Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 300




Lời chất vấn không nóng không lạnh của tân đế khiến mọi người trong Kim Loan Điện xôn xao và quỳ đầy đất, ngay cả Phùng công công bên cạnh hắn cũng quỳ xuống.

“Vi thần sợ hãi……” Quần thần trong lòng run sợ đáp.

“Đều đứng lên đi.” Lý Vụ cất lời.

Đám quan lại nhìn nhau rồi lục tục đứng lên.

“Các ngươi cũng đừng sợ hãi, vì đó là vô dụng, trẫm cũng không cần các ngươi sợ hãi làm gì.”

Lý Vụ duỗi tay phải cởi bỏ long bào và nói: “Hôm nay vừa lúc quan lại tề tựu đầy đủ, nếu lão Bỉnh đầu đã nói phải tiết kiệm thì bắt đầu quyên tiền đi. Trẫm là hoàng đế nên sẽ là người đầu tiên làm gương ——”

Long bào rơi xuống long ỷ, Lễ Bộ thượng thư thấy thế thì trợn mắt khóc váng lên: “Bệ hạ!”

Hình Bộ thượng thư vừa ngẩng đầu thiếu chút nữa đã sợ tới mức lảo đảo.

Tân đế đứng trước long ỷ cởi long bào ra, bên trong mặc một thân áo nâu sòng đầy mụn vá. Ngay cả giày cũng cũ đến trắng bệch vì giặt nhiều, chẳng qua lúc nãy giấu dưới long bào nên không ai để ý.

Đám hàn lâm đại học sĩ nổi tiếng bảo thủ trợn mắt nhìn mụn vá trên quần áo của Lý Vụ thì nghẹn đỏ bừng mặt, hơi thở phập phồng giống như lập tức ngất đi vì tức giận.

“Bệ, bệ hạ……” Công Bộ thượng thư không điều khiển được chân mình, cứ thế quỳ xuống.

Quan lại đủ kiểu liên tiếp ngẩng đầu lên và bị mấy mảnh mụn vá kia dọa cho sợ chết khiếp. Lục tục có kẻ học theo Công Bộ thượng thư quỳ xuống như sủi cảo vào nồi.

“Lão tử cũng không tin trong tay ta có giang sơn vạn dặm, dưới chân có đủ loại quan lại dập đầu mà lão tử lại không giải quyết được một chút nợ nần.”

Sau khi cởi long bào Lý Vụ cũng thay đổi xưng hô luôn. Bộ dạng kiệt ngạo ương ngạnh lại xuất hiện trên khuôn mặt tuấn lãng hào sảnh kia.

“Đây là bộ quần áo lão tử đã mặc khi còn lăn lê bò lết ở quê nhà. Nó cùng ta đi qua mưa to gió lớn, một đường chứng kiến ta thành công ngồi lên ngai vàng. Các ngươi cảm thấy nó giá trị bao nhiêu?”

Buổi diễn đã thực sự bắt đầu, một đám diễn viên lập tức lên đài.

“Đương nhiên là vật báu vô giá!” Lý Thước hiện giờ đã là Đốc Ngự Sử chính nhị phẩm của Đốc Sát Viện lập tức đứng dậy bước ra trước chắp tay cất cao giọng nói, “Bệ hạ là chân long thiên tử, lúc hóa rồng lột xác thì thứ bỏ ra chính là da rồng. Bộ quần áo nâu sòng này tuy tầm thường nhưng đã nhuộm đẫm khí chất của đế vương, điều này hoàn toàn là phi thường. Khí vận của bệ hạ thâm sâu, nếu có thể có được da rồng bệ hạ cởi xuống thì tất nhiên sẽ được trời cao phù hộ, gặp dữ hóa lành, gia trạch an bình, con đường làm quan rộng rãi, văn thải róc rách, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ……”

Lý Thước còn chưa nói xong rất nhiều đại thần trong Kim Loan Điện đã bắt đầu giật giật khóe miệng.

“Vật báu vô giá…… Nếu đã thế thì nên đưa ra cái giá nào đây?” Lý Vụ hỏi.

