Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 131: Ra Ngoài




"Với sự giúp đỡ của Andrew, tôi đã vượt qua kết giới của Cố Sự Đại Vương, nhưng khi bước vào Trung tâm mua sắm Gia Hòa, tôi không tìm thấy ai cả. Ở đây không có hơi thở của người sống, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của họ. Trình Tắc, giúp tôi liên lạc với Tổng cục, xem giá trị thần quái ở khu vực này thay đổi thế nào."

Một vệt bụng cá trắng xuất hiện trên bầu trời Hoài Thành, ánh bình minh chiếu rọi lên Trung tâm mua sắm Gia Hòa đã bị ngọn lửa thiêu rụi thành đống đổ nát.

La Hành gõ vào tai nghe, đôi ủng quân đội giẫm lên mặt đất cháy xém, giọng nói trầm thấp.

Tìm kiếm suốt đêm khiến lông mày hắn có chút mệt mỏi. Gió lạnh thổi bay mái tóc ngắn màu trắng của chàng trai, hắn cúi đầu, đôi mắt xanh nhạt đầy vẻ ngưng trọng. Hắn và Lạc Hưng Ngôn là bạn cùng phòng và đã cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ, hắn hiểu rõ sức mạnh của Lạc Hưng Ngôn hơn bất kỳ ai khác. Sự biến mất không một tiếng động trong không khí loãng có nghĩa là Lạc Hưng Ngôn đã bị mắc kẹt trong 【 Không gian 】. Và việc có thể gài bẫy hoàn toàn một quan chấp hành cấp S chỉ có nghĩa là Cố Sự Đại Vương đã đích thân ra tay.

Người điều hành thứ bảy của Đế Quốc Dị Giáo...

Vẻ mặt La Hành càng ngày càng lo lắng.

Andrew đi đến một khu vực khác để tìm kiếm và hắn là người duy nhất còn lại ở đây. Sau khi quay lại, dù có thử bằng giác quan nào, hắn cũng không thể tìm thấy gì. Lộp cộp. Âm thanh duy nhất trong phế tích im lặng là tiếng bước chân của chính hắn, đúng lúc La Hành sắp bỏ cuộc trong tuyệt vọng.

Một giọng nói quen thuộc và mệt mỏi vang lên từ phía sau hắn.

"La Hành..."

La Hành sửng sốt.

Giọng nói này quen thuộc đến mức hắn ngạc nhiên quay lại và nhìn thấy bàn tay của Lạc Hưng Ngôn thò ra từ tảng đá.

Lạc Hưng Ngôn bị thương nặng, cơ thể đầy máu, hơi thở sắp tắt và trên người đầy những vết thương.

La Hành nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, cởi găng tay trắng ra đỡ anh, lo lắng nói: "Lạc Hưng Ngôn? Cậu có ổn không?"

Lạc Hưng Ngôn bây giờ không còn chút sức lực nào nữa. Anh ta ôm xiềng xích trong tay và đứng dậy không vững. Nhưng lần thứ nhất sau khi anh đứng vững, nhìn chung quanh không thấy được dấu vết của Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, Lạc Hưng Ngôn nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại, đồng tử mèo dựng đứng, thở hổn hển: "Tôi không sao, tôi chỉ là bị thương ngoài da một chút, giúp tôi tìm Ninh Vi Trần và Diệp Sanh."

La Hành: "Ninh Vi Trần và Diệp Sanh?" Hắn biết Ninh Vi Trần và hắn có thể nhận được sự giúp đỡ của Andrew chỉ vì Thái tử gia gặp rắc rối. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên Diệp Sanh. "Diệp Sanh là ai?"

Lạc Hưng Ngôn không biết phải giải thích thế nào với hắn, lo lắng nói: "Sao cậu lại nói nhảm nhiều như vậy? Giúp tôi tìm người đi."

La Hành nói: "Tôi ở chỗ này tìm suốt đêm, cho đến bây giờ cũng chỉ tìm được cậu."

Lạc Hưng Ngôn nói: "Bởi vì chúng tôi vừa mới đi ra, khốn kiếp, cậu không đi tìm thì tôi tự đi tìm." La Hành biết tính tình của anh không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Hưng Ngôn trông rất lo lắng vội vàng như vậy.

