Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 247: Chương 247







Lời Thẩm Châu Hi nói giống như sấm sét giữa đất bằng, quả thực long trời lở đất khiến mọi người ở đó đều đổi sắc mặt.
“Ngươi có ý gì?” Trong đó Thẩm Tố Chương là kích động nhất, hai mắt hắn chợt sáng lóa, giống như người chết đuối bỗng thấy một khúc củi khô ở xa.
Phó Huyền Mạc nhìn Thẩm Châu Hi, kinh ngạc chợt lóe qua rồi nhanh chóng biến mất trong con ngươi đen kịt kia.
“…… Việt Quốc công chúa say rồi, vẫn nên sớm về nghỉ tạm thì hơn.”
Hắn vừa dứt lời, người hầu phía sau Thẩm Châu Hi đã nhích lại gần nàng.
Không chỉ có cấm quân! Thậm chí hắn còn khống chế cả nội vụ phủ trong cung! Cái này chứng tỏ nhất cử nhất động của Thẩm Tố Chương đều đã bị hắn nhìn thấu.

Phó Huyền Mạc biết chân tướng Hồng Môn Yến này nhưng vẫn để cho Thẩm Tố Chương và Vương Quyết lên đài diễn ——
Bữa tiệc hôm nay đến tột cùng là do Phó Huyền Mạc hay do kẻ tự coi mình như chủ nhân như Thẩm Tố Chương và Vương Quyết dựng lên đây?
“Làm càn!”
Thẩm Châu Hi tàn nhẫn quát dọa đám cung nhân kia phải lùi lại.

Ngay cả Thẩm Tố Chương ngồi trên cũng ngẩn người giống như gặp được Bạch quý phi năm xưa, khi bà ta còn là vị hậu phi độc sủng lục cung, nói một không hai.
“Phó Huyền Mạc, chuyện Thương Giang Yển vỡ ngươi có dám nói không có liên quan gì tới ngươi không?!” Thẩm Châu Hi căm tức nhìn Phó Huyền Mạc mà chất vấn.
Phó Huyền Mạc cũng bình tĩnh đón ánh mắt nàng.
“Vi thần không dám nói mình không liên quan.” Hắn đáp, “Nếu vi thần có thể cẩn thận hơn, sớm hiểu rõ đám quan viên quản lý Thương Giang Yển chỉ là đám người ăn no nằm phè lại chẳng được tích sự gì thì có lẽ thần đã nhận ra được nguy hiểm trước khi thảm kịch xảy ra.

Có lẽ trận lũ lụt kia đã không diễn ra.”
“Mặc kệ kẻ quản lý Thương Giang Yển là ai thì một ngày ấy nó cũng sẽ vỡ!” Thẩm Châu Hi dùng sức nắm chặt ngón tay.

Cảnh tượng dân chúng quần áo tả tơi, khuôn mặt hoảng sợ bi thương khi chạy nạn tới cửa thành Tương Dương sau trận lũ lại hiện ra trước mắt.

Nàng cố nén nước mắt, giận dữ nhìn Phó Huyền Mạc sau đó dùng giọng nói mà mọi người có thể nghe được để kết tội hắn, “Bởi vì —— Thương Giang Yển vỡ không phải do thiên tai, mà do nhân họa! Mà kẻ lấy mạng biết bao nhiêu người, làm việc thương thiên hại lí lại chẳng phải ai khác mà chính là thiên hạ đệ nhất công tử Phó Huyền Mạc ngươi!”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời thì toàn trường đã ồ lên, đủ loại quan lại đang nhìn nhau, nếu không phải bọn họ cố kỵ Phó Huyền Mạc còn đang ở đây thì chỉ sợ cả đám đã châu đầu ghé tai bàn luận.
“Vi thần không biết công chúa đang nói cái gì.


