Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 69




Khi trở về thành phố Hồ Trừng, chỉ vài ngày nữa là đến Tết.

Cừu Dịch cùng Đoạn Ứng Hứa về nhà chính của họ Đoạn ở kinh đô, gặp mặt bố mẹ anh.

Bố Đoạn vốn đã ưng ý Cừu Dịch vì hắn là con trai của bạn cũ. Lúc này thấy hắn đến thăm còn chu đáo mang theo một bộ trà mình thích, ông càng nâng hắn lên thêm vài bậc trong lòng.

Suốt bữa ăn, bố Đoạn càng nhìn Cừu Dịch càng thấy ưng. Thêm vào đó, mẹ Đoạn vốn đã có cảm tình với hắn, mấy ngày nay cứ rót vào tai chồng rằng Cừu Dịch là diễn viên xuất sắc thế nào. Bố Đoạn cuối cùng đã hoàn toàn chấp nhận hắn làm con rể.

Ăn đến nửa chừng, ông thậm chí nắm tay Cừu Dịch, bảo hắn đừng gọi ông bà là bác Đoạn, dì Đoạn nữa, mà hãy gọi là bố mẹ giống như Đoạn Ứng Hứa. Dù sao Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa cũng đã đăng ký kết hôn rồi, đổi cách xưng hô bây giờ cũng hợp tình hợp lý.

Tối hôm đó, Cừu Dịch ngủ lại trong phòng của Đoạn Ứng Hứa.

Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi anh lớn lên, nên sau khi được phép, hắn tò mò lục lọi đồ đạc trong phòng anh.

Phòng Đoạn Ứng Hứa ngăn nắp và sạch sẽ, cửa sổ treo rèm màu xanh nhạt, tuy trông thanh nhã tinh tế nhưng lại thiếu hơi người. So với nơi ở, nó giống một căn hộ mẫu đang chờ bán hơn.

Cừu Dịch giả vờ nghiêm túc cầm rèm cửa màu xanh nhạt lên, nhận xét: "Em không thích màu xanh này lắm. Nếu cho em trang trí nhà, chắc sẽ chọn rèm màu ấm hơn."

Đoạn Ứng Hứa đứng sau lưng, ôm lấy hắn, tựa đầu lên vai hắn: "Chúng ta có thể cùng nhau trang trí căn nhà ở Hồ Trừng. Nếu em muốn, anh sẽ cho người gỡ hết đồ trang trí đi. Lúc đó em muốn cải tạo biệt thự thế nào cũng được, những gì em thích, chúng ta đều có thể đưa vào."

"Vậy sao không cải tạo thành vườn thỏ luôn?" Cừu Dịch đùa với anh.

Đoạn Ứng Hứa nghiêm túc suy nghĩ: "...Cũng có thể cân nhắc."

"Em đùa anh thôi."

"Anh cũng đang đùa em mà."

Cừu Dịch gỡ tay anh khỏi eo mình, xoay người lại, búng vào trán Đoạn Ứng Hứa: "Này học trò Đoạn, sao thế này? Sao những cái hay thầy Cừu dạy anh không học, cái xấu lại tiếp thu hết vậy?"

Nét cười hiện lên trên mặt Đoạn Ứng Hứa: "Vậy thầy định phạt học trò hư này thế nào?"

Anh nhìn Cừu Dịch đầy mong đợi, hé miệng như đang ám chỉ điều gì đó.

Cừu Dịch lại búng trán anh: "Anh nghĩ hay nhỉ."

Đoạn Ứng Hứa khẽ cười.

Những năm trước Cừu Dịch thường ăn Tết cùng Hoàng Hách, nhưng năm nay vì đã ở bên Đoạn Ứng Hứa nên hắn ở lại nhà họ Đoạn.

