Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 250: Chết Vì Tình Yêu




Nhiệt độ ban đêm ở Thành phố Giải trí Thế giới đang ở mức thấp. Diệp Sanh thay một chiếc áo len cashmere màu nâu nhạt và quần jean đen, đơn giản và giản dị. Diệp Sanh đã tập thể dục từ khi còn nhỏ, vóc dáng không hề yếu đuối, vòng eo thon gọn, đôi chân thon thả, chiếc áo sơ mi mỏng làm nổi bật đường cong hoàn hảo của vòng eo.

Cậu chưa bao giờ là người thích trì hoãn, sau khi xác nhận đích đến, cậu trực tiếp đi ra cửa.

Ninh Vi Trần rõ ràng biết nhiều hơn về Thành phố Giải trí Thế giới hơn cậu một chút. Sau khi rời khỏi căn hộ, bên ngoài chính là Quảng trường Phát sóng trực tiếp Fensalir, rực rỡ ánh đèn và tấp nập người qua lại.

Ninh Vi Trần nhìn thấy Diệp Sanh nhìn sang bên đó, nói: "Anh muốn nhìn một chút không?"

Diệp Sanh lắc đầu: "Không có."

Sau khi dùng mười điểm để lấy được cuốn sách《 Năm Thảm Họa 》, Diệp Sanh sẽ chỉ có hứng thú với Thế giới Khải Minh trong cuộc thi thăng hạng cấp A+ sau này. Chỉ cần chờ đợi, chờ cho Thế giới Khải Minh đạt đến đỉnh cao.

Rời khỏi đám đông cuồng nhiệt và đi về phía Hạ Thành, vẫn là những con đường chật chội, ẩm ướt và bẩn thỉu, Diệp Sanh cảm thấy hơi lạ vì người đi cùng cậu hiện tại là người khác. Cậu dừng lại, ngẩng đầu lên và lạnh lùng nhìn vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời qua những con đường hẹp. Diệp Sanh luôn cảm thấy một phần ký ức của mình đã bị xóa đi, mỗi khi vết bớt con bướm đỏ trên vai bắt đầu nóng lên, đầu óc câụ sau khi đốt cháy đều cảm thấy trống rỗng, như thể một ký ức bị c**ng bức rửa sạch.

Học viện Quân sự số 1, Thành Phố Kỳ Lạ và Làng cổ Dạ Khóc.

Cậu đã từng có cảm giác này trước đây...

Ninh Vi Trần nói rằng kiếp trước hắn cũng tới Thành phố Giải trí Thế giới.

Vậy tâm trạng của hắn khi đến đây là như thế nào?

Vì lý do nào đó, Diệp Sanh luôn cảm thấy nơi đây ngột ngạt, đẫm máu và lạnh lẽo.

Nhưng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, cùng gió đêm thổi qua trên mặt, trong lòng Diệp Sanh có chút dịu dàng đã lâu không thấy.

Có lẽ đúng như Ninh Vi Trần đã nói, đây thực sự là nơi họ đã yêu nhau.

Diệp Sanh nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Ninh Vi Trần, kiếp trước sao tôi lại yêu cậu."

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ thích ai.

Nhưng trên chuyến tàu Âm Sơn, cậu đã bị Ninh Vi Trần tiếp cận và bị tiếng gọi "anh trai" dài "anh trai" ngắn của hắn làm khó chịu muốn chết cũng chưa đẩy hắn ra, chắc chắn ngay từ đầu hắn đã là thứ ngoại lệ.

Cũng chính vì sự đặc biệt này mà trong cuộc đời này họ ở bên nhau một cách tự nhiên như vậy.

Nếu không, với tính cách của họ, làm sao họ có thể thiết lập mối quan hệ nhanh chóng như vậy.

Diệp Sanh hiếm khi bị lòng tốt lay động, và không có hiệu ứng cầu treo*. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng sự thiên vị và bảo vệ trắng trợn mà cậu nhận được từ trước đến nay trong đời đều đến từ Ninh Vi Trần. Bắt đầu từ Hoài Thành, Ninh Vi Trần hầu như tránh được mọi phiền toái cho cậu. Để bản thân cậu hoàn toàn phớt lờ Cục Phi tự nhiên trong mọi việc cậu làm.

*Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect): Hiệu ứng Cầu treo là một thuật ngữ tâm lý học được sử dụng để mô tả các hiện tượng phân bổ sai của k1ch thích. Nó liên quan đến việc một người bị k1ch thích, nhưng không liên quan đến những gì họ nghĩ rằng họ bị k1ch thích.

Ninh Vi Trần nhếch môi, đôi mắt dưới ánh trăng sáng lên, nói: "Em cũng rất tò mò về vấn đề mà anh trai hỏi."

Diệp Sanh nói: "Tôi nghĩ lúc đầu chúng ta thay vì là mối tình đầu, chúng là sẽ là kẻ thù của nhau."

Ninh Vi Trần nghi hoặc: "Sao anh lại nói như vậy?"

Diệp Sanh nhịn xuống thôi thúc trợn mắt, giữ vẻ mặt vô cảm: "Bởi vì tôi thường xuyên muốn giết cậu."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Được." Sắc mặt của hắn nhanh chóng thay đổi, chuộc lỗi về chuyện tối qua, hiện tại rất dịu dàng ân cần, phong độ nhẹ nhàng: "Em hy vọng anh có thể cho em hôn anh trước khi anh giết em."

Giọng điệu thực sự có chút đáng thương.

Diệp Sanh: "...Cút."

Diệp Sanh nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo và nói: "Đời này chắc hẳn đó là cậu yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên đi."

Diệp Sanh nói điều này với hắn một cách nghiêm túc đến mức Ninh Vi Trần sửng sốt trong giây lát.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Đôi mắt của Ninh Vi Trần đen tối. Dù những lời nói ngọt ngào ban đầu chỉ mang tính chất vui vẻ nhưng hắn phải thừa nhận rằng Diệp Sanh luôn là người có thể khuấy động cảm xúc của hắn nhiều nhất.



Loại tức giận và đau thương không thể giải thích được đó thực chất là biểu hiện của tình yêu sinh ra hận thù.

Vì vậy, hắn không đành lòng nhìn cậu khó chịu, không đành lòng nhìn cậu khóc, không đành lòng nhìn cậu gặp nguy hiểm.

Ninh Vi Trần cười thừa nhận: "Đúng vậy."

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Đời này cậu đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng giai đoạn trước khi chúng ta yêu nhau vẫn là cái bộ dáng quỷ kia thì kiếp trước như thế nào càng dễ tưởng tượng hơn."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Anh ơi, em cảm thấy kiếp trước nhất định là anh đã trêu chọc em trước."

Diệp Sanh: "Hả?"

Ninh Vi Trần nói: "Bởi vì em không có hứng thú với con người"

Diệp Sanh: "Lúc trước cậu nói không có hứng thú với dị giáo, bây giờ lại nói không có hứng thú với con người? Rốt cuộc cậu có hứng thú với cái gì?"

Ninh Vi Trần: "Ừ, em chỉ có hứng thú với anh thôi."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

Cậu thậm chí còn không biết Ninh Vi Trần làm thế nào để nghĩ ra những lời yêu thương này.

Giống như cậu, Ninh Vi Trần ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, đột nhiên cong môi hướng về phía Diệp Sanh mỉm cười. Trong mắt có thứ gì đó ngưng tụ rồi tiêu tán, ánh sáng màu tím bạc lưu chuyển, kinh tâm động phách.

Ninh Vi Trần nói: "Nếu anh trai hỏi em về người cầm quyền Đảo Bướm, hẳn là có thể suy đoán ra, đời trước anh và Đảo Bướm có quan hệ mật thiết."

Diệp Sanh ngẩng đầu lên, không phủ nhận và chấp nhận lời nói của hắn.

Quả nhiên... vết bướm đỏ trên vai cậu vẫn đang nhắc nhở cậu.

Vì vậy, sau khi đọc 《 Năm Thảm Họa 》nói về việc Đảo Bướm sẽ chọn những đứa trẻ mồ côi từ khắp nơi trên thế giới để huấn luyện trên đảo nhằm mục đích cấy ghép những kẻ dị giáo cấp cao. Cậu cảm thấy mình có thể là một trong hàng trăm đứa trẻ đó ở kiếp trước.

Hơn nữa, rất có thể ông lão đã được ban lãnh đạo cấp cao của Đảo Bướm phái đến chăm sóc cậu.

"Anh ơi, bây giờ em có thể kể cho anh nghe một số ký ức mà em nhớ được ở kiếp trước. Nó ở ngay đây, nơi chúng ta đã yêu nhau."

