Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 274: 【 Nhạc Viên 】(22)




Nguyễn Dung Bạch: "【Ga Kisaragi】 và 【Nấm Huyết】 hiện đã kết nối hầu hết chúng ta lại với nhau."

Triệu Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, 【Thuật Toán Vận Mệnh】 đã chọn một thế giới song song, nơi mà mọi người, số phận, và các sự kiện kết nối với nhau. Nhưng tôi vẫn không biết tôi sẽ bị kéo vào như thế nào."

Triệu Tuấn nghĩ nghĩ nói: "Nguyễn Dung Bạch, chúng ta tách nhau ra hành động đi. Nếu chúng ta đi cùng nhau, chúng ta sẽ không gặp những người đến từ thế giới khác."

Mặc dù Nguyễn Dung Bạch sợ hãi, nhưng hắn cũng biết, trừ phi giải quyết được cái bóng nếu không hắn cũng không thể thoát khỏi Nhạc Viên, hắn run rẩy gật đầu. "Được."

Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đến chỗ Thỏ Nhạc Viên để trộm máy ảnh. Những người còn lại đi dạo quanh khu tham quan để gặp gỡ những người đến từ một thế giới song song khác.

Aihara Mei và Lý Khuyết đang đi cùng nhau, Lý Khuyết chống nạng bước đi rất chậm. Aihara Mei nhìn xuống đôi chân của hắn và hỏi: "Sự tiếc nuối của anh có liên quan gì đến đôi chân của anh không?" Cả hai đều là dị năng giả cấp B, không cần phải khách sáo với nhau. Lý Khuyết cúi đầu, không có ý giấu diếm: "Ừ, năm tôi bảy tuổi đã xảy ra chuyện." Aihara Mei liếc nhìn có thể biết chân hắn đã bị chất độc ăn mòn nên dừng lại, cũng không hỏi thêm nhiều câu hỏi hơn.

Lý Khuyết: "Cái chân này mang đến cho tôi rất nhiều bất tiện, tôi thậm chí không thể cắt nó đi và thay thế nó bằng một chiếc chân máy. Vì dị năng của mình, tôi cần phải để chất độc lưu thông trong từng mạch máu trong người. Kể cả khi chân tôi đã mục nát, chỉ có thể mục nát mãi thôi."

Lý Khuyết đã sớm sinh ra tâm bệnh với cái chân này, hắn chán ghét nói: "Nếu thật sự không thể thoát khỏi Nhạc Viên, vậy ở trạm cuối cùng 【Phòng chiếu phim Viên Mộng】, tôi nhất định sẽ lựa chọn thay thế chính mình lúc bảy tuổi không xảy ra chuyện gì kia, cô thì sao?"

Aihara Mei lãnh đạm cười, ánh mắt có chút đau thương: "Tôi không biết, đi một bước xem một bước đi."

Hai người tách nhau ra ở một ngã tư. Aihara Mei đứng trước cửa hàng kem nơi cô gặp Sato Haruko ngày hôm qua và chọn chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, cô chán nản quay đầu đếm chim trên cây hoa anh đào cho đến khi có người gọi cô. "Mei!"

Đó không phải là giọng nói của Haruko Sato mà là một người quen khác. Aihara Mei ngơ ngác quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Đây là một thành viên của công hội, trước đây cô từng gặp qua nhưng không quen lắm nên không thể gọi tên.

Một người bạn đến an ủi cô: "Mei, đừng buồn. Con người không thể sống lại sau khi chết. Đã đến Nhạc Viên để thư giãn thì đừng buồn nữa."

Aihara Mei sửng sốt: "Ý cô là người chết không thể sống lại? Ai đã chết?"

Người bạn nói: "Haruko."

Aihara Mei ngơ ngác: "Haruko đã chết. Haruko chưa chết. Tối qua tôi đã nhìn thấy cô ấy."

Người bạn giật mình: "Em bị sao vậy Mei? Em có sao không? Em từ ga Kisaragi về và bị nhiễm độc bào tử à?"

