Diệp Sanh biết rằng Ninh Vi Trần đang đi theo sau cậu.
Cho nên lúc rời đi, cậu không ngừng chú ý đến camera của Học viện Quân sự số 1, đôi mắt hạnh hơi tối sầm, cậu đang suy nghĩ về một địa điểm bí mật nào đó mà người khác không thể phát hiện ra, có thể tạo điều kiện thuận lợi cho việc liên lạc của họ.
Nhưng khi vừa nảy ra ý tưởng này, Diệp Sanh lập tức gạt bỏ.
Nghĩ mà xem, nhà vệ sinh nam đã có sẵn rồi, vậy tại sao lại đi tìm một góc nhỏ để trông như đang yêu đương vụng trộm?
Ở Học viện Quân sự số 1, nơi có một chiếc camera trị giá 300 triệu, ngay cả nhà vệ sinh cũng đẹp không thể tả.
Sau khi Diệp Sanh đi vào, Ninh Vi Trần cũng đi vào thuận tay khóa cửa lại.
Diệp Sanh muốn tính sổ với hắn. Nhưng Ninh Vi Trần đã đi tới, thân mật ôm lấy eo cậu.
Hắn khẽ cười nhẹ, vị thiếu gia cao quý vừa tao nhã lại tàn nhẫn dưới ánh đèn sân khấu vừa rồi, giờ lại có một giọng nói mềm mại như đang làm nũng.
"Anh à, hai ngày nay em mệt mỏi quá."
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh: "............"
Diệp Sanh kìm nén cơn tức giận, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Ninh Vi Trần luôn là một thiếu gia bất cần đời trong mắt Diệp Sanh, chưa kể cách đây không lâu hắn còn bị coi là yếu đuối và đáng thương. Diệp Sanh có thể lực tuyệt vời và sự dẻo dai xuất sắc, đêm đó cũng không thể nói là tra tấn, dù sao bản thân cậu cũng cảm thấy thoải mái.
Điều khiến cậu khó chịu chính là Ninh Vi Trần, một kẻ mất trí khiến cậu không thể nhận ra thân thể của mình nữa.
Tuy nhiên, Diệp Sanh đã quen với "chế độ độc tài" và không bao giờ coi mình là kẻ yếu đuối. Ngay cả cách cậu yêu người khác cũng có phần lạnh lùng và kiểm soát, đặt người dưới sự kiểm soát của mình.
Vì vậy khi Diệp Sanh nhắm mắt thở ra, cậu tự nhủ: Thôi, cùng lắm lần sau cậu sẽ đòi lại ở trên giường.
Nghĩ tới đây, Diệp Sanh mở mắt ra, trong con ngươi đen trắng cũng không có bao nhiêu tức giận.
Diệp Sanh ấn vai hắn, đẩy hắn ra sau, giọng lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ nữa, hãy cẩn thận hơn ở Học viện Quân sự số 1. Hơn nữa đã lâu như vậy, cậu chưa rõ ràng việc tôi không ăn bộ dáng* này của cậu sao?"
*Raw là cụm từ 不吃这套, người Trung có cụm từ 不吃这一套 có thể hiểu là "không thích/không chấp nhận điều này", một số cư dân mạng Trung Quốc dùng để thể hiện những biểu hiện gay gắt hơn như "họ không ăn những thứ nhảm nhí." Nên mình giữ lại từ "ăn" và edit tùy theo ngữ cảnh.
Ninh Vi Trần đặt ngón tay lên vòng eo thon gọn của cậu và gần như bật cười khi nghe những lời này.
Ăn. Sanh Sanh, anh thật thực sự thích điều này*.
Tuy nhiên, hắn biết hậu quả của việc cười nên ngoan ngoãn buông tay ra. Ninh Vi Trần chủ động nắm lấy tay Diệp Sanh, cởi khuy cổ tay áo cậu, vuốt phẳng, hắn nhìn dấu vết véo đỏ đã phai trên đó, ánh mắt thâm trầm, nhưng giọng điệu lại giả vờ dịu dàng: "Xin lỗi anh, em không biết. Da anh mỏng manh quá, vết hằn có thể lưu lại lâu như vậy."
