Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 59: Chương 59




Sau khi dọn đến biệt viện ở bờ sông muỗi ít hẳn đi, gió thổi mát mẻ nên Thẩm Châu Hi cũng ngủ ngon hơn.

Chỉ tiếc là mọi việc không có thập toàn thập mỹ, sau khi tới đây ở thì việc lên trấn trên quả không tiện.



Vốn nàng thường đến Hà Liễu Đường mỗi 5,6 ngày để đưa hàng nhưng hiện tại đổi thành 15, 16 ngày nàng mới đi một lần.



Nếu anh em Lý Vụ có việc lên trấn trên nàng sẽ đi cùng một đoạn, coi như có người đồng hành.

Nhiệt độ không khí đã hoàn toàn chuyển từ đầu hạ tới giữa hè.



Thẩm Châu Hi ở trúc ốc còn không cảm thấy nhưng hôm nay khi nàng lên trấn đưa đồ đã cảm nhận rõ rệt uy lực của ngày hè oi bức.

“Tẩu tử xong việc thì đến cửa trấn nhé, đệ chờ tẩu ở chỗ này.



Nếu đệ tới chậm thì làm phiền tẩu tìm quán trà gần đây chờ đệ.” Trên trán Lý Thước là mồ hôi lấm tấm, hắn lấy tay áo lau mồ hôi sau đó cẩn thận dặn dò.

“Đã biết, đệ yên tâm đi đi.” Thẩm Châu Hi vội nói.

Lý Thước nhếch miệng cười với nàng sau đó đứng tại chỗ nhìn nàng rời đi.

Sau khi hai người tách ra rồi Thẩm Châu Hi mang theo một xấp hoa tiên mới đi tới Hà Liễu Đường.



Chưởng quầy đang uể oải ỉu xìu nằm liệt trên ghế mây, tay phải cầm một cái quạt hương bồ quạt mát.

“Chưởng quầy, ta mang ba bộ hoa tiên đến.



Hàng lúc trước bán thế nào rồi?” Thẩm Châu Hi bước vào cửa sau đó đứng trước quầy hỏi.

Chưởng quầy ngước mí mắt lười biếng lên nhìn nàng một cái, cả người vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái quạt trong tay là lay động không thôi.

“Đều bán hết rồi, công tử của Huyện thái gia giúp bạn hắn ở Tây Thành huyện mua hai bộ.” Chưởng quầy nói, “Hắn muốn đặt làm hai bộ hoa tiên, một bộ mẫu đơn, một bộ núi non.



Giá cả thì ngươi tự định, ngươi cảm thấy sao?”

Thẩm Châu Hi hơi trầm ngâm nói: “Ta không có kiến thức rộng được như chưởng quầy, ông cảm thấy ta có thể lấy giá nào?”

Chưởng quầy được nàng thổi phồng thì nhếch mép, cái quạt trong tay cũng dừng một chút rồi nói: “Nếu là đặt làm thì giá tự nhiên không giống hàng bình thường.



Một bộ giá 30 lượng là được.”

“Vậy làm phiền chưởng quầy lo lắng.” Thẩm Châu Hi cười nói, “Trước cuối tháng ta sẽ mang hai bộ hoa tiên đó tới.”

Chưởng quầy gật gật đầu sau đó không nói chuyện nữa.

Thẩm Châu Hi thấy ông ta đã nóng tới độ không muốn nói gì thì cũng để hoa tiên lại và cáo từ.

Nàng ra khỏi Hà Liễu Đường rồi lại chậm rãi đi dọc bờ sông.



Sóng nước trôi nhanh, Kim Mang Các rực rỡ sừng sững trên nền trời.





Quý nhân nơi ấy đã rời đi nên cửa sổ của tòa lầu cũng bị đóng lại hết.

Thẩm Châu Hi nhìn những cánh cửa sổ đóng chặt kia rồi bỗng nhiên cảm thấy mất mát như trà lạnh người đi.

Ở Ngư Đầu huyện mấy ngày này nàng giống như hoàn toàn ngăn cách với thế nhân.



Nơi này tuy tốt nhưng nàng cũng muốn biết loạn thế bên ngoài đã ở trình độ nào.



Thái Tử đang làm gì? Đã có kế hoạch phục quốc chưa? Bước tiếp theo nên làm gì? Bọn họ còn có khả năng trở về tòa hoàng thành tường xanh ngói đỏ kia không?