"Tôi đã tìm kiếm khắp nơi ở khu vực này, chúng ta đi về phía đông đi."

Lạc Hưng Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Được." Chân răng ngứa ngáy kỳ lạ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong khi mặt đất phủ đầy đất khô cằn và gạch vụn, anh không tìm được thứ gì để nhai.

Lạc Hưng Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy huy hiệu bạc trên quân phục của La Hành, liền đưa tay kéo nó ra.

Họ là bạn cùng phòng nhiều năm, La Hành chưa kịp phản ứng gì.

Lạc Hưng Ngôn đã đưa phù hiệu vào miệng nhai: "Cho tôi mượn để mài răng."

"......"

"............"

La Hành hít sâu một hơi, lại đeo găng tay vào, đỡ Lạc Hưng Ngôn: "Lạc Hưng Ngôn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhổ răng của cậu."

Ở phía đông chính là nơi Andrew đang tìm kiếm, khi La Hành giúp Lạc Hưng Ngôn đi tới đó, hắn nhìn thấy Andrew đang đứng trước mặt một người nào đó vui mừng khôn xiết, trên mặt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu gia, cậu không có chuyện gì thì tốt rồi."

Lạc Hưng Ngôn đột nhiên dừng bước.

La Hành không nhịn được nhìn sang. Khác với vẻ chật vật của Lạc Hưng Ngôn. Ninh Vi Trần bước ra khỏi đống đổ nát, vẫn không tì vết. Thân hình hắn cao gầy, đứng ngược ánh nắng ban mai, như thể hắn ta không phải là người vừa trải qua thảm họa. Lúc này, Ninh Vi Trần đang ôm ai đó ở trong tay.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân đây là..." Andrew cũng nhìn thấy Diệp Sanh đang bất tỉnh, với tư cách là một bác sĩ, ông muốn chữa trị cho cậu ngay lập tức. Nhưng Ninh Vi Trần đã ngăn ông lại.

Ninh Vi Trần nói: "Đừng chạm vào anh ấy."

Giọng hắn bình tĩnh nhưng giống như lớp băng mỏng trên mặt hồ mùa đông.

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Gọi người mang xe vào đưa anh ấy đi bệnh viện trước."



"Được." Andrew sửng sốt, lập tức nho nhã mỉm cười.

Ninh Vi Trần ôm Diệp Sanh rồi rời đi. Ánh sáng ban mai chiếu lên mặt hắn, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối có một cảm giác lạnh lẽo sâu thẳm.

La Hành sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Vi Trần, với tư cách là quan chấp hành cấp S, mặc dù chưa từng đối phó với Ninh Vi Trần nhưng hắn đã xem vô số bức ảnh của cậu ta.

Suy cho cùng, Ninh Vi Trần vẫn là nhiệm vụ cấp S dưới sự giám sát chặt chẽ của Tổng cục.

Vị Thái tử gia bất cần đời này luôn nở nụ cười trên môi trong các bức ảnh. Ninh Vi Trần được nuôi dưỡng như người thừa kế của Ninh gia, cho dù hắn không có hứng thú với dị giáo, điều đó cũng không ngăn cản hắn trở thành tâm điểm chú ý trong bữa tiệc.

La Hành đã nhìn thấy phong thái hoàn hảo của Ninh Vi Trần trong vô số bức ảnh, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ninh Vi Trần thể hiện một cảm xúc có thể gọi là lạnh nhạt như vậy.

Nhưng Andrew vừa mới nói cái gì?

Thiếu phu nhân?

La Hành: "..."

Vụ hỏa hoạn ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa ở Hoài Thành không chỉ gây chấn động ở Trung Quốc mà còn gây chấn động toàn thế giới. Vô số dị năng giả cố gắng đào ra chút chân tướng ở đây, nhưng cái lồ ng do quan chấp hành cấp S 【 Atheist 】 dựng lên đã chặn hoàn toàn những con mắt tò mò đó bên ngoài.

Ninh Vi Trần đưa Diệp Sanh lên xe rời đi không để lại một lời.

