Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 292




Trời đông giá rét lạnh thấu xương bất giác buông xuống Đại Yến.

Vạn vật tiêu điều, trời đất tĩnh lặng, Đại Yến mới vừa trải qua chiến hỏa nay lại run rẩy trong gió lạnh như sắp đổ.

Từ khi tin tức Kiến Châu bị vây truyền tới Lệ Thủy thì ngày ngày Thanh Phượng quân đều lớn tiếng châm ngòi thổi gió ngoài cửa thành, lại thêm mắm thêm muối mà miêu tả cảnh tượng sau khi Kiến Châu bị phá. Đám quan kinh thành từ ngũ phẩm trở lên ngày nào cũng quỳ gối trước Bắc Xuân Viên, khẩn cầu Phó Huyền Mạc phái người đi hòa đàm với phản quân.

Ngày càng nhiều người ủng hộ hòa đàm sau khi Lý Vụ hứa hẹn nếu hoà đàm thành công sẽ thả Thái Hậu ra. Bá tánh không muốn run sợ, tướng sĩ không muốn huyết chiến, quan lại không muốn vứt bỏ gia quyến bên trong Kiến Châu. Cảm xúc bài xích chiến tranh tăng vọt trong thành Kim Hoa. Bọn họ vốn tưởng Thanh Phượng quân lấy Thái Hậu làm lợi thế là có thể khiến tân đế cúi đầu, ai dè cùng ngày đó Phó Huyền Mạc lại bế quan trong chùa Kim Bình tuổi đời trăm năm để cầu phúc cho quốc gia.

Mọi người đều hiểu rõ —— cái gì mà bế quan, chẳng qua hắn đang lảng tránh uy hiếp của Thanh Phượng quân mà thôi.

Trong Bắc Xuân Viên lúc này A Tuyết mang thần sắc ngưng trọng, ngón tay chấm nước chậm rãi viết lên mặt bàn gỗ: “Quan viên đều bị ngăn ở ngoài chùa Kim Bình.”

A Tuyết là thị nữ hầu hạ Thẩm Châu Hi nên dù thế nào thì hành động cũng tự do hơn chủ tử như nàng nhiều. Trong khoảng thời gian này Thẩm Châu Hi toàn dựa vào nàng ấy mới biết được chút thông tin bên ngoài.

“…… Hắn đang ép Lý Vụ.” Thẩm Châu Hi thấp giọng nói.

Phó Huyền Mạc bế quan không ra, tiếp theo hắn sẽ xem Lý Vụ muốn làm gì, thoái nhượng một bước và trả Phương thị về vô điều kiện hay chọn đối chọi gay gắt mà dứt khoát giết Phương thị, hoặc tiếp tục giữ bà ta làm con tin?

Thẩm Châu Hi biết Lý Vụ sẽ chọn thế nào.

“Phương thị sẽ được thả……” Nàng nói.

A Tuyết gật gật đầu, cách nhìn cũng giống Thẩm Châu Hi.

“Hẳn Phương thị sẽ được sắp xếp ở Bắc Xuân Viên này nhưng lúc trước bà ấy từng giúp ta một lần, hơn nữa bà ấy từng tiếp xúc với Lý Vụ nên Phó Huyền Mạc tất nhiên sẽ không mặc kệ cho chúng ta gặp nhau.” Thẩm Châu Hi tinh tế tự hỏi, “…… Chúng ta cần chuẩn bị chu đáo, nhanh chóng nghĩ cách liên hệ với bà ấy.”

Có điều Bắc Xuân Viên dày đặc tai mắt của Phó Huyền Mạc, tuy hắn không ở đây nhưng bóng ma của hắn lúc nào cũng phủ trên đầu nàng. Nàng thật sự có thể giấu trời qua biển liên hệ với Phương thị dưới mí mắt của hắn ư?

Nàng không có tin tưởng.

Nhưng không thể không làm.

Không thể không làm ——

Có một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp lặng yên cầm lấy tay nàng và nắm chặt lấy.

Là A Tuyết.