Ở Ngư Đầu trấn này nàng sống như một thôn cô nơi sơn dã, vô ưu vô lự, khoái hoạt vui sướng.



Nhưng nàng vẫn không thể quên, không nên quên nàng vẫn là công chúa của Đại Yến.

“Này mỹ nhân qua đường, mua móng heo và rượu ngon không?”

Giọng Cửu Nương khiến nàng hoàn hồn, hóa ra trong lúc bất giác nàng đã đi qua trước cửa hàng của Cửu Nương.





Nàng ấy mặc váy đỏ màu thạch lựu, nửa ngực lộ ra, vòng eo quấn chặt, thoải mái hào phóng để lộ vẻ gợi cảm khiến một nữ tử như Thẩm Châu Hi cũng không nhịn được đỏ mặt.



Nàng ấy dựa trước quầy cắn hạt dưa, miệng cười cười nhìn Thẩm Châu Hi.

Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cười đáp: “Hôm nay không mua rượu và thức ăn.”

Cửu Nương hờn dỗi nói: “Không mua cũng vào ngồi trò chuyện với nô gia đi.



Hôm nay trời nóng, ban ngày chẳng ai thèm tới.



Nô gia muốn tìm người nói vài câu cũng không được.”

Thẩm Châu Hi nghĩ thầm bản thân cũng không quá vội nên cũng rảo bước đi tới quán rượu.



Cửu Nương nhiệt tình lấy ra một đĩa lỗ đậu tương mời nàng ăn, lại lôi kéo nàng nói không ngừng.

Đề tài từ đông gia đến tây gia, từ Triệu viên ngoại mất tiền tới con gái nhà họ Mã bị người ta phát hiện lăn một chỗ với nam nhân ở trên đồng —— đúng là toàn diện, nghe mà rợn cả người lại khiến người ta há hốc mồm nghe.

“Sao ngươi biết những việc này?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.


“Ngươi đừng quên nô gia làm nghề gì.” Cửu Nương giảo hoạt cười nói, “Không có bí mật nào không lộ ra, cũng không có kẻ nào sau khi uống say không nói bậy.”

Rời khỏi chỗ của Cửu Nương rồi trong bụng Thẩm Châu Hi đã có thêm không ít đậu tương, còn rất nhiều bí mật mà nàng chưa từng biết.

Thế giới vô biên, không chỗ nào không có người thích tám chuyện.



Hóa ra so với việc thái giám và cung nữ kết đối còn có những việc khác khiến người ta càng không tưởng được…

Thẩm Châu Hi đã gặp Cửu Nương nên cảm thấy không thể nặng bên này nhẹ bên kia.



Nàng quyết định thuận đường đi thăm Tùy Nhụy luôn.



Tới cửa hàng gà nướng Tùy Ký rồi nàng lại thấy một tiểu nhị mặc áo vải màu nâu đang trông cửa hàng.



Hắn đánh giá nàng một lát mới nói: “Tiểu thư nhà chúng ta không có ở đây.”

“Khi nào nàng ấy sẽ tới?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Tiểu nhân không rõ lắm.” Tiểu nhị lắc lắc đầu sau đó nâng tay áo xoa xoa mồ hôi đầy mặt và nói, “Tiểu thư đi ra ngoài đã một canh giờ, nói không chừng sắp trở về rồi.”

Cửa hàng gà nướng quá nóng, bếp lò cháy hừng hực giống như một mặt trời khác.



Thẩm Châu Hi đứng ở cửa đợi một hồi đã không đứng nổi nên lễ phép cáo từ, chỉ nhờ tiểu nhị hỏi thăm Tùy Nhụy thay nàng.



Tiểu nhị thất thần đáp lời.

Nàng đi ra khỏi cửa hàng gà nướng là lập tức đi tới chỗ ước định.



Trên đường cái mọi người tới lui, ở cái thời tiết này mà còn phải ra cửa thì hẳn không phải kẻ ăn không ngồi rồi.



Mọi người đều vội vàng, không có ai thong thả ung dung đi dạo hết.



Thẩm Châu Hi đã có thói quen nhiều năm nên không thể đi ào ào được, nàng cũng cảm thấy nóng nhưng vẫn thản nhiên thả bộ.



Cái này khiến nàng trở thành kẻ thoải mái nhất trên con đường cái.