Thái dương Diệp Sanh giật giật, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Vi Trần, cậu muốn chết sao?"
Ninh Vi Trần bắt đầu nói đến chuyện chính, cười nói: "Anh đưa em đi vệ sinh là vì có chuyện muốn nói với em sao? Tại sao anh lại chọn nơi này?"
Diệp Sanh là người có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc của mình, gật đầu: "Nơi này không có máy giám sát."
Ninh Vi Trần nói: "Tới ký túc xá của em đi, ở đó không có máy giám sát."
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần biết cậu lo lắng, bổ sung: "Trên đường cũng không có camera giám sát."
Diệp Sanh đã thỏa hiệp.
Luôn có nguy cơ ai đó gõ cửa nhà vệ sinh bất cứ lúc nào. Và vào nhà vệ sinh cũng chẳng khá hơn là ở một góc nhỏ nào đó, vẫn có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm.
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bảo bối, thật ra anh thật sự có thể cân nhắc đến lời đề nghị ban đầu của em."
Diệp Sanh: "Đề nghị gì?"
Ánh mắt của Ninh Vi Trần trìu mến nói: "Chúng ta lấy phương thức coi như người xa lạ yêu đương vụng trộm đi. Như vậy, anh sẽ không bị bại lộ thân phận, còn có thể tùy thời liên lạc với em."
Diệp Sanh: "...Cút."
Ninh Vi Trần: "Em nói thật. Đoạn video chúng ta bị Đế Quốc Dị Giáo truy nã đã sớm được Tổng cục và lãnh đạo cấp cao của Đảo Bướm biết đến, nhưng chỉ có Hiệu trưởng Thiên Dụ của Học viện Quân sự số 1 nhận ra anh. Hiệu trưởng Thiên Dụ có rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy sẽ không xuất hiện thường xuyên. Thực ra, Thiên Dụ đã hỏi em, tại sao vị hôn thê của em không đi cùng em?"
Diệp Sanh sửng sốt.
Nếu Ninh Vi Trần không nói ra, cậu suýt nữa quên mất mối quan hệ của mình với Ninh Vi Trần đã bị mọi người trong Tổng cục biết từ lâu chỉ qua một đoạn video.
Ninh Vi Trần mỉm cười, cách áo sơ mi sờ sờ cái bụng gầy gò của Diệp Sanh, bình tĩnh nói.
"Em nói với ông ấy rằng vị hôn thê của em đã bỏ chồng bỏ con và một mình đi phá thai. Hiện tại anh ấy đang nghỉ ngơi ở nhà sau ca phẫu thuật."
Diệp Sanh: "............"
Ninh Vi Trần: "Em nói không đúng sao?"
Diệp Sanh nói ra ba từ qua kẽ răng: "...Đúng là vậy."
Ninh Vi Trần mỉm cười, mở những ngón tay thon dài xinh đẹp về phía cậu, nói: "Thật ra, trước khi đến đây, em muốn đặt một chiếc nhẫn để xác nhận tình trạng đã kết hôn của mình, em không muốn đến Học viện Quân sự số 1, ngoại trừ việc em ghét nơi này thì em cũng ghét môi trường và con người ở đây."
Diệp Sanh cảm giác như mình đang nằm mơ: "Vậy là cậu định mang chiếc nhẫn đến tìm tôi để yêu đương vụng trộm."
Ninh Vi Trần trầm ngâm gật đầu: "Nếu không thì sao có thể nói là yêu đương vụng trộm?"
Diệp Sanh quay lại và mở vòi nước. Cậu đổ một ít nước lên mặt, sau khi xác nhận mình đã tỉnh, cậu kéo Ninh Vi Trần tới, tạt một ít nước lên mặt để đánh thức hắn.
