Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 118: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(18)




Mặc dù Diệp Sanh bị ép hôn nhưng sự chú ý của cậu lại hoàn toàn đổ dồn vào kẻ dị giáo cấp A. Cậu phát hiện ra rằng người phụ nữ này thực sự choáng váng khi nhìn thấy tư thế của họ trên giường. Làn da mỏng manh của con người cứng lại và run rẩy trong giây lát, như thể nghĩ đến điều gì đó cực kỳ đáng sợ, nó ngừng tiến về phía trước vì sợ hãi.

Diệp Sanh ngẩn người một lát, cảm giác như nhìn thấy quỷ: Ý tưởng ngu xuẩn này lại có tác dụng? Ninh Vi Trần không phải đang lừa cậu sao?

Ninh Vi Trần nhận ra sự lơ đãng của cậu, cười nhẹ, ôm lấy eo cậu, dụi đầu vào người Diệp Sanh như đang làm nũng, thì thầm vào tai cậu: "Anh ơi, hình như chúng ta đã lừa được bà ta."

Diệp Sanh gật đầu.

Ninh Vi Trần nói: "Anh có muốn tiến xa hơn một bước không?"

"..." Diệp Sanh nhìn rõ ràng rằng điểm mấu chốt của cậu ngày càng thấp hơn, hay nói cách khác là đối với Ninh Vi Trần thì điểm mấu chốt của cậu đã rút lui nhiều lần. Nụ hôn sâu vừa rồi khiến cậu thiếu oxy một chút, hơi nóng sôi sục mỗi khi cậu hít vào thở ra. Diệp Sanh cúi đầu, lông mi rũ xuống tản ra một mảnh bóng râm nhỏ, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng có một tầng sương mù. Cậu ngồi lên người Ninh Vi Trần, đưa tay ra và nắm lấy vai Ninh Vi Trần.

Được sự cho phép của cậu, Ninh Vi Trần lập tức nở nụ cười, tiếng cười truyền vào tai Diệp Sanh, mang theo một loại d*c vọng khàn khàn.

Ninh Vi Trần nói: "Anh có từng tự mình giải quyết không, anh yêu?"

Diệp Sanh lạnh mặt, trực tiếp dùng tay còn lại che miệng hắn, yêu cầu hắn không được hành động liều lĩnh.

Ninh Vi Trần mỉm cười nhìn cậu, hai tay đi xuống eo cậu, luồn vào trong vạt áo cậu, chạm vào làn da tràn đầy sức sống. Sau đó, hắn từ từ tiến về phía trước và bắt đầu cởi cúc quần.

Thân thể Diệp Sanh cứng đờ trong giây lát, tinh thần căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn Ninh Vi Trần, cau mày. Tư thế này lúc này khiến cậu dường như đang chiếm thế thượng phong, không phải là kẻ bị áp bức, xâm chiếm nên phản ứng phản kháng theo bản năng của cơ thể cậu rất nhỏ, nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Tâm tình Diệp Sanh lúc này rất kỳ lạ, nhưng cậu muốn thử xem mình có thể dung túng Ninh Vi Trần đến mức nào.

Khác với phản ứng như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, vẻ mặt và động tác của Ninh Vi Trần rất bình tĩnh. Có vẻ như họ không phải đối mặt với một kẻ dị giáo cấp A với cơ thể 100% là nước trong một hành lang kỳ lạ và đáng sợ mà đang có một đêm tình trong một khách sạn.

Ninh Vi Trần phát hiện ra điều gì đó, cười nói: "Anh đối với em cũng không phải là không có phản ứng, bé câm, anh thật sự kỳ thị đồng tính à? Hay nói là lúc ở trên đoàn tàu anh lừa em?"

Hai người đều đang ở độ tuổi sung mãn nhất của cuộc đời, việc họ vừa mới ái muội hôn nhau nồng nhiệt như vậy, chuyện lau súng cướp cò là phản ứng s1nh lý bình thường. Diệp Sanh không cảm thấy mình có phản ứng là chuyện gì kỳ quái, nói nhảm, cậu cũng không phải người bị bất lực.

Hơn nữa Ninh Vi Trần thực sự không biết xấu hổ mà nói cậu?

