Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 23




Khi Diệp Sanh bị Ninh Vi Trần dùng đôi tay hắn nâng mặt cậu lên, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, cả người tỏa ra áp suất thấp.

Cậu đã làm vô số lần chuẩn bị tâm lý trong WC để có thể tự mình "khóc" được, nhưng lại không nghĩ lại tại sao lại vì an toàn nhất thời của mình mà lựa chọn việc gây độc hại cho mắt người khác có quá không phúc hậu hay không?

Sau đó đôi mắt hồng dữ tợn bộ dáng rơi lệ quỷ dị này đã bị Ninh Vi Trần thấy được.

Diệp Sanh: "......"

Diệp Sanh thật sự muốn chết.

Cậu giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Ninh Vi Trần, dùng giọng chán nản nhìn đi chỗ khác nói: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?!"

Ninh Vi Trần cũng không phản kháng, thần sắc không rõ rút tay hắn ra. Sau một lúc thất thần hắn cũng phản ứng kịp rằng bộ dáng hiện tại của Diệp Sanh rõ ràng không có khả năng là cậu khóc.

Ninh Vi Trần đứng thẳng trong bóng tối giấu đi cảm xúc lạnh lùng trong mắt, nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nói: "Đi, tất nhiên phải đi. Cái gì em cũng đều nghe anh cả."

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Sau một thời gian bị làm ngơ thì Lạc Hưng Ngôn cuối cùng vẫn tức giận, biểu tình dữ tợn nói lớn: "Thái tử gia vội vàng đi như vậy làm gì, tôi cùng Ninh gia là bạn đã nhiều năm như vậy, thái tử gia không giới thiệu với tôi về vị bên cạnh này một chút xem là ai sao? Người yêu nhỏ của cậu?"

"Thái Tử gia" là biệt hiệu do toàn bộ Cục Phi tự nhiên ngầm gọi Ninh Vi Trần.

Bình thường mọi người chỉ dám gọi sau lưng, hiện tại từ trong miệng Lạc Hưng Ngôn nói ra lại tràn đầy ác ý.

Bất quá cái loại biểu tình ác ý khó chịu hoàn toàn lộ trên mặt này của anh đối với Ninh Vi Trần nhìn giống như một đứa trẻ.

Ninh Vi Trần nhếch khóe môi mỉm cười, đôi mắt hoa đào ngậm cười lưu luyến mà nhìn về phía Diệp Sanh, trong lòng tràn đầy chán ghét phải giao tiếp với Lạc Hưng Ngôn, hắn vừa định nói gì đó lại nghe được giọng nói của Diệp Sanh.

"Anh có việc?"

Cổ họng bị thương của Diệp Sanh cũng không ảnh hưởng đến sự sắc bén như lưỡi dao trên người Diệp Sanh, giọng nói lạnh như băng. Vóc dáng cậu vốn dĩ cao gầy, trong bóng đêm có một loại cảm giác áp bách vô hình, hiện giờ tầm mắt cậu nhìn về phía Lạc Hưng Ngôn, cậu càng bực bội không hề che giấu.

"Chúng tôi có quan hệ gì chúng tôi có đi hay không thì không phải là việc của anh. Anh nói nhiều thật đấy."

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Lạc Hưng Ngôn: "............"

Anh ăn mệt trước mặt Ninh Vi Trần đã sớm thành thói quen bởi vì Cục Phi tự nhiên cũng chưa từng có ai tức giận với vị Thái tử gia này. Hiện tại, lần đầu tiên trong đời anh bị một người bình thường dùng loại thái độ như vậy chất vấn.

Nhất thời Lạc Hưng Ngôn bối rối trong giây lát và thậm chí không phản ứng kịp.

Lúc anh kịp phản ứng, Ninh Vi Trần đã nghiêng đầu cười một lúc lâu.

Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, bực bội đối với Ninh Vi Trần bên cạnh cười không ngừng nói: "Cậu muốn ở lại đây thì ở."

Ninh Vi Trần lập tức ngừng cười, bước nhanh theo sau, ngữ khí ngọt giống như đang làm nũng: "Không, anh đi đâu em liền đi đó."

Lạc Hưng Ngôn: "......" Mẹ nó gay chết tiệt.

Cơn giận của Lạc Hưng Ngôn xông lên đầu, sợi xích sắt treo trên áo phông của anh phát ra âm thanh do ngực anh phập phồng. Anh bước nhanh về phía trước, nhất định phải thấy rõ ràng vị tình nhân bí mật của Ninh Vi Trần này là thần thánh phương nào.

