Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 93: Chương 93







Tục ngữ nói, 25 tháng chạp là ngày xay tương làm đậu đuổi ma.
Vào ngày 25 tháng chạp hôm nay Thẩm Châu Hi cho bốn hạ nhân trong viện nghỉ phép, để bọn họ vui vẻ về nhà thăm người thân.
Sắc trời trầm xuống, nàng để Lý Côn mang hai chậu than dọn vào trong phòng.

Đến tối bốn người nhà bọn họ quây quần ăn một bữa tiệc phong phú.

Lý Vụ lần đầu tiên làm thịt hổ nên hắn dùng phương pháp nấu thịt dê để khử tanh, coi như gãi đúng chỗ ngứa.

Thịt hổ vốn vừa mặn vừa chua nay thơm ngon, mùi vị lại vẫn giữ được.

Vì đồ ăn ngon nên lần đầu tiên Thẩm Châu Hi ăn được hết một bát cơm.
Lúc ăn cơm mấy người Lý Vụ đều nói chuyện nhà nhẹ nhàng vui sướng.

Sau khi ăn xong Thẩm Châu Hi hỗ trợ thu dọn chén bát đến nhà bếp thì lại nghe thấy bọn họ nói tới đề tài trầm trọng hơn.
“…… Cả trăm lưu dân đều bị giết sạch, thi thể chất đống ngoài cửa thành, trong một đêm đã bị sói đói tha đi mất.” Lý Thước tùy ý nói, tay để bát đã rửa sạch vào rổ.
Lý Vụ thấy Thẩm Châu Hi vào cửa thì đón lấy bát trong tay nàng và nói: “Nơi này loạn, ngươi về phòng đi.”
Thẩm Châu Hi đứng không nhúc nhích nói: “Chuyện này ta biết.”
“Ngươi biết?” Lý Vụ ngước mắt hỏi, “Làm sao ngươi biết?”
“Trên đường đã sớm truyền khắp nơi.” Không có người hầu ở đây nên cuối cùng Thẩm Châu Hi cũng có cơ hội nói ra lời mà nàng đã nén từ lâu, “Tri phủ Tương Châu đúng là kẻ giết người!”
“Lại qua một tháng nữa thì đến cỏ dại cũng bị ăn sạch, mạng người đâu có đáng giá bằng cỏ dại.” Lý Vụ nói, “Lúc trước ngươi muốn bố thí cháo đúng không? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ mời bá tánh cả thành ăn một bữa cơm no.”
Thẩm Châu Hi lộ vẻ mặt lo lắng nói, “Nhưng…… Chúng ta không có nhiều lương thực dư thừa như thế.”
“Sẽ có.” Lý Vụ nói, “Chúng ta sẽ bàn kỹ.”
Lời Lý Vụ nói không hiểu sao cực có sức nặng, Thẩm Châu Hi tạm thời nén nghi hoặc trong lòng xuống.
Sau khi thu dọn bát đĩa xong ba người Lý Vụ tề tựu ở nhà chính nghe Thẩm Châu Hi nhẹ giọng kể chuyện xưa trong sử ký.
“Sử ký ta nghe chán rồi, nói cái khác đi.” Lý Vụ nằm trên giường tùy tiện dang hai chân.
Nếu phu tử ở Ngự Thư Phòng mà thấy bộ dạng bất kính với thánh nhân này của hắn thì tất nhiên sẽ tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Lúc đầu Thẩm Châu Hi còn muốn uốn nắn cái thái độ không đoan chính này của hắn nhưng sau đó —— kệ hắn đi, không thể có yêu cầu quá cao với tên rắm thối này được.
“Vậy ta nói chút về《 Luận Ngữ 》đi……”
“Ta không nghe chi, hồ, giả, dã kia đâu.” Lý Vụ quả quyết cự tuyệt.
“Vậy 《 Lễ Ký 》……”
“Không nghe.” Lý Vụ ngáp một cái rõ to mà đáp.

“Cái này không nghe, cái kia không nghe, rốt cuộc ngươi muốn nghe cái gì?” Thẩm Châu Hi nhịn không được cáu mắng: “Đây đều là lời của thánh nhân đó!”
“Đánh rắm, trên đời không có thánh nhân.” Lý Vụ bật dậy sau đó chém đinh chặt sắt nói, “Chỉ có người chết và người sống.

