Chúng ta hãy đi xuống địa ngục.
Những tòa nhà cao tầng tạo thành một khu rừng kim loại và gió hú giận dữ. Tàn tích trông giống như nơi tận cùng thế giới, với những cánh tay cơ khí bị vứt bỏ khắp nơi.
"Bố!" Gió mạnh lăn một tảng đá lớn và đập vào cậu bé. Harbor hét lên và vùi mặt vào vòng tay của Salmond vì sợ hãi.
Salmond nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé, nhìn cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên không trung với đôi mắt nâu sâu thẳm.
Salmond thì thầm: "Đừng sợ." Ông hít một hơi thật sâu và bế đứa trẻ bước vào.
La Hành và Lạc Hưng Ngôn theo sát phía sau. Lâm Nại không ngần ngại đi theo.
Dịch Hồng Chi đứng đó không nhúc nhích, cảnh giác nhìn Circe. Circe và hắn thuộc cùng một công hội, đã hợp tác nhiều lần, cô làm sao có thể không biết suy nghĩ của Dịch Hồng Chi?
Circe giễu cợt: "Sao vậy, cậu sợ sau khi mọi người đi vào, một mình tôi sẽ trực tiếp đi ra cửa à?"
Dịch Hồng Chi mỉa mai nói: "Đây không phải là việc cô sẽ làm sao?"
Circe cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, Dịch Hồng Chi, cậu và tôi đều là người cùng một đường, nhất định có kế hoạch này." Circe vuốt thẳng bím tóc treo trên ngực, trong mắt có ác ý nói: "Chỉ đáng tiếc, cây cầu này chỉ có một người có thể đi qua, cậu và tôi sẽ không để đối phương chiếm được cơ hội này."
Người như bọn họ, chết cũng muốn kéo người theo, sao có thể để người khác giẫm lên đầu mình để vượt qua cửa?
Dịch Hồng Chi: "Vậy cùng nhau vào đi, đừng nghĩ đến chuyện gian lận."
Circe: "Những lời này cũng dành cho cậu."
Sau khi Quý Kiên và Tô Hi bước vào.
Dịch Hồng Chi và Circe cảnh giác lẫn nhau và cũng bước vào cửa.
Ánh sáng trắng tinh khiết tiêu tán, đầu tiên mọi người nghe thấy tiếng chuông nhẹ nhàng, nước trong núi Giang Nam ấm áp mềm mại, gió thổi qua mũi dường như mang theo một mùi thơm ngọt ngào. Khi bọn họ mở mắt ra, họ nhìn thấy bầu trời trong xanh và mặt hồ rộng lớn.
Họ đứng trên thuyền và nhìn lên những tòa nhà cổ kính ở phía bên kia.
Khi Diệp Sanh đến phòng triển lãm thứ ba, điện thoại của cậu đã rơi xuống hồ trước khi cậu kịp hoàn hồn lại. Vì thế lần này cậu nhanh chóng mở mắt, cố ý giữ chặt điện thoại, đứng vững khi thuyền va vào. Vì vậy, cậu đã tận mắt nhìn thấy một bóng người màu xanh lá cây trên tòa nhà ba tầng đối diện, nước mắt lưng tròng, nhảy từ hàng rào xuống. Eo cô như cây liễu, tay áo như hoa bay, cú rơi từ tòa nhà màu đỏ như là cảnh ly kỳ nhất trong tranh.
Nghe nói Lục Châu xinh đẹp độc nhất vô nhị nhưng nàng đã rơi khỏi tòa nhà khi ta đến*.
*Raw: 闻说绿珠殊绝世,我来偏见坠楼时
"Thập Tam Nương nhảy xuống sông!"
"Thập Tam Nương nhảy xuống sông!"
Vô số người trên bờ kêu lên.
Diệp Sanh đã sử dụng Search để chụp ảnh Cổng Linh Tinh.
【Tên phân loại: Nhà Truyền Giáo】
【Tên quỷ: Chúa tể của Phòng triển lãm thứ ba】
【Cấp bậc: Cấp A】
【Tổng quan: Hiếu, đệ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. 】
Cậu tắt điện thoại.
Diệp Sanh nói với Quý Kiên: "Hãy đi cứu cô ấy."
Quý Kiên: "Hả?"
Lạc Hưng Ngôn trực tiếp đẩy hắn xuống sông: "Muốn cậu cứu thì cậu đi cứu đi, hả cái gì hả?"
Quý Kiên té xuống nước: "Ahhhhhh--!"
Tô Hi hoàn toàn bối rối đứng trên thuyền, sắc mặt tái nhợt, nhìn chung quanh nói: "Đây là phòng trưng bày thứ ba, chúng ta đã trở lại rồi à?"
Circe lập tức nhìn chiếc nhẫn máu trên tay mình, vẻ mặt xấu xí nói: "Nhưng dị năng của chúng ta vẫn chưa hồi phục."
Salmond nhìn Diệp Sanh, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Sanh lại có khả năng mang họ trở lại.
Lâm Nại nói: "Chúng ta... nên làm cái gì bây giờ? Diệp Sanh, chúng ta nên làm cái gì?"
Khi thuyền cập bờ, Diệp Sanh bắt chéo đôi chân dài và xuống thuyền.
"Giết các vị thần và chặt đứt xiềng xích."
Giết thần... Một số dị năng giả cấp A ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn vào Cổng Linh Tinh được làm bằng ngọc bích và cao ngất ngưởng như những đám mây.
Lạc Hưng Ngôn nhận thấy thể chất của Diệp Sanh sau khi bắn viên đạn không được tốt lắm nên chủ động nói: "Tôi sẽ đối phó với vị thần trong phòng triển lãm này. Khác với lần trước tôi bị kéo vào 【Thành Phố Kỳ Lạ】, lần này tôi đến đã chuẩn bị sẵn sàng."
Diệp Sanh gật đầu.