Nàng ấy nở nụ cười trấn an Thẩm Châu Hi, vết sẹo dữ tợn trên cổ hơi lộ ra một chút. Ánh mắt nàng ấy trầm tĩnh nhìn về phía này sau đó dùng khẩu hình nói: “Nô tỳ tin tưởng điện hạ.”

Trong lúc cùng đường bí lối thì sự tin tưởng thật đáng giá.

Năm đó lúc thành Tương Châu sắp phá, đạn tận lương tuyệt, tình cảnh còn tệ hơn bây giờ nhiều thế mà nàng vẫn vượt qua. Vì thế dũng khí lại tràn đầy nội tâm của Thẩm Châu Hi, nàng dùng sức nắm lấy tay A Tuyết và trong lòng đã có quyết định.

Mặc dù chỉ là giãy giụa tốn công vô ích nhưng chưa tới lúc cuối ——

Nàng quyết không buông tay!

……

Người thân của quan lại tại Kiến Châu đều bị nhốt, thiên tử cũng bị vây ở Lệ Thủy. Sau khi tân đế đăng cơ Đại Yến rõ ràng bị bao phủ trong mây mù. Nhưng dù thế đại hôn của đế hậu vẫn mạnh mẽ kéo màn che ra để xuất hiện, dù cho chẳng có ai coi trọng nó.

Khoảng cách tới đại hôn chỉ còn 10 ngày, trong lúc ấy các khu chợ ở Lệ Thủy đột nhiên được lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh một ngày, bá tánh cũng được lệnh đóng cửa ở trong nhà không ra ngoài.

Từng đôi mắt giấu giếm bất an và sợ hãi hé nhìn qua khe cửa sổ ở hai bên đường phố trong thành dõi theo một chiếc xe ngựa lớn được trọng binh bảo hộ. Tiếng bước chân chỉnh tề đan xen với tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe vang lên trên đường phố trống rỗng sau đó dừng trước cửa Bắc Xuân Viên.

“Thái Hậu!”

Đám đại thần mặc quan phục vừa thấy Phương thị bước từ trong xe xuống thì không hẹn mà cùng ngã đầu quỳ bái. Trước đây bọn họ đã quỳ trước cửa mấy ngày nhưng trước sau vẫn không thể khiến tân đế hồi tâm chuyển ý. Giờ phút này thấy cọng rơm cứu mạng thế là nước mắt cả đám sôi nổi rơi xuống.

“Thái Hậu! Nhất định ngài phải khuyên bệ hạ lấy giang sơn làm trọng!”



“Thái Hậu, Thái Hậu —— ngài nhất định phải vì bá tánh Kiến Châu mà làm chủ!”

Thân thể gầy yếu của Phương thị bị trang phục hoa lệ nặng nề của Thái Hậu đè ép. Bà ta cúi đầu không nói một lời, mũ miện ngọc nặng nề giống như muốn bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của bà ta.

Bà ta nhắm mắt đi về phía trước, hai bên có cung nữ đỡ.

Có quan viên nhào lên định quỳ bên chân Phương thị nhưng lại bj hộ vệ mặc áo giáp tiến lên không nể tình đẩy ngã.

Cửa lớn dày nặng của Bắc Xuân Viên chậm rãi đóng lại ngăn cách tiếng cầu xin và tiếng gọi bên ngoài. Cái kiệu màu vàng chở Phương thị lắc lư đi vào trong Bắc Xuân Viên.

Phương thị ngẩng đầu nhìn nơi xa thấp thoáng phồn hoa, có một góc ban công với màn lụa rũ xuống thì hỏi: “…… Đó là chỗ nào?”

Cung nữ sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Là nơi Việt Quốc công chúa ở.”

Nói xong lời này nàng ta ý thức được mình đã phạm sai lầm thế là run sợ cúi đầu. Cũng may Phương thị không tiếp tục hỏi nữa, vừa rồi chỉ như bà ta thuận miệng hỏi.

