Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 196: 【 Bảo Tàng Tín Ngưỡng 】(7)




Buổi tối, người Lê Hà cùng nhau ăn cơm, mọi người nhóm lửa, nấu một nồi nước luộc rau trong một chiếc nồi lớn, ném tất cả các loại thực vật và thịt rửa sạch có thể tìm thấy trên núi vào.

Không có dầu và muối thì chỉ là nồi súp xanh đỏ.

Không có ai từ công hội Queen đến ăn tối.

Circe và Dịch Hồng Chi dường như xảy ra tranh chấp, cuối cùng Tô Hi đứng về phía Circe, và những người từ công hội Queen bước tới tế đàn.

Salmond đưa cho Harbor một bát súp trong bát đá.

"Mặc dù ăn không ngon, nhưng để con lớn lên thì cũng nên ăn một ít. Đừng kén chọn thức ăn."

Harbor ngoan ngoãn nhận lấy chiếc bát đá, cúi đầu như một thiên thần nhỏ và uống từng ngụm canh.

Lạc Hưng Ngôn nhịn không được nữa: "Anh cho cậu bé uống cái này? Thứ này có thể uống được sao? Nào, nhóc con, anh trai cho em ăn ngon." Anh từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Khi Harbor nhìn thấy đường hai mắt sáng ngời, cậu bé ngẩng đầu lên nhưng bị cha cậu giữ lại. Salmond cười khổ nói: "Trẻ con không thể ăn quá nhiều đường, nếu không sẽ bị sâu răng. Harbor vừa mới trám răng được một thời gian."

Lạc Hưng Ngôn: "Ôi, tội nghiệp đứa nhỏ."

Salmond không hề nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn ngậm miệng, liền ân cần nhắc nhở: "Anh rất thích ăn đồ ngọt sao? Người lớn ăn quá nhiều đường thực ra cũng không tốt."

Lạc Hưng Ngôn nói thật: "Tôi không thích ăn đường, tôi chỉ thích ngậm thứ gì đó vào miệng. Đường chỉ có tác dụng giảm đau thôi."

Sau khi nghe anh ta nói, Salmond đoán rằng nỗi đau của Lạc Hưng Ngôn chắc chắn có liên quan đến việc hàm răng bị dị hóa. Người lớn cần có cảm giác đúng mực, dừng lại ở điểm đó, Salmond mỉm cười, không tiếp tục hỏi thêm.

Khi Diệp Sanh và Ninh Vi Trần quay lại, Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy chiếc nhẫn cỏ trên ngón đeo nhẫn của Diệp Sanh với đôi mắt sắc bén.

Anh gần như phun nước ra.

Chết tiệt! Ban ngày bọn họ lang thang khắp nơi hỏi người Lê Hà tìm cách hiến tế, chẳng lẽ hai người này đi hẹn hò? Thật cmn có tình thú nha hai bạn.

Mọi người có mặt đều là những người cẩn thận nên họ đương nhiên nhận thấy sự thay đổi này.

La Hành: "..."

Salmond: "..."

Lâm Nại: "..."

Chỉ có Harbor là có đôi mắt trong sáng, nhìn chiếc nhẫn cỏ trên ngón áp út của Diệp Sanh với vẻ tò mò và kinh ngạc, rõ ràng là cậu bé nghĩ chiếc nhẫn này rất đẹp.

Ninh Vi Trần nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đứa bé, hắn nhếch lên đôi môi mỏng mỉm cười. Sau khi hắn thu lại sự hung hăng xâm lược và cảm giác xa cách, hắn có thể dễ dàng giành được sự ưu ái của bất kỳ ai. Hắn mỉm cười hỏi Harbor: "Chiếc nhẫn này trông có đẹp không?"

Harbor cầm cái bát: "Trông đẹp quá!"

Ninh Vi Trần: "Muốn anh dạy em sao? Vậy em có thể giống như anh trai của anh, làm cho người em thích."

Harbor gật đầu như một chú gà con mổ thóc: "Em muốn."

Mọi người: "..."

Lạc Hưng Ngôn không thể chịu đựng được nữa và nói với Salmond: "Hãy chăm sóc con trai của anh và để nó được bình yên. Tuổi sâu răng không cần yêu sớm."