Không ai trong số họ có quyền can thiệp vào chuyện của nhà họ Ninh.

Thấy bọn họ an toàn đi ra ngoài, Lạc Hưng Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn đi theo La Hành trở Cục Phi tự nhiên chữa trị vết thương.

Sau khi lên xe, Lạc Hưng Ngôn lấy thuốc sinh học từ La Hành và uống hết trong một hơi, cơn đau cuối cùng cũng lắng xuống.

La Hành nói: "Cậu ngủ trước một giấc đi, sau khi tỉnh lại giải thích rõ ràng bên trong xảy ra chuyện gì."

Lạc Hưng Ngôn: "Không, bây giờ tôi có thể nói." Anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng tôi được đưa vào câu chuyện về Cố Sự Đại Vương ở trung tâm mua sắm Gia Hòa." La Hành nghe thấy điều này, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và gật đầu.

Lạc Hưng Ngôn tiếp tục: "Đó là một 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》được tạo thành hoàn toàn bởi những kẻ dị giáo, với cấp bậc trung bình là A. Chúng tôi chỉ có ba ngày, và dưới sự đàn áp của các quy tắc, dị năng của mọi người dần dần mất đi. Khi tôi bước vào vào ngày đầu tiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống sót trở ra."

"Cậu thực sự nên làm quen với Diệp Sanh mà tôi vừa đề cập. À quên đi, vì cậu ấy có quan hệ với Ninh Vi Trần, nên sau này cậu chắc chắn sẽ biết cậu ấy."

La Hành kinh ngạc nói: "Cậu đánh giá cậu ấy rất cao."

Lạc Hưng Ngôn cười khổ, ngửa người ra sau, dùng ngón tay nắm chặt xiềng xích trong tay, đôi mắt mèo vàng nhạt đầy phức tạp.

"Tôi thực sự đánh giá cao cậu ấy. Tôi thực sự ngạc nhiên khi một người như cậu ấy lại không có dị năng."

"Cậu có biết không? Kể từ khi tôi đến Hoài Thành, gần như tất cả manh mối tôi thu được về phần thứ bảy đều do Diệp Sanh cung cấp. Khi Cục Phi tự nhiên vật lộn với Thai Nữ và chính phủ thì vật lộn với Đô Thị Dạ Hành Giả, Diệp Sanh chỉ làm một việc, cậu ấy đi truy tìm câu chuyện của Cố Sự Đại Vương."

"Lúc đó, cuộc khủng hoảng của Đô Thị Dạ Hành Giả sắp xảy ra ở trước mắt. Mọi người, kể cả tôi, đều theo trình tự tường thuật của Cố Sự Đại Vương như bị mù, không có tiếng nói và bị mất chân. Chúng tôi bị gã dắt mũi, cố gắng tìm hiểu bóng dáng của gã từ nhân vật chính của gã sau đó phỏng đoán hành động tiếp theo của gã. Chỉ có Diệp Sanh, cậu ấy hoàn toàn bỏ qua tất cả và bắt đầu từ chuyện quái đản được thêm vào trước đó."

La Hành cũng sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Ừ, trực giác của cậu ta thật đáng sợ."

Lạc Hưng Ngôn: "Đúng vậy, trực giác của cậu ấy thật đáng sợ. Nếu không có cậu ấy nói cho chúng tôi trấn Thanh An, hiệu sách Thời Gian, kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về quá khứ thời thơ ấu của Cố Sự Đại Vương. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với những gì khi bước vào 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》này."

Nếu bọn họ không tìm thấy hiệu sách Thời Gian. Không tìm được biệt thự Trường Minh. Không tìm được Tạp chí Chuyện Xưa. Không tìm được mười bản thảo đó.

Vào đêm đầu tiên ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, họ sẽ bị choáng ngợp và nuốt chửng bởi dị giáo bất tử. Không có chút manh mối nào, họ đang chờ chết ở trong 《 Thành Phố Mùa Xuân 》

Lạc Hưng Ngôn thở dài: "Chỉ cần có năng lực tự bảo vệ mình, cậu ấy sẽ là quan chấp hành cao cấp nhất."

