Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 218: 【 Bảo Tàng Tín Ngưỡng 】(29)




Sau bao vất vả bò ra khỏi hang, toàn thân ai cũng phủ đầy tơ nhện, đầu bạc trắng, mặt lấm lem, lâm vào tình trạng khốn khổ.

Dự đoán của La Hành đã trở thành sự thật, vì thành tích xuất sắc của hắn trong hang động nên nhà sản xuất đã hào phóng thêm vào thẻ của hắn 20 triệu. Đường màu đỏ trên cổ tay hắn kéo dài vượt xa mọi người khác và đạt đến độ dài dài nhất.

La Hành nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay mình mà không nói một lời.

Sắc mặt của Quý Kiên tái nhợt, sợ hãi nói: "Trong số mười một người chúng ta, chỉ có anh Lạc, anh Diệp và anh Ninh là người duy nhất không bị áp chế."

Diệp Sanh tự nghĩ rằng mình không có dị năng nào cả, Nhà Truyền Giáo dù có muốn cũng không thể áp chế được cậu.

La Hành bỏ tay xuống: "Những cảnh sau đều là kịch bản trong nhà, không nguy hiểm như những lần trước. Chúng ta quay về trước đi."

Tô Hi lau nước mắt, run giọng tự an ủi mình: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi."

Trong bữa tối, đạo diễn đột nhiên nói với họ rằng ông Bartlett muốn gặp họ. Khi mọi người sửng sốt, họ nhìn thấy màn hình trong đại sảnh nhấp nháy, người giàu nhất thế giới hiện ra trong tầm mắt. Bartlett dễ tiếp cận hơn Rand rất nhiều. Ông ta mắc chứng lùn, dáng người không cao lắm, ngồi trên ghế sô pha chỉ cao khoảng một mét. Ông ta để râu, mỉm cười vẫy tay với họ: "Chào buổi tối mọi người, cuộc sống của các bạn ở trên Đảo Tinh có vui vẻ không?"

"Tôi đã xem cả màn đầu tiên và màn thứ hai, và mọi người đều diễn rất tốt."

"Tôi tin rằng đạo diễn Robinson đã nói với các bạn rằng vào ngày 《 Liệp Tâm 》chính thức ra mắt, tôi sẽ trao cho mỗi người tham gia phần thưởng trị giá 30 triệu."

Ánh mắt của Bartlett rất nhân hậu và dịu dàng, ông nói một cách chân thành.

"Cảm ơn các bạn đã làm việc chăm chỉ. Tôi hy vọng các bạn có thể cố gắng hết sức trong lần quay phim tiếp theo."

Đạo diễn Robinson dẫn đầu vỗ tay: "Chúng ta hãy cảm ơn ông Bartlett!"

Các dị năng giả phớt lờ ông ta và coi ông ta là người chậm phát triển trí tuệ.

Quý Kiên không thể can thiệp vào cuộc trò chuyện của các đại thần nên chọn cách nằm trên bàn đọc kịch bản, giọng run run nói: "Tôi thực sự ngưỡng mộ mọi người trong bộ phim này! Chắc chắn họ đều là những kẻ ngốc! Tại sao một chút chuyện này có thể diễn thành nhiều tập như vậy!"

Các dị năng giả cấp A tại bàn ăn đều có suy nghĩ riêng và giữ im lặng.

Quý Kiên phàn nàn xong, trong mắt tràn đầy đau nhức, nặng nề lau mắt, ngón tay run rẩy vì sợ hãi. Hắn đã rất cố gắng để không kéo chân sau, nhưng bây giờ hắn thực sự muốn khóc, giống như đang ngậm nước mắt và hung hãn nhét bánh mì vào miệng.

Một trong những diễn viên quần chúng ở bàn ăn đối diện đột nhiên hét lên.

"Thật ngứa! Người tôi ngứa quá!" Cô đưa tay gãi mặt, móng tay sắc nhọn cào vào da, để lại vết máu.

"Có chuyện gì vậy?" Thiếu niên bên cạnh cô sợ hãi.

Cô gái nghẹn ngào nức nở: "Tôi không biết, mặt tôi ngứa quá, có sâu bọ, sâu bọ đang cắn tôi." Chàng trai vốn định giúp cô nhìn một cái, nhưng khi nhìn thấy ánh đèn huỳnh quang màu vàng nhấp nháy trên người cô. Khuôn mặt cậu ta trở nên sợ hãi và phát điên.

"Phấn hoa! Phấn hoa!" Gió trên đảo quá mạnh, bọn họ diễn màn thứ hai trong vườn, bề mặt hoa Tinh phủ đầy phấn bọ, khi bị gió thổi bay sẽ rơi trúng người.

Thật không may, cô gái này đã dính phải phấn hoa.

