Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 268: Chương 268




Trong lúc bất giác có ánh sáng vàng xuyên qua tán cây rậm rạp.



Tiếng góc thút thít của Lý Côn cũng dần chuyển thành khụt khịt.



Thi thoảng hắn lại lau nước mắt, ống tay áo sớm biến sắc vì ướt, ngay cả bàn tay to như quạt hương bồ cũng dính đầy nước mắt.

Hắn không thèm nhìn Thẩm Châu Hi và Lý Vụ mà dựa ngồi dưới một gốc cây đại thụ.

Lý Vụ ngồi trên một tảng đá lớn, hai chân dạng ra, tay đặt trên đầu gối không nhúc nhích nhìn Lý Côn thương tâm tuyệt vọng và trầm mặc một đêm.



Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá đậu trên đôi mắt toàn tơ máu của hắn.



Thẩm Châu Hi ngồi ở một bên cũng thức trắng đêm.



Nàng nắm tay hắn, cố gắng an ủi nội tâm xáo trộn kia.

Theo ánh nắng mặt trời vàng rực dâng lên thì cục diện bế tắc trầm trọng cũng bị phá tan.



Lý Vụ mở miệng khàn khàn hỏi: “Đệ nghĩ kỹ chưa?”

Lý Côn không để ý tới hắn thế là hắn lại hỏi lại.

“……”

Lý Côn ngước đôi mắt to sưng như hạch đào lên sau đó gật gật đầu.

“Nói chuyện!” Lý Vụ quát, “Có phải đã nghĩ kỹ rồi không? Dù thông minh hơn thì đệ vẫn là đệ, không thay đổi.



Kể cả như thế đệ vẫn tình nguyện như bây giờ —— cả đời đều như thế này hả?”

“Mới không phải đệ!” Lý Côn lại khóc nức nở phản bác.

“Sao lại không phải đệ?” Lý Vụ hỏi, “Đệ còn giữ lại toàn bộ ký ức trước giờ, thế thì sao lại không phải đệ chứ?!”

“Không giống nhau, không giống nhau! Đệ mang ký ức của đại ca bỏ lên người heo heo thì chẳng lẽ heo heo chính là đại ca à?!”

“Đây là hai chuyện khác nhau! Ta và Thẩm Châu Hi từ đầu đã không phải cùng một người rồi!” Lý Vụ tức giận nhưng Lý Côn vẫn không nhường một bước nào.

“Đệ và Điêu Nhi giả cũng không phải một người!” Hắn gấp đến độ khóc lóc dậm chân, giống như không hiểu vì sao Lý Vụ lại không hiểu được chuyện đơn giản như thế, “Muốn thi Võ Trạng Nguyên hắn, đệ không! Bảo vệ người nhỏ yếu hắn, đệ không —— đệ chỉ bảo vệ đại ca, tẩu tử, tam đệ và Tiểu Nhuỵ thôi! Thích ngủ nướng đệ, thích ăn heo xuống nước đệ, thích chơi con kiến đệ, thích leo cây đệ, thích bánh khoai sọ đệ —— thích rất nhiều rất nhiều, hắn đều không thích, là đệ……”

Lý Côn khóc không thành tiếng, bàn tay to thô ráp không ngừng lau nước mắt rơi xuống và nức nở nói: “Thích Tiểu Nhuỵ…… là đệ……”

Lý Côn tủi thân khóc rống lên, tiếng vang vọng khắp núi rừng trống trải.



Thẩm Châu Hi khó xử mà nhìn về phía Lý Vụ thì thấy hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng đứng dậy.

Hắn lôi kéo nàng đi hai bước sau đó dừng lại quay đầu nhìn Lý Côn vẫn đứng tại chỗ không biết theo ai rồi tức giận mắng: “Còn không đi?! Ta tự ăn phía dưới của ta đó!”

“Không, không cần biến thông minh?” Hắn thút tha thút thít hỏi.

“Không biến!” Lý Vụ nói, “Chính ngươi chọn thì về sau dù có hối hận cũng cố mà bò xong con đường này cho lão tử!”



Lý Côn vừa mừng vừa sợ, vội giãy giụa đứng dậy lẩm bẩm: “Đệ bò, đệ bò, nhất định sẽ bò xong……”

Thấy bộ dạng buồn cười này của hắn Thẩm Châu Hi vừa cười vừa rưng rưng.