La Hành dùng đôi mắt xanh trầm ngâm nhìn Diệp Sanh, hắn đến từ Đảo Bướm và đã quen với việc phân tích khẩu súng trong tay Diệp Sanh, tuy nhiên, sau khi thấy Lạc Hưng Ngôn tin tưởng Diệp Sanh đến mức nàỳ, hắn ta không tiếp tục kiểm tra nó mà di chuyển tầm mắt ra xa.
Lần trước khi họ ra đi, họ là những vị tiên được kính trọng với làn gió nhẹ và vầng trăng sáng. Bây giờ mọi thứ đang bắt đầu lại từ đầu, trở thành một người xa lạ ở nơi đất khách quê người, và mục đích đã hoàn toàn thay đổi. Đi qua những con đường giống hệt nhau và nhìn thấy những bông hoa ở đế đô giống hệt nhau, tâm trạng của bọn họ bị đảo lộn.
Tháng ba ở kinh thành, mùa xuân ngập sâu trong tranh. Họ đứng trên tháp Minh Nguyệt, tòa nhà cao nhất ở kinh thành, nhìn lên sợi dây sắt trong tay Lạc Hưng Ngôn, quấn quanh cổng vòm bạch ngọc từng lớp một.
Chúa tể của Phòng triển lãm thứ ba giận dữ xuất hiện, với những giáo điều được viết trên người nó, giống như một ngọn núi khổng lồ đang di chuyển. Nhưng lần này, nó không còn khả năng đuổi họ ra ngoài nữa. Bởi vì sự xuất hiện của cánh cửa cuối cùng đồng nghĩa với việc triển lãm đã kết thúc và du khách không còn lối thoát.
Người dân trong kinh thành nhìn thấy cảnh tượng này đều hét lên như điên.
"Dừng lại!"
"Các ngươi định làm gì?!"
"Đây là chuyện bất kính! Hãy xuống đây!"
Các thái giám đang tìm trường sinh đan cho hoàng đế hoảng sợ chạy tới, thế tử Sở Vương kinh ngạc nhếch nhác bò dậy từ trên người nữ nhân mềm mại.
Mọi người hung hãn chửi bới: "Các ngươi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục vì quá phản nghịch!"
Sợi xích sắt trói chặt cơ thể của Chúa tể của Phòng triển lãm thứ ba, đồng tử của Lạc Hưng Ngôn gần như biến thành một đường mỏng, trông có vẻ rất vất vả. Anh ta đã không sử dụng dị năng ban đầu của mình.
Đối phó với một kẻ dị giáo cấp A gần như phải trả giá bằng mạng sống của anh ta.
Cuối cùng khi gi ết chết Chúa tể của Phòng triển lãm thứ ba, Lạc Hưng Ngôn cảm thấy như răng của mình sắp biến thành một con dã thú, một tia điên cuồng hiện lên trong mắt anh ta, và anh ta chống lại sự điên loạn để nhai máu thịt.
"Lạc Hưng Ngôn!" La Hành bước nhanh đi tới đỡ anh ta. Lạc Hưng Ngôn cúi đầu, lấy viên kẹo cuối cùng trong túi ra, nhét vào miệng, khàn giọng nói: "Tôi không sao, chỉ cần tăng tốc lên một chút đi."
"Hỏng, chìa khóa của chúng ta hỏng rồi." Tô Hi đột nhiên hét lên.
Răng rắc. Với sự sụp đổ của Cổng Linh Tinh, tín ngưỡng mà họ cô đọng ở phòng triển lãm thứ ba cũng biến mất.
Chỉ còn lại 3/4 số chìa khóa hoàn hảo ban đầu.
Circe hoàn toàn không chịu nổi, cô hỏi: "Diệp Sanh, cậu định làm cái quái gì vậy?!"
Diệp Sanh phớt lờ cô. Cậu ném khối bát diện lên trên, nó rơi xuống phía sau lòng bàn tay đẫm máu và tiếp tục xoay.
Chẳng bao lâu, một cánh cửa trắng tinh mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Khối bát diện tiếp tục được tái tạo và họ đang đi bộ trở lại triển lãm.
Diệp Sanh: "Tiếp tục."
Gió xuân mang theo một bông hoa đào rơi trên mái tóc đen của cậu.
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "Circe, tôi dẫn cô đi đường tắt..." Cậu lạnh lùng nói bốn chữ cuối cùng: "Con đường xa nhất."
Con đường ngắn nhất, con đường xa nhất.
Circe đứng đó, nắm chặt tay.
Lần này, khi mọi người bước qua cửa, họ hoàn toàn không hề ngạc nhiên và quay trở lại thời Trung cổ đen tối, bẩn thỉu và hỗn loạn.
"Thiêu chết ả!"
"Giết những mụ phù thủy này! Giết những kẻ mang đến tai họa bệnh tật!"
Lạc Hưng Ngôn vẫn đang cắn viên kẹo trong miệng, nhìn Circe bằng đôi mắt dọc màu vàng và nói: "Cô Circe, cô chắc chắn là người tự tin nhất về vị thần thời Trung Cổ."
Circe nghiến răng.
Những con át chủ bài cuối cùng của dị năng giả cấp A được dùng để cứu mạng, cô hoàn toàn không muốn sử dụng chúng! Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô không còn lựa chọn nào khác. Circe hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp và thẳng thắn nói: "Tôi không chắc bây giờ tôi có thể giết một tên dị giáo cấp A hay không. Tôi cần sự giúp đỡ." Cô quay đầu lại, nhìn Dịch Hồng Chi và nói thẳng: "Dịch Hồng Chi, cậu và tôi nhất định phải hợp lực."
Dịch Hồng Chi nhận được ánh mắt của mọi người, tuy mắng Circe nham hiểm nhưng hắn vẫn đồng ý.
"Đã biết."