Ninh Vi Trần có thể nói là nắm giữ năng lực điều khiển nước, nhưng hắn cũng không trốn tránh, tùy ý để cho Diệp Sanh lăn lộn, giọt nước trên lông mi hắn giao hòa với nụ cười trong mắt hắn, khiến hắn có cảm giác lộng lẫy chói mắt, trong lòng thở dài nói "Chính xác thì anh muốn tìm hiểu về điều gì ở Học viện Quân sự số 1?"
Diệp Sanh cụp mắt, không cần suy nghĩ nói: "Hiểu được dị năng giả cấp thấp, hiểu thêm về thuốc sinh học, hiểu dị hóa, hiểu cấy ghép dị giáo."
Ninh Vi Trần cau mày: "Hiểu thêm về thuốc sinh học?"
Diệp Sanh: "Đúng vậy. Hiểu được vai trò địa vị của thuốc sinh học trên thế giới. Ninh Vi Trần, cậu đã bao giờ bị dị hóa chưa? Cậu đã từng tiếp xúc với dị năng giả bị dị hóa chưa?"
Ninh Vi Trần lắc đầu.
Diệp Sanh: "Vậy thì đúng rồi." Cậu cúi đầu, tay vẫn còn dính chút nước, Diệp Sanh vốn định lau chúng bằng giấy, nhưng nghĩ đến động tác kiêu ngạo của Ninh Vi Trần trên đấu trường, cậu giật giật khóe miệng, chỉ đơn giản dứt khoát lau tay vào bộ quần áo đắt tiền của Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh nói: "Ninh Vi Trần, lúc cấy ghép hải yêu có đau không?" Khi cậu hỏi câu này, giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng cảm xúc trong mắt cậu lại rất nghiêm túc.
Ninh Vi Trần có chút sửng sốt, nói: "Em không nhớ rõ."
Đó là điều đau đớn biết bao. Diệp Sanh mím môi nói: "Tôi cảm thấy Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm có gì đó không ổn, khi ở bên cạnh cậu, Ninh gia sẽ mang đến cho tôi sự tiện lợi, nhưng cũng sẽ mang đến cho tôi rất nhiều sự giam cầm. Yên tâm đi, tôi sẽ sớm làm rõ ràng tất cả mọi chuyện thôi."
Diệp Sanh đã hứa với hắn. Cuộc điện thoại của quản gia Lý khiến cậu biết rằng mặc dù Ninh Vi Trần là người thừa kế, nhưng có rất nhiều điều hắn không thể quyết định được ở Ninh gia. Đối với một cậu bé bị c**ng bức cấy ghép dị giáo cấp A+ từ năm 5 tuổi và đã cực kỳ nghi ngờ Tổng cục từ khi còn nhỏ, trong gia tộc khổng lồ đó, việc chống lại việc bước vào thế giới dị năng giả cũng có thể là một cách tự bảo vệ mình.
Ninh Vi Trần rũ mắt nhìn cậu, trong mắt có chút u ám. Sau khi nghe lời nói của Diệp Sanh, có lẽ hắn đã biết trong lòng Diệp Sanh lúc này mình có hình tượng gì.
Trong khi hắn cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng cảm thấy điều này không tệ.
"Ừ." Ninh Vi Trần nhàn nhạt hỏi: "Như vậy, anh trai, có cần em giúp anh chuyển đến lớp F không?"
Diệp Sanh sửng sốt. Làm sao hắn biết đây là mục đích của cậu?
Nếu trước khi xác nhận mối quan hệ, Ninh Vi Trần trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của cậu thì phản ứng đầu tiên của Diệp Sanh là cảnh giác hoặc nghi ngờ, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã thân thiết như vậy nên cậu mới tùy ý hắn.
"Ừm."
Ngón tay của Ninh Vi Trần chạm vào môi Diệp Sanh, chậm rãi xoa xoa.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng xuất chúng của thiếu niên, vệt nước lan ra, ánh sáng tỏa ra, có một vẻ đẹp kinh người.
Ninh Vi Trần cụp mi xuống, che giấu suy nghĩ sâu xa của mình.
