Những ngày tiếp theo, Diệp Sanh đến thư viện của Học viện Quân sự số 1 để tìm hiểu một số thông tin về 【Đảo Bướm】. Nhưng chẳng có gì cả, thông tin về 【Đảo Bướm】 không được công bố rộng rãi. Người cầm quyền trên Đảo Bướm sống một cuộc sống ru rú trong nhà, không có tên, ảnh, mật danh.
Hòn đảo thơ mộng và xinh đẹp trên biển, được bao quanh bởi những con bướm đỏ, giống như một ngọn núi cổ tích vô hình trên biển.
Sau khi Diệp Sanh đặt cuốn sách xuống, cậu tình cờ gặp một số học sinh của Học viện Quân sự số 1. Mấy người nhìn thấy cậu, lần lượt dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, mấp máy môi nói: "Diệp..." nhưng lại rụt rè không dám chào hỏi.
Diệp Sanh không có hứng thú nói chuyện với ai và bước nhanh ra khỏi thư viện.
Nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi, đám người nhìn nhau, tim như rớt ra ngoài, giọng điệu vô cùng phức tạp.
"Đây là Thái tử phi phi, cậu ấy thật xinh đẹp."
"...Khí thế cũng quá mạnh."
"Khi nhìn thấy cậu ấy, đầu óc tôi trống rỗng và không biết phải nói gì".
"Cậu có biết rằng thứ hạng chung của trường Diệp Sanh đã tăng từ thứ mười lên thứ tư không?"
"Chết tiệt. Cậu ấy đi nơi nào!"
Diệp Sanh gần như đã trở thành một tồn tại thần thoại trong Học viện Quân sự số 1. Nhiều học sinh trong lớp EF thậm chí còn thầm hy vọng rằng Diệp Sanh có thể mang lại một cuộc cải cách và thay đổi tình trạng phân biệt đối xử đối với họ hiện nay. Nhưng hiển nhiên Diệp Sanh không có hứng thú với việc này, bầu không khí quý tộc tràn ngập Học viện Quân sự số 1 hoàn toàn không thể lọt vào mắt cậu. Kể cả khi cậu đã ở dưới đáy đặc quyền khi bước vào trường và bị hàng nghìn người chế nhạo; hay bây giờ cậu đang đứng trên đỉnh vinh quang và được hàng nghìn người tôn sùng.
Diệp Sanh luôn không tương thích với Học viện Quân sự số 1.
Cậu đang bận điều tra sự thật về thân thế và những ký ức đã mất của mình.
Ninh Vi Trần thực sự muốn kéo cậu về căn hộ để l@m tình cả ngày lẫn đêm. Nhưng kể từ khi hắn nói với Diệp Sanh rằng "người điều hành thứ hai hận hắn", Diệp Sanh trở nên tập trung hơn vào chuyện của Jeremiel và không còn hứng thú làm chuyện kia một chút nào.
"..."
Ninh Vi Trần tự ôm đá đập chân mình, chỉ có thể miễn cưỡng cười, kéo Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Bảo bối, chúng ta sắp phải xa nhau lâu như vậy, anh thật sự không muốn làm gì trước khi chúng ta phải xa sao?"
Diệp Sanh nói: "Nửa tháng, không lâu như vậy."
Ninh Vi Trần hít sâu một hơi, không thèm giả vờ nữa, đóng máy tính trong lòng Diệp Sanh lại, ôm eo cậu hôn nói: "Em cảm thấy rất lâu."
Diệp Sanh: "..."
Cậu thực sự phục Ninh Vi Trần, chính hắn là người bị người điều hành thứ hai ghi hận? Hắn không có cảm giác nguy cơ nào cả!
Diệp Sanh bị hắn đè lên giường, cau mày muốn nói gì đó, nhưng lời nói của cậu lập tức bị chặn lại bởi một nụ hôn đầy khiêu khích và d*c vọng.
Thân thể cậu bây giờ đã rất quen thuộc với Ninh Vi Trần, nếu hắn tùy ý trêu chọc cậu, cậu sẽ cảm nhận được, rất nhanh sẽ theo hắn đi vào vòng xoáy d*c vọng.
Trong vài ngày tiếp theo, cậu thực sự không bao giờ rời khỏi căn hộ nữa.
Trước khi Diệp Sanh đến Thành phố Giải trí Thế giới, cậu vẫn chưa làm được bất cứ điều gì mình muốn.
"..."
Oh SHIT.
Những ngày ở một mình trong căn hộ. Ninh Vi Trần không muốn quản gia Lý vào quấy rầy bọn họ, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, họ dứt khoát ở nhà nấu cơm.
Diệp Sanh đau đầu khi nhìn vị đại thiếu gia này nấu món ăn Trung Quốc.