Salmond ôm trán bất lực.

Lâm Nại kiên nhẫn với Harbor hơn với mọi người, cô đưa tay ra nắm lấy Harbor và nói với cậu bé: "Đừng nói chuyện trong khi ăn."

Harbor miễn cưỡng bưng bát uống canh rau.

Sau khi Ninh Vi Trần ngồi xuống, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Diệp Sanh thỉnh thoảng không chịu được những ánh mắt của Lạc Hưng Ngôn, cậu ngước mắt lên, đôi mắt hạnh lạnh lùng như dao.

Lạc Hưng Ngôn nhận được lời cảnh báo của cậu và ngồi xuống ngay lập tức.

Anh ta nói: "Tôi và La Hành đã điều tra người dân Lê Hà và phát hiện ra rằng sự sùng bái thiên nhiên ở đây đã đạt đến mức cực đoan."

"Họ tin rằng vạn vật có linh, bốn mùa có linh, nước sông có linh, núi có linh. Bất cứ khi nào phát sinh một chút thiên tai nhân họa, họ cảm thấy mình đã xúc phạm đến một vị thần nào đó và cần phải chuộc lỗi vì tội lỗi của họ. Họ hiến tế những đứa trẻ sơ sinh cho Hà Thần và sử dụng những cô gái thuần khiết hiến tế cho Sơn Thần. Mọi việc hiến tế đều phải tuân theo sự hướng dẫn của đại vu. Nếu cậu hỏi tôi thì đại vu cũng không phải là một thứ đồ vật, phương thức hiến tế và người được chọn đều do hắn chỉ định. Nhiều dân làng sẽ bí mật tặng quà ngũ cốc lương thực cho đại vu để hắn không chọn con mình và đại vu đã lấy hết. Căn hầm của gã vô cùng giàu có."



Trong thời đại ngu muội, gió, mưa, sấm sét đều là dị tượng. Lòng tôn kính thiên nhiên của người Lê Hà đã ăn sâu vào xương tủy mỗi người. Đại vu trở thành người cao quý nhất trong cả làng.

Lạc Hưng Ngôn chỉ đơn giản nói: "Đây là cái nhìn tổng quát về bộ tộc Lê Hà. Về phương pháp thờ cúng Thần bốn mùa, dân làng bộ tộc Lê Hà không ai biết. Thần bốn mùa chỉ có thể được tế bái bởi đại vu, và đại vu ngu ngốc đó rất kín tiếng về các phương pháp hiến tế."

Anh ta ngước mắt lên và nhìn mọi người.

"Các người có tìm được gì không?"

Salmond chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi nhận được một số thông tin về "vĩnh hằng" từ một ông già. Người Lê Hà tin rằng linh hồn và thể xác của con người cuối cùng sẽ thuộc về tự nhiên. Vì vậy đối với họ, cái chết và xác chết không phải là những thứ cần phải kiêng dè. Những chiếc nạng trong tay của trưởng thôn được làm bằng xương người, và những chiếc trống trong tay của pháp sư vĩ đại được làm bằng da người. Vì người dân Lê Hà tin rằng con người là vật hiến tế tốt nhất, tôi tự hỏi liệu sự hiến tế có thể liên quan đến con người."

La Hành lúc này mới mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: "Nói cụ thể hơn thì thế này, tế phẩm có liên quan đến nội tạng của con người."

Salmond: "Cái gì?"

La Hành nói: "Tôi đã đi đến hầm chứa của đại vu. Ở đó treo rất nhiều da người, nhiều xương người chất đống và một thùng máu người lớn. Ngoài ra còn có một thi thể bị khoét bụng."

Mọi người đều gật đầu.

Lâm Nại nghe vậy, trầm giọng nói: "Dị năng giả của tôi là 【Vạn Vật Có Linh】. Tôi có thể giao tiếp với cỏ cây và sông ngòi của bộ tộc Lê Hà. Tôi phát hiện ra rằng thứ có thể xưng là dị giáo ở trong bộ tộc Lê Hà chỉ có các vị thần bốn mùa được thờ trên tế đàn. Trong sông Lê không có vị thần nào, mà chỉ có những thi thể trẻ con nhỏ xíu. Trong núi rừng không có vị thần nào, nhưng vô số thiếu nữ đã bị chôn sống."