Chờ hắn đi tới gần nàng nhẹ vỗ vỗ bùn đất trên lưng cho hắn sau đó mềm mại nói: “…… Đi thôi, cùng nhau về nhà.”

Lý Côn tươi cười, mắt vẫn ướt nhưng đầu thì gật mạnh: “Được, cùng nhau về nhà, chúng ta ấy! Cùng nhau ăn phía dưới của đại ca!”

Lý Vụ đạp một chân qua còn Lý Côn thì cười hê hê mà né rồi tung ta tung tăng đi trước.



Cơn tức giận của đứa nhỏ đến nhanh mà đi cũng nhanh.



Vì có thể ăn mỳ đại ca nấu mà Lý Côn vui vẻ tưng bừng, dù nước mắt chưa khô nhưng thương tâm và tuyệt vọng vừa rồi giống như đều bị hắn vứt ra sau đầu.

Giống đứa nhỏ cũng không có gì không tốt.





Hắn sẽ vĩnh viễn hồn nhiên, sạch sẽ và không có thù hận.



Hắn cũng không hiểu những thứ thân bất do kỷ và nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thẩm Châu Hi nhìn Lý Côn trước mặt, lo lắng tan đi không ít.



Nàng cười và duỗi tay vỗ vỗ vai hắn.



Lý Côn liếc nhìn nàng một cái sau đó khom lưng ghé đầu tới trước mặt thế là nàng bật cười xoa đầu hắn.

Chỉ có thế mà hắn đã thỏa mãn cười hê hê.

Người nàng quen biết, yêu thương và coi như người nhà chính là Lý Côn vì một bát mỳ mà vui vẻ chứ không phải người lập chí thi đậu Võ Trạng Nguyên giúp kẻ yếu trừ bạo.

Càng ngày nàng càng hiểu người trước mặt, bởi vì với nàng và Lý Côn hiện tại thì Lý Côn trước kia chỉ là một kẻ xa lạ.



Người trước sẽ không làm chuyện người bây giờ sẽ làm và ngược lại.

Vậy sao có thể nói hai người họ là một chứ?


Trên đường về bọn họ không còn nói tới việc điều trị chứng bệnh ngốc của hắn nữa.



Ba người hội họp với đội kị binh ở bên ngoài, sau đó họ sắp xếp một con ngựa cho Lý Côn cưỡi trở về.



Sau khi lên ngựa Lý Vụ nhẹ giọng dặn dò đám kị binh vài câu sau đó quay đầu đi ngược hướng doanh địa.



Mười mấy kị binh nhanh chóng đuổi theo hắn.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Châu Hi hỏi.



Lý Vụ nhếch khóe miệng nói: “Đi sẽ biết.”

Tuấn mã xuyên qua ánh sáng vàng rực rỡ, khuôn mặt khí phách hăng hái của Lý Vụ như ánh mặt trời chói lóa.



Sa sút tinh thần đêm qua như sương sớm biến mất không thấy dưới ánh nắng mặt trời.



Cho tới nay bất kể gặp phải vấn đề khó khăn gì hắn đều nhanh chóng vượt qua, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không lo trước lo sau, do dự không quyết đoán.

Hắn là lửa rừng, là ánh sáng mặt trời không bao giờ tắt cũng không rơi xuống.

Mọi người nhìn thấy hắn cuối cùng đều sẽ muốn giống hắn.

Bọn họ muốn làm lửa rừng, làm ánh sáng mặt trời, thậm chí làm tro tàn sau khi cháy rụi —— chứ tuyệt đối không muốn làm lục bình nước chảy bèo trôi.

Mười mấy con tuấn mã chạy như bay, không bao lâu sau Thẩm Châu Hi đã nhìn thấy đỉnh tháp bằng gỗ cao chót vót của Nhung tộc.



Tiếng gào lảnh lót vang lên, Nhung tộc như gặp kẻ địch lớn, cung tên giơ lên nhắm về phía đám người đang chạy tới.

Lý Vụ kéo cương dừng trước tầm tên bắn của Nhung tộc.

Đợi một lúc cửa treo của Nhung tộc được thả xuống, nữ tộc trưởng tay cầm trường mâu mang theo mấy chục tộc nhân cường tráng đi ra.