Thực ra hắn không muốn giấu quá nhiều chuyện với Diệp Sanh, nhưng Diệp Sanh không đủ mạnh để dễ dàng tiến vào Vùng Cấm Thần Minh, hắn cũng không đủ mạnh để trực tiếp chạm vào trung tâm Đảo Bướm. Họ càng biết nhiều, ngược lại càng là bất lợi đối với bọn họ.
Hắn giỏi phân tích tính cách và suy nghĩ của mọi người và từ lâu đã có thể giao tiếp với người khác một cách dễ dàng. Lúc trước Diệp Sanh đề phòng hắn, hắn chính là người khó đoán được suy nghĩ nhất mà cậu từng đối mặt. Bởi vì người bạn trai cũ lạnh lùng và độc đoán của hắn chưa bao giờ coi trọng ai khi cậu làm bất cứ việc gì.
Nhưng bây giờ sau này Diệp Sanh đã đem hắn đặt vào tương lai của cậu, lời nói và biểu cảm của hắn đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Đối với một người như Ninh Vi Trần, việc không phòng bị chút nào cũng tương đương với việc phơi bày tất cả niềm sung sướng, giận, buồn, vui một cách tr@n trụi trước mắt cậu, không chút dè dặt.
Thật khó để hắn có thể giữ lại điều gì đó trước Diệp Sanh, người không giữ lại gì... Tuy nhiên, những gì hắn đang phải đối mặt quá nguy hiểm.
Ninh Vi Trần mím môi, nhẹ nhàng không rõ ý tứ nói: "Anh, em kỳ thật không yếu đuối như anh nghĩ đâu."
Diệp Sanh không biết tại sao, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ninh Vi Trần có thể lợi dụng cảm giác Diệp Sanh nghĩ rằng hắn dễ bị tổn thương yếu ớt và nhận được rất nhiều sự ngọt ngào từ Diệp Sanh... mặc dù hắn quả thật có ý định làm như vậy trong tương lai.
Nhưng hắn không thích lừa dối Diệp Sanh. Đối với hắn, việc giấu mọi thứ với Diệp Sanh không hề vui chút nào.
Hắn quá dễ dàng để lừa dối và chơi đùa với ai đó.
Chỉ khi đối diện với người yêu, lần đầu tiên hắn muốn thành thật nhưng lại phải im lặng.
Từ quan điểm này, nó thực sự là một điều mỉa mai.
Ninh Vi Trần cúi người hôn lên khóe môi cậu, ánh tím bạc lấp lánh trong mắt xinh đẹp đến kinh người, hắn cong đôi môi mỏng ám chỉ: "Sanh Sanh, em không yếu đuối như anh nghĩ, cũng không bị động như anh nghĩ."
Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh nghi ngờ Ninh Vi Trần lại mê hoặc cậu.
Ninh Vi Trần nói: "Anh có thể lựa chọn tin tưởng em."
Diệp Sanh cho rằng hắn đang nắm giữ một ít lòng tự trọng đã mất từ lâu nên không nói gì. Cậu kéo Ninh Vi Trần vào Học viện Quân sự số 1 với mục đích khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy cậu liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đã gặp hiệu trưởng chưa?"
Ninh Vi Trần: "Ừ."
Diệp Sanh: "Cậu đã lập kế hoạch học tập chưa?"
Ninh Vi Trần nói: "Em không muốn bị hắn khống chế, rất có thể sẽ đi đến lớp A."
Diệp Sanh gật đầu: "Được rồi, khi nào lớp học sẽ bắt đầu? Dị năng của hải yêu là điều khiển nước. Cậu có cần xuống biển không? Làm thế nào để luyện tập mê hoặc? Một tháng có đủ không?"
Ninh Vi Trần: "..."
Ninh Vi Trần ôm trán, có chút buồn cười nói: "Bảo bối, anh thật là... Em muốn thay mặt Ninh gia cùng Tổng cục Cục Phi tự nhiên cảm ơn anh."
Họ đã nói rằng sẽ về ký túc xá từ lâu nhưng cuối cùng bọn họ lại nán lại trong nhà vệ sinh khá lâu. Diệp Sanh chưa bao giờ cẩu thả như vậy.
