Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 242: Chương 242







“Vi thần tham kiến bệ hạ ——”
Phó Huyền Mạc đứng dậy rồi bước lên trước và quỳ xuống.

Thẩm Châu Hi vốn kinh ngạc quá đỗi khi nhìn thấy Thẩm Tố Chương đột ngột xuất hiện nhưng nay cũng hoàn hồn và vội quỳ xuống theo.
“Mau đứng dậy, để trẫm xem lục muội thế nào nào!” Thẩm Tố Chương thân mật nâng Thẩm Châu Hi dậy nhưng lại làm như không thấy Phó Huyền Mạc đang quỳ ở bên cạnh, “Châu Hi, ngươi không biết lúc trẫm nghe nói ngươi còn sống thì đã vui vẻ thế nào đâu.

Những năm này không có một ngày nào trẫm không lo lắng cho an nguy của ngươi! Hiện giờ thấy ngươi rồi thì cuối cùng trẫm cũng có thể an ổn ngủ một giấc!”
Thẩm Tố Chương lôi kéo Thẩm Châu Hi ngồi xuống, giống như hoàn toàn đã quên mất còn có Phó Huyền Mạc ở bên cạnh, đương nhiên cũng chẳng cho hắn đứng dậy.
Vô số tướng sĩ trong ngoài đình xá đều đang nhìn một màn này.

Đám Yến Hồi thì trợn mắt tức giận, hai tay nắm chặt.
“Lục muội của trẫm đã lớn thành đại cô nương rồi.” Thẩm Tố Chương mang vẻ mặt vui mừng nói, “Mấy năm nay ngươi lưu lạc ngoài cung hẳn đã chịu nhiều đau khổ.

Nhưng không sao, hiện tại coi như khổ tận cam lai, trẫm sẽ không để ngươi phải chịu thiệt nữa.”
Thẩm Tố Chương lo nói chuyện của mình, lúc này mới như đột nhiên nhớ tới người còn đang quỳ kia và kinh ngạc nói: “Nhìn trẫm này, vừa thấy lục muội là đã kích động đến quên mất là tiểu Phó đại nhân còn đang quỳ trên mặt đất —— mau đứng lên đi!”
Phó Huyền Mạc cúi đầu và chậm rãi đứng lên, thần sắc vẫn bình tĩnh giống như không có chút bất mãn nào.
Sau khi được Thẩm Tố Chương mở lời Phó Huyền Mạc ngồi xuống giữa hắn và Thẩm Châu Hi.

Cứ thế ba người tạo ra không khí vi diệu.

Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi ấy Thẩm Tố Chương mỉm cười nhìn Thẩm Châu Hi, hình như có điều muốn nói.
Thẩm Châu Hi khổ sở nghĩ mãi mới thử hỏi: “Sao bệ hạ lại có mặt ở Giang Châu thế?”
Thẩm Tố Chương khen ngợi gật gật đầu và cười nói: “Lục muội gọi trẫm như thế có vẻ xa lạ quá, cứ gọi a huynh là được.”
Nếu là trước đây Thẩm Châu Hi sẽ cảm thấy như thế không hợp lễ tiết và sẽ từ chối nhưng hiện tại nàng cũng thuận đường bò lên, miệng lập tức gọi: “A huynh.”
“Trẫm ở trong cung nghe nói ái khanh đón Việt Quốc công chúa lưu lạc ở bên ngoài trở về.

Từ nhỏ trẫm và lục muội đã có tình cảm sâu đậm, vừa nghe tin này sao ta có thể ngồi yên được? Vừa lúc ta cũng đã hai năm chưa đi săn vì nghịch tặc hoành hành, Giang Châu này lại đúng là nơi thích hợp nên trẫm muốn mang lục muội cùng đi săn!”
“Trẫm vừa để ý tin tức của các ngươi vừa đi tới Giang Châu trước.

Tri phủ Giang Châu và hội trưởng thương hội đều nghe lời trẫm mà bày ra mưu kế này.

Vốn trẫm tưởng đây sẽ là một vui vẻ lớn nhưng các ngươi ——” Thẩm Tố Chương đảo ánh mắt đầy thâm ý qua Thẩm Châu Hi và Phó Huyền Mạc rồi hỏi, “Sao không giống như ngạc nhiên khi thấy trẫm đột nhiên xuất hiện nhỉ?”
“Bệ hạ hiểu lầm rồi, vi thần thấy bệ hạ đột nhiên xuất hiện thì quá giật mình đến độ không biết phải nói gì.” Phó Huyền Mạc chắp tay nói.
Sau khi mẫu phi thất sủng Thẩm Châu Hi đã hiểu rõ ấm lạnh trong cung nên sớm học được cách xem mặt đoán ý.