Circe biến hai ngón tay thành một chiếc còi, cho vào miệng và thổi. Chẳng mấy chốc, một con mèo đen đi lạc từ trên đường chạy tới, Circe cúi xuống bế con mèo đen gầy gò lên, sắc mặt cô không biểu cảm, móng tay đâm vào phần bụng mềm mại của con mèo, khiến máu đổ lên quả bóng pha lê màu tím trong lòng bàn tay cô.
Quả cầu pha lê ngay lập tức phát ra ánh sáng đỏ như máu kỳ lạ.
Một luồng khí lạnh màu tím máu trực tiếp tấn công nhà thờ, giống như sấm sét, ngay lập tức đánh sập ngọn tháp nhà thờ. Khoảnh khắc bức tượng rơi xuống, người dân toàn thị trấn choáng váng. Mọi người như điên lao tới nơi có Tòa án ở phía trước!
"Các người là ai! Các người đang làm gì vậy!"
"Chúa ơi." Có người nhìn thấy cảnh tượng này thậm chí trợn mắt kinh hãi.
"Các người, các người." Một mục sư tức giận đến lồ ng ngực phập phồng, quát: "Đồ chó điên! Chúa sẽ trừng phạt các người và đày các người xuống địa ngục!"
Chẳng bao lâu nữa sẽ là đêm Hạ Chí, gió trong thị trấn về đêm có chút mát mẻ, nhằm đề phòng người dân thị trấn náo loạn cản trở kế hoạch.
Nhóm Diệp Sanh đi đến một tòa tháp cao cạnh nhà thờ, đã lâu không có người đến thăm tòa tháp, rêu và dây leo quấn đầy, chất đống.
Mọi người nhìn xuống sự hỗn loạn bên dưới.
Nghe những lời chửi rủa khàn khàn của họ, mọi người chỉ cảm thấy như đây là một giấc mơ.
Lâm Nại nói: "Lúc trước khi chúng ta rời đi, hơn một trăm phù thủy đã bị trói vào cọc. Máu của họ chảy khắp mặt đất, mở đường cho chúng ta đến thiên đường vĩnh hằng."
Cô nhìn thấy một cuốn sách nằm trên bàn đá.
Lau sạch mạng nhện và bụi bẩn để lộ ra quyển 《 Chiếc Búa Của Nữ Phù Thủy 》khét tiếng.
Bên ngoài tháp, trăng sáng, sao lấp lánh như kim cương.
Kẻ dị giáo cấp A ở phòng triển lãm thứ hai đã bị Circe chọc giận, một kẻ dị giáo cầm cây thánh giá làm từ xương người và mặc một chiếc áo choàng đẫm máu, trông giống ác quỷ hơn là thần, xuất hiện phía trên nhà thờ!
Circe hét lên: "Dịch Hồng Chi."
"Đã biết."
Dịch Hồng Chi nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng đưa ra một chiếc tù và cứu mạng. Dị năng của hắn là 【Linh Thính】, ngay lúc hắn thổi tù và, chủ nhân của Phòng triển lãm thứ hai đột nhiên hét lên, Sóng âm và Sấm tím tấn công gã. Gã giơ cây thánh giá lên và chém Circe Dịch Hồng Chi. Cả hai người lúc này đều không có dị năng, ăn một đòn và phun ra một ngụm máu lớn.
Sắc mặt của Circe tái nhợt, cô nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng để nghiền nát hoàn toàn quả cầu pha lê trong tay! Vô số mảnh vỡ xuyên vào lòng bàn tay, cô loạng choạng, nhưng trong mắt tràn ngập lửa sâu, cô không hề nhượng bộ chút nào.
Dịch Hồng Chi cũng cảm thấy khó chịu, bề ngoài tù và xuất hiện vết nứt, lực va đập cực lớn đánh thẳng vào ống ngậm của hắn, miệng đầy máu, chỉ có thể dựa vào kiên trì mới có thể cầm cự.
Quý Kiên nhìn cảnh này từ trên tháp cao, há miệng, nhưng không có lời nào phát ra. Trong bốn phòng triển lãm này, Circe và Dịch Hồng Chi không bao giờ thay đổi bản chất xấu xa và đáng khinh của mình. Hắn có thể nói họ xấu xa, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng họ rất mạnh. Sức mạnh nằm ở trí thông minh, sức mạnh và lòng dũng cảm. Dị năng giả cấp A không có nhân vật nào đơn giản.
Lâm Nại đứng bên cửa sổ tòa tháp, cúi đầu xuống và xé bìa cuốn 《 Chiếc Búa Của Nữ Phù Thủy 》. Trang đầu tiên bị xé ra, trang thứ hai bị xé ra và trang thứ ba bị xé ra. Xé chúng theo chiều ngang, chiều dọc, lặp lại vô hạn, xé chúng thành từng mảnh.
Cuối cùng, giữa tiếng gầm của những kẻ dị giáo, tiếng gầm của người dân thị trấn và tiếng gió trong đêm Hạ Chí —— Lâm Nại giơ tay lên và rải chúng ra ngoài.
Những mảnh giấy vụn từ trên tháp rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh giống như tuyết rơi. Circe và Dịch Hồng Chi đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800, nhưng cuối cùng họ đã đánh bại chủ nhân của phòng triển lãm thứ hai và loạng choạng lùi lại.
Trong cơn tuyết giấy của đêm Hạ Chí này, Diệp Sanh đã xoay hình bát diện. Dưới ánh trăng máu, cánh cửa cuối cùng xuất hiện.
Đi từ đầu đến đuôi, rồi lại đi từ đuôi lên đầu.
Diệp Sanh ngẩng đầu lên.
Hóa ra mọi rắc rối, ngây thơ mờ mịt như lọt vào trong sương mù trong phòng triển lãm đầu tiên, cuối cùng cũng phải được... giải quyết.
"Đi nào."
Thịch!
Thịch, thịch, thịch!
Tiếng trống chói tai vang lên và mọi thứ bắt đầu.