“Da rồng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, vi thần cả gan đoán giá 50 vạn lượng……”

“Bạc?” Thái Bộc Tự Khanh xoay chuyển mắt định khôn lỏi mà hỏi.

“Hoàng kim!” Lý Thước đáp vang dội.

Thái Bộc Tự Khanh lập tức trợn tròn mắt.

Hộ Bộ thượng thư nhịn không được gào lên: “Xiêm y bệ hạ mặc lúc còn chưa lên ngôi đúng là trân quý, nhưng Lý đại nhân vừa mở miệng đã nói 500 vạn lượng bạc liệu có phải vì ngươi cho rằng bạc rơi đầy đất, khom lưng một cái là có thể nhặt được không?”

“Nếu khom lưng mà nhặt được thì Bỉnh đại nhân sẽ là người đầu tiên cúi xuống nhặt đúng không?” Lý Thước châm chọc hỏi.

“Ngươi ——”

“Lão Bỉnh đầu, nếu ngươi cảm thấy thường phục của trẫm khi chưa lên ngôi không đáng giá trăm vạn thì ngươi tới thế chỗ trẫm đi. Không biết Bỉnh đại nhân có thể lấy ra cái thứ gì tốt để mọi người cảm nhận xem cái thứ trăm vạn lượng của ngươi nó có tiền nào của nấy không?”

“Thần hoảng sợ ——”

“Bỉnh đại nhân thật sự sợ hãi sao?” Lý Thước cười lạnh nói, “Hai ngày trước con dâu cả của Bỉnh đại nhân mới vừa mua bảy cửa hàng ở chợ phía tây, nơi tấc đất tấc vàng. Nửa tháng trước có người bỏ số tiền lớn chuộc thân cho hoa khôi nương tử của Xuân Phong Lâu. Có người thấy hoa khôi này được kiệu nhỏ nâng vào một căn nhà dân ở hoa viên của Trần gia. Nếu ta không nhầm thì tòa nhà này đúng là tài sản của tam công tử nhà Bỉnh đại nhân.”

Mặt Bỉnh Anh trắng bệch, một hơi nghẹn trong cổ mãi không phun được ra.



Lý Thước lại lờ sắc mặt khó coi của ông ta và lạnh lùng cười nói: “Tòa nhà này bên ngoài nhìn không thấy gì nhưng theo hạ nhân trong đó nói lại thì bên trong kim bích huy hoàng, châu quang bảo khí đầy tràn, nếu nói là hoàng cung nhỏ cũng không quá phận ——”

Bỉnh Anh không dám để hắn nói tiếp nữa mà lập tức quỳ gối xuống nền đá lạnh băng rồi dập đầu gào: “Bệ hạ! Thần oan uổng quá!”

“Bỉnh đại nhân oan uổng chỗ nào thế? Ngươi nói ra trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Lý Vụ lại ngồi xuống, mông vừa vặn đè lên hoàng bào. Hắn gác một chân lên, cái chân còn lại duỗi ra, với cái dáng ngồi ấy thì long ỷ cũng chả khác gì ghế ở quán trà ven đường.

“Thần…… Vi thần……” Bỉnh Anh lắp bắp nói không nên lời.

Ông ta có thể nói gì? Nói nhà ông ta không mua cửa hàng? Không chuộc thân cho hoa khôi sao? Hay nói ông ta bị gạt, không nghe thấy chút tiếng gió nào?

Đám lang sói của Đốc Sát Viện đã sớm như hổ rình mồi muốn niêm phong tịch biên nhà ông ta, nói dối mà qua được đám kia à?

“Một quan viên nhị phẩm bổng lộc một năm mới có bao nhiêu đâu?” Lý Thước nói, “Vậy mà chưa tới môt tháng trong nhà Bỉnh đại nhân vừa mua cửa hàng, vừa chuộc hoa khôi đã chừng mười mấy vạn bạc trắng. Theo ta thấy Bỉnh đại nhân chẳng những không sợ hãi mà lá gan còn to lắm ấy ——”

Kim Loan Điện lặng ngắt như tờ.

Lý Vụ chống cằm không nói lời nào giống như đang nghĩ gì đó.