"Sau khi giao tiếp với họ, tôi bắt đầu tự hỏi vĩnh hằng là gì."

Kể từ khi Ninh Vi Trần chỉ ra rằng "Đi Vào Vĩnh Hằng" là điểm mấu chốt, việc khám phá của những dị năng giả hàng đầu trong bộ tộc Lê Hà có xu hướng tập trung vào chủ đề "vĩnh hằng".

Lâm Nại nói: "Đối với người dân bộ tộc Lê Hà, vĩnh hằng là gì? Họ không tin vào thuyết chuộc tội như những người theo đạo Cơ đốc sau này, và tin rằng vĩnh hằng có nghĩa là lên thiên đường sau khi chết. Đối với họ, vĩnh hằng có thể là lúc trời khô cằn gặp mưa, có thể là mưa thuận gió hoà ngũ cốc được mùa."

La Hành ngẩng đầu nhìn Lâm Nại, nhẹ giọng nói: "Cô có biết gì về triết học không?"

Lâm Nại sửng sốt, lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết nhiều, nhưng tôi đã đọc một số sách và một số nhân vật tiêu biểu. Tôi biết thuyết nhị nguyên thân-tinh của Descartes, tinh thần tuyệt đối của Hegel và ý chí quyền lực của Nietzsche."

"Đúng vậy." La Hành gật đầu, bình tĩnh nói: "Định nghĩa về dị giáo ở diễn đàn thứ sáu của Cục Phi tự nhiên vẫn luôn là dị giáo của thần linh. Dù sao, nhiều nơi nguy hiểm như vậy đã chứng minh cho chúng ta thấy d*c vọng của con người đáng sợ đến mức nào....D*c vọng, h@m muốn tiền bạc và h@m muốn quyền lực đều có thể khiến ác thần sinh ra từ hư vô. Vì các người đều là dị năng giả cấp A nên các người nên biết rằng trên thế giới này có những kẻ dị giáo cấp S."

Lâm Nại và Salmond đều trở nên nghiêm túc, đường môi mím chặt và hơi trắng.

Đúng vậy, kẻ dị giáo cấp S.

...sự tồn tại không thể tưởng tượng được đó.

La Hành nói: "Tà thần chỉ có thể sinh ra trong một loại "tín ngưỡng", bởi vì thần linh yêu cầu sự trong sạch. Tôi đã suy nghĩ về tín ngưỡng của tà giáo cấp S ở diễn đàn thứ sáu. Tín ngưỡng ở đây nhất định phải thêm dấu ngoặc kép. Dù sao thì mục đích ban đầu của tín ngưỡng là điều tốt lành, nhưng ở diễn đàn thứ sáu, cái gọi là "tín ngưỡng" của những kẻ dị giáo chỉ là bị xuyên tạc thôi, tôi sẽ không nhấn mạnh nữa."

"Nhiệm vụ trước của tôi là Bảo tàng Chiến tranh. Bên trong, tôi suy đoán rằng sức mạnh mà người điều hành thứ sáu mong muốn chính là nỗi đau thuần túy nhất."

"—— "tín ngưỡng" đi kèm với nỗi đau thống khổ của bản thân."

Lâm Nại và Salmond ngơ ngác nhìn hắn, một mặt họ nghiêm túc suy nghĩ về những lời của La Hành trong đầu, cố gắng hiểu nỗi đau thuần khiết nhất của niềm tin, một mặt khác, đôi mắt của họ nheo lại, nhìn chàng trai trẻ với mái tóc màu trắng và đôi mắt xanh trước mặt họ, và trong tâm trí họ có một giọng nói yếu ớt——

Cục Phi tự nhiên, quan chấp hành cấp S, nhiệm vụ.

Anh ta là ai...?

La Hành chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu thân phận của mình, hắn nói: "Loại đau đớn này khác với sung sướng, giận, buồn, vui mà con người trải qua, tôi không biết phải diễn tả thế nào, nhưng tôi nghĩ Bảo tàng Tín Ngưỡng cuối cùng sẽ nói cho chúng ta biết loại đau đớn thống khổ này là cái gì?"