Sách của đám người đã chết đó ta không nghe là không nghe, ta muốn nghe thứ gì đó có ích.”
Thẩm Châu Hi lại cảm thấy may mắn vì không có phu tử cổ hủ nào ở đây chứ không Lý Vụ chắc chắn sẽ bị đánh nát tay.
…… Nhưng với một kẻ không hiểu tôn sư trọng đạo như thằng nhãi Lý Vụ này thì không biết thước sẽ rơi vào tay ai đâu.
“Ta sẽ giảng Tư Trị Thông Giám cho ngươi vậy.” Thẩm Châu Hi nói, “Nhưng Tư Trị Thông Giám ta không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói lại, còn ngươi tự hiểu thâm ý trong đó.”
“Tư chất thông tiện là cái gì?” Lý Vụ chau mày, “…… Ngươi châm chọc lão tử hả?”
“Ta châm chọc ngươi cái gì?” Thẩm Châu Hi kỳ quái nói, “《 Tư Trị Thông Giám 》 là một quyển sách sử, nó và《 Sử Ký 》được xưng là sử học song bích, lấy tiêu chí ‘xét chuyện cũ, lấy đó mà trị’ để nổi tiếng hậu thế, là sách dạy đế vương đó.”
Cũng không biết là câu nào động tới hắn mà cuối cùng Lý Vụ cũng nằm xuống giường, lười biếng nói: “Được.”
Thẩm Châu Hi cố nhớ lại và bắt đầu kể lại từ nhà Chu.

Lý Vụ chắp tay gối sau đầu, chân cong lên rung lại rung không biết có nghe hay không.

Chỉ có Lý Thước ngồi trên ghế ở bên cạnh lại nghe đến mùi ngon, thường lộ ra biểu tình suy tư.

Lý Côn thì đã sớm nằm lên giường La Hán ngáy rung trời.
Trong lúc bất giác màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi trong bóng đêm duỗi tay không thấy ngón khiến thành Tương Dương vốn không có sinh cơ nay càng thêm vắng vẻ tiêu điều.
Tiếng gõ mõ vang lên trong hẻm vắng, người gõ mõ cô đơn xuyên qua đầu hẻm kéo theo cái bóng khô gầy như củi.
Ở tiền viện Lý Thước kéo tới ba củ khoai lang thon dài, Lý Vụ dùng que cời than đào đống tro nóng ra còn Lý Côn thì vội vàng vùi khoai lang vào trong đó và lấp lên.
Lúc sau Lý Vụ lại đốt một chậu than khác, chỉ một loáng ngọn lửa đỏ tươi đã bốc lên, xua tan xương lạnh đêm tối.
Thẩm Châu Hi chà xát tay, ngồi xuống bên cạnh chậu than.

Lúc trước còn ở trong cung các cung nữ cũng sẽ đốt lò than để sưởi ấm, trong Thúy Vi cung của nàng cũng thế.

Nàng còn nhớ rõ cùng Ngọc Sa nhóm lửa nướng tùng nhung, giọng nàng ấy và cả dáng điệu cùng nụ cười vẫn còn sinh động như mới hôm qua.

Nhưng nàng lại chẳng còn cơ hội gặp lại cung nữ đã vì mình mà hy sinh.
Người nàng ta thực sự trung thành là ai nàng đã không muốn truy cứu, chỉ biết ở một khắc cuối cùng Ngọc Sa đã làm tròn nhiệm vụ của một thị nữ trung thành.
“Lão tử sống hơn hai mươi năm lần đầu mới được dùng chậu than.” Lý Vụ ngồi trên một cái ghế mây cạnh chậu than sau đó nhìn ngọn lửa và nói thầm.
“Quả thực mùa đông có chậu than sưởi đúng là rất thoải mái.” Lý Thước nói.
“Dù có đông lạnh cũng không chết người.” Lý Vụ nói.
Lý Côn nhìn chằm chằm đống khoai vùi dưới tro sau đó cũng bớt chút thời gian vui tươi hớn hở nói một câu: “Heo heo lắm chuyện.”

