngọc lam của huyện Tần Cổ tới nơi này bán cho đám văn nhân.



Lúc ấy tiền đếm mỏi tay!”

Lý Vụ nghĩ tới kiếm tiền thì khí thế ngất trời, tuy Thẩm Châu Hi cảm thấy chuyện này sẽ không dễ như thế nhưng vẫn cổ vũ hắn vài câu.

“Đến lúc đó ta sẽ trộm…… Khụ, à mua bí phương làm gà nướng của Tùy đại nương để mở quán vịt nướng hiệu Lý Vụ trải khắp Đại Yến.



Phải làm ăn to —— làm món vịt đệ nhất thiên hạ.



Đến lúc ấy chúng ta có thể ngồi trong nhà đếm tiền! Nàng muốn bao nhiêu mông giấy thì có bấy nhiêu!”

Lý Vụ nói tới chỗ hứng khởi lại bỗng nhiên thấy người bên cạnh đi đâu mất rồi.



Hắn dừng bước quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Châu Hi đứng trước một quán bán búp bê.



Nàng nhìn mấy con búp bê ngây ngô đáng yêu thì ngẩn người.

Hắn quay về đứng bên cạnh Thẩm Châu Hi cùng nàng ngắm đống búp bê kia.



Có búp bê cầm diều chạy, có đứa ngồi dưới đất nghịch giày đầu hổ, có đứa nằm nghiêng sắp ngủ, có đứa tay cầm hồ lô đường ăn đến phùng cả miệng…… Đám búp bê cả nam cả nữ đứa nào cũng béo mũm và dùng bộ dạng ngây thơ nhìn trời đất.

Lý Vụ tiện tay cầm lấy một con búp bê cầm hồ lô đường và hỏi: “Nàng có muốn không?”

Thẩm Châu Hi như người mới tỉnh mộng, vội hoảng loạn lắc đầu nói: “Không, không cần……”

“Thích thì mua, có cái gì mà không cần.” Lý Vụ ngẩng đầu nói với chủ quán đang mang vẻ mặt chờ mong, “Gói hết cho ta.”

Thẩm Châu Hi cả kinh, vừa muốn cự tuyệt thì chủ quán đã reo lên vui vẻ: “Có ngay!”

Không đến một lát một đám búp bê kia đã được nhét vào một cái rương gỗ bốn tầng nhỏ.



Cái rương này cuối cùng được đặt trên bàn trong phòng nàng.



Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng mở rương gỗ ra và nhìn đống búp bê nhiều hình thù bên trong, tâm tình càng thêm phức tạp.

“Phu nhân thích con trai hay con gái?”

Giọng Thị Nương bỗng truyền tới từ phía sau, Thẩm Châu Hi hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà đậy rương gỗ lại.

Thị Nương để cái đĩa thủy tinh đựng đầy trái cây lên bàn, hoàn toàn không biết tâm tình phức tạp của nàng mà tùy tiện nói: “Sao phu nhân không xem nữa? Nô tỳ còn chưa nhìn rõ đâu!”

“Có cái gì đẹp đâu…… là búp bê thôi mà.” Thẩm Châu Hi nói.

“Phu nhân còn chưa trả lời câu hỏi của nô tỳ đâu đó!” Thị Nương nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi lại, “Phu nhân thích con trai hay con gái?”

“Đều, đều được……”

“Nếu là con trai thì nhất định sẽ giống Lý gia, theo người già nói thì chính là ba ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà lật ngói ——” Thị Nương lại biến đổi thần sắc, mặt vui vẻ tiếp tục, “Nếu là con gái thì nhất định sẽ giống phu nhân —— giống hồ lô đường ấy!”

“…… Giống hồ lô đường ư?”

“Ngọt ngào!” Thị Nương nở nụ cười tươi rói đáp.

Thẩm Châu Hi bị nàng ấy khen thì đỏ cả mặt.