Ninh Vi Trần không sống trong ký túc xá sinh viên, nhưng những người ở lớp F ngủ trong phòng ngủ bốn người. Hắn không muốn những dấu vết đó trên cơ thể Diệp Sanh bị ai khác nhìn thấy ngoại trừ hắn. Khi trở về căn hộ, hắn đè cậu xuống ghế sô pha, c ởi quần áo cho Diệp Sanh. Hắn thoa thuốc mỡ hơi mát lên một số vùng da bị trầy xước.
Diệp Sanh cho đến bây giờ mới biết hắn vốn là chọn lọc trị liệu, chữa nội thương mà không trị ngoại thương.
Diệp Sanh: "..." Cơn giận bị đè nén cuối cùng lại nổi lên.
Diệp Sanh vươn tay nắm lấy cổ áo của Ninh Vi Trần, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh mờ nhạt. Tuy nhiên, có người nắm lấy bắp chân cậu, dùng bàn tay mảnh khảnh mà nắm lấy mắt cá chân cậu, khớp sát với dấu vết còn sót lại ngày ấy, rồi tiến lên, vuốt v e làn da trắng mịn của cậu.
Ninh Vi Trần khàn khàn nói: "Đừng nhúc nhích, em thoa thuốc cho anh."
Diệp Sanh: "Tôi không có tay sao? Tôi tự mình làm."
Ninh Vi Trần nói có sách mách có chứng nói: "Có một số chỗ anh không thể thoa tới."
Hắn nghiêng người về phía trước, dùng đôi môi mỏng hôn lên khóe môi Diệp Sanh, cười nhẹ nói: "Được rồi, anh trai, nếu anh lại cử động, e rằng chúng ta sẽ không thể kết thúc trong một ngày." Động tác của hắn thực hiện rất trìu mến, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ làm nũng.
Diệp Sanh không có cách nào.
Nghĩ một lúc, cậu cảm thấy như mình đã dẫm phải cái hố này một lần.
Sắc mặt Diệp Sanh vô cảm: "Ninh Vi Trần, sao cậu lại thích làm nũng như trẻ con như vậy?"
Ngón tay của Ninh Vi Trần nán lại trên người cậu, nghe được lời này, hắn buồn cười, không khỏi quay đầu cười một hồi lâu.
Hắn nén nụ cười lại và nói chậm rãi.
"Anh sai rồi. Em thích anh cư xử như một đứa trẻ với em hơn là hành động như một đứa trẻ."
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần bắt đầu có hứng thú, nhếch lên khóe môi, tùy ý nói: "Không phải năng lực học tập của anh rất mạnh sao? Từ một ví dụ rút ra suy luận, từ so sánh rút ra kết luận. Vậy anh đã học được cách làm nũng chưa?"
Diệp Sanh: "..." Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng khả năng học tập của mình vào việc này.
Diệp Sanh lãnh đạm nói: "Không. Tôi đã học được cách l@m tình. Lần sau là khi nào."
Cậu đang định thử lại một lần.
Ninh Vi Trần sửng sốt, li3m môi dưới, nói: "Tối nay thì sao?"
Diệp Sanh: "............"
Diệp Sanh tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ninh Vi Trần, cậu còn nhớ mình tới Học viện Quân sự là để làm gì không?"
---Tác giả có lời muốn nói---
Tết Trung Thu vui vẻ nhé các tình yêu! Nói chung, hãy thử thay đổi kịch bản. Đó là kịch bản của "Tình yêu của Tổng giám đốc lạnh lùng", hahahahahaha.
Sanh Sanh thực sự rất chiều chồng mình. Đêm đó cậu bị tra tấn như thế và cứ muốn đánh ai đó. Nhưng d*c vọng bảo vệ của Diệp Tổng thực sự rất mạnh mẽ, khi cậu nghĩ đến bong bóng màu xanh lam của Tiểu Ninh chỉ cần chọc một cái là có thể vỡ tung, Sanh Sanh cảm thấy như quên đi, thôi đành chịu đựng và chiều chồng thôi. Ha ha ha ha ha ha ha ha.