Diệp Sanh mở mắt và đứng trên một vùng hoang vu xanh tươi. Những tiếng hát hiến tế thanh tao trong trẻo chậm rãi lan truyền giữa trời đất. Đại vu đứng trên tế đàn, trên đầu có lông vũ sáng ngời, quần áo lộng lẫy, múa kiếm và hò hét.
"Chìa khóa còn lại một nửa."
Dịch Hồng Chi khẽ th ở dốc, người đầy máu, sờ sờ cổ tay mình.
Salmond quay đầu lại nhìn dòng sông Lê chảy dài vô tận, thảm thực vật dọc đường đang đâm chồi nảy lộc.
"Bố ơi, trời đang mưa."
Harbor thò đầu ra và đưa tay hứng những cơn mưa phùn.
Salmond thì thầm: "Ừ, trời đang mưa."
Lễ hiến tế sớm kết thúc, đại vu và dân làng vui vẻ trở về.
Lâm Nại nhìn Salmond và nói: "Vị thần trong phòng triển lãm đầu tiên là vị thần của thiên nhiên. Salmond, chúng ta hãy hợp tác nhé." Salmond gật đầu.
Đoàn người đi đến rìa của tế đàn hình tròn ở trung tâm trời đất.
Diệp Sanh nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu tím rải rác trên mặt đất.
Harbor chú ý đến ánh mắt của cậu, nhìn xuống, chợt nhận ra, nói: "Ồ, em nhớ ra, đây là chiếc nhẫn của anh Diệp."
Diệp Sanh: "..." Nếu không nói được thì đứa nhỏ có thể im lặng. Cảm ơn Ninh Vi Trần rất nhiều, khi cậu nhìn lại từng phòng triển lãm, điều cậu nghĩ đến là cảnh Ninh Vi Trần kéo cậu đi hẹn hò. Vòng cỏ tím ở phòng triển lãm thứ nhất, bữa tiệc khiêu vũ đêm hè ở phòng triển lãm thứ hai và búi tóc trong tòa nhà được trang trí công phu ở phòng triển lãm thứ ba.
Diệp Sanh đối với trẻ con không có chút thương cảm, nghiêng đầu nói: "Lạc Hưng Ngôn, anh cho một viên kẹo của anh vào miệng nó đi."
Harbor: "..."
Harbor mím môi và sắp khóc.
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Không còn nữa. Cái trong miệng tôi là cái cuối cùng. Nếu tôi không ra ngoài, tôi sẽ lại nhai vỏ cây."
Harbor yếu ớt nói: "Em, em bị sâu răng, không ăn được đồ ngọt."
Nhưng sự phản đối của cậu bé đã bị phớt lờ.
La Hành nhịn không được nhìn bọn họ bắt nạt trẻ con, nói: "Bắt đầu đi."
Salmond gật đầu, quay người và giao Harbor cho Quý Kiên.
Quý Kiên sửng sốt: "A? Tại sao lại là tôi?"
Salmond nói trong lòng, bởi vì chỉ có trong tay cậu, con trai tôi mới không bị bắt nạt.
Nhưng Salmond mỉm cười và nói: "Giúp tôi một chút."
Quý Kiên sắp khóc, thân là người đứng cuối đội, hắn chỉ có thể tiếp quản vị tổ tông nhỏ bé này.
Lâm Nại đã cắt những lọn tóc nhỏ của chính mình và đốt chúng. Salmond cúi xuống múc một vốc nước từ sông Lê.
Tô Hi nhìn chung quanh, mệt mỏi nói: "Liệu dân làng có lại chạy tới nói rằng chúng ta sẽ xuống địa ngục nếu báng bổ như thế không?"
Quý Kiên cười khổ: "Đúng vậy, lại là địa ngục."
Hắn cúi đầu, ngơ ngác nói nhỏ: "Thời đại nào cũng vậy, những người đầu tiên giết thần đều phải xuống địa ngục."
"Đi ngược dòng, đi ngược xu thế của thời đại, kể chuyện phản quốc, đều là đi về hướng cái chết để tìm đường sống."
Hắn có thể sẽ không bao giờ tiếp xúc với một nơi nguy hiểm ở cấp độ 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】 một lần nữa trong đời.
Nhưng trải nghiệm này cũng đủ để hắn nhớ suốt đời.
Đôi môi của Circe đỏ ngầu vì máu, cô nhìn Diệp Sanh và nói: "Diệp Sanh, giết vị thần ở đây và chúng ta sẽ quay trở lại phòng triển lãm thứ tư. Nhưng sau khi chúng ta quay trở lại thì sao? Tôi, Dịch Hồng Chi, Salmond, Lâm Nại và thậm chí Lạc Hưng Ngôn đã sử dụng hết con át chủ bài của mình, cậu và La Hành có tự tin g iết chết một tên dị giáo cấp A+ không?
Đôi mắt xanh của La Hành bình tĩnh và hắn nói: "Tôi có thể gi ết chết nhiều nhất là một kẻ dị giáo cấp A."
Circe mím chặt môi và cảnh giác nhìn Diệp Sanh.
Lòng Dịch Hồng Chi trầm xuống, bọn họ đã dùng hết con át chủ bài cuối cùng, giờ đã không còn sức lực tay trói gà không chặt, nếu Diệp Sanh đột nhiên đổi ý... thì...
Diệp Sanh biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng cậu không có ý định chứng minh mình vô tội, hạ mi xuống, lạnh lùng nói: "Hiện tại các người nhất định phải tin tôi, chỉ có thể tin tôi."
Circe: "..."
Dịch Hồng Chi: "..."
Circe tức giận đến phát run, cô biết ngay! Cô biết ngay! Ninh gia, cùng với Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên, được mệnh danh là ba thế lực lớn của nhân loại! Thiếu phu nhân tương lai nhà họ Ninh sao có thể là một nhân vật đơn giản được!
Cách đó không xa lắm. Lâm Nại và Salmond hợp tác, một cái 【 Vạn Vật Có Linh 】, một cái 【 Winter 】được triển khai, cả hai đều là lực lượng tự nhiên. Sương giá ngưng tụ, vạn vật nở hoa, trong sương giá những chiếc lá xanh đâm chồi nảy lộc.