La Hành do dự một chút, bình tĩnh nói: "Cậu ta không cần có năng lực tự bảo vệ mình cũng có thể trở thành quan chấp hành cao cấp nhất, nếu cậu ta thực sự thông minh như vậy, có lẽ chúng ta có thể giới thiệu cậu ấy vào Học viện Quân sự số 1. Để cậu ấy đi theo tiểu đội cùng nhau chấp hành nhiệm vụ trong tương lai và trở thành bộ não của nhóm."

Lạc Hưng Ngôn giật giật khóe miệng, bắt lấy kẹo xí muội do La Hành ném nhét vào miệng để giảm ngứa răng.

"Quên đi. Cậu không hiểu Diệp Sanh. Diệp Sanh căn bản không cần đồng đội, và cậu ấy cũng không có ý định có đồng đội."

"Cậu ấy quen ra lệnh hơn là hợp tác. Cậu ấy không phải là con cừu trắng hiền lành và yếu đuối mà cậu nghĩ sẽ ngoan ngoãn theo những sắp xếp bày mưu tính kế của đội ngũ. Cậu ấy là kiểu người độc tài dí súng vào đầu cậu và buộc cậu phải làm mọi việc theo mệnh lệnh của mình."

La Hành nói: "...Xem ra cậu thật sự đánh giá cậu ấy rất cao."



Lạc Hưng Ngôn nhai kẹo xí muội, thuận tiện nhai nát hạt xí muội thành từng mảnh.

"Hơn nữa, nói cách khác, cho dù cậu ấy thực sự là một con cừu trắng nhỏ. Có Ninh Vi Trần và nhà họ Ninh ở đây, cậu cho rằng cậu ta vẫn quan tâm đ ến lời mời của Học viện Quân sự số 1 sao? Thái tử gia của chúng ta muốn bảo vệ Thái tử phi là loại hận không thể đem người giấu đi ấy."

La Hành lịch sự văn nhã sửa sang lại găng tay, nghe vậy liền bật cười. Thấy vết thương của Lạc Hưng Ngôn đã ổn định, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói thoải mái nói đùa: "Lạc Hưng Ngôn, tôi muốn cậu bớt xem TV đi. Cậu có biết bây giờ trông mình như thế nào không?"

Lạc Hưng Ngôn: "Hả?"

La Hành nói: "Cậu giống quản gia của nhà họ Ninh hơn là Andrew."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Lạc Hưng Ngôn: "Cậu có thể câm miệng."

La Hành nói: "Rốt cuộc làm sao cậu đi ra ngoài được?"

Lạc Hưng Ngôn nghe được câu hỏi này, ánh mắt đột nhiên tối sầm: "Chắc là Ninh Vi Trần đã giế t chết Trình Tiểu Thất. Tiến vào một không gian, hắn phải g iết chết nhân vật chính của không gian mới có thể đi ra. Khi đó, tất cả dị năng của chúng tôi hầu như đã cạn kiệt. Nếu Trình Tiểu Thất là một con người thì tốt, nhưng tôi dường như đã cảm nhận được hơi thở của một kẻ dị giáo cấp S vào thời điểm đó. Tầng hầm sụp đổ sau lưng tôi, và tôi cũng không rõ lắm về chuyện đó."

Đôi mắt mèo của Lạc Hưng Ngôn ngưng trọng, thấp giọng phân tích nói.

"Nhưng nếu chúng tôi gặp phải người điều hành thứ bảy vào giây phút cuối cùng, chúng tôi chắc chắn sẽ chết. Có lẽ đó chỉ là hơi thở còn sót lại của Cố Sự Đại Vương mà thôi, là ảo giác của tôi."

Tình thế lúc đó không cần đến dị giáo cấp S. Một kẻ dị giáo cấp B cũng đủ để bọn họ toàn quân bị diệt.

La Hành nghe xong lời của anh, đôi mắt xanh nhạt lựa chọn im lặng nhìn anh. Tóc và lông mi của hắn ta đều trắng, hắn ta bình tĩnh nói: "Lạc Hưng Ngôn, cậu đã bỏ lỡ một khả năng. Vốn dĩ ban đầu Ninh Vi Trần là mục tiêu điều tra trọng điểm của Cục Phi tự nhiên. Ninh gia có thể đã bỏ ra nhiều hơn một hàng mẫu hải yêu trên người của người thừa kế."