Cũng bởi vì tốc độ không nhanh nên lúc đi qua một con ngõ chật hẹp Thẩm Châu Hi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cuối hẻm.

Tùy Nhụy mà nàng chờ không được lúc này đang đứng một mình nơi đó, nàng ấy đưa lưng về phía này, lúc thì ngẩng đầu nhìn trời, khi thì giơ tay lau mặt.

Thẩm Châu Hi cảm thấy nghi hoặc nên không nhịn được đi vào trong hẻm nhỏ.

“Tùy cô nương……”


Tùy Nhụy kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện vội nhìn về phía nàng.



Lúc này Thẩm Châu Hi mới nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt nàng ấy.

Nàng ta hoảng loạn quay đầu lau nước mắt, cả người cũng xoay đi.



Thẩm Châu Hi cũng hoảng loạn —— tuy nàng không biết vì sao Tùy Nhụy khóc thút thít nhưng có thể làm một người tùy tiện phóng khoáng như nàng ấy khóc thì việc này khẳng định không bình thường.

Nàng không chút nghĩ ngợi bước nhanh đến phía sau Tùy Nhụy hỏi: “Tùy cô nương có khỏe không?”

Tùy Nhụy không nói lời nào mà chỉ lo lau nước mắt.

Thẩm Châu Hi vội vàng móc khăn thêu của mình ra đưa cho nàng ấy.





Tùy Nhụy do dự một lát mới đón cái khăn.

“Tùy cô nương……” Thẩm Châu Hi dừng một chút sau đó châm trước nói, “Mấy ngày trước đây không phải ngươi nói nếu ta gặp phải phiền toái thì tới tìm ngươi hỗ trợ sao? Ta không thấy ngại thì vì sao ngươi lại thấy ngại chứ?”

Tùy Nhụy cầm khăn thêu, yên lặng xoa đôi mắt sưng đỏ.

Thẩm Châu Hi cũng không miễn cưỡng nàng ấy phải nói rõ ngọn nguồn, nàng chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi: “Không có việc gì, đừng khóc……”

Tùy Nhụy cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: “Trên người ta…… thật sự có vị gà nướng rất nồng ư?”

Thẩm Châu Hi lắp bắp kinh hãi: “Ai nói thế? Ta không ngửi được mà!”

“…… Ngươi đừng an ủi ta.” Tùy Nhụy buồn bực nói.

“Ta thật sự không an ủi ngươi.” Thẩm Châu Hi tiến thêm một bước giải thích, “Lần trước gặp ngươi ở nhà Chu tẩu ta thấy trên người ngươi có mùi đậu tắm rất thơm mà.”

“Đó là bởi vì ta thay đổi quần áo rồi mới đến.” Tùy Nhụy nức nở nói.

“Thay đổi quần áo sẽ không còn mùi nữa, vậy chẳng phải mùi là từ quần áo chứ không phải từ trên người ngươi sao?” Thẩm Châu Hi khẳng định, “Cả ngày phải tiếp xúc với gà nướng thì tới Thường Nga cũng sẽ có mùi gà nướng.



Chỉ cần đổi quần áo không phải là tốt rồi ư?”

Còn có vài câu trong lòng mà Thẩm Châu Hi không nói ra.



Cả ngày nàng giao tiếp với vịt, tước rồi điêu thế nên nàng cũng cảm thấy mình sắp biến thành con chim nào đó rồi, cả ngày rắm tới rắm đi phóng khắp nơi —— nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ mình có thể nói được lời thô tục như thế.

Đây gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, rất tự nhiên.

Tùy Nhụy ngày ngày làm gà nướng, trên người có mùi gà nướng thì về tình cảm có thể tha thứ.



Nhưng vì sao nàng ấy lại bởi vậy mà thương tâm?


Thẩm Châu Hi do dự hỏi: “Là ai nói cái gì sao?”

“Văn Hữu Chí nói ta không chỉ có một thân vị gà nướng mà ngay cả giấy viết thư cũng có mùi gà nướng……” Tùy Nhụy vừa mới nín nay lại nước mắt như mưa.

“Hắn đánh rắm!” Thẩm Châu Hi giận không thể tin nổi mà buột miệng thốt ra.

Tùy Nhụy giật mình ngẩng đầu nhìn nàng.