Chẳng lẽ công chúa cũng muốn hạ ngục vi thần giống Vương tướng rồi mới đưa tội trạng tới ư?” Phó Huyền Mạc cất giọng bình thản nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Châu Hi lại càng lạnh hơn.
Nàng biết ánh mắt này.
Lúc nàng mặc quần áo tươi đẹp hắn sẽ nhìn nàng như thế.
Lúc nàng lơi lỏng không luyện đàn hắn cũng sẽ nhìn nàng thế này.
Nàng nghe nói Thanh Dương quận chúa tới thì vui vẻ chạy đi đón nhưng khi quay đầu lại đã thấy hắn ngồi bên bàn cờ nhìn nàng với ánh mắt này.
Hắn chưa từng nói một lời nặng nề với nàng nhưng ánh mắt hắn trước sau như núi cao đè lên đầu khiến nàng chẳng thể ngẩng lên.
Và sau ánh mắt ấy thì váy áo tươi đẹp lặng lẽ biến mất, cầm phổ liên tiếp được đưa vào cung, các cung nhân cũng càng cách nàng xa hơn.

Bản thân nàng rõ ràng không bị bệnh nhưng Thanh Dương quận chúa lại nói rằng nàng ấy tưởng nàng bị ốm nên chỉ dừng lại trước cửa cung một lát rồi đi.
Mà Phó Huyền Mạc cũng chẳng vào cung thăm nàng.
Tình trạng ấy sẽ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn thì ba đến năm ngày, lâu là mười ngày nửa tháng.

Trong lúc ấy nàng chỉ có thể như vong linh lặng lẽ ở trong Thúy Vi cung lạnh băng tịch mịch, chẳng tìm thấy một người nguyện ý đón lấy ánh mắt nàng.
Mọi người đều nói Phó Huyền Mạc là người hoàn mỹ vô khuyết.

Bất kể điểm nào trong phẩm hạnh thanh cao của hắn cũng đáng để mọi nam tử trên đời học tập, đặc biệt là tình cảm thâm sâu với Việt Quốc công chúa.
Thiên hạ đệ nhất công tử đúng là danh xứng với thật.
Mọi người đều biết hắn hoàn mỹ vô khuyết nhưng không biết vị hôn thê được người người hâm mộ của hắn lại chỉ có thể nhân lúc Ngự Hoa Viên không có ai để lặng lẽ trốn sau núi giả nói chuyện với một cây hoa quế nở hoa đầy cành.
“Ngươi đừng làm bộ làm tịch.

Mấy tháng trước ngươi theo thành chỉ của bệ hạ tới Tương Dương phong cho Tương Châu tri phủ Lý Chủ Tông tiếp nhận chức Trấn Xuyên tiết độ sứ.

Cùng đi với ngươi còn có mẹ ngươi là Phương thị.

(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Ta tình cờ nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện với nhau ở Phật điện của chùa An Hỉ vì lúc ấy ta ở ngay sau lưng tượng Phật! Chính tai ta nghe thấy Phương thị chất vấn ngươi chuyện Thương Giang Yển bị vỡ.


Bản thân ngươi lúc ấy cũng đã thừa nhận chất vấn của bà ấy! Ngươi muốn diệt trừ Trấn Xuyên tiết độ sứ lúc ấy là Lý Hiệp, đồng thời đánh phản quân khi ấy chiếm cứ vùng kinh đô và lân cận nên không tiếc cho nổ Thương Giang Yển khiến bốn châu trở thành đại dương mênh mông!”
Đống lửa giữa sân cuối cùng cũng tắt ngúm.
Nhưng ngọn lửa trong lòng Thẩm Châu Hi lại càng ngày càng lớn.

Khuôn mặt nhu nhược xinh đẹp của nàng dâng lên bi thương và phẫn nộ.

Đôi mắt hạnh của nàng có ánh sáng liên tiếp chớp động, đó là sức mạnh và ý chí chiến đấu không hề lùi bước.
“Ngươi vì dục vọng của bản thân mà không tiếc phá hủy Thương Giang Yển khiến lũ lụt bao phủ 30 quận, người chết nhiều vô kể, xác chết ngâm trong nước lũ biết bao nhiêu ngày ——”
“Mấy tháng sau ngày đông giá rét tiến đến, xác chết đói khắp nơi.

Mảnh đất kinh đô và vùng lân cận gặp tai họa nghiêm trọng nhất, đến độ người ăn thịt người, hoặc phản bán vợ bán con.