"Cậu thật sự không biết nấu đồ ăn Trung Quốc, tránh ra."
Diệp Sanh không thể chịu đựng được nữa nên đã lấy dụng cụ và đuổi Ninh Vi Trần sang một bên để làm những công việc lặt vặt.
Hầu hết đồ ăn Trung Quốc đều bao gồm rau xào, và Ninh Vi Trần rõ ràng không thành thạo kỹ thuật "xào". Mỗi lần Ninh Vi Trần ăn đều thực hiện theo quy trình như một buổi lễ, nhưng hắn có thể nấu rất nhiều món ăn, hắn đã định cư ở nhiều quốc gia từ khi còn nhỏ, và hắn biết một chút về một số món ăn đặc biệt của mỗi quốc gia. Chỉ có Trung Quốc là quê hương của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ trở lại.
Diệp Sanh cảm thấy rất kỳ quái: "Vì sao Ninh gia không cho cậu trở về Trung Quốc?"
Ninh Vi Trần mở vòi nước, ngoan ngoãn rửa trái cây, thành thật nói: "Ở đây bọn họ thậm chí còn hiếm khi liên lạc với em."
Diệp Sanh: "Tại sao?"
"Cái đó em cũng không biết." Ninh Vi Trần nói: "Bảo bối, anh muốn ăn dâu tây không? Há miệng ra."
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần rửa sạch một quả dâu tây, trực tiếp đưa tới bên miệng cậu.
Diệp Sanh sửng sốt, mở miệng cắn quả dâu, nước ép ngọt ngào.
Ninh Vi Trần cong môi cười với cậu.
Diệp Sanh mặt không biểu cảm nhìn hắn, không nói nên lời —— suy nghĩ của cậu luôn bị Ninh Vi Trần dẫn đi lạc lối.
Buổi tối chỉ có hai người ăn cơm, Diệp Sanh đơn giản làm hai món một canh. Thành thật mà nói, kỹ năng nấu ăn của cậu rất tầm thường, bởi vì Âm Sơn không có nhiều loại đồ ăn và thời gian để cậu luyện tập, chỉ cần cậu có thể tự nuôi sống mình là được. Ninh Vi Trần rửa trái cây xong, còn có tình thú đi cắt cành hoa. Kỹ năng cắm hoa của hắn thực sự cũng khá tốt.
Ở cùng hắn một thời gian dài, cậu đã sớm phát hiện ra rằng so với Ninh Vi Trần, cậu là người ít hứng thú với cuộc sống hơn.
Cơm nước xong, tắm rửa xong.
Diệp Sanh bật máy tính và lâm thời ôm chân Phật đi tìm hiểu về Thành phố Giải trí Thế giới.
Ninh Vi Trần đi ra ban công nghe điện thoại.
Hoa hồng trên bàn đỏ tươi, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trong lúc nhất thời, Diệp Sanh cảm thấy trong căn phòng lạnh lẽo này có một loại dịu dàng nào đó.
Sau khi kiểm tra tin tức, cậu dùng ngón tay đóng giao diện lại, quay đầu nhìn Ninh Vi Trần đang đứng trên ban công, sửng sốt một lát.
Ninh Vi Trần dường như có khả năng làm thời gian trôi chậm lại, vô tình làm giảm bớt nhịp sống nhanh chóng của cậu.
Trên người Diệp Sanh mấy ngày nay vẫn còn dấu tích h0an ái chồng chất, ái muội. Mái tóc đen của cậu rất đen, khiến làn da của cậu càng trắng hơn, và đôi mắt cậu có một số cảm xúc mà chính cậu cũng không thể hiểu được. Khi cậu mới chào đời, sự bạo lực và chán ghét luôn dâng lên trong cậu hết lần này đến lần khác đã được chữa lành một cách kỳ diệu vào lúc này. Nếu không phải những chuyện lộn xộn này, cậu và Ninh Vi Trần bây giờ có lẽ chỉ là một đôi tình nhân bình thường mà thôi.
Diệp Sanh đã tắm xong, nhưng Ninh Vi Trần vẫn kéo cậu vào phòng tắm, nói sẽ cho cậu xem thứ gì đó mới để chơi.
Diệp Sanh: "..." Hết lần này đến lần khác, kiến thức của cậu sẽ được làm mới bởi những gì Ninh Vi Trần biết, ở mọi khía cạnh.
Càng đến gần thời gian đi Thành phố Giải trí Thế giới, Ninh Vi Trần ở trên giường làm càng tàn nhẫn. Rất nhiều lần, lấy thể chất của Diệp Sanh gần như không thể chịu đựng được nữa.