Lúc này Thẩm Châu Hi mới cảm thấy chửi ầm lên thật là xấu hổ, nàng ho nhẹ một tiếng rồi ôn nhu nói: “Mặc dù xiêm y có vài phần mùi gà nướng, nhưng đổi xiêm y rồi không phải lại thơm tho sao? Giấy viết thư không dính mỡ gà thì sao có mùi gà nướng được? Rõ ràng hắn không nói tiếng người, Tùy cô nương không nên tin là thật.”

Văn Hữu Chí thoạt nhìn giống người đọc sách, không ngờ hắn lại vô lễ như thế!

Thẩm Châu Hi dừng một chút sau đó xác nhận lại: “Là hắn chính miệng nói sao?”

“Ta nghe lén —— hắn đứng ở ven đường giễu cợt ta với hai người bạn của hắn, còn mang cả chuyện ta viết thư cho hắn ra nói.” Tùy Nhụy xoa xoa nước mắt nức nở nói, “Ngươi từ trong cung ra có biết bí phương nào xông hương cho thân thể không?”

Bí phương cho thân thể thì Thẩm Châu Hi quả thực có biết, đám phi tần trong cung cả ngày chẳng có việc gì, ngoài cung đấu ra thì chuyện nghiên cứu sản phẩm làm đẹp, xông hương gì gì đó rất phổ biến.



Nàng có tình cờ nghe được vài vị sủng phi nương nương nói tới cái này.



“Cái này dễ làm, ngươi lau khô nước mắt đi rồi ta cùng ngươi về tiệm tìm tờ giấy viết bí phương kia.” Thẩm Châu Hi nói.

Dưới sự an ủi của nàng Tùy Nhụy dần dần nín khóc.



Chờ Tùy Nhụy bình tĩnh rồi Thẩm Châu Hi lại cùng nàng ấy về cửa hàng gà nướng.



Tiểu nhị nhìn hai mắt tiểu thư sưng đỏ thì tự giác chạy ra sau bếp làm việc.

“Cho ngươi…… Viết đi.” Tùy Nhụy lấy từ quầy một trang giấy to bằng lòng bàn tay đưa cho Thẩm Châu Hi.

Thẩm Châu Hi đón lấy giấy bút sau đó ghi lại bí phương Kim mỹ nhân và Phùng quý tần dùng trước đây.

“Ta cũng không biết ở trấn trên có đủ dược liệu cho phối phương này hay không.





Nếu không đủ thì ta sẽ lại viết cho ngươi một cái khác.” Thẩm Châu Hi nói.

“Không sao, ta có quen một thương đội, nhất định có thể lấy đủ phương thuốc này!” Tùy Nhụy vui vẻ nhìn phối phương một lúc lâu sau đó cảm kích mà nhìn Thẩm Châu Hi, “Ân tình này của ngươi ta sẽ ghi nhớ kỹ! Về sau nếu ngươi có việc gì ta nhất định sẽ hỗ trợ!”.

“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi ——” Thẩm Châu Hi thử nói, “Không biết Tùy cô nương có thể nể mặt ta mà tha thứ cho sai lầm của Lý Vụ năm đó hay không?”

Tùy Nhụy sửng sốt, lại không nhịn được mà nhìn Thẩm Châu Hi giống như bây giờ mới nhớ ra đây là vợ của người mà mình ghét nhất.

Nàng ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy…… thì chuyện trước kia ta sẽ xóa bỏ toàn bộ.”

Thẩm Châu Hi vô cùng vui vẻ tươi cười rạng rỡ nói: “Tùy cô nương, đa tạ ngươi khoan hồng độ lượng!”

“…… Lý Vụ đúng là vận cứt chó mới cưới được một người như ngươi.” Tùy Nhụy nói thầm.

“Kỳ thực Lý Vụ khá tốt……” Thẩm Châu Hi nghĩ đến chuyện Lý Vụ trước kia trộm cắp và cả cái nghề nghiệp mà hắn không thể nói ra kia thì nhỏ giọng bồi thêm, “Hắn đối xử với ta khá tốt.”

“Thôi, đây là tình nhân trong mắt ra Tây Thi, thế nên ngươi mới cảm thấy Lý Vụ cái gì cũng tốt.” Tùy Nhụy lắc đầu.