Mồ hôi lạnh xuyên qua quan phục, khi có gió thổi qua cả người Bỉnh Anh đều run lên.

Giết gà dọa khỉ…… Ông ta chính là con gà bị lôi ra giết mà!

“Vi thần……” Bỉnh Anh vừa lặng lẽ mắng con mình máu chó đầy đầu vừa dùng biểu tình thống khổ như tráng sĩ cắt cổ tay mà nói, “Vi thần trị gia không nghiêm, mong bệ hạ cho thần cơ hội lập công chuộc tội…… Vi thần nguyện ý dâng hoa viên ở Trần gia và hoa khôi coi như quyên khoản đầu tiên cho quốc khố……”

“Tòa nhà thì còn được nhưng Bỉnh đại nhân lại định quyên cả hoa khôi cho bệ hạ thì có phải là hơi quá đà không?” Lý Thước hỏi.

Lý Thước vừa mở miệng Bỉnh Anh đã nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải nén tức giận cố giả lả cười hỏi: “Thế Lý đại nhân có cao kiến gì không?”

“Để thống nhất mức độ, dễ thống kê thì quyên tiền vẫn hơn đấy.” Lý Thước không đợi Bỉnh Anh nói tiếp đã chắp tay với Lý Vụ trên long ỷ và hỏi, “Bệ hạ thấy thế nào?”

“Bệ hạ cho rằng như thế rất tốt.” Lý Vụ nói, “Cứ thế mà làm.”

“Bệ hạ gặp nạn, Bạch gia lập tức viện trợ!” Bạch Nhung Linh nhận một chức quan nhàn tản ở lục bộ, vừa đủ tư cách thượng triều lúc này không ngần ngại vỗ ngực đứng dậy nói, “Lần này chi viện cho quốc khố Bạch gia nguyện hiến hai trăm vạn lượng bạc trắng!”

Bạch Nhung Linh vừa dứt lời thì tiếng hít khí lạnh liên tục truyền tới. Hộ Bộ thượng thư trợn mắt nhìn hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái tên khốn lúc nào cũng khoe giàu này —— hắn vừa mở miệng đã ra hai trăm vạn là muốn bức tử người quyên tiền tiếp theo sao?

“Chuyện nào ra chuyện ấy, Bạch gia trung tâm trẫm biết, các ngươi vừa giàu có lại đông đúc nhưng trẫm cũng không thể để người ta nói trẫm lấy Hoàng Hậu vì túi tiền của nàng. Hai trăm vạn, quá nhiều ——” Lý Vụ vẫy vẫy tay.

Lý Thước chắp tay nói: “Vi thần bổng lộc không nhiều, may mà trước khi ra làm quan có tích cóp được một chút nên nguyện hiến 18 vạn lượng bạc để bệ hạ giải quyết khó khăn trước mắt.”

Công Bộ thị lang Phương Đình Chi lúc này cũng bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Vi thần nguyện dùng mười vạn lượng để bệ hạ giải quyết khó khăn.”

Sau Phương Đình Chi là Bạch Nhung Linh mở miệng nói: “Một khi đã như vậy thần tự mình quyên hai vạn.”

Lục bộ thượng thư liếc nhìn nhau, trong lòng đều run lên —— ám chỉ này rõ quá còn gì nữa?

Quan viên nhị phẩm ít nhất phải 18 vạn, tam phẩm ít nhất mười vạn, thất phẩm ít nhất hai vạn —— giá niêm yết quả thực rõ ràng!

Không quyên ư? Không quyên cũng được, nhưng ngươi không nghe thấy tên chân chó đắc lực bên cạnh bệ ha…… Khụ, à không nghe Lý Thước đại nhân nói có quyên tiền thì đường làm quan mới rộng mở đấy à? Không quyên thì về nhà làm ruộng cho bệ hạ thêm ít thuế đi!

Duỗi đầu hay rụt đầu thì cũng là một đao, Hộ Bộ thượng thư Bỉnh Anh quyết tâm cắn răng nói: “Vi thần nguyện hết sức mọn quyên 30 vạn lượng bạc trắng, lại thêm số tiền sau khi bán hoa viên Trần gia.”