Ninh Vi Trần mỉm cười với cậu: "Bọn họ tiến hành ba lần thanh lọc ký ức và ba lần thanh lọc cảm xúc đối với em. Em vốn tưởng rằng mình không thể nhớ được, nhưng vẫn còn lưu lại một ít ký ức."

"Nhà họ Ninh hồi sinh em và để em được sinh ra từ cơ thể của Tần phu nhân. Thực ra đó là một lời nói dối lớn, bởi vì em không được sinh ra trong tử c ung của bà mà em được sinh ra trong máu thịt của bà. Không lâu sau Tần phu nhân sinh ra em, bà ấy bắt đầu phát điên và em không bao giờ gặp lại bà ấy nữa."

"Ninh Tri Nhất là cha của em ở kiếp trước. Ông ấy cũng là... chú của em ở kiếp này."

Diệp Sanh sửng sốt, không thể tin được và ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Đọc ra những tin tức từ lời nói này của Ninh Vi Trần?

——Ninh Vi Trần đã là người thừa kế của Ninh gia trong hai đời?

Chẳng lẽ ở kiếp trước hắn đã cấy ghép thành công mảnh vỡ của người điều hành thứ hai sao? Cho nên kiếp này Ninh gia không cam lòng lại đem hắn sống lại thêm một đời?

Ninh Vi Trần tiến lên một bước. Diệp Sanh lùi lại, lưng đột nhiên tựa vào bức tường tối tăm và lạnh lẽo của Thành phố Giải trí Thế giới. Rất ít người đến đây. Một lối đi hẹp, kẹp giữa sòng bạc và câu lạc bộ tình d*c. Có đủ loại tiếng động và nhạc nhảy phát ra từ bên cạnh.

Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu, bình tĩnh nói: "Nghĩ lại, chúng ta gặp mặt còn khá sớm."

"Kiếp trước, khi em chín tuổi được nhà họ Ninh đưa đến Đảo Bướm, gặp được anh. Nhưng đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, trước đây chúng ta đã có những hiểu lầm sâu sắc, Sanh Sanh cũng rất ghét em." Hắn cong môi, cười như không cười nói: "Đương nhiên, lúc đó em cũng không thích Sanh Sanh, cho nên khi nhà họ Ninh và Đảo Bướm bàn bạc chọn người làm người giám sát cảm xúc của em, em đã chọn anh, anh yêu."

Ninh gia đã tìm thấy hắn ở Vịnh Nhân Ngư.

Khi đó hắn và Diệp Sanh đều bị thương, mái tóc dài dính đầy máu, sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người xông vào.

Ninh Tri Nhất không giấu được vui mừng khi nhìn thấy hắn, trong mắt lộ ra vẻ suy tư sâu xa.



Người đứng đầu đầy tham vọng của Ninh gia muốn sử dụng hắn để kiểm soát những kẻ dị giáo, nhưng Ninh Vi Trần lại thèm muốn sợi tơ sinh mệnh bị đánh cắp từ tay con người và mỉm cười ngọt ngào với nhóm người.

Ninh Tri Nhất không thể có con và nhận hắn làm đứa con duy nhất của mình.

Hắn được sinh ra từ Thoi Sinh Mệnh và ra đời từ biển sâu, nguồn gốc của vạn vật. Rõ ràng hắn là chủ nhân của thời gian đùa giỡn vạn vật, nhưng hắn lại bị Diệp Sanh làm cho bị trọng thương chật vật, lúc đó hắn chỉ muốn gi ết chết Diệp Sanh.

Mọi người đều cho rằng Thần nên thật nhẫn tâm và không có d*c vọng.

Mọi người đều cho rằng Thần ra đời với trời đất, chắc hẳn là sẽ ngây thơ và đơn giản như một tờ giấy trắng. Thực ra không phải... Thời gian là thứ tàn ác nhất tồn tại.

Trên Đảo Bướm có rất nhiều người, nhưng Diệp Sanh là người duy nhất lần đầu tiên nhìn thấy hắn không phải ngạc nhiên mà là với vẻ mặt chán ghét.

Hiện họ đang ở Thành phố Giải trí Thế giới.

Ninh Vi Trần làm nũng nói nói: "Đời trước anh thật tàn nhẫn, anh trai."

Diệp Sanh: "..." Cậu biết tình yêu sét đánh của Ninh Vi Trần đối với cậu ở kiếp này rất ác liệt, kiếp trước điều đó sẽ chỉ khiến cậu muốn giết hắn.