Vị trí Diệp Sanh ngồi xuống không sai biệt lắm ở trên thắt lưng của hắn và có thể cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể Ninh Vi Trần ngay từ đầu.

Quá rõ ràng không có cách nào bỏ qua.

"Đừng căng thẳng." Ninh Vi Trần mỉm cười ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cậu.

Bàn tay của Ninh Vi Trần rất đẹp. Nhưng không giống như vẻ ngoài được nuông chiều sống trong nhung lụa, trên lòng bàn tay hắn có một lớp vết chai mỏng. Bàn tay mảnh mai với các khớp nối rõ ràng chìm vào bóng tối, cuối cùng Diệp Sanh không thể tập trung quan sát người phụ nữ được nữa. Cậu cảm thấy mình như đang bị điên rồi, nhưng có lẽ thần trí của cậu đã không rõ ràng kể từ lúc đồng ý với ý tưởng hoàn toàn phi logic này.

Tự cho rằng mình thanh tỉnh rất nhanh nhưng trên thực tế vẫn như bị trúng độc vậy.

Cậu nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén hơi thở đang trào dâng, bàn tay nắm lấy vai Ninh Vi Trần run rẩy, trắng bệch, có chút không vững. Cuối cùng, Ninh Vi Trần ấn vào eo cậu, Diệp Sanh nghiêng người về phía trước, vòng tay qua cổ hắn.

Cậu hoàn toàn đã bị Ninh Vi Trần kéo vào vòng xoáy d*c vọng. Vì thế cậu không để ý gì nữa nhưng người phụ nữ nhanh chóng nhận ra đó là một trò lừa đảo. Nghe âm thanh làm người khác mặt đỏ tim đập kia, người phụ nữ chỉ cảm thấy tức giận! Máu trên mặt đất bắt đầu từng chút một quay trở lại cơ thể bà ta, từ trên xuống dưới, trước tiên đầu của người phụ nữ mọc trên mặt đất, sau đó là cổ, cơ thể và tay.

Bà ta không chỉ hấp thụ lượng máu mà bà ta còn kêu lên và bắt đầu hấp thụ độ ẩm trong không khí.

Đôi mắt bà ta đỏ hoe và tràn đầy tơ máu sau khi khóc, chúng dày đặc như một mạng lưới dây điện đan chéo nhau, che phủ đồng tử của bà. Nhìn từ xa, đó là một mảng màu đỏ.

Hơi ẩm trong không khí tràn vào cơ thể bà.

Việc đầu tiên người phụ nữ làm khi mọc hai tay là quay đầu và đưa tay về phía hai người trên giường. Bà ta sẽ đưa ngón tay vào trán họ và hút hết máu, não và nước ra khỏi cơ thể họ! Để họ biến thành hai bộ da người sạch sẽ bị cướp đi! Hai con người chết tiệt này!

Nhưng ngay khi người vợ tuyệt vọng của phòng 302 chuẩn bị hành động, vẻ mặt của bà ta đã thay đổi đáng kể và bà ta nhận ra có điều gì đó không ổn. Cơ thể bà đã mất kiểm soát. Một màu xanh bạc mờ nhạt xuất hiện trong não bà —— đó là hơi ẩm bà vừa hấp thụ từ không khí.

Đôi mắt của người phụ nữ kinh hoàng, mạng lưới máu lan rộng!

Dòng nước màu xanh bạc khống chế cổ họng, khống chế mắt, khống chế não bộ, khiến bà ta không thể la hét, không thể tiến về phía trước, cuối cùng chia thành từng dòng mỏng, khống chế tứ chi của bà.

Lần này, người phụ nữ sống sờ sờ bị 100% nước trong cơ thể bà kéo đi trên mặt đất!



Cái lạnh của dị giáo trong không khí dần dần tiêu tan.

Diệp Sanh ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ đó lại ngoan ngoãn đi ra ngoài?! Dị giáo cấp A dễ bị lừa như vậy sao?! Đây thực sự là người thuê phòng trong biệt thự Trường Minh ở thành phố kỳ lạ?!