Sau khi kẻ keo kiệt nhất chịu nhả ra thì đám quan lại trong Kim Loan Điện đều lục tục lên tiếng. Bộ quần áo đầy mụn vá mà Lý Vụ gấp gáp khâu tối qua cuối cùng cũng được giao vào tay người quyên nhiều nhất là Bỉnh Anh. Ông ta cầm bộ “da rồng” trị giá mấy trăm vạn ngân lượng kia mà cười như mếu.

“Chư vị ái khanh hôm nay khẳng khái giúp tiền khiến trẫm cực kỳ cảm động. Tấm lòng của các vị trẫm xin nhận, nhưng nếu muốn giải quyết thiếu hụt của quốc khố thì còn phải nghĩ cách khác mới được.” Lý Vụ nói, “Đêm qua trẫm đã nghĩ cả đêm và có được mấy biện pháp, hôm nay ta muốn nghe ý tưởng của các vị.”

“Bệ hạ cứ nói, vi thân chăm thú lắng nghe.” Lý Thước là người đầu tiên chắp tay nói.



“Chư vị khanh gia, trẫm hỏi các ngươi thiên hạ này có phải của trẫm không?”

“Đương nhiên là của bệ hạ!”

Vấn đề này quá đơn giản, Kim Loan Điện lập tức vang lên tiếng đáp lời không ngớt.

“Thế núi sông vạn dặm có phải của trẫm không?”

“Đương nhiên!”

“Thế trẫm thu chút phí trên con đường quan đạo do trẫm xây thì không quá phận chứ?”

Lý Vụ nói lời này khiến đám quan lại phía dưới không hẹn mà cùng ngơ ngẩn. Trước đây chỉ nghe nói thổ phỉ thu phí qua đường chứ đâu có nghe nói hoàng đế cũng thu. Đây không phải hành vi đường hoàng phóng khoáng, hắn không sợ ngày sau viết vào sử sách sẽ khiến người ta chê cười à?

…… Ầy, nhìn biểu tình của vị hoàng đế này thì đúng là hắn không sợ thật.

Lý Vụ là hoàng đế bất đắc dĩ, và hắn cũng quả thật không phải hoàng đế tầm thường, cũng không làm chuyện những hoàng đế khác hay làm.

“Cái này……” Hộ Bộ thượng thư Bỉnh Anh không muốn chủ động tìm xúi quẩy nhưng chuyện này do ông ta quản, vì thế ông ta không thể không căng da đầu mở miệng, “Nếu mạo muội tăng thuế chỉ sợ bá tánh sẽ bất mãn……”

“Đây đâu phải ta tăng thuế?” Lý Vụ nói, “Phí đi trên đường quan đạo muốn nộp thì nộp, không nộp thì thôi. Nếu nộp sẽ có quan binh hộ tống, có thể nghỉ chân ở trạm dịch. Quan lại của chúng ta yêu dân như con ắt sẽ nhiệt tình chu đáo, khiến bọn họ thoải mái như ở nhà… Nếu kẻ nào không làm được như thế thì triều đình sẽ đổi một vị quan khác làm được. Tóm lại tiền này khẳng định không để bá tánh bị lỗ.”

Một khi quan đạo có quan binh canh giữ tuần tra thì thổ phỉ sẽ tràn hết tới đường nhỏ. Khi ấy ai đi đường nhỏ khả năng sẽ mất cả người lẫn của, mọi người có khả năng giao tiền hẳn sẽ muốn chọn an toàn chứ tiết kiệm chỗ tiền ấy làm gì.

“Thế phí này …… bệ hạ tính thu bao nhiêu?” Bỉnh Anh thử hỏi.

“Ít lãi thì tiêu thụ mạnh, chúng ta không muốn dựa vào thu phí đường mà giàu nhanh.” Lý Vụ nói, “Người đi thăm thân, thăm bạn cùng người đi buôn bán không thể cùng một giá được. Chuyện này để sau lại bàn. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ngoài đường bộ, chúng ta cũng phải lập lại quy định trên đường sông. Mỗi năm trẫm bỏ ra nhiều tiền để quản lý đường sông và đường biển như thế chẳng lẽ đám thương nhân kia định ăn không à?”