Dân làng chạy tới vì quá sốc đã vô cùng tức giận nhưng cũng không khỏi sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
Như Tô Hi đã nói, đại vu bắt đầu nguyền rủa họ và nói rằng họ sẽ xuống địa ngục.
Bốn vị thần xuân, hạ, thu, đông trong 《 Sơn Hải Kinh 》xuất hiện.
Lưỡi dao lạnh lẽo đóng vai trò là mũi nhọn và dây leo đóng vai trò là vật cản, đóng đinh chúng sống sờ sờ vào cột đá!
Lần này, Diệp Sanh không cần phải quay khối bát diện nữa.
Ba phòng triển lãm phía trước của Bảo tàng Tín Ngưỡng đều bị bọn họ phá hủy, trong khoảnh khắc bốn cột đá rơi xuống, bầu trời sụp đổ và mặt đất vỡ vụn, biến núi non thành tro bụi.
Cạch, cạch, cạch. Trên cổ tay họ, chiếc chìa khóa trói buộc họ từ đầu lại vỡ tan, chỉ còn lại một phần tư, bám vào máu thịt như một vết sẹo lạnh giá.
Sắc mặt của Lâm Nại tái nhợt, quay đầu nhìn thế giới đang sụp đổ, cô nhắm mắt trong ánh sáng trắng thuần khiết và nói: "...Chúng ta thật sự đã cắt đứt xiềng xích."
【Bão "Bụi" tấn công các khu vực ven biển hoặc đất liền sẽ bị ảnh hưởng bởi lốc xoáy nhiệt đới trong 6 giờ, với sức gió trung bình đạt cấp 12 trở lên. 】 Trở lại phòng triển lãm thứ tư, lần này họ đứng trước mắt bão.
"Các người!" Chủ nhân phòng triển lãm thứ tư không ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy. Tại sao họ có thể quay trở lại? Tại sao!
Là một kẻ dị giáo cấp A+, bản năng của gã là tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm. Chủ nhân của phòng trưng bày thứ tư muốn bỏ chạy, mặc dù không nghĩ rằng Diệp Sanh có thể giết được mình, nhưng gã không muốn bị tổn thất một chút nào. Bởi vì tư bản đều keo kiệt và tính toán như thế này.
Tuy nhiên, để dụ các dị năng giả vào trò chơi, Nhà Truyền Giáo đã nhốt nó ở đây, nó không có cách nào trốn thoát được!
Lạc Hưng Ngôn ngẩng đầu cười lạnh: "Hiện tại, chúng tôi có thể giết ông."
Chủ phòng triển lãm thứ tư rất tức giận nhưng tình hình buộc gã phải kìm nén cơn tức giận. Gã trợn mắt, nhìn những người đang kiệt sức, đạo đức giả nói: "Haha, cảm ơn các bạn đã vất vả, các bạn thực sự đã cho tôi một bất ngờ lớn."
Chủ nhân của phòng trưng bày thứ tư nhìn Diệp Sanh và La Hành, rồi cười đạo đức giả nói: "Hai người hà tất nào phải làm thế? Nhìn lại đồng đội của mình đi, bọn họ hiện tại không phải là đối thủ của các cậu. Cầu Cầu vồng vẫn còn ở trên trời, vẫn như cũ một người không cần trả giá bất cứ giá nào cũng có thể rời khỏi đây, các người không cần phải chiến đấu với tôi."
Circe nhìn bóng lưng của Diệp Sanh như một con rắn độc, trong khi Dịch Hồng Chi cũng lo lắng không kém.
Diệp Sanh không đáp lại cành ô liu do chủ nhân phòng triển lãm thứ tư đưa ra, chỉ tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta thỏa thuận đi, chủ nhân phòng triển lãm thứ tư."
Chủ nhân của phòng triển lãm thứ tư bối rối, nó hoàn toàn không hiểu được mạch não của Diệp Sanh.
"Hả? Bây giờ cậu đang nói gì với tôi vậy?"
Diệp Sanh lặp lại: "Thỏa thuận đi."
"Diệp Sanh!"
"Diệp Sanh!!"
Nghĩ rằng cậu qua cầu rút ván, trong lòng Circe và Dịch Hồng Chi đầy hận thù đến mức mắt họ muốn nổ tung.
Giao dịch?
Chủ nhân của phòng triển lãm thứ tư sửng sốt, nhưng nó lập tức nghĩ đến khối bát diện bị Diệp Sanh ném trước đó, hơi thở của nó bất giác trở nên gấp gáp.
Do bản chất của nó, nó cử động cơ thể làm bằng rượu, thịt và tiền, cúi xuống và nói một cách thân thiện: "Anh bạn trẻ, khi giao dịch với tôi, cậu phải đưa ra đủ lợi ích."
Diệp Sanh mở lòng bàn tay ra.
Chủ nhân phòng triển lãm thứ tư hít một hơi thật sâu!
Nó không phải là một khối bát diện, nhưng giá trị của nó vẫn khiến trái tim gã rung động, đó là chiến tích mà Diệp Sanh có được sau khi đi qua ba phòng triển lãm đầu tiên và dọc đường giế t chết các vị thần.
Tất cả đều được lấy từ các vị thần trước đó.
Những chiếc răng đỏ như máu của chủ nhân phòng trưng bày thứ nhất, cây thánh giá bằng xương trắng của chủ nhân phòng trưng bày thứ hai và những cuốn sách mục nát của chủ nhân phòng trưng bày thứ ba.
Lợi ích tổng hợp của ba thứ này đủ để chủ phòng triển lãm thứ tư đồng ý bất cứ điều gì. Nó không tự chủ được chút nào, cười toe toét, lau nước bọt tham lam, khẩn trương nói: "Cậu bé, cậu muốn mua gì của tôi? Cầu Cầu Vồng là do Nhà Truyền Giáo xây dựng, và Cổng Vĩnh Hằng cũng là do Nhà Truyền Giáo xây dựng. Ngoài hai thứ này tôi không thể hứa với cậu, nhưng tôi có thể bán cho cậu mọi thứ khác."