Hơn nữa nàng còn có một người cha là hoàng đế nên hiểu rõ hơn người khác trong lòng hoàng đế nghĩ gì.

Bất kể kẻ nào đi tìm tòi suy nghĩ của hoàng đế thì với kẻ trên ngôi cao ấy đó đều là cấm kỵ.
Thẩm Tố Chương đặt câu hỏi như thế chính là nổi lên nghi ngờ với nàng và Phó Huyền Mạc.

Hắn ngờ rằng bọn họ nắm được hành tung của hắn, rằng hai người đang đứng cùng một trận tuyến.
Thẩm Châu Hi vội vàng nhớ lại Lý Quyên mấy đời đều chết thảm và nhanh chóng rặn ra chút nước mắt: “Châu Hi rời khỏi cung đã mấy năm, cũng chia lìa với a huynh chừng ấy thời gian.

Lúc a huynh xuất hiện ở ngoài đình xá muội còn tưởng mình đang nhìn thấy ảo giác, thậm chí hận không thể vọt tới trước mặt nhìn xem a huynh có phải thật không.

Nhưng a huynh thân phận tôn quý, Châu Hi e sợ thất lễ nên không dám làm càn, chỉ có thể đè nén xúc động.”
Lời nàng nói chả có gì buồn cười nhưng Thẩm Tố Chương vẫn thực nể tình cười vang hỏi: “Hiện tại trẫm đã ở trước mặt ngươi rồi, vậy ngươi xem trẫm là thật hay giả?”
Một câu sau này giọng hắn khẽ biến, như mang theo ý khác.
“Đương nhiên là thật không thể thật hơn! Bệ hạ chẳng những là chân long thiên tử không thể giả mà còn là a huynh của Châu Hi không thể nghi ngờ!” Thẩm Châu Hi không chút do dự nói.
Thẩm Tố Chương cười nói: “Lục muội đi tới dân gian một chuyến về đúng là càng khiến người ta yêu thương.”
Hắn dừng một chút mới nhìn về phía Phó Huyền Mạc vẫn trầm mặc không nói một lời và hỏi: “Ái khanh hình như không quá bất mãn chuyện trẫm rời khỏi cung đúng không?”
Phó Huyền Mạc rũ mắt nói: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, tùy tiện rời khỏi cung đúng là không ổn, nhưng một khi bệ hạ đã quyết tâm thì vi thần cũng không dị nghị.”
“Ái khanh đúng là khác cha ngươi, nếu cha ngươi ở đây hẳn đã lải nhải một đống ——”
Thẩm Tố Chương nói lời này không biết là vui hay giận mà Phó Huyền Mạc cũng không tiếp lời mà hỏi ngược lại: “Vương tướng cũng theo bệ hạ tới sao?”
Vương tướng —— Thẩm Châu Hi cân nhắc mãi và đoán Phó Huyền Mạc đang nói tới thái phó Vương Quyết hiện nay đang giữ chức Tể tướng.
Quả nhiên Thẩm Tố Chương nói: “Lão sư đương nhiên cũng theo trẫm tới.

Bãi săn ở Mông Sơn đã chuẩn bị xong, ái khanh cũng đi cùng đi thôi.

Lục muội, trẫm có rất nhiều lời nói muốn hỏi ngươi, ngươi có thể ngồi chung xe ngựa với trẫm.”
Sau khi cảm tạ Thẩm Châu Hi đi theo Thẩm Tố Chương ra khỏi đình còn Phó Huyền Mạc cũng đứng lên chắp tay cung tiễn đế vương và để kệ nàng theo Thẩm Tố Chương rời đi.
Xe của Thẩm Tố Chương được quân đội vây quanh bảo vệ, Thẩm Châu Hi cụp mi rũ mắt đi theo góc áo màu vàng của hắn.

Họ bước đi trong những tiếng hô vang “Cung nghênh bệ hạ, cung nghênh Việt Quốc công chúa” liên tiếp và hai hàng tướng sĩ quỳ mọp.

Cuối cùng nàng được cung nữ cẩn thận đỡ lên xe.
Thẩm Tố Chương vừa vào trong xe đã gấp không chờ nổi mà nằm lên ngự tòa mềm mại của mình.

Dáng ngồi nghiêng vẹo phóng đãng không kiềm chế của hắn quả là xấu, hai chân dạng ra, con rồng thêu trên áo hắn ngẩng cao đầu rít gào.