“Nô tỳ thích một bé gái giống phu nhân …… Nhưng nếu là con trai thì cũng được, có điều nếu đứa thứ hai là con trai thì tốt hơn.” Thị Nương vừa sửa lại đồ vật trong phòng vừa lải nhải nói: “Chờ phu nhân sinh em bé rồi nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.





Nữ hồng của nô tỳ không tốt, nhưng nô tỳ biết mổ cá nhé! Nhất định ngày nào nô tỳ cũng sẽ mổ cá và tự tay hầm cho đứa nhỏ ăn, quần áo cũng do nô tỳ tự tay giặt, nhất định phải chăm sóc đứa nhỏ ổn thỏa.



Phu nhân chỉ cần tìm bà vú là được……”

“Còn chưa chính xác sao ngươi đã nghĩ nhiều thế làm gì?” Thẩm Châu Hi không nhịn được cười hỏi.

“Phu nhân còn chưa có nguyệt sự thì chẳng nhẽ còn chưa chính xác sao, còn cần phải thế nào nữa mới là chính xác?” Thị Nương mang vẻ mặt chắc chắn nói, “Phu nhân chỉ cần ăn nhiều ngủ nhiều, chờ đón đứa nhỏ là được! Đúng rồi —— việc này có cần nói cho Lý gia không? Nếu ngài ấy biết thì nhất định sẽ rất vui mừng!”

Thẩm Châu Hi né tránh nói: “Sắp rồi……”

Thị Nương trợn mắt kinh ngạc hỏi: “Phu nhân còn chưa nói việc này với Lý gia ư?”

“Không phải ta cũng đang tìm cơ hội sao……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói.

“Đừng chờ đứa nhỏ sinh ra rồi Lý gia mới biết mình được làm cha nhé.” Thị Nương lẩm bẩm.

“Ai làm cha thế?” Lý Vụ bước một bước vào phòng ngủ khiến Thẩm Châu Hi và Thị Nương giật nảy mình.

“Nô tỳ mang quần áo đi giặt……” Thị Nương cầm lấy quần áo bẩn và chạy như trốn ra khỏi phòng ngủ.

“Ai làm cha thế?” Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi và thuận miệng hỏi một lần.

Thẩm Châu Hi trầm mặc nhìn hắn.

“Nàng nhìn ta làm gì?” Lý Vụ kinh ngạc hỏi, “Ta hỏi nàng ai làm cha cơ mà? Cữu bá có hỉ ư?”


“Chàng……” Thẩm Châu Hi lấy hết can đảm mà đáp như muỗi kêu.

“Ai?” Lý Vụ ngoáy ngoáy lỗ ai hỏi, “Nàng chưa ăn sáng à?”

“Chàng! Chàng có hỉ!” Thẩm Châu Hi nhắm mắt lại, không quan tâm mà hét lên, gương mặt nóng bỏng.

Không khí yên tĩnh thật lâu.

Thẩm Châu Hi mở mắt ra lại nhìn thấy đôi mắt khiếp sợ của Lý Vụ.

“Ta có hỉ ấy hả?” Hắn không thể tin được mà hỏi lại một lần.

Thẩm Châu Hi gật gật đầu và nhìn hắn không chớp mắt.





Ban đầu trên mặt Lý Vụ là vẻ mờ mịt, sau đó là hỗn loạn, cuối cùng là vui sướng theo bản năng xông lên mặt.



Nhưng vui được một lúc thì một loại sầu lo đến từ lý trí lại chiếm lấy hai mắt hắn, giây lát đã hòa tan vui vẻ kia.

“Hai ngày này nàng kỳ quái như thế là vì việc này ư?”

Thẩm Châu Hi ngượng ngùng gật gật đầu.

Lý Vụ không nói một lời mà như mũi tên vọt tới trước mặt Thẩm Châu Hi, không đợi nàng kịp phản ứng đã bị hắn bế lên đặt trên giường.

“Hiện tại nàng cảm thấy thế nào? Có mệt không? Có buồn nôn không? Muốn ăn cái gì không? Muốn ngủ hay không?”

Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, đối với bộ dạng quan tâm thái quá này của hắn nàng quả thực không quen.

