Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 99: Chương 99







Ánh trăng theo mái hiên tối đen phủ xuống sân viện trống trải.

Trong bóng đêm quạnh quẽ có sương mù như một tấm mành di động phiêu tán khắp nơi.
Hiện tại là tết Nguyên Đán, lý ra phải là lúc gia đình tụ họp, giăng đèn kết hoa nhưng Hàn phủ ở phía Bắc lại tràn ngập thê lương.
Một bóng dáng mặc áo màu xanh lá lảo đảo chạy ra từ thư phòng rồi lại dừng trước mái hiên nhuộm đẫm ánh trăng mà ngơ ngác nhìn quan tài đơn sơ đặt giữa sân.
Có tiếng bùm bùm liên tiếp vang lên như tiếng mưa rơi, đám thị vệ mặc nhung trang, khuôn mặt mệt mỏi quỳ đầy trên mặt đất.
Thị vệ trưởng dập đầu bi thương nói: “Hàn đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”
Trong viện quanh quẩn tiếng nói tựa khóc lóc của hắn.
Một tiếng vừa ra mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng.

Vô số người dập đầu trên mặt đất, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu.

Không biết qua bao lâu phía trước rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân mỏng manh.
Hàn Phùng Niên trì độn chậm rãi đi tới trước quan tài của em trai mình.

Khuôn mặt em hắn cứng đờ trắng xanh đánh nát hy vọng cuối cùng trong lòng hắn.

Sức lực của hắn như bị rút hết, tay đỡ quan tài mà nửa ngã ngồi xuống bên cạnh.
Hắn nhìn vết đao đã biến thành màu đen trên mặt em trai sau đó cất giọng khàn khàn: “…… Là ai làm?”
Thị vệ trưởng kể lại mọi việc trên đường, hoàn toàn không giấu diếm gì.
“…… Nhị công tử mang theo hai mươi người đuổi theo ba anh em nhà kia, thuộc hạ và đoàn xe đuổi tới thì Nhị công tử đã…… không có hơi thở.” Thị vệ trưởng bi thương nói, “Thuộc hạ phái người tới Bạch Ngưu huyện điều tra đã trở lại, nơi ấy chẳng có ai phù hợp với ba anh em nhà kia.

Để Nhị công tử có thể nhanh chóng thanh thản xuống mồ nên thuộc hạ mang theo vài người mang theo lĩnh cữu về đây trước, còn những người khác vẫn tiếp tục tìm kiếm manh mối, truy bắt phạm nhân.”
Thị vệ trưởng nói xong thì run giọng tiếp tục: “Thuộc hạ nguyện lấy chết tạ tội, mong đại nhân bỏ qua những huynh đệ còn lại!”
“…… Việc này là nó tự chủ trương, ngươi đã khuyên rồi nhưng nó lại vẫn nhất quyết muốn làm.” Hàn Phùng Niên giống như người mới khỏi bệnh nặng, hơi thở mong manh nói, “…… không thể trách ngươi.”
“Đại nhân ——” thị vệ trưởng vừa hổ thẹn lại cảm động mà rơi lệ dập đầu.
“Nguyệt Nhi tuy kiêu căng nhưng không phải kẻ làm việc không công.” Hàn Phùng Niên nhìn khuôn mặt trắng bệch của em trai rồi nhẹ giọng nói, “Ba nam một nữ kia nhất định có chỗ không bình thường.”
Thị vệ trưởng nỗ lực nhớ lại tình cảnh đêm đó rồi bổ sung: “Nhị công tử tuy mời ba anh em nhà kia uống rượu nhưng tựa hồ càng chú ý tới nữ tử kia hơn.”
“Đã vẽ xong lệnh truy nã chưa?”
“Mời đại nhân xem.” Thị vệ trưởng móc từ trong lòng ra bốn tờ lệnh truy nã sau đó đứng lên khom người đưa cho chủ tử.
Bốn tờ truy nã vẽ ba nam nhân với đặc thù khác nhau: một kẻ mặc quần áo với hoa văn vẽ vịt ít khi thấy, một kẻ thân cao chín thước, còn một kẻ trên mặt có một vết sẹo lõm màu đỏ.