Người chết có tới mấy vạn ——”
“Những thảm cảnh này ——”
Thẩm Châu Hi rưng rưng nước mắt, cố nén nghẹn ngào mà hỏi: “Không biết vị thiên hạ đệ nhất công tử như ngươi có nhớ tới khi đi ngủ mỗi đêm không?”
“Hồng thủy dâng lên, bá tánh gặp nạn, vi thần cũng bi thương như công chúa.” Phó Huyền Mạc đạm nhiên nói, “Chẳng qua công chúa lên án vi thần nhưng ngoài năm ba câu này liệu có chứng cứ xác thực nào không?”
“Chính tai ta đã nghe thấy! Phương trượng của chùa An Hỉ có thể làm chứng cho ta.

Một ngày kia mẹ con ngươi đều ở trong chùa!”
“Nếu công chúa nói tới phương trượng của chùa An Hỉ,” Phó Huyền Mạc hờ hững nói, “Thì ông ấy đã viên tịch một tháng trước rồi.”
“Ngươi giết người diệt khẩu sao?!” Mắt Thẩm Châu Hi lập tức như phun lửa.
“Công chúa nói đùa.” Phó Huyền Mạc hỏi, “Việc gì ta phải giết người diệt khẩu?”
“Chính là để hiện tại không có ai làm chứng cho ta ——”
“Mặc dù phương trượng đã viên tịch thì cũng có tiểu sa di trong chùa có thể làm chứng.


Vi thần đâu cần giết phương trượng để diệt khẩu làm gì?”
Ngay sau đó Phó Huyền Mạc nói: “Công chúa lưu lạc ở dân gian hai năm nên tính cách cũng khác trước quá nhiều.

Ngài chẳng những khẩn trương, ngày đêm khó ngủ mà thậm chí còn nghi thần nghi quỷ, vui buồn bất chợt.

Vi thần có thể hiểu công chúa hiện tại như chim sợ cành cong nhưng tội phá vỡ Thương Giang Yển gây hại tính mạng nhiều người như thế vi thần không thể không vì bản thân biện giải ——”
“Nếu chỉ có một câu ‘chính ta nghe được’ thì dù là ai trong thiên hạ này nghe thấy cũng sẽ khó mà tin nổi.

Hơn nữa nếu quả thật khi ấy công chúa đứng sau tượng Phật nghe được hết thảy thì vì sao không đứng ra lên án thần ngay?”
“Ngươi ——”
“Mặc dù phương trượng của chùa An Hỉ còn trên đời thì ông ta cũng chỉ có thể chứng minh lúc ấy chúng ta đều ở chùa, ngoài ra còn có thể chứng minh cái gì? Vi thần còn có thể mang một nhân chứng lúc ấy —— chính là mẹ ta tới đây cùng công chúa đối chứng.

Nhưng thế thì có thể chứng minh cái gì? Nếu mẹ ta phủ nhận buộc tội vô cớ của ngài thì công chúa cũng sẽ nói chúng ta vì tình cảm mẹ con mà bao che cho nhau.”
Phó Huyền Mạc không chút hoang mang nói đâu vào đấy: “Nếu công chúa muốn lên án thần giết người phá đê thì phải có chứng cứ xác thực, nếu không ——” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói, “Sẽ chỉ khiến mọi người nghi ngờ tình trạng tinh thần của công chúa mà thôi.”
Không đợi Thẩm Châu Hi mở miệng nói chuyện Phó Huyền Mạc đã đột nhiên đổi sắc mặt quét mắt về phía cung nhân phía sau nàng: “Công chúa đã say, các ngươi còn không tiễn nàng trở về lều nghỉ tạm đi?”
Cung nhân phía sau nàng lập tức chen tới, mỗi người túm lấy một bên tay nàng định kéo nàng ra khỏi đó.
“Phó Huyền Mạc, ngươi đắc ý quá sớm rồi đó!” Thẩm Tố Chương cắn răng nói, “Cũng may lão sư đã sớm tính đến chuyện ngươi sẽ không thúc thủ chịu trói vì thế đã để lại một chiêu —— ngươi tính hết mọi nhẽ nhưng vẫn không đoán được bản thân đã trúng kỳ độc đúng không?!”
“Lão sư biết ngươi xảo trá đa nghi, đương nhiên sẽ cảnh giác với rượu trước mặt mình nên lão sư đã hạ độc ở một nơi ngươi không hề phòng bị ——”
Thẩm Châu Hi đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Cả người nàng lạnh lẽo, khó có thể tin mà nhìn người trên đài.
Thẩm Tố Chương túm lấy khăn trải bàn, đôi tay nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ ác độc.
“Độc ở trong rượu của Việt Quốc công chúa! Phó Huyền Mạc, trẫm vừa chính mắt đếm ngươi uống tổng cộng năm chén —— tính toán thời gian thì cũng tới lúc phát độc rồi.