Diệp Sanh ngẩng đầu lên và đứng ở trung tâm cơn bão, những hoa văn máu nhỏ như mặt số đồng hồ máy móc lại xuất hiện trong con ngươi của cậu. Gió thổi tung áo cậu, để lộ vòng eo thon gọn. Hồi lâu, giọng nói của chàng trai trẻ vẫn mềm mại và bình tĩnh, nhưng lời nói lại rất điên cuồng.
"Vậy thì hãy bán cho tôi chiếc thòng lọng có thể g iết chết ông."
Cơn giận của Circe và Dịch Hồng Chi đột nhiên dừng lại và họ chết lặng tại chỗ.
Lâm Nại và Salmond cũng đột ngột ngẩng đầu lên, đồng tử co lại.
Chỉ có Quý Kiên cảm giác như mình nhìn thấy quỷ, không biết vì sao Diệp Sanh lại đưa ra yêu cầu như vậy!
Tô Hi hoàn toàn bối rối, không biết tại sao.
Lạc Hưng Ngôn cắn một miếng kẹo mút, nghe xong không nhịn được, bả vai run lên, khẽ cười.
"Ha, hahahaha."
La Hành đỡ lấy thân thể của anh ta, lạnh lùng nói: "Còn cười được sao?"
Lạc Hưng Ngôn ngậm cây gậy trong miệng và cười nói: "Thái tử phi thật trâu bò. La Hành, cậu không nghĩ rằng rất trâu bò sao?"
Thân thể của chủ phòng triển lãm thứ tư bị đóng băng trên bầu trời.
Một đôi mắt tròn lồi ra nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh, như muốn cạo một lớp da trên cơ thể Diệp Sanh.
Diệp Sanh vừa mở lòng bàn tay, đưa ba thứ cho gã xem, bình tĩnh nói: "Ông không phải là người văn minh sao? Đây không phải là xã hội pháp trị sao? Đây là thứ tôi muốn mua. Tiền trao cháo múc, ông có muốn bán không?"
Chủ nhân phòng triển lãm thứ tư không muốn bán chút nào! Ai muốn bán cho ai đó thứ gì đó có thể gi ết chết gã? Nhưng ba thứ kia thật hấp dẫn!
Chúng thật hấp dẫn...
Chủ nhân phòng triển lãm thứ tư không kìm được nước miếng, nhỏ giọt xuống. Nó cảm thấy bây giờ mắt nó hẳn là đỏ hoe, cơ thể run lên vì hưng phấn.
Tham lam không phải là tính cách mà là linh hồn của nó.
Nó nghĩ ra vô số lý do để bản thân đồng ý giao dịch này, vững chắc nhất chính là, cho dù lấy được sợi dây, những người này cũng không tìm được nó! Đúng vậy, nếu không tìm được nó thì có ích gì?
Nó nuốt một ngụm nước bọt rồi nhổ ra một chiếc lưỡi dài đầy u bướu từ trong miệng, đầu lưỡi có một sợi dây phát ra ánh sáng vàng. Thi thể thối rữa và hôi hám rơi về phía Diệp Sanh, như sợ cậu sẽ hối hận, gã nhanh chóng nhổ sợi dây vào lòng bàn tay cậu, lập tức dùng chiếc lưỡi dài cuốn ba thứ lại đưa vào miệng.
Lòng tham không đáy mà trực tiếp nuốt vào.
Diệp Sanh cầm sợi dây, không thèm nhìn thẳng mà ném thẳng vào người La Hành, lạnh lùng nói: "【Atheist】, đến lượt anh."
La Hành đeo găng tay vào, bắt lấy sợi dây vàng dính đầy nước bọt và máu, khẽ mỉm cười.
【Atheist】 đi lang thang ở diễn đàn thứ sáu và đã giế t chết vô số vị thần. 【Lồ ng Chim】 ngay từ đầu đã là nhằm mục đích "phong thánh" cho các vị thần.
Sợi dây vàng đột nhiên bắt đầu dài ra và phân nhánh trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng biến thành một chiếc lưới kéo, kéo dài từ bầu trời đến hướng chủ nhân phòng triển lãm thứ tư muốn trượt đi sau khi nuốt những thứ kia.
"Ahhh! Các người, các người!"
Chủ nhân phòng triển lãm thứ tư đột nhiên hét lên. Điều quan trọng nhất đối với người kinh doanh là sự chính trực.
Logic cơ bản của hoạt động kinh tế của thế giới tư bản, ngoài việc theo đuổi lợi nhuận của người dân, còn là "tín nhiệm". Tín dụng là cốt lõi của nền kinh tế hiện đại.
Sợi dây nó bán phải có khả năng tự giế t chết mình.
Dị giáo cấp A+ vùng vẫy, la hét, chửi bới nhưng vô ích, chiếc lồ ng làm bằng dây xoắn ngày càng chặt hơn! Cắt bỏ từng mảnh thịt và máu từ nó!
Với sự sụp đổ của các vị thần, thế giới cũng tan rã, những cơn bão hoành hành và các tòa nhà sắp sụp đổ.
Ngày tận thế đã hoàn toàn đến, Diệp Sanh nói: "Đi tới cửa."
Vô số tòa nhà cao tầng bị đập vỡ, khiến cánh cửa vĩnh hằng từ trên trời cao tới tận cuối chân trời. Mọi người đều chạy ngược gió, hướng về cõi vĩnh hằng cuối cùng. Tô Hi lo lắng nhìn đường màu đỏ trên cổ tay cô, chờ đợi một phần tư cuối cùng tan biến. Chấm đỏ như máu hằn sâu vào cổ tay họ bốc hơi theo không khí.