Chỉ có nữ tử kia ngoài hai con mắt và cái miệng chứng tỏ bộ dáng cực xinh đẹp thì cũng không có đặc thù gì đáng để tìm.
Hàn Phùng Niên nhìn một cái, ghi nhớ bề ngoài của những kẻ này sau đó rũ tay xuống.

“Những kẻ nào còn sống sót sau khi giao chiến?” Hàn Phùng Niên hỏi.
Thị vệ trưởng vừa liếc mắt đã có ba thị vệ run sợ đi ra.
“Trong lúc giao chiến Nhị công tử có nói cái gì đó kỳ quái không?” Hàn Phùng Niên hỏi.
Ba người nhìn nhau, mãi một lúc sau mới có một kẻ trong đó nói: “Hình như ngài ấy có nói một câu…… đứa anh cả trong ba anh em nhà kia có hỏi vì sao Nhị công tử phải giết hắn và Nhị công tử có nói…… muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn cưới sai người.”
Hai kẻ còn lại không hề có dị nghị gì mà gật đầu phụ họa.
“Ngoài cái này ra thì sao?” Hàn Phùng Niên hỏi.
Ba người nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Được.” Hàn Phùng Niên chậm rãi nói, “Các ngươi lâm trận bỏ chủ, vậy tự xử trước mặt Nguyệt Nhi đi thôi.”
Không khí lập tức lại an tĩnh.
Ba tên thị vệ kia hoàn hồn, cả người chợt ngã xuống, một người trong đó lập tức dập đầu khóc lóc xin tha, còn hai kẻ kia thì sắc mặt trắng bệch như người chết.
“…… Nếu tự xử ta còn có thể tha cho người nhà của các ngươi.” Hàn Phùng Niên nhàn nhạt nói.
Một lát sau một kẻ trong đó rút trường kiếm bên hông ra sau đó chậm rãi đặt lên cổ mình.
“Đại nhân!” Thị vệ trưởng nước mắt rưng rưng.
Hàn Phùng Niên lại không hề biến sắc, chỉ lẳng lặng nhìn đứa em cùng mẹ duy nhất lúc này đang nằm trong quan tài.
Trường kiếm vung lên, máu tươi cứ vậy bắn ra nhuộm đỏ ánh trăng, vẽ một đường trên nền gạch xanh thắm.
Hàn Phùng Niên thờ ơ, mặt không biểu tình.
Tiếng khóc ngừng lại, hai thị vệ kia cũng dùng bàn tay run rẩy kề kiếm lên cổ mình.

Trên mặt đất lại có thêm vài vết máu, không bao lâu chúng tụ lại thành một vũng máu lớn.
Thị vệ trưởng lại dập đầu, nước mắt thống khổ rơi xuống tan vào vũng máu kia.

“Đại nhân, ba người này đã đền tội, mong đại nhân tha cho gia quyến của bọn họ.”
“Cho bọn họ chút bạc rồi đưa ra khỏi đất này.” Hàn Phùng Niên nói.
“Đa tạ đại nhân!” Thị vệ trưởng mặt đầy cảm kích.
Hàn Phùng Niên thở dài nói: “Các ngươi đi xuống đi, để Tử Xương tiến vào.”
Bọn thị vệ dọn ba cỗ thi thể kia rồi lui xuống.

Trong viện chỉ còn Hàn Phùng Niên trầm mặc và một cái thi thể cũng đã chẳng thể nói gì.
Hắn nhìn đứa em trai tràn đầy kiêu căng bá đạo của mình sau đó nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nhi à, cuối cùng vẫn là đệ tự mình hại mình…… Nhưng đệ yên tâm đi đi, thù này đại ca sẽ giúp đệ báo.”
Một kẻ mặc trường bào màu xám xanh vội vàng đi vào, sau khi hành lễ với Hàn Phùng Niên hắn lại đảo mắt qua cỗ quan tài kia.
“Hàn huynh, hãy nén bi thương……” Hắn an ủi đối phương.
Hàn Phùng Niên phất phất tay rồi đỡ quan tài đứng lên.

Tử Xương vội vàng đứng dậy đi tới đỡ.
“Tử Xương, sứ giả Tương Châu có còn trong phủ không?” Hàn Phùng Niên hỏi.