Người phụ nữ đáng sợ ở phòng 302 đã biến mất trong phòng, và giờ đây thế giới đó hoàn toàn thuộc về bọn họ. Theo logic mà nói, hiện tại Diệp Sanh nên đứng dậy khỏi Ninh Vi Trần và thu dọn quần áo của mình. Nhưng do một sai lầm kỳ lạ nào đó, cậu không kêu lên để dừng lại ngay lập tức, mà thay vào đó, cậu vòng tay qua cổ Ninh Vi Trần, cúi đầu xuống, thở hổn hển giữa tiếng quần áo cọ sát vào nhau, nghênh đón khoảnh khắc cuối cùng.

Trong đầu cậu dường như có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Diệp Sanh phát ra một tiếng r3n rỉ nghẹn ngào.

Diệp Sanh không phải là người trốn tránh h@m muốn d*c vọng của mình. Chỉ là từ nhỏ cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có h@m muốn d*c vọng với người khác. Cậu ghét tiếp xúc với mọi người và càng ghét việc thiết lập các mối quan hệ thân thiết.

Mọi chuyện giữa cậu và Ninh Vi Trần dường như diễn ra từ từ, ban đầu chỉ là tán tỉnh khiêu khích bằng lời nói, sau đó là chạm và nắm tay. Từ hôn má, hôn môi, hôn lưỡi và cuối cùng là đêm nay, họ đã thành thật với nhau về những mong muốn của mình.

Khi chiếc hộp Pandora này được mở ra, mọi thứ đã đi chệch khỏi con đường mà cậu mong đợi.

Diệp Sanh buông tay ra, thắt lưng tê dại, chỉ có thể ôm vai Ninh Vi Trần nửa đứng thẳng lên.

Ninh Vi Trần tùy ý để cậu dựa vào mình, sau khi giúp Diệp Sanh giải quyết vấn đề, hắn giơ tay lên, lười biếng và lạnh lùng nhìn ngón tay của mình. Tầng trên cùng rất tối, nguồn sáng yếu ớt chiếu vào đầu ngón tay hắn, đôi bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đó ướt đẫm một mảnh.

Ninh Vi Trần bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, ngón tay di chuyển xuống phía dưới dính vào mông cậu, tư thế nguy hiểm tính xâm lược mười phần.

Đôi mắt hoa đào ẩn chứa tình d*c h@m muốn, hắn thì thầm vào tai Diệp Sanh: "Thì ra hàm lượng nước trong cơ thể con người thực sự có thể đạt tới 100%. Anh à, em bắt đầu tò mò, hàm lượng nước của anh là bao nhiêu?"

"......"

"............"

Mẹ kiếp.

Diệp Sanh giật mình bừng tỉnh đẩy hắn ra.

Cũng may Ninh Vi Trần đã theo cậu tiến lên từng bước lâu như vậy, thấy tốt liền thu tay lại, sau khi chiếm tiện nghi trên miệng xong thì hắn ngoan ngoãn buông tay ra.

Diệp Sanh hoàn toàn bị lời nói của hắn đánh thức, cậu xuống giường, mặc quần áo, bước nhanh đến bên cửa sổ, mặc cho cơn gió lạnh thổi bay đi những tia nóng hổi trên mặt.

Ninh Vi Trần từ trên bàn đầu giường lấy ra một tờ giấy, chậm rãi lau ngón tay.

Diệp Sanh đứng ở bên cửa sổ, cầm điện thoại di động nhưng không bật lên, cậu không muốn ánh sáng chiếu vào khiến Ninh Vi Trần nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

Ninh Vi Trần lau rất chậm, từng ngón tay một lau chùi, ngẩng đầu nhìn Diệp Sanh đứng bên cửa sổ, không khỏi bật cười.

"Thật quá nhẫn tâm phải không Diệp Sanh, sau khi anh thoải mái xong sẽ không nhận người nữa?"

Diệp Sanh muốn chửi bới, nhưng lại không nói được. Sau khi hơi nóng trên mặt tản đi, Diệp Sanh mới lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi đi đến bên giường.

Cậu bật điện thoại và bắt đầu ngoan ngoãn gõ phím. Hiện tại cậu muốn cùng Ninh Vi Trần giao tiếp, nhất định phải đi theo bên cạnh hắn.

Diệp Sanh gõ phím.