Cô nín thở, hy vọng rằng họ sẽ nhận được một chiếc chìa khóa mới và một chiếc nhẫn đen hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trên cổ tay cô sau khi họ phạm tội và bằng mọi cách giế t chết các vị thần.
Nhưng không có gì...
Cô sững người tại chỗ, vết sẹo cuối cùng mờ đi, cổ tay sạch sẽ và không còn gì cả.
Tô Hi bỗng nhiên đỏ mặt, ngẩng đầu lên, dừng lại, hét lên với Diệp Sanh: "Không! Diệp Sanh! Không có chìa khóa! Không có chìa khóa mới!"
Cô vừa kêu lên, Quý Kiên cũng bị ảnh hưởng, không dám chạy nữa.
Càng đến gần, họ càng thấy rõ bộ mặt thật của cánh cửa vĩnh hằng. Ánh sáng của Cổng Vĩnh Hằng rất thánh thiện và thuần khiết, như thể nó có thể rửa sạch mọi thứ xấu xí trên thế giới. Nhưng mùi máu nồng nặc từ cửa xông ra khiến bọn họ run rẩy sợ hãi, như thể vừa rơi vào hầm băng.
Thế giới này nói rõ ràng với họ.
Không có chìa khóa, đột nhập vào cánh cửa vĩnh hằng là ngõ cụt.
Tô Hi ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc gần chết, cô ngơ ngác ôm cổ tay nói: "...Chúng ta phá hủy chìa khóa ban đầu, nhưng không có chìa khóa mới mọc lên. Chúng ta thật sự muốn đến đó sao? Không, chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ chết!
Ổ khóa tròn ở chính giữa Cánh cửa vĩnh hằng được bao phủ bởi những chiếc răng cưa sắc nhọn, giống như một cái miệng đầy máu.
Triển lãm vẫn chưa kết thúc, bây giờ họ vẫn là những người bình thường.
Nếu bọn họ bước vào bên trong mà không có chìa khóa, liệu bọn họ có thực sự không bị xé xác thành từng mảnh không?
Cảm giác nguy hiểm của Circe nhạy cảm hơn Tô Hi rất nhiều, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy khi dừng lại trước cổng Vĩnh Hằng. Nhìn xuống cổ tay mịn màng của mình, tóc dài bay phần phật, khàn giọng nói: "Đúng rồi, không có chìa khóa mới."
Không có chìa khóa, làm sao có thể mở cửa. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhận được ánh mắt của họ và nhìn về phía "Cánh cổng vĩnh hằng" cách đó chỉ vài bước chân.
Cậu cười khúc khích một cách mỉa mai. Lau đi vết máu vô tình văng vào miệng, cậu ngẩng đầu lên, lông mi như con bướm sải cánh ở nơi tận cùng thế giới,
"Làm sao chúng ta có thể chết được?"
Giọng nói của Diệp Sanh rất nhẹ nhàng.
Cậu đi ngược ánh sáng, bước bước đầu tiên và nói.
"Chúng ta là sự vĩnh hằng."
*
Cạch.
Hình ảnh chuyển từ chuyển động sang tĩnh, từ sáng sang tối.
Đó là một con đường tối tăm, im lặng, giống như một lối đi an toàn dẫn đến cuối viện bảo tàng.
Sau khi bước qua cánh cửa vĩnh hằng, chân Diệp Sanh giẫm lên tấm thảm chống ồn.
Không khí không còn lẫn các hạt bụi và trở nên mát mẻ, sạch sẽ hơn.
Bọn họ quay trở lại bảo tàng.
Lấy Diệp Sanh làm mẫu, những người phía sau không còn do dự nữa mà bước vào cửa.
Mọi người mở mắt ra, nhìn rõ xung quanh và sửng sốt.
Dịch Hồng Chi sửng sốt: "Chúng ta... đi ra?"
Circe lẩm bẩm, "Triển lãm kết thúc rồi."
Đôi chân của Tô Hi đã yếu ớt, cô đã bị suy nhược thần kinh, ngồi xổm xuống tường, ôm đầu khóc.
Quý Kiên cũng òa khóc nức nở: "Kết thúc rồi, kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi."
Tô Hi ngồi xổm trên mặt đất, túm tóc mình, hoàn toàn không hiểu, nghẹn ngào nói: "Sao chúng ta lại ra ngoài? Chúng ta căn bản không có chìa khóa. Tại sao? Tại sao?"
Nhưng không ai đáp lại lời nói của cô.
Harbor được cha ôm vào lòng, lặng lẽ ngẩng đầu lên, sau đó chỉ vào một bức tranh, nhẹ giọng nói: "Bố, lửa."
Lửa? Theo giọng nói của cậu bé, Salmond nhìn những bức tranh trưng bày bên cạnh và sững sờ. Bức tranh này mô tả cảnh người xưa "đánh lửa". Nhưng đây không phải là sự khởi đầu. Ông quay lại và nhận ra rằng hành lang họ đã đi dài hơn nhiều so với đoạn đường còn lại. Những dị năng giả cấp A có thị lực rất tốt, họ quay lại và nhìn rõ từng bức tranh được vẽ trên đó trong ánh sáng mờ ảo. Có thời gian bên dưới, và niên đại sớm nhất có thể bắt nguồn từ bảy triệu năm trước. Trên thảo nguyên châu Phi, những "con người" đầu tiên đi thẳng dưới tán cây.
Dịch Hồng Chi ngẩng đầu, đưa tay chạm vào một bức bích họa vẽ công cụ bằng đá, hồi lâu không tỉnh lại. Sau khi hồi phục sau tai nạn, gã nói với vẻ mặt phức tạp: "Tô Hi, cô còn cảm thấy lời gã nói là đúng không?"