Aihara Mei cảnh giác: "Ga Kisaragi."

Người bạn: "Đúng rồi. Than ôi, Mei, Haruko đã chết dưới tay 【Nấm Máu】 ở ga Kisaragi. Chuyện đó không liên quan gì đến em, em cũng không cần phải tự trách mình đâu, chỉ là em xui xẻo mà thôi."

Aihara Mei trừng mắt nhìn cô: "Cô nói Haruko chết ở ga Kisaragi?"



Người bạn gật đầu: "Đúng vậy, sau nhiệm vụ 【Vũ Thành】, em và Haruko nói rằng em sẽ đến quê hương của Haruko, Shizuoka. Em quên chuyện xảy ra trên đường đi rồi à?"

Aihara Mei hít một hơi thật sâu, đè nén sự bàng hoàng trong lòng, nghĩ đến lời nói của Diệp Sanh, cô bình tĩnh lại và trò chuyện với người bạn: "Nếu tôi nhớ không lầm thì nhiệm vụ mà công hội giao cho chúng tôi 【Vũ Thành】 là ở năm thảm họa 95*."

*Raw chương này thật sự tác giả để là 94, trong khi trong bản QT là 95. Tuy nhiên sang chương sau thì tác giả lại viết 95 nên ở chỗ này mình sẽ sửa lại là 95.

Người bạn: "Ồ, một năm trước cũng chính là một năm trước, còn nói cái gì mà năm thảm họa 95?"

Aihara Mei xác nhận rằng thời điểm cô bước vào Nhạc Viên ở thế giới song song là năm xảy ra Thảm họa 96.

"Bây giờ là ngày gì?"

Người bạn muốn sờ trán cô, "Thật sự không phải bị trúng độc nấm độc sao? Em quên mất ngày tháng rồi à? Bây giờ là ngày 1 tháng 4. Mei, sao bây giờ chúng ta không quay về và đừng chơi đùa nữa? Tôi nghĩ bây giờ em có gì đó không đúng."

Aihara Mei: "Không, tôi rất bình thường." Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào rừng hoa anh đào, dường như nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ đứng đó. Màu sắc của nó đậm hơn cái bên cạnh, nó cầm một thứ giống như máy ảnh trong tay và nhìn cô với ánh mắt căm hận, dưới ánh trăng máu trông nó cực kỳ đáng sợ và kỳ quái. Aihara Mei có thể kết luận rằng cô đã đến Nhạc Viên hai lần ở thế giới song song.

Lần đầu tiên, cô ấy đến cùng Sato Haruko, đó là những gì cô ấy đã thấy tối qua; lần thứ hai, cô ấy đến sau khi Sato Haruko qua đời, đó là những gì đã xảy ra tối nay.

Tại sao bản thân ở thế giới song song lại chọn trở thành một cái bóng và thay thế cô vào lúc này? Chuyện đã xảy ra khiến cô ở thế giới bên kia không thể nào sống nổi.

Aihara Mei kìm nén nỗi sợ hãi và cố gắng nói chuyện với bạn mình. "Cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở 【Ga Kisaragi】 không?"

Bạn cô ngạc nhiên và nói: "Em đang làm gì vậy? Em định thử liệu pháp giải mẫn cảm à?"

Aihara Mei: "Tôi..."

Thấy cô có vẻ không ổn, cuối cùng bạn cô cũng thở dài nói: "Quên đi, để tôi nói cho em biết. Rất nhiều người đã chết ở 【Ga Kisaragi】, và khi nó phát nổ, hiện trường rất hỗn loạn. Tôi thậm chí còn không biết thế nào mà em và Haruko lên tàu Kisaragi. Đúng – hai người cũng không phải đang làm nhiệm vụ, vé hoàn toàn khác nhau."

"Để ngăn chặn bất kỳ ai khỏi mục tiêu của 【Nấm Máu】, Cục Phi tự nhiên đã giấu dấu hình con bướm màu đỏ trên vé thông thường tại nhà ga. Nếu không có dấu hiệu đó, chiếc xe trên hành trình đó là xe tang và không thể lên được."