“Chàng làm gì……”

“Hiện tại nàng đã mang thai, không thể chạy khắp nơi như trước nữa, vạn nhất bị đụng phải —— nàng muốn nhìn lão tử chết hả?” Lý Vụ trợn mắt cảnh cáo.

“Nói cái gì mà chết hay không!” Thẩm Châu Hi phiền nhất là hắn cứ mở mồm nhắc đến chết chóc vì thế nàng tức giận đánh hắn một chút.

Lý Vụ cũng không né mà ngối đó để nàng đánh như muỗi cào lên người mình.



Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng giống như hôm nay là lần đầu tiên hắn quen nàng vậy.

“Nàng biết lúc nào?” Giống như sợ dọa tới nàng thế là giọng hắn cũng nhẹ.

“…… Hai ngày trước.” Thẩm Châu Hi nói, “Thị Nương nói nguyệt sự của ta đã lâu không tới.”

“Tìm đại phu xem chưa?”

“Ta sợ mình nhầm nên nghĩ chờ mấy ngày nữa, vạn nhất nguyệt sự tới thì sao……”

“Vẫn chưa tới ư?”

Sắc mặt Thẩm Châu Hi đỏ bừng mà gật đầu.

“Không nên ——” Lý Vụ cau mày, vẻ mặt nghĩ mãi không ra, “Lão tử uống thuốc rồi mà sao vẫn mang thai được nhỉ?”


Thẩm Châu Hi sửng sốt sau đó thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn và hỏi: “…… Chàng không muốn đứa nhỏ này à?”

“Ta muốn!” Lý Vụ lập tức nói, “Không mang thai thì ta không muốn, bởi vì ta sợ nàng chịu khổ lúc sinh nở, nhưng nếu đã mang thai thì ta đương nhiên muốn! Đây là đứa nhỏ của chúng ta thế nên ta đương nhiên muốn! Sao ta có thể không muốn chứ?!”

Lời nói chân thành tha thiết của hắn làm trái tim đang treo ngược của Thẩm Châu Hi lại buông lỏng.

“Thế chàng…… chàng nghĩ thế nào?”

“Còn có thể nghĩ thế nào? Đương nhiên là chăm sóc nàng cho tốt!” Lý Vụ không hề nghĩ ngợi đã nói, “Từ hôm nay trở đi nàng không cần làm gì, lão tử nhất định sẽ hầu hạ nàng thật tốt.



Nàng muốn ăn gì chỉ cần ới một tiếng là có ngay! Nàng muốn uống cái gì cũng chỉ cần nói là ta sẽ bưng tận miệng cho nàng! Buổi sáng ta giúp nàng rửa mặt, buổi tối cùng nàng tản bộ, muốn cái gì nàng cứ nói! Núi vàng núi bạc lão tử cũng chuyển tới cho nàng!”

Thẩm Châu Hi bị hắn chọc cười nhưng Lý Vụ lại xụ mặt nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ta không nói đùa đâu! Sinh con là không thể qua loa.



Ta không yên tâm để người khác đỡ đẻ cho nàng, ta phải nghĩ cách đi tìm bà mụ để học nghề……” Lý Vụ nghiêm túc lải nhải.



Thẩm Châu Hi bị ý nghĩ kỳ lạ của hắn dọa sợ tới mức thất sắc: “Chàng đừng có xúc động!”

“Quan trọng nhất chính là……” Lý Vụ đặt tay lên cái bụng nhỏ còn bằng phẳng của nàng và mang theo vài phần khẩn cầu nói, “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nàng nhất định phải nói với ta —— mặc kệ chỉ là không thoải mái một chút cũng phải nói.



Ta không chê phiền, ta cũng không cảm thấy mệt, nàng nhất định không được tự mình chịu đựng……”

Thẩm Châu Hi đang kinh ngạc với thái độ khác thường của hắn thì Lý Vụ bỗng nhiên cúi đầu tì cái trán lên hõm vai của nàng và khàn giọng nói: “Ta chỉ muốn nàng bình an sống, ở bên cạnh ta…… Chỉ có đạt được điều kiện căn bản này thì ta mới hoan nghênh những người khác đến…… Nàng có hiểu ý ta không?”