Lý Vụ lười không sửa lời hắn nữa mà chỉ nhấc chân lên đá hắn một cái.
“Vì sao ngươi cứ bắt nạt hắn thế?” Thẩm Châu Hi ngước mắt lên không đồng tình mà hỏi.
“Hắn bắt nạt ta còn không cho ta đánh hả?” Lý Vụ lập tức nói.
“Hắn bắt nạt ngươi khi nào?”
“Hắn ở trước mặt lão tử mà gọi vợ lão tử thân mật như thế còn không phải bắt nạt ta hả?” Lý Vụ âm dương quái khí vặn hỏi, “Hắn quan trọng hay ta quan trọng?”
“Ngươi quan trọng, ngươi quan trọng nhất.” Thẩm Châu Hi đã có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời lừa gạt này.
Quả nhiên với chuyện gì người ta cũng sẽ trước lạ sau quen, qua ba lần là đâu lại vào đó.
“Đúng rồi, trong phòng bếp còn có một túi hạt dẻ cùng mấy bắp ngô, không bằng mang hết ra đây cùng nướng luôn.” Lý Thước đứng lên nói.
“Ta cũng đi!” Nhắc đến ăn Lý Côn luôn là người đầu tiên chạy tới nhà bếp.
Hai anh em nhanh chóng ôm một túi hạt dẻ nhỏ và mấy bắp ngô tới.

Bắp được cắm lên que xiên đặt cạnh chậu lửa, hạt dẻ thì vùi vào một cái chậu than khác đã tắt.
“Chuyện bố thí cháo lúc trước ta nói hiện tại có thể thực hiện chưa?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Lý Vụ gật gật đầu, thay đổi tư thế ngồi, cả người nghiêng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh trầm ổn nảy lên ánh lửa.
“Ta chuẩn bị rời khỏi Tương Dương, lương thực để ở đây tự nhiên sẽ không cần tới.”
“Vì sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
Tri phủ Tương Châu đích thực không phải là người, nhưng vì sao Lý Vụ lại đột nhiên có ý tưởng này?
Lý Thước ở một bên mang thần sắc bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được chuyện này.
“Làm việc cho Tri phủ Tương Châu chỉ là kế sách tạm thời, vốn ta không định thật lòng bán mạng vì lão.

Hiện tại vừa lúc có nạn đói, Phạm Vì ích kỷ, Phương Đình Chi một cây chẳng chống vững nhà, Tương Dương này sớm muộn gì cũng có có loạn dân.”
Lý Vụ dùng que cời than khơi ánh lửa lớn hơn sau đó thấp giọng nói: “Không riêng gì Tương Dương —— nơi nào cũng có dân tụ tập chạy nạn ở bên ngoài, lần này gần nửa châu phủ của Đại Yến này đều thiếu lương thực, nạn đói sẽ còn tệ hơn thế này.

Nếu tiếp tục ở lại thì chúng ta sợ cũng chẳng đủ cơm mà ăn đến mùa xuân, hơn nữa có lẽ chúng ta còn trở thành cái đinh trong mắt những kẻ không có cơm ăn.”
Thẩm Châu Hi trầm mặc một lát mới nói: “Ta nghe ngươi, ngươi muốn đi thì chúng ta sẽ đi.”
Lý Vụ ừ một tiếng sau đó ném que cời than và nói: “Chúng ta ở chỗ này đã mấy tháng cũng coi như không uổng.”
Thẩm Châu Hi lập tức nghĩ tới đủ loại hồi ức bọn họ có ở Tương Dương thành, trong đó đẹp đẽ nhất chính là Lý Quyên đệ nhị và một cái ôm bất ngờ trên núi……
“Ta đã thăm dò nơi giấu vàng của Phạm Vì, vừa lúc ở trên đường chúng ta rời khỏi Tương Châu ——”
Lý Vụ đột nhiên im bặt mà cười hê hê cực kỳ xấu xa.

Lý Thước cũng hiểu nên lập tức cười hì hì theo, Lý Côn thì mờ mịt chả biết gì nhưng cũng cười ha ha.