Người bạn nói: "Để tôi đếm xem ai đã chết. 【Dục Ma】 đã chết, Haruko đã chết, và một người phụ nữ đang mang thai cũng chết. Một xác và hai mạng. Tôi nghe người ta nói rằng cô ấy thực sự rất đáng thương, cô ấy có thể đã được cứu, nhưng bạn trai của cô ấy lúc đó không có ở bên cô ấy, anh ấy đi giúp một người phụ nữ khác đi cùng mình, khi quay lại thì đã quá muộn."

Aihara Mei gật đầu. Cô biết người phụ nữ mang thai đó là ai, chắc chắn cô ấy là bạch nguyệt quang, người mà ngay từ đầu Chu Tiểu Phi đã không chọn. Chẳng trách Chu Tiểu Phi lại muốn thay thế mình ở thế giới này. Kỳ thực ngay từ đầu hắn không chọn Ôn Tích Tuyết đã đúng.

Trên cầu vượt, tính cách của hắn đã giúp hắn chọn được con đường tốt cho tất cả mọi người. Khi hắn ích kỷ, bốc đồng và non nớt, đơn giản là hắn chưa đủ tốt để nói về tình yêu.

Aihara Mei nghĩ đến Chu Tiểu Phi, đột nhiên lại nghĩ đến chính mình. Nghĩ tới câu nói kia của Diệp Sanh nói với mình: Với tính cách như vậy, số phận sớm muộn cũng sẽ mắc phải sai lầm tương tự.



Aihara Mei hít một hơi thật sâu, sau khi xác nhận ngày mình vào Nhạc Viên, cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà còn cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Sau khi Lý Khuyết và Mei Aihara tách ra, hắn chống gậy đi dọc bờ hồ, đúng như dự đoán, hắn không gặp người quen nào cả. Vì tính cách lập dị và cô độc nên không thể cùng bạn bè đến Nhạc Viên nhưng Lý Khuyết đã gặp được một gia đình ba người có lẽ đã tiếp xúc với hắn từ thế giới khác.

Lý Khuyết ngồi trên ghế, vô hồn. Dưới ánh trăng mờ ảo, đứa trẻ nhìn hắn, rõ ràng là đang sợ hãi. Người mẹ ôm lấy con, thì thầm: "Chúng ta đi nhanh thôi." Giọng của cậu bé không giấu được sự sợ hãi: "Mẹ ơi, đó là anh ấy khi chúng ta đi tàu lượn siêu tốc. Anh ấy ngồi ở trước mặt con, và con nhìn thấy cơ thể anh ấy thối rữa và tất cả đều thối rữa."

Lý Khuyết ngẩng đầu, dùng sức đẩy, chống nạng đứng dậy, muốn cùng ba người nhà trò chuyện. Nhưng hắn chưa kịp bước tới thì ba người này đã biến mất. Hắn lo lắng, cái gì thối rữa! Cái gì thối rữa vậy! Nói cho hắn biết cái gì gọi là toàn thân thể bị thối rữa!

【Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối】 bên này, Ninh Vi Trần và Diệp Sanh lợi dụng Thỏ đi xuống tầng hầm và nhanh chóng bước vào, họ đi đến studio và lấy máy ảnh trên giá đỡ ra, dây cáp màn trập ở tầng hai. Dù sao Ninh Vi Trần cũng là kẻ cấy ghép dị giáo cấp A+. Hắn dễ dàng mở cửa tầng hai và lấy dây cáp màn trập trên bàn làm việc.

Dây cáp màn trập của 【Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối】 là điểm mấu chốt để đóng băng thời gian trong Nhạc Viên, ngoài nút chụp còn có màn hình hiển thị thời gian có thể điều chỉnh. Khi không quay số, nó hoạt động giống như đồng hồ điện tử và hiển thị thời gian hiện tại.

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Theo niên đại của Đảo Bướm, thời điểm chúng ta đến là thời điểm trăm năm thảm họa."