【 Người phụ nữ này vừa nói con mình mất tích, cậu nghĩ cậu bé phòng 302 sẽ trốn ở phòng nào? 】

Cậu muốn bỏ qua những gì vừa xảy ra và quay lại tìm giải pháp ở biệt thự Trường Minh.

Nhưng Ninh Vi Trần không thực sự muốn thực hiện mong muốn của cậu.

Ninh Vi Trần trầm mặc nhìn cậu một hồi, sau đó cười nhẹ nói: "Thay vì quan tâm cậu bé ở phòng 302 trốn vào phòng của ai, sao không quan tâm vị hôn phu của anh có chết nghẹn trên giường hay không?"

Diệp Sanh: "..."

À, theo lễ phép đáp lại, cậu thật sự nên giúp Ninh Vi Trần.

Nhưng Ninh Vi Trần vừa thể hiện d*c vọng của hắn đối với cậu một cách rõ ràng nhất. Diệp Sanh vẫn đang trong tình trạng hồi hộp tim đập nhanh. Cậu không quen với ánh mắt nhìn chăm chú của người khác, huống chi là d*c vọng khao khát của người khác dành cho mình, huống chi là tình d*c...



Sống lâu rồi thật là cái gì cũng đều có thể nhìn thấy.

Tuy nhiên, vừa rồi cậu đã đồng ý diễn trò, vừa rồi cậu thực sự rất thoải mái.

Diệp Sanh giật giật khóe miệng.

Cậu cũng không phải là người khó tính.

Cậu tắt điện thoại và ngồi lên giường.

Ninh Vi Trần mất một lúc mới nhìn cậu rồi mỉm cười: "Anh muốn giúp em à?"

Diệp Sanh nắm lấy tay hắn và viết trực tiếp vào lòng bàn tay hắn.

【Câm miệng. 】

Ninh Vi Trần cười mấy tiếng, sau đó nói: "Quên đi, hiện tại ghi nợ cho anh. Nếu chúng ta tiếp tục, chuyện lau súng cướp cò đó chỉ là chuyện nhỏ. Nếu em mất khống chế, chuyện sẽ càng ngày càng khó giải quyết."

Diệp Sanh viết.

【Máu của tôi không thể chữa khỏi sự mất kiểm soát của cậu sao? 】

Ninh Vi Trần nhếch môi cười, ánh mắt đen tối nhìn cậu: "Bé câm, anh còn chưa hiểu sao? Nếu thật sự mất khống chế đến trình độ đó, em sẽ cần rất nhiều máu của anh. Máu vô dụng, chất lỏng trong thân thể anh có khả năng có thể dùng được. Anh có thể để em thực hiện bước cuối cùng không?"

Diệp Sanh: "..." Đúng là nhảm nhí.

Diệp Sanh viết một cách vô cảm.

【 Kiếp trước chúng ta đã quan hệ lần đầu tiên, làm sao tôi đồng ý được. 】

Ninh Vi Trần tiếc nuối nói: "Ước gì em có thể nhớ được, để em thỉnh thoảng còn nhớ lại."

Diệp Sanh không nói nên lời một lúc.

【 Ninh Vi Trần, cậu còn nhớ chúng ta đang bị mắc kẹt trong một thành phố kỳ lạ không? 】

Ninh Vi Trần bỗng nhiên cười lớn: "Nhớ chứ."

Diệp Sanh lấy điện thoại di động ra bắt đầu gõ chữ.

【 Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ cậu đều bất cẩn như vậy? Chẳng trách Cục Phi tự nhiên lại có thành kiến với cậu lớn như vậy. 】

Ninh Vi Trần cụp mắt xuống, nhếch lên khóe môi, nhẹ giọng nói có chút giễu cợt.

"Bọn họ là ai? Chỉ cần anh sẵn lòng, em có thể tặng anh một bông hồng và hẹn hò với anh ngay cả khi ở tầng địa ngục thứ mười tám."

Diệp Sanh không chút xúc động và gõ phím.

【 Cậu hãy tự mình đi đến tầng địa ngục thứ mười tám, đừng kéo tôi theo. 】

Ninh Vi Trần cười nói: "Làm sao em có thể xuống địa ngục được? Em mà xuống địa ngục thì khả năng duy nhất là đi tìm anh."

Diệp Sanh: "..."

【 Cậu có ghê tởm hay không? 】