Nàng đương nhiên hiểu.

Hóa ra không phải mỗi mình nàng sợ dạo qua quỷ môn quan rồi không về được.



Có một người cũng nghĩ giống nàng, lo lắng sợ hãi cho tính mạng nàng.



Mà kỳ diệu nhất chính là khi biết được việc này thì sợ hãi luôn chiếm cứ đầy trong lòng nàng mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói.

“…… Không sao.” Nàng vuốt cái gáy của Lý Vụ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của hắn và ôn nhu an ủi, “Thân thể của ta luôn tốt, từ nhỏ cũng chưa ốm mấy, thậm chí ta còn chưa gặp thái y quá hai lần…… Lần này ta cũng nhất định có thể bình an vượt qua.”

Lý Vụ không nói gì, chỉ chôn mặt ở cổ nàng hít một hơi thật sâu.



Thẩm Châu Hi có thể cảm giác được những khổ sở sầu lo hắn chôn trong lòng không muốn nói ra.

Nàng vừa định an ủi thêm thì Lý Vụ đã ngồi dậy rồi cho mình một cái tát —— hắn đánh vào cái chỗ mỗi đên không chịu an phận với thần sắc căm giận.

“Nhìn ngươi làm chuyện tốt gì đi!”

Bàn tay của hắn không hề nể tình mà dùng sức lớn thế là Thẩm Châu Hi sợ tới mức vội vàng túm lấy tay hắn, giọng cũng lạc đi: “Chàng làm gì thế!”

“Sớm biết thế lão tử đã không chạm vào người nàng!” Lý Vụ mang vẻ mặt hối hận, “Nếu nàng có bất trắc gì thì ta sống làm sao được?!”


“Đừng nói những lời không may mắn đó!” Lý Vụ càng hoảng loạn thì Thẩm Châu Hi càng trấn định.



Nàng cầm lấy tay hắn giống như dỗ đứa nhỏ mà nói, “Không phải chàng nói sẽ tới chỗ bà mụ học nghề sao? Ta cảm thấy…… chàng đi tìm hiểu một chút, đến lúc đó trong lòng có chắc chắn là tốt rồi —— như vậy cũng miễn cho chàng nghĩ miên man khi đứng ngoài phòng sinh.”

Thẩm Châu Hi cũng không nghĩ tới bụng mình còn chưa to nhưng hai người đã nói tới tình cảnh lúc sinh con, thậm chí còn nghĩ xa hơn tới lúc đứa nhỏ lớn lên ——

“Chờ đứa nhỏ ra đời ta muốn dạy hắn tập võ.



Tước Nhi bắn tên giỏi có thể dạy hắn bắn tên, Điêu Nhi sức lực lớn có thể cho hắn làm bao cát tập.



Ta giỏi mắng người, có thể giám sát hắn khổ học mỗi ngày……”

“Sao chàng biết là con trai?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi.

“Con gái thì càng phải tập võ!” Lý Vụ lập tức nói, “Nàng xem Tùy đại nương đi, nàng ta dám vác đao đuổi ta ba con phố đó.



Còn có Tiểu Hổ chém người như chém dưa…… Nuôi được con gái như thế mới yên tâm!”

“Con gái tập võ không nhất định phải lên chiến trường, nhưng nhất định phải có năng lực tự bảo vệ bản thân.



Như thế nếu có một ngày có người giả dạng ngụy quân tử nhân lúc lão tử không có mặt nói cái gì con mẹ nó lời dối trá thì nó cũng có thể thay lão tử tiễn hắn về Tây Thiên!”

“Chàng nói hươu nói vượn cái gì thế!” Thẩm Châu Hi vừa tức vừa buồn cười, “Tập võ để cường thân kiện thể thì được, nhưng mấy ý tưởng kỳ quái kia thì chàng đừng có dạy hư con.