"Phấn hoa?" Cô nghe thấy tiếng hét của thiếu niên, khuôn mặt không còn chút máu, cô cứng người tại chỗ, thậm chí không dám gãi. Những con bọ Tinh ăn thịt người, chui vào má cô và tụ tập dưới da cô. Hết vết này đến vết khác, trên mặt cô ấy dường như nổi đầy những nốt mụn màu vàng, dày đặc, đáng sợ và ghê tởm.

"Không, giúp tôi với! Cứu tôi với!" Cô tỉnh lại và hét lên, đưa tay ra để tóm lấy chàng trai bên cạnh, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là những tiếng hét sợ hãi hơn.

Đạo diễn là người đầu tiên phản ứng lại. Với tốc độ ăn thịt của con bọ Tinh, nó có thể ăn thịt một người trong một giờ. Sau khi ăn xong, nó sẽ bắt đầu tìm kiếm thức ăn trở lại.

"Mau! Ném cô ta ra ngoài! Ném cô ta ra khỏi biệt thự!"

Hai vệ sĩ lực lưỡng bắt đầu truy bắt người, cô gái gục xuống, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Không, làm ơn, đừng đuổi tôi ra ngoài! Tôi có một đứa em trai bảy tuổi đang đợi tôi ở nhà và chúng tôi nương tựa vào nhau cả đời. Tôi phải quay về." Tuy nhiên, khi đạo diễn nhìn thấy sắc mặt vàng đục của cô, ông cảm thấy buồn nôn và nói lớn: "Kéo cô ấy đi! Kéo cô ấy đi nhanh lên!"

Lợi dụng trời chưa tối hẳn, bọ Tinh cũng không trôi nổi và di chuyển, vệ sĩ đơn giản ném người ra ngoài.

Đạo diễn quay người lại, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một ông già gầy gò. Đạo diễn chửi rủa, bước tới kéo ông ta ra: "Ông! Ra đây! Trên người ông ta cũng có phấn hoa, ném ông ta ra ngoài! Nhanh lên!"

Ông lão mở miệng, vẻ mặt ngơ ngác và mờ mịt. Hắn cả đời chất phác, không giỏi ăn nói, cuối cùng lại bị kéo ra ngoài mà không kịp nói một lời.

Đạo diễn nói: "Thật xui xẻo!"

Các dị năng giả nhìn hai cảnh bi kịch này của con người bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề động lòng.

Diệp Sanh bây giờ vẫn đang suy nghĩ mọi chuyện, vừa hạ mắt xuống vừa cắt thịt bò, trong khi đầu óc quay cuồng nhanh chóng. Trong nhà, nhiều người thấp giọng khóc nức nở. Khi bọn họ đang khóc, Diệp Sanh đột nhiên buông dao nĩa xuống, nói với Ninh Vi Trần: "Đi với tôi."



Ninh Vi Trần nhướng mày, đương nhiên đứng lên đi cùng cậu.

Diệp Sanh bước về phía đạo diễn.

Đạo diễn nhìn thấy Diệp Sanh với đôi chân dài bước nhanh tới, vẻ mặt thay đổi mạnh mẽ, đặt loa trước ngực để bảo vệ mình: "Lại là cậu! Cậu định làm gì đây?" Ông ta thực sự vừa ghét vừa sợ Diệp Sanh.

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Không có gì, đạo diễn Robinson, chúng tôi muốn giúp mọi người."

Đạo diễn suýt chết vì bị sặc nước bọt của chính mình. Cậu cmn còn giúp đỡ, cậu không nói gì chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với đoàn phim của chúng tôi!

"Giúp cái gì?"

Diệp Sanh cho biết: "Tôi và bạn trai tôi đều biết một chút về quá trình hậu kỳ của bộ phim và có thể hỗ trợ biên tập để 《 Liệp Tâm 》được ra mắt nhanh hơn".

Ninh Vi Trần ban đầu cũng không có hứng thú lắm, chỉ đến xem kịch, nhưng một câu của Diệp Sanh về bạn trai lại khiến hắn bật cười.

Hắn đan những ngón tay của mình và của Diệp Sanh vào nhau, ngước mắt lên và cười nói: "Vâng, chúng tôi rất vui được giúp đỡ."

Đạo diễn:"......"

Cậu và bạn trai của cậu thật điên rồ. Tuy nhiên, hiện tại thời gian không còn nhiều, thêm một người thì thêm được một phần lực, Robinson không muốn trì hoãn công việc nên đã đồng ý. Đạo diễn Robinson đưa cho Diệp Sanh một chiếc máy tính xách tay chuyên dụng để biên tập và gay gắt cảnh cáo: "Đừng xóa các tập tin trong đó!"

"Được." Lấy được máy tính, Diệp Sanh không muốn ở trong phòng khách nữa, đi về phía phòng mình.