Hắn ngước con mắt hẹp dài tùy tiện liếc Thẩm Châu Hi lúc này vẫn cung kính đứng ở trong xe và nói: “Lục muội đừng câu nệ, tìm một chỗ thoải mái mà ngồi là được.”
Đương nhiên Thẩm Châu Hi không dám tùy ý ngồi.

Nàng mang theo thần sắc bình thường ngồi xuống dưới chân hắn.

Chưa đến một lúc đã có cung nữ xinh đẹp mang theo điểm tâm và rượu ngon từ bên ngoài vào.

Xe ngựa hơi rung lên, cảnh sắc ngoài cửa sổ bắt đầu biến đổi.
“Lục muội, mấy năm rèn luyện khiến ngươi trưởng thành rất nhiều.” Thẩm Tố Chương nói đầy thâm ý.
“Đã chịu khổ thì đương nhiên sẽ biết ai mới là người thật sự đối xử tốt với mình.” Thẩm Châu Hi nói.
“…… Xem ra ngươi đã biết ai mới là người đối xử tốt với mình ư?”
“Lúc trước muội quá ngây thơ, tin lầm sài lang thành trung khuyển.

Sau này còn cần a huynh chỉ điểm thêm mới được.”
Thẩm Tố Chương lộ ra một nụ cười vừa lòng: “Tốt! Có lời này của ngươi trẫm cũng an tâm rồi!” Hắn nói, “Lục muội yên tâm, trẫm chỉ còn lại một đứa em gái là ngươi nên đương nhiên sẽ không để người ngoài bắt nạt ngươi.

Cứ thành thật nói với trẫm xem hiện tại ngươi còn nguyện ý chọn gả cho Phó Huyền Mạc hay không?”
Hơn hai năm không gặp nhưng đến giờ hắn cũng chưa từng hỏi nàng một câu “Lục muội ở bên ngoài sống có tốt không?” Thẩm Tố Chương chỉ tâm niệm xem nàng có đứng về phía Phó Huyền Mạc để đối phó với hắn không.
Sau hơn 2 năm nàng rời khỏi cung hắn chẳng hề quan tâm xem nàng đã mất hay được cái gì, rồi đã có thay đổi thế nào.
Thẩm Châu Hi đã sớm đoán được điều này nhưng khi sự thật bày ra trước mặt nàng vẫn không nhịn được thấy thương tâm.

Lúc vừa rời khỏi cung Thẩm Tố Chương gần như chính là toàn bộ hy vọng của nàng.

Bản thân nàng bức thiết nhớ tới người thân duy nhất còn lại của mình.

Cũng chính vì thế nàng đã mang theo chút chờ mong đối với cuộc gặp mặt này.
Nhưng hiện thực đã nói rõ nàng ngây thơ cỡ nào.
Vốn nàng muốn hỏi hắn mấy năm nay sống ra sao nhưng hiện tại nàng chẳng muốn hỏi gì nữa.

Nàng chỉ đáp: “Châu Hi có một chuyện cần phải thẳng thắn với bệ hạ.”
“Cái gì?”
“Lúc muội lưu lạc ở bên ngoài đã thành thân với người ta.


Bất kể Phó gia còn nguyện ý hay không chịu thừa nhận hôn ước này thì muội cũng không thể gả cho ai khác.”
Thẩm Tố Chương hơi nhíu mày vì kinh ngạc và giật mình với tin tức này nhưng cũng may hắn không có ý phản đối mãnh liệt mà chỉ hỏi: “Người kia là ai?”
“Trấn Xuyên tiết độ sứ trước đây, chính là Lý Vụ .” Thẩm Châu Hi nói, “Năm đó cung nữ bên người yểm hộ nên muội có thể chạy ra khỏi hoàng cung và ngẫu nhiên gặp được Lý Vụ ở Kim Châu.

Khi ấy hắn vẫn chỉ là một bá tánh bình thường.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lúc đầu muội giấu giếm thân phận công chúa, tự xưng là cung nữ.

Lúc mới lưu lạc muội không có kiến thức của cuộc sống trong dân gian nên gây ra rất nhiều chê cười, cũng chọc không ít phiền toái.

Tất cả đều nhờ có Lý Vụ ở bên cạnh chăm sóc.