Lý Vụ và Thẩm Châu Hi xuống ngựa đi về phía nữ tộc trưởng.



Lúc còn cách vài chục bước thì hai bên đều không hẹn mà cùng dừng chân.



Nữ tộc trưởng vẫn nắm chặt trường mâu, biểu tình khắc chế và bình tĩnh.

“Các ngươi, tới làm gì?” Đông Mĩ Tễ đứng đó mang vẻ mặt nghi hoặc, “Tìm được rồi chứ, người?”

“Tình huống đã có chút thay đổi nhỏ,” Lý Vụ nói, “Chúng ta cần thực hiện lại việc đàm phán giao dịch.”


……

Không đến nửa canh giờ một căn lều hội đàm tạm thời đã được dựng lên.



Ánh sáng vụn vặt xuyên qua cỏ cây và nhánh khô rồi lắc lư trên người Thẩm Châu Hi.

Thanh Phượng quân và người của Nhung tộc ngồi hai bên đối diện.



Lý Vụ vẫy tay một cái thế là màn thầu và lương khô được bưng lên.



Ngoài ra còn có mấy túi da đựng rượu, sau khi nút được mở ra thì mùi rượu phiêu khắp bốn phía khiến vài người trong Nhung tộc không nhịn được liên tiếp hấp háy mũi.

Đông Mĩ Tễ ngồi đó trợn mắt nhìn màn thầu trắng bóng tròn vo tỏa hơi nóng, bày tay đặt trên đầu gối không tự giác động đậy.





Hắn muốn cầm lấy nhưng thấy mẹ hắn ngồi bên cạnh vẫn bất động thế là hắn lại nhịn.

Lý Vụ ra hiệu cho tiểu binh đặt mâm lương khô kia lên chiếu trúc sau đó cầm một cái màn thầu cắn một miếng to.



Hắn vừa nhai nuốt vừa mang đắc ý nhìn thoáng qua đám người của Nhung tộc chưa từng gặp thứ này bao giờ và nói: “Ăn đi đừng ngại, đồ này chúng ta có nhiều lắm.”

Đông Mĩ Tễ nuốt nước miếng sau đó phiên dịch lại đại khái ý của hắn.



Nữ tộc trưởng thì thầm gì đó với một người ở bên cạnh.

Tên kia đứng dậy vung hai chân to tướng chạy như bay về phía thôn xóm.

Thẩm Châu Hi dùng đầu gối nhẹ nhàng huých Lý Vụ, không đồng ý hắn dùng cách này thể hiện tài lực của mình.



Có điều Lý Vụ lại chẳng thèm để ý.

Tên kia rất nhanh đã trở lại.

Cửa treo của Nhung tộc lại mở ra, rất nhiều người của bộ tộc, bao gồm của kẻ vừa chạy về báo tin đều bước tới.



Bọn họ ôm trong ngực, cầm trong tay rất nhiều đồ.



Sau khi chạy tới chỗ hội đàm bọn họ nhanh chóng chồng chất đống hoa quả đỏ, tím đủ loại, còn có thịt khô, cá khô không tên, trứng chim nấu chín, nước trái cây mới ép linh tinh.



Chủng loại của những thứ này quá phong phú, giống như một đóa hoa nở trên chiếu làm Thẩm Châu Hi hoa cả mắt.

Nữ tộc trưởng cố ý nhìn Lý Vụ rồi nói ngắn ngủn một câu.



Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại: “Ăn, đừng khách khí.”

Thẩm Châu Hi đang nóng mặt xấu hổ thì cái kẻ mặt dày bên cạnh nàng lập tức cầm lấy một miếng thịt phơi khô đến nhăn lại và cắn một miếng sau đó quay qua cắn một miếng màn thầu.



Vẻ mặt hắn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối không khách khí —— còn không mau thu quà tặng của tộc trưởng đại nhân lại rồi mang về khao các anh em trong doanh địa để họ nếm thử?”

Hai tiểu binh lập tức tiến lên —— không biết bọn họ lấy đâu ra hai cái bao tải sau đó nhanh chóng dọn hết đống đồ ăn người của Nhung tộc mang ra dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Châu Hi và người khác.

Động tác thuần thục nhanh nhẹn của hai kẻ này khiến người ta hoài nghi trước đó bọn họ đã luyện mấy lần.