Ba tên nam nhân thối cười hi hí cực kỳ quái dị, người run lên khiến một tia thương cảm và ngượng ngùng của Thẩm Châu Hi tan biến không còn một mảnh.
Nàng đúng là không nên có chờ mong gì với cái tên Lý rắm thối này!
“Nhưng các ngươi…… cướp bóc như thế không tốt lắm đâu.” Thẩm Châu Hi do dự nói.
Lý Vụ trừng mắt nói: “Làm sao lại nói thế? Cái gì cướp bóc chứ, ta chính là lương dân!”
Thẩm Châu Hi: “……”
Lương dân? Ai? Nơi này ngoài nàng ra thì còn ai là lương dân nữa à?
“Tẩu tử, đại ca làm thế này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Lý Thước nói.
“Các ngươi muốn mang tiền đoạt được đưa cho bá tánh ư?” Thẩm Châu Hi chờ mong hỏi.
Lý rắm thối đáp một câu đúng bản chất của hắn, dù trời có sập xuống thì cái mặt hắn vẫn vô sỉ không gì sánh nổi.
“Lão tử chẳng lẽ không phải bá tánh à? Lão tử chẳng lẽ không bần cùng à?” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói.
“Chúng ta xuất phát lúc nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Qua mấy ngày nữa, ngươi thu dọn đồ đạc trước, chúng ta nói xuất phát là sẽ rời đi luôn.” Lý Vụ nói.
“Ta có thể tạm biệt Tùy Nhụy không?”
“Không thể, nàng ta biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.” Lý Vụ nói, “Tướng công ngươi trộm tiền dưỡng lão của tri phủ Tương Châu đó, không phải lãnh bạc quang minh chính đại cáo lão hồi hương đâu.

Mấy ngày nay ngươi đừng gặp ai hết.”
“…… Đã biết.” Thẩm Châu Hi thất vọng đáp.
Lại thêm một lần không từ mà biệt, lần trước là với Cửu Nương, lần này là với Tùy Nhụy.

Cũng may Tùy Nhụy tính tình rộng rãi hiền hoà, hẳn sẽ không trách nàng lâu lắm.
Bốn người ngồi xung quanh lò than hồng rực mà cùng nhau trải qua tháng chạp.

Bọn họ cùng nhau gác đêm, nhóm lửa nướng khoai lang đỏ thơm ngào ngạt, ngô vàng bóng loáng cùng với nấm và hạt dẻ.
Qua nửa tháng, lâu tới độ Thẩm Châu Hi đều cho rằng Lý Vụ đã thay đổi chú ý không rời Tương Dương nữa.

Vào một buổi sáng, Thẩm Châu Hi đến hiệu sách đưa hoa tiên trở về lại thấy bốn hạ nhân trong tứ hợp viện đều bị trói lại, miệng cũng bị nhét giẻ.
Một chiếc xe ngựa mộc mạc đứng trước cửa, bên cạnh còn có một con tuấn mã đang dậm chân thở phì phì.

Lý Vụ dựa trên cột hành lang, trong tay cầm từng gói lá sen tràn đầy nói: “Thẩm dưa ngốc, đến lượt ngươi ra mặt rồi.”
Đêm đó ba bóng đen biết rõ việc tuần tra của thành Tương Dương lặng lẽ ném những bọc lá sen căng phồng vào trong từng nhà dân.
Một thiếu niên đi tiểu đêm, vừa đi vừa ngáp không chú ý nên đạp phải một bao lá sen, cả người ngã cái vèo một cái đau điếng.
“Thứ gì……” Vẻ mặt hắn hoang mang mở bao lá sen ra sau đó cơn tức tan ngay, mày cũng giãn ra.
“Mẹ, mẹ —— cha —— mọi người mau ra mà xem ——” hắn lắp bắp gọi lớn vào trong phòng.
Người một nhà nhanh chóng tụ tập bên nhau, mỗi khuôn mặt đều lộ ra kinh ngạc và vui sướng: Trong lá sen lần lượt có vài món đồ ăn gồm gạo đựng trong túi, thịt khô, mấy củ khoai lang và mấy quả khô.

Mấy thứ này nếu tiết kiệm một chút thì đủ để một nhà bốn người bọn họ ăn trong bảy ngày.
Trước khi đi ngủ bọn họ còn đang sầu lo vì lu gạo đã trống rỗng.
Đến tột cùng là ai giúp bọn họ vậy? Chẳng lẽ là bọn họ cầu nguyện và trời xanh đã nghe thấy ư?