Ninh Vi Trần cười như không cười: "Bạn trai, bây giờ chúng ta về phòng không phải là còn sớm sao?"

Diệp Sanh: "Vậy cậu để tôi đi ra ngoài đi."

Ninh Vi Trần: "Không cần."

Sau khi đến đảo, đoàn phim chỉ đưa cho họ một chiếc điện thoại di động để gọi điện mà không cần truy cập Internet, cắt đứt mọi liên lạc giữa người trên đảo và thế giới bên ngoài.

Diệp Sanh lấy chiếc máy tính này chỉ để xem đoàn làm phim 《 Liệp Tâm 》đang làm gì.

Cậu nhấp vào hotsearch và nó được xếp hạng đầu tiên.

#Đảo Tinh cầu sinh, 《 Liệp Tâm 》trở thành 《 Liệp Mệnh 》#

Những bình luận bên dưới cũng thú vị.

【 Dàn diễn viên và đoàn làm phim 《 Liệp Tâm 》ổn chứ? Công ty điện ảnh và truyền hình Bartlett đã đến địa bàn của Rand để quay phim, đây không phải là muốn chết sao? Không phải ngày một ngày hai hai người này đối phó với nhau. 】

【 Tôi là người duy nhất thắc mắc liệu 《 Liệp Tâm 》có thể hoàn thành thành công hay không. Tôi đã trả hết tiền rồi, đừng để tôi không được xem phim. 】

【 Đừng lo lắng, nếu nó không được phát hành trong vòng một tháng, tiền sẽ được trả lại. 】

Diệp Sanh qua các bình luận đã biết rằng hóa ra 《 Liệp Tâm 》đã bắt đầu bán vé trước cả khi phim được quay.

Phim 《 Liệp Tâm 》thực hiện hệ thống mua vé trước, tiền vé xem phim được trả cho bên thứ ba, nếu phim phát hành đúng lịch sẽ được chuyển cho Star Entertainment. Nếu phim không phát hành đúng lịch sẽ được trả lại cho cư dân mạng.

Mục hotsearch thứ hai là——

#Dị năng giả! Làm sao mỹ nam mỹ nữ từ biển Ba Tư đi lên mà không chạm vào một giọt nước! #

Vì sự đẫm máu và tò mò của nó, chương trình tạp kỹ trực tiếp vốn đã có thanh thế rất lớn này đã trở thành một hit lớn. Theo một số thống kê, đoàn làm phim 《 Liệp Tâm 》có thể kiếm được 100 triệu chỉ từ lượng truy cập và phần thưởng cho một cảnh quay.

Diệp Sanh không tìm thấy thứ mình muốn xem, nên cậu chỉ đơn giản vào trang web tìm kiếm 【 không khí 】. Cuộc tìm kiếm này cho phép cậu tìm thấy một luật gây sốc.

Được xuất bản vào ngày họ đổ bộ lên đảo.

Chính phủ Thế giới chính thức thông qua 《Đạo luật Không khí Tư nhân》.

Điểm khởi đầu của quyền sở hữu tư nhân về không khí là bảo vệ môi trường tốt hơn và bảo vệ sức khỏe hô hấp của người dân. Trong một thế giới mà chủ nghĩa tân tự do đang lan tràn, chính phủ tin chắc rằng việc giao tài nguyên thiên nhiên cho thị trường là giải pháp tốt nhất và thị trường có thể giải quyết mọi vấn đề.

Không khí không thể thực hiện cuộc đấu giá chia đôi, Bartlett và Rand có tài sản ngang nhau, chính phủ không biết chọn ai nên để họ thương lượng với nhau.



Cả Bartlett và Rand đều không muốn nhượng bộ. Khi cả hai đang bế tắc, Rand đã đề xuất cá cược, ông ta vẫn lấy ngày sinh nhật của cô con gái nhỏ làm cái cớ để yêu cầu Star Entertainment quay bộ phim truyền hình 《 Liệp Tâm 》và nó sẽ được phát hành vào ngày sinh nhật của con gái ông. Nếu 《 Liệp Tâm 》kiếm được 5 tỷ USD trong lần chiếu đầu tiên, ông ta sẽ trao cho Bartlett bản quyền không khí.

Bartlett ngay lập tức đồng ý, nhưng gã cũng là một con cáo già và sợ Rand có âm mưu gì đó bí mật nên đã trực tiếp mua vé trước.

Bartlett điên cuồng mua tiếp thị hotsearch, hiện tại doanh thu phòng vé của 《 Liệp Tâm 》trước đó đã vượt quá 5 tỷ.

Có thể nói gã đã chiến thắng ngay khi 《 Liệp Tâm 》ra mắt.