Cậu nhập tháng và ngày trên lưới thời gian, và cuối cùng chuyển thời gian về 19:30 vào ngày cậu vào Nhạc Viên. Vào thời điểm đó, mọi người đều viết những lời tiếc nuối trong thư phòng. Diệp Sanh cầm máy ảnh đi đến thư phòng và chụp ảnh nơi cậu và Ninh Vi Trần đang ngồi. Cậu ấn định thời gian là 20h ngày hôm đó, đến studio và chụp ảnh chiếc ghế trống.

"Chúng ta đi tìm Turing đọc nội dung bên trong, xem suy đoán của chúng ta có đúng hay không."

Diệp Sanh và Ninh Vi Trần chọn cách quay lại khách sạn trước và đợi ở sảnh khách sạn. Thấy họ về sớm như vậy, Mèo Đen chu đáo đưa trái cây cho họ. Demeter và Turing ở Nhạc Viên không thấy cái bóng, sau pháo hoa cũng không nhìn thấy cái gì và là nhóm thứ hai quay trở lại.

"Đây có phải là chiếc máy ảnh trong tay Thỏ Nhạc Viên không?"

Turing là máy xử lý phim hình người, anh ta cầm máy ảnh, lấy tấm che máy ảnh đặt phim từ phía sau máy ảnh ra và bắt đầu đọc dữ liệu. Anh ta di chuyển nút trên kính, tháo chúng ra và ngay sau đó hai bản phim âm bản xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong bức ảnh đầu tiên. Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đang ngồi trong thư phòng, khi đó chưa có ai bắt đầu viết, Ninh Vi Trần chống cằm nghiêng đầu nhìn Diệp Sanh, trong khi Diệp Sanh cúi đầu đổ mực vào bút. Ở mặt âm bản, tờ giấy màu xám và chữ màu trắng, trên đó hiện rõ dòng chữ "danh sách tiếc nuối".

Bức ảnh thứ hai cho thấy Demeter đang ngồi trên ghế với Black trên tay. Black vẫn còn thức, mắt mở to nhìn vào camera không chớp mắt, Demeter đang nhìn về phía trước, tóc rất dài và cánh tay rất gầy, giống hệt tư thế trên máy tính.

Hai bức ảnh này đã xác nhận sự nghi ngờ của họ.

Việc nhả cửa trập cho phép họ bỏ qua thời gian và ghi lại những gì đã xảy ra trong Nhạc Viên trong quá khứ.

Demeter cúi đầu nhìn Black đang ngủ say, vốn dĩ cô chỉ muốn mang nó vào làm đạo cụ mỗi ngày, không ngờ lịch trình sinh học thay đổi vảy tiêu chuẩn của Black lại giúp ích cho họ rất nhiều.

Diệp Sanh nói: "Bước tiếp theo là biết thời gian cái bóng sẽ vào Nhạc Viên."

"Nếu trên thế giới suy luận bằng Thuật Toán Vận Mệnh, câu chuyện của mỗi người đều do trùng hợp đan xen vào nhau. Vậy thì biết được thời gian của một hai người, có thể suy ra thời gian vào của người khác. Biết được thời gian vào của bóng tối có thể biết được những tiếc nuối họ viết, tìm ra danh sách tiếc nuối và tiêu hủy nó, chúng ta có thể giế t chết cái bóng."

Demeter hỏi Diệp Sanh, "Còn cái bóng của cậu thì sao? Cậu khác với họ."

Diệp Sanh nhìn cô và nói: "Tôi có thể chắc chắn rằng đó không phải là tôi ở thế giới song song. Bởi vì dù tôi ở thời gian và không gian nào, tôi sẽ không bao giờ hối tiếc về quá khứ." Diệp Sanh muốn lấy Search ra và đánh nó một trận. Cậu lại đứng lên: "Phỏng chừng giám đốc Nhạc Viên đang cố ý nhắm vào tôi, nếu chúng ta giết gã, bóng của tôi sẽ không còn nữa."