"Đời trước cậu nhất định đáng bị đánh." Diệp Sanh không nói nên lời, "Khi thời điểm chúng ta ở riêng với nhau, tôi không đánh cậu sao?"

Ninh Vi Trần nói: "Không, khắp nơi trên Đảo Bướm đều có giám sát."

Hiện tại Diệp Sanh muốn đánh hắn, nhưng Ninh Vi Trần lại nhanh chóng nói ra câu thứ hai, nhẹ giọng nói.

"Điều thứ hai là sau này em và Ninh gia bất hòa, anh cũng bất hòa với Đảo Bướm. Hai chúng ta vì không thể chịu đựng được con người và dị giáo nên lại gặp nhau ở Thành phố Giải trí Thế giới."

Diệp Sanh không nói nên lời và kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ninh Vi Trần: "Sau đó, chính là ở chỗ này."

"Anh đã chấp nhận nụ hôn của em."

Ninh Vi Trần nói xong liền cười nhẹ. Dạo thăm chốn cũ, hắn cụp mắt xuống hôn lên môi Diệp Sanh lần nữa. Môi của Diệp Sanh đương nhiên vô vị, lạnh lẽo và mỏng manh, nhưng hắn luôn có thể cảm nhận được vị ngọt trong hơi thở của mình. Mà Diệp Sanh cũng giống như kiếp trước sửng sốt, nhưng cũng không có từ chối.

Ninh Vi Trần cụp mắt xuống, che đi bóng tối trong mắt. Vị ngọt sảng khoái của nụ hôn đã bù đắp cho sự mờ mịt và khổ sở mà hắn cảm thấy mỗi khi mất kiểm soát.

Khi hắn còn là một đứa trẻ trên Đảo Bướm, bao nhiêu lần tẩy sạch ký ức và bao nhiêu nỗi đau giằng co điên cuồng cũng không thể xóa đi những ký ức rải rác này.

Một nụ hôn hoang đường, khó hiểu và không thể giải thích được. Mở ra mối quan hệ vô lý, khó hiểu và không rõ ràng của họ.

Hai khoảnh khắc chật vật duy nhất trong cuộc đời hắn là khi hắn gặp Diệp Sanh. Cái gì thanh nhã trang nghiêm, cái gì nhẹ nhàng lịch sự, cái gì hoàn hảo, đều là giả tạo. Bản chất của hắn cũng tàn nhẫn và ác liệt như khi hắn bị Diệp Sanh lôi tóc kéo xuống từ núi xác chết khi còn nhỏ. Và Diệp Sanh cũng tương tự. Một thủ lĩnh tàn nhẫn và vô tâm, một tên bạo chúa lạnh lùng và máu lạnh, lần đầu tiên gặp nhau ở Vịnh Nhân Ngư, hắn chỉ là một đứa trẻ muốn giữ thể diện và chịu đựng, hắn đã nhịn rất lâu, cuối cùng đã tức giận đến mức nói tục.

Hắn quên mất chi tiết về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ ở Vịnh Nhân Ngư.

Hắn quên mất cậu bé Diệp Sanh chín tuổi đã tự làm mình bị thương nặng đến mức không thể tin được.

Hắn quên đi việc họ ở chung hòa hợp với nhau trên Đảo Bướm và quên đi mọi thứ sau đó.

Hắn thậm chí còn không nhớ mình đã cãi nhau với nhà họ Ninh như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ nụ hôn này.

Cắn xé như một con thú hoang, th ở dốc vì bị đánh bại hoàn toàn. Nhưng lúc đó, hắn không phải là người duy nhất ngã xuống.

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng đặt tay lên đôi môi đỏ mọng của Diệp Sanh, nhỏ giọng nói: "Điều thứ ba là lần trước khi chúng ta chia xa, anh nói sẽ đi tìm người sáng lập diễn đàn, nhưng rõ ràng là ở kiếp trước chúng ta đã chết vì tình yêu và cái kết cục không mấy tốt đẹp."

"Vì vậy, em rất, rất, rất tò mò về người sáng lập Jeremiel."

Hắn đã sử dụng ba từ "rất".

"Đã nhiều năm như vậy, em nghĩ rằng có thể hắn đã chết, nhưng em vẫn muốn tìm hiểu xem hắn là ai."