"Người điều hành thứ sáu nói rằng lịch sử nhân loại tạo thần, giết thần, tạo thần, rồi lại giết thần chỉ là chuyển từ lồ ng này sang lồ ng khác. Bởi vì mức độ tự do cao sẽ cho phép đoàn tàu tư bản đưa nhân loại xuống vực thẳm. Mức độ tập trung hóa cao sẽ gây ra th@m nhũng trong những người chịu trách nhiệm phân phối. Bản chất con người là ích kỷ và tham lam, và sẽ luôn có sự áp bức và bất bình đẳng mới."
"Có thể con người thực sự đầy tham vọng, và lý trí không thể vượt qua loài vật, nhưng lịch sử loài người chưa bao giờ ngừng tưởng tượng và tìm kiếm một trật tự hợp lý không tưởng."
Dịch Hồng Chi dùng một giọng rất nhẹ nói: "Phương thức nhảy ra khỏi lồ ng này và vào lồ ng khác không phải là con đường khám phá của con người."
Circe lấy lại được dị năng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn và có thời gian chăm sóc kẻ kéo chân mà cô mang theo. Cô kéo Tô Hi từ trong góc đứng lên, nói: "Đi thôi, ra khỏi đây." Tô Hi nghe Dịch Hồng Chi nói xong liền nức nở đứng dậy cùng Circe.
Salmond chạm vào đầu Harbor, khi đứa trẻ ngạc nhiên nói "Khỉ", ông mỉm cười dịu dàng và bất lực nói: "Đó là tổ tiên của chúng ta."
Salmond thở dài: "Con người luôn là kẻ cờ bạc trong quá trình tiến hóa. Cái giá của việc đi thẳng là chết người."
"Có lẽ dấu hiệu khiến con người trở thành con người là họ chiến đấu chống lại thế giới, thiên nhiên, người khác và chính họ."
"Chúng ta trải qua hàng triệu năm đấu tranh với trời đất, chống lại tự nhiên. Chúng ta có thành công không? Có lẽ vậy đi."
"Bây giờ chúng ta chỉ tiếp tục đấu tranh chống lại con người và bản chất con người. Lịch sử nhân loại kéo dài hàng triệu năm, lịch sử văn minh chỉ có bảy tám nghìn năm, tức là chỉ chiếm một phần trăm lịch sử nhân loại. Tại sao bây giờ con người phải tìm một lối thoát, một câu trả lời cho một đất nước hoàn hảo?"
Giọng nói của Salmond nhẹ nhàng như một cơn gió, tiêu tan trong hành lang.
"Lịch sử bảy nghìn năm văn minh quá ngắn ngủi. Con người thậm chí còn không có câu trả lời cho câu hỏi "Tôi là ai?". Ai có thể nói rõ ràng rằng "Chúng ta sẽ đi đâu?""
Sẽ luôn có người đốt một đống lửa mới và dẫn dắt loài người đi giết các vị thần một lần nữa để tìm ra câu trả lời.
Diệp Sanh đi ở phía trước và không hề nghe họ thảo luận chút nào. Bức tranh tường biến mất ở cuối hành lang, ánh sáng xuyên qua phòng trưng bày mờ đi và hàng ngàn ánh sao chiếu sáng trên bức tường cuối cùng.
Mọi người đều ngẩng đầu lên và nín thở khi nhìn thấy phần kết của cuộc triển lãm này. Một tia sáng thánh thiện không tì vết từ trên trời rơi xuống, đầu tiên chiếu sáng một dòng chữ ở giữa.
【Nhận thức chính mình. 】
Điều này lẽ ra phải được viết bởi người ban đầu thành lập Bảo tàng Tín Ngưỡng.
Lâm Nại kinh ngạc nghiêng đầu, không khỏi nhớ đến lời nói ban đầu của Diệp Sanh. Trước khi con người hiểu được chính mình thì mọi suy nghĩ đều đang tạo ra thần thánh.
Còn Diệp Sanh thì đứng dưới tia sáng, như bước lên thiên hà.
Cậu nhìn đoạn kết trên tường với vẻ mặt lạnh lùng.
【Các bạn đến từ đâu?
Lithium trong cơ thể bạn đến từ ba phút đầu tiên của Vụ nổ Big Bang. Kẽm trong cơ thể có nguồn gốc từ bụi phóng vào vũ trụ sau hai vụ va chạm sao neutron. Cần một lượng đồng rất nhỏ để chứng kiến cái chết của một sao lùn trắng. Lượng coban nhỏ nhất đến từ các đám tinh vân cách xa hàng tỷ năm ánh sáng. 】
【Nhận thức chính mình.
Không có thiên đường hay địa ngục, từ lúc bạn được sinh ra, bạn là vĩnh hằng. 】
【Đi Vào Vĩnh Hằng —— Triển lãm đặc biệt về nền văn minh nhân loại tại Bảo tàng Tín ngưỡng, cảm ơn các bạn đã xem. 】
Dòng cuối cùng là.
【Tạm biệt】
*
Đồng thời, nó hoàn toàn tách biệt khỏi bàn cờ đan xen của bảo tàng và nằm trong không gian thần thánh.
Ninh Vi Trần cười haha nói: "Checkmate."
---Tác giả có lời muốn nói---
Có rất nhiều trích dẫn trong chương này.
Nghe nói Lục Châu xinh đẹp độc nhất vô nhị nhưng nàng đã rơi khỏi tòa nhà khi ta đến. ——《落梅》-《Hoa mận rơi 》.
Cuộc sống giống như một con đường, con đường ngắn nhất thường là con đường tồi tệ nhất. —— Francis Bacon.
Chỉ cần giá hợp lý, tư bản sẽ bán sợi dây treo mình. ———— Samuel Huntington.
Ngoài ra còn có kết luận cuối cùng: "Kẽm trong cơ thể có nguồn gốc từ bụi phóng vào vũ trụ sau hai vụ va chạm của sao neutron. Cần một lượng nhỏ đồng để chứng kiến cái chết của một sao lùn trắng. Lượng coban nhỏ nhất đến từ đám tinh vân cách đây hàng tỷ năm ánh sáng.", từ Internet.