Bỉnh Anh tính nhẩm xem khả năng thu vào của khoản phí đường này thế nào —— dù mỗi người chỉ thu 10 đồng tiền thì khoản ấy …. hai tay ông ta run nhè nhẹ.

“Còn quy định cấm giao thương trên biển cũng có thể bỏ đi.” Lý Vụ nói, “Thế nào, các ngươi cảm thấy non sông Đại Yến mất mặt hay vì Đại Yến không có thứ gì để trao đổi? Đám phiên bang muốn tới làm ăn buôn bán thì cứ tới, chỉ cần bọn họ an phận thì lão tử sẽ tạo điều kiện cho bọn họ tới làm ăn kiếm tiền. Như thế ta cũng sẽ được tiền, chẳng nhẽ ta còn không cần ư?”

“Bệ hạ trăm triệu không thể!” Lễ Bộ thượng thư vội can ngăn, “Không phải tộc ta tất có lòng khác, một khi mở cửa ra biển vạn nhất……”

“Vạn nhất có người không biết trời cao đất dày,” Lý Vụ tiếp lời ông ta, “thì lão tử sẽ để Tuyên Võ tướng quân đi gặp hắn.”

Tên của Tuyên Võ tướng quân vừa ra thì Kim Loan Điện lập tức im như thóc.

Vị tướng quân cùng tân đế đánh hạ giang sơn này tuy ở lại kinh thành nhưng lại có đặc quyền không cần lên triều. Hơn nữa hắn có một thân thần lực không ai bì được, sách sử phàm là ghi lại chiến tích của tân đế thì không thể không viết thêm một nét bút nồng đậm rực rỡ cho hắn.

“Nhưng……”

Trong điện còn có người cảm thấy không ổn và muốn góp lời khuyên can.

Lý Vụ thấy thế thì nói: “Nếu chúng ái khanh cảm thấy biện pháp này không ổn thì trẫm còn biện pháp dự phòng khác. Trước giờ quan lại tướng môn đều được được miễn, nhưng nếu đã là con dân của trẫm hết thì cũng đừng giữ đặc quyền làm gì ——”

“Bệ hạ! Vi thần cảm thấy chuyện thu phí đường và mở giao thương trên biển đều hợp lý!” Lý Vụ còn chưa dứt lời Bỉnh Anh đã cực kỳ nghiêm túc hô lên.

Vừa nghe nói hoàng đế muốn bọn họ nộp thuế vậy là đám quan viên vốn còn đang muốn phản đối lập tức im. Có vài người lục tục lên tiếng phụ họa với Bỉnh Anh, tỏ vẻ ủng hộ hai chính sách kia, rằng đó là xu thế tất yếu, là chuyện sớm hay muộn.

Chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều, Phùng công công kéo dài giọng bãi triều, quan viên vừa bị lột một tầng da ủ rũ cụp đuôi lục tục đi ra khỏi Kim Loan Điện. Phí qua đường và chuyện giao thương trên biển cứ thế được bắt đầu chuẩn bị.

Một tháng sau chính sách mới được thực thi.

Bởi vì không có tính cưỡng chế nên với bá tánh nhiều đời ở một chỗ thì những quy định này cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chính vì thế chính sách mới cũng không chịu quá nhiều phản đối.

Ngay từ đầu đám quan lại còn nghi ngờ chính sách mới của Lý Vụ, nhưng một tháng sau Hộ Bộ cho ra lò sổ sách thu chi thì tất cả đều ngậm miệng hết. Sau khi giao thương trên biển được khôi phục thì thiếu hụt của quốc khố đã được bổ sung. Trừ Hàn lâm đại học sĩ bảo thủ thích đồ cũ thì mọi người đều kiên định ủng hộ chính sách mới.

Ngày 27 tháng 10, Lý Vụ hoàn thành hứa hẹn với Thẩm Châu Hi là tổ chức cho nàng một hôn lễ xa hoa long trọng nhất trong trăm năm.