"Đứng lại!"

Nhưng mà không ai để ý đến anh.

Diệp Sanh bị ngữ điệu làm nũng của Ninh Vi Trần ghê tởm ra một thân nổi da gà, lạnh mặt, chân dài bước nhanh ra ngoài nhanh như gió.

Ninh Vi Trần không cố sức chút nào đuổi kịp cậu, mắt không chớp nhìn cậu, mỉm cười: "Bảo bối, vừa rồi anh giúp em ra mặt sao?"

Hắn gọi cậu là anh, lúc thì gọi bảo bối, lúc lại gọi Diệp Sanh, giọng điệu tùy ý không đứng đắn. Tuy nhiên Diệp Sanh tiếp xúc với hắn lâu như vậy cũng đại khái hiểu được một chút. Cái xưng hô "bảo bối" chỉ trong hai loại tình huống mà Ninh Vi Trần sẽ gọi.

Một là đang giận, hai là đang vui.

...... Đủ có bệnh.

Nhưng kiến thức của cậu đối với Ninh Vi Trần từ lúc ở trên đoàn tàu và trong bữa tiệc đã sớm biết bản lĩnh đổi trắng thay đen đổi lời kịch của hắn, cũng không trông đợi vị ảnh đế này tự mình hiểu được cái gì, hờ hững nói: "Cứ coi như vậy đi."

"Ồ." Ninh Vi Trần gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

Diệp Sanh chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này, nhưng lúc cậu đi đến cuối hành lang, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Một cỗ hàn ý quỷ dị xưa nay chưa từng có đang tới gần.

Lúc cậu ở phòng ngủ trên tầng cao nhất của Tần lão gia tử cũng chưa cảm thấy khủng bố quỷ dị như vậy.

Trong bóng đêm có thứ gì đó giống như một con sông, cuồn cuộn không ngừng dọc theo vách tường ở cầu thang thấm xuống. Chúng chất đống ở đại sảnh tầng một thành một mảng đầm lầy thật lớn. Sau đó trong đầm lầy, thân thể của những đứa trẻ ma xuất hiện, tất cả đều hướng về phía bên này.

Quai hàm của Diệp Sanh căng chặt, khả năng nhìn trong đêm mạnh mẽ của cậu có thể khiến cậu thấy rõ mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

Chất lỏng có hình dạng đều đặn đang tràn ra từ toàn bộ tòa nhà kiểu phương tây vào trước sảnh tầng một, tích tụ liên tục tạo thành một "đầm lầy" đen ngòm có thể nhấn chìm mắt cá chân của một người. Nếu muốn rời khỏi chỗ này cần phải đi qua "vùng nước" dày đặc bóng ma trẻ con này.

"Đi theo phía sau tôi." Diệp Sanh thấp giọng nói.

Lúc cậu vừa nói ra liền cảm thấy lời này thật vô nghĩa.

Không đề cập đến thể chất mạnh mẽ và năng lực thần bí của Ninh Vi Trần, từ nhiều mặt có thể thấy hắn ta không phải là kẻ yếu đuối cần cậu bảo vệ.

Nhưng ma xui quỷ khiến lại khiến Diệp Sanh mở miệng nói ra lời này, lúc cậu bước xuống bậc thang cuối cùng theo bản năng đi tìm Ninh Vi Trần giống như đang có bệnh.

Cậu đang bị quỷ ám sao?

Diệp Sanh xem nhẹ quái dị trong lòng.

Kỳ thật phản ứng đầu tiên của cậu là cảnh giác nghi kỵ, nghi ngờ trên người Ninh Vi Trần có thứ gì đó có năng lực có thể tan rã phòng tuyến tâm lý, giống như hạ cổ đối với cậu. Nhưng cậu yên lặng một lát, lựa chọn vứt đi ý tưởng âm u trong đầu.

Ninh Vi Trần cười gật đầu: "Được."

Diệp Sanh không nói cái gì nữa, bước chân mới vừa bước vào đám đầm lầy kia, một chút chất lỏng màu đen mỏng bò lên ống quần cậu như rắn, nhanh chóng biến thành tay của một đứa bé, cào xé da cậu giống như muốn xé rách cậu đến mức huyết nhục mơ hồ rồi nuốt sống. Trên mắt cá chân truyền đến sự đau đớn thống khổ khống khác gì vết cưa sâu, nhưng bọn chúng có vẻ kiêng kị cậu, không dám xông vào, vết cắn cũng chỉ là gặm cắn rất nhỏ.