“Còn, hôm nay hắn đã tới thăm tại hạ và muốn dò hỏi khi nào mới có thể gặp Hàn huynh.” Tử Xương nói, “Thấy bộ dạng nôn nóng của hắn thì chứng tỏ tri phủ Tương Châu đã cùng đường.”
“Ngày mai ngươi tìm cái cớ tống cổ hắn trở về.” Hàn Phùng Niên mang sắc mặt lạnh lùng, “Ngô đệ chết thảm tại Tương Châu thế mà Phạm Vì còn dám mượn lương của chúng ta hả? Đúng là nằm mơ!”
“Vâng.” Tử Xương cung kính đáp, “Vậy còn chỗ Thuần Vu tướng quân……”
“Ta sẽ tự thuyết phục tướng quân.” Hàn Phùng Niên nói, “Một khi Tương Dương có bạo dân khởi nghĩa thì Thuần Vu tướng quân có thể danh chính ngôn thuận dấy binh chiếm lấy Tương Châu.”
“Hàn huynh đại tài.” Tử Xương chắp tay khen ngợi.
“Ta nhớ rõ trước khi ngươi rời núi từng có hạnh ngộ bái nhập làm môn hạ của Âm Dương đại gia phải không?”
Tử Xương lắc đầu nói: “Tại hạ hổ thẹn, tuy khổ tu tám năm với sư phụ nhưng đối với âm dương và ngũ hành ta cũng chỉ học được chút da lông.”
“Vậy là đủ rồi.” Hàn Phùng Niên vỗ vỗ bả vai của hắn, “Chỗ để ngô đệ an nghỉ và nhiều việc tang lễ sau này phải nhờ ngươi giúp xử lý rồi.”
“Được Hàn huynh tín nhiệm Tử Xương tất không phụ gửi gắm!” Tử Xương vội vàng hành lễ nói.
“Hôm nay là mồng một tết, ngươi cũng không cần ở lại lâu mà về nhà cùng người nhà đoàn tụ đi.”
“Nhưng……” Tử Xương nhìn quan tài trên mặt đất.
“Không đáng ngại.” Hàn Phùng Niên lộ ra nụ cười thảm đạm, “Ngày thường ta bận công vụ, đối với Nguyệt Nhi cũng không quan tâm nhiều.

Tối nay để ta ở với hắn một đêm.”
Tử Xương muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rồi chắp tay cáo lui.

Hàn Phùng Niên thì nhìn dung nhan đã cứng đờ của em trai nằm trong quan tài và nhẹ giọng nói: “Người đâu.”
“…… Đại nhân.”
Một bóng người lập tức bước ra từ bóng tối, lặng lẽ quỳ trước mặt Hàn Phùng Niên.
“Ngàn dặm huyết thù không thể không báo.” Hàn Phùng Niên tự lẩm bẩm nói, “Chờ gia quyến của ba người kia ra khỏi đất của chúng ta thì tiễn bọn họ lên đường thôi.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Tử sĩ cúi đầu đáp, mặt không biểu tình.
“Ngươi cầm cái này.” Hàn Phùng Niên đưa lệnh truy nã vẫn nắm chặt trong tay nãy giờ cho hắn và nói, “Ai lấy mạng Nguyệt Nhi thì ngươi mang đầu kẻ đó về gặp ta.”
“Tuân lệnh.”
Hàn Phùng Niên đưa bốn tờ truy nã cho thuộc hạ, lúc sau trong viện chỉ còn lại mình hắn.
Đại Yến nghênh đón tháng giêng hắc ám nhất, đêm dài mới vừa bắt đầu.

Ở cách đó ngàn dặm mọi người đang trải qua một hồi tuyết lớn khốc liệt.

Tuyết bao phủ mặt đất, vùi lấp không chỉ đất đai mà có cả hy vọng cuối cùng của những người dân đã chịu đủ nạn đói.
Rau dại đã không còn, nước sông kết băng, chim thú đều trốn vào sâu trong núi, ngoại trừ gặm vỏ cây và bùn đất thì bọn họ hầu như chẳng tìm được cái gì cho vào miệng.
Lúc trước một quả dại rơi trên mặt đất thì chẳng ai thèm để ý nhưng hiện giờ vì một cái quả dại mà mọi người giống như đánh cược tính mạng mà vung tay đánh nhau.
Lúc sinh tồn cũng trở thành hy vọng xa vời thì mạng người đúng là không bằng cỏ rác.

Ở chân một ngọn núi giữa Thọ Châu và Lư Châu có một sơn động tránh gió, bên trong có lửa hừng hực thiêu đốt.