Lúc tới một sân viện an tĩnh thì cung nhân sôi nổi tiến lên hầu hạ bà ta đi vào. Cung nữ lúc trước lỡ miệng bước ra khỏi sân rồi mới không nhịn được thở ra một hơi.

Một cung nữ ngày thường có quan hệ tốt với nàng ta vẫn giữ biểu tình bình thường mà chậm rãi đi tới bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo nàng ta rồi phun ra một câu hận sắt không thành thép từ kẽ răng: “Thiếu chút nữa là ngươi đã gây họa lớn rồi —— bệ hạ nói cái gì chẳng lẽ ngươi đều quên sao?”

“Ta không quên!” Cung nữ phạm sai lầm nên lúc này đè thấp giọng cố biện giải, “Chẳng qua ta hơi giật mình, vừa rồi Thái Hậu ——”

Người ta đồn đãi là thời trẻ Thái Hậu bị bệnh nên mắt có tật, thị lực gần như mù hoàn toàn, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của những thứ ở gần. Vậy vì sao vừa rồi bà ta lại thấy được một góc mái hiên thấp thoáng ở phía xa?

Nàng ta còn chưa kịp nói ra nghi hoặc của bản thân thì đã bị người còn lại đánh gãy lời: “Đừng nói nữa! Ngươi nên cầu rằng vừa rồi Thái Hậu chỉ thuận miệng hỏi, bằng không —— mạng nhỏ của ngươi sẽ khó mà giữ nổi đó!”

Cung nữ tự biết mình đuối lý nên chột dạ cúi đầu không nói gì, nghi hoặc trong lòng cũng bị nén xuống.

Trong viện đầy người nhưng hoàn toàn yên lặng, Phương thị ngồi một mình trên một cái giường La Hán. Đôi mắt ảm đạm vô thần khác hẳn người thường của bà ta lặng lẽ nhìn các cung nhân đang bận rộn khuân vác hành lý.

“…… Nơi này có tên không?”

Giọng nói mỏng manh của Phương thị rơi xuống một lát cung nữ đứng bên cạnh mới phản ứng lại. Nàng ta khom người đáp: “Hồi Thái Hậu nương nương, nơi này vốn gọi là Lưu Huỳnh viện, nhưng bệ hạ không thích cái tên nghe có vẻ lang bạt kỳ hồ, cả đời hấp tấp nên sửa thành Tuyết Viên.”

“Tuyết Viên……” Phương thị lẩm bẩm trong miệng.

Đom đóm cả đời hấp tấp, nhưng ít ra cũng có huy hoàng ngắn ngủi. Còn cánh đồng tuyết không có đường trốn, lại như địa ngục vô biên thì tốt hơn chỗ nào?

“Nô tỳ là nhất đẳng cung nữ sau này sẽ hầu hạ nương nương, tên gọi là Tía Tô. Thái Hậu nương nương có gì dặn dò thì cứ gọi Tía Tô là được.” Một cung nữ ổn trọng bước tới trước hành lễ, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Nương nương một đường ngựa xe mệt nhọc hẳn cũng muốn tắm rửa, để nô tỳ dặn người mang nước ấm lên nhé?”

Phương thị trầm mặc gật đầu.

Thùng tắm bằng gỗ to đủ cho 5 người tắm được đưa vào phòng, từng chậu nước ấm được đổ vào. Phương thị được Tía Tô hầu hạ cởi bỏ trang phục dày nặng, sau đó dưới sự giám thị nghiêm ngặt của nàng ta từng thứ quần áo tư trang của bà ta được cẩn thận đặt trên khay mang ra ngoài. Những thứ này được bưng đi đâu và vì sao bị bưng đi thì lòng bà ta hiểu rõ. Lúc này bà ta thấy tâm như tro tàn, dứt khoát chẳng muốn dò hỏi nữa.

Tắm gội rửa mặt xong cung nhân hầu hạ bà ta thay thường phục có thêu phượng hoàng uy nghiêm. Sau đó Tía Tô đỡ Phương thị đi vào trong nhà nhưng Phương thị lại dừng trong sảnh.