Ban đầu, hắn định ăn Tết ở nhà Đoạn, nhưng năm nay đúng dịp kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bố mẹ Đoạn. Nghĩ rằng có Cừu Dịch bên cạnh Đoạn Ứng Hứa, hai ông bà rất yên tâm giao anh cho Cừu Dịch, rồi nắm tay nhau đi du lịch kỷ niệm.

Không có bố mẹ Đoạn, Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa lại thoải mái hơn. Hai người bàn bạc một hồi, quyết định về Hồ Trừng, rủ thêm Hoàng Hách và vài người bạn thân cùng đón năm mới.

·

Cừu Dịch vốn là người nghĩ gì làm nấy, chẳng bao giờ lo xa.

Để có thể cùng Đoạn Ứng Hứa ngắm bình minh đầu tiên của năm mới, hắn chọn một điểm du lịch nổi tiếng với cảnh mặt trời mọc trên đỉnh núi, rồi dẫn anh đi leo núi.

Trước đây Cừu Dịch từng leo núi tuyết để trốn Đoạn Ứng Hứa, thêm vào đó thể lực hắn rất tốt, nên leo núi đối với hắn chỉ là vui thú nhẹ nhàng.

Lần leo núi trước là để trốn Đoạn Ứng Hứa, nhưng lần này lại là để dẫn anh ngắm bình minh. Sự thay đổi tâm trạng khiến cảm xúc của Cừu Dịch khi nhìn mọi thứ xung quanh cũng thay đổi mạnh mẽ.

Dù khu du lịch đông nghịt người, chen chúc đến mức chẳng thể ngắm cảnh núi non, hắn vẫn cảm thấy tâm trạng rất tốt, xung quanh như rực rỡ hoa lá.

Hắn đội mũ lưỡi trai và đeo kính, che giấu ngoại hình, nắm tay Đoạn Ứng Hứa, chậm rãi bước trên con đường núi đông đúc.

Hoàng Hách bị Cừu Dịch lôi theo làm bạn đồng hành thở hổn hển, oán hận nhìn hắn đi phía trước. Cừu Dịch leo núi nhẹ nhàng, còn anh ta lúc này gần như kiệt sức rồi.

Đỉnh núi khu du lịch không giống núi tuyết hoang vắng, con đường quanh co đầy ắp du khách đến tham quan. Người đi trên đường bị đám đông thúc giục tốc độ, dù mệt đến mức không bước nổi cũng không dám dừng lại, vì một khi dừng chân, dòng người dài sẽ lập tức đứt đoạn.

Ngoài Hoàng Hách, còn có Đoạn Thăng Vinh và Vương Vận bị ép đi theo Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa. Lúc này thấy Hoàng Hách sắp gục, Đoạn Thăng Vinh vội kéo anh ta một cái: "Anh Hoàng! Cố lên! Đừng bỏ cuộc, chúng ta sắp lên đến đỉnh rồi!"

Hoàng Hách liếc nhìn con đường núi dường như vô tận.

Đoạn Thăng Vinh giả vờ không thấy ánh mắt khinh bỉ của anh ta: "Chỉ cần chúng ta không dừng bước, con đường sẽ tiếp tục kéo dài! Anh Hoàng, chớ dừng lại!"

Hoàng Hách ngồi phịch xuống đất.

Đoạn Thăng Vinh: "..."

Vì Hoàng Hách đột ngột bỏ cuộc, "dải dài" do du khách tạo thành lập tức đứt đoạn giữa chừng.

Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đi thêm một đoạn nữa mới nhận ra hình như phía sau thiếu mất gì đó.

Cừu Dịch quay đầu nhìn, mới phát hiện dòng người đã đứt.

"Chuyện gì vậy?" Hắn dừng bước quay lại nhìn, ngạc nhiên nói, "Hoàng Hách không theo kịp à?"

Đoạn Ứng Hứa nói nhỏ: "Cứ đi tiếp đi, họ chắc sẽ đuổi kịp thôi. Nếu không đi ngay, người phía trước sẽ bỏ rơi chúng ta mất."