Diệp Sanh không sử dụng năng lực của Thai Nhi mặc dù trong mắt cậu vẫn còn nước mắt và trong trạng thái "khóc". Trong lòng cậu đang có rất nhiều điều cố kị.

Cục Phi tự nhiên là một tổ chức thế giới hàng năm tiếp xúc với dị đoan. Một dị năng giả dám gọi Ninh Vi Trần là Thái tử gia không thể có thân phận đơn giản. Cậu chỉ cần lộ ra một chút dị thường có khả năng sẽ bị người phát hiện manh mối.

Cậu chỉ có thể làm bộ nhìn không thấy dưới đất toàn bộ là những đứa trẻ ma, từng bước một bước qua tay, đầu, thân thể của những đứa trẻ ma này để đi ra bên ngoài.

Ninh Vi Trần bước chưa được hai bước đã từ phía sau nắm lấy tay áo của cậu, hắn đi tới, đặt cằm trên vai Diệp Sanh, nhỏ giọng nói: "Anh, có phải chúng ta đang gặp quỷ?"

Diệp Sanh: "Khi nào cậu mới bỏ được thói quen nói nhảm vô nghĩa."

Ninh Vi Trần "Ồ" một tiếng, nhẹ giọng cười nói: "Em sợ quỷ, anh nắm tay em đi được không."

Diệp Sanh: "?"

Cậu lạnh lùng giương mắt nhìn qua, Ninh Vi Trần đã ngựa quen đường cũ mà cầm lấy tay cậu, trong nháy mắt mười ngón tay đan vào nhau.

Diệp Sanh đột nhiên sửng sốt.

Khoảng khắc Ninh Vi Trần cầm lấy tay cậu, sự đau đớn trên cổ chân bị cắn xé nháy mắt liền biến mất, "dòng nước" tụ ở bên người cậu cũng nhanh chóng bốc hơi.

Đôi mắt mỉm cười của Ninh Vi Trần trông như đang suy tư gì đó nhìn Diệp Sanh một lúc, trong bóng tối, hắn mỉm cười nói: "Anh kì thật có thể cầu em giúp đỡ."

Hôm nay ngoài dự đoán hắn thật dễ nói chuyện.

Nhưng lúc trên tàu hắn cũng nhiệt tình thiện lương săn sóc như vậy, không bao lâu sau liền bại lộ bản tính.

Ninh Vi Trần tiếc nuối nói: "Làm bộ làm tịch cầu xin em một chút cũng được. Coi như đang dỗ em, em sẽ nhất định rất vui vẻ."

Diệp Sanh nhíu mày nhìn hắn.

Cậu cũng không ngoài ý muốn biết Ninh Vi Trần có năng lực như vậy, cũng không ngốc đến mức đuổi theo hỏi nguyên nhân.

Nhưng mỗi lần Ninh Vi Trần dùng loại lời nói như thế này nói với cậu, cậu lại càng cảm thấy kì quái.

Ninh Vi Trần thở dài và cười: "Quả nhiên rất khó để em có nguyên tắc đối với anh."

Hắn dắt tay Diệp Sanh, khóe môi ngậm cười, tư thế ưu nhã, như đang dắt tay bạn nhảy của mình trong vũ hội.

"Đi thôi, anh trai."

Ninh Vi Trần nói.

Rõ ràng dưới chân là muôn vàn những đứa trẻ tà ác, đầm lầy như Đao Sơn địa ngục. Hai người đều ăn mặc tây trang, một đen một trắng, ở trong tòa nhà kiểu phương tây lộng lẫy và trống trải, tựa hồ như họ đang tham dự một bữa tiệc khiêu vũ.

Lạc Hưng Ngôn vội vã đuổi theo, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lúc nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa lại mắng ra tiếng.

Nhưng trên mặt đất một mảnh màu đen dị đoan nhanh chóng khiến anh phát hiện điều không đúng, anh cau mày. Lạc Hưng Ngôn bình tĩnh lại, biểu tình trở nên nghiêm túc. Anh không đặt dị đoan cấp E vào trong mắt, ngay cả khi chúng nó chất đống đầy một phòng. Điều làm anh ngạc nhiên là những dị đoán cấp E này dường như bị thu hút bởi một hơi thở hấp dẫn nào đó mới chảy ra. Trạng thái lo lắng, cảnh giác cùng với thèm nhỏ dãi, đây là trạng thái chỉ khi gặp dị đoan cấp cao mới có thể xuất hiện của chúng nó.