Sắc mặt của Lạc Hưng Ngôn tỏ ra khó coi: "Ý cậu là Ninh Vi Trần đã giết người điều hành thứ bảy? Cậu có tin không?"

La Hành nghẹn họng. Hắn không tin.

Dù một người có dị năng do được cấy vào mẫu dị giáo có tài năng thiên phú đến đâu, họ cũng chỉ có thể học và sử dụng dị năng của mình nhiều nhất là 70%, đó đã là đỉnh cao rồi. Ngay cả khi Ninh Vi Trần được Ninh gia bí mật cấy ghép mẫu dị giáo cấp S tuyệt mật để lại trên Đảo Bướm, thì hắn cũng không thể nào sánh được với người điều hành diễn đàn.

Lạc Hưng Ngôn nhắm mắt lại, mí mắt che đi đôi mắt mèo vàng sậm.

"Chờ Thiên Xu trả lời rồi lại bàn bạc chuyện này."

Mỗi thế lực trên thế giới đều có quan điểm hoàn toàn khác nhau về Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần xứng đáng là thiên chi kiêu tử trong xã hội loài người, hắn ta có quyền thế ngập trời và giàu có.

Ngay cả các quan chức cấp cao của Cục Phi tự nhiên cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm trong ngoài không đồng nhất của Ninh Vi Trần.

Nhưng trong thế giới dị năng giả đã có những công hội, những quan chấp hành từng bước ở địa phương và một số con cái của các gia đình quý tộc trong Học viện Quân sự số 1 có mắt cao hơn đầu.

Một người thừa kế của Ninh gia, người được cấy vào một kẻ dị giáo cấp A+ từ khi còn nhỏ, nhưng không hề có tham vọng tiến bộ. Trong số những đứa trẻ xuất thân từ gia đình quý tộc đó, tuy bề ngoài tỏ ra lễ phép nhưng trong lòng cũng có chút phê bình.

Tất nhiên, những người như vậy chỉ chiếm một phần trăm của Học viện Quân sự số 1.

Suy cho cùng, trong con đường chiếm lĩnh thuốc sinh học này, có rất ít người trong lòng có thể bỏ qua địa vị của Ninh Vi Trần.

La Hành nói: "Về phần Ninh gia thiếu gia, hiệu trưởng Thiên Dụ đã vô số lần thuyết phục hắn đi đến Học viện Quân sự số 1."

Lạc Hưng Ngôn phàn nàn: "Tôi cũng nghĩ hắn cần phải đến Học viện Quân sự để luyện tập. Nếu hắn có thể sử dụng sức mạnh của hải yêu, chúng ta sẽ không phải vất vả ba ngày ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》này."

Mẫu dị giáo cấp A+, có bao nhiêu người thèm muốn. Chỉ có Ninh Vi Trần mới dám không học vấn không nghề nghiệp ăn không ngồi rồi như vậy.

Lạc Hưng Ngôn nghĩ tới điều gì đó, lại mở mắt ra, nói: "Không đúng, cậu có thể nhờ hiệu trưởng Thiên Dụ thuyết phục hắn ta một lần nữa. Tôi nghĩ lần này có thể sẽ thành công."

La Hành: "Tại sao?"

Lạc Hưng Ngôn cười khẩy nói: "Bởi vì lần này hắn biểu hiện quá kém, Thái Tử Phi có thể sẽ thuyết phục hắn học tập."

Thật ra Diệp Sanh không hề ngất xỉu. Với trạng thái hiện tại của cậu, chỉ có hai loại tình huống: sống hay chết, đối với cậu mà nói đều không có khả năng là ngủ hoặc ngất xỉu.

Suy cho cùng, mất ý thức đồng nghĩa với việc đặt mình vào một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Cậu lựa chọn nhắm mắt hoàn toàn vì cách tiếp cận của Ninh Vi Trần, một niềm tin không thể giải thích được, khiến cậu để cho sự kiệt sức lấn át mình.