Sau đó hai tên tiểu binh mang hai bao tải căng phồng đi ra phía sau, trên chiếu chỉ còn lác đác vài thứ.



Đồ ăn phong phú người của Nhung tộc mang tới đều bị đóng gói mang về doanh trại cho Thanh Phượng quân đổi món.

Đây có phải không khách khí đâu mà là quá không khách khí.

Hiện tại Thẩm Châu Hi hoài nghi Lý Vụ lấy màn thầu ra là hành vi vứt gạch lấy ngọc.




Nhung tộc đơn thuần không biết bên ngoài hiểm ác nên trúng phải gian kế của Lý rắm thối đặc biệt gian giảo.



Bọn họ mang hết đồ ăn tốt trong tộc ra cuối cùng vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Lúc người của Nhung tộc đang trợn mắt há hốc mồm thì Lý Vụ ném cái màn thầu mình ăn dở cho Đông Mĩ Tễ.





Tên nhóc kia theo bản năng đón lấy sau đó ngây ra nhìn hắn.

Lý Vụ nói: “Lão tử ăn thử rồi, không có độc.”

Đông Mĩ Tễ nhìn nhìn sắc mặt nữ tộc trưởng sau đó cẩn thận cắn một miếng trên cái màn thầu rắn chắc và nhai một chút.



Cuối cùng vẻ mặt hắn do dự nhìn Lý Vụ.

“Nhai thêm mấy cái nữa đi.” Lý Vụ nói.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn Đông Mĩ Tễ nhai thêm một lát.

Bỗng nhiên hắn ngây ra, kinh ngạc vui vẻ nhìn Lý Vụ.

“Có phải có vị ngọt không?” Lý Vụ hiểu rõ nói.

Đông Mĩ Tễ liên tục gật đầu sau đó quay lại đưa màn thầu cho mẹ hắn như hiến vật quý, rồi lại dùng thổ ngữ hớn hở nói nói.



Nữ tộc trưởng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt.



Một lát sau bà ta gật đầu và cái màn thầu Lý Vụ ăn dở được truyền xuống cho mọi người trong Nhung tộc nếm thử.



(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Màn thầu càng ngày càng nhỏ, người cuối cùng liếm sạch cả vụn bánh trong lòng bàn tay.

“Ăn ngon không?” Lý Vụ nói, “Ta có thể dạy các ngươi làm màn thầu —— nhưng muốn làm màn thầu thì cần tiểu mạch.



Ta chẳng những có thể dạy các ngươi làm bánh mà còn có thể dạy các ngươi dùng tiểu mạch.



Chỉ cần học được cái này thì dù năm sau trong rừng không còn chim thú thì các ngươi cũng sẽ không phải đói bụng.”

Đông Mĩ Tễ truyền đạt lại lời của Lý Vụ, người của Nhung tộc lộ ra biểu tình khác nhau.



Ngay cả vị nữ tộc trưởng không hiện vui buồn kia cũng khẽ xao động.

Lý Vụ cũng không thúc giục mà cầm lấy một túi rượu uống một ngụm lớn.



Mùi rượu tinh khiết thơm nồng trôi xuống cổ hắn.



Thẩm Châu Hi nhìn hầu kết của hắn lên xuống, mùi rượu tỏa khắp nơi, vài người của Nhung tộc đều lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi.

Lý Vụ uống một hơi nửa túi rượu sau đó sảng khoái thở ra một hơi toàn mùi rượu.

“Nước trái cây uống ngon nhưng có ngon bằng rượu không?” Hắn nút cái túi lại rồi ném cho Đông Mĩ Tễ và nói, “Nếm thử đi!”

Đông Mĩ Tễ gấp không chờ nổi mà uống một ngụm, biểu tình ban đầu là nhíu mày sau đó giãn mày ra kinh ngạc nếm thêm một ngụm.

Lý Vụ nói: “Tiểu mạch không những có thể lấp đầy bụng mà còn có thể ủ rượu uống.



Phương pháp này ta cũng có thể dạy các ngươi.”

Nữ tộc trưởng buông túi rượu lấy từ chỗ Đông Mĩ Tễ và nhìn Lý Vụ một lát sau đó trầm giọng nói một câu.

Đông Mĩ Tễ dịch lại: “Mẹ ta hỏi cái gì, ngươi muốn?”

“Ta muốn phương pháp thuần hóa voi của các ngươi.”