Bà ta ngóng nhìn ánh nắng chiều đỏ ửng chiếu qua giấy dán cửa sổ vào trong nhà và nói: “…… Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Thái Hậu nương nương, hôm nay đã muộn, vì phượng thể của ngài vẫn nên nghỉ sớm mới tốt.”

“Chẳng lẽ ta không có quyền đi ra ngoài một chút sao?” Phương thị lạnh lùng hỏi.

Tía Tô cúi đầu, thần sắc lại không mảy may lùi bước: “…… Nương nương nói đùa, nương nương là nữ nhân tôn quý nhất của Đại Yến, muốn đi đâu cũng được. Chẳng qua ngài quá quý giá, thật sự không thể tùy tiện. Nương nương có thể tĩnh dưỡng vài ngày, đợi bệ hạ xuất quan sẽ tự mình cùng nương nương đi ngắm cảnh xung quanh Bắc Xuân Viên.”

“Chẳng lẽ bệ hạ một ngày không xuất quan thì một ngày ấy ta sẽ phải cấm túc trong viện này không được ra ngoài sao?”

Tía Tô cúi đầu giống như không nghe thấy câu hỏi mang theo châm chọc của Phương thị. Nàng ta chỉ thong dong bình tĩnh mà nói: “Nếu nương nương thật sự buồn chán thì có thể tản bộ trong hoa viên của Tuyết Viên này. Trong viện không những có hoa, có cây, còn có núi giả, cây cầu nhỏ và cá chép. Nơi này chính là một mảnh trời đất thu nhỏ, nương nương có thể ở đây tu thân dưỡng tính chờ bệ hạ xuất quan là được.”

“…… Tu thân dưỡng tính?” Phương thị nói, “Ý của ngươi là ta đã làm sai cái gì đó nên cần phải nghĩ lại và tự kiểm điểm bản thân ư?”



Phương thị giận quá hóa cười, tay giấu trong áo siết chặt lại. Tức giận kia bà ta không giấu, nhưng khuôn mặt tái nhợt gầy ốm lại chẳng có chút uy hiếp nào đáng nói.

“Nương nương hiểu lầm nô tỳ.” Tía Tô ôn nhu đáp.

“Đợi bệ hạ xuất quan ta mới có thể ra khỏi Tuyết Viên nhưng ta muốn giết ngươi hẳn không cần chờ hắn xuất quan đúng không?” Phương thị hỏi.

“Tía Tô chỉ là một nô tỳ không quan trọng, nương nương muốn giết lúc nào cũng được.” Tía Tô nói, “Nương nương không thích nô tỳ thì cứ giết, dù sao cũng sẽ có người bổ sung vị trí này tới hầu hạ ngài. Chỉ cần nương nương vui vẻ thì nô tỳ chết cũng không tiếc.”

Phương thị tức giận đến nỗi không nói nên lời, trên khuôn mặt tái nhợt nay lại thêm xanh mét.

“Người bên cạnh bệ hạ biết nương nương trở về nên cố ý dặn dò nô tỳ chăm sóc cho sinh họat hàng ngày của ngài.” Tía Tô nói, “Mọi thứ vẫn như cũ, ngay cả canh an thần nương nương quen dùng cũng đã nấu xong, đợi lát nữa canh đưa tới nương nương uống xong là có thể đi nghỉ tạm.”

Trên danh nghĩa Phương thị vẫn là Thái Hậu nhưng hiện tại lại chẳng có quyền trái lời một cung nữ chưởng quản. Bà ta cũng chẳng thể nói gì, thân bất do kỷ mà đi vào nội thất rồi được sắp xếp ngồi trên giường như một con rối.

Chỉ chốc lát sau Tía Tô đã bưng một chén thuốc bốc khói đi tới trước mặt bà ta. Mùi thuốc quen thuộc xông vào mũi khiến bà ta cảm thấy buồn nôn. Bà ta ghê tởm khi nghĩ tới Phó Huyền Mạc lấy cớ bế quan lễ Phật để cự tuyệt hòa đàm nhưng vẫn có thể cách thật xa dặn người đưa canh an thần tới.