Ta còn muốn dạy nàng học cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú và múa hát nữa đó! Đúng rồi……”

Thẩm Châu Hi chờ mong mà nhìn hắn: “Ta không giỏi may vá, chuyện thêu thùa giao cho chàng dạy nhé.”



Lý Vụ lập tức lộ vẻ mặt chán ghét nói: “Mời sư phó đi, lão tử không dạy.”

“Sư phó bên ngoài sao mà tốt bằng chàng được?!” Thẩm Châu Hi kéo cánh tay hắn làm nũng, “Chàng muốn tài nghệ thêu thùa của mình thất truyền à?”

“Thất truyền thì thất truyền!” Lý Vụ ác độc nói, “Nếu nàng dám nói với kẻ khác lão tử biết thêu hoa thì nàng xong rồi ——”

Hắn bỗng nhiên nắm lấy eo nàng mà cào ngứa.



Thẩm Châu Hi không nhịn được hét lên một tiếng sau đó giãy giụa trên giường, cả người vặn thành con tôm nhỏ khi bỏ vào nồi.

“Chàng nhéo con rồi!” Nàng vội hô lên.

Lý Vụ như bị bỏng mà vội thu tay lại.

Thẩm Châu Hi thì nằm ở trên giường, búi tóc hỗn độn, một sợi tóc đen dính bên khóe miệng nàng.



(Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang Rừng Hổ Phách) Nàng nhìn Lý Vụ, hai mắt cong cong, vẻ mặt đắc ý, trên mặt là tươi cười chói lóa hơn cả cảnh xuân.

Lòng hắn nóng bỏng.

Lý Vụ duỗi tay vén sợi tóc đen kia ra sau tai cho nàng và nhẹ giọng nói: “Chúng ta về Tương Châu đi, ngày mai ta sẽ tới Bạch gia chào từ biệt.”

Nếu bụng lớn hơn sẽ không thể lặn lội đường xa.



Bọn họ mà ở lại Dương Châu thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.



Ở Tương Châu bọn họ có đất, có binh, nói thế nào cũng tốt hơn ở Dương Châu này.

Thẩm Châu Hi hiểu rõ băn khoăn của hắn nên gật gật đầu đáp: “…… Được.”

Lý Vụ lại sờ bụng nhỏ của nàng và nhìn nàng nói: “Đã mời đại phu tới xem qua chưa?” Thấy Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu thế là hắn cao giọng hét với cửa sổ: “Thị Nương!”

“Có!”

Một cái đầu lỗ mãng hấp tấp thò vào từ cửa sổ, đúng là Thị Nương đang dựng lỗ tai nghe lén ở bên ngoài.

“Muốn mời đại phu ư? Được luôn, nô tỳ đi ngay!”

Không đợi Lý Vụ mở miệng nàng ta đã hấp tấp chạy ra ngoài.



Chưa tới nửa canh giờ Thị Nương đã mang theo một vị đại phu râu tóc bạc trắng quay lại.



Nàng ta mang vẻ mặt đắc ý giới thiệu đây là đại phu nổi tiếng nhất thành Dương Châu.



Nàng ta phải vượt năm ải chém sáu tướng mới vất vả đoạt được tới đây.

“Là vị phu nhân này muốn khám bệnh ư?” Lão đại phu vác hòm thuốc hành lễ với Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đang ngồi phía trước.

Thẩm Châu Hi vừa muốn nói chuyện thì chủ tòa nhà này là Thẩm phu nhân đã cất giọng cười sang sảng và đi từ ngoài vào.



Lẫn trong đó còn có hai giọng nói khác, Thẩm Châu Hi đang nghi hoặc không biết ai tới thì đáp án đã nhanh chóng được bày ra.

Tiếng bước chân ngừng ở ngoài sân.



Thẩm phu nhân dùng giọng nói mang theo tiếng cười mà gọi: “Thị Nương? Đi báo với chủ tử nhà ngươi là Bạch lão gia và phu nhân tới chơi!”