"Không sao, bỏ rơi thì bỏ rơi," Cừu Dịch đứng trên đường núi, ngước mắt nhìn nhanh qua lan can, lúc này họ đã đi được nửa đường lên đỉnh, dưới chân mây mù giăng đầy, "À, nói mới nhớ... chúng ta đã đi được nửa đường rồi nhỉ."

Đoạn Ứng Hứa cũng nhìn qua cảnh vật ngoài lan can: "Đi thôi, đừng dừng lại đây, chỗ này khá nguy hiểm đấy."

"Này rùa con, anh có biết chúng ta đang ở trong tình huống gì không?" Cừu Dịch bỗng nói.

Đoạn Ứng Hứa quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

"Gợi ý một, đội quân tiên phong phía trước đã bỏ rơi chúng ta rồi. Gợi ý hai, đội quân hậu vệ có Hoàng Hách trong thời gian ngắn chắc chưa đuổi kịp được," Cừu Dịch cởi khẩu trang, nở nụ cười rạng rỡ với Đoạn Ứng Hứa, "Gợi ý ba, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi."

Đoạn Ứng Hứa trong lòng hơi rung động.

Cừu Dịch nghiêng đầu: "Vậy, có muốn hôn em trên đỉnh núi không?"

"Ừm..." Đoạn Ứng Hứa gật đầu, tiến gần Cừu Dịch.

Đường núi rất hẹp, không thể đứng song song hai người, nên Đoạn Ứng Hứa chỉ có thể nghiêng đầu, tựa vào vách núi, cùng Cừu Dịch trong tư thế tương tự, trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.

Hôn xong, Cừu Dịch không nhịn được cười khúc khích: "Có cảm giác như đang làm chuyện xấu không?"

Đoạn Ứng Hứa hạ thấp giọng: "Có."

"Đừng nói với Hoàng Hách nhé, chúng ta lừa cậu ta cùng đi leo núi, kết quả cậu ta khổ sở phía sau, còn chúng ta trốn phía trước hôn nhau," Cừu Dịch ranh mãnh nói, "Nếu cậu ta biết được, chắc sẽ tức điên lên mất."

Đoạn Ứng Hứa làm động tác suỵt: "Đây là bí mật của hai ta."

Nụ cười trên mặt Cừu Dịch càng thêm rạng ngời.

Lúc này, nửa đoàn người phía sau cũng đuổi kịp.

Đoạn Thăng Vinh đi đầu, Hoàng Hách kẹp giữa, còn Vương Vận ở cuối đẩy Hoàng Hách, giúp người đang thở hổn hển như trâu kia tiếp tục leo núi.

Phát hiện Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đi trước không theo nửa đoàn người phía trước mà dừng lại giữa đường, có vẻ như đang đợi ba người bọn họ bị bỏ lại phía sau, Đoạn Thăng Vinh không nhịn được hỏi: "Ơ, thầy Cừu, sao anh không lên núi trước với anh trai em? Có phải đang đợi bọn em đuổi kịp không?"

"Đúng vậy, đang đợi các cậu đấy." Cừu Dịch mỉm cười.

Hoàng Hách đang cảm thấy hai chân mình sắp tàn phế, lập tức cảm động không thôi: "Không ngờ cậu lại tốt bụng thế... Ôi, Cừu Dịch nhà ta đúng là thiên thần, thiện lương vô đối mà."

Đoạn Thăng Vinh: "..."

Vương Vận khẽ ho một tiếng, lén ghé vào tai Hoàng Hách, nói nhỏ: "Này... Hoàng Hách à, anh có quên mất chuyện gì quan trọng không?"

"Chuyện gì?" Hoàng Hách ngạc nhiên.

"Chuyện chúng ta đi leo núi này... là ý tưởng của Cừu Dịch đấy."

Hoàng Hách: "..."