Tuy hắn xuất thân hèn mọn nhưng lại là một người có tình có nghĩa, có dũng có mưu.”
“Muội đã đồng ý thành thân với hắn một là vì hắn đối xử với muội cực tốt, hai là vì mượn sức hắn dàn xếp chỗ an ổn trong thời loạn thế để chờ ngày gặp lại a huynh.”
Thẩm Châu Hi giải thích sơ lược lý do vì sao không sớm đi tìm hắn, nếu Thẩm Tố Chương hỏi xem vì sao nàng không tìm Bạch gia trợ giúp thì nàng cũng đã chuẩn bị câu trả lời đầy đủ.
Nhưng Thẩm Tố Chương không hề hỏi, giống như dự đoán của nàng, hắn hoàn toàn không quan tâm tới lịch trình và lựa chọn cá nhân của nàng.
Nghi hoặc duy nhất của hắn chính là: “Nhưng Trấn Xuyên tiết độ sứ trước không phải tên là Lý Chủ Tông sao?”
“Lý Chủ Tông là biệt danh,” Thẩm Châu Hi mặt không đổi sắc nói, “Phu quân của muội vốn là cô nhi lớn lên cùng đàn vịt, một vị thư sinh cho hắn hai cái tên Lý Vụ và Lý Chủ Tông.”
“Thì ra là thế.” Thẩm Tố Chương nói, “Thế hiện tại hắn đang ở đâu? Trẫm nhớ rõ, Lý Chủ Tông biến mất nên mới bị cách chức điều tra.”
“Phu quân của muội bị Phó Huyền Mạc làm hại, sống chết không rõ.”
Thẩm Châu Hi kể lại chuyện xảy ra trên đường về Tương Châu cho hắn nghe.

Thẩm Tố Chương lộ ra biểu tình suy tư, nhẹ nhàng vuốt nhẫn ban chỉ bằng ngọc ở tay phải và nói: “…… Mưu hại quan tam phẩm của triều đình chính là tội chết.

Nhưng nói miệng không bằng chứng, ngươi có chứng cứ cho thấy Phó Huyền Mạc chính là đầu sỏ mưu hại Lý Chủ Tông không?”
Thẩm Châu Hi kể chuyện Bạch Nhung Linh ám chỉ Phó Huyền Mạc chính là hung thủ với hắn.
“…… Phó thị quyền khuynh triều dã, thủ đoạn thông thiên.

Nếu không có chứng cứ xác thực hơn thì khó mà hất cẳng hắn.” Thẩm Tố Chương than thở, “Việc này trẫm sẽ ghi tạc trong lòng, cũng sẽ ra lệnh cho thủ hạ điều tra xem có chứng cứ khác hay không.”
“A huynh, phu quân của muội rơi xuống vách đá không biết sống chết thế nào.

Mong bệ hạ nể tình cảm anh em chúng ta mà phái người tới Thiên Nhận Khanh cứu hắn!”
Thẩm Tố Chương mang thần sắc phức tạp nhìn nàng nói: “Lục muội, không phải trẫm cố ý thoái thác.

Nhưng ngươi có gì nắm chắc là sau khi phu quân ngươi rơi xuống vực vẫn còn sống?”
“Lý Vụ là người ý chí ngoan cường, tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu chết!” Thẩm Châu Hi kiên quyết nói.
Lời này nghe có vẻ cực kỳ không đạo lý nhưng Thẩm Châu Hi lại có dự cảm là Lý Vụ tuyệt đối vẫn còn sống.
“Mặc dù tìm được hắn về thì sẽ thế nào?” Thẩm Tố Chương nói, “Đừng nói Đại Yến mà chính là đi khắp ngàn dặm này cũng không có chuyện công chúa hạ mình xuống ——”
Thẩm Tố Chương dừng một chút, cuối cùng nuốt lại lời muốn nói.


Nhưng từ khẩu hình của hắn Thẩm Châu Hi vẫn nhìn ra được một chữ “tiện”.
Hắn muốn nói tiện dân.
“…… hạ xuống thứ dân.” Thẩm Tố Chương sửa lại lời, “Thân thể huyết nhục rơi xuống vách đá thì sợ là toàn thây cũng khó, càng đừng nói tới việc giữ được mạng.

Lục muội, trẫm biết lòng ngươi khổ sở, nhưng chuyện đã xảy ra lâu như thế, dù lúc hắn ngã xuống vẫn còn sống thì đến giờ sợ cũng chẳng còn trên đời nữa.

Sao ngươi phải khổ sở chấp nhất làm gì? Nếu chúng ta đã gặp lại thì chẳng lẽ ngươi còn sợ không tìm được hôn phu như ý sao?”
Thẩm Châu Hi nắm chặt hai tay nói: “…… Đời này Châu Hi chỉ cần Lý Vụ.”
Không khí bên trong xe yên tĩnh một lát, Thẩm Tố Chương dùng ánh mắt mới lạ đánh giá Thẩm Châu Hi, động tác vuốt ve nhẫn ban chỉ cũng bất tri bất giác ngừng lại.