Là dị năng giả có thẩm quyền nhất trong 【Diễn đàn thứ sáu】, La Hành thậm chí không thể đưa ra câu trả lời. Cho nên loại "đau đớn" này có lẽ là điều mà Nhà Truyền Giáo đã truyền dạy.

La Hành liếc nhìn bầu trời đầy sao, không nói nữa.

Lạc Hưng Ngôn cắn một miếng kẹo nói: "Vừa rồi cậu hỏi cô ấy về triết học, cậu có nghĩ tới những gì cậu đã trải qua ở Bảo tàng Chiến tranh không?"

La Hành mỉm cười: "Ừ, cậu đoán được rồi à?"

Lạc Hưng Ngôn nói: "Vô nghĩa. Ý chí quyền lực có thể dễ dàng bị bóp méo thành những lý thuyết được những kẻ cực đoan sử dụng để tự vệ, chẳng hạn như phân biệt chủng tộc."

Harbor có chút bối rối, nhưng trong lòng của Lâm Nại và Salmond đều đang trầm xuống về thân phận của La Hành, vẻ mặt của họ đều không tốt. Cậu bé chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hướng Ninh Vi Trần, người anh trai tuy lúc đầu còn làm cho cậu bé sợ hãi nhưng chỉ cần mỉm cười đã khiến cậu có cảm giác gần gũi.

Cậu bé thì thầm: "Ý chí quyền lực là gì?"

Người đầu tiên chú ý tới cậu bé chính là Diệp Sanh, chỉ sau khi Diệp Sanh nhìn qua, Ninh Vi Trần mới quay đầu lại. Hắn nhìn vào mắt cậu bé, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đó là điều mà một đứa trẻ không cần biết."

Nghe xong bọn họ thảo luận, Diệp Sanh ngước mắt nhìn La Hành nói: "Cục Phi tự nhiên cho rằng Nhà Truyền Giáo sinh ra trong cuộc chiến đó?"



La Hành gật đầu: "Ừ."

Diệp Sanh: "Có phải vì Thế chiến thứ hai mà người ta chết quá nhiều không?"

La Hành nói: "Ừ. Hầu hết những hành động tàn bạo trong lịch sử nhân loại đều được thực hiện dưới khẩu hiệu chủng tộc và tôn giáo. Hai xu hướng tư tưởng này đã tạo ra vô số máu tươi..."

Diệp Sanh: "Chúng ta biết rằng Nhà Truyền Giáo có nguồn gốc từ châu Âu, vậy tại sao các người không nghĩ rằng người điều hành thứ sáu được sinh ra trong các cuộc Thập tự chinh. Các cuộc Thập tự chinh ở Châu Âu chẳng phải sẽ thích hợp hơn sao?"

La Hành mỉm cười với cậu: "Cục Phi tự nhiên chỉ định nghĩa sự ra đời của người điều hành thứ sáu trong một cuộc hành động bạo lực." Hắn ta suy nghĩ một lúc và nói: "Kỳ thực, việc truy tìm nguồn gốc sự ra đời của người điều hành thứ sáu là vô nghĩa."

Diệp Sanh nói: "Tôi đồng ý với câu nói cuối cùng của anh. Truy tìm nguồn gốc của người điều hành thứ sáu là vô nghĩa." Cậu xoay chiếc nhẫn cỏ trên ngón áp út, với khí chất thu mình quái gở và giọng điệu thờ ơ: "Bởi vì, mỗi người chúng ta, có lẽ đều là tín đồ của diễn đàn thứ sáu."

Những kẻ dị giáo cấp độ S muốn có những cảm xúc xấu xa và niềm tin xấu xa. Cố Sự Đại Vương có thể điều khiển cảm xúc của mọi người. Về phần Nhà Truyền Giáo, có nhiều người theo đạo nhưng không có nhiều người cực đoan. Với tư cách là người điều hành phần thứ sáu, nguồn sức mạnh của Nhà Truyền Giáo chỉ có ở một số ít người theo tà giáo thôi sao? La Hành cho rằng Nhà Truyền Giáo được sinh ra từ chiến tranh và sự tàn bạo của lịch sử. Nhưng hơn một trăm năm qua, sức mạnh của Nhà Truyền Giáo vẫn không hề đứng yên. Được ngang hàng với Cố Sự Đại Vương, hắn cảm thấy phạm vi "truyền giáo" của Nhà Truyền Giáo ít nhất phải là toàn thể nhân loại.