Tùy Nhụy vội vã đi tới Tố Tâm Đường mua hương liệu phối hương thể, còn Thẩm Châu Hi cáo biệt nàng ấy rồi thì cũng đi làm việc của mình.

Không nghĩ tới nàng mới vừa bước được hai bước thì một bóng dáng thướt tha đã chắn trước mặt.

“Lý nương tử, nghe danh đã lâu.” Có giọng nữ tử nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm Châu Hi kinh ngạc khó hiểu mà nhìn mỹ nhân trước mắt: Khuôn mặt trái xoan to bằng bàn tay, mi mắt như núi xa, đôi mắt đẹp gợn sóng nướng như chứa u sầu, mí mắt hơi che một phần con ngươi, giống mắt phượng nửa mở, cổ điển lại độc đáo.

“…… Ngươi là?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi.

“Ta tên là Lý Thanh Mạn, là người ở trấn trên.



Đã sớm nghe nói Lý nương tử tươi mát thoát tục, đức dung toàn mỹ, hôm nay vừa gặp quả nhiên là như thế.” Lý Thanh Mạn mỉm cười nói.

Đại danh của Lý Thanh Mạn cũng như sấm rền bên tai Thẩm Châu Hi.



Đây không phải nữ tử Cửu Nương ghét nhất ư? Nghe nói nàng ta còn từng cố ý với Lý Vụ chẳng qua tên kia không đáp lại thôi.

Lời Lý Thanh Mạn nói cũng phù hợp với phong thái của nàng ta.



Thẩm Châu Hi sớm nghe nói nàng ta là mỹ nhân nhưng hôm nay chân chính gặp được mới biết hóa ra Lý Thanh Mạn lại là một đại mỹ nhân như vậy!

Dù là hậu cung mỹ nhân ùn ùn không dứt thì nhan sắc của Lý Thanh Mạn cũng tuyệt đối có thể đứng riêng một mình.

Lý Vụ lại cự tuyệt một mỹ nhân thế này sao? Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm: Hắn nghĩ cái gì thế?!

“Ta vừa mới đi ngang qua nơi này thấy Tùy tiểu thư đang khóc thút thít trong hẻm nhỏ nên đang muốn đi vào hỏi, ai ngờ Lý nương tử lại nhanh hơn ta một bước.” Lý Thanh Mạn cười nói, “Thật không dám giấu giếm, ta lo lắng Tùy tiểu thư gặp phiền toái gì nên không lập tức rời đi mà đứng nghe các ngươi nói chuyện.”

Thẩm Châu Hi không biết nàng ấy muốn nói cái gì nên chỉ cẩn thận lắng nghe chứ không đáp.

Lý Thanh Mạn cũng không thèm để ý, thần sắc vẫn như thường mà tiếp tục nói: “Ta thấy vừa rồi Lý nương tử lòng đầy căm phẫn, Thanh Mạn là nữ tử nên cũng cực kỳ đồng cảm.



Ngày mai vào lúc này ta sẽ nghĩ cách cho Văn công tử một bài học nho nhỏ, cũng coi như cho nữ tử chúng ta một phen hả dạ.”

“Ngươi muốn giáo huấn Văn Hữu Chí sao?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.

“Phẩm hạnh của hắn không đứng đắn nên sẽ có người dạy hắn một bài học.



Chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui thôi.” Lý Thanh Mạn cười nói, “Nếu vở diễn này khiến Lý nương tử xem đến vui vẻ thì Thanh Mạn có một chuyện muốn nhờ.”

“Cái gì?”

“Bí phương làm hương dưỡng thể Lý nương tử đưa cho Tùy cô nương có thể cho ta một bản không?”

Không đợi Thẩm Châu Hi trả lời Lý Thanh Mạn đã nhanh chóng nói tiếp: “Lý nương tử không cần trả lời ta ngay, chờ trò hay lên sân khấu rồi ngươi lại quyết cũng không muộn.”

Nàng ta cười duyên dáng sau đó hành lễ, cổ vừa cúi đã lộ làn da trắng nõn, giống như hoa lê sau mưa.

Lý Thanh Mạn thong thả ung dung đi rồi mà Thẩm Châu Hi vẫn mang tâm tình phức tạp nhìn theo bóng dáng nàng ta: Một mỹ nhân xinh đẹp như thế vì sao Lý Vụ lại không cần, chẳng lẽ hắn muốn cưới thiên tiên sao?