Bông tuyết như ngọc lưu loát rơi xuống, bọc một cái áo choàng màu bạc cho cây cối.
Lý Vụ cau mày đếm số lương khô còn lại.
Trứng chọi đá.
Bất kể tiết kiệm thế nào cũng không đủ cho bọn họ ăn tới Lư Châu.
Ra khỏi Lư Châu rồi còn có Tuyên Châu rộng lớn mới tới được Hồ Châu.

Tuyên Châu tiếp giáp Hồ Châu nên tình huống thiếu lương thực hẳn đã được cải thiện nhiều, nhưng trước đó bọn họ cần có lương thực đủ để chống đỡ tới Tuyên Châu.
Hai cái màn thầu bằng nắm tay chính là toàn bộ lương thực còn lại của bọn họ.

Dọc theo đường đi mọi cửa hàng lương thực đều đóng chặt, giá gạo đã lên trời, hơn nữa dù có đủ tiền cũng không ai dám bán.

Dù trong túi bọn họ không hề thiếu bạc nhưng không tìm được chỗ nào mua lương thực.
“Bọn họ đã trở lại!” Thẩm Châu Hi đã lạnh tới mức bả vai căng chặt nhưng vẫn cố chấp đứng ở cửa sơn động chờ.

Lúc này nàng vui vẻ kêu lên.
Lý Vụ vội vàng gói kỹ màn thầu sau đó dựa lưng lên vách đá ra vẻ tùy ý nói: “Ừ, đã biết.”
Lý Côn và Lý Thước khoác một thân tuyết lạnh trở về.
“…… Thế nào?” Thẩm Châu Hi chờ mong mà nhìn hai người.
Lý Thước mang thần sắc ảm đạm mà lắc lắc đầu: “Không được, người trong thôn cũng không còn lương thực tồn, dù đưa bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Châu Hi lập tức ảm đạm hơn.
“Ngươi còn chưa hỏi ta đó!” Lý Côn hưng phấn nói.
Đến Lý Thước còn không hề có thu hoạch thì có thể chờ mong gì ở Lý Côn đây? Lý Vụ và Lý Thước cũng chẳng để lời hắn nói ở trong lòng, chỉ có Thẩm Châu Hi là cố gắng gượng cười hỏi: “Ngươi mua được đồ ăn sao?”
“Không có.” Lý Côn lắc lắc đầu nhưng ngay sau đó nói, “Ta nhặt được!”
Hắn giơ nắm tay vẫn nắm chặt cho Thẩm Châu Hi xem, vẻ mặt kiêu ngạo.
Trong lòng bàn tay hắn là hai hạt dẻ lông xù, “Ta nhặt được ở trên tuyết đó!”
Thẩm Châu Hi cười nói: “Điêu Nhi giỏi quá.”
Lý Côn hắc hắc nở nụ cười.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm, tuyết rơi lẫn vào cơn gió gào thét bên ngoài cửa động, ngọn lửa trong sơn động cũng vì thế mà nhấp nháy theo.

Củi khô bốc cháy bắn ra tàn lửa, chỉ trong giây lát đã tắt ngấm trên nền đất lạnh băng.
Lý Vụ lấy ra một cái màn thầu chia làm bốn phần trước mặt mọi người sau đó đưa cho bọn họ.

Phần tư cuối cùng hắn lại bẻ làm hai nửa, chỉ giữ lại cho mình một nửa còn lại cũng chia cho Lý Côn và Lý Thước.
Lý Côn không chút do dự nhận lấy, Lý Thước thì nhìn một lúc, khong biết nghĩ cái gì, cuối cùng cũng thu lấy.
Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi sau đó vội vàng nói: “Ta không đói bụng, ăn cái này là đủ rồi.”
Hắn nói xong thì dựa lưng vào vách núi đá từ từ ăn miếng màn thầu nhỏ đến đáng thương.

Thẩm Châu Hi lặng lẽ bẻ nửa phần bánh trong tay mình rồi giấu một nửa vào túi tiền.
Lý Côn chỉ hai miếng đã ăn xong màn thầu trong tay, đến vụn rơi trên mặt đất hắn cũng nhặt ăn sạch.