Lạc Hưng Ngôn kinh hãi: "Mẹ kiếp? Cậu nói cái gì!"

Nhưng La Hành lại rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn anh ta.

Diệp Sanh nói: "Nơi này là Balkan, nơi này là Hy Lạp. Đã nói đến triết học thì phải nhắc đến những câu nói nổi tiếng của Socrates."

"Nhận thức chính mình."

Diệp Sanh nói: "Trước khi nhận thức chính mình. Kỳ thật, suy nghĩ của con người luôn hướng về việc tạo ra các vị thần." Cậu ngẩng đầu nhìn vào tế đàn không thể bỏ qua, nhẹ nhàng nói: "Ví dụ như bây giờ, vị thần của thiên nhiên này."

Ninh Vi Trần ở bên cạnh cười ha hả, bất đắc dĩ nói: "Anh yêu, anh có chút phiến diện."

Diệp Sanh cau mày nhìn hắn: "Cái gì?"

Ninh Vi Trần cong môi nói: "Anh hẳn là biết rất rõ chuyện xưa."

Diệp Sanh: "..." Tuy rằng biết Ninh Vi Trần đang nói chính là bọn họ tốn nhiều thời gian như vậy đối phó Cố Sự Đại Vương ở Hoài Thành, nhưng Diệp Sanh vẫn luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Cậu ngừng nói, mơ hồ nói: "Ừ."

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng nói: "Cả diễn đàn thứ bảy và thứ sáu đều dựa trên dị giáo của con người. Trên thực tế, theo em, họ đạt đến cùng một mục tiêu bằng những con đường khác nhau. Diễn đàn thứ bảy tập trung vào những câu chuyện cá nhân, trong khi diễn đànthứ sáu tập trung vào những câu chuyện của con người."

Ninh Vi Trần: "Mặc kệ là tín ngưỡng hay là một loại xu hướng tư tưởng, suy xét cùng phân tích, chính là một nhóm người cùng nhau tin tưởng một câu chuyện, có tốt có xấu."

"Khi con người lần đầu tiên nhìn lên các vì sao, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hiến tế máu thịt cho các vị thần. Anh à, đoán xem ai là người đầu tiên kể câu chuyện này?"

Diệp Sanh nhìn hắn.

Cậu cảm thấy sợi dây quấn quanh cổ tay mình dường như lại xuất hiện.

Nó đang dần siết chặt lại, cắt vào da thịt cậu.

Đồng tử thẳng đứng của Lạc Hưng Ngôn co lại. Anh ta cầm lấy cây kẹo m út, Lạc Hưng Ngôn biết bọn họ đang thảo luận chuyện gì, nhưng vẫn muốn nhắc nhở: "Nhưng trọng tâm của chúng ta bây giờ là tìm cách hiến tế, rời khỏi phòng triển lãm thứ nhất."

Diệp Sanh trực tiếp nói với anh ta: "Phương pháp tế lễ ở trên tế đàn, nếu anh biết 《Sơn Hải Kinh 》và 《 Nguyệt Lệnh 》thì có thể có đáp án."

Mọi người: "???"

Cái gì?

Diệp Sanh cụp mắt xuống, thấp giọng lặp lại: "Đây là "câu chuyện" mà nhân loại đều tin tưởng sao?"

"Chắc tôi biết vĩnh hằng là gì. Đó là phần thưởng trong "câu chuyện"."

"Kỳ thực có thể tóm tắt rất đơn giản, cứ gọi là thiên đường, mỗi thời đại đều có "thiên đường" của riêng mình."

---Tác giả có điều muốn nói---

Vấn đề chỉ là đặt ra hướng đi cho cõi vĩnh hằng, còn lại tất cả chỉ là tìm kiếm cách hiến tế và hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi viết phó bản, các bạn có thể hiểu được chương đó bằng cách đọc lại.

Cuốn sách này thực ra là... Tôi muốn gọi nó là Kỳ Tích Ninh Sanh.