Một lát sau hắn ngồi thẳng dậy và thở dài nói: “Một khi đã như vậy…… thôi được, trẫm sẽ lệnh cho người tâm phúc tới Thiên Nhận Khanh điều tra.”
Điều tra ư? Phải điều tra tới ngày tháng năm nào chứ? Nàng cần một cách cứu viện thực tế chứ không phải một cuộc “điều tra” trong mờ mịt vô vọng!
Thẩm Tố Chương bỏ qua tình cảm nàng cũng chẳng oán hận, nhưng khi cái có lệ này nó rơi xuống trên người Lý Vụ lúc này đang gặp nguy thì nàng không thể nhịn!
“Lát nữa tới bãi săn không thể nói nội dung cuộc trò chuyện này cho Phó Huyền Mạc biết.

Phụ hoàng đã nhiều năm chịu đựng thoái nhượng khiến Phó thị hôm nay có thể một tay che trời.

Chúng ta muốn vặn ngã Phó thị thì phải bàn bạc kỹ hơn.” Thẩm Tố Chương vỗ vỗ tay nàng nói, “Lục muội, trước khi trẫm và thái phó nghĩ được kế sách vẹn toàn thì còn cần ngươi ở lại bên cạnh Phó Huyền Mạc nhẫn nhục kìm nén để dò hỏi tin tình báo.”
Thẩm Châu Hi đè nén giận dữ nói: “Phó Huyền Mạc tâm tư quỷ quyệt, Châu Hi ngây thơ vô tri sao có thể là đối thủ của hắn?”
“Quan tâm sẽ bị loạn, mà một khi loạn thì sẽ không nhìn ra tơ nhện vốn rõ rành rành.” Thẩm Tố Chương nói, “Trẫm hy vọng lục muội đừng từ chối vì người có thể nhận trọng trách này chỉ có ngươi.

Nếu Phó thị không ngã thì ngươi sẽ chẳng có được tự do, hôn sự của ngươi cũng sẽ không phải do trẫm có thể định đoạt……”
Kẻ mới phút trước còn hứa hẹn sau khi nàng vứt bỏ Lý Vụ sẽ tìm cho nàng một người chồng khác thế mà lúc sau đã có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh nói lời này.

Một chút chờ mong cuối cùng của Thẩm Châu Hi với hắn cũng theo đó tan vỡ.
Nàng không thể chờ người khác đi cứu Lý Vụ được.
“Một khi đã như vậy Châu Hi nguyện ý đảm nhận trách nhiệm này nhưng ——” Thẩm Châu Hi nói, “Châu Hi có điều lấn cấn trong lòng, lúc lá mặt lá trái với Phó Huyền Mạc sẽ khó tránh để lại sơ hở.

Nói không chừng sau khi hắn phát hiện ra còn có thể lợi dụng muội dò hỏi tin tình báo của bệ hạ cũng nên.”
Sắc mặt Thẩm Tố Chương hơi khó coi.
“Châu Hi lớn mật mong bệ hạ giải nỗi lo về sau giúp muội.”
Thẩm Tố Chương không kiên nhẫn nói: “Trẫm đã nói sẽ phái người điều tra việc sống chết của Lý Chủ Tông.”
Thẩm Châu Hi từ ngồi quỳ sửa thành quỳ lạy và không chút do dự dập đầu trên sàn xe xóc nảy nói: “Bệ hạ, Giang Châu tuy phong cảnh đẹp đẽ, nhưng cây cối mọc thưa thớt, không phải nơi đi săn tốt.” Nàng cưỡng bách bản thân dùng giọng nói trầm ổn tiếp tục, “Nơi này nhỏ hẹp, lại gần với Kiến Châu và kinh thành, chẳng những dân cư đông đúc mà con mồi cũng cảnh giác khó tìm kiếm.

Còn Thọ Châu mở mang, núi rừng liên tiếp…… Còn cách xa ảnh hưởng của thế gia đại tộc.”
“…… Lục muội có ý gì?”
Đỉnh đầu truyền đến giọng Thẩm Tố Chương lúc này đã có thay đổi nhỏ bị hắn nhanh chóng kiềm chế.
“Châu Hi cho rằng ——” Thẩm Châu Hi ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên quyết đón ánh mắt hắn nói, “Thọ Châu là nơi tốt để tiến hành đi săn.”