Gió đêm thổi qua khiến lá sen kia lật lên.
“Cha, mẹ, mau nhìn!” Thiếu niên nhặt cái lá sen lên sau đó hưng phấn đưa cho cha mẹ mình nhìn.
Ánh trăng phủ kín lá sen, một con Thanh Phượng sinh động như thật đang giương cánh bay lên ——
Giống như giây tiếp theo nó sẽ bay lên.
……
Trời còn chưa sáng, Lý Thước đánh xe ngựa đi tới chỗ cửa thành rồi cười nói với lính thủ thành: “Làm phiền ca ca buổi sáng đã bị liên lụy, bên trong là đồ tri phủ đại nhân lệnh cho ta đưa tới Đặng Châu, các vị có cần kiểm tra thì nhẹ tay nhẹ chân một chút nhé.”
Binh lính vừa muốn duỗi tay đẩy cửa xe ra lại lập tức thu về, mắt hắn nhìn xe ngựa sau đó chuyển qua Lý Thước mà cười nói: “Nếu là đưa đồ cho Phạm đại nhân thì còn kiểm tra cái gì nữa? Nhưng sao lại phải đi tới tận chỗ xa như Đặng Châu?”
“Phạm đại nhân có người chú ở Đặng châu nên nhờ ta mang đồ tới cho ông ấy.”
“Ra là thế.” Binh lính phất phất tay nói, “Đi đi, trên đường cẩn thận.”
“Đa tạ ca ca tạo điều kiện!” Lý Thước chắp tay cười cảm tạ.
Ra khỏi cửa thành không lâu Thẩm Châu Hi đẩy cửa sổ ra nhẹ nhàng thở một hơi.

Lý Vụ thì cà lơ phất phơ dựa trên vách xe mà ngủ, bộ dạng không hề lo lắng gì.
Sau nửa canh giờ xe ngựa hội ngộ với Lý Côn lúc này đang dựa vào một thân cây trên đường ngủ gục.

Trên người con ngựa đứng cạnh hắn treo hai bao tải nặng trĩu, con vật không kiên nhẫn mà cào cào móng lên mặt đất.
Lý Thước đánh thức Lý Côn rồi cùng hắn gỡ bao tải ném lên xe ngựa, lúc thả xuống có ánh vàng lập lòe lọt ra ngoài.
Lý Vụ liếc mắt một cái sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe ngựa và tuấn mã song hành, lẹp xẹp lẹp xẹp bước trên con đường nhỏ không người đi về phía xa.
Cũng trong lúc ấy mấy người hầu trong tứ hợp viện vốn bị trói gô nay cũng thoát được mà nghiêng ngả lảo đảo chạy đến Phạm phủ báo tin.

Bọn chúng vừa lúc đụng phải đám người tới báo chuyện vàng bị lấy mất.
Phạm Vì trước sau xâu chuỗi sau đó lập tức hiểu ra hết thảy.
“Chúng thật to gan!” Phạm Vì gạt chén đĩa trên bàn, điểm tâm trái cây rơi đầy đất.
Kẻ lúc trước đứng ra đảm bảo cho Lý Vụ, thuyết phục rằng hắn có thể thay thế vị trí của Hoàng Kim Quảng là Phương Đình Chi lúc này đứng ở một bên không dám nói gì, trong lòng mắng tám đời nhà Lý Vụ.
“Nhất định phải bắt bọn chúng về! Ta muốn đích thân chém hắn thành 8 khối!” Phạm Vì nổi cơn tam bành, khuôn mặt tròn gồ lên gân xanh, “Có biết hắn đi hướng nào không?!”
“Lúc Lý Thước ra khỏi thành có từng nói hắn thay đại nhân đưa hàng tới Đặng châu……”
“Không thể là Đặng châu! Lý Vụ xảo trá hay thay đổi nên tất nhiên sẽ không nói cho chúng ta biết điểm đến thực sự của hắn.” Phạm Vì tức giận nói, “Lập tức phái người vây chặt con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Tùy Châu và Phong Châu!”
“Đại nhân……” Gã thuộc hạ kia khom người do dự nói, “Chúng ta không có nhiều người như thế……”
“Phái toàn bộ người ra!” Phạm Vì đã điên cuồng rồi, lão giận dữ hét, “Không tiếc hết thảy mà nhất định phải bắt được Lý Vụ về đây!”
“Phạm đại nhân……” Phương Đình Chi chắp tay nói, “Lý Vụ sẽ không làm việc không có mục đích, Đặng Châu có lẽ mới là nơi ——”
“Ngươi câm miệng!”
Một chén trà vèo cái bay qua mặt Phương Đình Chi sau đó răng rắc mà dập vào một cái ghế rồi dập nát.
“Nếu không phải ngươi tiến cử thì sao ta có thể dẫn sói vào nhà?! Phương Đình Chi, nếu không bắt được Lý Vụ thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Phạm Vì nghĩ đến ngàn lượng hoàng kim bị mất thì khí huyết càng xông lên não: “Cút! Cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
“…… Vâng.”