Ngày khởi hành, Ninh Vi Trần không chỉ đưa chìa khóa phòng cho cậu mà còn đưa cho cậu một chiếc nhẫn. Họ đã nhờ quản gia Lý lấy cặp nhẫn đôi phù hợp cho họ, và bây giờ cuối cùng họ cũng nhận được nó, một chiếc nhẫn trơn màu đen kiểu nam, nhưng họa tiết của chiếc nhẫn rất lạ và quý giá, dán lên làn da ngón áp út có cảm giác hơi lạnh. Nó đen đến nỗi dường như nó có thể hấp thụ cả ánh sáng.
Ninh Vi Trần hôn lên môi cậu, nói: "Ở Thành phố Giải trí Thế Giới chờ em."
Diệp Sanh: "Cậu đi Đảo Bướm cũng cẩn thận một chút."
Ninh Vi Trần nhếch lên đôi môi mỏng, nhịn không được ôm chặt cậu nói: "Bảo bối, anh nhất định phải nhớ kỹ thân phận đàn ông đã có gia đình của mình."
Khi Diệp Sanh nghe đến "người đàn ông đã có gia đình" này, cậu nghĩ đến vẻ làm bộ làm tịch rụt rè trước kia của Ninh Vi Trần khiến cậu ghê tởm muốn chết.
Diệp Sanh nói: "Tôi không thể quên được."
Ninh Vi Trần đưa cậu lên máy bay trước khi rời đi.
Diệp Sanh nhìn mặt hắn, nghĩ đến việc họ sẽ xa nhau rất lâu, cậu giơ tay lên, túm lấy quần áo hắn, chủ động hôn hắn.
Ninh Vi Trần sửng sốt một chút, sau đó ôm lấy eo cậu mỉm cười đón nhận nụ hôn chia tay.
Sau khi Diệp Sanh lên máy bay, việc đầu tiên cậu làm là bật điện thoại di động lên để kiểm tra số dư.
Thành phố Giải trí Thế giới được mệnh danh là thành phố tội lỗi, không có tiền thì khó sống ở đó. Lúc trước ở 【Thành Phố Kỳ Lạ】 cậu được Cục Phi tự nhiên cấp một khoản tiền, nhưng vẫn chưa tiêu, vì Lạc Hưng Ngôn có ý bảo vệ cậu nên Tổng cục không biết sự thật và chỉ đưa cho Diệp Sanh ba triệu.
Bao nhiêu đây là hoàn toàn đủ đối với Diệp Sanh.
Ba triệu có lẽ đủ để cậu trụ được cho đến khi kết thúc trò chơi Khải Minh.
Máy bay hạ cánh xuống một thành phố ở rìa Thái Bình Dương, nơi Diệp Sanh lên tàu đến Thành phố Giải trí Thế giới. Đây là thuyền riêng của nhà họ Ninh, mọi người bên trong đều phục vụ cậu. Diệp Sanh chết lặng trước khuôn mặt tươi cười của nhóm người lần lượt hét lên "Thiếu phu nhân", cậu đi thẳng vào căn phòng trên tầng cao nhất, nằm xuống và không bao giờ ra ngoài nữa. Phải mất một ngày một đêm để đến được cảng Frigga. Nhiệt độ và độ ẩm khác nhau được báo cáo theo thời gian thực trên tàu. Sau khi Diệp Sanh nghỉ ngơi thật tốt, trên người không còn dấu vết gì, cậu nhìn nhiệt độ trong Thành phố Giải trí Thế Giới, chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen.
"Anh Diệp." Sau khi được cậu nhấn mạnh, cuối cùng họ cũng sửa lại cách gọi tên, "Có cần chúng tôi đưa anh đến căn hộ của thiếu gia không?"
Diệp Sanh nói: "Không cần."
Con tàu đến cảng Frigga và Diệp Sanh cập bến, điều đầu tiên cậu cảm nhận được là sương mù ở đây dày đặc đến mức nào. Sương mù bên cạnh cảng Frigga không bao giờ có thể bị xua tan bất kể ngày hay đêm, sương mù dày đặc khiến cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của thành phố. Diệp Sanh cúi đầu nhìn địa chỉ mà Ninh Vi Trần đưa cho cậu. Khu trung tâm của Thành phố Giải trí Thế giới còn có một cái tên rất hay là Fensalir. Trong thần thoại Bắc Âu, cung điện nơi Frigga, vợ của Odin sống.
Diệp Sanh bước về phía trước.
Sương mù dày đặc từ từ tán đi, Diệp Sanh nhìn thấy thành phố tội lỗi này trông như thế nào. Thành phố Giải trí Thế giới mà cậu đã nghe vô số lần, quả thực vô cùng thịnh vượng, mỗi tòa nhà cao tầng đều giống như một con thú đen áp bức.
Cậu vẫn đang nhìn vào thành phố. Đột nhiên có người chủ động bắt chuyện với cậu. "Chào."