Bà ta nén cảm giác trong lòng xuống, tay đón lấy bát thuốc và cầm cái thìa sứ quấy nhưng không uống. Đợi khói không bốc lên nữa bà ta mới một hơi uống hết.

Tía Tô cung kính hành lễ sau đó bưng chén không đi ra ngoài.

Thừa dịp nàng ta đi cất bát thuốc Phương thị bổ nhào vào một gốc cây trong phòng, mượn cảm giác ghê tởm trong lòng cùng vị thuốc đắng nơi cổ họng mà nhanh chóng nôn hết thuốc mới uống ra.

Lúc bà ta hấp tấp lau vết nước thuốc bên miệng và nhanh chóng điều chỉnh dáng ngồi thì Tía Tô quay lại. Thấy Phương thị ngồi cứng còng trên giường thế là mày nàng ta nhíu lại, hình như đã nhận ra cái gì đó không đúng.

Phương thị vẫn không nhúc nhích khi bị nàng ta nhìn chằm chằm, mãi tới khi nàng ta thật sự không bới móc được gì mà thu lại tầm mắt. Sau đó nàng ta bước lên hầu hạ bà ta nằm xuống giường.

“Nếu nương nương đã dùng canh an thần thì nô tỳ xin lui. Nếu nương nương có việc thì cứ rung chuông gọi, nô tỳ sẽ ở ngay bên ngoài.” Tía Tô nói.

Phương thị mở to đôi mắt vô thần nhìn đỉnh đầu và làm lơ lời nàng ta nói.

Sau khi Tía Tô rời đi thần sắc cứng đờ căng chặt của Phương thị mới dần lơi lỏng hóa thành bi ai khôn kể.

Cách một giường chăn gấm bà ta đặt tay phải lên ngực. Nơi đó có một bao đựng tên thật nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay.

Đây là thứ bà ta nhân lúc mọi người không để ý mà giấu dưới đệm của giường La Hán, cũng là thứ duy nhất bà ta mang ra từ chỗ Thanh Phượng quân.

Lúc ở nhà kề tắm gội xong bà ta nhân lúc cung nhân đang vội vã thu dọn để quay về giường La Hán ngồi và lén lút thu lại cái bao.

Lúc này bà ta cầm lấy cái bao đựng tên đang giấu trong vạt áo và giơ ra trước mắt nhìn.

Thông thường bà ta nhìn người hay vật cũng đều chỉ liếc một cái, mọi thứ đều hư vô lại hỗn độn, chỉ có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng nhiều ngày nay không biết có phải vì thấy được ánh mặt trời chói lòa hay không mà thị lực của bà ta trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Điều này khiến bà ta tin tưởng đây là gợi ý nào đó của trời cao với mình.

Lúc nhìn bao đựng tên trước mặt và hoa văn trên đó bà ta lại như quay về nhiều năm trước khi mắt mình còn tốt. Bà ta thấy người nọ dựa vào xe ngựa nghiêm túc điêu khắc.

Chuyện cũ hiện ra trước mắt, dù năm tháng có đi qua bà ta vẫn không quên được, cũng không thể quên —— đó là cầu vồng của cả đời bà ta.

Không quên được ——

Không thể quên ——

“Nợ máu trả bằng máu, đó là thiên kinh địa nghĩa.”

Đó là đứa nhỏ bà ta ngậm đắng nuốt cay mang thai mười tháng, phải đổ máu dạo qua quỷ môn quan mới cướp được về nhưng lại không dưỡng dục một ngày nào, thậm chí —— từ khi hắn sinh ra bà ta chưa từng ôm hắn một lần nào. Nhưng khi đó hắn nhìn thẳng vào bà ta, bức bà ta đưa ra câu trả lời gian nan nhất cuộc đời này ——

“Nếu người phạm phải nợ máu kia là máu mủ của bà thì sao?”

Bóng dáng bao đựng tên đong đưa trong đôi mắt đẫm lệ của bà ta.

Một ngày kia bà ta đã đưa ra quyết định.