Tuy rằng anh cảm giác được dị đoan cấp A ở trong căn phòng tận cùng hành lang kia, nhưng tòa nhà này đã tồn tại quá lâu, vết máu trên dây đai dưới chân giường đã khô và đông đặc lại. Không có ai sống ở đó trong một thời gian dài trong nhiều thập kỷ.

Lạc Hưng Ngôn ban đầu kết luận rằng những dị đoan cấp A ban đầu trong tòa nhà nãy đã sớm bị người chuyển đi.

Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào? Chỗ này còn có dị đoan cấp cao mới?

Anh đứng trên cầu thang, ánh mắt thâm trầm rơi trên mặt đất.

Những dị đoan màu đen kia không dám tiếp cận hai người, ôm hận không cam lòng kích động ở chung quanh.

Ban đầu anh tưởng nguyên nhân là do Ninh Vi Trần. Dù sao với tư cách là người thừa kế của Ninh gia, vị Thái tử gia được Cục Phi tự nhiên chú ý lâu như vậy, vị thiên tài Ninh Vi Trần đã làm mọi người rõ như ban ngày, hắn dễ dàng đối phó với dị đoan cấp thấp dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngay sau đó với tư cách là quan chấp hành cấp S, anh nhạy bén mà cảm giác được có điều gì đó không thích hợp trên người Diệp Sanh.

Đám dị giáo này thậm chú còn tham lam và quan tâm đến Diệp Sanh hơn cả Ninh Vi Trần! Chỉ là chúng nó e ngại điều gì đó mới không dám tới gần thôi.

Lạc Hưng Ngôn cắn răng, ánh mắt lạnh băng —— anh biết vị "người yêu" của Ninh Vi Trần không phải là một nhân vật đơn giản!

Lạc Hưng Ngôn từ trong túi móc ra một thứ đồ vật giống như một cái kén, sau đó nhẹ nhàng thổi về hướng Diệp Sanh rời đi. Cái kén phát triển nhanh chóng và sau một thời gian, một loài côn trùng phát sáng rất nhỏ xuất hiện. Đuôi nó phát ra ánh sáng huỳnh quang màu vàng đục, giống như đom đóm nhưng đôi cánh của nó giống như cánh ve sầu, vẫy bay về phía trước.

Diệp Sanh vừa bước ra khỏi tòa nhà thì Ninh Vi Trần đã lưu loát mà buông lỏng tay ra.

Bên này hồ có nhiều cây cối, gió đêm mát lạnh khiến bóng cây nhảy múa tạo cảm giác vừa đáng sợ vừa kì lạ.

Diệp Sanh im lặng một lúc và kể lại mọi chuyện mình đã trải qua bên trong.

"Những đứa trẻ ma này là do Tần tiên sinh tạo ra. Ông ấy mắc bệnh suy nhược t*ng trùng nặng, đã cưới năm người vợ, chắc chắn là có mục đích mờ ám. Những đứa trẻ ma này có khả năng dung hợp, trình độ nguy hiểm của chúng chắc chắn vượt qua đánh giá của mấy người. Ít nhất tôi không cho rằng chúng nó không có năng lực giết người cho nên tôi không ở trong đó lâu, hai tên vệ sĩ kia tự cầu nhiều phúc đi. Hiện tại chúng nó bị nhốt trong tòa nhà này không ra ngoài được, nhưng giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện. Nếu Tần Lưu Sương là dì nhỏ của cậu, cậu vẫn nên đem chuyện của Tần gia điều tra rõ ràng đi."

Diệp Sanh nói chỉ có vậy.

Ninh Vi Trần nghe xong, ý vị không rõ cười nhẹ ra tiếng: "Được, em đã hiểu rồi, vậy nhiệm vụ lần này của em là tòa nhà này sao?"

Diệp Sanh nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt.

Lúc này thanh âm Hoàng Di Nguyệt vang lên cách đó không xa.

"Sanh Sanh?!"

Hoàng Di Nguyệt nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ.

Diệp Sanh là cùng Ninh Vi Trần cùng nhau đi ra ngoài, và nói cho bà rằng có một tòa nhà kiểu phương tây ở bên đối diện hồ, rất có thể Ninh Vi Trần cũng đang ở đây.

Đây là cấm địa ma ám của Tần gia! Khi bà nhìn thấy trò đùa dai của Tạ Văn Từ trong ảnh chụp màn hình, bà lập tức sợ hãi đến mức không có ý định ở lại trong phòng tiệc. Sau khi nói chuyện với Tạ Quý bà liền lấy cớ đến hoa viên tìm đồ và mang theo hai nhân viên bảo vệ lại đây.