Diệp Sanh thu hồi ánh mắt và đưa ánh mắt về phía người đang chào đón mình.
Hắn là một chàng trai trẻ với mái tóc nâu.
Trữ Khánh mấy ngày nay đang tìm kiếm đồng đội, Thành phố Giải trí Thế giới quá lớn, tất cả dị năng giả có chứng chỉ công dân đều có mắt cao hơn đầu. Vòng loại trực tiếp đầu tiên sắp bắt đầu, hắn và Lưu Vĩnh An đang rất nóng lòng tìm thêm một vài đồng đội.
Trữ Khánh nói: "Cậu cũng là người bình thường không có dị năng phải không?" Dị năng giả đều quen thuộc với Thành phố Giải trí Thế giới, sẽ không lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu như Diệp Sanh.
Với sự xuất hiện của từng con tàu, số lượng người bình thường và dị năng giả trong thành phố rộng lớn này giờ gần như ngang nhau.
Diệp Sanh không định nói chuyện với hắn nữa nên gật đầu và đi về phía trước. Trữ Khánh nói: "Này, chờ đã, có phải cậu cũng nhận được tin nhắn đó và đến đây đánh cược mạng sống của mình không?"
Diệp Sanh sửng sốt. Nhưng khi nghe đến từ "tin nhắn", cậu lập tức quay lại.
Khả năng thao túng tin nhắn văn bản chỉ có thể là kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ tư. ENIAC.
Diệp Sanh nói: "Tin nhắn?"
Trữ Khánh: "Đúng vậy, tôi nhận được tin nhắn kia, theo chỉ dẫn của nó mà tới đây." Trữ Khánh cười khổ nói: "Tôi đang bị ung thư, chỉ còn có ba tháng để sống. Còn cậu thì sao? À, nhân tiện, thành phố này được gọi là Thành phố Giải trí Thế giới."
Diệp Sanh: "Cho tôi xem tin nhắn."
Trữ Khánh: "Hả?"
Nhưng vẻ mặt Diệp Sanh quá bình tĩnh, giọng điệu gần như ra lệnh. Trữ Khánh ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Diệp Sanh mở tin nhắn và cảm nhận được bầu không khí giống như Search.
Trữ Khánh sửng sốt nói: "Cậu không có nhận được tin nhắn, làm sao cậu tới được đây? Cậu là người bình thường, căn bản không mua được vé thuyền."
Diệp Sanh không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: "Ở đây có bao nhiêu người bình thường như anh?"
Trữ Khánh: "Không ít, gần như mấy vạn người."
Diệp Sanh vốn muốn trực tiếp đến Fensalir, nhưng lại nhìn Trữ Khánh đang lo lắng và mệt mỏi.
Sự tò mò về kế hoạch của ENIAC đã ngăn cản cậu.
"Hiện tại các người sống ở đâu?"
Trữ Khánh nói: "Người có tiền thì ở khách sạn, nhưng ở đây quá đắt đỏ, về cơ bản chỉ có thể sống ở ngoại thành. Người không có tiền thì sống ở thế giới ngầm ở Thượng Thành. Bây giờ tới đó, mọi người đều giống như một kẻ vô gia cư ngủ dưới đất, tốt nhất cậu nên có một nơi để ở lại trong Thành phố Giải trí Thế giới vào ban đêm, nếu không sẽ dễ chết." Hắn nhìn Diệp Sanh và nói "Tôi đang sống với một đồng bọn trong một khách sạn ở ngoại thành. Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?" Sau khi Dương Tông dạo quanh Thành phố Giải trí Thế giới một vòng, gã không quan tâm đ ến hai người họ nữa.
Trữ Khánh chìa một cành ô liu ra và nói: "Ba người chúng ta có thể ở một phòng."
Diệp Sanh: "Không cần, tôi có tiền."
Trữ Khánh nói: "Ồ, bây giờ cũng đã muộn rồi. Cậu có muốn tìm chỗ ở trước không? Khách sạn nơi tôi ở vẫn còn phòng trống."
Diệp Sanh suy nghĩ một chút, cảm thấy ở lại một đêm cũng không quá đắt. Cũng thuận tiện cho cậu hiểu rõ toàn bộ tình huống của Thành phố Giải trí Thế giới, cậu tùy ý gật đầu.
Trữ Khánh thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Giá cả ở Thành phố Giải trí Thế giới rất thực tế, hỗ trợ nhiều loại tiền tệ. Cậu đến từ Trung Quốc, ở lâu sẽ có giảm giá, chắc là 600.000 một đêm."
"?"
Diệp Sanh nhìn Thành phố Giải trí Thế giới, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Trữ Khánh, nghiến răng nghiến lợi nói ra. "Bao nhiêu?"
Trữ Khánh bối rối: "Sáu trăm nghìn một đêm."
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh: "............"