Nhưng trong vụ cá cược, kịch bản và địa điểm của 《 Liệp Tâm 》đều do Rand quyết định. Sau khi nhìn thấy địa điểm là 【Đảo Tinh】, Bartlett tức giận đến mức hiểu ra —— Rand không có ý định làm bộ phim này!

Bartlett đã suy đi nghĩ lại và quyết định biến việc quay 《 Liệp Tâm 》thành một chương trình tạp kỹ đẫm máu.

Vụ cá cược cho biết bộ phim 《 Liệp Tâm 》sẽ kiếm đủ 5 tỷ chứ không nói nhất thiết phải là phòng vé chiếu rạp.

Cứ như vậy, một nhóm bọn họ đã được chuyển lên bàn cờ trong cuộc chiến qua lại giữa hai đại gia hàng đầu.

Diệp Sanh xem tin tức và ngay lập tức hiểu tại sao Rand lại nhìn họ với ánh mắt căm thù như vậy. Cậu cũng hiểu tại sao Bartlett lại hào hứng đến vậy và hứa sẽ chia cho mỗi người 30 triệu sau khi phim ra mắt.

"Thời điểm bộ phim ra mắt, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ được quyết định. Rand đã đặt những cảnh khó nhất trong 《 Liệp Tâm 》 lên hàng đầu vì ngay từ đầu ông ta đã lên kế hoạch giết tất cả các diễn viên."

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Nại và Salmond đã phá hỏng kế hoạch của Rand.

Diệp Sanh nói: "Không khí tư hữu..."

Sau khi sở hữu tư nhân về tài nguyên đất đai và tài nguyên nước riêng, thế giới cuối cùng đã đi đến bước cuối cùng là sở hữu tư nhân về tài nguyên không khí.

Tại phòng triển lãm thứ tư, lời dạy tối cao của Thần là tài sản riêng là thần thánh bất khả xâm phạm.

Người thực thi pháp luật bên cạnh Tòa nhà Tài chính luôn theo dõi họ.

Diệp Sanh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng: "Ninh Vi Trần, xem ra chúng ta nhất định phải quay bộ phim này. Bởi vì chúng ta không thể để Rand trở thành người chiến thắng cuối cùng."

Rand ghét họ đến mức chắc chắn sẽ để họ chết không có chỗ chôn.

Người chiến thắng cuối cùng có quyền không bán không khí cho họ.

Khi cánh cửa cuối cùng xuất hiện, mọi người đều mất đi dị năng và trở thành những người bình thường.

Diệp Sanh nhớ lại cuộc thảo luận trước đó của bọn họ, La Hành nói không cần lo lắng đám dị giáo sau khi họ mất đi dị năng sẽ đột nhiên đối phó với bọn họ. Bởi vì trong một "xã hội văn minh", nếu kẻ dị giáo ở phòng trưng bày thứ tư muốn giết người thì phải "hợp pháp".

—— Nhưng sau khi luật về không khí riêng được thông qua, việc người thực thi pháp luật giết người khác là hoàn toàn hợp pháp vì hơi thở của họ xâm phạm tài sản của người khác, và không có lỗi gì cả.

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, không còn cách nào khác đành cười nói: "Cục cưng, có lẽ tình thế còn tệ hơn chúng ta tưởng tượng."

Diệp Sanh: "Hả?"

Ninh Vi Trần nói: "Anh có thể xem nội dung cá cược, cá cược là Rand khởi xướng, Rand tự nguyện nhượng bộ, cho nên hắn có quyền cùng Bartlett thương lượng một ít chi tiết nhỏ —— em không nghĩ rằng nếu hắn thua, Rand sẽ giúp chúng ta sống sót."

Rand lẽ ra có thể bắt Bartlett hứa không bán không khí cho các diễn viên.

Thời điểm bộ phim 《 Liệp Tâm 》ra mắt, họ không chỉ nhận được 30 triệu, điểm tín ngưỡng đầy ắp mà cánh cửa cuối cùng cũng xuất hiện.

Đồng thời, thế giới đã quyết định ra người chiến thắng cuối cùng và không khí chính thức trở thành tài sản riêng.

Diệp Sanh âm thầm nghiến răng.

Phòng triển lãm thứ tư ngay từ đầu đã là ngõ cụt.

Nếu họ muốn kiếm đủ tiền ở đây, cách duy nhất họ có thể làm là quay phim 《 Liệp Tâm 》.

Nhưng chỉ có ba số phận đang chờ đợi họ.

Chết trước khi quay phim, chết trong khi quay phim, hoặc... chết sau khi quay phim.

Trong đôi mắt hạnh của Diệp Sanh có một dòng nước ngầm đen tối, lạnh lùng và kỳ lạ.

Cậu nhìn lên qua cửa sổ của hòn đảo và nhìn qua tòa nhà chọc trời đứng ở trung tâm thế giới.