Sau khi Hoàng Di Nguyệt nhìn thấy cậu trong rừng cây, một hòn đá lớn rơi xuống trong lòng, âm thầm thở phào một hơi.

May mắn thay Diệp Sanh không có đi vào tòa nhà kia.

Nghe được thanh âm của Hoàng Di Nguyệt, gió đêm lạnh lẽo đem suy nghĩ của Diệp Sanh thổi thanh tỉnh, cậu luôn bị lạc lối khi ở bên Ninh Vi Trần, và nhìn thấy Hoàng Di Nguyệt thì cậu đã trở về hiện thực. Diệp Sanh lập tức nhớ tới mục đích ban đầu mà mình tham gia bữa tiệc này, vốn dĩ cũng chỉ là vì muốn thấy khuôn mặt thật của mẹ ruột mình.

Ninh Vi Trần đã đồng ý đưa cho cậu chiếc vòng cổ vảy cá sau bữa tiệc.

Việc ôn chuyện của họ đến đây cuối cùng cũng kết thúc.

Diệp Sanh mím môi lùi vài bước kéo giãn khoảng cách cùng với Ninh Vi Trần, phân rõ một đường giới hạn.

Ninh Vi Trần nhìn cảnh này nửa cười, nhướng mày không nói gì.

Diệp Sanh hét tên con ruột của mình lên, nhưng đôi mắt bà vẫn luôn cẩn thận quan sát Ninh Vi Trần. Diệp Sanh quay người rời đi trước, để lại một câu nói nhẹ nhàng: "Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ đến khách sạn Rose Emperor để tìm cậu." Ý tứ chính là không cần cậu diễn vẻ quen thuộc trong bữa tiệc.

Cậu đi về phía Hoàng Di Nguyệt, nhưng tầm mắt của Hoàng Di Nguyệt lại dừng trên người của Ninh Vi Trần, trong lòng đè nén các loại cảm xúc, cười nói "Sanh Sanh, con cùng Ninh thiếu gia......"

Diệp Sanh quá hiểu rõ mẹ ruột của mình, lạnh nhạt đánh gãy lời nói của bà: "Tôi gặp hắn một lần trên tàu, cũng không thân với hắn. Tôi để quên một thứ trên người hắn, bây giờ tôi lấy lại, chúng tôi không liên quan gì đến nhau cả."

Hoàng Di Nguyệt cứng họng, nhất thời nói không nên lời.

Sau khi điện thoại của Diệp Sanh chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng, giờ đây nó đang phải vật lộn để tồn tại khi chỉ còn 1 thanh pin.

Cậu mở nó ra và nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi.

"Bà không phải muốn tôi đi cùng bà đến bữa tiệc này sao, trở về đi."

Diệp Sanh nhàn nhạt nói xong liền đứng ở nói đó, tầm mắt hờ hững nhìn xuống bà, buộc bà rời đi.

Trong lòng Hoàng Di Nguyệt không cam lòng, nỗ lực cười cười nói: "Muốn hay không hỏi một chút......"

Diệp Sanh nói: "Không cần hỏi."

Hoàng Di Nguyệt vẫn là không cam lòng cắn môi: "Chúng ta cứ đi như vậy, có phải không quá lễ phép hay không?"

Ninh Vi Trần nhìn cảnh "mẹ hiền con hiếu thảo" nửa ngày, rốt cục cười lên tiếng. Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng tối phức tạp của khu rừng, cơn gió đem theo hương hoa và rượu thôi bay mái tóc đen của hắn. Khí chất hắn ưu nhã, mi mắt cong cong hướng về Hoàng Di Nguyệt mỉm cười ấm áp: "Không sao đâu, chúng tôi đã ôn chuyện xong rồi."

Hoàng Di Nguyệt ngoài việc cố tình nịnh nọt Ninh Vi Trần còn mơ hồ có một tia sợ hãi. Bà gượng cười, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nói: "A? Bây giờ chúng ta nói chuyện cũ xong rồi à?"

Diệp Sanh tắt di động với vẻ mặt vô cảm.

Ninh Vi Trần không chút để ý cười nói: "Ồ, chúng tôi cũng không thân lắm." Hắn cũng nâng tay lên nhìn thời gian, thần sắc lãnh đạm.

Sau khi rời đi, Ninh Vi Trần quay đầu lại, tựa hồ muốn nói cái gì với Diệp Sanh, nhưng lời nói đến yết hầu, hắn dùng đầu lưỡi liếm răng một cái rồi bỏ cuộc.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

"Hãy vui vẻ chờ đợi nhé."