Nếu là lúc thường Thẩm Châu Hi chắc chắn sẽ giáo huấn hắn nhưng hiện tại nàng cũng giống những người khác lặng lẽ nhìn hắn nhặt đồ ăn trên đất.
Lý Côn nhặt hết vụn màn thầu lại nhéo tay một cái bóp vỡ hai viên hạt dẻ.

Hắn thật cẩn thận bỏ vỏ đi và ôm phần thịt của hạt dẻ ở trong tay đưa cho Lý Vụ đầu tiên: “Đại ca…… Đại ca ăn.”
Lý Vụ không cự tuyệt nhưng chỉ nhặt hai mảnh nhỏ nhất.

Lý Côn tiếp tục xòe tay ra với Thẩm Châu Hi, nàng không đành lòng cự tuyệt nên cũng cầm một mảnh nhỏ nhất.

Cuối cùng Lý Côn chìa lòng bàn tay ra cho Lý Thước.
Lý Thước một hơi lấy đi hơn một nửa.
“Đệ ——” Lý Côn lập tức biến sắc.
“Thì huynh cho đệ cơ mà.” Lý Thước cười hì hì nói.
“…… Hừ!” Lý Côn hầm hừ mà ngồi xuống, “Ta là nhị ca…… không so đo với đệ!”
Một cơn gió lạnh thổi vào cửa động, Thẩm Châu Hi lạnh đến độ ôm chặt hai vai, Lý Vụ ngồi bên cạnh thấy vậy vội kéo chặt áo choàng cho nàng, cổ áo cũng dựng lên.
“Còn lạnh không?” Hắn cầm tay nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi giấu đầu ngón tay lạnh băng trong lòng bàn tay và cười nói: “Không lạnh.”
Lý Vụ không nói gì.
“Đại ca, đêm nay để đệ và nhị ca gác đêm nhé.” Lý Thước nói, “Huynh đã canh hai đêm rồi, nếu cứ thế thì không kiên trì được đâu.”
“…… Ừ.”
Đêm đó Thẩm Châu Hi ngủ ở tận cùng bên trong sơn động, Lý Vụ ngủ ở bên cạnh, Lý Thước và Lý Côn thì ngồi quanh lửa trại để canh gác.
Lý Côn vẫn còn tức giận chuyện Lý Thước lấy hơn nửa hạt dẻ của hắn nên không thèm nói lời nào.

Lý Thước lại mang thần sắc như thường, giống như cũng không thèm để ý đến thằng anh đang bực tức ở đối diện.
Đã nhiều ngày nay Thẩm Châu Hi ăn ít làm nhiều, hơn nữa mấy ngày lên đường liên tiếp khiến vết thương ở bắp đùi của nàng cứ đóng vảy lại rách mãi.

Mỗi khi màn đêm buông xuống nàng luôn mệt mỏi cùng cực, vừa nằm xuống nàng đã có thể ngủ ngay được.
Ban đêm nàng cảm giác cả người rơi vào một cái ôm ấm áp, nó như cảng tránh gió ngăn lạnh lẽo ở bên ngoài và từ dưới nền đất khiến nàng không tự giác càng rúc vào gần hơn.

Nàng hận khong thể chui cả người vào nguồn nhiệt ấy.
Vào lúc bình minh, nắng sớm trắng bệch chiếu trên mi mắt khiến nàng mơ màng tỉnh lại.

Nguồn nhiệt đêm qua như một giấc mộng đẹp, lúc này nàng vẫn nằm trên mặt đất lạnh băng cứng rắn, trên người khoác áo ngoài của Lý Vụ, bên cạnh không một bóng người.
Nàng theo bản năng tìm kiếm Lý Vụ và thấy hắn ngồi ở cửa động, tầm mắt vui buồn khó lường kia đang nhìn chằm chằm đốm lửa trại đốt suốt đêm lúc này đã sắp tắt.
Không thấy Lý Côn và Lý Thước đâu, con ngựa bên ngoài cũng thiếu một con, hành lý chồng chất bên nhau lại không thiếu cái gì..
“Ngươi làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi xoa mắt ngồi dậy, “Lý Côn và Lý Thước đâu?”
Vừa dứt lời nàng đã thấy thứ Lý Vụ đang nhìn.

Hắn không nhìn lửa trại mà nhìn một hàng chữ xiêu vẹo ở cạnh đó:
“Hẹn gặp ở Hồ Châu.”