Nếu ngươi không muốn mạng mình và Việt Quốc công chúa đi tong thì nhân lúc còn sớm mau buông vũ khí đầu hàng đi.

Nếu không, các ngươi sẽ phải cùng nhau lên đường đó!”
Thẩm Tố Chương lại không chờ được hiệu quả như dự đoán.
Phó Huyền Mạc vẫn thờ ơ giống như đã sớm đoán được hết.

“Còn không mau mời công chúa về lều nghỉ hả?” Hắn hỏi.
Cung nhân bên cạnh Thẩm Châu Hi hoàn hồn sau đó ba chân bốn cẳng muốn đưa nàng rời khỏi sân.
Nàng nhìn về phía quan viên ngồi đó, đây vốn nên là đám thần tử trung quân ái quốc, nhưng hiện tại tất cả đều cúi đầu ngồi tại chỗ, sợ không dám nhìn vào mắt nàng.
Thẩm Châu Hi bi thương lớn tiếng nói: “Phó Huyền Mạc phát rồ, giết người như ma, Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Chủ Tông chính là bị hắn làm hại! Hắn hủy đê gây lũ, tàn hại đồng liêu, phạm thượng, không chuyện ác nào không làm!”
Nàng vẫn cố khản cổ nói với đám người đang yên lặng kia: “Hôm nay các ngươi trơ mắt nhìn hắn hoành hành không cố kỵ liệu có nghĩ tới ngày mai các ngươi chính là kẻ tiếp theo bị hại không?! Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, chẳng lẽ các ngươi đã quên lời thề của mình khi vào triều làm quan rồi hả?!”
Các loại quan lại đều lộ vẻ dao động, thần sắc mờ mịt mà nhìn nhau.
Cung nhân nhìn thấy sắc mặt Phó Huyền Mạc trầm xuống thì sợ tới mức lập tức kéo nàng đi.

Thẩm Châu Hi có giãy giụa thế nào cũng không thoát được mấy cung nhân cường tráng kia vì thế nàng không thể không trở về lều trướng mình đang ở.

Các cung nhân đẩy nàng vào trong lều sau đó lập tức chắn bên ngoài cửa, dùng miệng lưỡi khách khí nhưng chân thật đáng tin để mời nàng đi nghỉ ngơi.
Thẩm Châu Hi ngồi trên ghế một lúc lâu, không biết buổi tiệc tối đã phát triển tới đâu rồi.

Tiếng ca vũ không còn nữa, chẳng lẽ bữa tiệc đã kết thúc rồi sao?
Nàng nhớ tới một lời của Thẩm Tố Chương trước khi rời đi thì trái tim cũng băng giá.

Nàng không bao giờ nghĩ tới hắn lại hạ độc trong rượu của mình.

Trước sau nàng vẫn nhớ kỹ chút ấm áp mà hắn cho nàng trước kia, nàng cũng cho rằng hắn có thể không coi trọng đứa em gái này nhưng dù sao cũng sẽ nhớ chút tình thân.
Nàng không thể ngờ hắn lại hạ độc trong rượu của nàng.

Với Thẩm Tố Chương mà nói nàng đúng là không khác gì cung nhân mệnh như cỏ rác.
Lòng nàng tràn đầy tuyệt vọng mà ngồi đó nhưng chẳng thấy bất kỳ dấu hiệu độc phát nào.
Hy vọng lại bừng lên.
Nàng đang quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu làm sao để cạy góc lều chạy ra ngoài thì rèm cửa bỗng nhiên bị người ta vén lên, tiếng bước chân truyền tới.
Thẩm Châu Hi sợ tới mức lập tức đứng dậy, theo bản năng giấu đôi tay dính bùn đất ở sau lưng.
Rèm cửa rơi xuống sau lưng bóng dáng màu xanh lá và vẫn lắc lư một lúc.

Phó Huyền Mạc đứng thẳng đó, mặt không biểu tình nhìn nàng.